Đế Vương Sủng: Sát Vương

Chương 77

Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Không hổ là phong cách của Nam Cung Tuyệt, đến cả một chiếc xe ngựa thôi cũng xa hoa càn rỡ đến thế. Trong xe rất rộng rãi, ở giữa đặt một chiếc bàn vuông, bốn phía xung quanh bày nệm gấm thiên tàm ti.

Tên phá gia chi tử này! Thiên tàm ti dùng làm vũ khí rất tốt, ngàn vàng khó cầu, ấy vậy mà lại dám đem ra dệt nệm ngồi. Đúng là nhà giàu chơi trội mà! Lãnh Nguyệt nhịn không được mà nhìn Nam Cung Tuyệt đầy nham hiểm. Túi tiền này, về sau chính là của mình rồi! Lật nóc hoàng cung Phượng Thiên, trêu đùa phi tần của hắn, lừa đi hết tiền bạc, Lãnh Huyết Cung chủ ta mới rời đi.

Nam Cung Tuyệt bị nhìn chăm chú đến rùng mình, mất tự nhiên, mày kiếm khẽ nhíu. Rốt cục không chịu nổi nữa bèn lấy một thứ ra, dời đi sự chú ý của nàng.

Hắn xoay người, từ đằng sau kéo ra một cái hộc, đem ra một bàn cờ. Từ hoàng cung đến Tây thành nếu cưỡi ngựa nhanh thì chỉ mất một khắc, nhưng bọn hắn đi là xe ngựa còn phải tránh người qua đường nên lộ trình sẽ là hai khắc. Thế là đủ cho một ván cờ rồi.

Lãnh Nguyệt thực sự thích thú với chiếc xe ngựa này. Bên ngoài sang trọng, nội thất bên trong lại vô cùng đầy đủ. Dường như có thể tìm thấy mọi thứ từ bình thuốc đến bàn cờ, dụng cụ pha trà, sách thuốc, vũ khí, ám khí, hay kể cả mấy trò chơi lặt vặt khác...

- Nguyệt Nhi, nghe nói nàng tinh thông kì nghệ, vậy chơi một ván với ta đi.- Nam Cung Tuyệt một thân áo bào đỏ rực như lửa, mị hoặc cười.

Lãnh Nguyệt thấy đường đi còn xa, ngồi mãi cũng nhàm chán, hơn nữa nhắm thấy cơ hội kiếm tiền đã tới tay liền đáp:

- Hảo, nhưng phải có tiền cược.- Máu ham tiền của ai kia bắt đầu nổi lên.

Nhìn bàn cờ từ lưu ly được đem ra, một lần nữa đáy mắt người nào đó phát sáng, khiến cho Băng Y ngồi bên cạnh không nỡ nhìn nữa, đành thở dài:

- Công chúa, nô tỳ ra ngoài ngồi vậy.

- Không được kêu công chúa, gọi ta là tỷ tỷ.- Lãnh Nguyệt nhìn bàn cờ đến chảy nước miếng nhưng vẫn không quên nhắc nhở.

- Vâng, tỷ tỷ.- Dứt lời, Băng Y lui ra ngoài, không nói một câu, tự giác ngồi xuống bên cạnh Hàn Vũ Phong. Một người trường bào đen, một người thanh y xinh đẹp yên lặng ngồi song song, quy củ thủ lễ. Bốn người tiếp tục hành trình.

Hôm nay hai tỷ muội Lãnh Nguyệt xuất cung không giống như mọi lần phải lén lút cải nam trang mà trực tiếp dùng thân phận nữ trang. Dù sao hoàng đế Phượng Thiên Quốc cũng chính là tấm kim bài thông hành vô cùng hữu ích. Hắn muốn đi dạo Vân Kinh, còn có người dám cản sao?

Vậy nên Lãnh Nguyệt thoải mái chọn cho mình một bộ bạch y, đai ngọc lam nhạt tôn lên vòng eo thon. Cửu công chúa giống như đoá bạch lan thánh khiết mĩ lệ. Ngọc bội mẫu đơn lắc lư bên hông càng khiến nàng tôn quý vạn phần. Khuôn mặt chỉ xem như thanh tú nhưng lại ẩn ẩn vẻ quyến rũ, dụ hoặc. Đôi môi anh đào khẽ nhếch, thuỷ mâu sóng sánh như nước hồ thu, hàng mi dài cong vút, mày liễu nhướn lên đầy khiêu khích.

Nam Cung Tuyệt nhìn tiểu hồ ly xinh đẹp, khẽ cười:

- Nếu nàng thắng, bộ cờ lưu ly này là của nàng.

- Thật chứ?- Lãnh Nguyệt cười rộ lên, ý cười rõ ràng lan đến đáy mắt.

- Thật! Nàng xem xem, Phượng Thiên Quốc của ta có nghèo túng đến mức quỵt nợ nàng sao. Huống chi đây chỉ là một bộ cờ mà thôi.- Nam Cung Tuyệt cười gian.- Nhưng nếu nàng thua, phải đáp ứng ta một điều kiện.

Mặc dù hơi do dự nhưng kì nghệ của Lãnh Nguyệt khiến nàng vô cùng tự tin. Chẳng nhẽ ngàn năm tinh hoa đúc kết, còn không thắng nổi nam nhân cổ đại lạc hậu này hay sao. Nghĩ thế liền hào sảng đáp:

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

----------Đường phân cách Lãnh Nguyệt sa hố----------

Thế cục bàn cờ đang giằng co, quân đen thế như chẻ tre xông lên, phần đất của trắng càng ngày càng ít, cơ hồ trận tuyến bên trắng đã có dấu hiệu suy tàn. Lãnh Nguyệt vui vẻ cười cười, tâm hồn đã bay đến bên giá trị của bàn cờ lưu ly này từ lúc nào.

Cạch!

Nam Cung Tuyệt tuỳ ý liếc bàn cờ, bình tĩnh thong dong hạ xuống một quân trắng, ngay lập tức trận thế lại hiện ra, quân trắng như tìm thấy đường sinh trong cửa tử, lập tức chỉnh đốn, lúc này ngược lại vây khốn, đánh quân đen đến không còn mảnh giáp. Lãnh Nguyệt biến sắc.

Thế trận bên trắng ngay từ đầu đã có những nước tính toán vi diệu, vòng vây trùng trùng, bẫy rập vô số. Nhìn thì như liên kết lỏng lẻo, nhưng thực chất biến ảo khôn lường. Nhượng phần cắt đất, ẩn nhẫn chờ thời cơ. Phong vân biến ảo, trở mình đánh cho quân địch tan tác.

Không khí lúc này vô cùng khẩn trương, nhiệt độ hạ thấp đến nỗi ngay cả Băng Y và Hàn Vũ Phong ở ngoài xe ngựa cũng thoáng rùng mình. Bây giờ sắp sang đầu hạ sao vẫn còn lạnh như vậy?

- Này, huynh có thấy hình như hơi lạnh không?- Băng Y nhíu nhíu mày hỏi.

Hàn Vũ Phong nhanh nhạy đã cảm giác được nguồn dẫn bắt đầu từ đâu, tuỳ ý chỉ ngón cái ra sau:

- Bên trong chắc đang là một hồi đại chiến rồi, áp suất thật thấp.

- Đi cùng với Nam Cung Đế, áp suất luôn thấp vậy sao?- Băng Y chu môi nhỏ, có chút nghĩ ngợi cho tỷ tỷ.

"Tiền lương tháng này..."- Hàn Vũ Phong nhận được truyền âm nhập mật của người nào đó, một lần nữa đại não phản ứng nhanh, nuốt những lời chuẩn bị về tật xấu của hoàng đế muón đem tám cùng Băng Y xuống bụng, lời đến miệng liền đổi thành:

- Đó là phát ra từ Cửu công chúa, còn hoàng đế của ta là một nam nhân ấm áp.

"Nói nàng không tốt, trừ một nửa bổng lộc."- Vị phu xe tuấn mĩ suýt chút nữa ngã khỏi xe ngựa.

Băng Y tỉnh bơ cười, ý vị sâu xa:

- Thế mà người nào đó khi nhận cương ngựa lại như ăn phải hoàng liên đó thôi. Với lại cơ mặt ngươi vừa rồi gượng gạo quá đấy.

Hàn Vũ Phong muốn làm tất cả để bảo vệ chu toàn số lương bổng ít ỏi còn lại, sắc mặt không đổi, mặt dày đáp:

- Là người nào? Đánh xe ngựa cho hoàng đế là công việc cần rất nhiều về chuyên môn nghiệp vụ đấy. Được đánh xe ngựa cho hoàng đế, là chuyện tốt.

"Quá tự mãn kiêu ngạo, ảnh hưởng đến hình ảnh của bổn đế. Hàn Vũ Phong, số lương còn lại lập tức sung quốc khố." Nam Cung Tuyệt gian tà truyền âm, ra sức vơ vét.

- Băng Y, ta xin cô từ giờ đừng nói thêm câu nào nữa, có được không?- Không nhìn đến biểu cảm kinh ngạc của Băng Y, trong lòng Hàn Vũ Phong khóc ròng. Nếu Băng Y còn nói thêm nữa thì không chỉ bổng lộc tháng này, đến cả đồ lót muốn mua trong tháng sau, hắn đều không thể có a.

Lãnh Nguyệt thấy Nam Cung Tuyệt liên tục cười đến mức thật sự không có ý tốt thì chỉ khẽ nhướn mày khó hiểu, cũng không để ý nữa mà tập trung muốn phá giải thế cờ.

Nàng sững sờ. Ba hướng đông, tây và bắc đã bị phong toả hoàn toàn, chỉ còn phía nam còn một con đường nhưng vẫn toàn bộ là bẫy rập. So với ba hướng còn lại, hướng nam này muốn đi vào còn chết thảm hơn. Lãnh Nguyệt không cam lòng, rốt cục vẫn là thở dài, cố gắng kéo dài thời gian hạ cờ để không phải nhận thua. Ướm chỗ này một tí, thử chỗ kia một chút, gương mặt giả bộ đăm chiêu, chần chừ không xuống tay.

- Hoàng thượng, đến Tuý Nhan Lâu rồi.

Xe ngựa lộc cộc dừng lại, Hàn Vũ Phong thông báo. Hắn vừa dứt lời Lãnh Nguyệt lập tức vứt quân cờ đen đang cầm trên tay vào hộp, nhanh chóng vén rèm bước xuống, trong giọng nói đều là vui vẻ:

- Bổn công chúa đi trước.

Nam Cung Tuyệt thấy tiểu hồ li nhanh chóng bỏ của chạy lấy người, nhìn rèm xe vì động tác của nàng mà rung lên, khoé môi cong cong ý cười lại có chút tiếc nuối. Một điều kiện này hẳn là không lấy được rồi. Bàn tay lần nữa đem rèm che kéo lên, hồng y rực lửa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cao cao tại thượng, tuấn mĩ tuyệt luân. Nam Cung Tuyệt ưu nhã đứng song song cùng Lãnh Nguyệt, tạo thành một bức tranh hoàn mĩ.

- Thật biết sát phong cảnh, tháng sau ái khanh cũng không cần đến nhận bổng lộc nữa đâu.- Lúc đi ngang qua Hàn Vũ Phong, Nam Cung Tuyệt nhanh chóng thì thầm.

Vị tướng quân nào đó đứng như hoá đá. Hai tháng bổng lộc của hắn... Hai tháng bổng lộc của hắn...

Thế mới bảo, gần vua như gần cọp mà. Chỉ cần hắn không vui, người xui xẻo nhính là ngươi. Nhưng mà Nam Cung Đế lại là hoàng đế hắc ám nhất trong các vị hoàng đế. Lúc hắn không vừa ý, có thể hắn không cắt đầu ngươi, nhưng sẽ biến ngươi thành bang chủ Cái Bang không xu dính túi. Hoàng đế tính toán thật tốt. Thế là tháng sau Hàn tướng quân cũng không cần mua áo lót rồi.

Vị tướng quân trẻ tuổi thật muốn lôi kéo người mà đảo chính.

Đả đảo hôn quân... Đả đảo tư bản... Đả đảo gian thương đế...

----------Đôi lời Au----------

Bên trên là hình Hàn tướng quân. Không hiểu sao người ta đẹp trai uy vũ như thế, Tuyệt ca ca lại bắt đi đánh xe ngựa, đã thế còn cắt lương nữa chứ. Đúng là hành hạ Tiểu Phong của ta mà :(

À mà quên, Lãnh Lãnh hám vote và comment, các nàng comment với vote cho ta đi mà

Bình Luận (0)
Comment