Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Chap 75: Mạng của Cung chủ giá
một ngàn lượng bạc
Lãnh Nguyệt đạt được mục đích bèn qua loa đại khái, kiếm cớ đuổi khách. Mà Nam Cung Tuyệt nhìn đám người Lãnh Đế rời khỏi cũng không có ý kiến. Một đôi con ngươi màu tím yêu nghiệt lúc này nhìn Lãnh Nguyệt chăm chú như muốn tìm ra chút nũng nịu khi nãy của nàng. Nhìn rồi lại nhìn, ánh mắt dường như muốn đem nàng từ trong ra ngoài lột sạch từng lớp khiến Lãnh Nguyệt dù có cố ý phớt lờ ánh mắt của hắn bằng cách lột vỏ nho để ăn, cũng bắt đầu nhịn không nổi muốn phát cáu. Mắt hạnh trừng lên, chua ngoa mắng:
- Nhìn gì mà nhìn? Chàng chưa thấy người lột vỏ nho bao giờ à?
Nam Cung Đế nào đã từng bị người cho ăn thiệt thòi bao giờ. Vậy mà từ lúc gặp nàng, không bị đánh cũng bị mắng. Hắn nhăn mũi, hướng nàng trề môi:
- Ta muốn ăn nho.
- Chàng có thể tự bóc mà.- Nữ nhân xinh đẹp khẽ nhướn mày.
- Nhưng ta bị thương. Vì nàng mà bị thương, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.- Nói rồi tà mị nam tử một đường ôm ngực, uất ức.
Biểu cảm trên gương mặt yêu nghiệt khiến Lãnh Nguyệt suýt chút sặc mước miếng. Khụ khụ hai tiếng lại rốt cục thoả hiệp. Haizzz, dù gì hắn cũng chính là vì nàng mới bị thương nha! Nghĩ thế bắt đầu chút từng chút lột vỏ nho, lại đút cho hắn. Vị hoàng đế nào đó ăn đến vui vẻ quên cả trời đất, hoàn toàn quên mất luôn rằng ngày trước có người vô cùng ghét nho, thậm chí còn không cho phép loại quả có tên là nho này xuất hiện trong hoàng cung Phượng Thiên.
Xào xạc xào xạc.
Trên cành cây nào đó, hai bóng người thiếu chút rơi thẳng xuống đất. Nam Cung Đế kia là bộ mặt tiểu hài tử làm nũng? Thế này cũng quá kinh dị rồi. Tảng băng di động cũng có ngày có biểu cảm nũng nịu mềm mại? Hàn Vũ Phong cùng Lôi hộ vệ đồng thời rùng mình, da gà cũng sắp sửa rơi đầy đất.
- Hàn tướng quân, người véo tại hạ một cái đi.- Lôi thất thần, nhìn chằm chằm cảnh tượng ngàn năm có một, mở miệng nói.- Ai ui, đau đau. Người có thể hạ thủ lưu tình mà.- Vừa ai oán nói, vừa xoa chỗ bị véo.
- Ừm, ngươi cũng đánh ta một chiếc đi. Hình như ta nằm mơ rồi.- Hàn Vũ Phong không có nhìn qua mà vẫn dán mắt vào trong phòng.
Bộp! Lôi cũng không đứng đắn, một phát vỗ vào vai vị tướng quân kia coi như trả thù làm Hàn Tướng quân phải khó khăn lắm mới không lộn cổ từ trên cây xuống. Quay sang trừng mắt, lại không dám vọng động đánh lại nên đành nhịn xuống, chỉ sợ quấy nhiễu hai người đang tình chàng ý thiếp trong phòng. Trừng rồi lại trừng, xong hai nam nhân cùng một lần thở dài nhìn vào trong phòng, nội tâm đồng thanh kêu gào: Nam Cung Đế, chúng ta còn độc thân a!!!
Ở bên này đang tình ý triền miên thì ở một góc nữa của hoàng cung lại có thêm cảnh tượng khác.
Cung điện hoa lệ, hành lang gấp khúc, trang trí dụng tâm. Trong phòng, từng cột gỗ sơn đỏ quý khí khắc từng bông hoa sen tinh tế xa hoa. Mỗi một món đồ không là chí bảo cũng là vật quý hiếm, đủ để chứng minh thân phận chủ nhân là vô cùng được sủng ái.
Thiếu nữ xinh đẹp ngồi trước gương đồng, tiện tay với lấy trâm vàng khắc hoa mai trong hộp, ướm thử lên mái tóc. Trâm hoa mai thiết kế dụng tâm tỉ mỉ, rua rua đính hồng ngọc tinh xảo rủ xuống. Màu đỏ của hồng ngọc trong suốt kết hợp với hoa mai vàng. Trong đỏ có vàng, trong vàng có đỏ, làm nổi bật sự cao quý lãnh diễm của người mang nó. Bên cạnh nàng, một cung nhân đang quỳ, run rẩy nín thở, từng chữ báo lên những gì mình nghe được.
Lãnh Tiểu Ni không kiên nhẫn ném trâm vàng trong tay trở lại hộp gỗ. Sắc mặt càng lúc càng thâm trầm. Nghe đến chữ cuối cùng, rốt cuộc không kìm nén nổi nữa, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo dữ tợn, ầm một tiếng chụp xuống bàn gỗ. Ban chỉ bạch ngọc vẫn luôn được yêu thích trên ngón tay cái lập tức vỡ nát, chứng tỏ sự tức giận của nàng ta lúc này.
- Tiểu Ngọc, ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!
- Nam... Nam Cung Đế nói công chúa không được nhập gia...gia phả Nam Cung gia.
Chát!
Một cái tát đánh lên mặt tiểu cung nữ, lập tức hằn lên năm dấu ngón tay rõ ràng. Tiểu Ngọc ôm một nửa mặt, lòng căm hận nhưng không dám phát tiết, chỉ dám nuốt hận vào trong, bên ngoài vẫn tỏ ra cung kính, thành thành thật thật mà quỳ.
Dường như cảm thấy chưa đủ, Lãnh Tiểu Ni hai tay gạt hết đồ trên bàn trang điểm xuống. Những hộp phấn thơm vỡ tung toé, trang sức rơi đầy đất. Một vài cái trâm xoẹt qua làm xước tay của Tiểu Ngọc mà một cái hộp gỗ đập trúng trán nàng ta khiến máu lập tức chảy ra. Vậy mà Tiểu Ngọc vẫn một mực quỳ, không dám nhúc nhích cũng không dám giơ tay lau máu trên trán đi, để mặc nó chảy dọc xuống cái cằm thon dài. Chỉ mong cho cơn giận của vị công chúa này nhanh chóng nguôi xuống, nếu không mạng nhỏ của nàng sợ cũng khó bảo toàn.
Phát tiết xong, cuối cùng Lãnh Tiểu Ni mới thu về một thân khí tức tàn bạo kia, nhìn vào trong gương lại là gương mặt xinh đẹp dịu ngoan động lòng người. Cầm lên cây trâm noãn ngọc duy nhất còn sót lại trên bàn, siết chặt trong tay, khoé môi thoáng vẽ ra ý cười âm độc khiến người khác không rét mà run. Lãnh Nguyệt! Tiện nhân nhà ngươi cứ đợi mà xem, rốt cục là ai sẽ chết về tay ai?
-----Dải phân cách nữ phụ âm độc -----
Đêm. Vầng trăng treo trên cao toả ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, nhu hoà soi chiếu nhân gian.
Vèo vèo vèo.
Ba cái bóng đen nhanh nhẹn di chuyển. Một người đi trước dò đường, hai người đằng sau khiêng theo một cái hòm, thân thủ nhẹ như yến không phát ra tiếng động, hướng Nguyệt Cung mà tới. Nhìn cái cách bọn họ khéo léo tránh né binh lính đi tuần cũng đủ biết mấy người đối với hoàng cung Bạch Vân này vô cùng quen thuộc, ra vào như chốn không người. Tránh tránh né né một hồi, rốt cục cũng tới nơi.
Hoàn hảo, Cung chủ vẫn chưa có ngủ nha!
Quạ quạ quạ!
Ba tiếng quạ kêu làm hiệu vang lên, cửa sổ Nguyệt Điện nhanh chóng mở ra, ba thân ảnh nhanh nhẹn lắc mình đi vào.
Trong điện, ánh nến bập bùng cháy, lư hương tản ra hương mai thoang thoảng, vừa mang theo sự nhẹ nhàng lại ẩn ẩn có chút thanh lãnh. Đám người Thu Trúc cung kính quỳ một chân hành lễ:
- Thuộc hạ Thu Trúc cùng Hạ Lan, Đông Mai ra mắt Cung chủ. Đây là sổ sách thu chi và ngân phiếu của tháng này a!
Trên tháp quý phi, thân ảnh lam y lười biếng tựa vào gối mềm. Ba ngàn tóc đen tuỳ tiện buông xuống như dòng thác chảy trên thành ghế. Gương mặt trái xoan không quá mức xuất chúng nhưng lại có sức dụ hoặc khôn cùng. Lãnh Nguyệt ngồi dậy, sắc mặt cố khống chế để không thể hiện cảm xúc phấn khích nhưng ánh mắt phát sáng khi nhìn vào chiếc rương gỗ lại bán đứng nàng, khiến cho đám người Thu Trúc chỉ biết thở dài. Vị Cung chủ hám tiền nào đó nhanh chóng phất tay áo:
- Đều đứng dậy cả đi. Đặt hòm lại gần gần đây rồi tới bàn ngồi đi. Băng Y, rót cho các nàng tách trà trong khi chờ ta đếm bạc.
- Dạ, tỷ tỷ.- Băng Y cười đáp. Tỷ tỷ của nàng trong lúc đếm bạc đặc biệt không thích người khác quấy rầy nha.- Các vị tỷ tỷ, mời đi bên này.
Mới đầu Băng Y còn cho rằng ba người họ là thích khách, nhưng sau mới được Lãnh Nguyệt giải thích rằng đây là thuộc hạ của nàng (Lãnh Nguyệt). Vậy nên khi nghe ám hiệu, Băng Y rất tự giác ra mở cửa. Mấy tháng qua đi, dần dần cũng cùng bọn người Thu Trúc thân thiết.
Lãnh Nguyệt vui vẻ ngồi xếp bằng trên tháp quý phi, bên cạnh là hòm gỗ lớn làm từ gỗ hương. Ngọc thủ vừa động liền đem hòm mở ra, bên trong là từng xấp dày ngân phiếu cùng một vài cuốn sổ. Mở sổ sách xem xét lại cầm ngân phiếu trên tay bắt đầu đếm, trong lòng cũng là thư thái hẳn lên. Cửa trước vừa đuổi được tên Nam Cung Tuyệt dính người như keo kia đi, cửa sau đã có người của Lãnh Huyết Cung đem tiền tới, thử hỏi làm sao không vui được đây.
A! Tháng này thu bạc thật khá. Nguyên Trân Bảo Các cùng Thiên Phượng Phường đã thu lời cực kì nhiều. Vì có sự kiện sinh thần Thái hậu nên trang sức và y phục đều được bán cho các công tử, tiểu thư kinh thành với số lượng cực nhiều. Lãnh Nguyệt chỉ ước gì một năm có nhiều nhiều yến tiệc hoàng gia được tổ chức một chút, cơ hội kiếm bạc sẽ theo đó mà tăng. Vậy chẳng bao lâu nàng sẽ trở thành phú khả địch quốc sao? Nghĩ tới đấy, vị Cung chủ của chúng ta thiếu chút nước miếng chảy ròng ròng.
Kiểm tra sổ sách và đóng rương xong còn hôn lên nắp rương hai cái mới lưu luyến buông tay, Lãnh Nguyệt trở về với phong thái lạnh nhạt ngày thường. Nhìn Thu Trúc mấy cái, thấy họ rảnh rỗi cùng Băng Y nói chuyện phiếm, nàng tự mình rót một tách Bích Loa Xuân rồi mới mở lời:
- Thu Trúc, gần đây việc hoạt động của Lãnh Huyết Cung thế nào rồi? Ngươi tiếp quản Lãnh Huyết Cung có gặp rắc rối gì không?
Biết quy củ của Lãnh Nguyệt, đám người Thu Trúc cũng không quỳ mà là ngồi tại chỗ, trực tiếp báo cáo:
- Cung chủ, Thu Trúc quản lí nhân mạch của Lãnh Huyết Cung cũng xem như ổn thoả. Thỉnh thoảng có chuyện khó xử lí sẽ đem viết thư giao cho Bạch Hổ tỷ. Đều không có gì đáng ngại. Bất quá...
Thấy Thu Trúc còn ngập ngừng, Lãnh Nguyệt hơi nhíu mày liễu, nói:
- Có chuyện gì, cứ nói thẳng cho bổn Cung chủ.
Hạ Lan thấy tỷ tỷ không dám bẩm báo lên, liền dùng mắt ra hiệu cho Đông Mai cùng Thu Trúc yên tâm, đáp lời:
- Cung chủ, mấy ngày trước, một người che mặt tới Lãnh huyết Cung, giao ra một ngàn lượng, nói là muốn chúng ta xử lí một người. Nhưng Thu Trúc tỷ còn chưa có nhận lời.
Lãnh Nguyệt nhướn mày, thú vị hỏi:
- A? Là người nào, lại khiến cho các ngươi ngập ngừng như thế?
- Là muốn chúng thuộc hạ ám sát Cửu công chúa Lãnh Nguyệt Bạch Vân Quốc người.- Đông Mai cung kính đáp.
Lời vừa dứt, Lãnh Nguyệt thiếu chút sặc luôn ngụm trà trong miệng. Khó khăn nuốt xuống, lại cười rộ lên. Ặc! Người đó có não không vậy? Cư nhiên muốn Lãnh Huyết Cung ra tay với Cung chủ bọn họ. Khi Thu Trúc nghe thấy yêu cầu của khách hàng cũng chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho người xấu số dám muốn mạng của Cung chủ. Ai bảo có mắt không tròng, vận cứt chó dính lấy vị sát tinh này của bọn họ cơ.
Kì thật Thu Trúc các nàng cũng rất muốn biết Cung chủ đắc tội với ai mà khiến người ta phải mời hẳn tổ chức sát thủ mạnh nhất- Lãnh Huyết Cung để đối phó nàng. Phải biết thân phận Cửu công chúa của Cung chủ là một nàng công chúa thất sủng không chút uy áp nào, càng là thiếu nữ tay trói gà không chặt, đến cái cửa cung còn ít khi bước ra, nào có thể đắc tội người ngoài? Đang nghĩ rất có thể Cung chủ tức giận không nói nên lời thì thanh âm trong vắt lại vang lên:
- Vậy cái mạng của bổn Cung chủ, đáng giá bao nhiêu đây?
- Người nọ ra giá, một ngàn lượng bạc.- Hạ Lan thành thành thật thật báo lên.
- A! Ít như vậy? Còn chỉ là bạc, không phải là hoàng kim?- Lãnh Nguyệt bất mãn, đôi môi hồng nhuận lại khẽ cong lên tà mị, nhàn nhạt nhả ra mấy chữ.- Hừ! Nghèo kiết xác còn muốn chơi trò ám sát? Mạng của bổn Cung chủ, ngàn vàng khó cầu. Bất quá, tiền dâng đến miệng nào có lí gì lại để rơi mất? Thu Trúc, thu tiền. Vụ ám sát này cũng nhận đi. Nhắn với người đó, sự vụ liên quan đến hoàng thất có chút khó khăn nên Cung chủ muốn đích thân ra tay, mời khách nhân cũng tự mình ra mặt trao tiền đi. Thời điểm ba ngày sau ở nơi ám sát-Cổ Thạch Điện bỏ hoang phía bắc thành Vân Kinh. Bổn Cung chủ muốn xem là ai muốn mạng cái thân phận công chúa này của ta.
Một đàn quạ bay ngang đầu bốn người còn lại trong phòng. Con số một ngang lượng bạc này cũng đủ cho một gia đình bình thường sống khá giả trong vòng vài chục năm, thế mà Cung chủ có thể nói người nọ nghèo kiết xác? Nhưng mà cũng đúng thôi. Lãnh Nguyệt nàng yêu tiền như mạng. Ngân khố của nàng thu vào hằng tháng tuyệt không phải số ít, vậy nên một chút xíu tiền như thế, so với gia tài của nàng thực ít đến đáng thương.
Bàn giao thêm một số công vụ khác, Lãnh Nguyệt liền cho ba người đem rương bạc trở về Lãnh Huyết Cung và cho phép Băng Y lui xuống nghỉ ngơi. Các nàng vừa đi khỏi, vị Cung chủ nào đó liền thở dài một hơi, rất không để ý hình tượng càng không thèm cởi ngoại y, trực tiếp đánh cờ cùng Chu Công.
Ngày hôm nay đối phó với Nam Cung Tuyệt và mấy vị hoàng thất Bạch Vân đã quá mệt rồi! Ám sát gì, tính kế gì cũng phải ngủ một giấc thật đã, sau lại tính toán với bọn họ đi!
(Au: Ăn ở ra sao mà còn bị người ta thuê thuộc hạ của tỷ đi ám sát tỷ vậy?
Lãnh Nguyệt: Hừ! Có mắt không tròng, bổn Cung chủ mới là không thèm chấp đi. Đợi đấy! Có trò chơi đem tới, tỷ tỷ ta đây bèn phụng bồi đến cùng.)
---------- Đôi lời Au----------
Hôm nọ ta đọc lại "Đế vương sủng" thấy tổng quan nhiều dấu phẩy quá, với lại có đôi chỗ viết lỗi nên muốn sửa lại một chút. Mấy ngày này nếu có thông báo nhiều quá, mong các nàng thông cảm ha.
Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ! Nhớ follow với vote cho Lãnh Lãnh nha, không người ta giận đấy!
Yêu yêu yêu nạ!!!