Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 10

Đến ba ngày sau Hạ Nghiễn Châu mới xuất hiện ở bệnh viện, trước khi đến anh có nhắn cho Chu Tự.

Vốn Chu Tự không muốn làm phiền anh hết lần này đến lần khác, nhưng hôm đó cô hôn mê, sau có nghe hộ sĩ nói, nhập viện đóng phí các thể loại đều do một người đàn ông mặc vest xử lý, còn mời điều dưỡng riêng giúp cô nữa.

Cô đứng ngồi không yên, nhưng càng không biết làm sao để giải thích chuyện hôm đó, nói cho cùng thì cũng lợi dụng anh, người sáng suốt như anh chắc chắn đã nhận ra rồi, nếu không cũng không có vụ đã đi rồi còn quay lại.

Nhưng đợi mãi đến trưa, cũng chẳng thấy anh đâu.

Dùng cơm trưa xong, Chu Tự lết từ từ xuống giường, đi loanh quanh ở hành lang. Cô bị chấn thương phần đầu, nếu hoạt động nhiều vẫn sẽ có cảm giác hơi chóng mặt.

Cuối hành lang là cửa sổ, đối diện với cửa sổ chính là chỗ đậu xe của bệnh viên, rất rộng rãi, nhưng không có cảnh gì hết.

Nhưng cửa sổ mở một khe nhỏ, có thể hóng gió.

Chu Tự rướn người lên hít sâu vài hơi, không khí lạnh tràn khắp phổi, rất thoải mái.

Cô chống cửa sổ đứng nhìn bên ngoài một lúc, rồi mở điện thoại, soạn một tin nhắn thật dài, kể cho Giang Nhiêu nghe tình hình gần đây của mình.

Gửi đi xong, cô lại hỏi Chu Loan xem Chu Chấn thế nào rồi.

Bỗng nhiên có một bàn tay giơ lên trên đầu cô, đóng kín cửa sổ lại.

Chu Tự ngẩng đầu, nhìn ra sau theo bàn tay ấy, chậm rãi xoay người lại, Hạ Nghiễn Châu đang tươi cười nhìn cô.

Khí lạnh chưa tan hết trên người anh, như ập vào người cô.

Chu Tự có vài giây bất ngờ, rồi cười nói: “Anh đến rồi à.”

Hạ Nghiễn Châu lùi ra sau: “Không sao chứ?”

Chu Tự gật đầu.

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô, giơ tay đặt giỏ trái cây lên cửa sổ: “Tiệm trái cây mới nhập lựu về, nhìn tươi ngon lắm, bà chủ cũng chào mời tích cực, nói con gái các cô hay thích ăn cái này.”

Chu Tự quay sang nhìn giỏ trái cây, bên trong đại khái có cam ngọt, dưa lưới, ổi và nho, đều là hoa quả thường gặp, ở giữa có để hai quả lựu to hơn cả nắm tay, đỏ hồng đầy đặn, nhìn đúng thật rất tươi.

Chu Tự cũng tung hứng: “Đúng lúc muốn ăn gì đó ngọt ngọt, cảm ơn anh nhé.”

“Khách sáo quá.”

Bỗng rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

“Cảm ơn anh.”

Hạ Nghiễn Châu đút tay vào túi quần, cười nói: “Vừa nảy cô nói rồi.”

“Cảm ơn anh vì hôm đó đã đưa tôi đến bệnh.” Vết thương trên đầu hơi ngứa, cô dùng ngón trỏ quẹt xung quanh: “Cả chi phí nằm viện mấy hôm nay nữa, chút nữa tôi chuyển cho anh nhé.”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Không cần gấp.”

Chu Tự gật gật đầu, im một lúc, cô mới nhớ đón tiếp anh: “Vào trong ngồi chút nhé.”

“Không đâu, nói vài câu là phải đi rồi.”

Chu Tự hổ thẹn: “Chắc là bận lắm nhỉ, còn làm phiền anh đến đây một chuyến.”

“Cũng tiện đường mà, chuẩn bị ra sân bay.” Phòng bệnh máy sưởi mở đủ ấm áp, Hạ Nghiễn Châu để áo khoác trên tay, vừa cởi nút áo vest vừa nói, “Nhưng mấy hôm nữa không có thời gian, vời rời thành phố Lâm một khoảng, trước khi đi đến xác nhận cô không sao đã.”

Một câu quan tâm rất giữ thể diện cho cô, nhưng khiến Chu Tự nhưng ngừng thở.

Cô ngầng đầu, không biết ngoài trời mây đen đã tan từ khi nào, từng tia sáng mặt trời rọi chiếu lên đôi vai và cằm anh, những hạt bụi li ti cũng như nhảy múa xung quanh.

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô, nói: “Anh họ của tôi làm ở bệnh viện này, vừa nảy tôi có gửi gắm rồi, anh ấy cũng sẽ để ý giúp tình hình cô ở bên đây.”

Chu Tự không biết nói gì mới phải, hết lần này đến lần khác, vô tình mang ơn anh rất nhiều lần.

Cô chống tay lên bệ cửa sổ, ngẩng đầu, gật gật đầu với anh.

Hạ Nghiễn Châu cong môi, anh lướt qua cô nhìn ra cửa sổ, trời xanh mây trắng, kiến trúc u ám, mọi thứ đều nhuộm màu trắng xám mà chỉ có trời vào đông mới có, nhưng ánh mặt trời lại xán lạn hơn khi anh đến rất nhiều.

Anh hất cằm: “Trời sáng rồi.”

Chu Tự hơi nghiêng người, bất giác híp mắt, ánh mặt trời rọi đến, khoang mũi cũng ngập tràn không khí ấm áp. Cô tựa như hốt hoảng, cả câu chuyện thảm hại đến cùng cực, may thay vẫn lành mạnh đứng ở đây.

Chốc sau, Chu Tự quay sang, trên môi là nụ cười không dễ phát hiện, cô ngước mắt, vừa hay chạm mắt với Hạ Nghiễn Châu.

Anh nhìn cô chăm chú một lúc, rồi vén cổ tay áo nhìn đồng hồ: “Phải đi rồi.”

“Ừm.” Chu Tự đứng thẳng người.

“Thần sắc của cô tốt hơn hẳn rồi.” Hạ Nghiễn Châu nói: “Sau này chúc cô may mắn.”

Ngoài ra, anh không nhắc thêm chuyện gì nữa.

Chu Tự cảm kích anh từ tận đáy lòng, mà những lời chúc như vậy càng khiến người ta ôm nhiều hi vọng hơn.

Trước khi đi Hạ Nghiễn Châu mang giỏ trái cây vào phòng giúp cô, đợi đến khi cô chậm chạp lê đến phòng, đã chẳng còn thấy bóng dáng anh đâu nữa, nghĩ thì chắc anh rất bận, đến đi vội vã.

Cô lại nằm lên giường một lúc, hộ sĩ thay thuốc giúp cô, điều dưỡng đã rửa sạch nho và dâu, đặt ở bàn trên đầu giường.

Cô ăn vài trái, lúc sắp ngủ đến nơi, thì Giang Nhiêu xách hai túi đồ vội vàng đi vào phòng bệnh.

Còn chưa kịp nói gì, Giang Nhiêu đã rơi nước mắt.

Chu Tự như thể không có chuyện gì, cô vỗ vai Giang Nhiêu, đợi cô bạn khóc một lúc, mới lên tiếng an ủi: “Được rồi, không phải mình vẫn ổn sao.”

Giang Nhiêu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo cổ áo bệnh nhân của cô, miệng vết thương trên cổ cô không lớn nhưng rất sâu, chỉ cách động mạch chủ vài centimet, nếu như lúc đó bị đâm trúng, hậu quả khó mà tưởng được; cánh tay và vai đều bị thương, trên trán cũng có vết thương dài chừng hai centimet, ngoài ra thì bị chấn động não nhẹ.

Bình thường tính cách của Giang Nhiêu bộp chộp nóng nảy, nhưng lần này nhìn còn yếu đuối hơn Chu Tự: “Rốt cuộc cậu phải khó khăn đến mức nào, mới tự lấy bản thân mình chịu nặng như thế.”

Chu Tự cười cười: “Có chứng cứ từ video, có ghi chép của cảnh sát, có cả giám định vết thương, tòa án sẽ phán ly hôn nhanh thôi.”

“Nhưng cậu có từng nghĩ thử, làm thế lỡ như…” Cô bạn nói không nên lời.

“Không đâu mà.” Chu Tự nắm tay cô bạn, niết nhẹ vài cái; “Cậu còn nhớ quán cà phê trên phố đi bộ không, chỗ mình thường đi ấy. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bên góc đường là cục cảnh sát rồi, báo cảnh sát xong, thì cảnh sát sẽ đến nhanh thôi.”

“Cậu làm thế là đánh cược bằng mạng mình đó.”

“Đã qua hết rồi.” Chu Tự nói: “Mình cũng nắm chắc khoảng bảy mươi tám mươi phần trăm. Không hẹn gặp anh ta ở nhà, là vì trong không gian riêng dễ bị mất khống chế, anh ta nổi điên lên thì g**t ch*t mình không chừng. Chỉ có điều… bây giờ thành “người nổi tiếng” rồi, cũng ảnh hưởng đến những người trong quán cà phê.

Chu Tự cười bất lực.

Giang Nhiêu nói: “Đối với những người lạ ngoài kia mà nói, bữa tới ăn cái gì, trung tâm thương mại nào giảm giá quan trọng hơn nhiều, chuyện này chỉ hóng rồi thôi, không giành nhiều tâm tư để nhớ đâu.”

Chu Tự gật đầu.

Giang Nhiêu v**t v* mặt cô, nhìn ngó xung quanh, phòng bệnh đơn này sạch sẽ gọn gàng, thiết kế tiên tiến, cả một tấm kính lớn đủ để ánh mặt trời soi chiếu, màn cửa, vách tường được sơn màu xanh biển mềm mại làm chủ đạo, không có cảm giác bức bách.

Dì điều dưỡng khoảng năm mươi tuổi, tay chân lanh lẹ, dì rửa thêm ít trái cây mang cho Giang Nhiêu, nói vài câu khách sáo rồi lấy bình nước ra khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng cho hai cô.

Chu Tự hơi dựa người, liếc nhìn hai túi mà Giang Nhiêu mang tới, có ý muốn điều tiết bầu không khí: “Người ta đến thăm bệnh mang nào trái cây nào hoa tươi, còn cậu mang gì đây này?”

Giang Nhiêu đặt trái cây xuống, mở túi ra đưa cô xem: “Mua hoa có làm gì đâu. Mang cho cậu đôi dép, đế mềm đó, mang thoải mái hơn dép bệnh viện nhiều; chắc chắn là cậu chưa có sửa rữa mặt nhỉ, lần trước mình đi mua chung đấy, chưa mở nắp luôn; còn có đồ lót, giặt rồi chưa kịp mặt, kích cỡ của cậu với mình cũng không chênh lệch mấy, nói kiểu gì thì cũng thoải mái hơn mặc đồ dùng một lần…”

Còn nào là khăn lau mặt, tampon, cắt móng tay…

Giang Nhiêu lải nhải nói một hồi.

Chu Tự nhìn đi chỗ khác, cô không muốn rơi nước mắt trước mặt người khác.

Lúc nào cũng dùng vỏ bọc rắn chắc để bao bọc lấy mình, vì từ nhỏ đã thiếu tình thương, thế nên chẳng thể nào dễ dàng đón nhận người khác đối xử tốt với mình, thứ duy nhất cô thể hiện lại là tâm lý hổ thẹn.

“Có trách mình giấu cậu không?” Cô bỗng hỏi.

Giang Nhiêu bị cô cắt lời, mất một lúc để hiểu, lắc đầu nói: “Không trách.”

“Xin lỗi nhé, Giang Nhiêu.”

“Đừng nói thế.” Giang Nhiêu nhét hết đồ vô túi, nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải giờ cậu đã nói với mình sao? Nói sớm hay nói muộn thì có khác gì nhau chứ, hai đứa mình không xây dựng mối quan hệ trên việc trao đổi bí mật, cậu không cần phải nghĩ ngợi nhiều như thé.

Chu Tự hé môi.

Giang Chu che miệng cô lại: “Đừng nói ‘cảm ơn’, mình đi về đó!” Thấy mặt mày Chu Tự giãn ra, cô bạn mới rút tay về, than thở: “Chỉ là mình xót cậu phải một mình đối diện với mọi chuyện thôi.”

Còn chưa để Chu Tự cảm động, cô bạn đã xoay như chong chóng: “Cái tên Lương Hải Dương mặt người dạ thứ, không bằng thứ súc sinh, hắn ta làm người, nhưng lại né được hết các đặc tính của con người…”

Miệng của Giang Nhiêu như chốt mở súng vậy, càng mắng càng hăng, mắng liên tiếp hơn năm phút.

Vết thương của Chu Tự lành dần, hai hôm sau, lúc kiểm tra phòng bệnh, có một bác sĩ lạ đi theo bác sĩ chủ trị, dáng người anh cao ốm, mang kính gọng nhỏ, hai tay đút vào túi áo blouse trắng, đứng sau một nhóm người.

Đợi bác sĩ chủ trị hỏi thăm xong, trước khi ra ngoài dặn dò vài câu, anh mới tiến lên, gật đầu chào Chu Tự: “Về tổng thể cô hồi phục rất tốt, không có vấn đề gì thì tuần sau có thể xuất viện rồi.”

Chu Tự gật đầu, “Nghỉ ngơi cho khỏe, sau này chắc sẽ không để lại di chứng gì đâu.”

Chu Tự: “Vâng.”

Anh đứng đó vài giây, cuối cùng dặn thêm một câu: “Có chuyện gì thì có thể nhờ hộ sĩ đến tìm tôi, tôi họ Hạ, làm bác sĩ khoa nội tim mạch.”

Chu Tự bất giác ngồi thẳng lưng, rồi mới chậm chạp phản ứng kịp. Đường nét khuôn mặt của người này rất sắc sảo, mày rậm, mắt phượng, mũi cao thẳng, nếu nhìn kỹ thì đúng là có vài phần giống Hạ Nghiễn Châu, nhất là đôi mắt. Nhưng anh lại có nét dịu dàng nhẹ nhàng, chứ không phải kiểu mạnh mẽ áp bức, không dám tiếp xúc như Hạ Nghiễn Châu.

Chu Tự: “Bác sĩ là…”

Anh cười gật đầu: “Trước khi Hạ Nghiễn Châu đi có đặc biệt dặn dò, bảo rằng có bạn nằm viện ở đây, nhờ tôi quan tâm nhiều hơn.”

Chu Tự cứ tưởng anh chỉ khách sáo vật thôi, chứ không ngờ Hạ Nghiễn Châu lại nhờ vả anh họ của anh thật: “Thật ra cũng không sao rồi, đáng lý không nên làm phiền anh.”

“Không sao đâu, nghỉ ngơi đi.”

Mấy ngày tiếp theo, mỗi lần kiểm tra phòng bệnh thì bác sĩ Hạ đều đi cùng, thăm hỏi vài câu đơn giản, rồi hỏi thêm bác sĩ chủ trị vài chi tiết.

Giang Nhiêu cũng tới điểm danh mỗi ngày, đi dạo hóng mát cùng cô, lén hút thuốc, lén mua khoai nước mỳ căn nướng trước cổng bệnh viện.

Hôm nay cô bạn gửi cho Chu Tự tin nhắn về thông tin đặt phòng, là một resort nghỉ dưỡng ở thành phố Bắc Đảo, vừa mới khai trương không lâu, có những ưu đãi khủng hấp dẫn mọi người.

Giang Nhiêu nói: “Thấy quảng cáo cũng được lắm, diện tích khách sạn rất lớn, trong đó có hai thể loại phòng là phòng thiếu nhi và phòng cho cặp đôi, đêm giao thừa còn có biểu diễn phảo hoa. Ban đầu định đặt rồi cuối năm nhà mình đi chơi vài ngày, nhưng Lưu Sấm mới nhận được đơn lớn, thế là bể kèo.”

“… Cậu muốn nhường cho mình?”

“Chuyện của cậu với Lương Hải Dương, chắc đến lúc đó cũng xử lý xong xuôi rồi, coi như là đi giải tỏa đi.” Giang Nhiêu cười nói: “Nếu như không để ý việc phòng này là phòng chủ đề thiếu nhi.”

Chu Tự mở trang web của resort, thấy khá là hứng thú: “Vậy mình chuyển tiền cho cậu nhé.”

“Coi như tặng quà ly hôn cho cậu đi.”

Mặc dù nói thế, nhưng Chu Tự vẫn chuyển cho cô bạn năm ngàn, rồi giật điện thoại của cô bạn nhấn nhận tiền.

Một tuần sau, Chu Tự xuất viện.

Cô lập tức tìm luật sư hỏi thăm trình tự ly hôn.

Hiện Lương Hải Dương đang bị tạm giam, có rất nhiều thủ tục phải đến đó xử lý.

Các bước rườm rà phức tạp, may mà suôn sẻ.

Đến khi mọi chuyện đã đâu vào vào đấy, thì đã qua hai tháng trời, cũng sắp đến cuối năm.

Chu Tự bước xuống bậc thang, thu dọn hết mọi chứng phải khó khăn lắm mới lấy được, cô mở bản đồ trên điện thoại, từ đây đến tiệm bánh cô hay ghé tầm ba cây số.

Cô bắt taxi đến đó.

Đây là phố cổ, phần lớn là đường nhỏ hẹp và đường một chiều.

Tài xế không phải người ở đây, không rành đường, nên sử dụng định vị bản đồ, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh ngọt ngào: Bạn đã đi lầm đường, nhưng đừng lo lắng, đã hoạch định tuyến đường khác cho bạn rồi.

Chu Tự giật mình.

Phải tốn thêm chút thời gian nữa mới đến được tiệm bánh, may mà trong tủ vẫn còn đúng một cái bánh ngọt vị mâm xôi.

Nhân viên đang nghe điện thoại, cô vẫn nhẫn nại đứng đợi một lúc.

Không lâu sau, nhân viên nghe điện thoại xong, chỉ thấy cô bé mặt mày ủ rủ, không biết xử lý miếng sô cô la ghi lời chúc như thế nào mới ổn.

Chu Tự: “Xin chào?”

Nhân viên lập tức tươi cười; “Chào chị, chị muốn mua gì?”

“Cho mình một cái bánh kem mâm xôi.”

“Vâng.” Nhân viên tháo bao tay sử dụng một lần ra, định quăng cả miếng sô cô la kia vào thùng rác, nhưng lại ngập ngừng, rồi quay sang nói với Chu Tự: “Chị gái ơi, em tặng chị miếng sô cô la lời chúc này nhé, có khách vừa mới hủy đơn, chị có để ý không.”

Trên miếng sô cô la có viết bốn chữ “Tràn đầy may mắn” rất dễ thương.

“Không để ý.”

“Vâng, chị đợi chút nhé.” Nhân viên gắn miếng sô cô la lên bánh, rồi lại đóng gói cẩn thận đưa cho cô, cười nói ngọt ngòa: “Vậy chúc chị từ nay thuận buồm xuôi gió, tràn ngập may mắn nhé.”

Bỗng nhiên, hai mắt Chu Tự ngập nước.

——————————

Tác giả:

Chúc mừng bạn Chu Tự đã tìm lại được cuộc sống mới.

Chỉ là truyện thôi, đừng đắm chìm quá, mọi người đều sẽ hạnh phúc, sẽ gặp được tình yêu tốt đẹp!

Bình Luận (0)
Comment