Đế Vương Sủng: Sát Vương

Chương 76

Chap 76: Trấn lột tiểu kim khố
Trở lại Tuý Nhan Lâu

Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào phòng, chiếu lên gương mặt thiếu nữ đang say giấc nồng. Màn trướng lam nhạt nhẹ nhàng lay động trong gió khiến cho dáng hình nàng như ẩn như hiện. Suối tóc đen như dòng thác đổ dài trên gối, ngọc thủ nõn nà kề bên má, an tĩnh như đoá hoa nở trong sương sớm. Cảnh tượng xinh đẹp mĩ lệ khiến không ai nỡ phá hỏng bầu không khí yên bình này.

Bất quá trong số những người không nỡ ấy đương nhiên không có nam nhân họ Nam Cung kia.

- Băng Y, ngươi tránh ra, bổn đế muốn gặp nàng.- Nam nhân yêu nghiệt đứng tại khách sảnh, tầm mắt vượt qua vai Băng Y, nhìn vào trong tẩm phòng, như muốn xuyên thủng màn trướng lam nhạt và tấm bình phong mà tìm kiếm Lãnh Nguyệt.

- Nam Cung Đế, không được đâu. Công chúa đêm qua ngủ quá muộn, đến giờ còn chưa tỉnh lại. Người vào sẽ làm phiền công chúa.- Băng Y chắn trước bình phong, cố đè thanh âm xuống mức thấp nhất, tận lực tránh ồn ào đến người nằm bên trong.

Nam Cung Tuyệt nhíu mày, một thân áo bào đỏ rực yêu nghiệt tỏ ý không hài lòng. Ngày thường, những kẻ dám chống lại hắn thực sự không có nhiều, cũng không kiên cường như cung nữ trước mặt này, cho dù uy áp của hắn đã lộ ra đến một nửa mà vẫn không chịu nhường đường.

Tình huống trước mắt thật không tốt nha. Hắn thực sự đang rất muốn gặp Lãnh Nguyệt, nhưng tiểu cung nữ này lại là hồng nhân bên cạnh nàng, không thể tuỳ ý đả thương. Lần đầu tiên, Nam Cung Tuyệt bối rối. Đang phân vân không biết làm thế nào, trong phòng liền có tiếng quát giận giữ vọng ra:

- Nam Cung Tuyệt, dám phá hỏng mộng đẹp của ta, ngươi muốn chết à?- Cùng lúc với tiếng quát, một chiếc giày thêu từ trong phòng ném ra, thân thiết mà đáp trúng trên cái đầu tôn quý của ai đó.

Nam Cung Tuyệt dở khóc dở cười. Băng Y thấy Cửu công chúa tỉnh rồi mới tránh ra, nhìn giày thêu tinh xảo mắc vào kim quan của Nam Cung Đế cũng không hốt hoảng, chỉ là nén cười, tặng cho hắn một ánh mắt: ai bảo ngài không nghe ta, tự làm tự chịu. Nam Cung Đế nào có thời gian để tâm đến suy nghĩ của tiểu cung nữ nữa, tiện tay lấy giày thêu trên đầu xuống, trực tiếp vòng qua bình phong đi vào.

Nam Cung Tuyệt cố gắng nhẹ chân nhẹ tay nhất có thể, rón rén vén lên màn che, đập vào mắt là hắn chính là một cục chăn tròn tròn như món trứng cuộn. Lãnh Nguyệt cuộn tròn trong chiếc mền thêu mẫu đơn tinh xảo, cả người chỉ để lộ ra mỗi cái đầu. Ba ngàn tóc đen lúc này vô cùng lộn xộn, có lọn tóc chui vào chăn, có lọn lại lặng yên bên cạnh, sợi lại tinh nghịch vui đùa bên khoé môi căng mọng. Hàng mi dày và dài như hai chiếc quạt nhỏ xíu hơi cong cong, ẩn dưới đó là thuỷ mâu tĩnh lặng như mặt hồ thu. Lúc nàng say ngủ trông thật yên tĩnh, khác hẳn một thân bá khí ngạo nghễ lúc tỉnh táo.

Nam Cung Tuyệt khẽ thở dài. Mất hình tượng như vậy mà vẫn không ghét nàng được.

Bàn tay duỗi về phía chăn, kéo kéo mấy lần vẫn không thấy người trên gường nhúc nhích, hắn khẽ nhíu mày.

- Lãnh Nguyệt, dậy đi. Giờ đã là giờ mão rồi, nàng còn muốn ngủ đến bao giờ?

Vẫn không chút động tĩnh.

- Nguyệt Nguyệt, dậy đi. Nếu nàng dậy, ta giao tiểu kim khố cho nàng.

Lời vừa dứt, cuộn chăn trên giường cũng bật dậy, nào còn bộ dáng ngái ngủ nữa. Thuỷ mâu sáng rực, như hổ đói nhìn chằm chằm nam nhân:

- Ngươi nói thật chứ?

Nam Cung Tuyệt trong lòng thở dài, xác thực hoàng kim vẫn là có giá trị với nàng nhất.

- Vua không nói chơi. Nàng mau dậy, khi nào gả sang Phượng Thiên, ta đưa tiểu kim khố cho nàng.- Nam Cung Tuyệt cười cười. Hắn vẫn có cách trị nàng.

Lãnh Nguyệt bĩu môi, vô cùng nghi ngờ tính chân thực của lời nói này.

- Băng Y, lấy giấy bút qua đây, ta muốn Nam Cung Tuyệt tự tay làm giấy cam kết.

- Được. Ta viết.- Nam Cung Tuyệt cười cười, không câu nệ bước tới bên bàn trang điểm ngồi xuống.

Băng Y rất nhanh đã đem giấy bút lên, đồng thời cũng để một tiểu cung nữ khác bê thau đồng cho Lãnh Nguyệt rửa mặt, súc miệng.

Nam Cung Tuyệt không để tâm, ống tay áo khẽ vung, từng nét chữ rắn rỏi hiện ra trên giấy tuyên thành trắng tinh. Trong chốc lát, giấy bảo đảm đã hoàn thành.

Nội dung chỉ đơn giản vài chữ: Ngày X tháng Y năm Z, Nam Cung Tuyệt đồng ý đem tiểu kim khố cho Lãnh Nguyệt.

Lôi ra ngọc tỷ nhỏ trong ngực áo, bụp một cái đóng ấn kí lên giấy rồi lại cất trở về. Hoàn thành.

Cầm hai tờ giấy quay sang Lãnh Nguyệt lại thấy nàng nhìn chằm chằm vào ngực áo hắn, thoáng cái khiến hắn rùng mình.

- Nam Cung Tuyệt, ngọc ấn của ngươi nom có vẻ đáng giá đấy.- Lãnh Nguyệt bắt đầu giở trò, cười đáng khinh.

Nam Cung Tuyệt đúng là khóc không ra nước mắt. Hắn cười khổ:

- Ngọc tỷ này của ta, còn của nàng ta đang cho người chế tác. Khi nào sang đến Phượng Thiên liền giao cho nàng.

Lãnh Nguyệt khẽ bĩu môi một cái nhưng cuối cùng vẫn cười vui vẻ. Thôi, một cái khác giống thế cũng được.

Ục ục ục.

Tiếng vang phát ra, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có khiến cả hai người sững sờ. Lãnh Nguyệt nhìn Nam Cung Tuyệt hì hì cười, nhả ra một chữ:

- Đói.

Một chữ thôi lại làm cho ai kia như bắt được vàng. Nam Cung Tuyệt vui vẻ cười:

- Vốn dĩ cũng đang muốn kêu nàng dậy, tới Tuý Nhan Lâu dùng bữa. Nàng có muốn đi không? Nghe nói lâu chủ sắp thú thê tử, hắn với ta lại có chút giao tình. Không bằng lui tới đó xem một chút...

- Được. Ngươi ra ngoài đợi một chút, ta thay y phục sẽ ra sau.- Không để Nam Cung Tuyệt nói hết câu, Lãnh Nguyệt đã hưng phấn ngắt lời.- Băng Y, giúp ta thay y phục, chúng ta sẽ xuất cung.

Đuổi ai đó ra ngoài, Lãnh Nguyệt cất giọng vui vẻ. Tốt quá rồi! Nửa tháng này chẳng có cơ hội gặp lại Huyền Băng, nhất định phải dùng tốt cơ hội này mới được.

----------Ta là dải phân cách cảnh tượng Tuyệt ca bị trấn lột----------

Tuý Nhan Lâu thực chất cũng ở phía Tây thành Vân Kinh, chỉ cách Trân Bảo Các hai con đường nên rất đông người qua lại. Các sạp hàng bên lề đường buôn bán vô cùng náo nhiệt. Tây thành không hổ danh là khu buôn bán sầm uất nhất Bạch Vân Quốc.

Lúc này, một chiếc xe ngựa màu đỏ tươi vô cùng xa hoa chầm chậm đi tới. Hai con ngựa trắng như tuyết thong thả nện gót trên mặt đường, tạo ra tiếng lộc cộc vui tai. Chúng kéo theo một chiếc xe toàn thân màu đỏ, không trang trí thêm bất cứ thứ gì ngoài một ấn kí hoàng gia, trong sự yêu dị vẫn toát ra uy nghiêm khó tả. Màu trắng cùng màu đỏ tương phản, vô cùng khiêu khích thị giác người nhìn.

Gã đánh xe ngựa cũng là một nam tử tuấn mĩ, thân thủ nhìn qua liền biết là người có võ công cao cường. Hạ nhân đã soái như thế, khẳng định chủ nhân cũng không phải dạng dễ chọc. Bất giác, Hàn tướng quân-gã đánh xe bất đắc dĩ nhận được những ánh mắt sùng bái cùng si mê tới từ bốn phương tám hướng. Chính xác, hôm nay Hàn Vũ Phong quyền khuynh Phượng Quốc là tên đánh xe ngựa.

Hàn Vũ Phong rùng mình, cố gắng kiềm chế xúc động muốn bỏ xe chạy mất giữa vòng vây ánh mắt của các thiếu nữ xuân tâm đại động kia, trong lòng ngàn vạn nguyền rủa tên Lôi đáng chết. Từ sáng sớm, Lôi đã biết kế hoạch đi Tuý Nhan Lâu của Nam Cung Tuyệt liền lấy cớ Linh Huyền Cung có cung vụ cần giải quyết gấp để chuồn mất. Còn Hàn Vũ Phong ham ngủ một chút đã chậm chân, một phát bị tên khốn nào đó xách đi làm gã sai vặt. Trong lòng bạo nộ nhưng không dám phát tác. Ai bảo cẩu hoàng đế kia cầm tiền lương tháng này của hắn cơ. Thôi, vì miếng cơm manh áo, Hàn Vũ Phong nhịn.

Xe ngựa nghênh ngang đi giữa đường lớn, một đường tiến thẳng tới Tuý Nhan Lâu.

Bình Luận (0)
Comment