Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 104

Sa Nặc Nhân bước nhanh tới, đồng phục tác chiến màu đen của Xích Linh, lại đang nhỏ xuống những giọt máu đỏ tươi, "Anh sao rồi?"

Xích Linh đem người ôm lấy, chặt chẽ ôm vào trong ngực, thời điểm nhìn thấy tín hiệu của cậu biến mất, trong lòng anh đều đang cảm thấy run rẩy, chỉ lo Sa Nặc Nhân có chuyện, cũng may cậu không có chuyện gì, an toàn trở về. Xích Linh rất ảo não, rất tự trách, chính mình vẫn còn quá yếu, ngay cả bảo bối của chính mình cũng không bảo vệ được, còn phải để cậu tự thân mạo hiểm, sẽ không bao giờ có lần sau nữa, Xích Linh âm thầm bảo đảm.

Xích Linh không nói lời nào, chỉ là ôm cậu, im lặng như vậy, so với thiên ngôn vạn ngữ còn khiến cho Sa Nặc Nhân cảm động hơn, tín hiệu của cậu biến mất, Xích Linh khẳng định rất sợ hãi.

Người may mắn tồn tại, lục tục tiến vào chiến hạm, chỉ có cánh cửa cách ly này là còn nguyên vẹn, dưỡng khí sung túc, bọn họ miễn cưỡng có thể ở đây nghỉ ngơi một chút. Sa Nặc Nhân vỗ vỗ sau lưng Xích Linh, ra hiệu anh an tâm, mọi người tập hợp, tổng cộng chỉ còn có 23 người, trên cơ bản đều là được bảo vệ, tất cả Resse theo tới, trị liệu sư cùng bảo trì cơ giáp sư, đều gặp nạn trong lúc đó. Còn sót lại chừng 20 người, ngoại trừ mấy Arthur được bảo vệ, những người khác đều bị thương không nhẹ, đương nhiên, có duy nhất một Resse không bị thương, chính là Xích Kính.

Xích Kính vừa nhìn thấy Sa Nặc Nhân, lại tiếp tục truy hỏi vấn đề vừa nãy, "Cơ hội tốt như vậy, tại sao không truy kích?"

Sa Nặc Nhân đỡ Xích Linh ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh, "Nguồn năng lượng của Phượng Hoàng không đủ."

Iman xen vào nói: "Biến mất lâu như vậy lại trở về, còn nói nguồn năng lượng không đủ, rõ ràng chính ngươi không muốn đuổi theo."

Sa Nặc Nhân không có thời gian để ý, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng mở ra đồng phục tác chiến của Xích Linh, muốn nhìn thương tổn của anh.

Metz đi tới, "Để cho ta, ta là dược sư."

Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Không cần, ngươi có thể đi trợ giúp những người khác."

Metz âm thầm cắn răng, âm thanh vẫn rất ôn hòa, "Điện hạ mất rất nhiều máu, cần phải lập tức cầm máu..."

"Ta biết." Sa Nặc Nhân đánh gãy lời hắn, từ trong không gian lấy ra một bình dược tề, đưa vào trong miệng Xích Linh.

Vết thương của Xích Linh ở bên eo, là khi cơ giáp bị va chạm nghiêm trọng, trên bàn điều khiển có một đoạn kim loại bị gãy nát, đâm trúng bên eo anh, chảy rất nhiều máu. Vết thương rất lớn, máu đã chậm rãi ngừng lại, Sa Nặc Nhân lại không mang máy trị liệu tới, đang lúc rối rắm, miệng vết thương lớn như vậy có nên băng bó hay không, một chiếc máy trị liệu nhỏ đã được đưa tới trước mặt cậu, Sa Nặc Nhân ngẩng đầu nhìn lên, cư nhiên là Vân Hoán vẫn luôn trầm mặc ít lời, hắn cũng là người được bảo hộ, không có bị thương, nhưng Resse bảo vệ hắn, lại bị thương không nhẹ.

"Cám ơn." Sa Nặc Nhân cảm kích nói.

Thoáng nhìn qua Metz đang đứng ở bên cạnh, thầm nghĩ nhiều người bị trọng thương như vậy hắn đều không để ý đến, cư nhiên chỉ quan tâm Xích Linh, thật là xứng với thân phận dược sư.

Sa Nặc Nhân dùng máy trị liệu chữa trị vết thương của Xích Linh, miệng vết thương quá lớn, cần một chút thời gian mới có thể khép lại.

Xích Linh lại không có nhàn rỗi, phân phó người bị thương nhẹ đi kiểm tra chiến hạm, rà xoát xem có còn nguy hiểm không, thuận tiện kiểm tra mức độ tổn hại của chiến hạm, có thể kiên trì được tới tinh cầu phụ cận hay không.

Sa Nặc Nhân chữa trị vết thương cho Xích Linh xong, lại bắt anh uống hai bình dược tề bổ máu, liền đi chữa trị cho người khác.

Xích Linh uống dược tề, nâng mắt nhìn Metz vẫn còn đứng đó, "Ngươi có việc?"

Metz vội vàng nói: "Miệng vết thương có thể dễ dàng khép lại, nhưng vẫn có tổn thương với thân thể, chỗ ta có chút dược tề, ngài trước dùng đi."

Metz nói xong lấy ra mấy bình dược tề đưa qua, nhìn màu sắc của dược tề, hẳn đều là thượng phẩm. Bên cạnh có vài Resse bị thương, vốn là đều trông mong Metz có thể ra tay cứu giúp, đợi nửa ngày, lại thấy không được để ý tới, cuối cùng vẫn là Sa Nặc Nhân sau khi chữa thương cho Xích Linh xong qua đây xem vết thương cho bọn họ, cũng cho mỗi người hai bình dược tề.

Xích Linh nhìn hắn, cũng không nhận, "Không cần, để cho những người khác đi."

Metz tràn đầy ủy khuất, hai mắt chứa lệ, nhìn Xích Linh, Xích Linh lại không còn nhìn hắn, nghỉ ngơi trong chốc lát, cũng đi kiểm tra chiến hạm.

Cơ Thinh tựa vào ghế dựa, vừa thấy Metz muốn khóc, liền nói: "Metz, lại đây, giúp đỡ ta."

Hắn bị thương cũng không nhẹ, trong lòng tràn đầy chờ mong Metz có thể đến xem vết thương cho mình, ngược lại không đợi được, chỉ có thể tự mình yêu cầu.

Metz hung hăng trừng Sa Nặc Nhân, hận không thể đem cậu băm thành trăm mảnh, cướp cơ giáp, cướp ái tình, đối phương có cái gì hắn đều phải cướp đi! Hắn hận đến mức khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn cơ hồ vặn vẹo, lặng lẽ lấy ra một bình dược tề trong không gian, đi về phía Sa Nặc Nhân, lại bị Iman vẫn luôn quan sát hắn kéo lại, thấp giọng nói: "Đừng ngốc."

Metz hận đến rơi nước mắt, hắn đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chỉ còn chờ có thể gả cho Xích Linh Vương tử, lại đều bị Sa Nặc Nhân phá hủy!

Iman ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói một chữ "Chờ", chờ thời cơ, chắc chắn sẽ có cơ hội đánh bại Sa Nặc Nhân.

Ái Tu dựa vào vách tường, yên lặng nhìn hành động của Iman cùng Metz.

Sa Nặc Nhân cùng Vân Hoán bận rộn nửa ngày, mới đem thương thế của mọi người chữa tốt, dược tề bổ máu dùng không ít, chỉ cần người không có việc gì, lãng phí một chút dược tề cũng không tính là gì.

Người có thể hoạt động một chút đều đi đến phòng hạm trưởng, những người khác cũng tụ tập về đó, vấn đề hàng đầu chính là chạy trốn như thế nào, lần này bọn họ tìm được đường sống trong chỗ chết, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Đáng tiếc chính là, Hạt nhân thực sự rất giảo hoạt, thời điểm chạy trốn cũng phá hủy nguồn năng lượng dự trữ của chiến hạm, khiến cho bọn họ dù có chiếm được chiến hạm, cũng không có cách nào rời đi.

Mọi người đều vây lại một chỗ để thảo luận đối sách, nguồn năng lượng chiến hạm tiêu hao rất lớn, cho dù là chiến hạm loại nhỏ, cũng không phải loại cơ giáp có thể so được, nơi này cho dù có người hiểu biết cách chế tạo cơ giáp, cũng không biết phải sửa thiết bị chứa năng lượng dự trữ như thế nào, trong lúc nhất thời, tất cả có chút nản lòng thoái chí. Nếu như nơi này có thông tin bình thường, còn có thể liên lạc Đế quốc phái người tới cứu viện, nếu như có thể sống cho đến lúc đó, nhưng hiện tại bảng mạch điện tử điều khiển vũ khí đã hư hỏng, màn hình rađa cũng cho biết, trong vòng một trăm dặm quanh chiến hạm, không tìm được một chút tín hiệu nào.

Tất cả mọi người đều co quắp ngồi bên trong chiến hạm, Karni dựa vào trên người Ysaye, Ysaye lại dựa vào trên người Tân Đức Lỗ, ba người tụm thành một khối.

Karni nói: "Nặc Nặc, ngươi ở trong đó có tìm được bảo bối không?"

Sa Nặc Nhân thở dài, đồ vật cậu muốn tìm cũng không tìm được, "Chỉ ở trong rừng rậm đào vài gốc thực vật khá bắt mắt, cái khác đều không tìm được."

Karni ha ha cười lên, giống như hiến vật quý lấy ra đồ vật bản thân tìm được, "Nhìn xem, ta tìm được đó!"

Sa Nặc Nhân lại gần nhìn thử, đồ vật Karni tìm được không ít, mỗi một thứ đều rất kỳ quái, có mảnh kim loại bị vỡ, có vài viên đá đủ mọi màu sắc, có một phiến đá màu trắng, còn có một thứ to bằng quả bóng đen như mực, chạm vào giống như kim loại, phía dưới có ba chân, giống như cái bệ (kiềng), Sa Nặc Nhân để cái thứ đen thùi lùi kia ở trên đất, nghiêng đầu quan sát, "Đây là cái gì? Ngươi tìm được cái này ở đâu?"

Karni cầm mảnh kim loại vỡ này, "Không biết, ta tìm được trong một căn phòng đó, cảm thấy hữu dụng nên mang ra ngoài. Ngươi nhìn cái này, bên trên có tuyến đường và vị trí, giống như là bản đồ tinh vực không đầy đủ?"

Hắn vừa nói như thế, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người khác, Vân Hoán từ trước đến giờ vẫn trầm mặc, mở miệng nói: "Mảnh vỡ kia của ngươi, ta cũng nhặt được một cái."

Mọi người càng thêm nghi ngờ, hai người cầm mảnh kim loại, bày trên nền đất ghép lại, cư nhiên lại xuất hiện thứ ngoài ý muốn!

Karni trợn tròn mắt, "Chẳng lẽ thật sự là bản đồ kho báu?"

Sa Nặc Nhân vô tình đả kích nói: "Bản đồ kho báu, hay lại đào ra được thêm một tổ quái vật."

Cậu cầm lấy phiến bạch thạch đó, dưới ánh đèn yếu ớt của chiến hạm xem qua một chút, đáng thương a, không bao lâu nữa, ngay cả đèn khẩn cấp cũng không duy trì nổi, lúc đó nguồn năng lượng đã bị tiêu hao hết, thiết bị dưỡng khí cũng không tạo ra dưỡng khí nữa, bọn họ đều sẽ chết ở chỗ này. Đột nhiên, cậu nhìn thấy bên trong phiến bạch thạch, thoáng hiện một vệt màu xanh lục, cậu nghĩ là chính mình hoa mắt, liền nhìn chằm chằm, một lát sau, mạt xanh lục kia lại thoáng hiện lần thứ hai.

Cậu vội vàng vỗ vỗ Karni bên cạnh, "Mau nhìn, bên trong giống như có vật gì đó."

Một tiếng này, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Karni lập tức lại gần nhìn thử, nhìn chằm chằm hồi lâu, mới thấy được một mạt xanh lục lướt qua, kinh ngạc nói: "Đó là cái gì?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, "Không biết."

Karni bỗng nhiên sợ hãi nói: "Không phải là bệnh độc biến thành quái vật chứ?!"

Sa Nặc Nhân lườm hắn một cái, "Thu lại trí tưởng tượng của ngươi!"

Karni hỏi lại: "Đó là cái gì?"

Sa Nặc Nhân: "Ta làm sao biết."

Karni: "Mở ra nhìn?"

Sa Nặc Nhân cảm thấy có thể, nhưng vẫn có chút lo lắng, "Vạn nhất thực sự là bệnh độc làm sao bây giờ?"

Karni gãi đầu một chút, "Thôi, trước tiên không mở, chờ ngày nào đó tâm tình ta không tốt, đem ra đập chơi."

Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác là đem phiến bạch thạch kia trả lại cho hắn, lại cầm lên cái thứ đen thui kia, nhìn hồi lâu, nhìn thấy một chỗ nhô ra, ấn xuống một cái, một cái nắp nửa hình cầu nhấc lên, bên trong có màu trắng bạc, thành hình bán cầu, còn có 12 cái khe nhỏ, lớn nhỏ bằng nhau... Sa Nặc Nhân nháy mắt mở to hai mắt, này này chuyện này... Cái này chẳng lẽ chính là tụ khí lồng trong truyền thuyết?! Mấy cái khe nhỏ này không phải là chỗ để bỏ dược thực vào sao?! Cậu kích động đến mức nhịp tim tăng lên, rất muốn, nhưng là... Nhưng là nó là đồ của Karni, cậu không thể cướp đồ của bằng hữu.

Karni ngó đầu qua đây, "Đây là cái gì?"

Sa Nặc Nhân áp chế vui mừng trong lòng, lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Karni cầm tới nghiên cứu một chút, lật tới lật lui nhìn nửa ngày, thấy không có gì tốt, liền ném xuống mặt đất, "Chỉ là một cái hộp rỗng, không mở ra được cảm giác rất thần bí, sau khi mở hóa ra lại là dáng vẻ này."

Karni đối với đồ vật xấu như vậy không có hứng thú, lại quay về nghiên cứu bạch thạch của hắn, hắn chợt thấy trên một mặt phiến đá có hoa văn, lập tức vẫy tay, gọi Sa Nặc Nhân qua xem, "Trên phiến đá có khắc hoa văn, chẳng lẽ là ngọc bội thời viễn cổ?"

Câu nói này hấp dẫn sự chú ý của Bối Nhã và Ái Tu, Bối Nhã đi tới, ngồi xuống đất, "Có thể cho ta xem một chút không?"

Karni không tín nhiệm nhìn cô, Bối Nhã cười nói: "Ta biết một loại phù văn, phù văn khác nhau có tác dụng khác nhau, năng lượng tinh bản nhà ta, cũng dùng phù văn."

Sa Nặc Nhân đối với tỷ đệ Francey gia có ấn tượng không tệ, "Cho cô ta nhìn đi, nói không chừng có thể nhìn ra gì đó."

Lúc này Karni mới đem phiến đá đưa cho cô, Bối Nhã đem phiến đá nâng lên trước mắt, nhờ vào phản quang xem xét hoa văn bên trên, "Phù văn này cũng giống với nhà chúng ta, nhưng cũng không giống hoàn toàn, trong này có khả năng áp chế thứ gì đó."

Karni đoạt lại, hưng phấn nói: "Oa, ta tìm được bảo bối!"

Sa Nặc Nhân cười rộ lên, "Cẩn thận là áp chế bệnh độc."

Karni nổi giận, "Phi! Ngươi không thể nói chút lời hay sao?"

Bối Nhã đề nghị: "Người có thể khắc phù văn này, hẳn là cũng có tinh thần lực, ngươi cũng có thể thử dùng tinh thần lực mở ra nhìn xem."

Những người vây xem bất động thanh sắc lùi về phía sau, Karni cũng rất hồi hộp, "Kia, kia... Vạn nhất thực sự là bệnh độc thì làm sao bây giờ?"

Sa Nặc Nhân nhún vai, "Vậy chúng ta cũng chỉ có thể nói là xui xẻo bị biến thành quái vật thôi."
Bình Luận (0)
Comment