Bắc Đảo ở phía đông thành phố Lâm, cách chừng bốn trăm cây số.
Chu Tự xuống khỏi tàu cao tốc, đi theo bảng chỉ dẫn lên tầng một để bắt xe, cô nói cho tài xế tên khách sạn, rồi ngồi xe đi sang đó.
Năm mười lăm tuổi, Chu Tự từng đến Bắc Đảo, lúc đó đi cùng Chu Chấn và Thẩm Quân.
Các công trình kiến trúc như lướt ngoài cửa sổ, thật ra cô đã chẳng còn ấn tượng gì, chỉ còn nhớ mang máng là có đi tàu ra một hòn đảo, trên hòn đảo có một ngôi miếu, miếu nhỏ thôi, nhưng lại được bao bọc bởi bức tường vừa cao vừa dày, những quả sơn trà đỏ thắm treo đầy trên nốc tường.
Tài xế hôm nay là người rất nhiệt tình, quẹo hai con đường, rồi lại đi qua một con đường thật dài nhưng rợp bóng cây, thì mới đến đường vào resort.
Tài xế thở dài: “Haiz, khí thế thật. Diện tích đất rộng thế này, thì phải đầu tư biết bao nhiêu? Thế giới này không công bằng, người có tiền sống thoải mái biết bao, còn như chúng mình thì chỉ có biết hâm mộ thôi.”
Chu Tự quét mã trả tiền, cười nói: “Người như mình thì vẫn có niềm vui riêng, ngược lại, càng lắm tiền thì càng không có tự do, vừa mở mắt là bao nhiêu công nợ ập đến, rồi vận hành công ty, muốn ngủ nướng một giấc cũng là ảo mộng xa vời, bác thấy có đúng không?”
Cô nói chọc bác tài cười ha hả: “Đúng, đúng, cô gái nói đúng lắm, mình phải biết đủ thì mới hạnh phúc. Người có tiền chắc gì sống đã thoải mái, câu đó nói sao ấy nhỉ?” Bác tài gõ gõ đầu: “Bận như chó, mệt như chó.”
Bác tài nói xong lại cười ha ha, nhìn rất dễ thương.
Chu Tự cũng cười cười, chuẩn bị xuống xe: “Cảm ơn bác nhé.”
“Cô gái, đợi chút đã.” Bác tài kêu Chu Tự lại: “Viết số cho cháu nhé, chỗ này mà khó kêu xe thì gọi cho bác, bác đến đón cháu, muốn đi đâu thì chở đảm bảo không đi vòng mà còn giảm giá.”
Thế là Chu Tự thêm luôn weixin.
Có nhân viên lễ tân đến nhận hành lý, Chu Tự đi theo vào sảnh.
Resort được xây dựng theo lối kiến trúc Châu Âu cổ xưa, chỉ nói đến sảnh chính thôi là đã thấy cực kỳ xa hoa trang nhã, mái cong, bức được vẽ rực rỡ màu sắc, đèn chùm pha lê sáng lấp lánh.
Tổng thể resort được chia làm hai tòa A và B, ở giữa là khu thương mại mini.
Lấy thẻ phòng xong, Chu Tự đi theo lễ tân lên xe điện, mặc dù đang trong nhà, nhưng vẫn có những cơn gió nhè nhẹ thổi đến.
Chu Tự thật cảm thán, cô ngửa đâu, trần nhà vòm cong được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, hai bên được phân cách bằng lối đi với các cột phong cách La Mã, đủ các cửa hàng trong đó.
Xe chạy tầm ba phút, trước khi xuống xe lễ tân nói: “Bên tòa B chủ yếu là phòng gia đình và phòng thiếu nhi, khá là náo nhiệt, nếu như có chỗ nào ảnh hưởng đến chị, thì chị liên hệ bộ phận lễ tân nhé. Nhà hàng bên tòa A, sáng mai chị có thể gọi xe điện, hoặc có thể đi bộ để tiện ngắm phong cảnh.”
Chu Tự cảm ơn, rồi đi thang máy lên tầng bốn, cửa vừa được mở, cô bỗng ngẩn ngơ.
Trong phòng được bày trí theo phong cách thủy thủ, lấy màu đại dương là màu chủ đạo, giường được làm bằng hình con thuyền, có cầu trượt và xích đu cho trẻ em, ngoài ra thì, phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, còn có cửa sổ nhìn thẳng ra biển.
Chu Tự thả hành lý xuống, mở cửa đi ra ngoài ban công, bên dưới gần với đường cái, đi qua là đến thẳng bờ biển. Hóa ra khi nảy đi vào từ cửa bắc, còn đây mới là hướng chính diện của resort.
Đứng hóng gió biển và nghỉ ngơi một lúc, cô thay sang chiếc áo khoác dày dặn rồi đi ra ngoài.
Đi bộ đến tòa A, đa số các cửa hàng ven đường là các nhà hàng Tây, quán cà phê, quán trà, còn lác đác vài cửa hàng thời trang nữ và cửa hàng đồ lót. Đi lên trước nữa là quán rượu, còn chưa đến giờ mở cửa, bên trong không một bóng người, nhưng nhìn cách trang trí và bày bố thì thấy rõ tốn khá nhiều tâm sức, chắc chắn khi màn đêm buông xuống sẽ ngập tràn không khí.
Chu Tự thấy có một cửa tiệm để trống ở góc ngoặt bên ngoài, nhìn qua cửa sổ thủy tinh có thể thấy bên trong có cửa nhìn thẳng ra biển, rộng tầm ba mươi mét vuông, không quá to, nhưng tràn ngập ánh sáng.
Cô đi lòng vòng xung quanh, rồi lại đi tiếp vào tòa A.
Cô đến trước quầy lễ tân: “Xin hỏi…”
“Chị Chu?”
Bỗng nhiên có người gọi cô ở phía sau.
Chu Tự đứng im một lúc, không chắc có phải người đó đang gọi cô không, cứ ngỡ ở thành phố xa lạ này khả năng gặp được người quen là rất thấp.
Nhưng trong lúc cô do dự quay sang nhìn, người đó đã đến trước mặt rồi.
Cậu mặc jacket màu đen và quần jeans, da ngăm, đầu đinh, rõ ràng là mặt mày bặm trợn, nhưng mỗi khi cười là thấy hẳn tám cái răng.
“Em đã nói em không nhận nhầm mà, là chị thật này.” Cậu cười nói.
Nhất thời Chu Tự không biết phải xưng hô với đối phương thế nào: “Cậu…”
Cậu nhắc cô nhớ: “Mình từng gặp rồi, thay lốp xe? Tiệm nồi đất?”
“Nhớ mà.” Chu Tự quay hẳn người sang, nhìn cậu nói: “Có điều gặp nhau mấy lần, nhưng vẫn không biết xưng hô thế nào.”
“Trịnh Trị. Trị trong Đại Vũ trị thủy*.”
*Hạ Vũ, thường được gọi Đại Vũ, là một vị vua huyền thoại thời Trung Hoa cổ đại, nổi tiếng với kỳ công trị thủy và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình. (Theo trithucvn2.net)
Chu Tự cười cười: “Chào cậu.”
Một tay Trịnh Trị chống lên quầy: “Đến du lịch à? Đi một mình?”
“Đúng thế.” Cô đáp.
“Bắc Đảo được lắm, đừng thấy đang mùa đông, nhưng có nhiều người đến ngắm biển lắm. Mấy hôm nữa là Tết Tây rồi, có lẽ còn đông đúc hơn.” Cậu giơ tay chỉ ra cửa: “Đi ra tầm mười mét là công viên ven biển, hôm qua em có đi dạo lòng vòng, được lắm đấy.”
Chu Tự nói: “Cũng đang tính đi thử.”
Trịnh Trị nhận ra mình nói hơi xa rồi, đứng thẳng người: “Giám đốc Hạ cũng ở đây, em đang đợi anh ấy để đi ra ngoài xử lý chút việc.”
“Mọi người đến công tác à?”
“Đúng thế.” Lúc cậu nói chuyện, hai mắt cứ canh thang máy, “Đến hơn hai tháng rồi.”
Chu Tự gật gật đầu, cô nghĩ chắc là từ sau hôm gặp ở bệnh viện, anh chưa về lại thành phố Lâm.
Không biết còn gì để nói, trong lúc im lặng, có thể mang máng nghe thang máy vang một tiếng “ting”, sau đó là tiếng bước chân đan xen.
Cô quay đầu nhìn theo phản xạ, chỉ thấy có mấy người đàn ông mặc vest mang giày da bước ra, đi đầu có hai người, một người lớn tuổi, người còn lại là Hạ Nghiễn Châu.
Chu Tự hít thở khó thông, thế mà lại căng thẳng vì lâu rồi mới gặp lại anh.
Sảnh resort rất rộng, thang máy nằm đối diện xéo với quầy lễ tân, thêm việc người ra vào đông đúc, Chu Tự đứng ở trong góc, vốn sẽ không bị chú ý đến.
Nhưng người bên cạnh thình lình lên tiếng: “Chị Chu, hẹn gặp lại nhé.”
Không đợi Chu Tự trả lời, cậu đã chạy chậm ra cửa, nhưng hành động của cậu đủ để hấp dẫn người khác.
Thế là khi cô quay sang, liền đụng phải ánh mắt của Hạ Nghiễn Châu.
So sánh ra thì, anh không có gì bất ngờ khi gặp cô ở nơi xa lạ, nhưng biểu cảm lạnh lùng của anh lại trở nên thoải mái cực kỳ nhưng rất khó phát hiện, anh nhìn cô vài giây rồi nhìn đi chỗ khác, lướt ngang qua cô mà không hề dừng lại.
Chu Tự cũng thôi không nhìn nữa, đặt một ly nước ở quầy lễ tân, rồi đi ra ngoài resort.
Gió lạnh thổi ập đến, khiến người ta không kiềm được phải rụt vai.
Bầu trời và mặt biển đều mang màu xanh vắng lặng, sóng biển cuộn trào, những chú hải âu lượn lờ quẩn quanh, phát ra tiếng kêu hoang vắng.
Chu Tự đứng quay lưng về mặt biển châm điếu thuốc, đi dọc theo đường bờ biển về phía đông, đi tầm chừng mười phút là đến công viên ven biển mà Trịnh Trị nói.
Nơi đây là cảng biển, gió ngừng sóng lặng, ánh mặt trời rọi lên người cũng ấm hơn khi nảy rất nhiều.
Chu Tự nới lỏng khăn choàng cổ, chỉnh trang lại mái tóc bị gió thổi tung, vốn định mở điện thoại xem giờ, nhưng lại thấy màn hình hiện thị Hạ Nghiễn Châu gửi tin nhắn đến vào năm phút trước.
Anh hỏi: Đến từ khi nào thế?
Chu Tự gõ tin nhắn trả lời: Vừa đến sáng nay.
Hạ Nghiễn Châu: Định ở bao lâu?
Chu Tự tìm ghế ngồi: Tầm bảy ngày.
Hạ Nghiễn Châu: Tầm tối muộn, mình cùng đi ăn nhé?
Chu Tự: Được.
Nghĩ một lúc, Chu Tự nhắn tiếp: Giờ nào tiện cho anh đó, tôi sao cũng được.
Gửi đi xong, cô tiện tay lướt lên vài cái, lần trước nhắn tin cho anh là vào hơn hai tháng trước rồi, sau đó không liên hệ gì nữa.
Chu Tự cất điện thoại, lấy từ trong túi ra một bịch bánh quy và một lon cà phê, mở ra ăn từ từ.
Nửa tiếng sau Hạ Nghiễn Châu mới trả lời tin nhắn, chỉ mỗi một chữ “Được”.
Tối hôm đó Hạ Nghiễn Châu không liên lạc với cô.
Chu Tự về khách sạn từ sớm, cô tắm nước nóng, rồi nằm trên giường tra tài liệu, tra được một lúc là thấy buồn ngủ.
Cô tắt màn hình, kéo chăn từ sau người ra để đắp.
Ai ngờ ở một nơi xa lạ như thế, mà cô lại ngủ được một giấc sau như vậy.
Ngày hôm sau, trời chuyển nắng.
Bầu trời xanh thẳm trong veo, ánh nắng rọi xuống mặt biển như được phủ một lớp bụi vàng.
Chu Tự đến tòa A để ăn sáng, lúc lấy sữa tươi lại gặp Hạ Nghiễn Châu.
Anh ngồi trong góc sau cột La Mã, còn chưa đến giờ lắm mà anh đã tây trang chỉnh tề, ngồi cùng bàn còn có ba người đàn ông, ăn mặc cũng tương tự thế. Anh ăn một phần mì trộn, thong thả ung dung, thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu trò chuyện với người ngồi cạnh.
Diện tích nhà hàng rất lớn, tiếng người nói chuyện rôm rả.
Anh không hề chú ý đến sự xuất hiện của cô.
Chu Tự hơi lùi lại, nhanh chóng ăn cho hết rồi ra ngoài đi dạo.
Cô đứng trước resort, nhất thời không biết đi đâu, bỗng nhiên cô nhớ đến bác tài họ Triệu hôm qua đưa cô đến đây, thế là gọi điện thoại hỏi ông có thời gian không.
Bác tài đáp một cách sảng khoái, ông bảo vừa hay ông đang ở gần đây, không đến mười lăm phút nữa sẽ đến đón cô.
“Cô gái, muốn đi đâu chơi?”
“Loanh quanh đây ạ, bác cứ chở cháu đi vòng vòng đi.”
Bác tài lái rất chậm, hôm nay đẹp trời, khách du lịch nhiều, hai bên đường dọc bờ biển có người đạp xe đạp công cộng. Bên đây có đầy cảnh, đạp xe thích dừng là dừng thích chơi là chơi, tiện hơn đi các phương tiện giao thông khác nhiều.
Chu Tự nhìn ra ngoài cửa sổ: “Theo lý mà nói giờ đang là mùa vắng khách, sao mà lại nhiều khách du lịch thế nhỉ?”
Bác tài nói: “Bây giờ các bạn trẻ làm gì phân biệt mùa du lịch với mùa vắng khách, muốn đi là đi, đi chơi chủ yếu là thích.” Ông ấn còi, quắc tay ra hiệu người đằng trước đi vào làn nhỏ mà đạp xe: “Đừng có xem thường mùa đông ở Bắc Đảo quê bác nhé, do cháu chưa gặp được cảnh tuyết rơi thôi, vạn vật mịt mờ, tuyết hòa vào biển cả, khiến người ta nhìn mà rung động. Bây giờ đang nổi cái câu gì đó… cảm giác hiu quạnh, cảm giác cô đơn, lớp trẻ bây giờ toàn chạy theo cái đó.”
Chu Tự bật cười: “Chú biết nhiều thật đấy.”
Bác tài hứ một tiếng tự hào lắm, ông chỉ vào bờ biển: “Chỗ này khá giống chỗ resort của cháu ở đấy, toàn là mấy địa điểm chụp hình nổi tiếng của giới trẻ. Còn bên này nữa, là cầu kính được xây trên mỏm đá.”
Bác tài Triệu chở Chu Tự đi một vòng dọc bờ biển, rồi lại đi vào trong thành phố, xung quanh đó đa phần là theo lối kiến trúc cũ, không có quá nhiều tòa nhà chọc trời, đường phố sạch sẽ rộng rãi, hàng quán hai bên cũng rất phong cách.
Chu Tự đọc địa chỉ chợ hàng sỉ, nhờ bác tải chở cô đến đó tham quan một chuyến.
Về lại đã là đầu giờ chiều, cô mời một bữa ở tiệm mì nhỏ nhưng đã lâu đời.
Dùng bữa xong cô đi bộ một mình từ con đường phía sau về lại resort.
Trên đường đi ngang qua một tiệm xăm, bên cạnh cửa là một tấm ảnh điêu khắc mặt nạ màu trắng cực to, mặt nạ được điêu khắc với cái đầu và cái mũi vô cùng khoa trương, hốc mắt hẹp dài và trống rỗng, đang cười một cách khinh miệt.
Chu Tự dừng chân, cô cảm thấy bức điêu khắc này hấp dẫn một cách kỳ lạ.
Một chốc sau, cô đẩy cửa tiệm xăm bước vào, chỉ thấy mỗi một cô gái trẻ đang ngồi phác họa ở trên bàn.
Cô gái nghe tiếng ngẩng đầu hỏi: “Đi xăm à?”
“Đúng thế.” Chu Tự đáp.
“Chờ chút nhé, còn vài nét nữa.”
Cô gái có mái tóc dài, trang điểm đậm, mặc áo thun trắng và quần jeans, bên hông là hình xăm phượng hoàng thật lớn.
Lúc ngẩng đầu nhìn, Chu Tự cảm thấy cô gái quen như đã gặp ở đâu rồi.
“Xăm lần đầu à?”
“…Đúng thế.” Chu Tự tỉnh táo.
“Xăm ở đâu?”
“Cánh tay.”
Cô gái buông bút, bước đến cô, muốn xem thử cô muốn xăm ở chỗ nào.
Chu Tự cởi áo khoác, hôm nay cô mặc áo sơ mi dệt kim cổ rộng, chỉ cần kéo nhẹ là đã để lộ bả vai bên trái rồi.
Cô gái ngơ ngác: “Che xẹo à.”
“Có che được hết không?” Chỗ dưới đầu vai trái của cô có ba vết sẹo do đầu thuốc lá, là kiệt tác của Lương Hải Dương, vốn cô nghĩ thôi cũng chẳng sao, nhưng tỉnh thoảng nhìn thấy cũng khiến tâm trạng cô phập phồng.
“Được chứ.” Cô gái buộc vài bước thành tóc đuôi ngựa thấp thấp: “Có hình muốn xăm chưa?”
“Có thể gợi ý thử không?”
Cô gái rót một ly nước ấm, dẫn cô đến chỗ máy tính: “Muốn hình đẹp hay dữ dội?”
Chu Tự tò mò: “Dữ là dữ cỡ nào?”
Cô gái mở tệp thư mục, bấm mở ảnh, giới thiệu: “Đầu lâu, Quan công, Namakubi, Namakubi có nghĩa là cái đầu bị chặt xuống có cắm thêm một con dao*, ngụ ý là chặt đứt quá khứ, chào đón một cái tôi mới, cũng tượng trưng cho tiền tài và lòng dũng cảm…”
*Để hình Namakubi cho các bạn dễ hình dung nhé.
Ngụ ý thì hay đó, nhưng mà hình này thì cũng hãi đó.
Thấy phản ứng của Chu Tự, cô gái thoát khỏi tệp đó, rồi lại bấm chọn tệp có tên “Xuân cung đồ*”, bên trong là ảnh nam nữ không một mảnh vải che thân, mà tư thế thì đủ kiểu kỳ quái.
*Xuân cung đồ (cũng gọi xuân họa) chỉ đến hình ảnh nghệ thuật khiêu dâm, có nguồn gốc rất xưa, cách nay khoảng hai ngàn năm, và là một phần di sản văn hóa Trung Quốc.
Chu Tự: “…”
“Thấy dữ chưa?”
“…Thôi vẫn nên xem cái nào đẹp đi.”
Cô gái bị cô chọc cười ha hả.
Mở tiếp những tệp thư mục khác, có hoa, có bướm, có tô tem*.
*Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định. Tô-tem giáo là một tập tục có từ thời kì các thị tộc.
Nhìn nhiều quá thì càng khó lựa chọn hơn.
Chu Tự nói: “Xăm hình bông hoa đi.”
“Hoa gì?”
Chu Tự hỏi: “Bình thường xăm hoa gì nhiều?”
“Hoa hồng, mẫu đơn, hoa sen, thược dược…”
Cô chọn đại một loài: “Vậy thược dược đi.”
“Được.” Cô gái đứng dậy: “Chị ngồi đây chút nhé, em đi lên mẫu cái đã.”
Chu Tự gật đầu.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi vào phòng, bóng khung cửa sổ hình thoi ánh xuống mặt bàn.
Chu Tự thong thả uống nước, lặng lẽ chờ đợi. Trong lúc đó Hạ Nghiễn Châu gửi tin nhắn đến, hẹn cô tối nay sáu giờ gặp nhau, địa điểm là ở một nhà hàng Nhật gần đây.
Cô nhìn đồng hồ, còn gần năm tiếng nữa lận, thế là cô đồng ý.
Đặt điện thoại xuống thì bên kia chủ tiệm cũng đã xong hình mẫu, do chính tay chủ tiệm vẽ, chứ không vẽ trên máy tính.
Chủ tiệm đưa cho Chu Tự xem, Chu Tự vừa nhìn đã nhận ra đó là một đóa Bạch thược nhụy hồng*. Đóa hoa đang nở bung rực rỡ, đè ép cuống hoa yếu ớt, cánh hoa màu trắng sữa có màu hồng phấn, nh** h** điểm tô những vệt đo đỏ.
*Tên tiếng Trung của hoa là 雪原红星, do không tìm được tên tiếng Việt nên mình dịch theo miêu tả, các bạn có biết tên thì chỉ giúp mình nhé.
Thược dược có nhiều loại, nhưng bạch thược phớt hồng là loại mà Chu Tự thích nhất.
Chủ tiệm giải thích: “Đóa hoa thược dược nhiều tầng, đường nét cũng khá phức tạp, ở giữa lại có màu khá đậm, hiệu quả che xẹo sẽ tốt hơn.”
Chu Tự gật đầu: “Vậy cái này đi.”
Hai người đều có tính cách dứt khoát không dài dòng.
Công tác chuẩn bị xong xuôi, in xong thì lên nét trước.
Chu Tự xăm trong tư thế ngồi, cả nửa người cô gần như bò ra ghế, cảm giác đau nhức râm ran lan dần trên cả cánh tay, ngón tay cô run lên, đầu cổ đầy mồ hôi, bỗng nhiên cô cảm thấy tâm trạng phập phồng cũng chẳng là gì.
Mà lạ kỳ thật, bị Lương Hải Dương làm cho thương tích đầy mình, nhưng cô chưa từng khóc, bây giờ lại nhõng nhẽo cái gì không biết, thế mà đâu chút đã rớm nước mắt.
Chủ tiệm dỗ dành cô: “Ngoan nhé, chịu một chút, chốc lên màu là đỡ thôi.”
Chu Tự không nén nổi nụ cười, cô gái này đáng yêu thật, rõ ràng là nhỏ hơn cô rất nhiều, nhưng lại dỗ dành cô như cách dỗ dành con nít.
Cô còn chưa kịp trả lời, chuông đón khách ngoài cửa tiệm đã vang tiếng “ting tang”. Phòng xăm cách phòng ngoài mỗi tấm rèm, chỉ biết có người đến, nhưng không nhìn được tướng tá ra sao.
Chủ tiệm không ngừng tay, cao giọng hỏi: “Đến xăm à?”
Người bên ngoài không trả lời.
Một lúc sau, chủ tiệm nhấc bút: “Ai thế?”
“Anh.” Giọng nam trầm thấp vang lên.
Chủ tiệm xụ mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao anh ấy đến thế.” Hình xăm dang dở chẳng thể hoàn thành trong phút chốc, bỏ thì không được, mà để anh đứng chờ cũng không được.
Chủ tiệm nhìn Chu Tự, nói bằng giọng khó xử: “Không để ý thì…”
Chu Tự hiểu ý: “Không sao.” Cô có mặc bra ở trong, huống hồ gì còn đắp áo khoác, chỉ để lộ mỗi cánh tay, chẳng có gì đáng để che.
Cô gái nói: “Vào đi, ở trong này.”
Người đó vẫn không trả lời, chỉ nghe tiếng bước chân lại gần.
Chu Tự rút khăn giấy lau mồ hôi, cụp mắt ngước mắt nhìn căn phòng, thế là tình cờ chạm ngay mắt người đàn ông ấy.
Cô ngạc nhiên nói không nên lời, bỗng chốc khiến cô phải cảm thán, thế giới này nhỏ bé đến đáng thương.