Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 231

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Mọi người đối với lời của anh đều rất khó hiểu, chỉ có Sa Nặc Nhân có thể hiểu được ý của anh.

Reese bị một cái tát đập bay kia, thấy mình bị đánh mặt, hung tàn nhìn chằm chằm Xích Linh, nhưng không dám tới nữa.

Xích Linh nói không sai, sau vẻn vẹn một tiếng, liền có người tới, hơn nữa còn là bỗng dưng xuất hiện, chờ bọn họ chú ý tới, những người kia chỉ còn cách bọn họ khoảng 50 mét, tất cả mọi người giật nảy mình, mấy Arthur bị dọa hoảng, nơm nớp lo sợ quay đầu lại, chỉ thấy người tới lại là các thầy giáo, nhất thời kích động nhảy dựng lên, phất tay hô to, có mấy Arthur sợ mất mật từ lâu chạy vọt tới!

Reese ăn quả đắng kia lập tức sống lại, reo lên: "Ai nói lão sư sẽ không tới cứu chúng ta? Xích Linh ngươi nhìn kỹ, người tới không phải là thầy của chúng ta sao?"

Sa Nặc Nhân cũng rất khó hiểu, bọn họ có thể bỗng dưng xuất hiện, nhất định là có biện pháp đi vào không gian độc lập này, bọn họ là làm sao làm được?

Xích Linh nắm chặt kiếm trong tay, không có thả lỏng, người cầm đầu chính là Mặc Tư Mạn, thân thể hắn cao to cường tráng, giống như ngọn núi đứng ở nơi đó, ngửa đầu nhìn cánh cửa cực lớn trước mắt, trong mắt mang theo mừng rỡ, các lão sư khác theo tới tổng cộng có mười mấy người, bọn họ thậm chí không có liếc mắt nhìn học sinh ở đây, tất cả lực chú ý đều đặt trên cửa lớn. Rất hiển nhiên, bọn họ tới, không phải vì cứu người, mà là vì cánh cửa này.

Bất cứ lúc nào mất hy vọng cũng sẽ có người xuất hiện, so với bây giờ, những Arthur chờ sốt ruột đều đi tới, mồm năm miệng mười muốn lão sư dẫn bọn họ rời đi, điểm không cần nữa, bọn họ muốn lập tức rời khỏi nơi này.

Chỉ là, các thầy giáo như là hoàn toàn không nghe thấy lời của bọn họ, thậm chí ngay cả một cái ánh mắt cũng không liếc qua, Mặc Tư Mạn trực tiếp đi về phía cánh cửa cực lớn kia, Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân đứng trước cửa cũng không có ngăn cản, đi qua phía bên cạnh, muốn xem bọn họ đến cùng sẽ làm gì.

"Lão sư, cánh cửa cực lớn này rất quỷ dị, không cần tới gần." Có người tốt bụng nhắc nhở Mặc Tư Mạn, lại không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.

Đứng dưới cánh cửa cực lớn, Mặc Tư Mạn lấy một cự vật hình vuông trong không gian giới chỉ ra, góc cạnh của cự vật vừa khít với cái rãnh trên cửa lớn, hẳn là chìa khóa. Chìa khóa bị một lực lượng vô hình hút vào, trực tiếp nhét vào cái rãnh, tiếng kim loại va chạm "Loảng xoảng" nặng nề phát ra, lấp kín màng nhĩ của người ta, sau đó chính là bánh răng cưa trong cửa lớn máy móc hoạt động phát ra âm thanh "Khanh khách".

Sa Nặc Nhân kinh ngạc, không nghĩ tới cánh cửa cực lớn nhìn qua tân tiến như vậy, xác thực vận dụng chìa khóa từ niên đại cổ xưa, bất quá đây cũng là lựa chọn sáng suốt nhất, văn minh này không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, nếu như dùng nguồn năng lượng mà nói, đều sẽ có một ngày tiêu hao hết, chẳng bằng dùng chìa khóa, vô luận thời điểm nào, chỉ cần có chìa khóa, là có thể mở ra cánh cửa cực lớn. Cánh cửa cực lớn theo bánh răng cưa ma sát "Khanh khách", bắt đầu rung động kịch liệt. Nguyên bản cánh cửa cực lớn kín kẽ, cư nhiên ở giữa chậm rãi nứt ra một cái khe, khe hở này càng lúc càng lớn, cuối cùng mở ra!

Thế giới phía sau cửa, cũng không giống như Xích Linh đã nghĩ, là một thế giới nhỏ, nhưng nó như là một cái kho, bên trong rất mờ, thế nhưng lại lóe lên các loại ánh sáng, vừa nhìn vào bên trong, đám học sinh vốn đang sợ sệt đó, giờ khắc này giống như hít phải thuốc lắc trở nên hưng phấn, còn có người mạnh dạn trực tiếp vọt vào!

"Thật nhiều năng lượng thạch! Thật nhiều năng lượng thạch màu sắc rực rỡ a!!"

"Phát tài! Phát tài!"

Có một người chạy, người phía sau đều chạy vào theo, chỉ lo chạy vào muộn, bảo bối bên trong liền bị người cướp đoạt hết, ngắn ngủi mấy chục giây, ở ngoài cánh cửa cực lớn cũng chỉ còn sót lại Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân, ngay cả các thầy giáo sau đó cũng đều đi vào.

Sa Nặc Nhân nhìn bên trong chớp lóe năng lượng thạch cũng trông mà thèm, năng lượng thạch bảy màu phi thường hi hữu, mà nơi này, cư nhiên lại có nửa kho năng lượng thạch như vậy, những học sinh kia giống như điên rồi nhét vào trong nhẫn không gian của mình, nhét không nổi nữa liền cởi quần áo ra bao lại, muốn lấy nhiều chút trở lại.

Đột nhiên một cái đồng học nghi ngờ nói: "Ồ? Đó là cái gì?"

Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân cũng cùng theo vào, tất cả mọi người đều hướng về một phía, bọn họ cũng đi theo xem. Phát hiện ngay chính giữa mặt đất trong nội thất phong bế này, có một cái hình vẽ phi thường kỳ quái, nó tạo thành một vòng tròn cực lớn, không rõ chất liệu, hiện ra màu kim loại, phía trên điêu khắc các loại đồ án kỳ quái, ngay chính giữa vòng tròn có một vật bán cầu màu đen được khảm vào, cái vật bán cầu màu đen kia, đường kính lên tới 1 mét, này lập tức khiến Xích Linh nghĩ tới nhiệm vụ của bọn họ, trong thẻ ký ức bức hình không phải chính là cái này sao? Cư nhiên lại ở chỗ này!

Sa Nặc Nhân đối với cái này cũng thật tò mò, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tỉ mỉ nghiên cứu đồ án kỳ quái đó, nhìn một chút, đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, chờ sau khi trận váng đầu này đi qua, lại đứng dậy, kinh ngạc phát hiện, tất cả mọi người đều bất động tại chỗ cũ, hai mắt vô thần nhìn vật nửa cung tròn màu đen ở chính giữa kia, liền ngay cả Xích Linh cũng giống như bị định trụ, không nhúc nhích.

Sa Nặc Nhân kinh hãi, bước nhanh đi qua, vừa định gọi anh, bỗng nhiên nhìn thấy vật bán cầu màu đen kia bắt đầu phát sáng!

Trong không khí xuất hiện từng tia màu xanh nhạt tạo thành từng dải đồ vật, đồng thời trôi vào trong cơ thể bán cầu màu đen phía trung gian kia, Sa Nặc Nhân biết, từng dải vật màu xanh nhạt đó chính là tinh thần lực của mọi người ở đây! Bán cầu màu đen kia đang hấp thu tinh thần lực của bọn họ!

Không chỉ có là Arthur, ngay cả tinh thần lực của Reese cũng không buông tha, phảng phất chỉ cần có tinh thần lực đều sẽ bị nó hấp thu!

Thời điểm Sa Nặc Nhân không biết làm như thế nào cho phải, phát hiện tinh thần lực của mình cũng không theo khống chế bắt đầu tràn ra bên ngoài, hội tụ về phía bán cầu màu đen ở trung gian kia, tinh thần lực của mọi người hình thành một thác nước màu xanh nhạt, cuồn cuộn không ngừng tụ về hướng bán cầu màu đen, ánh sáng quanh bán cầu kia càng lúc càng lớn, ngày càng chói mắt, cuối cùng màu đen đều biến mất, một vật hình bán cầu màu xanh lục óng ánh long lanh xuất hiện ở trung tâm hình vẽ.

Sa Nặc Nhân căn bản không khống chế được tinh thần lực của mình, giống nhau điên rồi phóng thích ra ngoài, sau khi ra ngoài ngay lập tức sẽ bị bán cầu kia hấp thu, vật bán cầu hấp thu đến tinh thần lực của Sa Nặc Nhân, như là vô cùng hưng phấn, càng sáng mạnh hơn, tốc độ màu đen rút đi cũng nhanh hơn.

Loại quá trình thân bất do kỷ bị rút khô tinh thần lực này, tuyệt đối không dễ chịu, tinh thần lực Sa Nặc Nhân rất cao, còn có thể kiên trì một quãng thời gian, còn những người khác, ngã xuống đầu tiên chính là Reese, tinh thần lực của bọn họ chỉ đủ duy trì điều khiển cơ giáp, căn bản không đủ bán cầu hấp thu, Xích Linh chưa ngã xuống, hiển nhiên cũng chịu đựng rất vất vả, lại không có cách nào thoát khỏi trói buộc!

Dần dần, Arthur cũng có người lần lượt ngã xuống, thác nước tinh thần lực màu xanh nhạt ban đầu chậm rãi yếu đi, ánh sáng quanh bán cầu cũng dần ảm đạm xuống.

"Bọn họ quả thực yếu đến không đáng chú ý! Động thủ!"

Thanh âm của một nam nhân xuất hiện cách đó không xa, Sa Nặc Nhân nghe được người nói chuyện là Mặc Tư Mạn, theo một tiếng "Động thủ", thác nước tinh thần lực màu xanh lục so với lúc trước càng lớn hơn hào hùng phô thiên cái địa đè xuống, xông thẳng tới giữa bán cầu! Trong nháy mắt, bán cầu bắn ra ánh sáng mạnh mẽ!

[ Các ngươi đang làm gì?! ] Mắt thấy màu đen đã hoàn toàn biến mất, ngay lúc này, một tiếng quát to xuất hiện trong đầu Sa Nặc Nhân.

Sa Nặc Nhân vẫn còn ý thức, chỉ là thân thể có điểm cứng, không nhúc nhích được, [ Pidgey, chúng ta bị khống chế, tinh thần lực không ngừng bị hấp thu... ]

[ Ngu ngốc! Ngươi làm sao có khả năng bị khống chế! ] Pidgey khí rống to, [ Ngừng tay! Lập tức ngừng tay! ]

[ Ta không dừng được! ] Sa Nặc Nhân trong ý thức cũng hô to.

[ Phế vật! Dùng căn nguyên ý thức lực thoát ra! ]

Thoát ra? Cậu làm sao biết làm sao thoát ra! Trong lòng Sa Nặc Nhân quýnh lên, trực tiếp phóng thích căn nguyên ý thức lực, đem mọi thứ xung quanh đều đẩy ra, người ở bên cạnh đều bị cậu đẩy ra ngoài, ngay cả Xích Linh cũng không may mắn thoát khỏi, nhưng cũng may, tinh thần lực của cậu cuối cùng cũng coi như thoát khỏi khống chế!

Sa Nặc Nhân thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ròng, tinh thần lực của cậu bị hao tổn nghiêm trọng, không nói hai lời, móc ra hai bình Ngưng Thần Tề ngửa đầu uống vào, rồi mới chạy về phía Xích Linh ngã xuống đất, tinh thần lực của anh còn chưa có tiêu hao hết, từng tia bị bán cầu tranh đoạt, dù là Arthur đều ngã xuống một đám lớn, huống hồ Xích Linh còn là Reese, coi như tinh thần lực của anh là Sa Nặc Nhân nhen lên, tinh thần lực khẳng định không thấp, cũng không đủ hao tổn như vậy!

"Xích Linh!" Sa Nặc Nhân nhào tới, cấp tốc dùng căn nguyên ý thức lực vây anh lại, đồng thời cắt đứt khống chế tinh thần lực với anh!

Xích Linh hít sâu một hơi, hai mắt thất thần lập tức khôi phục thanh minh, khắp người đầy mặt đều là mồ hôi lạnh.

Không kịp nói chuyện, một bình dược tề liền được nhét vào trong miệng, Xích Linh nuốt xuống dược tề trong miệng, biết thứ Sa Nặc Nhân cho mình uống chính là Ngưng Thần Tề, mùi vị này, trước đó anh đã uống rất nhiều, bất quá nồng độ lần này so với trước đây cao hơn, tinh thần lực khôi phục cũng nhanh hơn.

"Các ngươi quả thực là điên rồi! Ta chỉ ngủ một giấc, các ngươi lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy!!" Pidgey không tiếp tục dùng ý thức lực câu thông, cũng không có hiện thân, chỉ là chửi ầm lên, "Đây là phong ấn! Bên trong còn không biết phong ấn quái vật gì! Các ngươi cư nhiên tập thể đến mở ra phong ấn! Quả thực là muốn chết! Còn không mau đi! Đã không còn kịp rồi! Phong ấn mở ra rồi! Nhanh rời khỏi nơi này!!!"

Pidgey gào thét, kinh sợ Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh, giờ khắc này bọn họ còn có chút chột dạ cộng với choáng váng đầu, nâng đỡ đứng lên, thiên địa bắt đầu lay động kịch liệt, đá vụn cũng bắt đầu rơi xuống, trên đất học sinh hôn mê bất tỉnh nằm ngổn ngang, còn có lão sư tiêu hao hết tinh thần lực.

"Bọn họ làm sao bây giờ?" Sa Nặc Nhân có chút không đành lòng.

"Là tự bọn họ muốn chết! Ngươi không có thời gian quan tâm bọn họ đâu! Chính mình sống sót đi ra ngoài lại nói!" Pidgey quát mắng.

Xích Linh quả quyết hơn Sa Nặc Nhân, lôi kéo cậu chạy về phía cửa. Đột nhiên, một người ôm lấy chân Sa Nặc Nhân!

"Cứu ta... Cứu ta..." Người kia chính là thành viên trong tổ Xích Linh, gương mặt con nít Cơ Ni, tinh thần lực của hắn tiêu hao hết, nhưng còn giữ lại một tia thanh minh, dục vọng cầu sinh cường liệt thúc đẩy hắn ôm lấy chân Sa Nặc Nhân. Lôi Khắc Tư cùng Kim Tư Đặc còn nằm bên cạnh hắn, ý thức hai người cũng chưa hoàn toàn biến mất, bán mở mắt nhìn bọn họ, nhưng không cách nào di chuyển.

Tâm địa Sa Nặc Nhân đến cùng cũng không phải sắt đá, không có cách nào bỏ rơi bọn họ, coi như không quen biết những người khác, nhưng ba người này bọn họ đã tương đối quen thuộc.

Sa Nặc Nhân vứt một bình dược tề cho Xích Linh, chính mình nhanh chóng chạy về, "Há mồm!"

Đem một bình Ngưng Thần Tề rót vào miệng Cơ Ni, liền đút một bình cho Kim Tư Đặc, Xích Linh cũng đút cho Lôi Khắc Tư một bình. Dược tính Ngưng Thần Tề tuy rằng cường liệt, nhưng vẫn cần thời gian giảm bớt một chút, tuy rằng ý thức của bọn họ vẫn còn, nhưng người cứng ngắc còn có điểm không phối hợp. Không gian này chấn động lợi hại, mắt thấy muốn sụp, căn bản không có thời gian cho bọn họ phung phí. Sa Nặc Nhân nâng Cơ Ni vóc người nhỏ gầy dậy, Xích Linh trực tiếp một tay vác một người, trực tiếp đem Lôi Khắc Tư cùng Kim Tư Đặc chạy ra ngoài!

Mấy người mới vừa chạy khỏi cánh cửa cực lớn, bên trong liền "Ầm ầm" sụp xuống!

Thiên địa cũng vì thế mà chấn động, đến bọn họ đã chạy ra ngoài cũng bị ảnh hưởng đến lảo đảo, trực tiếp ngã nhào trên đất. Mặt khác năng lực hoạt động của ba người kia cũng dần trở về, Kim Tư Đặc cùng Lôi Khắc Tư mặt hướng ra ngoài, mặt ba người Sa Nặc Nhân lại hướng vào bên trong, kinh hồn bạt vía nhìn không gian trong cửa hoàn toàn đổ xuống, cũng không biết phía dưới đã biến thành cái dạng gì, cũng không biết mấy lão sư cùng đồng học kia rốt cuộc có còn sống hay không.

Lần chấn động này còn chưa kết thúc, ngay sau đó, lại chấn động ba lần, mỗi một lần đều như là muốn đem tinh cầu hoang này đánh nứt ra!

Đến chấn động lần thứ năm, đây mới thực sự là thiên khai liệt địa mà, trên tinh cầu xuất hiện vết rạn nứt cực đại, từng khối từng khối tinh thể lớn bắt đầu thoát ly, tinh cầu này đã tiến vào trạng thái tan rã!
Bình Luận (0)
Comment