Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 16

Men rượu lại bốc lên đầy, Chu Tự chỉ thấy hai chân mình lắc lư, hơi chếch choáng, cô lùi ra sau dựa lưng lên vách tường để đỡ người đứng vững.

Cô cảm thấy chỉ đợi tầm một hai phút, Hạ Nghiễn Châu đã đẩy cửa bước ra, anh bước nhanh đến chỗ cô.

Chu Tự híp mắt, thấy anh đã mặc áo khoác rồi, là một chiếc jackets ngắn màu đen làm bằng da dê, chất vải thắng thớm khoác trên bờ vai rộng rãi vững chắc của anh, khiến anh lại càng cao lớn hơn.

Anh bước nhanh mạnh mẽ, đôi giày dưới ống quấn tay của anh theo bước chân mà lúc gấp gáp lúc thả lỏng, ống quần lúc ẩn lúc hiện, khó mà tưởng tượng được cơ bắp khỏe mạnh, rắn chắc cỡ nào…

Chu Tự thôi không nhìn nữa, tim cô đập thình thịch như trống bỏi.

Giờ đây cô như thể đã bị thứ gì đó không chế hoàn toàn, dù cho có chút sợ hãi nhưng vẫn hi vọng những việc sẽ xảy ra ngay sau đó.

“Đi thôi.” Hạ Nghiễn Châu đứng ngay trước mặt cô, anh lại lấy túi và áo khoác trên tay cô rồi tự xách.

“Đi đâu?”

“Đến chỗ tôi.” Anh chỉ nói thế.

Chu Tự không hỏi nhiều, cô đi theo sau cách anh chừng một bước.

Không quá nhiều người lui tới, xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt, mọi người đều đang mong chờ vào khoảnh khắc giao thừa chút nữa đây.

Hạ Nghiễn Châu nghiêng người né những cô cậu thanh niên bước đến, anh quay sang hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”

Chu Tự vẫn còn tỉnh táo đấy, chỉ là bước chân cô phiêu diêu mà thôi.

Cô gật gật đầu.

Hạ Nghiễn Châu xoay người cô vào tường: “Đợi chút.” Anh lấy điện thoại trong túi quần tay ra: “Gọi một chiếc xe đến đây đi, qua bên đó cũng khá xa.”

Chu Tự nghe theo sắp xếp của anh.

Hạ Nghiễn Châu bấm số điện thoại, nói đơn giản vài câu, sau khi cúp máy, anh đi đến chỗ tường đứng cạnh Chu Tự.

Sau một hồi im lặng, anh nghiêng đầu nhìn cô.

Cô vẫn đang cụp mắt, hai má đỏ bừng, hơi thở như có hơi gấp gấp vất vả, khiến cho lồng ngực cô phập phồng thấy rõ. Qua lớp vải dệt len mỏng manh kia, nó như ngọn núi nhỏ nhỏ chạy dài vừa sừng sững vừa cao nhất.

Hạ Nghiễn Châu nín thở, cố nhìn đi chỗ khác.

Không lâu sau, một chiếc xe điện bốn chỗ không có khách lái đến chỗ họ, nhân viên lái xe đến gần thì đạp thắng, cung kính nói: “Giám đốc Hạ.”

Hạ Nghiễn Châu gật đầu, để Chu Tự lên xe trước.

Xe chạy đến đại sảnh resort, xuống khỏi xe điện, anh ấn lầu chín, là nửa tầng lầu độc lập được thêm vào bên khu A.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, âm thanh ồn ào huyên náo cũng dần biến mất, chỉ còn tiếng động cơ đang vận hành vang nho nhỏ.

Hai người đứng sóng vai nhau trong thang máy, giữ im lặng.

Chu Tự chẳng ngờ được rằng, một khi thật sự ở một mình sẽ khiến cô thấp thỏm đến vậy. Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu, bốn bề xung quanh là kính khiến cô chẳng có chỗ nào lánh mình, mà hình ảnh chiếu trên kính còn nhức mắt hơn bên ngoài kia cũn khiến cô ngẩn ngơ không biết phải làm sao, chẳng còn vẻ thản nhiên như khi nảy đối diện với anh.

Hạ Nghiễn Châu ho nhẹ một tiếng.

Chu Tự thần hồn nát thần tính, cô lật đật ngước nhìn, đối diện với mặt kính, anh thong dong đứng nhìn cô, cái nhìn đó không cuống quýt chẳng hấp tấp, như thể vật săn đã nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Cũng có thể do không gian thang máy chật hẹp, Chu Tự cảm thấy như mình hít thở khó khăn hơn, nảy sinh cảm giác muốn lùi bước.

Hạ Nghiễn Châu cứ như nhìn thấy được cô, “Nóng lắm à?”

“Hơi hơi.”

Không biết vô tình hay cô ý, anh nói: “Chốc nữa em tự chỉnh nhiệt đồ phòng, sao cho hợp với em, tránh bị cảm lạnh.”

Tim Chu Tự đánh thịch một cái, cô mím môi nhìn vào kính.

Hạ Nghiễn Châu vẫn đang nhìn cô, một lúc sau, anh rút tay từ trong túi quần ra, đặt tay xuôi bên người một lúc, rồi anh xoay cổ tay, xòe bàn tay ra với cô. Anh nhẫn nại đợi một lúc, mãi cho đến khi cô chủ động đưa tay tới, anh mới nắm lấy rồi nói: “Chu Tự, đã đến bước này thì làm gì nói gì cũng muộn rồi, muốn tôi nói mấy câu như thể “hôm nay trễ rồi”, gần như không có khả năng. Thứ tự này là do em chọn, mà bây giờ tôi leo lên lưng cọp rồi khó mà xuống được, tôi càng mong chơ là làm gì đó với em trước kìa.”

Anh nói từng câu từng chữ đầy dịu dàng, nhưng sức mạnh mà kéo lấy bàn tay cô lại nói cho cô biết rằng tối nay chắc chắn phải phát sinh chuyện gì.

Ngón tay Chu Tự bị anh nắm muốn sưng trướng lên, giữa tỏ ra yếu kém và tiếp tục thì cô chọn vế sau, dù sau chút sợ sệt ngắn ngủi này có thể bỏ qua.

Cô nói: “Tôi chẳng nói gì hết.”

Thang máy kêu “ting” một tiếng, đã đến lầu chín, chỗ này không giành cho người ngoài, cho nên không ai lên xuống cả.”

“Tốt nhất là vậy.” Hạ Nghiễn Châu kéo tay cô ra khỏi thang máy.

Tầng này vẫn khác với những tầng khác, hành lang rộng rãi, nhưng không phải là một đường thẳng tắp.

Chu Tự được anh dắt đi, quẹo trái rồi lại quẹo phải, sau một hồi rối rắm, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa.

Anh mở khóa bằng vân tay, đẩy cửa ra, đèn chiếu sáng và đèn hiệu ứng trong phòng sáng lên từng cái một, sau đó là âm thanh khởi động máy điều hòa, rèm cửa sổ sát đất ở đối diện cũng tự động được mở ra.

Chu Tự nhìn quanh đánh giá cả căn phòng, căn phòng được thiết kế và xây sửa theo phong cách thống nhất, chỉ có điều chỗ của anh rộng hơn, đậm vị của chỗ ở tư nhân hơn.

Ngoài cửa sổ tối đen, chắc hẳn là biển, vì có thể nghe rõ tiếng sóng.

“Uống gì không?” Anh hỏi.

“Không cần đâu.”

“Ngồi đi.” Anh cởi ảo khoác, tiện tay cắt trên lưng ghế sô pha.

Chu Tự không trả lời.

Anh lại gần cửa, nhấn “tạch tạch” lên bảng điều khiện, phòng lập lòe sáng tối, chỉnh cho đến độ sáng mà anh vừa ý.

Không đến nỗi tối đến không thấy được đối phương, nhưng cũng không nhức mắt khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Trước khi anh bước đến gần, Chu Tự đã thôi không nhìn nữa.

Cô cảm thấy rượu mà hôm nay mình uống lạ vô cùng, cứ thỉnh thoảng lại chếch choáng một lần, nghiêm trọng vô cùng. Lúc này hai má của cô đã nóng đến phát trướng, tim thì đập như trống bỏi, hai chân thì đau nhức rã rời, không thể chống đỡ cả cơ thể một cách đàng hoàng được.

Chu Tự chậm rãi bước đến bên cửa sổ, do cả căn phòng từ sáng bừng chuyển sang tối hơn, nên mới dần nhìn rõ ở ngoài cửa sổ kia, không thể không cảm thán, đây mới là căn phòng có cảnh biển đỉnh nhất.

“Chút nữa pháo hoa sẽ trình diễn ở bãi biển bên này.” Hạ Nghiễn Châu về một phía.

Chu Tự bất ngờ, giọng anh vang lên phía sau cô, không biết anh đến từ khi nào, chẳng chút tiếng động.

“Ừm.” Cô trả lời bằng giọng mũi.

Thoáng chốc Hạ Nghiễn Châu không nói gì nữa, anh đút hai tay vào túi quần, lặng lẽ đứng sau lưng cô, cùng nhìn ra cửa sổ.

Thời gian như bị kéo dài đến vô hạn, Chu Tự chỉ cảm thấy lưng mình như bị lửa thiêu đốt, anh không hề đụng chạm gì, nhưng cô có thể phán đoán được khoảng cách giữa hai người chắc chắn vượt không nằm trong vùng an toàn. Vì hơi thử của anh cứ lỡn vỡn bên tai cô, cũng loáng thoáng ngửi được mùi nước hoa trên người anh, ban đầu là mùi hương thanh mát như nước suối, trong đó như có thêm vị cay nồng từ nhục đậu khấu, càng về sau tạo mùi hương mạnh mẽ hơn. Hệt như con người anh.

Hạ Nghiễn Châu nhắc nhở: “Còn gần một tiếng nữa, làm nhanh thì chắc còn đón năm mới kịp.”

Chu Tự quay sang, không ngoài dự đoán, anh ở ngay đó.

Đôi mắt Hạ Nghiễn Châu trầm hơn, anh thấy hàng mi cô hơi run, cặp mắt nhìn từ đối diện mình đi lên, ngẩng cao đầu, nhìn vào mắt anh. Đôi mắt ấy như đang ẩn nước, ẩm ướt vô cùng.

Anh vẫn cứ chờ, nhưng lại phát hiện mình dần mất kiên nhẫn rồi.

Anh rút hai tay mình ra, nhưng ngay sao đó, cô lại rướn người, nắm chặt hai tay.

Chu Tự mượn sức từ tay anh nhón chân lên, chủ động hôn lên khóe miệng anh. Cảm giác như thời gian dừng lại mất mấy giây, bắt đầu từ nụ hôn này, chẳng còn gì phải đắn do suy nghĩ nữa.

Cô nhẹ nhàng nói: “Muốn hỏi Giám đốc Hạ một câu, uống phải rượu cho thuốc, sẽ có phản ứng thế nào?”

 Hầu kết Hạ Nghiễn Châu lăn nhẹ, anh trầm giọng: “Lúc nóng lúc lạnh? Miệng chát lưỡi khô? Rã rời? Chân nhũn?”

“Vậy có lẽ tôi dính chưởng rồi.”

Anh cười nhẹ, nhưng không vạch trần, “Vậy thì phiền rồi.”

“Phải làm sao đây?”

Hạ Nghiễn Châu không đáp, anh trở tay kéo cô vào lòng mình, giờ đây mới phát hiện chỉ một tay là có thể tóm gọn eo cô, thế bèn giơ tay còn lại, hơi dùng sức áp chặt ót cô, đẩy lên cao, ép cô ngẩng cao đầu.

Anh hôn một cách mạnh mẽ, nụ hôn này không được tính là dịu dàng gì.

Chu Tự bất giác rên một tiếng, cảm nhận được lưỡi anh tiến vào, bá đạo như muốn nuốt chửng cô.

Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai chân mềm nhũn, chẳng cách nào ngoài dựa vào anh.

Cho đến khi rút cạn hơi thở, anh mời tạm rời ra, để cô có cơ hội thở từng cơn hổn hển: “Phải làm sao đây?” Anh hệt như đang nghiêm túc tỉ mỉ suy nghĩ câu hỏi của cô, mà sau đó đáp án anh đưa ra là: “Làm được gì nữa, làm thật mạnh, làm cho đến nơi đến chốn.”

Cả người Chu Tự tê dại đi.

Ngay sau đó, cô thình lình bị Hạ Nghiễn Châu lật người lại, đặt cô lên cửa sổ sát đất rộng rãi.

Cô vô thức giơ hai tay lên, chống vào cửa kính.

Anh ở ngay sau lưng, mà theo sau là loạt tiếng sột soạt, chẳng ai nghĩ đến chiếc váy hôm nay lại vướng víu như vậy, quần bảo hộ dày dặn bên trong ôm người quá, nhưng ai mà ngờ anh lại một mạch kéo hết xuống đến đùi.

Chu Tự cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo, cô hít sâu một hơi.

Cô gần như chẳng thề ngờ rằng, anh sẽ trực tiếp như vậy.

Hạ Nghiễn Châu nhìn xuống, không kìm được phải hít sâu một hơi.

Chắc chắn là đèn đuốc trong phòng không phải u tối gì, vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ trược mặt, trắng như sứ, tròn trịa…

Mà dưới khe sâu kia, là dòng suối ẩn hiện.

Hạ Nghiễn Châu bật cười, anh còn chưa làm gì nhé.

Đưa tay vào sâu, cô hốt hoảng ưỡn eo cong cứng người, rất lâu sâu, cô mới thở ra một hơi nặng nề, như thể đã thích ứng thả lỏng rồi, eo cô mới hạ thấp dần.

Cô ưỡn người, chủ động sà vào lòng anh.

Chu Tự chống trán vào cửa sổ, cô cụp mặt nhìn ra ngoài, ngoài đường vẫn là dòng xe cộ thoi đưa bất tận, trước cửa resort và bên bờ biển vẫn còn nhiều người chụp ảnh, tản bộ, đốt pháo que, chỉ cần có ai đó hơi ngẩng đầu nhìn…

Không dám nghĩ nhiều nữa, môi đã bị cắn đến trắng bệch, căn phòng này im lặng đến đáng sợ, khiến tiếng “khuấy” nước như được phóng đại lên vô số lần. Từng đợt k*ch th*ch liên tục khiến cô mất một lúc lâu nhưng vẫn không biết phải phản ứng lại thế nào, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cố sức để bám vào mặt kính, để lại dấu tay mờ mờ trượt dài hết sức kỳ dị.

Cô cảm giác như mình là nhành liễu đang phất phơ trong gió, mặc anh nắm giữ tốc độ, mặc anh cầm nắm.

Thấy cô rã rời như thế, nhưng Hạ Nghiễn Châu vẫn không ngừng công kích.

Rõ là anh cố ý.

“Mới tay thôi đấy.” Hạ Nghiễn Châu dựa vào, anh vui vẻ hôn sau tai cô: “Chu Tự, bản lĩnh đâu?”

Chu Tự nhắm mắt, cô nói với giọng gần như là van xin anh: “… Đi tắm trước nhé, được không?”

Một lúc sau: “Được.”

Chỉ nghe được một tiếng “bựt”, như tiếng nút chai được bịt kín vừa mới khui ra, dưới đất là vài giọt lách tách.

Hạ Nghiễn Châu lại bật cười.

Đôi mắt Chu Tự đờ đẫn xa xăm, mà ngay sau đó, cô được anh ôm ngang người, đi vào phòng tắm.

Đứng dưới dòng nước ấm áp nhỏ nhẹ như cơn mưa rào, anh nhập cuộc rồi.

Do lâu ngày thành ra lạ việc, cả quá trình không được trôi chảy là mấy, thần kinh của Chu Tự căng chặt như đang phải đối đầu với kẻ địch, nhưng bên tai lại nghe giọng cười trầm thấp, rồi than mình gặp trúc trắc khó khăn thế nào.

Chu Tự cố sao để mình thích nghi, thì anh lại chẳng hề thương xót cho, như ước nguyện của mình cô trở thành con thuyền nhỏ trôi nổi, chòng chành giữa biển sâu sóng lớn cuộn trào.

Cô vừa bất lực mà lại vừa khát khao, bật thốt những câu từ quá giới hạn, phát ra những âm thanh vừa xa lạ mà như thể đã gần đén giới hạn sụp đổ, lúc thì mong chờ, lúc lại cầu xin…

Đến khi mọi chuyện kết thúc, cô chỉ thấy cổ họng mình khô rát rất khó chịu.

Hạ Nghiễn Châu ôm cô ra khỏi nhà tắm, đặt cô nằm yên trên chiếc giường rộng lớn.

Chăn ga được làm từ chất liệu tơ tằm màu xanh đen, cô cuộn tròn người nằm trên đó, không có gì che chắn, hệt như vầng trăng khuyết tỏa sáng màu trắng ngọc ngà trên nền trời đêm.

Con ngươi của Hạ Nghiễn Châu như sẫm lại, anh không ngờ mình lại mất khống chế đến thế.

Thật sự là đêm nay không nằm trong kế hoạch của anh, nhưng anh cũng đâu ngây thơ đến độ đi từ chối, huống hồ gì cô là cô gái trong lòng anh mà anh còn đắm say suy nghĩ phát triển cùng cô, anh cầu còn chẳng được.

Hạ Nghiễn Châu đút cô chút nước ấm, rồi lại có những đụng chạm cơ thể.

Đèn trong phòng đã được anh chỉnh đến mức tối nhất, ánh trăng nhàn nhạt soi thẳng qua cửa sổ rọi thẳng vào phòng, để lộ hết mọi sự mềm mại uyển chuyển trong căn phòng.

Giữa lúc đó, bầu trời thình lình “bùng” lên một tiếng, pháo hoa bắn cao tầm 750m để mở màn, chào đón một năm mới sắp đến.

Cả căn phòng sáng như ban ngày.

Hạ Nghiễn Châu dừng lại, “Chu Tự, nhìn sang đây.”

Chu Tự vùi cả khuôn mặt trong chăn, dưới hông cô được kê thêm hai chiếc gối, cô nghiêng đầu một cách khó khăn, đập vào mắt là cả bầu trời ngập tràn hoa pháo bông màu vàng kim ngoài ô cửa sổ.

Nhất thời lóa hết cả mắt, Chu Tự híp mắt nhìn.

Đồng hồ điện tử trong phòng hiển thị giờ, còn ba mươi giây nữa là đến năm mới.

Hạ Nghiễn Châu sáp đến hôn lên vai cô: “Tuyết rơi rồi.”

“… Vậy à.”

“Em nói em thấy tiếc vì năm nay chưa được ngắm tuyết rơi.” Hạ Nghiễn Châu nhìn đồng hồ: “Còn mười ba giây nữa, vẫn tính là năm nay.”

Chu Tự lại híp mắt, cô cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới bầu trời pháo hoa liên tục nở rộ chiếu rọi, có thể thấy được tuyết rơi xào xạc.

Cô nhớ ra rồi, hôm mà cô có ý định kết liễu đời mình, ở trong quán ăn nồi đất, cô từng nói thế với anh. Rồi đột nhiên lại thấy bất ngờ vì anh vẫn còn nhớ.

Bỗng chốc, lòng Chu Tự tràn ngập nỗi hổ thẹn, với cô mà nói Hạ Nghiễn Châu là ân nhân, cô từng lợi dụng anh, anh cũng từng cứu vớt cô… bỗng nhiên Chu Tự phát hiện mình thật đê hèn bỉ ổi, không những không biết ơn, bây giờ còn phá hủy mối quan hệ này.

Chỉ mới tỉnh táo được trong phút chốc, rồi lại bị Hạ Nghiễn Châu kéo ngược trở về.

Anh hung hăng vô cùng, như thể trừng phạt vì cô đã phân tâm quá lâu.

Đồng hồ điển từ hiển thị năm giây đếm ngược, ngoài cửa sổ pháo hoa bắt đầu nổ đì đùng.

Trời sáng như ban ngày, lấp lánh sắc màu rực rỡ vô ngần.

Đêm dài ở Bắc Đảo, vạn vật sục sôi.

Sau khi kết thúc, Chu Tự phải mất một lúc lâu mới tỉnh lại, mãi một lúc lâu cuối cùng cô cũng tìm lại được thính giác của mình, loáng thoáng nghe tiếng nước chảy tí tách.

Cô cố mở mắt, nhìn lớp kính thủy tinh vây quanh phòng tắm như chiếc hộp huyền ảo, tản ra anh sáng vàng cam ấm áp mà mập mờ. Bên trong đó là bóng người của Hạ Nghiễn Châu, tướng tá anh cao to, anh đứng dưới vòi sen, đang giơ tay vần vò mái đầu ngắn.

Chu Tự lập tức tỉnh táo, cô cắn răng chống người ngồi dậy, vừa muốn đứng lên, thì hai chân đau mởi đến mức té ngồi xuống lại.

Phải ngồi thêm cỡ mấy giây nữa, cô mới đi chân trần khắp phòng để tìm quần áo ban nảy vứt lung tung, cô mặc từng cái một, cuối cùng cầm điện thoại, vắt áo khoác lên cánh tay, ngồi trên sô pha đợi anh.

Không lâu sau, tiếng nước trong nhà tắm dừng hẳn.

Chu Tự đứng dậy.

Hạ Nghiễn Châu mở cửa, th*n d*** chỉ quấn mỗi khăn tắm, vài giọt nước còn đang trượt trên bả vai và trên ngực anh. Anh lấy khăn tắm lau mái tóc ướt đẫm, vừa ngước nhìn, đã thấy cô đứng chắn trước cửa, tức thì đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo hẳn.

Chu Tự né tráng đi nhìn đi chỗ khác, tạm thời im lặng không nói gì.

Hạ Nghiễn Châu đổi sang đôi dép sạch sẽ, đi vòng qua cô đến bảng điều khiển ngay cửa chỉnh đèn sáng lại, “Không ngủ một đêm rồi đi?”

“Tôi về đây.”

Anh vò vò mái tóc, rút khăn tắm ra, quăng đại đi: “Không đi tắm?”

“Tôi về rồi tắm.”

Hạ Nghiễn Châu lạnh lùng nhìn cô, cũng chẳng bất ngờ là mấy, nhưng trước và sau chuyện này mà cô chẳng có chút thay đổi nào, cô tự định nghĩa cả đêm này, lại khiến anh cảm thấy châm chọc lắm.

Anh cười hừ giọng mũi: “Tỉnh rượu rồi?” Rồi lại quan tâm hỏi han: “Còn lúc lạnh lúc nóng không? Chân còn nhũn không?”

Chu Tự nghe được anh đang chế giễu mình, lại bất giác nhớ lại khi nảy mình vừa phóng túng quá mức, bỗng nhiên thấy mồ hôi chảy nóng hết cả người.

Vốn chẳng muốn trả lời anh, im im cho qua, nhưng Hạ Nghiễn Châu lại nghiêng người đến, chắp tay sau lưng, hơi áp người nhìn thẳng cô: “Hỏi em đó.”

Chu Tự chỉ đành bất lực lắc đầu: “Hết rồi.”

“Vậy có vẻ tôi là thuốc giải.” Hạ Nghiễn Châu đứng thẳng người, lạnh lùng cười nói: “Có vừa ý không?”

Chu Tự tạm vẫn chưa phản ứng kịp: “Vừa ý cái gì?”

“Phục vụ khi nảy.” Anh nói: “Dù sao cũng là lần đầu làm nghề này.”

“…” Chu Tự trả lời một cách khó khăn: “Tôi không nghĩ thế.”

“Vậy thì?”

Cô ngập ngừng, hình như “tình một đêm” cũng khó nói nên lời. Cô chỉ muốn bỏ chạy thôi, cô nhìn đồng hồ trên tường: “Đã trễ lắm rồi, anh nghỉ ngơi đi.”

Cô muốn bước ra ngoài, nhưng anh thì cản lại, còn muốn làm khó cô chút, nhưng lời đến bên miệng thì lại nuốt vào.

Hạ Nghiễn Châu lạnh lùng cười một tiếng.

Con người anh ghi thù, tương lai còn dài.

Anh tiện tay chộp áo thun màu trắng vắt trên lưng sô pha chòng vào người, rồi đi vào phòng thay đồ tìm quần.

Không lâu sau, anh mặc áo trắng quần đen, ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng, trang phục này Chu Tự chưa từng thấy bao giờ. Ảo giác trong phút chốc, lại khiến cô cảm thấy anh hơi ốm chút, những đường nét cứng rắn và cơ bắp rắn chắc kia đều được che đậy dưới chiếc áo thun trắng đó.

Bất giác lại nhớ đến những gì vừa phát sinh khi nảy, cô nhớ mang máng sức ở cánh tay anh làm cô bất ngờ, anh có thể chống tay trên giường để cô dưới người, rồi cuối đầu nhìn thẳng vào chỗ kết hợp.

Giữa lúc thất thần ấy, Chu Tự thấy mình xấu hổ vô cùng.

Cô thình lình ngẩng đầu, lại thấy Hạ Nghiễn Châu đang vô cảm nhìn cô.

Bỗng cô lại đoán được ý anh, Chu Tự lập tức nói: “Tự tôi đi về được, không cần phiền đâu.”

Hạ Nghiễn Châu mở cửa: “Đến cửa thang máy, từ đây đi hơi lòng vòng.”

Chu Tự không kiên trì, cô cúi đầu đi ra trước anh.

Hạ Nghiễn Châu thuận tay đóng cửa, bước chân của anh khá to, anh lướt qua cô đi lên trước.

Đèn hanh lang hơi tối, dưới đất được lót thảm dày êm ái, dưới chân anh là đôi dép da, bước đi chẳng vang chút âm thanh nào cả.

Chu Tự cũng cố gắng thả lỏng bước chân, lặng lẽ đi theo anh.

Hai người không nói bất cứ câu nào.

Đi đến cửa thang máy, Hạ Nghiễn Châu bấm nút cho cô, trong lúc chờ, trên cửa thang máy màu bạc sọc sọc, lờ mờ ánh bóng người anh.

Không lâu sau, thang máy “ting” một tiếng rồi chậm rãi mở ra.

Hạ Nghiễn Châu hất đầu chỉ vào trong.

Chu Tự lặng lẽ bước vào, cô xoay người, hơi cụp mắt, là đã có thể thấy được đôi dép da màu nâu của anh.

Lần đầu tiên cô cảm thấy thang máy đóng cửa cần nhiều thời gian như vậy, mãi cho đến khi nghe tiếng động cơ chuyển động nhỏ xíu vang lên, cô mới dám ngẩng đầu, nhưng lúc vô tình, cô lại thấy anh đang nhìn mình chăm chú.

Lồng ngực Chu Tự bỗng xuất hiện cảm giác đau nhức vô cùng, hệt như bị kim châm, cảm giác này như vọt lên tận cổ họng.

Cô cố gắng nuốt nghẹn, đè cảm giác này xuống.

Cuối cùng thang máy cũng đóng kín, cửa kính thang máy là hình ảnh của cô.

Cố gắng giữ chút sức lực cuối cùng đã sắp kiệt quê, hai chân Chu Tự run lẩy bẩy, cô chống tường từ từ ngồi xổm xuống.

Thình lình nhìn thấy gương mặt chán ghét của mình, cô giơ tay, che hết mọi thứ trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment