Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 238

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Sa Nặc Nhân rất vui vẻ, vô cùng muốn ôm tiểu bảo bối của Thư Nhai một cái.

"Đúng rồi, huyết mạch truyền thừa của anh kích hoạt rồi sao?" Sa Nặc Nhân đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Nói đến cái này, Xích Linh lại muốn thở dài, sau khi tiến vào Kim Huyền cấp, đấu khí cả người tăng lên mấy lần, nhưng vẫn không cảm giác được kích hoạt truyền thừa Pidgey nói.

Sa Nặc Nhân trầm tư, "Pidgey nói cần thời cơ, rốt cuộc là lúc nào a?"

Cái này Xích Linh cũng không biết, nếu như anh biết, đã sớm có mục đích kích hoạt rồi.

Một thị giả đứng ngoài điện thông báo, "Đế hậu, gia chủ Francey muốn gặp ngài."

Sa Nặc Nhân sững sờ, "Gặp ta?"

Thị giả cung kính nói: "Đúng, hắn đang ở chủ điện chờ ngài."

Cậu và Phương Diên cũng không thân quen mấy, Sa Nặc Nhân chợt nhớ tới, "Lai Sách đế quốc đang trong thời gian chiến tranh, Ái Tu, Hải Lý, A Sắt bọn họ đâu?"

"Đừng lo lắng, nghe nói vừa nghỉ hè, bọn họ sẽ trở lại." Xích Linh cũng cảm thấy kỳ quái, bọn họ làm sao lại trùng hợp cùng nhau trở lại như thế, kỳ nghỉ chỉ có hai tháng, thời gian qua lại căn bản không đủ, nhưng bọn họ vẫn là chọn trở về.

Xích Linh đã sớm chú ý tới vấn đề này, chỉ là quá bận rộn, luôn không có thời gian hỏi đến, hiện tại Phương Diên tới đây, nói không chắc có thể biết được đáp án.

Sa Nặc Nhân đứng dậy, thay quần áo khác, Xích Linh cũng đi, tới chủ điện, liền thấy người đột nhiên tới bái phỏng Francey gia chủ —— Phương Diên.

Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh lại đây, Phương Diên đứng dậy đón, cũng cung kính gọi, "Đế quân, Đế hậu."

Xích Linh gật đầu, ra hiệu hắn ngồi xuống, đỡ Sa Nặc Nhân ngồi vào ghế salon khác.

Phương Diên vẫn mang mặt nạ của hắn, ánh mắt chuyển một vòng trên bụng đã nhô lên của Sa Nặc Nhân, ánh mắt trầm tư, không vội vã mở miệng.

Ánh mắt của hắn làm Sa Nặc Nhân cảm thấy kỳ quái, "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Phương Diên nói: "Quả thật có chuyện, muốn mời Đế hậu cùng ta tới một nơi, không biết có tiện hay không?"

Xích Linh không nói gì, chỉ là đôi mắt hơi nheo lại.

Bộ dáng này của Sa Nặc Nhân không tiện ra ngoài, huống hồ, cậu đã phong ấn không gian xung quanh đế cung, vô cùng an toàn, người muốn tiến vào, cũng phải bước tới mòn hai chân.

"Đi nơi nào?" Sa Nặc Nhân không giả bộ ngớ ngẩn, mà trực tiếp hỏi.

Xích Linh đề phòng, Phương Diên đã cảm thấy, hơi nhếch khóe môi, giơ tay lấy mặt nạ luôn mang trên mặt xuống, một dung nhan mỹ lệ xuất hiện trước mặt hai người. Sa Nặc Nhân trong nháy mắt trợn to hai mắt, nhất thời kinh ngạc nói không ra lời.

Ngược lại Xích Linh vẫn trấn định, "Ngươi cũng là Thủy Ủy nhân?"

Phương Diên có thâm ý liếc mắt nhìn Xích Linh một cái, dung mạo của bọn họ phi thường hấp dẫn người, ngay cả Tinh Mãng nhân cũng rất yêu thích khuôn mặt cùng thân thể của bọn họ, không nghĩ tới Xích Linh đối mặt với hắn, cư nhiên lại bình tĩnh như vậy. Bất quá, có thiếu tộc chủ quanh năm ở bên người, phỏng chừng đã sớm có sức đề kháng đi?

"Ta đúng là Thủy Ủy nhân, hơn nữa Thủy Ủy nhân tại Tinh Diệu đế quốc không chỉ có ba người chúng ta." Phương diên nói ba người nào, trong lòng bọn họ đều rõ ràng.

Sa Nặc Nhân hoàn hồn, "Ngươi còn biết tung tích của những người khác trong tộc?"

Phương Diên chậm rãi nói: "Trên thực tế, ta đã âm thầm thu lưu không ít tộc nhân, bất quá đều ẩn giấu rất kỹ, không ai biết thân phận của bọn họ."

Sa Nặc Nhân kích động đứng lên, "Nhanh mang ta đi nhìn."

Phương Diên lại không động, mà nhìn về phía Xích Linh, thái độ vừa rồi của anh, hiển nhiên không muốn để cho Sa Nặc Nhân xuất cung.

Xích Linh nhẹ giọng động viên Sa Nặc Nhân, để cậu ngồi xuống trước, "Đừng vội, việc này đợi lát nữa lại nói." Sau đó nhìn về phía Phương Diên, nói: "Ái Tu là ngươi gọi trở về đi?"

Phương Diên đem mặt nạ màu bạc kia một lần nữa đeo trở về, lộ ra một nụ cười nhạt, "Đúng thế."

Lời hắn nói xác nhận suy đoán của Xích Linh, "Ngươi kỳ thực rất rõ ràng tất cả những thứ này sắp sửa phát sinh, đúng không?"

Phương Diên nói: "Này thật sự không có, ta chỉ là phát hiện tung tích của Phỉ Lôi Tư tại Lai Sách đế quốc, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản mà thôi, cũng không biết hắn sẽ làm gì. Phái Ái Tu qua đó, vốn là muốn lúc cần thiết, bảo vệ thiếu tộc chủ một chút, không nghĩ tới không giúp đỡ được gì. Vì đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, mới gọi Ái Tu trở về, không ngờ hắn còn đem theo hai người khác cùng về, ha ha."

Sa Nặc Nhân đã không thể chờ đợi được nữa muốn đi theo Phương Diên tới gặp tộc nhân của mình, Xích Linh còn hỏi: "Ngươi muốn mang em ấy tới nơi nào?"

"Chỗ ở của ta mà thôi, nếu như đế quân không yên lòng, cũng có thể đi theo." Phương Diên hào phóng mời.

Xích Linh đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, nếu như không phải Sa Nặc Nhân nghe đến tộc nhân may mắn còn sống liền không kiềm chế nổi, anh thậm chí không muốn để cho Sa Nặc Nhân rời khỏi đế cung, bên ngoài vô cùng nguy hiểm, vẫn là ở tại nơi này an toàn hơn, thế nhưng, lần này phỏng chừng Nặc Nặc sẽ không nghe, anh chỉ có thể cùng đi.

Phương Diên đi xe huyền phù của mình, Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân một chiếc, không mang hộ vệ, nhưng nếu thật sự bị tập kích, những hộ vệ kia cũng không thể ứng phó được.

Nơi ở của Francey gia tộc cách đế cung không xa lắm, đi xe huyền phù cũng chỉ mất 20 phút, bọn họ một đường đến cửa nhà Francey, đã có người chờ ngoài cửa, là Hi Nhĩ, thấy bọn họ tới, mặt mỉm cười lại đây nghênh đón.

"Đế quân, Đế hậu." Sau đó quay người gọi một tiếng, "Đại ca."

Tầm mắt Sa Nặc Nhân liên tục nhìn chằm chằm vào Hi Nhĩ, muốn nhìn ra cái gì đó.

Trong mắt Phương Diên chứa ý cười, "Hi Nhĩ không phải tộc nhân của chúng ta, hắn là cháu trai chân chính của Francey gia."

Hi Nhĩ cười dẫn bọn họ vào cửa, một đường vào trong, "Ta, Bối Nhã, Ái Tu đều không phải, chúng ta chỉ theo ý đại ca, dùng mọi khả năng trợ giúp bộ tộc các ngươi."

"Cảm tạ." Sa Nặc Nhân nói cám ơn, Xích Linh lại nói: "Tại sao?"

nụ cười Hi Nhĩ trở nên đắng chát, "Năm đó phụ thân xác thực đã chết bên trong di tích cổ, người đi vào ngoại trừ đại ca đều chết hết, nhưng cũng không phải chuyện trong nháy mắt, phụ thân trọng thương trốn ra được, tới cửa liền gặp đại ca, phụ thân biết mình không sống nổi, liền đem kỹ thuật chế tạo cướp được giao cho đại ca, hi vọng đại ca có thể mang theo kỹ thuật này trợ giúp Francey gia, cũng chăm sóc ba huynh muội chúng ta."

Xích Linh tiếp tục hỏi: "Phương Diên vì sao lại tiếp nhận thỉnh cầu của ông ấy?"

Hi Nhĩ liếc nhìn đại ca trầm mặc, đáp: "Bởi vì phụ thân trong lúc vô tình trên phi thuyền thấy được dung mạo thực của đại ca, biết đại ca cần gấp một thân phận che giấu mình, mà Francey gia chúng ta thật ra có bốn huynh muội, ta quả thật cũng có đại ca, chỉ là đã bị bệnh mà chết giữa đường, cho nên thân phận này, vừa an toàn lại chân thực."

Xích Linh lúc này mới không hỏi nữa, quả thực, cơ hội tốt như vậy, đối với Thủy Ủy nhân phiêu bạt mà nói, là lựa chọn tốt nhất, cho nên Phương Diên đáp ứng, cũng làm thật tốt.

Phương Diên dẫn bọn họ tới bên trong một phòng chứa đồ bỏ đi tại sân sau Francey gia, mò tới công tắc phía một đống thùng gỗ bỏ đi, mặt đất nguyên bản bằng phẳng bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng hình vuông, chỉ đủ một người ra vào, bên trong rất tối, Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân đều không động. Phương Diên bước xuống trước, tiếp là Sa Nặc Nhân, Xích Linh theo phía sau, Hi Nhĩ lại không đi theo, sau khi bọn họ tiến vào, liền đem cánh cửa tối tăm đóng lại.

Lối vào phía dưới hình vuông là một cầu thang thật dài, ba người nối tiếp nhau đi xuống, đi tới mặt đất bằng phẳng, dưới chân chính là nền đá lớn, cứng rắn lại băng lãnh, phía trước là một con đường xây bằng đá, không gian cũng không còn chật hẹp, chứa được ba người đi song song. Phương Diên ở phía trước, hai người bọn họ theo phía sau, dọc theo thông đạo đi thẳng về phía trước, sau chuyển hướng, hạ cầu thang, lại xuống cầu thang, mấy lần như vậy, một không gian cực lớn liền xuất hiện trước mắt.

Nơi này cực kỳ giống một gian phòng trong nhà máy, bất quá bọn họ chế tạo không phải vũ khí, mà là cơ giáp. Từng hàng kim loại đặt trên bàn, đều là quặng mỏ đã xử lý tốt, bên cạnh là các bộ phận của cơ giáp, Sa Nặc Nhân hết sức quen thuộc với những thứ này, cậu đương nhiên nhận ra.

Trong những hàng bàn kim loại kéo dài còn có người bận rộn qua lại, trên mặt bọn họ mang khẩu trang cỡ lớn, chỉ lộ hai con mắt, từng cái từng cái thân hình thon gầy, động tác thành thục nhanh chóng, tỉ mỉ đếm một chút, ở đây có đến mấy chục người.

Bọn họ thấy có người tới, đều ngừng công việc trong tay, đứng dậy nhìn sang.

Phương Diên tới gần, "Tất cả mọi người lại đây, ta đã dẫn thiếu tộc chủ tới."

Mắt nhiều người nhất thời sáng lên, vây lại đây, từng người lấy xuống khẩu trang, hiện ra gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp, đầy mặt vui vẻ, thậm chí còn có mấy hài tử 7, 8 tuổi, đang dùng đôi mắt đen bóng phát sáng, nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân.

Phương Diên liền giới thiệu: "Vị này chính là đế quân tân nhậm của Tinh Diệu đế quốc, bạn lữ thiếu tộc chủ."

Biểu tình trên mặt mọi người lập tức trở nên không tự nhiên, bọn họ đối người ngoại tộc rất đề phòng, ngay cả ánh mắt đánh giá Sa Nặc Nhân cũng có chút kỳ quái, trong quan niệm của bọn họ, tộc nhân đều không nên cùng ngoại tộc thông hôn, ngươi một thiếu tộc chủ, tộc chủ tương lai, sao có thể cùng ngoại tộc thông hôn? Hơn nữa nhìn cái bụng nhô lên kia, hiển nhiên đã mang thai.

Sa Nặc Nhân cũng không để ý ánh mắt của bọn họ, ánh mắt đảo qua từng người, nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, vui vẻ nói: "A Nhĩ Bác, Nội Lợi, Tư Tạp, thật sự là các ngươi?"

Ba người bị điểm tên ánh mắt nguyên bản còn chần chờ chợt sững sờ, sau đó cười bước ra phía trước, kích động nói: "Ngươi... Ngươi thật sự là tiểu Á Liên?"

Sa Nặc Nhân cười rộ lên, "Là ta, không nghĩ tới còn có thể gặp lại các ngươi."

Nội Lợi kích động lệ nóng doanh tròng, "Ai nha, lúc đó thực sự là hù chết chúng ta, đám ngoại tộc đó đuổi theo phi thuyền của ngươi, sau đó thế nào? Tộc chủ đâu? Nhiều năm như vậy các ngươi trải qua thế nào? Bị bắt được sao?"
Bình Luận (0)
Comment