Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 230

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Xích Linh hơi trầm tư, nhân tiện nói: "Lấy ra xem."

"Được." Vân Hoán mở ra nhẫn không gian của mình, bắt đầu tìm kiếm, tìm nửa ngày cũng không thấy mảnh kim loại mỏng manh này, không khỏi nhíu mày, "Kỳ quái, ta vẫn luôn đặt trong không gian giới chỉ không lấy ra, đi đâu rồi?"

Sa Nặc Nhân thở dài, trước đó Karni cũng nói hắn bị làm mất rồi, ném ở đâu cũng không biết, sau đó bị hắn phát hiện, Vân Hoán càng thêm trì độn, đến giờ mới đi tìm.

"Đừng tìm, không tìm được đâu." Sa Nặc Nhân nói.

Bọn họ đã khẳng định, nơi này chính là vị trí sau khi ghép các mảnh bản đồ tinh vực.

Tạm biệt Vân Hoán và Ngân, dặn hai người kia phải cẩn thận, nơi này không an toàn, sau đó bọn họ liền rời đi, dù sao cũng là người của hai tổ khác nhau hành động chung rất phiền, nên rời trước đi tốt hơn.

Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân đi ở phía trước, ba tổ viên khác đi phía sau, Sa Nặc Nhân vẫn luôn tạo bình phong tinh thần lực, vừa đi vừa nói chuyện với Xích Linh, "Mảnh vỡ trong tay Karni cùng Vân Hoán cũng không hoàn chỉnh, thời điểm bọn họ ghép lại em có ở bên cạnh, còn thiểu nửa kia, nếu nơi này thật sự là vị trí trong bản đồ tinh vực kia, vậy rốt cuộc là ai mới có thể để Lai Sách đế quốc ra tay giúp đỡ?"

Xích Linh lạnh nhạt nói: "Chỉ cần lợi ích lớn, không ai không động tâm, cho dù là siêu cường quốc như Lai Sách đế quốc cũng vậy."

Đôi mắt Sa Nặc Nhân toả sáng, "Sẽ là lợi ích gì? Nơi này nói không chừng sẽ cất giấu văn minh tân tiến hơn so với di tích cổ cũng nên."

"Có lẽ vậy." Xích Linh như đang cảm thán, lại như đang hi vọng, nếu có văn minh tiên tiến đương nhiên là tốt nhất, đối với mấy hành động của Lai Sách đế quốc, cũng có sức thuyết phục nhất định, chỉ sợ là nơi này không có văn minh tiên tiến, mà là một cái bẫy, kia liền phiền toái.

Sa Nặc Nhân cũng có một chút không hiểu, " bên trong di tích cổ nho nhỏ kia có rất nhiều quái vật, nơi này có thể cũng có hay không?"

"Nếu có, lần này tới nhiều người như vậy, sớm đã kinh động bọn chúng, nhưng đến lúc này lại một cái cũng không xuất hiện." Có quái vật, nói không chừng còn có thể giúp anh thả lỏng một chút, sợ là không có thứ gì, thoạt nhìn rất an toàn, không biết mới là nguy hiểm nhất.

Nơi này không phân chia ngày đêm, bầu trời vẫn luôn mờ mịt như thế, bọn họ cũng tìm mấy nơi bên trong quần thể kiến trúc bỏ đi, cái gì cũng không phát hiện, ngoại trừ kiến trúc tổn hại ở ngoài, ngoài ra cái gì cũng không có. Sống ở đây, bọn họ rất dễ uể oải, đi một thời gian lại muốn nghỉ ngơi, bằng không chịu không nổi trọng lực ở nơi này.

"Thôi, ta tới phía trước thử tìm xem đi, tiếp tục tìm kiếm mù quáng như thế, sẽ mệt chết người." Sa Nặc Nhân oán trách một câu, đang chuẩn bị phóng thích căn nguyên ý thức lực, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm, thanh âm kia thê thảm bén nhọn khiến người tê cả da đầu, mấy người ngồi dưới đất đều sợ đến đứng lên.

"Xảy ra chuyện gì?!" Lôi Khắc Tư nhạy bén quan sát bốn phía.

Xích Linh không chần chờ, mang theo tổ viên hướng về nơi thanh âm phát ra chạy tới, chờ bọn hắn đến, đã có mấy tổ khác tới trước, bọn họ đều đang lớn tiếng tranh luận gì đó, trên đất có một người đang nằm toàn thân đều là máu, ngoài ra còn có hai người bị thương ngồi dưới đất.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Người đang cãi vã lập tức dừng lại, thấy người tới là Reese xếp đầu bảng Xích Linh, đều không tự chủ hơi yên tâm một chút, Reese một tổ nói: "Người trong tổ bọn họ nội chiến, tổ trưởng đột nhiên công kích dược sư, sau lại chém bị thương hai người khác, một mình trốn đi."

Sa Nặc Nhân phóng thích tinh thần lực nhìn học sinh nằm trên đất một chút, một đao xuyên tim, đã không thể cứu.

Nhìn qua ánh mắt của Xích Linh, chậm rãi lắc lắc đầu, tỏ vẻ không thể cứu được.

Hai tổ viên bị thương khác, đang được dược sư từ tổ khác băng bó uy dược.

Xích Linh nói: "Nói một chút chuyện gì xảy ra."

Hai Arthur bị thương kia, vẫn còn đang lâm vào trạng thái sợ hãi trước đó, nhìn thi thể trên đất, khẽ run, "Không biết, chúng ta chỉ là bình thường đi tới, tổ trưởng đột nhiên xoay người cho dược sĩ một đao, sau đó liền múa đao chém tổn thương chúng ta, rồi tốc độ cực nhanh trốn đi."

"Có người đuổi theo sao?" Xích Linh hỏi.

Một người bị thương khác nói: "Có, lúc đó gần đây còn có người hai tổ khác, bọn họ vừa thấy người kia trốn, hai tổ trưởng khác liền đuổi theo."

Xích Linh nhìn qua một chút, chỉ có ba Reese, còn lại đều là Arthur, nơi này tối thiểu đã xuất hiện ít nhất bốn tổ Arthur, tổ trưởng của bọn họ đều đi bắt người. Nhóm đồng học này đã phát ra tín hiệu cầu viện, chờ lão sư đến dẫn bọn họ trở lại, đều đã dính tới mạng người, ai còn quan tâm mấy điểm kia a, không ít Arthur đều như chim sợ cành cong, liên tục nhìn về phía tổ trưởng tổ mình, nghĩ tổ trưởng không phải cũng sẽ vô duyên vô cớ cho bọn họ một đao đi?

Xích Linh không có lập tức rời đi, mà là cùng nhóm Arthur kia chờ Reese đuổi theo tên kia trở về, nơi này quá nhiều Arthur, một khi gặp phải nguy hiểm, bọn họ không có chút sức đánh trả.

Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có người hỏi, "Mấy giờ rồi? Làm sao lão sư cứu viện đến bây giờ còn chưa tới?"

Sa Nặc Nhân liếc nhìn quang não trên cổ tay, thời gian đã qua hai tiếng đồng hồ, đã qua lâu như vậy?

Có Arthur hơi sợ, "Tổ trưởng của chúng ta đã đi lâu cũng chưa trở về, không phải là xảy ra chuyện rồi đi?"

Hoàn toàn im lặng, trên đất còn có một thi thể, thêm vào mấy chuyện quái dị như thế, lập tức có Arthur nhát gan hô lên, "Thật là đáng sợ! Ta phải về nhà! Ta không tham gia thực tiễn nữa!"

Nói xong đem quang não trên cổ tay ấn bùm bùm, phát tín hiệu cầu cứu.

Sa Nặc Nhân nhìn xung quanh, nhắm mắt lại, phóng thích căn nguyên ý thức lực, vẫn luôn mở ra đến cực hạn, khiến Sa Nặc Nhân hoảng sợ chính là, phạm vi phóng thích căn nguyên ý thức lực của cậu lớn như vậy, cư nhiên không phát hiện ra một ai, giống như trên tinh cầu này, chỉ còn mấy người bọn họ, cảnh tượng như vậy phi thường quỷ dị, làm Sa Nặc Nhân cũng không nhịn được có chút sợ sệt.

Cậu thu hồi ý thức lực, nhỏ giọng đem chuyện này nói cho Xích Linh, anh nghe xong, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Còn có học sinh chưa từ bỏ ý định tiếp tục phát tín hiệu cầu cứu, đột nhiên hô to một tiếng, "Quang não không thu được tín hiệu!"

Một tiếng kêu này không thể nghi ngờ chính là bom hẹn giờ, những người khác đều hoảng loạn, giống như con ruồi mất đầu quay người liền muốn chạy.

"Đừng chạy loạn!" Xích Linh đứng lên, lớn tiếng nói: "Các ngươi rời đi chính là đi chịu chết!"

Mấy Arthur muốn chạy liền dừng lại, do dự mãi, cuối cùng vẫn là trở về. Bọn họ không có sức chiến đấu, nếu như gặp phải cái gì, chỉ có chịu chết, còn không bằng ở lại chỗ này, ít nhất còn có bốn Reese, có thể an toàn một chút.

Xích Linh nói: "Tổ chúng ta sẽ tiếp tục đi về phía trước, các ngươi có đi hay không, tự mình lựa chọn."

Căn nguyên ý thức lực của Sa Nặc Nhân có phạm vi che phủ rất rộng, không thể một người cũng không nhìn thấy, cách duy nhất để giải thích chính là —— bọn họ bị cô lập. Xích Linh đã có thể xác định, nơi này chính là vị trí trên mấy mảnh bản đồ tinh vực, mà bản đồ tinh vực lại tìm thấy bên trong di tích cổ, rất có thể nơi này cất giấu bí mật lớn gì đó, sẽ xuất hiện chút chuyện kì lạ, cũng không kỳ quái, dù sao văn minh này đến nay cũng không có ghi lại bất kỳ cái gì.

Một cái Reese nói: "Ở chỗ này chờ đi, nói không chắc lão sư rất nhanh sẽ đến."

Xích Linh nói: "Lão sư sẽ không tới, không gian này đã hoàn toàn bị che chắn, quang não cũng không có tín hiệu, các ngươi còn không biết vì sao ư?"

"Đừng đùa! Một hoang tinh như thế, sao có thể che chắn tín hiệu? Ngươi cho rằng cường độ tín hiệu của Lai Sách đế quốc giống quốc gia lạc hậu sao các ngươi?" Một Reese khác đúng lúc nở nụ cười chế giễu Xích Linh.

Xích Linh lạnh lùng nói: "Ta lặp lại lần nữa, có thể đi theo tổ chúng ta, muốn ở lại thì ở lại."

"Xích Linh! Nếu ngươi sợ chết cứ việc nói thẳng, nơi này không phải chỉ có ngươi là Reese! Không có ngươi, chúng ta cũng có thể bảo vệ bọn họ như thường!" Gia hỏa trước đó cười nhạo Xích Linh liền lên tiếng.

Sa Nặc Nhân cười nhạo một tiếng, "Thật là ngu xuẩn, ngươi biết nơi này là chỗ nào sao? Ngay cả chuyện Xích Linh cũng không nắm chắc, các ngươi còn dám nói có thể bảo đảm bảo vệ bọn họ, thực sự là cười chết người!"

"Ngươi muốn chết!" Nam nhân kia bị chọc giận nháy mắt, hướng về phía Sa Nặc Nhân mà đến, Xích Linh khoát tay, cách không đánh qua một cái, nam nhân kia giống như đạn pháo loại nhỏ bắn ra ngoài.

"Oành!" Một tiếng va chạm, mọi người đều nghe được, sau đó, một màn khiến người khiếp sợ xuất hiện.

Nam nhân bay ra ngoài như là đụng phải thứ gì, vuông góc rơi xuống, kỳ thực phía sau hắn căn bản chẳng có gì cả, chỉ là không khí lại xuất hiện hiện tượng như vậy rất khó tin tưởng. Không bao lâu, nơi bị va chạm kia, cư nhiên chậm rãi xuất hiện một vết rạn nứt như tấm mạng nhện, giống như pha lê "Kẽo kẹt" vang, hướng bốn phía khuếch tán ra, vết rạn càng lúc càng lớn, sau đó "Rầm" một tiếng, toàn bộ vỡ vụn!

Trong không khí xuất hiện một cánh cửa kim loại cực lớn, vô cùng lớn, đen nhánh sừng sững đứng trước mặt mọi người, trên cửa kim loại điêu khắc hoa văn phức tạp, nhìn qua cổ điển lại trang nghiêm. Bỗng dưng xuất hiện một cánh cửa lớn như vậy, xung quanh lại chẳng có cái khác, đi vòng qua bên cạnh, chính là mặt sau của cánh cửa, chỉ có mỗi cánh cửa này, lại có thể an ổn sừng sững bất động. Điều này làm cho bầu không khí vốn căng thẳng, càng thêm khủng bố.

Tất cả mọi người bị dọa đến cấm khẩu, không dám phát ra một chút âm thanh.

Sa Nặc Nhân nhỏ giọng nói: "Cánh cửa này em đã thấy, nhiệm vụ của một tiểu tổ chính là cái này."

Xích Linh lui về sau vài bước, nhìn kỹ cánh cửa này một chút, bên trong nhất định là một thế giới khác, giống như lúc ở trong di tích cổ kia.

"Muốn mở cánh cửa này cần phải có chìa khóa." Sa Nặc Nhân suy đoán nói, cánh chính giữa cửa cực lớn có một lỗ hổng, hẳn là chỗ tra chìa khóa.

Xích Linh rút ra một thanh trường kiếm từ không gian nắm trong tay, "Chờ đi, nếu như xếp nó vào nhiệm vụ phân cho học sinh, tổng sẽ không để cho học sinh mang cửa đi, bất quá là muốn lợi dụng chúng ta tìm những thứ này, hẳn là rất nhanh sẽ có người giữ chìa khóa tới."

Editor: Từ chương trước tác giả bỗng đổi họ của thụ từ Sa sang Toa. Nhưng tui sẽ để là Sa cho đồng bộ nhé.
Bình Luận (0)
Comment