Đệ Nhất Sủng - Nhất Độ Quân Hoa

Chương 39

Hàn Thủy Thạch bỏ nhà đi, Thiên Sương không thể không tìm hắn về. Giận thì giận thật, nhưng dù sao thì Thiên Sương cũng đã một tay nuôi lớn cả ba đứa trẻ con này. Khi xưa bọn chúng còn nhỏ, những chuyện lộn xộn hơn nữa vốn đâu có thiếu. Thân là sư phụ, há có thể so đo với bọn nít ranh?

Thực ra khi Hàn Thủy Thạch dẫn Vấn Thủy đi, Thiên Sương không dám sai ai theo dõi. Tính cách bình thường của người không thể lấy ra để mà lý luận về ma. Thiên Sương chỉ sợ Hàn Thủy Thạch nghĩ mình rắp tâm hãm hại hắn, phái người đi theo ngược lại càng nguy hiểm hơn. Nếu như hai bên đánh mất lý trí, thương tổn lẫn nhau, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

Vậy nên buổi sáng hôm sau, đoán chắc Hàn Thủy Thạch đã phần nào bình tĩnh lại, Thiên Sương mới bảo mấy người Ôn Đồ ra ngoài tìm kiếm. Hơn nữa hắn còn đặc biệt dặn dò mọi người chỉ cần phát hiện tung tích của Hàn Thủy Thạch thì lập tức về báo cáo, không được chuyện trò tâm sự, lại càng không được động chân động tay. Nếu Hàn Thủy Thạch động thủ thì phải chạy ngay tức khắc, không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì cả.

Mọi người đương nhiên cũng hiểu. Chẳng ai ăn no rửng mỡ mà lại chạy đi đánh nhau với cả đạo tu – hơn nữa lại còn là đạo tu đã hóa ma.

Vậy nên khi Ôn Đồ và Tử Tô phát hiện dấu vết của hai người kia trên đỉnh Thánh Nguyệt, Hàn Thủy Thạch mới chỉ thoáng quay đầu, Ôn Đồ đã kéo Tử Tô bỏ chạy thục mạng, không nói hai lời.

Hàn Thủy Thạch cũng chẳng buồn bận tâm đến hai người họ. Trên chóp của đỉnh Thánh Nguyệt có suối Nguyệt Quang, chỉ chảy một dòng duy nhất, hơn nữa cũng chỉ có nước vào lúc chính ngọ khi nắng mặt trời chiếu thẳng xuống dưới lòng suối. Mặt trời vừa đi thì suối cũng sẽ cạn khô. Nước suối Nguyệt Quang vừa ngọt vừa thơm tựa như hương rượu, uống vào lại không bị say. Hắn đang vội vàng lên đó lấy nước suối cho Vấn Thủy, nào còn thì giờ để ý tới những chuyện không đâu khác.

Chỉ có điều Hàn Thủy Thạch cũng sợ để Vấn Thủy lại một mình thì không an toàn cho lắm. Hắn cứ vừa đi vừa lo, chỉ hận không thể phi tới lấy nước thật nhanh rồi lập tức quay trở về nhà nấm cùng nàng.

Vấn Thủy đang ngủ. Nhìn từ ngoài vào, cây nấm này không có gì khác thường. Nếu người bên trong không phát ra tiếng động gì thì cho dù có người đi ngang qua cũng chẳng một ai có thể chú ý tới sự tồn tại của một ngôi nhà như thế.

Ôn Đồ cùng với Tử Tô vội vội vàng vàng phóng từ đỉnh xuống. Vấn Thủy bị đánh thức bởi âm thanh bên ngoài, ló đầu ra khỏi thân nấm: “Ôn Đồ chủ nhân, Tử Tô! Hai người bị làm sao vậy?”

Lúc này hai người bọn họ mới trông thấy nàng. Ôn Đồ vội hỏi: “Vấn Thủy, ngươi có sao không?”

Hắn vừa nói vừa sờ qua chân tay của nàng, sau khi không thấy có thương tổn gì mới lại tiếp tục hỏi dò: “Hàn Thủy Thạch và ngươi vẫn còn ở bên nhau chứ?”

Vấn Thủy nói: “Vẫn còn, chàng đang tới suối Nguyệt Quang ở trên đỉnh núi lấy nước.”

Cả Ôn Đồ lẫn Tử Tô tức thì kinh hãi. Tử Tô nói: “Nước suối Nguyệt Quang đón ánh mặt trời mau lẹ y chang phù dung sớm nở tối tàn, hơn nữa xung quanh dòng suối lại còn chi chít bụi hoa thu hút ong độc ngày đêm, nhỡ chẳng may mà bị thương…”

Vấn Thủy lập tức bật dậy: “Ẳng! Nguy hiểm lắm sao?”

Ôn Đồ liếc nhìn Tử Tô, nàng lập tức nói chệch đi: “Không không, Hàn Thủy Thạch lợi hại như vậy, mấy con ong độc có nhằm nhò gì với hắn.”

Ôn Đồ cũng nói: “Vấn Thủy không cần phải lo, hắn sẽ không làm sao đâu. Hắn đối với ngươi… Vấn Thủy, hắn có tốt với ngươi không? Mấy người Thiên Sương chân nhân đều đang lo lắng vô cùng.”

“Chàng tốt lắm nha,” nàng đáp. Tử Tô lại liếc Ôn Đồ: “Hắn đi tìm suối Nguyệt Quang để lấy nước cho Vấn Thủy, còn phải hỏi tốt hay không nữa à?” Tử Tô nói xong thì móc ra từ bên hông một túi gấm nhỏ: “Vấn Thủy, đây là đan dược Thiên Sương chân nhân luyện riêng cho hắn, có thể khống chế ma khí. Ngươi nhớ cho Hàn Thủy Thạch uống nhé, mỗi ngày một viên.”

Vấn Thủy không hiểu: “Sao chàng lại phải uống thuốc?”

Tử Tô nói: “Đây là thuốc mà Thiên Sương chân nhân cho hắn. Thiên Sương chân nhân bảo là ma thì tính tình hỉ nộ vô thường, uống đan dược này có thể tĩnh tâm, không bị dễ tức giận nữa.”

Vấn Thủy lúc này mới nhận lấy túi gấm kia. Ôn Đồ lo Hàn Thủy Thạch sắp về, vội nói: “Chúng ta đi trước, tránh để hắn thấy bọn ta ở đây rồi lại nghĩ ngợi lung tung. Vấn Thủy, ngươi nhớ khuyên hắn một chút, đợi tới khi nào hắn bình tĩnh lại thì dẫn hắn về động phủ. Dù sao mọi người cũng đã ở chung với nhau lâu rồi, khó khăn lắm mới thoát được những ngày giết người lấy sa, chẳng có lý do gì mà phải trở mặt thành thù cả.”

Vấn Thủy đáp ứng một tiếng, trong khi Ôn Đồ kéo tay Tử Tô ra ngoài, nhanh chóng biến mất khỏi đỉnh Thánh Nguyệt.

***

Sau khi hai người rời đi không lâu, Hàn Thủy Thạch đã lấy được nước suối trở về. Thời gian dòng suối Nguyệt Quang dâng nước vốn cực kỳ ngắn, đương nhiên nước suối cũng chẳng có nhiều, nhưng mà hương vị thực sự tuyệt hảo. Vấn Thủy vui vẻ vô cùng: “Nước này ngon quá, còn thơm ngon hơn cả nước suối tuyết Thiên Sơn nữa!”

Hàn Thủy Thạch nói: “Nước suối tuyết Thiên Sơn vốn chảy nhiều, suối Nguyệt Quang thì quá ít, thú tộc cũng chỉ có thể uống nước suối tuyết mà thôi.”

Vấn Thủy khe khẽ thơm lên má hắn vài cái, trong lòng cũng hơi nghi hoặc – Thiên Sương chân nhân đã nói Hàn Thủy Thạch cần uống thuốc, nhưng mà nhìn qua thì chàng vẫn rất tốt mà, sao lại phải uống thuốc nhỉ?

Nàng cất túi gấm kia đi, nói: “Chiều nay ta phải về Vạn Thú Cốc một chuyến, chàng có muốn đi cùng không?” Hàn Thủy Thạch hơi nhíu mày. Hắn không hề muốn để cho Vấn Thủy đi bất cứ đâu, tốt nhất nàng nên ngồi ngốc cạnh hắn cả đời, không bao giờ rời nửa bước. Vấn Thủy lại ghé đầu lên vai hắn, hỏi: “Sao thế?”

Hàn Thủy Thạch cũng không phản đối nữa, nếu nàng muốn đi thì cứ để cho nàng đi thôi vậy. Hắn nói: “Được.”

Vấn Thủy vòng tay qua ôm cổ hắn: “Sao chàng lại nhăn mặt thế?” Nàng vừa nói vừa vuốt phẳng hai đầu lông mày của hắn: “Chàng không vui à?”

“Nàng không thể không đi sao?” Hắn hỏi.

Vấn Thủy nói: “Sao lại không đi? Chúng ta phải đi gặp bạn bè của chúng ta. Nếu lâu không thấy chúng ta, bọn họ sẽ lo lắng lắm.”

Hàn Thủy Thạch nói: “Hừ. Cái nơi đầy hổ đầy sói thế này, lòng ai cũng như rắn rết, làm gì có ai còn lo lắng cho kẻ khác?”

Vấn Thủy lên giọng: “Hừ cái gì mà hừ, đi!”

Nàng không đợi Hàn Thủy Thạch phân trần, cứ thế kéo hắn đi thẳng một đường xuống đỉnh Thánh Nguyệt. Hàn Thủy Thạch nắm bàn tay mềm mại không xương của nàng, cũng chẳng hề cự nự gì, lặng lẽ cùng nàng tới Vạn Thú Cốc. Hôm nay Dã Lửng đứng canh ngoài cửa, Vấn Thủy vừa thấy đã chào hỏi nó. Nó nghe tiếng động, lập tức hỏi han: “A, Hàn Thủy Thạch tỉnh rồi à?”

Vấn Thủy nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi biết thế? Chả phải ngươi mù rồi sao?”

Dã Lửng thâm trầm đáp: “Mắt mù nhưng lòng vẫn sáng.”

Vấn Thủy “xì” một tiếng, nắm tay Hàn Thủy Thạch, nhảy chân sáo vào trong Cốc. Vẻ mặt của Hàn Thủy Thạch vẫn bình lặng như làn nước. Hắn để mặc cho Vấn Thủy chào hỏi những con thú đi ngang qua, nửa chữ cũng không hé lời. Cũng may trước kia tính cách hắn chẳng phải là phóng khoáng gì, cho nên bầy thú cũng chẳng con nào cảm thấy có gì kỳ quái.

Vấn Thủy dẫn Hàn Thủy Thạch đến thư phòng của nàng, đúng lúc gặp Mỹ Nhân Ngư vừa từ chỗ khác đi sang. Hắn trông thấy hai người tới thì liền “òa” lên một tiếng: “Hàn Thủy Thạch, không ngờ ngươi đã tỉnh rồi!” Hắn vừa tiến lên một bước, Hàn Thủy Thạch tức khắc lùi về phía sau, tay phải chuẩn bị rút đao. Mỹ Nhân Ngư nhíu mày: “Ái da, cái vẻ mặt hung hăng này là muốn làm gì đó hử?”

Vấn Thủy nói: “Quân sư, ta không đến Cốc hai ngày, không phải là ngươi vẫn chưa làm gì đó chứ?!”

Mỹ Nhân Ngư vỗ hai lòng bàn tay vào nhau, khẳng định chắc nịch: “Làm sao có thể!”

Vấn Thủy đưa mắt liếc xuống chồng tài liệu ghi chép thu chi đặt bừa phứa trên bàn mình: “Vậy ngươi có thể giải thích cho ta đây là cái gì không hở?”

Mỹ Nhân Ngư nói: “Ta mới chế được một loại mặt nạ mới tinh, hiệu quả xóa mờ tàn nhang cực tốt! Ngươi có muốn xài thử không?”

Vấn Thủy tức đến xì khói.

Kết quả là, Vấn Thủy vừa đắp mặt nạ, vừa căm phẫn rống giận: “Ta là chó nhá, trên mặt chỉ lông thôi, lấy đâu ra tàn nhang, lấy đâu ra tàn nhang hả!!”

Mỹ Nhân Ngư nói: “Chậc chậc, nhìn không thấy không có nghĩa là không tồn tại.”

Đắp mặt nạ cho Vấn Thủy xong, hắn quay đầu nhìn Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch lập tức lăm le lưỡi đao cực âm trên tay. Mỹ Nhân Ngư thốt lên: “Ai da, cái vẻ mặt hung hăng này là muốn dọa ai đó hử!”

Vấn Thủy cũng sợ Hàn Thủy Thạch động thủ thật, cuống quít xen vào: “Hàn Thủy Thạch, chàng đừng để ý đến hắn, hắn không có ác ý đâu.”

Trong lúc Hàn Thủy Thạch còn đang do dự, một tấm mặt nạ lạnh lẽo đã đáp thẳng lên mặt hắn. Mỹ Nhân Ngư vừa vỗ vỗ tinh chất hoa hồng lên hai má hắn, vừa nói: “Ta đã sớm muốn làm cái mặt nạ cho gương mặt này từ lâu lắm rồi. Ôi chao ôi, nhìn làn da này mà xem. Mấy ngày nay ngươi làm gì đó hở? Da khô như vậy mà chả chịu chăm sóc gì hết trơn á… Còn cả bàn tay này nữa, hay để ta thoa cả kem dưỡng tay lẫn kem dưỡng chân cho ngươi luôn đi…” Kết quả là hắn vừa định cởi giày của người ta ra, Hàn Thủy Thạch đã liều chết phản kháng, cuối cùng chỉ đành ngậm ngùi ném chuyện kem dưỡng chân ra sau đầu.

Một lát sau, trong thư phòng, Vấn Thủy và Hàn Thủy Thạch mỗi đứa một cái mặt nạ, vừa dưỡng da vừa tính toán lương bổng của Vạn Thú Cốc tháng này.

Có Hàn Thủy Thạch trợ giúp, tốc độ xét duyệt lương lậu lập tức nhanh lên trông thấy. Vấn Thủy lén lút nghịch ngợm, vừa được hai trang đã bắt đầu chơi. Hàn Thủy Thạch đương nhiên sẽ không so đo với nàng. Hắn vẫn cặm cụi tính toán, tĩnh tâm xem xét từng tờ giấy, từng con số một, sát khí kích động trong lòng cũng nhờ vậy mà lắng đi ít nhiều.

Dần dần, Hàn Thủy Thạch cũng quên luôn cái miếng mặt nạ đáng chết đang bám dính trên mặt hắn.

Chỉ chốc lát sau, Rồng Vàng đã tới ngoài cửa để gọi Vấn Thủy đi chơi. Vấn Thủy ngồi lâu cũng không chịu nổi, tức thì bỏ đi chơi bời cùng nó. Đến lúc trời vừa tảng sáng, Lợi bưng một đĩa điểm tâm do nó tự tay chuẩn bị tiến vào. Hàn Thủy Thạch đương nhiên không muốn ăn. Hắn tịch cốc đã nhiều năm, hơn nữa hiện tại giữa trời và đất đã có một tia linh khí mỏng manh, hắn lại càng không cần đến đồ ăn để bổ sung thêm thể lực. Kết quả là hắn vừa mới nhíu mày, Vấn Thủy đã nhảy dựng lên, nhét thẳng một miếng điểm tâm vào trong mồm hắn.

Cái hương vị này thật ra cũng không tệ lắm. Hắn cau mày nhai nhai, cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Vấn Thủy vô cùng vui vẻ, kéo kéo áo Hàn Thủy Thạch: “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.” “Nhà” mà nàng nói không phải tổ ấm tình yêu của hai người họ trên đỉnh Thánh Nguyệt, mà là động phủ của hội Thiên Sương chân nhân.

***

Thiên Sương chân nhân đang giảng cho mọi người nghe những điều cần phải chú ý khi ở cùng một con ma: “Hắn quan tâm nhất là Vấn Thủy, cho nên mọi người nhớ phải tuyệt đối tỏ thiện ý với Vấn Thủy. Không thể đánh mắng, nói đùa cũng không được.”

Ôn Đồ nói: “Ai mà dám đánh mắng chứ, ta sợ bị nó cắn lắm.”

Thiên Sương cau mày: “Đừng có ngắt lời. Cảm xúc của Hàn Thủy Thạch hiện giờ rối loạn vô cùng, mọi người ở trước mặt hắn phải thật cẩn thận lời ăn tiếng nói. Không thể thể hiện sợ hãi quá mức rõ ràng, cũng không được thân cận quá. Hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của những người xung quanh hắn, bởi vậy nhất định không được làm gì khiến Hàn Thủy Thạch hiểu lầm.”

Thiên Lê nói: “Vậy có nghĩa là lúc nào huynh ấy cũng đinh ninh rằng có người đang muốn hãm hại mình sao? Sư phụ, lần trước huynh ấy từng hỏi người có ý với Vấn Thủy hay không, rốt cuộc chuyện đó có thật…”

“Im miệng!” Thiên Sương trừng mắt lườm nàng một cái. Mọi người nhớ tới những gì Hàn Thủy Thạch nói, tất cả đều cúi đầu, len lén cười. Thiên Sương cả giận: “Cười cái gì mà cười, nghiêm túc hết cho ta!”

Khi Vấn Thủy dẫn Hàn Thủy Thạch về, ai nấy đều mất tự nhiên, không biết nên ở cạnh hắn như thế nào cho phải nữa. Những người tu tiên từ lớn tới nhỏ, chẳng ai nghe thấy chữ “ma” mà mặt lại không biến sắc. Hiện giờ có một con ma đang sống sờ sờ trước mắt bọn họ, nói không sợ hãi thì thực sự là không thể.

Những con ma trong truyền thuyết đều là những kẻ hung ác, nham hiểm, tàn bạo. Sức mạnh của chúng đến từ những yếu điểm của con người, cho nên bọn chúng yêu thích giết chóc, thích tất cả những xúc cảm tối tăm độc địa. Một khi tâm đã sinh ma, con đường tu tiên tức khắc sẽ trở nên vô cùng trắc trở, hung hiểm vạn phần.

Chấp niệm của Thiên Ấn với Vấn Thủy đã sinh ra Hàn Thủy Thạch. Lúc trước chẳng biết thì cũng không sao. Hiện tại hắn đã từng bị Thiên Ấn áp chế một lần, tất cả ma tính che giấu trước kia nay đều lộ ra mồn một. Ngay cả khi có Vấn Thủy bầu bạn cạnh bên, luồng khí âm u, tà ác quẩn quanh người hắn vẫn chẳng thể nào khuất lấp.

Vấn Thủy vui vẻ cất giọng: “Chúng ta đã về rồi đây!”

Linh Cương nhanh nhẹn đi lấy khăn lông: “Thấy rồi, bọn ta cũng chả phải mù. Lại đây lau chân đã đi!” Vấn Thủy xịu mặt: “Hứ! Ta đâu có biến về nguyên hình đâu, làm gì cần lau chân chứ! Chân ta vẫn còn sạch lắm!”

Nàng vừa nói vừa định cởi giày chứng minh cho Linh Cương xem, Linh Cương tức thì mặt đỏ bừng bừng: “Thói quen thói quen thôi, đừng cởi đừng cởi, ta tin rồi mà!”

Vấn Thủy “hừ” một tiếng, ôm lấy tay Hàn Thủy Thạch, kéo thẳng hắn vào động phủ.

Hàn Thủy Thạch ngồi xuống cạnh bàn. Mọi người chẳng có ai dám hé răng, tất cả đều liếc về phía Thiên Sương. Thiên Sương cũng ngồi xuống theo, ngay đối diện Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch quét mắt một vòng, hỏi: “Các ngươi sợ ta à?”

Mọi người ngẩn ra – có cần thiết phải thẳng thắn thế không? Vẫn là Thiên Lê lên tiếng: “Đại sư huynh cứ nói đùa, sao bọn muội lại sợ huynh cơ chứ, ha ha.” Nàng vừa nói, vừa lùi ra sau Xuyên Đoạn.

Thiên Sương ra hiệu cho mọi người lần lượt ngồi xuống, sau đó mới đưa mắt đánh giá lại Hàn Thủy Thạch: “Hiện tại con cảm thấy thế nào rồi?”

Vẻ mặt của Hàn Thủy Thạch vẫn cứ lạnh băng như cũ: “Sao phải vờ vĩnh hàn huyên làm gì? Nếu giờ ta thấy rất tốt thì ông sẽ thất vọng lắm phải không?”

Thiên Sương sặc nước, nhưng cũng biết là lúc này không thể nổi giận với hắn: “Mặc dù hiện giờ bên ngoài tương đối thái bình, nhưng cũng không thể an toàn như là ở trong động phủ. Rồi con vẫn phải luyện công, vẫn phải nhập định. Những lúc như thế, ai sẽ bảo vệ Vấn Thủy? Sau này thường xuyên trở về vẫn hơn.”

Hàn Thủy Thạch lại hỏi: “Ông chấp nhận ở cạnh yêu ma sao? Hay vẫn chỉ là lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy đến với đồ đệ yêu của mình?”

Thiên Sương giận dữ nói: “Con và Thiên Ấn, ta đều lo lắng cả! Con muốn ta phải làm sao thì mới thực sự tin là ta chưa từng có ý muốn tiêu diệt con? Nếu nó thống trị cái cơ thể này, nó nhất định sẽ nghe lời ta, tróc con ra. Nhưng khi mà con chiếm cứ cơ thể, con lại khăng khăng tìm mọi cách diệt trừ nó!”

Hàn Thủy Thạch điềm nhiên nói: “Ông chưa bao giờ thử bàn với ta, làm sao ông biết ta khăng khăng muốn tiêu diệt hắn?” Thiên Sương ngơ ngẩn, Hàn Thủy Thạch lại nói: “Đó là bởi trong lòng ông, yêu ma trước sau gì cũng vẫn chỉ là yêu ma mà thôi, đúng không?”

Nói xong, Hàn Thủy Thạch liền bật dậy, quay đầu rời khỏi động phủ. Khó khăn lắm mới trở về một chuyến, vậy mà cuối cùng cũng vẫn kết thúc không vui vẻ. Thiên Sương phẫn nộ đến cực điểm, một ngụm máu trào thẳng lên cổ họng.

***

Nửa đêm, một cơn mưa máu rào rào đổ xuống.

Có một con dã thú xuất hiện gần ngôi nhà nấm nhỏ của Vấn Thủy và Hàn Thủy Thạch. Dã thú nơi đây không giống thú tộc ở Vạn Thú Cốc. Chúng không có nhân tính, cũng không có linh trí, chỉ biết săn tìm thức ăn một cách hoang dã bạo tàn.

Bất cứ nơi nào có mùi con người hoặc là linh khí đều là những điểm săn mồi mời gọi, cho nên động phủ nơi các tu sĩ cư trú sẽ luôn luôn bị tập kích. Vấn Thủy đã sớm nghe được tiếng chân dã thú, bắt đầu ăng ẳng sủa loạn trong lồng ngực Hàn Thủy Thạch.

Hàn Thủy Thạch ôm chặt lấy nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Không sao, chỉ là dã thú thôi mà. Vấn Thủy nằm ngoan ở trong này nhé, ta đi ra ngoài đối phó với nó.”

Vấn Thủy biết một hai con dã thú thì Hàn Thủy Thạch sẽ chẳng buồn để vào mắt, thế là bắt đầu chơi xấu: “Không thèm, Hàn Thủy Thạch cõng ta đi, chúng ta cùng đi đối phó với nó.”

Hàn Thủy Thạch nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn nói: “Được.”

Vấn Thủy vòng hai tay ôm cổ hắn. Một tay Hàn Thủy Thạch đỡ lấy nàng, tay còn lại cầm chắc lưỡi đao cực âm. Hắn thậm chí còn không dùng chân khí hộ thân, tránh cho ngọn lửa cực âm xém vào người nàng.

Bên ngoài quả nhiên đã có hai con dã thú tìm đến, một trong hai con còn là nửa người nửa thú. Lúc này hai con thú kia đều đã đỏ rực hai mắt, liên tục tru tréo không ngừng. Vấn Thủy rụt đầu sau lưng của Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch lia đao, chỉ trong một chém đã có một con đứt thành hai nửa. Vấn Thủy đằng sau lưng hắn hò reo: “Hàn Thủy Thạch lợi hại quá!”

Hàn Thủy Thạch “hừ” một tiếng, nhanh chóng cúi người dùng lửa cực âm đốt sạch thi thể con dã thú kia, tránh để cho mùi huyết tinh mời gọi những con khác tới. Con thú còn lại cũng xông lên trong chớp mắt. Nó đã để ý Vấn Thủy chính là điểm yếu của cái “con thú hai chân” trước mặt, bộ vuốt sắt không do dự mà ập tới ngay đầu nàng.

Hàn Thủy Thạch phi lên dẫm nát vuốt sắt của nó, đồng thời xoay đao. Đầu con dã thú lập tức lăn trên mặt đất. Sau khi hoàn toàn ma hóa, sức mạnh của hắn vẫn luôn tăng lên không ngừng. Đặc biệt là sau cái lúc hấp thu tâm ma Văn Đàn, hắn ngủ say một thời gian, mặc dù tính tình đi xuống nhưng mà thực lực rõ ràng đi lên đáng kể.

Sát ý vừa bị hai con dã thú kích động chẳng thể nào bình ổn trong chốc lát. Hàn Thủy Thạch không thiêu xác con thú kia, định lấy máu tươi để dẫn dụ thêm càng nhiều dã thú tới đây. Vấn Thủy cũng đã phát hiện ra sự khác thường của hắn: “Hàn Thủy Thạch, chúng ta không cần giết thêm dã thú nữa đâu.”

“Nàng đợi một chút, lát nữa sẽ ổn cả thôi,” Hàn Thủy Thạch đáp.

Vấn Thủy ló đầu ra, hôn khẽ lên má hắn, bàn tay trắng trẻo vuốt ve sống lưng của hắn. Người Hàn Thủy Thạch cứng lại. Vấn Thủy nhẹ giọng nói: “Đừng giết thú nữa mà, chơi chẳng vui gì cả. Ta muốn về phòng cơ.”

Hàn Thủy Thạch lúc này mới vung hai đao, tức tốc giải quyết chỗ dã thú vừa kéo đến, sau đó đốt thành linh sa. Sau khi tất cả xong xuôi, hắn xoay người bế Vấn Thủy trên tay, đến linh sa cũng chẳng buồn thu lượm, cứ thế đưa nàng trở về nhà nấm.

Vấn Thủy cùng hắn triền miên ân ái. Những giọt mưa máu rơi trên mũ nấm, lộp bộp lộp bộp không ngừng. Hàn Thủy Thạch quấn lấy nàng đến tận nửa đêm, bên ngoài mưa vẫn còn đang nặng hạt.

Xung quanh rừng nấm vẫn luôn văng vẳng tiếng của dã thú gầm gào. Mưa máu khiến cho bọn chúng hung tính quá độ, chỉ có máu tươi của tu sĩ và linh thú mới có thể an ủi phần nào những linh hồn đói khát đang kích động kia. Những cơn mưa máu thế này, cũng chẳng khác nào ma khí. Chúng bám vào những động vật có linh trí thấp, mượn cơ thể của chúng nó để thỏa mãn dục vọng được uống máu tươi, được xé xác người.

Vấn Thủy vòng cánh tay trần ôm lấy người Hàn Thủy Thạch, mặt dán lên trên ngực hắn: “Hàn Thủy Thạch, ta lo lắm. Không biết tình hình bên phía Thiên Sương chân nhân giờ thế nào rồi.”

Dã thú nơi đây quen thói tìm theo nhân khí, cứ hướng động phủ mà vào. Động phủ càng đông tu sĩ, càng nhiều linh thú thì càng dễ dàng mời gọi thêm nhiều dã thú. Tựa như là Vạn Thú Cốc, bày ra một cái kết giới phòng bị nghiêm mật đến vậy phần đa hoàn toàn không phải để phòng ngừa tu sĩ đến, mà là để cho những đêm mưa máu có thể tránh được dã thú xâm nhập mà thôi.

Hàn Thủy Thạch khép mờ mi mắt. Vấn Thủy vẫn đang ở bên người hắn, hơi thở ngọt ngào thanh mát của nàng khiến hắn cảm thấy an yên. Mây mưa đến tận nửa đêm, dục vọng đã được thỏa mãn, lúc này hắn cũng chỉ như một con thú dữ đã được dùng bữa no nê, tạm thời kiềm chế sự hung hãn trong lòng mình. Nghe thấy lời nàng, hắn chỉ hững hờ đáp lại: “Thì sao?”

Vấn Thủy chống tay, nói: “Hàn Thủy Thạch, chúng ta về xem bọn họ thế nào rồi nhé? Biết đâu có thể giúp được mọi người cũng nên.”

“Không đi.” Hàn Thủy Thạch đáp ngắn gọn, sau đó quay người, ngủ.

Vấn Thủy bật dậy: “Thế thì ta đi một mình.” Hàn Thủy Thạch mặc kệ nàng, nàng lại vòng chân, cưỡi trên hông hắn: “Ta đi thật đó nha! Trên đường bao nhiêu dã thú, nói chưa biết chừng còn chưa tới nơi đã bị chén mất tiêu rồi!”

Thấy Hàn Thủy Thạch vẫn nằm im bất động, nàng lại nói: “Bên ngoài trời mưa, đường thì trơn trượt. Nhỡ đâu ta sảy chân lăn xuống núi, xong rồi lại chẳng biết đường mà về thì làm thế nào bây giờ?”

Hàn Thủy Thạch mất kiên nhẫn, cuối cùng đành dậy mặc đồ. Vấn Thủy lúc này mới vui vẻ hơn, xông tới hôn chùn chụt lên mặt hắn.

Bên phía Thiên Sương chân nhân, cuộc chiến với bầy thú kia cũng không đến nỗi có gì nguy hiểm tính mạng. Nhưng mà ngoài kiếm tu và đạo tu, phương thức đương đầu với cả dã thú của những kẻ khác hoàn toàn bất đồng. Các tu sĩ đó khi giết dã thú, tốc độ thậm chí còn chưa thể gọi là nhanh chứ đừng nói gì đến chuyện một kích trí mạng. Vậy nên những con dã thú kia sẽ bị thương, sau đó bắt đầu đổ máu. Mùi vị máu tươi không chỉ khiến bản thân chúng phát cuồng, mà còn dụ thêm càng nhiều dã thú khác tới.

Cho nên thông thường, ngay từ khi con dã thú đầu tiên xuất hiện, họ sẽ không thể ngừng tay chém giết cho đến tận khi mưa máu ngừng rơi. Mà trong suốt quá trình này, tốt nhất là không được để cho bản thân mình bị thương, nếu không ai mà biết được liệu những đồng bọn xung quanh có quay qua công kích mình hay là không chứ?

Mưa máu dính lên người, sẽ luôn kích thích thú tính sẵn có ở trong cơ thể.

Thời điểm Vấn Thủy và Hàn Thủy Thạch tới nơi, bên ngoài động phủ của nhóm người Thiên Sương quả nhiên đã có hơn chục dã thú bao vây. Hội Ôn Đồ mỗi người đối phó hai con, tuy không tới mức yếu thế, nhưng trong nhất thời cũng không cách nào chiến thắng hoàn toàn.

Thiên Sương đang lớn tiếng dạy Thiên Lê: “Đừng làm cho nó đổ máu, thà rằng cầm cự dây dưa còn hơn. Nếu không sẽ càng có nhiều thú tới.”

Vấn Thủy nói: “Hàn Thủy Thạch, mau mau đến hỗ trợ đi!”

Mọi người lúc này mới đồng loạt nhìn qua đó. Trông thấy Hàn Thủy Thạch, ai cũng có hơi bất ngờ. Lúc trước hắn phất tay áo bỏ đi, không có vẻ gì là sẽ trở về để giúp đỡ cả.

Hàn Thủy Thạch cầm đao trong tay, nghĩ lại thì lại thấy không yên tâm khi để mình nàng ở lại nơi này. Vấn Thủy lại nói: “Ta tìm Thiên Lê chơi nha.”

Nàng nói xong, liền chạy vọt tới bên cạnh Thiên Lê. Thiên Lê đang bị một con dã thú truy đuổi. Dã Lửng hai mắt đã mù, lúc này cũng chẳng giúp được gì nàng, chỉ biết sốt sắng chạy vòng vòng xung quanh đấy. Vấn Thủy chạy tới sủa lên hai tiếng, Đạp Nguyệt Hành tức khắc chém ngang người dã thú kia. Con dã thú rú thảm một tiếng, máu trên người chưa kịp chảy thì đã lập tức kết thành băng giá!

Thiên Sương cả kinh. Vấn Thủy đắc ý chém thêm nhát nữa, vầng trăng tròn nhanh như chớp lia sâu vào người dã thú, có thể thấy cả xương trắng bên trong. Nhưng mà mỗi nhát nàng chém, miệng vết thương đều đóng băng chỉ trong nháy mắt. Sau bốn năm nhát như vậy, cuối cùng con dã thú kia cũng phải gào lên một tiếng thê lương, sau đó ngã lăn ra đất.

Vấn Thủy dương dương tự đắc quay lại hỗ trợ Linh Cương, vẫn cứ chiêu cũ mà xài. Chơi được một lúc thì nàng cảm thấy phiền toái, thế là chuyển sang dùng một pháp chú thủy tu, đồng thời đóng băng ba con dã thú!

Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi. Vấn Thủy bước đến trước mặt dã thú, dùng Đạp Nguyệt Hành chém lên mặt băng. Nhưng mà nàng điều khiển trăng chưa thạo, lớp băng kia lại quá dày, nhất thời chém mãi không được.

Ôn Đồ tròn mắt nhìn đám dã thú vừa bị phong bế – tu vi của Vấn Thủy, đã mạnh đến thế từ khi nào vậy?

Trong lúc mọi người vẫn còn chưa hết bàng hoàng, Hàn Thủy Thạch đã xử xong mười một con thú xung quanh. Hắn dùng ngọn lửa cực âm, thiêu hết chúng thành linh sa. Sau đó hắn lại thong thả bước tới chỗ đám thú bị đóng băng, một đao lia ngang, cả băng lẫn thú tức khắc hóa thành bột phấn.

Vấn Thủy tức thì nhảy lên ôm lấy cổ hắn, đánh đu ở trên người hắn: “A a Hàn Thủy Thạch lợi hại quá đi!”

Hàn Thủy Thạch “hừ” một tiếng, thu đao, đưa mắt liếc qua đám người Thiên Sương một cái rồi dắt Vấn Thủy bỏ đi. Thiên Sương bỗng nhiên lên tiếng: “Chuyện lần trước, xem như vi sư không đúng. Vi sư xin lỗi con.”

Hàn Thủy Thạch ngừng bước chân. Thiên Sương lại nói: “Về sau nhất định sẽ không có chuyện như vậy nữa. Con và Thiên Ấn… Rốt cuộc thì lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Sư phụ đảm bảo tuyệt đối sẽ không chia rẽ con và Vấn Thủy, cũng không can thiệp vào cuộc tranh chấp giữa con và Thiên Ấn. Nhưng con cũng cần đáp ứng với ta là sẽ không sát hại nó. Sau này bất luận xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đều có thể cùng nhau từ từ nghĩ cách.”

Hàn Thủy Thạch bế Vấn Thủy lên – mưa máu đã thấm ướt hết giày nàng. Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào, cứ thế ôm Vấn Thủy vào động phủ, trở lại phòng ngủ của mình, tìm quần áo cho nàng thay.

Bên ngoài, cơn mưa máu đã ngớt dần. Đêm dài mỏi mệt cuối cùng cũng đã gần qua. Không thấy có thêm dã thú đến quấy nhiễu nữa. Mọi người đều nhìn Thiên Sương. Tang Lạc cất lời: “Hắn như vậy là… đã nhận lời xin lỗi của ngươi rồi đó hả?”

Xuyên Đoạn nói: “Đại sư huynh cũng thật là, lòng dạ hẹp hòi quá rồi! Dù sao cũng là thầy trò, sao huynh ấy có thể để sư phụ xuống nước nói lời xin lỗi trước được!”

Thiên Sương thở dài một tiếng. Làm gì còn cách nào khác cơ chứ? Đồ đệ mắc bệnh công chúa, nếu nhẫn nại được thì cứ nhẫn nại thôi vậy.
Bình Luận (0)
Comment