Chu Tự hỏi anh trưa mai có rảnh không, hẹn địa điểm để cô gửi lại áo khoác.
Vốn dĩ Hạ Nghiển Châu có thể sai trợ lý đến lấy, cũng có thể nhắn cô gửi đến, nhưng anh không làm thế, anh đồng ý một cách thoải mái.
Chu Tự thở phào một hơi, thần kinh của cô căng chặt, không còn hơi sức đâu mà phán đoán tính hợp lý của vấn đề này.
Đến trưa ngày hôm sau, cô đúng giờ hẹn đến quán cà phê.
Chỗ hẹn là nơi sầm uất trong thành phố, quán cả phê nằm ở tầng trệt của một tòa cao ốc, bố cục hẹp dài đặc biệt, thế nên chỗ ngồi trong quán đều nằm cạnh sửa sổ, nhìn thẳng ra đường xá tấp nập bên ngoài.
Lương Hải Dương đã đến sớm hơn cô, ngồi ở chỗ sát cửa sổ.
Chu Tự đứng bên góc đường từ xa đã nhìn thấy hắn ta, tim cô đập như trống bỏi.
Cô không đi vào đó ngay, vì cô cũng hẹn Hạ Nghiễn Châu chỗ này, vào mười phút sau.
Hạ Nghiễn Châu rất đúng giờ, xe của anh dừng ở đường đối diện.
Chu Tự mất vài giây để suy nghĩ chuyện này sẽ tiếp diễn thế nào, và sẽ phải trả giá ra sao, nhưng cô không phát hiện ra mình đã bước đi rồi, nội tâm kiên trì vô cùng.
“Giám đốc Hạ, lại làm phiền anh rồi.” Chu Tự cố khiến mình cười tự nhiên nhất.
Hạ Nghiễn Châu cài nút áo vest, vô thức nhìn sang vết thương trên trán cô: “Không sao chứ.” Anh nhướn cằm.
Chu Tự cũng vô thức xõa vài sợi tóc lòa tòa: “Vẫn ổn.”
Hạ Nghiễn Châu không nói thêm, anh chỉ cụp mắt nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Chu Tự đưa túi giấy đang cầm trong tay cho anh: “Áo khoác đã được giặt khô rồi, nhớ treo lên nhé, đừng để nó nhăn.”
Hạ Nghiễn Châu nhận lấy, mở cửa xe, để túi giấy ra ghế sau.
“Ăn cơm trưa chưa?” Anh hỏi.
“Chưa.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn xung quanh: “Tìm chỗ cùng ăn cơm nhé?”
Hồn Chu Tự đã chẳng còn ở đây nữa.
Xe đậu ở chỗ không bắt mắt lắm, nhưng có hơn một nửa khả năng những người ngồi ở quán cà phê đối diện sẽ nhìn thấy.
Cô không dám nhìn sang bên đó một cách lộ liễu quá, chỉ dám liếc mắt sang tấm kính thủy tinh phản chiếu ánh mặt trời thôi.
Chu Tự lại tập trung sang Hạ Nghiễn Châu: “Giám đốc Hạ, hôm khác tôi mời anh ăn một bữa đàng hoàng nhé.”
Hai tay Hạ Nghiễn Châu chắp sau lưng, cười nói: “Không cần khách sáo vậy đâu. Hôm nay cũng được.”
“Hôm nay… tôi còn chút việc cần xử lý.”
Chu Tự do dự chốc lát, rồi thình lình tiến lên một bước, chỉ cách anh không đến nửa mét.
Cả người Hạ Nghiễn Châu như đờ ra.
Chu Tự hơi ngẩng cằm, nhón gót chân.
Hạ Nghiễn Châu rất bất ngờ, nhưng lại né mắt theo phản xạ, cúi đầu đến gần.
Môi Chu Tự để ở gần vai anh, tầm nhìn của cô chỉ thấy được cổ áo sơ mi chỉnh tề sạch sẽ và cổ áo vest thẳng thớm gập bên ngoài, nhìn gần mới thấy hoa văn chìm trên vải.
Giọng cô nho nhỏ: “Chuyện tối hôm đó, không biết phải cảm ơn anh thế nào.”
Hạ Nghiễn Châu nín thở hai giây, cho dù không khí bên ngoài khô ráo lạnh lẽo, nhưng anh vẫn có cảm giác bất chợt hương vị của người phụ nữ lại tràn vào mũi anh.
Anh nhìn sang, tình cờ phát hiện cô không dám nhìn vào mắt mình, chỉ hơi rũ mi, môi cô hơi khô hiện cả vết nứt. Như phát hiện ra anh đang nhìn mình, cô hơi buông bờ môi mím chặt, cánh môi lại trở về màu sắc sáng bóng.
Hạ Nghiễn Châu vẫn đang chấp tay sau lưng và hơi rướn người lên trước: “Tôi không làm gì cả.”
Chu Tự ngước mắt: “Nhưng đối với tôi thì, anh đã là ân nhân cứu mạng rồi.”
Đôi mắt Hạ Nghiễn Châu ngập ý cười, giọng anh hơi trầm: “Vậy thì cô nghĩ kỹ xem, báo đáp tôi thế nào.”
Tim Chu Tự như có gì đó nổ tung, giữa cơn hoảng hốt, cô chẳng thể phân biệt được ý tứ gì trong lời anh nói, hoặc chỉ đơn thuần là nói đùa thôi.
“… Được.” Chu Tự hạ gót, lùi sau nửa bước.
Hạ Nghiễn Châu cũng đứng thẳng người.
Từ đầu đến cuối hai người không hề có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào hết, nhưng bầu không khí như gần như xa, thì càng mập mờ hơn. Huống hồ gì người nhìn còn có lòng riêng.
Dần dần Chu Tự mới tìm lại được không khí lành lạnh xung quanh mình, lúc này cô mới phát hiện, chỉ mấy giây ngắn ngủi ấy thôi, nhưng lại khiến cô hít thở không thông. Cô thật sự không giỏi làm mấy việc thế này, những hành động và biểu cảm vừa nảy hèn hạ đến cùng cực, những hành động có sẵn mục đích như thế, thì có khác gì với Dương Hiểu Đồng ngày hôm ấy đâu.
Nhưng Hạ Nghiễn Châu lại bình tĩnh vô cùng: “Vừa nảy giỡn với cô thôi.”
Chu Tự không trả lời.
“Cũng coi như quen biết mười mấy năm, không cần khách sáo quá.” Hạ Nghiễn Châu quay người mở cửa xe: “Có cơ hội gặp lại.”
Chu Tự im lặng một lúc, trước khi anh ngồi vào xe thì trịnh trọng nói: “Qua hết hôm nay, tôi mời khách.”
“Được.”
Chu Tự nhìn theo bóng xe Hạ Nghiễn Châu khuất dần, sau đó xoay người, đi nhanh qua quán cà phê bên đường đối diện.
Cô cảm nhận được có ánh mắt như dao phóng sang đây, cô liếc nhìn sang, quả nhiên thấy Lương Hải Dương cách một tấm kính, đang nhìn cô đăm đăm.
Cô đẩy cửa kính, dừng bước chân, quay sang nói gì đó với cô bé phục vụ, thấy biểu cảm của cô bé đi từ thẫn thờ đến khiếp sợ.
Cô nhỏ giọng khẩn cầu: “Làm ơn.”
Cô bé lén nhìn người đang ngồi ở cửa kính, gật đầu.
Chu Tự bước đến chỗ Lương Hải Dương.
Bên góc bàn cô, đã chuẩn bị sẵn một ly latte và một phần bánh ngọt vị chanh.
Hắn ta vẫn nhớ khẩu vị của cô. Nhưng đến thời khắc này cô vẫn cảm thấy rất khó hiểu, nếu như hắn ta không yêu cô, thì sao lại đối xử với cô tận tâm đến thế, nhưng nếu hắn ta yêu cô, sao mà nỡ nhẫn tâm làm tổn thương cô.
Chu Tự ngồi xuống, đợi hắn ta mở miệng trước.
Lương Hải Dương rít ba chữ ra khỏi kẽ răng: “Vô liêm sỉ.”
Chu Tự ngẩng đầu nhìn hắn ta, nếu như ánh mắt có thể giết người, chắc hẳn cô đã thịt nát xương tan rồi, quả nhiên những gì vừa xảy ra bên góc đường, đã thành công k*ch th*ch hắn ta.
Hắn cố gắng kiềm nén: “Hôm nay cô gọi tôi đến đây, để thấy thứ chó má các người lôi kéo nhau ngoài đường à?”
“Không phải bữa đó anh đi tìm tôi trước à?”
“Hai người bắt đầu từ khi nào?”
Chu Tự không trả lời vào câu hỏi: “Nói về chuyện của mình đi, không liên quan đến người khác…”
“Mới đây? Mấy tháng rồi? Hay nửa năm?”
Chu Tự không trả lời, nhưng biểu cảm lại khiến người khác nghĩ lung tung.
Lương Hải Dương hít sâu một hơi, nắm chặt nắm tay đang phát run.
Từ trước đến nay hắn chưa từng có cảm giác thế này, cứ như bị mũi dao cắt từng lát trong tim hắn, khiến hắn đau đớn không thể nào chịu nỗi. Nỗi nhục nhã vô cùng tận cũng đến như thủy triều lan tràn, chẳng cho cơ hội để được thở.
Giọng hắn khàn khàn: “Cô còn chưa ly hôn đâu, bố cô còn đang nằm trong bệnh viện kìa, cô có phải là con người không thế?”
Chu Tự im lặng.
Lương Hải Dương nhìn ra cửa sổ, rồi quay lại nhìn cô đầy hung dữ: “Nửa năm nay có khi nỗi cô vui vẻ đối mặt với tôi chưa, nhà thì không muốn về, không muốn nói chuyện, đụng vô cô mười lần cô từ chối hết tám lần…” Hắn ta như đã cận kề đến mức sụp đổ rồi: “Mẹ nó hóa ra cô có người khác.”
Chu Tự nhận hết, không giải thích một lời nào.
Nhưng miệng cô khô chát vô cùng, cô rất muốn uống một ly nước đá lạnh.
“Còn cái này nữa.” Hắn la lên.
Chu Tự ngẩng đầu, có gì đó bay đến, đập lên người cô, chỗ sắc bén ở góc quẹt một vệt nhỏ lên mặt cô.
Cô cúi đầu nhìn, dưới đất là hộp thuốc màu vàng.
Hộp thuốc này quá là quen thuộc với cô rồi, từ sau khi anh ta ra tay lần đầu tiên, cô đã bắt đầu sử dụng thuốc tránh thai hằng ngày.
Chu Tự khom lưng nhặt lên: “Cũng may là tôi với với anh chưa có con…”
“Mẹ nó chứ Chu Tự.”
Cô đã đè hến tôn nghiêm của hắn dưới chân, rồi giẫm đạp thật mạnh.
Lương Hải Dương đã mất hết lý trí, không còn quan tâm đây là nơi công cộng, hắn chỉ vào mũi cô, mắng: “Sao cô không chết đi hả!”
Quán cà phê bỗng trở nên lặng im, mọi người đều nhìn qua đây bằng ánh mắt kỳ dị.
Tim cô bé phục vụ đập thình thịch, lặng lẽ cầm điện thoại lên, do dự một chút rồi ấn ba số…
Sau khi Hạ Nghiễn Châu lên xe, chiếc xe chạy về trước.
Đoạn đường trước mặt kẹt chật, tốc độ xe chậm chạp.
Thấy Chu Tự, bỗng Trịnh Trị nhớ ra: “Giám đốc Hạ, chuyện hôm qua anh dặn em tra em tra rồi.”
Hạ Nghiễn Châu nghĩ ngợi một lúc, nhìn ra trước, bảo cậu nói tiếp.
Trịnh Trị: “Tên kia tên Lương Hải Dương, không phải người ở đây, sau khi tốt nghiệp thì có đổi hai việc rồi, lúc nào cũng không được suôn sẻ, mãi đến cuối năm ngoái tự lập nghiệp, có mở một công ty truyền thông nhỏ thôi, bây giờ công ty có tầm mười nhân viên.”
Hạ Nghiễn Châu hơi mất tập trung, một lúc sau, anh gật gật đầu.
Trịnh Trị nói tiếp: “Mấy công ty kiểu này chuyên quảng cáo cho mấy thương hiệu không rõ ràng, bắt cái nào là chuẩn cái đấy, sự nghiệp của hắn ta vừa khởi sắc, chắc chắn không nỡ bỏ đâu, xử lý bằng cách này, chắc hắn ta sẽ biết phải chọn cái nào.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời không đáp lời.
Trịnh Trị chẳng thể nào đoán được anh nghe có lọt tai không, thử hỏi: “Vậy… em xử lý nhé?”
Nhưng Hạ Nghiễn Châu lại hỏi: “Đoạn trên có ngã quẹo không?”
Trịnh Trị nhìn lướt qua khe hở giữa những hàng xe phía trước: “Tầm năm mươi mét có đèn giao thông.”
“Quay đầu lại đã.”
Sau phút giây im lặng ngắn ngủi, quán cà phê trở lại như thường.
Có người chẳng thèm quan tâm chuyện riêng tư của người ta, nhưng có người lại lén để ý từng cử chỉ hành động bên đây.
Chu Tự cầm muỗng trong đĩa bánh lên, cô nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó gõ từng cái vừa chậm rãi vừa có tiết tấu vào đĩa sứ.
Cô nhìn ánh mắt giận dữ của Lương Hải Dương, nói với giọng bình tĩnh: “Cho đến tận hôm nay, tôi mới thật sự hiểu rõ con người anh, anh giả dối thô bạo ác độc, anh không có nhân tính, tất cả những gì anh từng làm với tôi, còn chẳng bằng súc sinh…”
Huyệt thái dương của hắn giật nảy lên, cứ như có người chơi ngải hắn vậy, chỉ thấy máu huyết như muốn phun trào.
Tiếng muỗng inox gõ vào đĩa sứ, như khoan vào đầu anh ta, từng cơn đau nhức.
Hắn ta nắm chặt tay: “Mẹ nó cô nói lại lần nữa.”
Chu Tự tiếp tục k*ch th*ch hắn ta: “May là tôi không có con. Lỡ mà sinh con trai, nó di truyền gen của anh, vậy cô gái nào mà gặp nó thì xui xẻo phải biết. Nếu như nó là con gái, kết hôn với người giống anh, thì đau khổ tột cùng.” Động tác gõ lên đĩa của cô dừng lại, xoay chiếc miễng trên bàn nhưng đang chơi đùa: “Cho nên Lương Hải Dương à, không sinh con coi như tôi với anh đang tích đức hành thiện đó, con người như anh nên tuyệt hậu thì hơn, như vậy là đang cống hiến cho xã hội đó.”
Đoạn tử tuyệt tôn. Mắng chửi ác độc biết bao.
Lương Hải Dương cứ như bị dìm dưới nước vậy, hai tai ong ong, khiến tiếng muỗng gõ phóng đại đến vô hạn.
Hắn ta nhìn Chu Tự, gương mặt khiến hắn ta ghê sợ.
Cô không yêu hắn, cô không muốn sinh con cho hắn, cô và gã khác làm bậy bạ…
Lương Hải Dương cắn chặt răng, bỗng nhiên ầm một tiếng, hắn nắm chặt cánh tay đang cầm muỗng của cô.
Chu Tự bị động rướn người lên trước, cánh tay bị hắn kéo giơ cao ra giữa hai người.
Đôi mắt hắn ta đỏ quạch: “Rõ ràng là cô làm bậy bạ bên ngoài, dựa vào đâu mà cô nói tôi không ra một thứ gì.”
Chu Tự không thể nào xoay cổ tay mình, chiếc muỗng inox cứ lắc lư trước mặt hai người.
Cô nói: “Rõ ràng là anh vô năng, không có bản lĩnh, gia đình không có tiền có thế…”
Ánh mặt trời bên ngoài soi rọi, ánh lên chiếc muỗng, rồi chói vào mắt Lương Hải Dương.
Chiếc muỗng ấy bén nhọn, chắc chắn có thể đâm rách cổ họng người ta.
Chu Tự: “Anh thích hư vinh, bạo lực dễ bực tức…”
Lương Hải Dương bóp tay cô thật mạnh, như muốn bẻ nát xương cô.
“Người nên chết là anh…” Chu Tự đau đớn: “Anh sống tiếp…”
Lương Hải Dương càng mạnh tay hơn.
Chu Tự đau quá buông lỏng tay, chiếc muỗng inox rơi xuống bàn, vang “keng” một tiếng giòn giã.
Người ngồi bàn bên cạnh lại nhìn sang.
Lương Hải Dương thả Chu Tự ra, hắn đổi sang túm chặt tóc cô, đè đầu cô lên bàn, tay còn lại cầm muỗng, đâm mạnh vào cổ cô.
Chu Tự đau đến nỗi thốt không nên lời, cô cắn chặt môi.
Hắn ta rút muỗng ra, rồi lại đâm lần nữa.
Chu Tự giơ tay cản theo bản năng, lần này đâm vào cánh tay cô.
Mọi người xung quanh hét lên, có những cô gái nhát gan bỏ chạy tán loạn, cậu nhân viên duy nhất trong quán cũng thấp thỏm không dám bước lên.
Có người la lên báo cảnh sát, có người đứng nhìn từ xa, cũng có người giơ điện thoại quay phim.
Lương Hải Dương cười như kẻ điên: “Coi thử ai chết trước. Hôm nay tôi sẽ làm cô chết ở đây thì thôi.”
Đến thời khắc này thì Chu Tự mới thấy hơi hối hận, nhưng cũng đã muộn rồi.
Có lẽ cô sẽ phải trả giá cho sự l* m*ng của mình, có lẽ từ nay cô sẽ thoát khỏi hắn.
Hắn ta không đâm cô nữa, mà cứ túm chặt cóc cô, ấn mạnh đầu cô lên mặt bàn, lên cửa kính…
Bỗng nhiên nhân viên nam chạy đến, thử kéo Lương Hải Dương ra; có hai cô gái la lên “Dừng tay”, đến kéo chân Chu Tự.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Nhưng Lương Hải Dương cứ túm chặt cô không chịu buông, không biết qua bao lâu, Chu Tự dần không còn thấy đau nữa, nhưng giữa lúc mê man lại ngửi thấy muốn máu tanh khiến người ta buồn nôn, bên tai là tiếng còi hụ của cảnh sát, một đám người gấp gáp chạy đến đây.
Chu Tự cố mở to mắt, hình như cô thấy có một bóng người cao lớn đi theo sau một đám người.
Ai nấy cũng bận khống chế kẻ bạo hành, chỉ có người đó chạy nhanh đến ngồi xổm xuốn, đỡ lấy cơ thể mềm yếu của cô. Khoảnh khắc này, dường như giữa thế gian hoang tàn này, anh là niệm lành duy nhất.
“Chu Tự…” Giọng anh rất trầm, anh liên tục gọi tên cô vài lần.
Chu Tự nhìn người trước mặt, giữa lúc mơ hồ ngốc nghếch nói: “Lần này chắc là được rồi.”