Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Tám nữ tử tham gia màn tranh đấu ngầm trá hình hiến nghệ này, trước khi tới Diễm Hi Cung một vài người còn hơi lo lắng. Trừ ba người Cửu công chúa, Thất công chúa và Thừa Tĩnh Nhu đều thờ ơ, thì mấy người còn lại đều lén nhìn Đệ nhất tài nữ Hạ Tâm Noãn. Ai cũng biết sở trường của nàng ta là vũ đạo, đều không muốn cùng vị mĩ nhân này so về phương diện ấy.
Tiểu Thịnh Tử dẫn đoàn người tới Diễm Hi Cung chưa được bao lâu thì thấy Thanh Dung cô cô bên cạnh Thái hậu đích thân tới truyền lời:
- Các vị tiểu thư, công chúa, Thái hậu nương nương cho nô tỳ truyền lời đến các vị, nói rằng hôm nay là sinh thần của người, các vị hiến nghệ, Thái hậu cảm thấy rất vui mừng. Để tránh các tiết mục quá giống nhau, Thái hậu cho phép mỗi người được chọn sở trường riêng của mình để thể hiện, không cần câu nệ giữ lễ.
Mọi người ai nấy đều quỳ xuống tạ ơn ân điển của Thái hậu. Sau đó, Tiểu Thịnh Tử thấy rõ ràng, nét mặt của vài người trở nên nhẹ nhõm hẳn, nét cười cũng như có như không, nở trên đôi môi xinh đẹp. Hắn khẽ lắc đầu, mấy vị này đúng là không có tâm cơ, tâm tình vẽ hết lên trên mặt. Không hiểu ở trong phủ đệ gia tộc, họ đã sống như thế nào nữa.
Trở lại Thần Điện, lúc này Tiêu Trâm ngồi giữa điện, tư thế trang nhã mà thoát tục, sẵn sàng cho màn trình diễn của mình. Nàng hơi cúi đầu nhìn bảo cầm, những ngón tay thon dài đặt lên dây đàn Minh Huyễn. Màu đỏ sẫm của thân cầm làm nổi bật làn da trắng như sứ của nàng ta.
Tang! Tang! Tang!
Ngón trỏ hơi cong lại, tiếng đàn thanh lãnh trong trẻo ngân nga. Nàng ta hài lòng, khẽ mỉm cười. Thanh âm thật chuẩn!
Thử đàn xong xuôi, Tiêu Trâm ngẩng đầu nhìn lên ba vị ở trên đài cao:
- Bẩm Thái hậu nương nương, thần nữ đã dành ba năm để luyện một khúc cầm. Một khúc "Phượng cầu hoàng" này, biết rằng không thích hợp đàn trong tiệc sinh thần của người, nhưng cầu người khai ân.
- Hảo! Ai gia đã nói rõ, hôm nay tuỳ bọn trẻ các ngươi thể hiện, vậy nên Tiêu tiểu thư không cần đa lễ. Đàn đi.- Hoạ Thiên Lan nhẹ phất tay áo, ân chuẩn.
- Tạ Thái hậu không trách!- Tiêu Trâm cúi đầu tạ ơn, bàn tay lần thứ hai đặt trên dây đàn.
Tinh! Tinh! Tinh!
Thanh âm róc rách êm dịu, du dương vang lên theo từng cử động ngón tay của nàng. Từng âm phù như vẽ nên khung cảnh núi non hùng vĩ bào la, mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, đẹp tựa tiên cảnh.
Tiêu Trâm lén nhìn Đông Linh Sâm, bắt gặp hắn cũng đang nhìn tới liền nhanh chóng thu ánh mắt về. Hai má hơi hồng lên ngại ngùng. Nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, nàng cất giọng hát:
"Phượng hề, phượng hề quy cố hương,
Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,
Thời vị ngộ hề vô sở tương,
Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.
Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,
Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương
Tương hiệt cương hề cộng cao tường"
(Tạm dịch: )
Chim phượng, chim phượng về cố hương,
Ngao du bốn bể tìm chim hoàng
Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.
Hôm nay bước đến chốn thênh thang.
Có cô gái đẹp ở đài trang,
Nhà gần người xa não tâm tràng.
Ước gì giao kết đôi uyên ương,
Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường. )
Tiếng ca ngân nga, trong trẻo như chảy qua khe suối, như dòng nước ấm áp vỗ về trái tim người nghe. Không gian như lắng đọng, thời gian như ngừng trôi, tiếng đàn réo rắt dìu dặt, du dương, trầm bổng... lôi cuốn tâm hồn phiêu lãng vào cõi mộng mơ.
"Hà duyên giao cảnh vi uyên ương
Tương hiệt cương hề cộng cao tường"
Thanh âm của Tiêu Trâm được tiếng đàn làm nổi bật. Đến mức ca từ đã kết thúc mà lòng người vẫn còn ngẩn ngơ, đắm chìm vào tiếng đàn, tiếng hát, lưu luyến mãi chẳng rời.
Khúc đàn kết thúc, nhưng dường như người nghe còn chưa hồi thần lại. Lãnh Nguyệt nhìn quanh, thầm khen ngợi Tiêu Trâm một tiếng. Nhìn xem, ở đây trừ nàng, gốc hoa đào nát bên kia, Lôi Huyền Thái tử và Bắc Cơ Thần còn giữ được thanh tỉnh thì hầu hết mọi người vẫn còn đang chìm trong âm thanh của tiếng đàn, chưa thể dứt ra.
Tiêu Trâm có tài đàn, dù còn chưa phải dạng xuất sắc đến mức có thể khiến người nghe chết trong mộng cảnh, nhưng Lãnh Nguyệt không muốn sơ xuất liền truyền âm cho Băng Y, kêu nàng dùng nội lực hộ thể. Một bản đàn này thế mà lại làm Lãnh Nguyệt nàng dùng hết gần hai thành công lực. Còn Băng Y nội công không bằng nàng, dù đã dùng nội lực bao bọc nhưng vẫn vài lần suýt bị cuốn vào những âm phù đó, đến lúc khúc đàn kết thúc, đầu nàng đã sớm quay cuồng. Quả nhiên, Minh Huyễn Cầm xứng đáng với cái tên của nó. Dùng âm thanh quyến rũ tâm thức của con người, đúng là chí bảo, so với Độc Huyễn Mộng của Lãnh Nguyệt nàng còn muốn lợi hại hơn.
Tiêu Trâm đã đàn hoàn chỉnh một khúc "Phượng cầu hoàng" đứng lên thi lễ, vậy mà một hồi vẫn không có tiếng động nào vang lên. Nàng hơi khó hiểu ngẩng đầu. Một cái ngẩng đầu liền hốt hoảng. Mọi người dường như vẫn chìm trong mộng cảnh của Minh Huyễn Cầm, chưa đi ra ngoài.
Mặc dù đã biết hiệu quả huyễn hoặc của cây cầm này, nhưng nàng vẫn là sợ hãi đi. Ở đây toàn là những nhân vật không thể đắc tội, lại càng không thể thương tổn một chút nào. Nàng rất muốn đánh thức họ, nhưng rốt cục vẫn lúng túng không biết cách. Ở quá lâu trong huyễn cảnh, tuy không đến mức lấy mạng, nhưng vẫn sẽ tạo thành những phản ứng không tốt cho cơ thể.
Tiêu Trâm bèn đánh liều, lần nữa đặt tay lên dây đàn, muốn dùng âm phù nốt cao nhất để giải mộng, nhưng một thanh âm khác lại vang lên.
Tiếng tiêu không du dương, dìu dặt như tiếng cầm, tuy êm dịu nhưng lại mang theo sự thôi thúc, giục giã.
Lãnh Nguyệt luôn quan sát nhất cử nhất động của Thần Điện, nghe động liền nhìn sang.
Thanh y nam nhân thản nhiên thổi tiêu. Ngũ quan tuấn mĩ như điêu khắc mà thành. Bạc môi mỏng khẽ thổi, ngón tay thon dài nhịp nhàng chuyển động trên thanh ngọc tiêu, một bộ dáng chuyên chú ung dung. Lôi Huyền Quang ngồi đó, khí tức vương giả trời sinh bao quanh thân hắn. Một làn gió lướt qua, đồng tâm kết màu đỏ trên thân tiêu nhẹ lay động. Đối với nam nhân này, chỉ có bốn từ để hình dung: "ôn nhã như ngọc".
Nam Cung Tuyệt thấy Lãnh Nguyệt nhìn chằm chằm Lôi Huyền Quang thì khẽ cau mày, mâu quang bắn về phía Lôi Huyền Thái tử khẽ híp lại nguy hiểm.
Cái tên Thái tử chết tiệt này! Cư nhiên dám cướp đi ánh mắt của tiểu hồ ly nhà hắn!
Lãnh Nguyệt chưa ý thức được việc mình nhìn nam nhân khác lại khiến cho một người ăn giấm đến ê hết cả răng, vẫn thản nhiên đánh giá vị Thái tử kia. Ừm! Chắc chắn đó không phải Tiêu Vân Sáo, nhưng ngọc tiêu đó nhìn có vẻ quen mắt. Lãnh Nguyệt nhíu chặt đôi mày liễu suy ngẫm. Một hồi lâu vẫn không tìm thấy kết quả như ý, liền mặc kệ. Dù gì chuyện này có lẽ cũng không quá quan trọng mà.
Nam Cung Tuyệt nào biết Lãnh Nguyệt đang nhìn cây tiêu của Lôi Huyền Quang, hắn chỉ nghĩ nhất định tên Huyền Quang chết tiệt kia dã dùng một khúc tiêu câu mất tâm tiểu hồ ly đi rồi. Nghĩ vậy, tử mâu mỗi lúc lại sẫm hơn một chút, đáy mắt xẹt qua tia lo lắng bất an. Xem ra phải mau chóng tìm kế xử lí mấy tên nguy hiểm có sức hút như tên Lôi Huyền Quang này càng sớm càng tốt mới được.
Băng Y ngồi sau Lãnh Nguyệt lúc này cũng dần dần hồi thần, nhìn về nơi tiếng tiêu phát ra liền thấy Lôi Huyền Thái tử. Bất quá, khi dời mắt xuống đồng tâm kết màu đỏ, gương mặt xinh xắn bỗng tái nhợt đi, ngọn lửa hận thù nháy mắt bùng cháy dữ dội.
Nhận thấy có ánh mắt bất thường nhìn chằm chằm mình, Lôi Huyền Quang vốn dĩ đang khép hờ hai mắt thổi tiêu bỗng nhiên mở mắt ra. Đập vào mắt là khuôn mặt của người đó. Tiếng tiêu đang vút cao đột ngột dừng lại.
Lãnh Đế, Thái hậu, Hoàng hậu, cung tần mĩ nữ, các đại thần, mệnh phụ, tiêu thư dần tỉnh táo. Dường như họ đều không biết bản thân vừa rơi vào mộng cảnh và được Lôi Huyền Thái tử đánh thức. Tiếng vỗ tay khen ngợi vang vọng Thần Điện, long nhan vui mừng, phượng nhan cao hứng, ban thưởng xuống rất nhiều. Tiêu Trâm không dám nói nửa lời về chuyện huyễn cảnh đã xảy ra, cúi đầu ngoan ngoãn nhận thưởng trong sự ghen tức của những vị tiểu thư khác.
Nhưng dường như không khí náo nhiệt ồn ào xung quanh không mảy may tác động đến vị Thái tử cao cao tại thượng và nàng cung nữ nào đó, bốn mắt chạm nhau, thế giới ngừng xoay chuyển, thời gian ngừng trôi. Khoảnh khắc đó, trong mắt nàng ngập tràn bi thương xen lẫn thù hận, như con sóng dữ dội đánh thẳng vào lòng hắn, làm tim hắn co rút, đau đớn khó thở.
"- Huyền ca ca, chúng ta chơi trốn tìm nhé?
- Không được, huynh còn phải làm bài tập của sư phó nữa. Đợi một lát nữa chơi được không? Ngoan, huynh thương."
Năm đó nàng bốn tuổi, hắn sáu tuổi.
"- Huyền ca ca, bây giờ huynh đã là Thái tử rồi, sẽ không có nhiều thời gian chơi với Tiểu Y nữa, ta cũng không thể gọi huynh là Huyền ca ca nữa rồi.
- Không sao, muội vẫn có thể gọi huynh là Huyền ca ca mà.
- Thật sao?
- Thật!"
Trải qua thêm một năm, hắn bảy tuổi tiếp nhận Thái tử ấn, nàng khi đó năm tuổi.
"- Lôi Huyền Quang, ta không ngờ huynh lại lợi dụng ta như thế. Ha ha... Âu Dương gia một nhà âm mưu tạo phản, xét nhà diệt tộc? Uổng cho đồ ngốc là ta thích huynh lâu như vậy, theo huynh lâu như vậy... Lần này rời đi, không hẹn ngày tái ngộ. Huyền ca ca, vĩnh biệt!"
Nữ nhân một thân bạch y rách rưới đứng trên đỉnh Ly Sơn, quay đầu nhìn hoàng cung Lôi Thần Quốc, lại nhìn đến Âu Dương gia tộc vững vàng trăm năm nay đã sụp đổ. Hơn một ngàn người bị giết hại, máu chảy thành sông, tiếng la hét không ngừng. Một mồi lửa bất chợt bùng lên, thiêu cháy toàn bộ phủ đệ. Phía bắc Ngọc Thanh Thành, Âu Dương gia tộc chìm trong biển lửa đỏ rực. Nàng thì thầm đầy tuyệt vọng, nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh nhã. Âu Dương Băng Y cắn chặt răng, không để bản thân nức nở thành tiếng, dứt khoát quay đầu ly khai. Từ nay, Âu Dương gia tộc...đã vĩnh viễn bị xoá sổ.
Đợi đến khi Lôi Huyền Thái tử chạy tới nơi, Âu Dương Gia đã chỉ còn là một đống phế tích mà nữ tử hắn thương đã sớm không còn thấy bóng dáng.
Thiếu nữ khi ấy mới tám tuổi, hắn lên ngôi Thái tử được ba năm.
Bây giờ nàng đang trước mặt hắn, nhưng đã không còn là tiểu cô nương luôn lẽo đẽo theo sau gọi hắn là "Huyền ca ca" nữa, cũng không còn ánh mắt của ngày xưa... Giờ đây đôi mắt màu khói ấy sao mà lạnh lùng, xa lạ, một tia căm hận như ẩn như hiện khiến hắn cảm giác như bản thân đang bị lăng trì vậy...
Âu Dương Băng Y, liệu người trước mắt ta có phải là nàng? Liệu chuyện năm đó, nàng có thể để ta cho nàng một lời giải thích? Ta không tin nàng đã chết trong trận thảm sát đó, ta đã tìm nàng rất lâu, rất lâu...
Lôi Huyền Quang chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt nữ tử ấy. Thì ra người chàng tìm lâu như thế, cuối cùng lại lưu lạc tới Bạch Vân Quốc, thì ra người chàng cần tìm lại là tiểu cung nữ luôn quy củ cúi đầu theo sau Cửu công chúa của Bạch Vân...
Chàng đã dùng thời gian bảy năm, vận dụng tất cả các thế lực để tìm nàng. Vậy mà giờ đây, khi Băng Y chân chính xuất hiện, bao lời muốn nói chàng lại không biết bắt đầu từ đâu...
Chỉ còn duy nhất một câu nói luôn vang vọng trong đầu: "Âu Dương Băng Y, liệu nàng có đồng ý lời xin lỗi của ta, cho phép ta sửa chữa lại nỗi bất lực năm nào?"
----------Đôi lời Au----------
Viết để bù cho lúc đi học thêm bận quá không hoạt động được :))))
Theo các vị đây, có nên ngược Tiểu Băng Y xinh đẹp không nà? Cho Lãnh Lãnh ý kiến chút coi. Ta đang có khuynh hướng ngược mấy nhân vật phụ này
Các nàng nhớ để lại bình luận và vote ủng hộ Lãnh Lãnh nhaaaaa. Yêu yêu yêu️️️