Chu Tự đứng bên đường gọi một chiếc taxi, đến nhà bố mình ở phía Nam thành phố.
Đây là một khu nhà đã cũ kỹ rách nát, từ lúc cô có trí nhớ đã bắt đầu ở đây, mãi cho đến khi cô lên đại học mới dọn đi.
Mẹ của Chu Tự và Chu Chấn là công nhân ở cùng một xưởng, năm cô mười hai tuổi, mẹ cô qua đời vì bệnh, không lâu sau đó, Chu Chấn cũng mất việc, vì mưu sinh kiếm sống, ông cảnh đành phải đến thuê sạp ở chợ, bán thịt heo.
Mẹ kế của Chu Tự vào cửa năm cô mười bốn tuổi, chỉ hai năm từ khi mẹ cô mất. Sau này em trai cùng cha khác mẹ của cô ra đời, năm nay đang học trung học.
Chu Tự xuống xe, nhanh chân chạy lên tầng năm.
Cô lấy chìa khóa mở cửa, nhưng lại ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức nhà.
Mẹ kế Thẩm Quân đang bưng đồ ăn từ phòng bếp ra ngoài, thấy cô vào nhà, bà tươi cười vui vẻ chào đón: “Chu Tự về rồi à, bên ngoài lạnh, mau rửa tay ăn cơm thôi.:
Chu Tự đứng đó không nhúc nhích, nhìn phòng khách sau lưng bà, lòng nặng trịch.
Lương Hải Dương mặc áo cổ cao màu đen, đang rót rượu cho Chu Chấn ngồi bên bàn tròn, chú ý thấy tiếng động bên này, lập tức thả bình rượu xuống đi sang, nhất thời không nói gì, chỉ hơi cụp mắt lặng lẽ nhìn cô.
Chu Tự tiết mình bị lừa rồi, cô nhịn cơn giận: “Sao anh lại ở đây?”
“Bố gọi anh đến ăn cơm.”
Chu Tự lạnh lùng nói, “Nhận được đơn kiện rồi à?”
Lương Hải Dương ngập ngừng: “Vào nhà rồi nói.”
Thẩm Quân rất biết cách quan sát sắc mặt, thấy hai người cứ giằng co ở đó, bà bỗng cười, đưa đĩa thức ăn cho Lương Hải Dương, đi đến khoác tay Chu Tự: “Đúng thế đúng thế, có gì thì cứ phải vào nhà ngồi xuống mà nói cho đàng hoàng, cơm nấu xong cả rồi, vừa ăn vừa nói.”
Chu Tự vốn còn muốn đi, nhưng lại bị bà kéo vào ấn ngồi xuống bàn.
Một mình Thẩm Quân sắp xếp hết, bà để Lương Hải Dương ngồi cạnh Chu Tự.
Mạnh mày Chu Tự lạnh tanh, cô nhìn ông bố ngồi đối diện, ông có giống bị té bị thương chỗ nào đâu chứ, tay phải ông run rẩy cầm chung rượu, ngẩng đầu uổng cạn một hơi. Cho dù trúng gió để lại di chứng nghiêm trọng, cũng không làm lỡ việc ông nhậu nhẹt bài bạc.
Ông uống xong, lấy cái chung sạch bên cạnh rót rượu, gắng sức đưa sang.
Chu Tự không nhận.
Thẩm Quân nhanh chóng đỡ lời, “Ông uống việc ông đi, cho con nó uống gì chứ hả.” Bà gắp cá vào bát cô: “Ăn ngay phần bụng, không có xương.”
Chu Tự vẫn không nhúc nhích.
Ba người đó không dám bức ép cô, tạm thời nói lảng sang chuyện khác, không để ý đến cô.
Không lâu sau, Chu Loan ngồi bên cạnh cô nói nhỏ: “Ăn đi chị, kiểu gì cũng phải ăn cơm.”
Chu Tự quay sang, mới mấy tháng không gặp, em trai Chu Loan hình như lại cao hơn rồi, mặt mũi càng tinh tế hơn, không di truyền cặp mắt hạnh của Thẩm Quân, hàng mày lại có mấy phần khí khái giống Chu Chấn thời trẻ.
Rốt cuộc thì trong người vẫn chảy chung dòng máu, hai chị em không hề xa cách.
Chu Loan lại nhích sang: “Ăn no mới có sức đối phó với họ.”
Hiếm khi Chu Tự lại cười thật lòng, nhưng vẫn không động đũa. Đối mặt với đám người này, thật sự cô chẳng thể nào nuốt trôi, cô không muốn ép buộc bản thân mình vì những chuyện này nữa.
Đến lúc nghe bên đó nói đến chuyện vay tiền.
Chu Chấn cười khổ: “Gần đây vận may không được tốt, đáng lý đang ăn chắc rồi, mà một đêm đó phải đền lại hết.” Ông nâng chung kính rượu: “May mà còn có con đó Hải Dương, tiền này…”
Lương Hải Dương đứng dậy cạn ly với ông ta: “Bố yên tâm, tiền của vợ chồng con là tiền của bố mẹ, có cần gì bố cứ nói.”
Chu Tự đã chẳng còn cách nào hình dung tâm trạng mình vào giờ phút này, chỉ thấy cơn khó thở ập đến gần, xương cốt cả người căng cứng, không cách nào nhúc nhích được.
Lương Hải Dương nghiêng đầu nhìn cô, rối tiếp tục nói với Chu Chấn: “Tiền bạc không quan trọng, quan trọng là bố mẹ giúp con khuyên Chu Tự, mọi chuyện là do con sai, là con làm không tốt, sau này con sẽ cố gắng sửa sai.”
Bàn ăn bỗng rơi vào im lặng.
Thẩm Quân cân nhắc đến tâm tư của Chu Tự, bà đỡ lời cho Lương Hải Dương: “Đúng thế đúng thế, vợ chồng nhà nào cũng phải có va chạm, làm gì có việc vợ chồng thù hằn quá lâu. Con gái sau này con gặp chuyện gì không vừa lòng, thì cứ về nhà cằn nhằn với mẹ là được rồi.” Bà lấy chiếc đũa vờ đánh Lương Hải Dương, nhưng lại tươi cười nói: “Rồi mẹ sẽ giúp con xử lý nó, chắc chắn sẽ không nương tay đâu.”
Chu Tự cuối đầu, mặt cô lạnh nhạt không chút biểu cảm.
Từ lúc vào nhà đến giờ vẫn chưa cởi áo khoác, trong nhà ấm áp, trán và sau lưng cô đổ đầy mồ hôi.
Thẩm Quân thấy cô không phản ứng lại, lại đệm thêm hai câu: “Chúng ta kiếp này làm phụ nữ thật sự rất khó khăn, bỏ nhà này vào nhà khác còn khó khăn hơn, mẹ đây không phải là một ví dụ sao? Hải Dương vừa chu đáo vừa tậm tâm, biết đủ mới đúng.”
Lương Hải Dương chột dạ nói: “Mẹ, thật sự là do con sai.”
Chu Chấn im lặng nảy giờ cũng nói, “Chu Tự con bé này từ nhỏ nó đã có chính kiến, nhưng hôn nhân không phải trò chơi.” Ông nói lắp ba lắp bắp, nhưng lại lấy giọng điều của người làm chủ gia đình: “Không ly hôn được đâu, tôi không đồng ý, tôi là bố nó, chuyện này phải nghe theo tôi.”
Ông đập bàn một cái, bàn ăn lại rơi vào im lặng.
Một lúc sau, cuối cùng Chu Tự cũng cười hừ một tiếng.
Mọi ánh mắt đều tập trung về phía cô.
Cô cụp mắt, lấy điện thoại trong áo khoác ra, bấm vài cái, đưa sang chỗ Thẩm Quân.
Thẩm Quân không hiểu ra sao, bà nhìn sang, thế mà là ảnh Chu Tự mặt mũi đầy thương tích.
Chu Tự lạnh lùng: “Nếu đây là con gái ruột của mẹ, thì mẹ có khuyên đừng ly hôn không?”
Thẩm Quân vẫn còn đang king ngạc, bà á khẩu một lúc, nhưng vẫn nhỏ giọng lầm bầm: “Cãi vả đánh nhau nhỏ nhặt cũng bình thường thôi.”
Cuối cùng bà cũng chẳng còn hơi đâu để nói nữa, bà không dám nhìn Chu Tự, đẩy điện thoại sang cho Chu Chấn ngồi cạnh.
Chu Tự nhìn bố, rồi hỏi: “Nếu như mẹ con còn sống, bà có cản con ly hôn không?”
Chu Chấn nhìn bức ảnh đó, một lúc sau, hậm hực nói: “Mẹ mày đã mất bao nhiêu năm rồi, nhắc bà ấy làm gì. Một bàn tay vỗ không nên tiếng, mày cũng phải coi lại bản thân mình đã.”
Lòng Chu Tự đau đớn cùng cực, bao gồm cả người mà cô gọi là bố, cả cái bàn này toàn là lang sói muốn nuốt sống cô.
Cô ngồi ngây ngốc ở đó một lúc lâu, nhớ lại cả quãng đường cô đến đây lòng nóng như lửa đốt, cho đến khi phát hiện mình bị gạt thì giận vô cùng, nhưng đến giờ khắc này, cuối cùng cô cũng tỉnh ngộ, mọi cảm xúc đều đang phá hủy mài mòn bản thân cô.
Cô nhìn Lương Hải Dương, bình tĩnh cất tiếng: “Lần đầu tiên anh đánh tôi, tôi tha thứ cho anh, là vì tôi còn tình cảm với anh. Lần thứ hai, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, kết quả anh có chết cũng không đổi, thế nên lần này tôi muốn ly hôn. Anh đừng phí tâm sức làm gì nữa, tôi sẽ không thay đổi ý định đó đâu, ngoài ra, nhà ở hoa viên Minh Châu là của anh, xe cũng là của anh, công ty của anh tôi không nhúng tay vào, tôi muốn căn nhà ở ngoại ô và toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà.”
Lương Hải Dương cắn chặt răng, nhìn cô đăm đăm.
Chu Tự lại quay sang nhìn Chu Chấn: “Bố mượn tiền anh ta bao nhiêu lần, và sau này anh ta có cho bố mượn nữa hay không, bố có cần trả hay không, đều là chuyện giữa mấy người, từ nay về sau, không liên quan gì đến con.”
Cô nói xong thì đứng dậy, muốn vòng qua bên kia bàn lấy điện thoại, nhưng chớp mắt một cái, có gì đó bay đến đập trúng trán cô.
Chỉ nghe bốp một tiếng, mấy giây sau, Chu Tự mới cảm nhận được cơn đau chậm chạp đến.
Tiếng gạt tàn thủy tinh rơi xuống đất vang lên, vỡ tan tành.
Chu Loan hét lên: “Bố, sao bố lại đánh chị con!”
Chu Chấn tức đến này run hết cả người, vốn dĩ ông đã chẳng thể biểu đạt một cách rõ ràng, giờ đây chỉ có thể lặp lại vài từ: “Súc sinh… mày là đứa súc sinh…”
Thẩm Quân lập tức đứng lên vuốt ngực cho ông, dỗ dành: “Ông đừng có giận nữa, nghe lời, bớt giận, khéo lại bệnh bây giờ.”
Chu Chấn thở hồng hộc một lúc, chỉ sang Chu Tự, nói không rõ ràng: “Tao là bố của mày đó, đừng có àm quên, là ai một tay nuôi nấng mày đến lến, cho mày ăn mày mặc, nuôi mày đi học, nuôi mày thành đứa súc sinh như giờ.” Ông ta nghỉ một hơi: “Tao coi đứa nào dám ly hôn.”
Không ai nói gì nữa, phòng khách chỉ còn lại tiếng ong ong từ ti vi.
Chu Tự né khỏi bàn tay của Lương Hải Dương, cười cười với Chu Loan cũng đến để đỡ cô: “Chị không sao, em lấy điện thoại lại đây giúp chị.”
Chu Loan đi lấy điện thoại.
Chu Tự cất điện thoại xong, quay người đi ra ngoài.
“Mày đứng lại cho tao!” Chu Chấn hét lên, “Hôm nay mày dám bước ra khỏi cửa, tao chết ở đây cho mày xem.”
Chu Tự dừng lại một giây.
Chỉ nghe phía sau hỗn loạn lên, có người hét lên.
Cô quay lại nhìn, chỉ thấy Chu Chấn lấy một chai thuốc trừ sâu, ngửa đầu uống hai hớp đầy quyết liệt.
Nửa đêm, hành lang của bệnh viện u ám tịch mịch.
Vì cấp cứu kịp thời, nên tạm thời Chu Chấn không nguy hiểm đến tính mạng.
Thẩm Quân ngồi đầu hành lang khóc lóc. Lương Hải Dương tựa vào tường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Chu Loan đi đến nói với Chu Tự: “Chị, chị về nghỉ ngơi trước đi, có em ở đây rồi.”
Chu Tự đứng lên: “Vậy có gì thì gọi cho chị nhé.”
Cô đi đến cúi hàng lang để đi thang máy, trong lúc đợi thang máy, bỗng nhiên có người đến giật cánh tay cô, kéo cô thật mạnh đến chỗ hành lang thoát hiểm.
Đèn cảm ứng sáng lên, trước mặt cô là khuôn mặt u ám của Lương Hải Dương.
Chu Tự muốn chạy.
Hắn ta nắm tóc cô giật ngược lại, đụng vào vách tường, bóp chặt lấy cổ cô: “Đây là những gì cô muốn thấy sao? Không vờ vịt nữa đi?”
Chu Tự không thể nói nổi, chỉ có thể dùng hết sức để cào hắn ta đá hắn ta.
Nhưng Lương Hải Dương chẳng nhằm nhò gì, thậm chí hắn ta còn dí sát mặt cô: “Cô nhất định ly hôn đúng không? Vậy được thôi, cô có chứng cứ thì đi kiện đi, nhưng tôi sẽ không thừa tình cảm vợ chồng rạn nứt. Khả năng tòa án phán ly hôn rất thấp, cô có thể kiện tiếp, đương nhiên cuối cùng cô cũng sẽ đạt được mục đích thôi, nhưng trong lúc khoảng một hai năm đó,” Hắn ta dừng một lúc, dí sát vào tai cô, nói từng câu từng chữ như thể một tên ác ma: “Sẽ kéo cô chết chung.”
Năm chữ này như một lá bùa chết chóc, khiến cô không còn đường sống. Chu Tự càng đánh hắn ta kịch liệt hơn, cảm giác sắp tắt thở càng lúc càng mãnh liệt, cô hận mình sức quá yếu, và cũng chưa từng có cảm giác tuyệt vọng đến nhường này.
Chu Tự dần thôi không giãy dụa nữa, cô nghĩ rằng giờ đây hắn ta b*p ch*t cô mới là sự giải thoát tốt nhất.
Thế mà Lương Hải Dương lại buông tay, khom lưng phủi sạch dấu giày trên người. Ánh mắt hắn ta nhìn cô đăm đăm, thậm chí nụ cười ở khóe miệng còn mang theo mấy phần sung sướng, rồi hôn nhanh lên má cô một cái, mới xoay người bỏ đi.
Trịnh Trị lái xe thật chậm, nhìn ngó bên đường coi còn quán nào bán lúc nửa đêm không.
Trong xe ngập mùi rượu.
Hạ Nghiễn Châu nhắm mắt tựa vào lưng ghế, bàn tay thả lỏng đặt lên chỗ gác tay ở giữa, dạo gần đây phải đi xã giao nhiều, anh lại uống kha khá rượu, giờ đây bụng rỗng đến khó chịu.
Trịnh Trị nhìn ra ghế sau, hơi thở của anh nhẹ nhàng, dáng vẻ nhìn rất an tĩnh, hình như đã ngủ rồi.
Bên trái con đường xuất hiện vài quán ăn, cậu do dự không biết có nên gọi anh dậy không.
Nhưng hình như Hạ Nghiễn Châu cảm giác được vận tốc xe thay đổi, anh mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trịnh Trị lập tức hỏi: “Giám đốc Hạ, ăn mì được không?”
“Ăn gì cũng được.” Hạ Nghiễn Châu nói: “Đi thôi, đi ăn chung.”
“Anh ăn trước đi, chốc nữa em đến tìm anh.”
Chiếc xe đỗ vững vàng trước cửa quán, đợi anh xuống xe, Trịnh Trị mới đi tìm chỗ đỗ xe.
Nửa đêm vẫn sặc sỡ ánh đèn neon, trở thành hình ảnh huyên náo trong tĩnh lặng.
Khí lạnh tràn vào mũi theo từng nhịp thở, coi như Hạ Nghiễn Châu cũng tỉnh rượu một nửa rồi. Anh bước hai bước dài lên bậc thềm, trong lúc tình cờ nghiêng người, bỗng nhiên lại thấy bóng dáng quen thuộc ngồi trước cửa sổ của quán nồi đất bên cạnh.
Cô mặc áo sơ mi màu đen, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người chỉ cách nhau một tấm kính, ánh mắt cô trống rỗng, hình như là không nhìn thấy anh.
Hạ Nghiễn Châu không kiêng nể gì mà nhìn cô thêm một lúc, một lần nữa anh có thể khẳng định kiểu tóc mới hợp với cô hơn, chỉ có điều nếu như biểu cảm của cô tươi tắn hơn, thì sẽ càng hoàn mỹ.
Hiển nhiên là cô có uống rượu, nhìn có vẻ hơi say, vừa lười biếng, vừa lạnh nhạt, và cũng chất chứa đầy tâm sự.
Cửa sổ rộng lớn, cô lặng lẽ ngồi ở bàn, rất lâu cũng chẳng thấy nhúc nhích gì, nếu không phải khói lượn lờ bốc lên từ nồi đất và bóng dáng phục vụ qua lại ở phía sau, thì suýt đã ngỡ rằng đây là bức tranh dịu dàng giữa nơi ngập tràn mùi vị cuộc sống.
Hạ Nghiễn Châu hơi nhìn sang nơi khác, trong chốc lát lại nhìn sang đó, anh bước gần hơn vài bước, rút tay ra khỏi túi, gõ hai cái nhẹ nhàng lên cửa.
Chu Tự giật mình nhìn sang, thấy một người cao to đứng đó, mặc áo khoác dạ lông cừu hai hàng nút màu nâu cà phê. Rất kỳ lạ là, còn chưa thấy rõ mặt người đó ra sao, thì cái tên Hạ Nghiễn Châu đã nhẹ nhàng bật ra trong đầu cô.
Có lẽ là do uống nhiều nên hưng phấn hơn, ranh giới giữa hai người cũng mơ hồ theo, sau khi xác định đúng là anh, cô nở nụ cười.
Hạ Nghiễn Châu cũng hơi gật đầu, cười nhẹ.
Chu Tự ngồi bên trong nói gì đó, Hạ Nghiễn Châu đoán từ khẩu hình miệng của cô, đại khái đang hỏi có phải anh đến ăn khuya không. Anh gật đầu, chỉ vào chỗ trống đối diện cô, hỏi bằng hành động.
Chu Tự đưa tay mời anh vào.
Hạ Nghiễn Châu bèn chuyển hướng vào cửa tiệm nồi đấy, vén tấm rèm nặng trịch.
Không gian trong quán không quá lớn để được tấm sáu bảy cái bàn, lối đi chật hẹp, cũng chỉ có chỗ sát cửa sổ là hơi rộng rãi hơn một chút. Đã sắp mười hai giờ đêm, khách khứa không còn đông mấy, chỉ có bàn Chu Tự và một cặp ngồi ở trong góc.
Chu Tự cười nói: “Trùng hợp quá.”
“Đúng thật.” Hạ Nghiễn Châu dịu dàng trả lời. Anh ngồi ở ghế đối diện cô, cởi áo khoác ngoài, gấp đại vài cái, rồi đặt ở lưng ghế của mình, “Trễ vậy rồi, đi một mình à?”
Chu Tự: “Ừm.”
Anh nhìn xung quanh, cuối cùng lại dừng trên mặt cô, bất giác anh giật mình. Ở khoảng cách gần như vậy, Hạ Nghiễn Châu thấy có vết thương trên trán cô, dài chừng hai centimet, mặc dù đã cầm máu, nhưng xung quanh sưng đỏ hết lên, có chút tóc mái che lại, nhưng vẫn khiến người khác giật mình. Anh theo phản xạ nhìn xuống, trên cổ cô còn rõ dấu tay, có lẽ do da cô trắng quá, nên mới thấy rõ như thế.
Mà cô vẫn chống tay lên cằm, không có ý định che giấu.
Hạ Nghiễn Châu nhìn chỗ khác: “Lần đầu tiên đến quán này, có gì ngon giới thiệu không?”
“Tôi cũng vào đại thôi.” Chu Tự nói, “Tôi ăn viên thịt dê, ăn cũng được đấy.”
“Vậy thử xem.”
Hạ Nghiễn Châu giơ tay gọi nhân viên, gọi một phần giống Chu Tự.
Chu Tự đẩy đĩa rau trộn thập cẩm sang cho anh: “Món này tôi chưa ăn, nếu không để ý thì không cần gọi thêm đâu.”
“Được.” Anh nói với nhân viên: “Vậy bỏ rau trộn nhé.”
Nhân viên ghi lại, nói anh chờ một chút.
Hạ Nghiễn Châu nhìn nồi đất chỉ còn hơi nóng của cô: “Hình như cô không muốn ăn.”
Chu Tự trả lời kỳ lạ: “Không muốn để bụng rỗng thôi.”
Trong chốc lát Hạ Nghiễn Châu không nghĩ ra có gì không ổn, anh gấp mấy hạt đậu phộng trong đĩa rau trộn để ăn, thì nghe cô hỏi: “Muốn uống một ly không?”
Anh ngước mắt, dịu dàng từ chối: “Không đâu, muốn ăn gì nóng cho ấm bụng.”
Chu Tự chỉ rót thêm cho mình nửa ly. Có lẽ là do người đối diện không thuộc vòng tròn cuộc sống của cô, không thân quen, cũng không quan trọng, hoặc có lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt, thế nên cô đang trong trạng thái hết sức buông thả.
Cô nhấp một ngụm rượu: “Gặp nhau vài lần rồi, vẫn không biết anh Hạ làm gì.”
“Làm bậy bạ, làm đủ thứ.” Hạ Nghiễn Châu không kìm được lại nhìn vết thương trên trán cô, rồi lại sợ anh nhìn như vậy sẽ tạo gánh nặng cho cô, nên nhanh chóng nhìn vào mắt cô: “Chủ yếu là kinh doanh pháo hoa.”
“Loại đốt mỗi dịp lễ tết à?”
Hạ Nghiễn Châu gác đũa lên chén: “Không khác mấy.”
Chu Tự gật đầu, rồi lại nhìn ra cửa sổ: “Còn gần bốn tháng nữa là Tết rồi.” Cô nhẹ nhàng thở dài, có hơi thất vọng nói: “Nhưng mà năm nay vẫn chưa đổ trận tuyết nào.”
“Mùa đông còn dài lắm.”
“Đúng thế.” Nhưng Chu Tự vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Không lâu sau, nhân viên mang lên nồi đất đựng viên thịt dê nóng hôi hổi, trong chiếc đĩa bện bằng trúc có hai cái bánh mè nướng nóng giòn.
Hạ Nghiễn Châu múc một chén đưa cho Chu Tự: “Cậu cô lạnh mấy rồi, ăn của tôi đi.”
Chu Tự không từ chối: “Cảm ơn.” Cô dùng muỗng vớt một viên thịt dê, vừa thổi cho nguội bớt vừa ăn từng miếng nhỏ. Thật ra phần của cô gần như chẳng đụng đến, cô chỉ mới húp nước canh thử xem vị thế nào, nhưng bánh mè nướng thì đã ăn được gần nửa cái.
Tạm thời không ai nói gì, nhưng cũng không cảm thấy bầu không khí gượng gạo.
Hạ Nghiễn Châu ăn rất nhanh nhưng lại không thô lỗ, không bao lâu, nồi đất chỉ còn thấy đáy. Đĩa rau trộn cũng ăn hết một phần ba, hai cái bánh nướng thì không đụng đến.
Trò chuyện thêm vài câu, trời đã khuya lắm rồi.
Hạ Nghiễn Châu chỉnh trang lại tay áo sơ mi: “Nhà ở đâu, tôi có thể đưa cô về một đoạn.”
“Không làm phiền anh nữa, tôi còn muốn ngồi thêm một lúc.”
“Đã trễ lắm rồi.”
Chu Tự cười cười với anh: “Không sao đâu.”
Hạ Nghiễn Châu nhíu mày cực nhẹ, nhưng giọng vẫn đang đề nghị: “Con gái thì vẫn nên ít đi khuya thôi.”
“Tôi biết rồi.” Chu Tự nhìn anh một lúc, nói rất chân thành: “Cảm ơn anh.”
Hạ Nghiễn Châu cứ nghĩ, cô đang cảm ơn vì mấy câu quan tâm của anh, không anh không biết Chu Tự đang cảm ơn anh ăn với cô bữa này.
Anh không có lý gì mà ép buộc cô nữa, sau khi chào tạm biệt, anh lại nhìn cô một lần, rồi mặc áo khoác đi về.
Lúc Chu Tự vào đây có hỏi qua, quán ăn này kinh doanh hai mươi bốn giờ, sau khi Hạ Nghiễn Châu đi, trong tiệm chỉ còn lại cô và hai nhân viên.
Đường xá bên ngoài tĩnh mịch, trong tiệm cũng chỉ có tiếng từ các clip ngắn mà nhân viên đang coi.
Bất giác, chai rượu Ngưu Lan Sơn bốn mươi hai độ chỉ còn lại một nửa, nhưng cô vẫn chưa thấy say, cô chưa từng biết tửu lượng của mình lại tốt thế.
Không lâu sau, tiếng chuông ngoài cửa tiệm báo có khách tới, có người đi vào.
Nhân viên vừa đứng dậy, người đó đã đi thẳng đến chỗ Chu Tự.
Cô ngẩng đầu, lại cảm thấy người này khá quen.
Trịnh Trị nhìn cô thì cười, sau đó để đồ lên bàn cho cô: “Chị Chu đúng không, giám đốc Hạ bảo tôi đưa đến.”
Chu Tự cụp mắt nhìn theo phản xạ, thấp thoáng thấy trong túi có hai chai nước thuốc, gạc y tế và tăm bông.
Trịnh Trị nói tiếp: “Chị uống rượu rồi, nên giám đốc Hạ nhắc chị đừng uống tiêu viêm có kháng sinh*.”
*Sau khi uống rượu ít nhất sau 72 tiếng mới được uống kháng sinh, tương tác giữa rượu và kháng sinh trong các thuốc tiêu viêm sẽ gây ói mửa, co thắt dạ dày, đau đầu,… thậm chí ảnh hưởng đến thần kinh.
Cứ như men rượu trong dạ dày vừa nói đã phát huy tác dụng, Chu Tự thấy ấm hơn. Cô lập tức nhìn ra ngoài, thấy có một chiếc xe màu đen dừng bên đường, cửa sổ xe hơi hé, chẳng thể nhìn được người ngồi trong, nhưng ngay khoảnh khắc này, cô lại có chút dao động.
Chu Tự nhìn Trịnh Trị: “Cảm ơn cậu, cũng giúp tôi cảm ơn giám đốc Hạ nhé.”
Lúc Chu Tự ra khỏi quán ăn, đã là hai giờ đêm.
Định là dành chút thời gian để mình bình tĩnh, nhưng khi gió lạnh xuyên qua lồng ngực, cô vẫn cảm thấy chẳng còn gì để luyến tiếc.
Cô từng nghĩ rằng, rất nhiều rất nhiều năm về sau, cô sẽ rời xa thế gian này bằng cách nào đó, hoặc là bệnh, hoặc là tai nạn, nhưng chưa từng nghĩ đến cách coi thường mạng sống của mình.
Nhưng giờ đây cô chẳng còn đường nào để đi rồi
Cô đứng trên cây cầu không một bóng người vắt ngang sông, để mặc cho gió lạnh lùa đến.
Mặt sông còn chưa đóng băng, nước sông đen đục dâng lên theo từng cơn gió, cuộn trào từng cơn sóng.
Cô muốn hút điếu thuốc nữa, mà tìm khắp người lại chẳng tìm được bao thuốc Xuân Hạ Môn vừa mua chiều nay, bỗng nhiên sợ đây sẽ trở thành điều cuối cùng mình tiếc nuối. Cô lại lục túi tìm khắp nơi, vừa gấp gáp vừa hoảng loạn, trong lúc vô ý lại chạm phải túi ni lông được thuốc tiêu độc, rồi chạm đến một viên gì nho nhỏ.
Chu Tự thấy lạ, cô lấy ra đưa trước ánh đèn, thế mà là viên kẹo sữa.
Trái tim cô co rút thật mạnh, rồi bỗng nhiên lại nảy sinh cảm giác kinh ngạc mừng rõ.
Niềm vui này như tiếng chuông thức tỉnh, chỉ phút chốc, Chu Tự lùi ra sau vài bước.
Có lẽ thế giới của cô chưa rách nát tàn tạ đến thế.
Có xe chạy ngang qua, vút một tiếng, xé tan tiếng gió.
Đứng ngơ ngác ở đó thật lâu, cuối cùng Chu Tự cùng bình tĩnh lại.
Cô lại tiếng lên trước, giơ tay tì trên lan can, bước lên, chậm rãi rướn người nhìn dòng sông cuồn cuộn.
Bỗng nhiên nghe tiếng bước chân gấp gáp sau lưng.
Chu Tự còn chưa kịp quay đầu, đã cảm giác có người ôm chặt eo cô, mặc dù cách lớp quần áo thật dày, nhưng sức mạnh đó vẫn khiến cô chịu đau.
Mặc cho tiếng do gào thét, vẫn có thể nghe tiếng người đó thở dài thật nhẹ, ngay sau đó là giọng trầm thấp nhưng nhẹ nhàng của anh, “Không đáng đâu.”
Gỗ: Đọc đến đây thì mọi người cũng thấy là Chu Tự đã muốn tử tự rồi. Bị bạo hành, bố thì lại như bán con gái, thật sự Chu Tự thảm thương lắm.
Chu Tự cảm thấy tiếc vì chưa ngắm được đợt tuyết nào vì cô nghĩ hôm nay cô sẽ chết. Chu Tự cảm ơn Hạ Nghiễn Châu đã ăn cơm cùng cô vì cô nghĩ đây là bữa cơm cuối cùng của cô. Chu Tự nhận thuốc và thấy hơi dao động vì cô cảm thấy còn chút tình người xung quanh cô. Và may mắn cô đã tìm được viên kẹo trước khi kết liễu đời mình đã cứu được cô rồi.
Chỉ mới 7 chương đầu, mà mình đã chẳng kiềm được nước mắt.