Đế Vương Sủng: Sát Vương

Chương 52

Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Trong lúc các tiểu thư, công chúa đi chuẩn bị cho màn trình diễn của mình, các ca cơ, vũ cơ đã được cho lui xuống, chỉ còn vài nhạc công tấu nhạc. Ca nhạc cung đình phút chốc trở nên nhạt nhẽo, các vị đại thần thoải mái nâng chén, các mệnh phụ phu nhân thì cùng nói chuyện gia đình, Diệp Hoàng hậu ngẫu nhiên cũng góp vui một hai câu.

Bên các sứ thần, trừ Nam Cung Hoàng Đế lặng yên uống rượu với Hàn tướng quân, mọi người đều cùng Lãnh Đế nói cười vui vẻ. Diệp Hoàng đế mấy lần hướng hồng y nam nhân gợi chuyện, nhưng hắn cũng chỉ ợm ờ cho qua, không có chút hứng thú đáp lại. Lãnh Diệp tuy không mấy hài lòng khi Nam Cung Hoàng Đế kia không nể mặt mũi, nhưng người ta là nước lớn, có binh hùng tướng mạnh, còn Bạch Vân Quốc thực lực không bằng, dĩ nhiên không dám làm khó vị tôn đại phật này, nên Lãnh Đế chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, tận lực tránh đắc tội.

Khoảng một khắc sau, Tiểu Thịnh Tử cũng trở về từ Diễm Hi Cung, cung kính hành lễ với các chủ nhân rồi công bố danh sách thứ tự các tiết mục.

Đầu tiên là Tiêu Trâm

Tiếp đó là Thất công chúa

Sau đó là Thừa Tĩnh Nhu

Hạ Tâm Noãn

Cửu công chúa

Mạc Sơ Ly

Ngũ Thanh Linh

Cuối cùng là Lục công chúa

Thêm nửa khắc nữa, một cung nhân mặc cung trang màu lam tiến vào Thần Điện, cung kính hành lễ, thông báo cho mọi người:

- Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, các vị công chúa, tiểu thư đã chuẩn bị xong y phục, có thể triệu gọi rồi a!

- Tốt, tốt! Hoàng hậu, bắt đầu đi!- Lãnh Đế vui vẻ cười.

- Vâng thưa hoàng thượng.- Hoàng hậu đáp lời, cùng lúc gật đầu ra hiệu cho Tiểu Thịnh Tử bên cạnh.

Tiểu Thịnh Tử hướng Hoàng hậu, hơi khom người, sau liền hướng cửa Thần Điện mà hô lớn:

- Mời các công chúa, tiểu thư tiến vào!

Tám người, chia thành hai hàng, theo thứ tự trình diễn lần lượt tiến vào điện. Một trận hương thơm theo gió phiêu tán khắp không gian, mê hoặc lòng người. Trong chốc lát, sự xa hoa của Thần Điện bị lấn át bởi nhan sắc của các thiếu nữ.

Tiêu Trâm nhẹ nhàng nhu thuận, đúng chuẩn hình tượng thục nữ; Thất công chúa đáng yêu như tiểu tinh linh nghịch ngợm; Thừa Tĩnh Nhu thì trái lại, mi tâm mang chút anh khí hào sảng mà không nữ tử nào có được; Hạ Tâm Noãn lại là dạng mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tri thư đạt lễ; Cửu công chúa tuy không quá xinh đẹp nhưng khí tức lạnh nhạt của nàng vô cùng hấp dẫn ánh mắt mọi người; Mạc Sơ Ly như bông mẫu đơn kiêu kì tú lệ; Ngũ Thanh Linh duyên dáng e lệ như đoá hoa ngậm sương; Lục công chúa sở hữu vẻ đẹp sắc sảo, sự đoan trang cao quý toát ra từ trong từng cái giơ tay nhấc chân.

Tám người, mỗi người một dáng vẻ khác nhau, như một vườn hoa rực rỡ sắc màu. Ánh nến trong Thần Điện càng làm cho nhan sắc của các nàng thêm mơ hồ xinh đẹp.

- Tiêu tiểu thư chuẩn bị đi, còn lại thì các ngươi hãy cứ về chỗ ngồi của mình trước. Đến lượt ai thì người đó tiến lên.- Hoàng hậu ân cần nói.

- Tạ ơn Hoàng hậu.

Ánh mắt Nam Cung Tuyệt không kiêng dè, thẳng tắp vượt qua bóng dáng các thiếu nữ, dán chặt lên gương mặt của Lãnh Nguyệt.

Nữ tử này, dù đứng ở trong một đám đông mĩ nhân vẫn như cũ hấp dẫn ánh nhìn của hắn như vậy. Đôi mắt của nàng vừa lãnh đạm vừa xa cách, một đôi con ngươi trong vắt, không nhuốm khói lửa nhân gian, thờ ơ với tất cả mọi thứ. Hoặc hẳn là chưa có thứ gì có thể lọt vào tầm mắt nàng, xứng đáng để nàng bỏ ra tâm tư mà chú trọng.

Tử y màu tím lúc này đã được thay thế bằng một bộ vũ y ngân bạch thêu lên từng cụm mây tinh xảo. Nàng đứng đó, tựa như ánh trăng đêm, lạnh lẽo, cô độc nhưng lại ngạo nghễ ung dung.

"Ngươi chảy nước miếng kìa!" Lãnh Nguyệt nhàn nhạt dùng truyền âm nhập mật, lườm hắn một cái.

Từ lúc bước vào Thần Điện, ánh mắt của Nam Cung Tuyệt luôn dõi theo khiến nàng không thoải mái, cả người như có kim chích vậy. Mặc dù kiếp trước, Sát Vương là người đứng trên cao, nhận lấy tất cả các loại ánh mắt của người khác, có sùng bái, có ghen tị, có không cam lòng,... Nhưng ánh mắt chăm chú đến trần trụi của Nam Cung Tuyệt kia làm nàng có cảm giác như hắn đang nhìn xuyên qua cả quần áo nàng vậy. Nghĩ thế, Lãnh Nguyệt hơi rùng mình, khinh bỉ yêu nghiệt nam nhân. Trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng hơi cúi đầu xuống, trở về chỗ ngồi của mình.

Nam Cung Tuyệt hơi ngẩn người. Bản thân có lộ liễu vậy sao?

( Ừ, anh không lộ liễu đâu, chỉ là quá quá trắng trợn thôi ~~ )

Hắn hơi nghiêng đầu, bạc môi mỏng khẽ nhếch lên một độ cung hoàn mĩ, làm cho đại đa số các thiếu nữ đứng đây tâm thần rối loạn, khuôn mặt các nàng đều ửng hồng một cách khả nghi. Bất quá nghĩ đến sắp tới đây, Cửu công chúa được gả cho nam nhân ưu tú bậc này, nàng nào cũng không cam lòng, ánh mắt như độc xà trong nháy mắt đồng loạt bắn về phía Lãnh Nguyệt.

Băng Y luôn theo sau Cửu công chúa, thấy những ánh mắt độc ác bắn tới, thân thể không tự chủ mà khẽ run một cái. Lãnh Nguyệt tinh tế nhận ra sự biến hoá của tiểu muội qua nhịp thở, nhìn sang Nam Cung Tuyệt đang cười ngốc bên kia, nhìn tới các thiếu nữ xuân tâm đại động, thầm mắng một câu: gốc hoa đào thối nát. Cuối cùng bàn tay trong ống tay áo dài khẽ vỗ nhẹ lên tay Băng Y để trấn an, nhưng cũng không quay đầu lại.

Đáy lòng Băng Y chợt thấy ấm áp, tâm tình cũng dần bình ổn lại.

Trong lúc Lãnh Nguyệt trấn an Băng Y thì ở bên kia, Tiêu Trâm đã chuẩn bị xong. Thân ảnh hồng y mềm mại như nước, không hoảng loạn đứng giữa đại điện. Mái tóc đen được điểm thêm một đoá trà cùng màu với làn váy thướt tha khiến nàng càng thêm xinh đẹp và yểu điệu hơn. Cung nhân mang lên Minh Huyễn Cầm tinh xảo, đặt ngay ngắn trước mặt nàng, thiếu nữ ung dung ngồi xếp bằng trước cây cầm quý giá.

Minh Huyễn Cầm được mang lên, ai nấy không khỏi sững sờ. Minh Huyễn Cầm này cũng là một chí bảo, mà câu chuyện về nó lại là một hồi ức đau thương của Mai Quốc thần bí.

Nghe nói năm xưa, Liên Vương hậu của Mai Quốc rất thích nhạc cụ. Vương thượng Trịnh Vĩ của họ hết mực thương yêu vị Liên Vương hậu này. Một đời quân vương, chỉ có mình nàng, không có bất kì một phi tần mĩ nữ nào. Biết sở thích của Vương hậu, chiều lòng nàng, Trịnh Vĩ mời cho bằng được bậc thầy nhạc cụ-Dung Thanh-tới để chế tác nhạc cụ theo yêu cầu của nàng.

Dung Thanh là người có tài, hắn có một đôi bàn tay khéo léo cùng đôi tai thưởng thức âm nhạc tuyệt vời, tính tình dễ chịu, lại có một thân võ nghệ cao thâm, nên nhanh chóng trở thành bạn chí cốt của Liên Tình và Trịnh Vĩ. Hắn được Trịnh Vĩ ban cho Dung phủ ở gần hoàng cung nhất, lại đặc xá cho các lễ quỳ lạy, cho phép tự do ra vào tất cả các cung điện, trừ Ngự thư phòng và tẩm cung của Liên Tình. Đãi ngộ bực này, không thần tử nào không ghen tị. Nhiều lần có cùng có người dâng tấu can gián Trịnh Vĩ không nên đối xử quá rộng lượng với người họ Dung kia, nhưng tất nhiên, Trịnh Vĩ không để những lời xàm tấu đó ảnh hưởng đến tình bạn giữa hắn và Dung Thanh.

Hằng ngày, Dung Thanh đều vào cung, lên kế hoạch cho việc chế tạo nhạc cụ theo yêu cầu của Liên Tình, những lúc như thế, Trịnh Vĩ đều có mặt. Dung Thanh cũng là người vô cùng giữ lễ, nếu Trịnh Vĩ không ở cùng Liên Tình, hắn đều cáo từ ra về. Mặc dù chuyện trong ngoài cung, Trịnh Vĩ không mấy để tâm nhưng vẫn luôn được ẩn vệ theo dõi và báo cáo lại. Những hành động giữ lễ của Dung Thanh khiến cho Trịnh Vương thượng càng thêm hài lòng và quý mến hắn hơn.

Lúc đầu, Dung Thanh chỉ vào cung để hỏi ý kiến về loại nhạc cụ mà Liên Tình Vương hậu muốn làm, và hỏi thêm về mẫu trang trí để hoàn chỉnh bản vẽ. Xong việc đó, hắn cũng rất ít khi tiến cung, cũng không trở về Dung phủ, mà phần lớn thời gian đều ở xưởng chế tác.

Dung Thanh dùng ba năm thời gian, tạo ra ba món nhạc cụ gồm hai cây cầm và một cây sáo. Sau khi hoàn tất công việc, Trịnh Vương thượng và Liên Vương hậu vẫn muốn lưu lại Dung Thanh, nhưng hắn một mực muốn rời đi, nói là muốn ngao du tứ hải.

Biết không thể giữ được người, đêm trước khi Dung Thanh rời đi, Trịnh Vĩ bày tiệc tiễn hắn. Ba người đều là những người trọng tình trọng nghĩa, đêm đó dưới trăng cùng nhau đối tửu, lại cùng tấu nhạc, khúc nhạc coi như để tiễn Dung Thanh rời đi. Liên Tình dùng thanh huyền cầm, Trịnh Vĩ đệm cho nàng bằng cây cầm bạch ngọc, còn Dung Thanh dùng thanh tiêu ngọc bích tinh xảo.

Ngày sau, có cung nhân kể rằng, đêm trước hôm Dung Thanh rời đi, họ nghe thấy tiếng cầm và tiếng sáo trong Ngự hoa viên. Chẳng bao lâu sau, dường như tất cả các loài chim trăm dặm gần hoàng cung đều tề tựu. Bách điểu tụ hội, quả thực là sự kiện trăm năm khó cầu.

Bất quá, hai ngày sau khi Dung Thanh rời đi, Mai Quốc bắt đầu xảy ra chính biến. Lan Tể tướng tập hợp binh mã, từ lâu đã có dã tâm soán ngôi đoạt vị, bây giờ thấy thế quân đã mạnh, công tác chuẩn bị cũng đã sẵn sàng, liền phát động chính biến. Trịnh Vĩ tuy có lòng đề phòng Lan Duyệt, nhưng binh lực của hoàng cung dù đông hơn hai ngàn quân, nhưng nào thể so với hùng binh được thao luyện nghiêm khắc của Lan Duyệt? Tám ngàn lính tinh nhuệ của Lan Tể tướng thế như trẻ tre, bao vây hoàng cung đến mức giọt nước khó lọt, lại đánh thẳng vào cung Thiên Định của Trịnh Vĩ.

Một đường sát phạt, máu chảy thành sông. Nhưng khi Lan Duyệt dẫn quân xông vào cửa Thiên Định Cung, tiếng nhạc từ bên trong vừa lúc truyền ra. Trái ngược với khung cảnh gào thét đẫm máu ở bên ngoài, Thiên Định Cung vẫn là một mảnh thanh nhàn.

Lan Duyệt cùng đám binh lính của hắn vào hẳn trong tẩm cung. Xuyên qua những lớp màn trướng xinh đẹp, ánh nến khẽ lay động in bóng những chiếc giá bằng gỗ hoa lê lên vách tường, hắn thấy một người đang ngồi xếp bằng trên long sàng bằng vàng. Không khó để nhận ra đó là một nữ nhân.

Mái tóc dài mềm mại như thác nước đổ xuống đôi vai gầy. Nàng hơi cúi đầu, chuyên chú vào cây đàn cầm. Vầng trán cao, đôi mắt hữu thần bị hàng mi dài che khuất, sống mũi cao thẳng, môi anh đào mềm mại,... Tất cả tạo thành một Liên Vương hậu khuynh quốc khuynh thành.

Phượng bào đỏ rực thêu phượng hoàng lửa uy nghiêm mà diễm lệ. Quanh thân nàng mơ hồ toả ra thứ ánh sáng màu đỏ rực rỡ, lấy nàng làm trung tâm, chậm rãi xoay chuyển theo từng nốt âm phù. Thanh âm ma mị mà quyến rũ vang lên từ đôi tay người đó, kết hợp với những tiếng kêu thảm thiết từ những cung nhân, thái giám, binh lính như ẩn như hiện, càng khiến cho Thiên Định Cung trở nên quỷ dị.

Lan Duyệt cùng đám phản quân bước vào trong Thiên Định Cung bắt đầu mơ màng, cả người bỗng chốc như rơi vào hư không. Chỉ trong chốc lát liền có kì biến xảy ra. Trong đám lính, trên gương mặt mỗi tên đều là nụ cười thoả mãn, ngay cả Lan Duyệt cũng không phải ngoại lệ.

Lan Duyệt cảm thấy như mọi sự trù tính bấy lâu đều đã toàn vẹn. Hắn thấy mình từng bước giẫm lên gạch lát trên con đường bước vào Càn Thanh Điện, nhận ba quỳ chín lạy của quần thần. Tiếng hô vạn tuế vang vọng khắp các ngõ ngách trong cung, thoả mãn lòng ham thư vinh của hắn. Lan Duyệt từng bước rơi vào mộng cảnh.

Các binh sĩ của tên phản thần cũng không phải ngoại lệ, đều đi vào mộng cảnh của chính mình. Người mong ước vàng bạc châu báu, người thấy mình ôm mĩ nhân trong lòng, người thì thấy mình trở về đoàn tụ cùng gia đình, kẻ thì cảm giác mình chính là một vị trọng thần mới thăng chức trong chiều...

Mộng cảnh từng cái được dệt lên, người ngoài nhìn vào càng thêm sững sờ. Trái ngược với sự thoả mãn trên mặt đám phản quân, sắc mặt Liên Tình mỗi lúc một trắng nhợt, đôi môi lúc đầu hồng nhuận giờ cũng tái nhợt doạ người. Hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không ngừng di chuyển trên dây đàn, máu tươi nhỏ ra, thấm vào từng sợi cước khiến cây đàn càng thêm âm u đáng sợ, toát ra mùi vị tử vong. Vòng sáng đỏ quanh nàng càng lúc càng đậm màu, vây lấy thân ảnh người con gái bên trong.

Khi Trịnh Vĩ cùng Dung Thanh đem viện binh trở lại, xông vào Thiên Định Cung chính là thấy khung cảnh này, bản nhạc Liên Tình gảy cũng đã đi tới những nốt cuối cùng, âm điệu như thê lương, như oán trách, như bi ai, như căm hận.

Đám người Trịnh Vĩ đi vào, Lan Duyệt không mảy may có hành động phản kháng, vẫn mải mê trong giấc mộng của mình.

Tang! Tang! Tang!

Nốt nhạc cuối cùng vang lên, như dao nhọn, sắc bén phá không mà tới. Dây đàn không nhịn được mà run rẩy như sắp đứt. Lan Duyệt cùng binh lính đồng loạt gục xuống, dĩ nhiên bị chấn động không chịu nổi, mộng cảnh vỡ nát mà dẫn đến tử vong. Hơn nữa khi Liên Tình gảy đàn còn đem rót cả nội lực vào hai tay nên chúng đều lục phủ ngũ tạng nổ tung mà chết. Tình trạng vô cùng khó coi.

Phụt!

- Liên Tình, không!!!- Trịnh Vĩ hốt hoảng trao con trai Trịnh Quốc mới được một tuổi cho Dung Thanh, chạy vội đến, quỳ xuống đỡ lấy thân thể Liên Vương hậu đang lung lay chực đổ xuống.

Ôm lấy thiếu phụ vào lòng, hai bàn tay Trịnh Vương thượng kịch liệt run rẩy, lau đi vết máu nơi khoé miệng nàng. Màu máu đỏ đến đáng sợ, như những lưỡi dao sắc bén đâm tới làm đôi mắt hắn đau nhức khó tả. Liên Tình yếu ớt cười, đôi bàn tay bị dây cước của đàn cứa đến bật máu khẽ động, dịu dàng đặt lên gò má đẫm nước mắt của Trịnh Vĩ.

- Vĩ, chàng...đừng...đừng khóc. Ta đi...đi rồi, chàng...phải chăm sóc...chăm sóc Quốc Nhi thật...thật tốt, nghe không? Hãy kể...kể với con...về mẫu...mẫu thân nó.

- Không, Tình Nhi, nàng nhất định không có chuyện gì đâu. Đừng nói thêm điều gì cả, nàng cố gắng lên, cố gắng lên.- Trịnh Vĩ ra sức nắm lấy bàn tay nữ tử đang dần lạnh lẽo, ép mạnh vào mặt mình.- Chúng ta sẽ làm mọi chuyện cùng nhau, được chứ? Gia đình chúng ta sẽ cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, cùng nhau ngắm nhìn bốn mùa xuân hạ thu đông, ta và nàng sẽ cùng nắm tay Quốc Nhi dạo chơi trong vườn Thượng Uyển, nàng còn phải đợi Quốc Nhi gọi một tiếng mẫu thân nữa, rồi ta và nàng sẽ nắm tay cùng nhau già đi,... Tình Nhi, chúng ta còn nhiều chuyện chưa làm như thế, nàng phải cố gắng lên! Ta không cho phép nàng bỏ ta lại một mình!

- Vĩ, chàng...hãy giữ vững...giang sơn họ Trịnh- Liên Tình chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt của người trước mắt như chỉ sợ bản thân sẽ quên mất tuấn nhan trước mắt, nàng khẽ nở nụ cười kiều diễm.- Ta đi rồi...xin chàng...đừng...quên ta... Liên Tình...đời này lấy được nam nhân như chàng...đã rất mãn nguyện rồi... Vĩ, ta...yêu...chàng...

Lời vừa dứt, đôi mắt đẹp của nữ nhân dần dần khép lại, khoé môi nở một nụ cười an tường, bàn tay đặt trên gương mặt nam nhân cũng trượt xuống.

- Tình Nhi, ta sẽ không quên nàng... Ta hứa sẽ trao một giang sơn hoàn chỉnh cho Quốc Nhi... Tình Nhi, đợi ta...đợi ta nhé!- Trịnh Vĩ nhìn bàn tay trắng bệch lạnh như băng của nữ tử trong ngực, nước mắt chàng đã cạn khô mà không thể rơi một giọt nào nữa. Chàng thấp giọng lầm bầm như sợ đánh thức người con gái đã chìm vào giấc ngủ ngàn năm.

Đôi mắt hắn âm u không một chút ánh sáng, lạnh lẽo nhìn những thi thể phản quân la liệt trên nền đất lạnh. Long bào bạch ngân nhuốm màu đỏ của máu, tựa như bỉ ngạn nở rộ, bi thương mà cô độc, âm trầm lại lạnh thấu xương. Nhưng khi nhìn đến Dung Thanh đang ôm Trịnh Quốc, hắn thu lại một chút khí lạnh, thấp giọng hỏi:

- Dung Thanh, ta nhớ cầm và tiêu của huynh làm dường như chưa có tên?

- Đúng, ta muốn để cho Liên Tình muội đặt tên cho chúng, nhưng xem ra giờ đã không thể rồi.- Dung Thanh cười cay đắng.

- Huynh có muốn ở lại giúp ta không? Quốc Nhi còn nhỏ, ta không yên tâm giao nó cho người khác, ngoại trừ huynh.- Trịnh Quốc cứng ngắc nói, không khác gì một người mất đi tri giác, thanh âm không chút cảm xúc đau đớn hay phẫn hận buồn bã. Dường như mọi giác quan của hắn đã hoàn toàn tê liệt.

- Quốc Nhi, cũng như cháu của ta vậy, làm sao ta có thể để mặc không quan tâm chứ? Ta tình nguyện ở lại.

Trịnh Vĩ nhìn cây cầm đã nhuốm máu:

- Cây cầm của nàng, nàng đã dệt nên những giấc mộng, hãy gọi là Minh Huyễn Cầm. Cây còn lại cả đời này khi ta chạm vào nó, sẽ chỉ gảy lên những khúc đàn bi thương không dứt, gọi là Lệ Huyền Cầm. Cuối cùng, cây tiêu chính là dành cho huynh. Hãy gọi nó là Tiêu Vân Sáo.

Chuyện kế tiếp, Trịnh Vương thượng bắt đầu thanh lí triều đình. Năm Bảo Hoàng thứ hai, thế cục Mai Quốc chính là một hồi mưa máu gió tanh.

Trịnh Vương thượng giữ Dung Thanh ở lại bên cạnh, phong chức Tả thừa tướng, giao cho hắn việc dạy dỗ Thái tử Trịnh Quốc, còn mình thì đích thân ra tay tiêu diệt phản thần. Dung Thanh xót xa trước sự ra đi của Liên Vương hậu, nên thay vì rời đi đã đồng ý tiếp chỉ nhậm chức, đem hết sở học ra truyền cho Thái tử.

Qua tiếp mười năm ròng rã bình định nội loạn, Trịnh Vương thượng khải hoàn trở

Bình Luận (0)
Comment