Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 105

Karni phi thường rối rắm, rất tò mò đồ vật ở bên trong, lại sợ mở ra sẽ là bệnh độc.

Bên này bọn họ đang thảo luận mấy chuyện râu ria, Xích Linh mang theo người nghĩ cách sửa chữa thiết bị cung cấp năng lượng, cố gắng nửa ngày, nhưng chỉ có thể từ bỏ, những thứ đồ này, không phải những người ngoài nghề như bọn họ có thể quyết định, chỉ có thể từ bỏ.

Ysaye thấy bọn họ trở lại, để Karni thu đồ vật về.

"Hư hỏng quá nghiêm trọng, không có cách nào sửa chữa." Xích Linh nói, liếc mắt nhìn Xích Kính không có việc gì, đã không biết nên nói cái gì.

"Từ bỏ đi, để Phượng Hoàng mang theo chúng ta rời khỏi nơi này." Xích Kính nói.

Sa Nặc Nhân cau mày, "Ta đã nói, Phượng Hoàng không còn nguồn năng lượng."

Xích Linh đè lại vai cậu, lạnh lùng nói: "Ta sẽ không từ bỏ chiếc chiến hạm này."

Chiếc chiến hạm này rất tân tiến, có giá trị nghiên cứu rất lớn, đem nó kéo về Đế quốc, nói không chừng có thể tìm được hướng đi mới, phát triển ngành nghề chế tạo chiến hạm.

Xích Kính nói: "Vậy chúng ta chỉ có thể ở đây chờ chết?"

Xích Linh lạnh nhạt nói: "Đang nghĩ biện pháp."

Xích Kính cười nói: "Vậy ngươi cứ từ từ suy nghĩ, người nguyện ý cùng ta điều khiển cơ giáp rời đi, đi theo ta."

Xích Linh cả giận nói: "Ngươi điên rồi! Cơ giáp căn bản không thể bay đến tinh cầu gần nhất!"

Xích Kính không phản đối nhún vai, "Cơ giáp của ta có thể, có người muốn đi sao?"

Cũng có người có tâm tư khởi động cơ giáp rời đi, nhưng vì cơ giáp hư hao quá nghiêm trọng, cũng không đủ năng lượng, đi ra chỉ có thể chịu chết trong vũ trụ, không ai dám mạo hiểm, nếu Xích Kính Vương tử tự tin như vậy, nói chắc hắn có thể có biện pháp tốt, lúc này đã có người nguyện ý rời đi cùng hắn.

Trước khi đi, Iman cố ý nói với Xích Linh: "Đi cùng với chúng ta đi, các ngươi là huynh đệ, Xích Kính sẽ không không quan tâm đến sống chết của ngươi, Nhị ca."

Xích Linh nói: "Ngươi có thể tự mình lựa chọn, là theo hắn đi, hay là lưu lại."

Iman lựa chọn đi theo Xích Kính, hắn cũng không muốn chết ở chỗ này, cho nên, hắn bất đắc dĩ lần thứ hai bỏ qua Nhị ca.

Bọn họ rời đi, trên chiến hạm chỉ còn dư lại mười mấy người.

Bối Nhã nói: "Hắn có thể bay đến tinh cầu gần đây, nhưng người khác chưa chắc có thể."

Sa Nặc Nhân thoáng nghĩ, liền hiểu, "Cơ giáp của hắn đã thay đổi nguồn năng lượng?"

Năng lượng tinh bản của Francey gia đều ở trong tay hoàng tộc, chỉ cần hắn thay đổi nguồn năng lượng, vậy là có thể có đầy đủ nguồn năng lượng bay đến tinh cầu phụ cận.

Bối Nhã cười nói: "Thông minh, hắn mới có được nguồn năng lượng tinh bản không lâu, đã cải tạo khe cắm năng lượng."

Sa Nặc Nhân thở dài, lấy trình độ ích kỷ của Xích Kính tới xem, những người đi theo hắn kia, gặp phải nguy hiểm, chưa chắc hắn đã ra tay giúp đỡ.

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Sa Nặc Nhân hỏi Xích Linh.

Hiện tại vốn liếng cuối cùng chính là huyễn thạch Pidgey đưa cho trước đó, nhưng mà, huyễn thạch phải dùng như thế nào, có thể dùng cho chiến hạm hay không, cậu cũng không biết, Pidgey chưa nói cho cậu biết phải dùng như thế nào, nói không chừng Phượng Hoàng có thể biết được?

"Để em hỏi Phượng Hoàng một chút xem?" Sa Nặc Nhân nói, Xích Linh gật đầu.

Sa Nặc Nhân bắt đầu dùng tinh thần lực nói chuyện với Phượng Hoàng, nói tình huống trước mắt, hỏi nó có biện pháp gì hay không.

Phượng Hoàng nói: "Huyễn thạch chỉ có tác dụng với thứ có trí năng, có cần có thiết bị chuyển hóa năng lượng, sau khi gắn vào nơi tiếp nhận năng lượng mới có thể tự chuyển hóa thành năng lượng hữu dụng."

Sa Nặc Nhân: "Ta thấy chiếc chiến hạm này cũng không phải là dạng trí năng hóa."

Phượng Hoàng nói: "Đem huyễn thạch cho ta, ta hấp thu, sau đó thông qua ta, truyền năng lượng cho chiến hạm."

Sa Nặc Nhân đại hỉ, lập tức đem tin này nói cho Xích Linh.

Xích Linh cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi, "Như vậy mọi người chuẩn bị, chúng ta sẽ mượn thiết bị chuyển hóa năng lượng của Phượng Hoàng để rời khỏi nơi này."

Người lưu lại cũng cảm thấy vui mừng với lựa chọn của mình, vứt bỏ một chút tuyệt vọng ban đầu, xốc lại tinh thần, chuẩn bị rời khỏi nơi này!

Xích Linh nói: "Ai sẽ điều khiển chiến hạm? Cùng với ta."

Xích Linh cũng được học trường quân đội, chuyện lái chiến hạm, cũng có cơ sở nhất định, bất quá chiến hạm cần phải có mấy người cùng nhau điều khiển, một người là chuyện không thể nào.

"Ta có học qua một chút." An Trạch đứng ra.

"Ta cũng biết một chút." Ái Tu đứng ra.

Sau đó Ysaye cùng Tân Đức Lỗ cũng ra tay giúp đỡ, lúc này mọi người mới thật sự nhìn thấy hi vọng.

Sa Nặc Nhân đem huyễn thạch đưa cho Phượng Hoàng, nó bay về nơi tiếp nhận năng lượng, đèn trên chiến hạm lập tức sáng lên, nguồn năng lượng sung túc, có thể khởi hành. Mọi người hưng phấn hô gào! Loại cảm giác trực tiếp đối mặt với cái chết này, đời này cũng không muốn trải nghiệm lần thứ hai!

Lâm thời lập thành một đội quân không chính quy, xiêu xiêu vẹo vẹo điều khiển chiến hạm tổn hại nghiêm trọng, chọn một phương hướng, một đường đi về phía trước, bởi chiến hạm đã là một thứ gây nhiễu lớn, căn bản cũng không thể trông chờ vào thiết bị định vị tinh cầu của nó, chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó, bọn họ đều đang lo lắng nguồn năng lượng dồi dào sẽ bị tiêu hao hết, mà bọn họ lại chưa tìm được tinh cầu đặt chân, như vậy sẽ là một cái phiền phức lớn. Bất quá cũng may, trải qua mười mấy tiếng đồng hồ, bọn họ thấy được một tinh cầu, tất cả mọi người rất hưng phấn, cảm thấy rốt cuộc cũng được cứu.

Bọn họ đem chiến hạm dừng lại ở một vị trí cách khá xa vành đai thiên thạch, sau đó điều khiển cơ giáp đi qua, như vậy vừa có thể ẩn giấu chiến hạm, lại có thể giảm bớt độ nhiễu do chiến hạm gây ra.

Cơ giáp của Xích Linh quả thực tổn hại quá nghiêm trọng, muốn phi hành một lần nữa cũng khó khăn, Phượng Hoàng lại quá dễ thấy, không thể tùy tiện xuất hiện, thêm vào việc nó cung cấp năng lượng cho chiến hạm, huyễn thạch cũng có thể đã không còn dùng được nữa, từ lâu đã quấn lại trên cánh tay Sa Nặc Nhân như món đồ trang sức, hai người bọn họ chỉ có thể dùng cơ giáp còn có thể miễn cưỡng bay lên đi tới tinh cầu trước mặt.

Mười mấy người chật vật nhìn tinh cầu trước mắt, mọi thứ đều xám xịt, rách nát, đâu đâu cũng là bão cát, đến thực vật cũng rất ít, trên không phía xa còn có ba hành tinh, bởi vì khoảng cách khá gần, khiến người ở trên tinh cầu này cảm thấy rất áp lực.

Sa Nặc Nhân kỳ quái nhìn bốn phía, "Nơi này là tử (chết) tinh?"

Sắc mặt Xích Linh nghiêm túc, nếu như nơi này là tử tinh có lẽ sẽ càng tốt hơn, nhưng đáng tiếc không phải.

Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, chỉ có Sa Nặc Nhân không rõ chân tướng vẫn một mặt mờ mịt, Karni có lòng tốt giải thích cho cậu.

Tinh cầu bỏ hoang chia làm bốn hành tinh, ở bất kỳ một hành tinh bỏ hoang nào cũng có thể thấy được cảnh tượng giống như bọn họ thấy bây giờ, nơi này là chỗ giao giữa Tinh Diệu Đế quốc, Nhã Đạt Đế quốc và Liên minh độc lập tự do, là khu vực không ai quản lý của Đại Uyển Toàn Tí, nơi này có rất nhiều đạo tặc tinh tế, tội phạm, kẻ chạy trốn, người lưu vong, nhà thám hiểm tinh tế cư trú, thậm chí còn có tội phạm tinh tế bị truy nã trốn đến tị nạn, phi thường phức tạp, thêm vào nơi này quanh năm không có ánh sáng mặt trời, được người ta gọi là "quốc gia Ám Dạ", người có thể tiếp tục sinh sống ở đây, không có ai là đơn giản, tùy tiện tóm lấy một người, nói không chừng trên người đều mang tuyệt kỹ, trên thân đeo đầy án mạng, nơi này không bị công ước tinh tế trói buộc, ở đây giết người, không trái pháp luật, chỉ cần ngươi có bản lĩnh sống sót.

Sa Nặc Nhân nghe được trợn mắt há mồm, này, nơi này thực chất là một quốc gia dã nhân đi? Không có bất kỳ luật pháp nào trói buộc, còn không phải là lộn xộn?!

Cơ Thinh cũng đã từng nghe nói tới nơi này, sắc mặt lập tức tái nhợt, "Vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi này đi?"

Khuôn mặt Xích Linh lạnh lùng, "E là đã muộn."

Metz sợ sệt nói: "Có thể cầu cứu Đế quốc sao?"

Bối Nhã cười nhạo nói: "Bớt ngu, nơi như thế này làm sao có thể để ngươi liên lạc với bên ngoài, nơi này tuy rằng loạn, nhưng vẫn là có pháp tắc của chính nó, bằng không cũng không thể chống đỡ đến hiện tại."

Xích Linh lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người che giấu thân phận, đem quang não đều thu lại, không được lấy ra, cũng không được giấu giếm sử dụng, bị người phát hiện thân phận, kết cục chỉ có thể bị giết."

Công Ngọc Diễm làm nóng người, một tư thế nóng lòng muốn thử, "Còn có thể bị bắt cóc, đối Đế quốc đòi tiền chuộc, sau khi tiền chuộc vào tay, cũng là lúc chúng ta đầu lìa khỏi cổ."

Ysaye lười biếng nói: "Tới nơi này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, nói không chừng có thể tìm được người sửa chữa thiết bị cung cấp năng lượng cho chiến hạm, nơi này chính là địa phương "nhân tài xuất hiện lớp lớp"."

Hiển nhiên, Xích Linh cũng nghĩ tới chuyện này, mới bảo mọi người che giấu thân phận, thế nhưng, điều duy nhất khiến anh lo lắng chính là chiếc chiến hạm kia, nếu như bị tinh đạo(1) nơi này phát hiện, khẳng định không gánh nổi, anh nghĩ chuyện này, Ysaye bên cạnh liền nói: "Hi vọng khi đó chiến hạm vẫn là của chúng ta."

1: tinh: tinh tế; đạo: trộm, cướp

Trong nhóm người bọn họ, ngoại trừ Sa Nặc Nhân, Metz, Vân Hoán cùng Karni là Arthur, những người khác đều là Resse, nơi này tuy rằng phức tạp, Resse ở đây vẫn rất nổi tiếng, Arthur lại càng hiếm thấy, ngoại trừ 4 Arthur, còn lại 12 Resse, chắc cũng không đến nỗi toàn quân bị diệt.

"Qua xem một chút, tốt nhất có thể tìm được người sửa chữa chiến hạm." Cuối cùng Xích Linh ra quyết định, đoàn người bắt đầu đi vào trong.

Đi hồi lâu, mới nhìn thấy lác đác vài người, quần áo bọn họ đều rách nát, rối bù, ánh mắt u ám, hoàn toàn không có một chút sức sống, phảng phất giống như xác chết di động.

Công Ngọc Diễm nhìn bọn họ một lát, "Đây đều là người bình thường, ở đây, người có bản lĩnh một chút cũng sẽ có được chút tài sản, ta đi hỏi thăm tình huống một chút."

Công Ngọc Diễm đi về phía một nam nhân bộ dáng chán chường, muốn nghe được một ít chuyện, nam nhân kia nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, mở miệng câu đầu tiên lại là, "Cho ta đồ ăn, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Tinh cầu bỏ hoang nói thẳng ra chính là tử tinh, phía trên không có bất cứ tài nguyên gì, thiếu nhất chính là thức ăn nước uống, hai thứ này ở đây phi thường đắt giá, người bình thường căn bản không mua nổi, cho nên bọn họ chỉ có thể mạo hiểm đến hoang mạc để tìm dã thú có thể ăn được, ở đây, sinh tồn chính là vấn đề lớn.

Công Ngọc Diễm từ trong ngực, nhưng thực chất là trong không gian lấy ra hai túi dinh dưỡng tề đưa cho hắn, mấy loại dinh dưỡng tề này, bọn họ mang theo không ít, bởi vì mùi vị không ngon, bề ngoài cũng không đẹp mắt, không tới bước đường cùng, với thân phận của bọn họ, sẽ không động tới những thứ sền sệt này, thế nhưng đối với người bình thường nơi này mà nói, đến dinh dưỡng tề bọn họ cũng không mua nổi, chỉ cần có ăn để duy trì sinh mệnh sống tiếp, bọn họ đã rất thỏa mãn.

Nam nhân cấp tốc cướp lấy bịch dinh dưỡng tề trong tay Công Ngọc Diễm, thèm khát nhìn trong ngực của hắn, nghĩ xem trên người hắn có bao nhiêu, "Ngươi muốn biết cái gì?"

Công Ngọc Diễm nhìn Xích Linh một chút, nhận được ám chỉ, hỏi: "Người nơi này ở chỗ nào nhiều nhất?"

Nam nhân ngờ vực đánh giá bọn họ, "Các ngươi tới nơi này làm ăn, hay là tới để nhờ cậy ai?"

Công Ngọc Diễm khó hiểu, "Là như thế nào?"

Nam nhân thăm dò đánh giá bọn họ, "Nếu như các ngươi muốn sống tiếp ở chỗ này, cần phải có một chỗ dựa, hai chỗ dựa lớn nhất chỗ này đều là đạo tặc tinh tế, bọn họ có thực lực, cũng rất cường đại, thủ hạ rất nhiều, một nhóm là tinh đạo Cá mập hổ đoàn, có quyền quản lý khu vực III và IV trên tinh cầu này, một nhóm khác là tinh đạo Hắc kỵ sĩ đoàn, chiếm cứ khu vực I và II, ở đây chính là do Hắc kỵ sĩ đoàn cai quản. Nếu như là đến làm ăn, liền tới chỗ đấu giá đi, chỉ cần là vật có giá trị, cũng có thể đem bán đấu giá, đương nhiên ở đó cũng có thể mua được rất nhiều đồ vật ngươi không tưởng tượng được.
Bình Luận (0)
Comment