Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 8

Chu Tự gần như bị Hạ Nghiễn Châu nhấc bổng lên, mặc dù sức mạnh ở trên eo gấp gáp nhưng lại vững chãi, hai chân cô rời mặt đất trong một chốc, quay nửa vòng, sau đó vững vàng đáp đất.

Chu Tự quay người nhìn, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, không ngờ rằng vẫn là anh.

Vì chưa từng đứng cạnh anh ở khoảng cách gần như vậy bao giờ, bây giờ cô mới phát hiện anh cao to khỏe mạnh đến thế.

Hạ Nghiễn Châu thả tay, lùi về sau nửa bước, anh hờ hững nhìn cô, chẳng thể nào nhìn ra được cảm xúc kích động khi vừa mới cứu được người muốn tự tử.

Chu Tự cũng chẳng giãy dụa kịch liệt gì, cô hơi né ánh mắt anh, lén xoa eo.

Hai người lặng lẽ đứng đó một lúc.

Giọng Chu Tự rất nhẹ, cô hỏi anh, mà như cũng đang hỏi chính mình: “Thật sự không đáng không?”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Cuộc sống thì khó mà chu toàn được mọi điều, nhưng bất cứ chuyện gì cũng sẽ có cách để giải quyết.”

Cô ngước mắt: “Tôi đang giải quyết thôi.”

“Cô làm như vậy là từ bỏ, chỉ sợ cô vừa nhảy xuống thì sẽ thấy hối hận rồi.”

Chu Tự mím đôi môi khô rát, né khỏi cái bóng của anh đang bao trùm lấy cô, đi vài bước qua bên hông, quay lại lan can cao đến ngang ngực lúc nảy.

Nước sông dưới chân cầu vỗ vào bờ, tung tóe khắp nơi, hình như gió mùa đông ở đây cũng ẩm ướt hơn.

Không lâu sau, Hạ Nghiễn Châu cũng bước đến.

Anh nghiêng người nhìn cô một lúc, rồi hỏi thẳng: “Vết thương trên trán bị sao thế?”

“Bố tôi quăng gạt tàn thuốc đập vào đầu tôi.”

Anh hơi nhíu mày, rồi giơ tay chỉ vào một chỗ: “Còn chỗ này?”

“Lương Hải Dương bóp đó.”

“Là?”

Chu Tự giải thích: “Chồng tôi.”

Hạ Nghiễn Châu giật mình thảng thốt, mặc dù lòng thầm đoán ra rồi, nhưng khi nghe cô nói một cách bình tĩnh như vậy, những lời cô nói bình thản nhẹ nhàng như bị gió vò nát, nhưng vẫn khiến anh không khống chế được mà vào thời điểm không thích hợp lại nảy sinh cảm giác thương tiếc.

Chu Tự nhìn anh, cười nói: “Hôm nay tôi mất việc, bị người thân duy nhất trên thế gian này bức ép, rồi lại chịu mấy lần bạo lực gia đình, cuối cùng cũng có một lần trải nghiệm được cảm giác không còn gì để luyến tiếc.”

Rõ ràng là những điều tệ hại chẳng thể nào thốt nên lời, nhưng giờ này cô lại bộc bạch toàn bộ với anh, còn phải cảm ơn anh có tính nhẫn nại, trở thành nơi để cô xả hết mọi cảm xúc.

Chu Tự nói: “Tôi tự nhận mình chẳng làm chuyện gì xấu xa tội ác tày trời, chưa từng chạy theo danh lợi, chưa từng mong muốn hưởng thụ vật chất gì quá đáng, vòng tròn bạn bè đơn giản, cuộc sống cũng chẳng có sóng to gió lớn gì… Nhưng mà cho dù có như thế, tôi vẫn mất mẹ từ sớm, bố lại chẳng thương yêu, gặp phải người không tốt… tôi muốn ly hôn, nhưng anh ta không buông tha cho tôi…” Cô kể tiếp, ngẩng đầu nhìn anh đầy tiếc nuối: “Trên đời này có người may mắn có kẻ đen đủi, hình như tôi thuộc nhóm người sau.”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Có may mắn hay không, chưa đến phút chót thì khó mà kết luận lắm.”

“Phải vậy không.”

Cô nói rất nhỏ, Hạ Nghiễn Châu cũng chẳng nghe thấy.

Hai người rơi vào im lặng.

Đèn hai bên đường tắt dần, chút đốm sáng rọi chiếu trên mặt sông.

Khi nảy anh bảo Trịnh Trị ghé mau thuốc, vốn định về rồi.

Xe dừng ở khúc ngoặt phía trước, khi đi ngang qua cửa sổ quán ăn nồi đất, anh vô ý nhìn vào trong, thấy hai tay cô ôm mặt, ngồi im thật lâu không nhúc nhích, bóng dáng gầy gò nhỏ bé của cô như được khảm nạm lên ô cửa sổ rộng rãi trong suốt, khiến cô trở nên vô cùng lẻ loi và bất lực.

Cảm xúc anh trở nên khó chịu một cách khó hiểu, anh bảo Trịnh Trị dừng bên đường, không lâu sau, cô bước ra khỏi quán ăn, rồi bước lên cầu như một kẻ không hồn.

Hạ Nghiễn Châu lại nhìn cô, anh buộc miệng nói, “Cô… có cần giúp gì không?”

Chu Tự nhớ lại: “Hình như lần nào anh cũng hỏi như thế.” Họ gặp nhau tất thảy ba lần, và anh đã hỏi cô như thế ba lần.

“Có lẽ có thể giúp cô vượt qua những khó khăn trước mắt.”

Chu Tự không nghĩ anh nói thật, cô vẫn coi anh như nơi để cô trút hết nỗi lòng: “Vậy sợ là chỉ còn cách ly hôn thôi.”

Hạ Nghiễn Châu im lặng một lúc, rồi gật gật đầu.

Màn đêm khiến con người ta dễ bị kích động, khả năng tự khống chế sẽ bị hạn chế, nhìn nhận sự việc và con người sẽ trộn lẫn nhiều cảm xúc hơn, thế nên Hạ Nghiễn Châu rất ít khi xử lý những việc quan trọng hoặc đưa ra quyết định vào buổi tối.

Chuyện này khác hẳn với việc giúp cô thay lốp xe hay chỉ đường cho cô, nhúng tay vào chuyện gia đình người ta, tuyệt đối không phải là tác phong làm việc của anh.

Cô là người khiến anh rung động ở tuổi thiếu niên, nhưng thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ, cho dù giờ đây anh lại có chút cảm giác tình cảm khó nói với cô, nhưng cũng không đủ để anh đi ngược lại nguyên tắc.

Có lẽ sáng mai anh sẽ chất vấn nghi ngờ cách làm của mình, nhưng anh không cho mình thêm thời gian để điều chỉnh tâm trạng: “Tôi sẽ giúp cô.”

Chu Tự chỉ cười cười, cô vẫn nghĩ anh đang an ủi cô.

Đứng hóng gió một lúc nữa, tâm trạng của Chu Tự lại khôi phục một cách kỳ lạ.

Cô hít vào một hơi thật sau, rồi lại nhẹ nhàng thở ra, cô quay sang nói với Hạ Nghiễn Châu: “Thật ra vừa nảy tôi không định nhảy xuống đâu, chỉ là đang tò mò từ cầu đến mặt sông cao bao nhiêu, chỉ rướn người ra xem thôi.”

Hạ Nghiễn Châu nhướn mày.

“Nhưng mà vẫn phải cảm ơn anh đã cứu tôi.” Chu Tự xòe lòng bàn tay, viên kẹo sữa đó được bàn tay cô ủ ấm, đã hơi mềm rồi: “Hóa ra sống chết chỉ là chuyện trong tích tắc thôi. Cảm ơn kẹo của anh.”

Hạ Nghiễn Châu bật cười, “Chi bằng cảm ơn cháu gái của tôi đi.”

Chu Tự khó hiểu.

Hạ Nghiễn Châu cầm viên kẹo trong lòng bàn tay cô: “Công chúa nhỏ bên nhà anh họ tôi đấy, năm nay ba tuổi, viên kẹo này do con bé giấu trong túi tôi, nhờ tôi giữ giúp nó.” Anh nhìn cô: “Tôi nghĩ là cô uống thuốc xong, có lẽ sẽ muốn ăn chút đồ ngọt.”

Chu Tự chợt ngơ ngác.

Anh cụp mắt, chậm rãi bóc vỏ kẹo in hình hoạt hình: “Con bé nói với tôi, kẹo phải ngậm để ăn, vậy thì vị ngọt sẽ lâu hơn.”

Chu Tự nhìn anh bóc kẹo, đôi bàn tay đó rất to, mà các đốt xương lại hiện rõ, có lẽ là do đứng ngoài đường lâu quá, trên da anh hiện lên những đốm đỏ, rõ nhất là ở các khớp tay.

“Cô thử đi.” Viên kẹo sữa trắng trắng tròn tròn, được anh cầm bằng hai ngón tay, đưa đến trước mặt cô.

Chu Tự nhận lấy theo phản xạ: “Thử gì?”

“Ngậm ăn.”

Chu Tự làm theo, không lâu sau, vị kẹo ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, cô ít nhiều cảm thấy thoải mái hơn, bất ngờ là thế mà viên kẹo này lại có tác dụng chữa lành thật sự. Bỗng nghĩ mà sợ sao mình là có suy nghĩ coi rẻ sinh mạng như thế. Cô chết thì chi bằng để hắn chết.

Chu Tự quay sang: “Cháu gái của anh chắc chắn là một bạn nhỏ rất đáng yêu. Cảm ơn cô bé giúp tôi nhé.”

Một bên má của cô cộm lên, mặc dù cô không cười thật tươi, nhưng biểu cảm thoải mái của cô đã lâu rồi không thấy, như thể đã tìm lại được sức sống, không còn cảm giác mỏng manh dễ vỡ như khi gặp cô lúc tối nay.

Dưới ánh đèn u ám, cô thật sự rất xinh đẹp.

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô, đáp lời.

Trời đã khuya lắm rồi, không ở lại lâu chi nữa.

Hạ Nghiễn Châu ngỏ ý đưa cô về chỗ ở.

Lần này Chu Tự không từ chối anh nữa, trên cầu rất khó bắt xe, cô đã chẳng còn hơi sức đâu để tự hành hạ mình nữa.

Cô theo anh vào hàng ghế sau xe, trong không gian nhỏ hẹp thì mới cảm nhận được xung quanh anh tỏa ra cảm giác áp bức vô cùng, đồng thời cô cũng ý thức được rằng thân phận người nghe kể chuyện của anh cũng đã kết thúc ở đây.

Cô bỗng thấy hơi e dè, may mà anh chỉ hỏi cô địa chỉ, dặn dò Trịnh Trị xong thì tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong xe vô cùng yên tĩnh.

Chu Tự cũng đã rất mệt rồi, nhưng cô vẫn ngồi ngay ngắn, cô đã ngậm viên kẹo sữa chỉ còn nhỏ xíu, nhưng hương vị ngọt ngào vẫn còn luẩn quẩn giữa kẽ răng.

Lương Hải Dương ra khỏi bệnh viện, bắt xe về nhà, lòng vẫn phừng phực không hết được.

Hắn ta ghé cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua hai lon bia, đứng trước bàn ăn cạn một hơi hết sạch. Khi chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cổ họng, thì mới áp chế được lửa giận trong người.

Có lẽ là do uống bia lạnh, tối còn chẳng ăn gì, nửa đêm hôm đó hắn bị đau dạ dày, lăn qua lộn lại một lúc trên giường.

Bất đắc dĩ phải ngồi dậy mở đèn tìm thuốc đau dạ dày, từ trước đến nay mấy đồ này đều do Chu Tự lo liệu, cần gì thì chỉ cần hỏi cô. Anh ta tìm một lượt khắp phòng sách, rồi lại quay lại phòng ngủ, đi tìm ở tủ đầu giường bên kia.

Mở hộc tủ ở dưới, có một ít hóa đơn và vài món lặt vặt, lục lội một hồi, hắn lại tìm được một hộp thuốc màu vàng.

Lương Hải Dương cầm lên xem, chính giữa hộp thuộc có viết thuốc tránh thai, hàng dưới có viết thuốc tránh thai uống dài hạn.

Hắn mất hai giây để hiểu, rồi lập tức máu nóng bốc lên đến đỉnh đầu.

Còn từng muốn thông qua việc sinh con nuôi cái để cải thiện quan hệ giữa hai người, nghĩ mà thấy buồn cười, thế mà Chu Tự lại lén tránh thai, bắt đầu từ khi nào thế?

Hắn ta bóp nát hộp thuốc, đứng dậy mặc áo khoác ra ngoài, muốn xé xác cô ngay lập tức.

Lương Hải Dương bắt xe đến khu ngoại ô, mặc cho hắn ta đập cửa thế nào, bên trong cũng không một tiếng động.

Đứng đó hồi lâu, tiếng đập cửa làm ồn đến nhà hàng xóm, anh ta đành phải đi ra hành lang, trong lúc đang đứng hút thuốc, lại gặp ngay Chu Tự bước từ chiếc Bentley màu đen xuống, cửa sổ hàng sau xe hạ thấp, cô hơi khom lưng nói gì đó với người đàn ông trong xe.

Lương Hải Dương vừa thấy chiếc xe đó đã đoán được ai ngồi ở trong.

Cơn giận của hắn ta như bốc cháy, hắn niết tắt đầu thuốc, rồi đi xuống.

Chu Tự lại cảm ơn lần nữa, nhìn người đàn ông trong xe khi không cười thì khá là lạnh lùng, cô ngẫm nghĩ một lúc: “Nếu như có cơ hội, tìm một hôm tôi mời anh dùng bữa nhé.”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Không cần khách sáo.”

Chu Tự gật gật đầu, “Đi đường chú ý an toàn.”

“Yên tâm.” Hạ Nghiễn Châu hơi rướn người, nhắc nhở cô: “Cô nhớ xử lý vết thương trên đầu.”

“Ừm.”

“Tạm biệt nhé, có gì có thể gửi weixin….”

Hạ Nghiễn Châu còn chưa nói hết câu, thình lình nhìn ra sau lưng Chu Vận, mặt anh lạnh lẽo, lập tức mở cửa xe, nhưng lại liếc thấy Trịnh Trị ngồi ở ghế lái đã nhanh chân chạy ra.

Có một bóng đen chạy như bay ra khỏi cầu thang, vồ đến muốn nắm lấy tóc Chu Tự. Nhưng lại không bằng thân thủ linh hoạt của Trịnh Trị, cậu nhanh tay nắm lấy cánh tay của hắn, quay hắn một vòng theo quán tính, quăng ra xa vài bước.

Vốn Chu Tự đang đứng quay lưng lại lối vào, chỉ cảm thấy vài sợi tóc trên đầu mình bị kéo, cô giật mình quay lại, lùi ra sau vài bước, nhưng được Hạ Nghiễn Châu xuống xe ngay sau đó đỡ lấy bả vai cô.

Im lặng một lúc.

Bỗng nhiên Lương Hải Dương cười nói: “Vợ ơi, đi đâu thế? Sao giờ mới về?”

Chu Tự không trả lời, người cô run rẩy không thể khống chế được.

Lương Hải Dương nhìn hai người đang đứng dựa vào nhau, ánh mắt hung dữ.

Hắn ta tiến về trước.

Nhưng Trịnh Trị đã nhanh chân hơn, chặn đường hắn ta.

Lương Hải Dương ngẩng đầu, người đứng trước mặt hắn cao to vạm vỡ, cánh tay hiện rõ cơ bắp, trời mùa đông lạnh lẽo nhưng chỉ mặc một chiếc áo thun tay ngắn ôm sát người. Hắn ta thử tiến bước thêm lần nữa.

Nhưng Trịnh Trị chặn đường.

Lương Hải Dương bắt buộc phải đứng im tại chỗ, hắn vẫy tay với Chu Tự, giọng dịu dàng: “Qua đây, về nhà thôi.”

Chu Tự rất muốn khống chế cơ thể không ngừng run lẩy bẩy của mình, nhưng sự sợ hãi này đến từ bản năng, cho dù cô găm mạnh móng vào lòng bàn tay cỡ nào cũng không thể khống chế được.

Cô lạnh lùng: “Anh đến đây làm gì.”

“Anh là chồng em, em nói thử xem?”

Cô hét lên mà không hề do dự: “Tôi đang làm thủ tục ly hôn.”

Biểu cảm của Lương Hải Dương sa sầm, hắn rít hai chữ qua kẽ răng: “Con khốn.”

Chu Tự mím chặt môi.

“Mày cứ muốn ly hôn với tôi, hóa ra là do thằng này.” Hắn ta giơ tay chỉ vào Hạ Nghiễn Châu, cất tiếng: “Mày nhắm trúng nó có tiền hay do tướng tá của nó? Mẹ nó cái thứ không biết xấu hổ, một đứa là phụ nữ đã có chồng, một đứa thì đi quyến rũ vợ người ta. Nửa đêm không chịu về nhà, mà làm bậy bạ ngoài đường, cẩu nam nữ…”

Trịnh Trị thoáng giật mình, bỗng nhớ đến những lời Hạ Nghiễng Châu nói trong xe mấy hôm trước, lẽ nào có chuyện đó thật?

Nhưng bây giờ không phải lúc tám chuyện của ông chủ, cậu chỉ vào mặt hắn: “Miệng mồm sạch sẽ chút đi.”

Lương Hải Dương im lặng.

Hai tay Hạ Nghiễn Châu vẫn đút trong túi, đứng nhìn hắn ta nổi điên, từ đầu đến cuối anh chẳng có phản ứng gì to tát. Anh đã buông tay ra từ ngay sau khi Chu Tự đứng vững rồi, anh đưa tay ra sau để mở cửa, lấy áo khoác đang vắt trên tay vịn xe, khoác hờ lên người Chu Tự.

Anh hỏi nhỏ: “Tôi đưa cô vào trong, hay cô còn chỗ nào tốt hơn để đi không?”

Chu Tự im lặng. Cảm giác bất lực cực đại là ập đến, thành phố Lâm rất lớn, nhưng giờ đây cô lại chẳng có chốn dung thân.

Hạ Nghiễn Châu cụp mắt nhìn cô vài giây, kéo cửa xe, quyết định thay cô: “Lên xe trước đi.”

Xe chạy ra khỏi cổng khu nhà, tiếng mắng chửi của Lương Hải Dương bị bỏ lại bên ngoài, cuối cùng cũng đã bớt chói tai.

Hắn nói trừ khi cô không quay lại, nếu không hắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Trong xe bây giờ còn yên tĩnh hơn khi nảy.

Chu Tự trầm lặng, nhưng cô đã có quyết định rồi.

Họ tìm một khách sạn gần đó, tối nay cô ở tạm chỗ này.

Sau khi xuống xe Chu Tự muốn nói cảm ơn, nhưng cảm thấy nó quá cứng nhắc, dứt khoát im luôn.

Khi chiếc Bentley ấy hòa vào màn đêm, cô mới nhớ ra còn đang khoác áo anh trên người.

Mà ở đầu bên kia, Trịnh Trị lái xe thẳng về biệt thự ở phía Đông của Hạ Nghiễ Châu.

Cậu nói: “Anh chợp mắt chút đi, gần đến em gọi anh.”

Hạ Nghiễn Châu chống đầu, anh đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng nghĩ đến gì đó, nên dặn dò Trịnh Trị: “Cô gái khi nảy ngồi cạnh anh tên Chu Tự, Tự trong lời tựa, đi tra chồng cô ấy xem, cái tên nổi điên ngoài đường khi nảy.”

Trịnh Trị nhìn anh qua gương chiếu hậu trong xe.

Hạ Nghiễn Châu bổ sung: “Coi thử hắn làm gì, coi thử có nắm được thóp của hắn không.”

“Vâng. Ngày mai em sẽ tra.” Trịnh Trị ngập ngừng không nên lời: “Anh đang muốn…”

Giữa màn đêm tối tăm, mặt anh chẳng chút biểu cảm: “Cô ấy muốn ly hôn, giúp cô ấy thôi.”

Trịnh Trị ho vài tiếng, rồi hắng hắng giọng, người cậu như có hẳn mấy con sâu đang bò qua bò lại vậy, cứ muốn lấy tay gãi.

Hạ Nghiễn Châu nhìn cậu, cong môi: “Cậu muốn hỏi gì?”

Trịnh Trị: “Hôm đó trên xe anh nói là chị gái này à?”

“Tò mò?”

Trịnh Trị cười hì hì.

“Anh không nói cậu biết.”

Trịnh Trị: “…”

Đùa thì đùa, nhưng vẫn dặn dò cậu: “Chút chuyện nhỏ này, đừng làm phiền đến bên chỗ chú ba.”

“Anh yên tâm.”

Nhà họ Hà đời trước có ba anh em, anh cả cũng chính là bố của Hạ Nghiễn Châu kế nghiệp gia sản, chú hai mất sớm, còn chú út thì từ nhà đất, giới giải trí hay tài chính gì cũng nhúng tay vào.

Anh cả Hạ Thành là người làm ăn chân chính, theo khuôn phép cũ, Cẩm Đồ do ông nhọc lòng kinh doanh, luôn phát triển vững vàng. Mãi đến khi Hạ Nghiễn Châu hoàn thành việc học, rồi thêm mấy năm rèn luyện, ông mới thật sự giao công ty vào tay anh.

Chú út Hạ Thắng thì là người có dã tâm có lối đi riêng, do một vài ngành nghề nửa trắng nửa đen, nên mối quan hệ xung quanh cũng khá phức tạp. Hạ Thắng có một đứa con trai, cũng là anh họ của Hạ Nghiễn Châu, anh ấy không có chí với việc làm ăn, lấy vợ sinh con từ sớm, là bác sĩ khoa nội tim mạch ở bệnh viện thành phố Lâm.

Vì thế, chẳng ai kế thừa sự nghiệp của Hạ Thắng, hai cha con đã mấy năm không ngồi chung bàn cơm rồi, sau này hết cách đành chuyển hướng lên người Hạ Nghiễn Châu, có ý muốn anh kế thừa.

Hạ Nghiễn Châu uyển chuyển từ chối, nhưng anh không kháng cự việc hợp tác với chú út, resort nghỉ dưỡng ba trăm nghìn mét vuông kia là do hai bên hợp tác đầu tư.

Mà Trịnh Trị là người Hạ Nghiễn Châu đào từ chỗ chú út sang, cậu ấy đi theo anh từ khi anh quản lý Cẩm Đồ đến nay, là người trung thành đáng tin. Người bên chỗ chú út, tự có các nguồn tin và cách làm việc, không cần anh phải dặn dò từng chút.

Hạ Nghiễn Châu vén tay áo nhìn đồng hồ, còn nửa đường nữa mới đến, thế là anh tựa đầu vào ghế chợp mắt một lúc.

Chu Tự tắt điện thoại, vùi mình trên chiếc giường mềm mại ở khách sạn đánh một giấc thật sâu.

Lúc tỉnh giấc đã là giữa trưa rồi, vết thương ở trán khiến cả đầu cô cứ ân ẩn đau.

Mở máy điện thoại, có hai tin nhắn weixin chưa đọc và thông báo cuộc gọi nhỡ.

Cô bấm mở weixin, là Chu Loan nhắn tin, nói ông bố Chu Chấn đã không còn gì nguy hiểm sáng nay đã chuyển đến phòng bệnh thường, về cơ bản thì đã tỉnh rồi.

Chu Tự trả lời vài tin, thoát ra, tra các cuộc gọi nhỡ, là một số lạ.

Cô trực tiếp gọi lại.

Quả nhiên, đầu bên kia là giọng của Lương Hải Dương.

Chu Tự chọn địa điểm, hẹn gặp anh ta vào trưa mai.

Nói xong thì cô cúp máy, rồi giật mình phát hiện lòng bàn tay toàn là mồ hôi, người cũng run rẩy như mỗi lần phát sốt liên tục rồi bị lạnh người vậy. Không biết từ khi nào, ba chữ Lương Hải Dương đã trở thành phản ứng sinh lý trong cô.

Chu Tự chậm rãi điều chỉnh lại cảm xúc, thả lỏng người, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn chút.

Cô ngẩng đầu, thấy túi trên bàn có hai chai thuốc nước, sau một hồi mê man, cô lại liếc mắt nhìn áo khoác nam trên giá treo.

Chu Tự cầm điện thoại, tìm ảnh đại diện của Hạ Nghiễn Châu trong mục bạn bè.

Bấm vào, trong khung trò chuyện chỉ có hai tin nhắn tự động từ hệ thống khi kết bạn.

Chu Tự soạn tin nhắn, nghĩ lại thấy không ổn, cô lập tức xóa đi, rồi gọi nhấn chọn tin nhắn thoại, nói được mấy chữ thì lại bị đơ, lập tức thu hồi.

Làm kiểu gì cũng thấy mình trơ tráo.

Ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng hết cách đành gọi điện thoại sang cho anh.

Bình Luận (0)
Comment