Về đến phòng, Chu Tự chẳng còn hơi sức đâu mà thay đồ, cô ngã đầu là ngủ mất.
Đến lúc thức giấc, cửa sổ sát đất đã ngập nắng đến chói mắt, cầm điện thoại lên xem, đã là mười giờ sáng rồi. Cảm giác đau xót lan tràn khắp người và cảm giác nhoi nhói như bị đốt cháy ở chỗ nào đó gợi nhớ lại ký ức cho cô, Chu Tự nhắm mắt đầy tuyệt vọng, bỗng chốc cô thấy hối hận vô cùng.
Mấy ngày ở Bắc Đảo, cả quá trình tiếp xúc với Hạ Nghiễn Châu, đầu tiên là cảm xúc dâng trào, vừa khát khao mà vừa tràn ngập mong đợi, cả quá trình này ý chí của cô hoàn toàn bị khống chế, và đến nỗi cả tâm tư chuyện đó, không hề màng đến hậu quả.
Rồi sau đó khi gần đạt đến điểm giới hạn, cô càng lúc càng mơ màng, mãi cho đến sau khi được thỏa mãn thì lại đột nhiên thấy nản chí, mà lúc này, những cảm xúc sục sôi kia mới chậm rãi bình tĩnh lại, lý trí tìm về, không biết mình phải làm sao để đối mặt với mọi việc.
Cô lật người, vùi vào trong chăn.
Điện thoại rung vài cái, là tin nhắn weixin.
Khi nhìn rõ màn hình điện thoại hiện tên Hạ Nghiễn Châu, tim cô đập như trống bỏi.
Sau hồi do dự, cô mở xem, trên đó chỉ vỏn vẹn ba chữ.
Sau khi Hạ Nghiễn Châu kết thúc cuộc họp, anh về phòng thay đồ.
Theo lịch trình thì sáng nay sẽ bay về thành phố Lâm, trợ lý gửi thông tin chuyến bay vào điện thoại anh, anh chuyển tiếp tin nhắn cho Trịnh Trị, bảo cậu ấy chuẩn bị xuất phát.
Tuyết rơi suốt đêm hôm qua, một phần đã hòa vào biển cả, phần còn lại phủ đầy bãi biển.
Bầu trời u ám không được trong lành, cả thế giới như được tô một màu trắng xám.
Hạ Nghiễn Châu đứng trước cửa sổ sát đất thắt cà vạt, anh vô thức nhìn ra ngoài.
Cả căn phòng yên tĩnh, cuối cùng anh ấn kéo cà vạt chặt chẽ, lúc xoay người, vô tình nhìn thấy những dấu vết lơ mờ bị kéo dài ở chỗ thủy tinh bên cạnh.
Anh đứng nhìn đó một lúc, rồi lại nhớ ra gì đó.
Tấm kính này được lau chùi sạch bóng nhìn như trong suốt, nên chỉ cần mỗi một vệt nhỏ thì cũng sẽ thấy rõ, huống hồ gì tối qua Chu Tự liều mạng chụp nó như cọng cỏ cứu mạng của cô.
Hạ Nghiễn Châu nín thở, nhớ đến dáng vẻ lúc cô cong eo để hòa hợp với mình, bên trong cô ấm nóng, ẩm ướt, nhất thời khiến anh không khống chế được mình.
Cảm thấy bức bối, anh lại kéo lỏng cà vạt.
Anh rót một ly nước ấm, rồi lại quay lại, ngồi trên tay vịn sô pha, tiếp tục thưởng thức kiệt tác của cô. Anh chậm rãi uống hết từng ngụm nước, rồi đặt ly nước lên bàn trà, vào nhà tắm lấy khăn ấm, lau hết những dấu vết kia.
Chỗ này của anh không phải riêng tư hoàn toàn, thỉnh thoảng sẽ có trợ lý ra vào, có lúc Trịnh Tự cũng sẽ đến đưa này nọ, ngoài ra còn có người dọn dẹp và đầu bếp.
Chỉ cần là người từng trải, đều sẽ dễ dàng nhận ra đó là gì, anh thì chẳng sao, nhưng lòng anh lại không cô trở thành người phụ nữ nào đó để cho mọi người bàn tán.
Quăng khăn tắm qua một bên, anh kéo cô tay áo nhìn đồng hồ, chuẩn bị ra ngoài.
Lúc bước đi lại đạp trúng gì đó dưới chân, anh dân bước, rụt chân lại, cúi đầu nhìn, chỗ khe hở dưới chân ghế sô pha có sợi dây màu nâu.
Hạ Nghiễn Châu khom lưng nhặt lên, là túi của Chu Tự. Tối qua cô bỏ trốn như con rùa rụt cô, chẳng còn kịp đâu mà quan tâm đồ mình đem theo.
Nương theo động tác của anh, có tiếng “ting tang” nhỏ nhẹ vang lên.
Hạ Nghiễn Châu lật túi lại, anh phát hiện hóa ra là túi cô mang đi đảo Cát, trên dây đéo túi được thắt bùa bình an anh tặng cô.
Thình lình khiến tâm tư anh bay xa, anh nhớ lại mình cũng từng có một cái như vậy, không khác kiểu này là bao.
Vẫn vào cái năm mười lăm tuổi ấy, lần đầu tiên anh gặp Chu Tự.
Anh ở trên đầu tường hái sơn tra, còn cô ngồi dưới gốc cây, lặng lẽ ngồi đó ôm mặt nhìn anh.
Câu đầu tiên cô mở miệng hỏi anh là người bờ tường bên kia là gì, anh trả lời là biển.
Sau đó cô không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi đó, không tạo ra bất kỳ âm thanh dư thừa nào nữa.
Hạ Nghiễn Châu tiếp tục hái sơn tra, nhưng tâm tư anh đã trôi dạt đến đâu.
Không lâu sau, anh vô thức nhìn sang, nhưng tình cờ phát hiện cô vẫn đang nhìn, nói cho đúng ra, ánh mắt cô cứ di chuyển theo tay anh.
Đại khái Hạ Nghiễn Châu đã đoán ra ý cô, cô giơ quả sơn tra trong tay mình lên: “Muốn ăn?”
Bỗng nhiên cô ngồi thẳng lưng ngay ngắn: “Chua không?”
“Hơi hơi.”
Anh ném sang, sơn trà rơi đúng vào cổ áo cuộn tròn của cô.
Cô không thèm khách sáo, cầm lấy lau bụi ở ngoài, rồi cắn một miếng.
“Chu không?” Anh cũng hỏi.
Cô lắc đầu, chậm rãi từ tốn anh hết quả sơ tra đó.
Hạ Nghiễn Châu thấy mặt màu cô vẫn thế, miệng tứa nước miếng, anh không hiểu nỗi sao lại có người thích ăn chua thế. Chu dù là Vệ Tam thì cũng phải mang về để bà nội Viên xử lý cho thêm thật nhiều đường, để làm đồ ngâm.
Anh lại hái thêm mấy quả hơi to, quăng xuống rớt ngay đùi cô, rồi lăn xuống dưới chân cô.
Cô cúi người nhặt lên, cô vừa ăn vừa nhặt tiếp mấy quả, sau đó cho hết vào ba lô đang mang trên vai.
Ở ngay bậc thang chính điện gần đó, có người đàn ông hét gì đó với cô.
Hạ Nghiễn Châu đứng trên cao, tầm nhìn thoáng đãng.
Anh thấy người đàn ông đó mặc áo thun Polo có sọc ngang màu nâu cà phê và quần jeans, không phải người mập mạp, nhưng cái bụng bia do thắt thắt lưng lộ ra khá là nổi bật. Tóc tai được chải chuốt cẩn thận, chải ra sau rất ngay ngắn.
Giờ đang là mùa thu mát mẻ, nhưng lại cảm giác người này hơi dầu mỡ.
Hạ Nghiễn Châu lại nhìn xuống cô gái dưới gốc cây, cô nhặt xong quả sơn tra cuối cùng trong lùm cỏ, chẳng thèm đoái hoài gì đến người kia.
Đợi cô nhặt xong hết, cô mới đứng lên, hai tay che trước trán nhìn sang Hạ Nghiễn Châu, “Nhiều quá rồi, cảm ơn cậu.”
“Chuyện nhỏ mà.” Hạ Nghiễn Châu hất cằm.
“Mang về ăn được lâu lắm.”
Hạ Nghiễn Châu gật đầu.
Người đàn ông đứng ở kia lại kêu vài tiếng, không biết có một người phụ nữ mặc váy dài đứng cạnh ông từ bao giờ, dưới chân bà là đôi cao gót màu trắng, đứng sát rạt ông, hai người gần như cao bằng nhau.
Hạ Nghiễn Châu nhắc nhỏ: “Đang kêu cậu nhỉ.”
“Ừm.” Cô trả lời, nhưng vẫn không nhìn sang đó.
Cô gần như vùi cả khuôn mặt vào trong ba lô, đang nghiêm túc tìm gì đó.
Vệ Tạm đứng ở bên kia bờ tường thỉnh thoảng lại thúc giục anh.
Hạ Nghiễn Châu lại nhìn cô, nhất thời không biết phải nói gì, anh định xoay người nhảy xuống rồi.
“Đợi chút.” Cô bỗng gọi anh lại.
Hạ Nghiễn Châu quay đầu.
Cô cô gắng đưa gì đó lên.
Bờ tường này cao cả ba mét, cô nhón chân cách mặt đất một chút, nhưng sức yếu, không ném đúng.
May mà tay chân Hạ Nghiễn Châu nhanh nhẹn, anh khom người kéo lên, có một sợi dây màu đỏ móc trên tay anh, nó hơi rủ xuống, ở dưới là lá bùa bình an làm bằng vải lục.
Hạ Nghiễn Châu nhướn mày khó hiểu, nhìn hỏi cô.
Cô mang lại ba lô lên vai: “Mới xin được đấy, tặng cậu nhé.”
“Tặng mình?”
Cô gật đầu: “Hạ Nghiễn Châu muốn từ chối: “Đồ vật có ý nghĩa như vậy…”
“Chúc cậu bình anh.”
Không đợi Hạ Nghiễn Châu trả lời, cô đã chạy vào trong chính điện.
Theo động tác của cô mái tóc xõa tung như mặt quạt, ánh nắng rọi lên mái tóc đen tuyền bóng mượt.
Chạy đi thật xa, rồi cô lại quay đầu nhìn, giơ tay thật cao chào anh, vừa chạy vừa nhảy nhìn vừa sống động vừa tươi sáng.
Gió biển thổi mang theo cái tanh tanh mặn của biển cả đến đây, chiếc lục lạc nhỏ dưới lá vùa vang vài tiếng lanh lảnh.
Lúc đó Hạ Nghiễn Châu vẫn còn chưa hiểu hết trọng lượng của bốn chữ “chúc cậu bình an.”
Anh ngẩng đầu nhìn, đã chẳng còn thấy bóng dáng cô đâu.
Năm đó, Hạ Nghiễn Châu mười lăm tuổi, là mùa hè cuối cùng trước khi lên cấp ba.
Anh sắp phải rời xa đảo Cát, đến học ở thành phố Lâm.
Vốn chỉ là một buổi sáng bình thường, nhưng vào ngày hôm nay của nhiều năm sau khi nhớ lại, những hình ảnh đó vẫn rõ ràng như thế.
Hạ Nghiễn Châu bất giác lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng có người thì như bị mất trí nhớ vậy, chẳng nhớ được khỉ gì hết.
Anh cầm túi trong tay, mở cửa, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Chu Tự.
…
Anh chỉ gửi mỗi ba chữ: Ghé lấy túi.
Lúc này Chu Tự mới nhớ tối qua cô về tay không, điện thoại thì nhét trong túi bên hông váy, tối qua lúc bị kéo lên, thì quăng bộp dưới đất.
Sau đó cô lúc cô mặc quần áo đi về, thì tình cờ nhặt được.
Chu Tự khóa màn hình, lật người lại.
Suốt cả một ngày, trừ lúc đi vệ sinh, còn lại cô cứ núp dưới chăn không thiết sống nữa. Lúc nghĩ thông suốt, lúc lại không cách nào tự thuyết phục bản thân được, tâm trạng lên xuống một cách nghiêm trọng.
Cho đến tận chiều hôm ấy, bỗng nhiên cô lại thông suốt.
Như thể đã lo lắng đến cực hạn, thì sẽ để cho mọi thứ thuận theo tự nhiên, cảm giác mà cứ kệ hết đi chẳng có gì lo cả.
Vốn đây là việc anh tình tôi nguyện, chẳng ai thiệt thòi, thì bản thân mình chẳng cần thiết phải hổ thẹn gì cả. Cô vừa không muốn thay đổi kế hoạch, mà cũng không thể bồi thường nỗi nếu vi phạm quy ước, vậy cần gì tự hành hạ mình.
Sau này sẽ chẳng tránh được còn phải gặp lại anh, đến lúc đó thì chẳng bằng cứ chào hỏi thật thoải mái.
Cuối cùng Chu Tự cũng lết ra khỏi giường, để đi tắm rửa.
Đối diện với nhà tắm là kính to bên đầu hành lang còn lại, dưới ánh sáng le lắt, cô phát hiện trên người mình có rất nhiều dấu vết không rõ ràng, nhất là phần lưng.
Hai chân cô cũng đau nhức như là bị thương sau cuộc thi chạy marathon vậy.
Vài cảnh lại chạy qua đầu cô, không thể phủ nhận đó là trải nghiệm trước đây chưa từng có, cô rất thoải mái.
Chu Tự không kiềm được mà tự châm biếm mình, may mắn biết bao, bốc trúng secret rồi.
Cô nhanh chóng tắm rửa, thay sang bộ đồ sạch sẽ, tìm đại cây son để tô, rồi đi đến chỗ Hạ Nghiễn Châu để lấy túi.
Hôm nay trời khá lạnh, gió lạnh lùa vào theo chuyển động từ cửa xoay.
Đại sảnh đã tháo bớt những vật trang trí đỏ hồng, xung quanh rộng rãi hơn, cũng không có nhiều người, tạo cảm giác lạnh lẽo sau khi lễ tết trôi qua.
Chu Tự bước vào thang máy, cho dù đã xây dựng tâm lý cho mình, nhưng khi nhấn thang máy cô vẫn thấy run tay, nhưng ngay sau đó, cô lại phát hiện cô chỉ có thể bấm lên đến tầng tám.
Cố gắng nhớ lại, tối qua hình như Hạ Nghiễn Châu phải quẹt thẻ lên tầng chín.
Não cô phút chốc ngừng hoạt động, cô định gọi điện thoại hỏi anh địa điểm gặp mặt, nhưng lúc đang do dự thì có người vào thang máy. Người đó mặc trang phục của khách sạn, chọn lên tầng tám, rồi thân thiệt nhiệt tình hỏi cô lên tầng mấy.
Chu Tự im một lúc: “Cũng tầng tám.”
Thang máy lên trên.
Lúc cô ký hợp đồng từng đến đây hai lần, cả tầng này là khối văn phòng, chắc chắn Hạ Nghiễn Châu cũng có một phòng trong đây. Giờ đang là giờ tan tâm, đèn trong sảnh đã tắt một nữa, chỉ còn vài người còn ngồi tại chỗ.
Chu Tự hỏi chỗ lễ tân: “Xin hỏi giám đốc Hạ có ở đây không?”
Cô gái trẻ ngồi sau quầy ngẩng đầu, lễ phép nhìn cô một lúc: “Chị là chị Châu ạ?”
Chu Tự im lặng, gật gật đầu.
Cô gái cười đứng lên, lấy túi giấy từ trong tủ ra đưa cô: “Vẫn đang đợi chị ạ, túi của chị ở trong đây. Giám đốc Hạ có dặn, sẽ có một chị gái họ Chu đến lấy.”
“Cảm ơn nhé.” Cô cười gật đầu, rồi xoay người rời đi.
Chỉ đơn giản như thế, cần gì phải chần chừ suốt cả một ngày.
Thậm chí trước khi đến còn nghĩ cách đối phó hết mọi tình huống, bao gồm phải cười thế nào cho tự nhiên, nhìn anh kiểu gì thì mới không có vẻ mập mờ, và cả nói cái gì mới có thể làm dịu bầu không khí…
Ai ngờ, còn chẳng cần gặp.
Trái tim treo lơ lửng có thể đáp đúng chỗ rồi, Chu Tự tổng kết lại là: Đừng đánh giá cao mình quá.
Sau đó, cô vốn định về thành phố Lâm một chuyến, nhưng do bên công ty sửa chữa thúc giục quá, ý họ là gần Tết rồi, còn kéo dài nữa thì sợ không hoàn thành kịp, hoặc là đợi sang năm rồi bắt đầu.
Vừa mới đóng tiền thuê, Chu Tự không muốn lãng phí thêm nhiều thời gian làm gì, thế là báo bên phía sửa chữa lập tức vào việc.
Cô trả phòng thuê trên resort, tìm ở đỡ tại một tại một khách sạn bình dân gần đó, để vừa để ý việc sửa chữa vừa tìm nhà thuê.
Một tháng hơn nhanh chóng trôi qua, còn một tuần nữa là năm mới đến.
Bên phía tiệm hoa chỉ còn phần sau nữa là xong, phải đợi qua năm thợ thầy đi làm lại mới hoàn thành được.
Cô thuê một căn riêng ở khu dân cư gần đường khu resort, môi trường xung quanh có hơi lộn xộn, cũ kỹ, được cái nhà cửa khá là sạch sẽ, giá cho thuê cũng hợp lý. Mà điều quan trọng nhất là, đi bộ đến tiệm hoa chỉ mất mười lăm phút.
Mọi việc gần như đã hoàn thành, Chu Tự chuẩn bị về thành phố Lâm.
Chu Tự đặt chuyến bay buổi chiều, sau khi đáp đất cô lại chuyển sang đi cao tốc, về ngôi nhà ở vùng ngoại ô trước.
Trong lúc đợi xe, Chu Tự ngẩng đầu, cô lướt mắt nhìn hàng bảng tên quen thuộc trên cao, lòng cô cảm khái, hình như thời gian cô rời khỏi nơi đây lâu hơn thực tế rất nhiều.
Trong ấn tượng của cô lần trước đứng đợi ở đây, trên ô cửa kính còn phản chiếu gương mặt khổ sở của mình.
Cô vươn tay ra sau vuốt vuốt tóc, để lộ cả gương mặt, rồi lại nghĩ giờ thì thần sắc tốt hơn nhiều lắm rồi. Nhưng nhớ lại những gì đã trải qua, vẫn không nén nổi tâm trạng xúc động.
Cô cúi đầu, dựa vào trụ cột phía sau, không lâu sau, cảm thấy có người đang nhìn sang đây.
Chu Tự quay sang, là một cô gái trẻ.
Sau khi bị phát hiện, cô gái nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, nhưng không lâu sau, cô gái vờ vén tóc để lén đánh giá cô.
Chu Tự xác nhận lại là mình không quen cô gái, nhưng khi nhìn lại lần nữa, cô gái giật mình, nhưng không né đi nữa, mà bỗng cười với cô.
Chu Tự hơi ngập ngừng.
Cô gái bước đến: “Chị ơi, chị còn nhớ em không?”
Chu Tự cười thân thiện, lắc đầu.
“Quán cà phê ở phố đi bộ ấy… chỗ em làm việc…” Cô gái giơ tay chỉ, cố gợi lại trí nhớ của cô: “Chị nói có lẽ chị sẽ bị bạo hành, nhờ em…”
Tim Chu Tự rụt lại, bỗng nhiên cô nhớ ra hôm đó khi cô ngả bài với Lương Hải Dương, cô gái này là cô bé thu ngân giúp cô báo cảnh sát.
Cô đáp: “Nhớ ra rồi, phải cảm ơn em nhiều.”
Cô gái liên tục lắc tay: “Không cần đâu ạ. Em cũng sắp tức chết rồi, đàn ông con trai mà động tay động chân với phụ nữ là thứ không bằng súc sinh. Xã hội này có nhiều chuyện như vậy lắm, nhưng đa số phái nữ đều nhẫn nhịn không lên tiếng. Chị ơi chị dũng cảm quá, đúng là phải trả đũa như vậy, để cảnh sát và pháp luật giáo dục hắn.”
Chu Tự nói: “Xin lỗi nhiều nhé, chắc hôm đó đã mang đến nhiều phiền phức cho các em.”
“Cũng không đâu. Đồ đạc bị hư hỏng, chị toàn bồi thường gấp đôi, còn gửi phí tổn thất cho chủ của em.” Cô gái cười nói: “Sau đó chủ tiệm chia hết cho chúng em.”
“Chị?”
Cô gái kinh ngạc: “Chị không biết à? Sau khi đưa chị đi, cái anh mặc đồ vest ấy, anh ấy dặn dò người khác xử lý. Còn dặn dò chúng em nhất định phải bảo quản camera cho tốt, để tiện sau này cảnh sát làm chứng cứ.”
Là Hạ Nghiễn Châu.
Chu Tự đứng ngớ ra một lúc.
Cô chỉ nhớ hôm đó ngay trước khi hôn mê mất ý thức, cô đã thấy gương mặt của anh, còn sau này cũng biết anh đưa cô đến bệnh viện. Nhưng thay cô dọn dẹp hết đống lộn xộn đó, anh chưa từng nhắc đến.
Chu Tự chẳng biết mình đang cảm thấy thế nào, nhất thời chẳng biết nói gì, chỉ đành cười cười.
Tạm biệt cô gái, cô nhấn vào khung trò chuyện với Hạ Nghiễn Châu, muốn nói vài câu cảm ơn anh. Nhưng vừa gõ được vài chữ thì lại xóa, sợ anh sẽ cảm thấy kỳ lạ, cũng sợ anh nghĩ mình có ý đồ khác hay là kiếm chuyện để nói.
Mới đầu mỗi khi đi ngang qua sảnh resort, cô vẫn thầm lo lắng bất an, sợ khi thang máy vừa mở ra, anh sẽ mặc vest bước ra ngoài.
Tuy nhiên chẳng có lần nào cả.
Rồi dần dần, cô cũng dần quên cái đêm hoang đường ấy.
Đoàn xe lướt nhanh trong đường hầm, Chu Tự dựa vào cửa, cô lướt lên nhật ký trò chuyện của hai người. Ảnh đại diện của anh không thay đổi, trang cá nhân cũng sạch sẽ chỉ có một một đường thẳng.
Nghĩ thì thôi đi, cô khóa màn hình.
Ngày thứ ba về thành phố Lâm, Chu Tự mang ít thực phẩm dinh dưỡng và trái cây về chỗ bố.
Suốt khoảng thời gian này, cô vẫn giữ liên lạc với em trai Chu Loan, chuyển tiền về nhà cũng thông qua thằng bé.
Cô biết Chu Chấn xuất viện từ ba tuần trước rồi, sức khỏe cũng hồi phục kha khá, nhưng để lại hậu di chứng là rối loạn thần kinh. Thỉnh thoảng sẽ bồn chồn bất an, sẽ mắng chửi cô.
Cứ như mọi bất hạnh trên cuộc đời ông, đều dó đứa con gái không có chí như cô tạo thành.
Hôm nay Chu Loan không có ở nhà, Thẩm Quân đang chuẩn bị sang nhà hàng xóm đánh bài, vừa thấy cô đến, nên tạm không đi nữa.
Ngay khi Chu Chấn vừa thấy cô thì ông giật mình, sau đó là trừng to hai mắt, miệng mở to như quả trứng gà lớn tiếng mắng chửi cô, nhưng cụ thể ông đang mắng cái gì, thì nghe không rõ.
Chu Tự đứng ngay ngắn ở đó, đợi ông mắng mệt thì thôi, cô thử cố gắng phục hồi mối quan hệ: “Bố khoan kích động đã, con nhận lỗi, là do con sai, chọc bố tức đến nhập viện…”
Chu Chấn hét lên: “Cút!”
“Bố…”
“Tao bảo mày cút! Uổng công nuôi mày, sao con mẹ của mày chết rồi không kéo mày đi đi, để mày ở lại là để hành hạ tao đó.”
Câu này Chu Tự không cần ngẫm nghĩ thì vẫn hiều được, vì từ trước khi ông trúng gió đã thường treo câu này trên miệng rồi, từ nhỏ đến lớn cô nghe muốn chai rồi.
Dừng một lúc, cô nuốt hết những gì muốn nói vào bụng, bỗng cô chẳng còn hơi đâu mà cố gắng nữa. Thật ra để tin rằng bố chẳng có chút yêu thương nào dành cho cô, rất là đơn giản.
Không biết tại sao, cô lại thầm thở phào một hơi.
Lặng lẽ bước ra khỏi phòng, cô ra phòng khách ngồi chưa đến năm phút, thì đã đứng dậy chào đi về.
Thẩm Quân tiễn cô ra đến cửa, thuận miệng hỏi: “Vụ của Hải Dương khi nào bắt đầu mở phiên toàn?”
Chu Tự: “Sau Tết.”
Thẩm Quân khá là thương tiếc thở dài một tiếng: “Sao mọi chuyện phải làm đến vậy chứ.”
Chu Tự im lặng, cô cúi đầu thay dép.
Thẩm Quân ho nhẹ một tiếng, muốn nói lại thôi: “Tình hình của bố cháu cũng thấy rồi đó, gần đây tâm trạng ông ấy không ổn định, nhất là mỗi lần nghĩ đến tiền nợ bên ngoài và cháu…, hay là, mấy hôm nữa là giao thừa cháu đừng…”
“Được.” Chu Tự cười đáp. Cô rút bao lì xì đã bịt miệng từ trong túi ra, đưa cho bà: “Sắp đến Tết rồi, dì và bố cháu mua chút đồ nhé. Nói với Chu Loan giúp cháu, tiền lì xì cháu sẽ chuyển cho thằng bé.”
Thẩm Quân lập tức từ chối: “Người một nhà đừng khách sáo thế.”
Chu Tự lười phải lôi kéo với bà, cô để luôn bao lì xì lên tủ giày, cô quay người đi.
Đến ngày giao thừa, một mình Chu Tự ở căn nhà khu ngoại ô.
Cô dậy từ sáng sớm, mở tung rèm cửa.
Thời tiết khá là tốt, hiếm có ngày nào mùa đông mà trời lại xanh trong và mây trắng bồng bềnh đến thế.
Cô dùng bữa xong thì đến siêu thị một chuyến, dựa theo danh sách đã liệt kê hôm qua để mua cho xong đồ, rồi gọi xe đến cửa hàng bánh ngọt, trước khi chủ tiệm đóng cửa, cô may mắn mua được một cái bánh kem mâm xôi.
Xách túi lớn túi nhỏ về được đến nhà là đã qua bưởi trưa.
Vẫn còn chưa đó mấy nên cô đi ngủ một giấc, ai ngờ đến khi tỉnh lại thì trời đã sập tối rồi. Tiếng pháo trúc từ xa vang lên, đèn lồng ở tòa nhà đối diện tỏa ánh đỏ hoan hỉ vui tươi, giờ đây mới cảm nhận được chút không khí Tết.
Chu Tự cũng treo đèn lồng mình mới mua trưa nay ra ban công, cắm điện xong, cô ngẩng đầu đứng ngắm một lúc.
Vốn định lấy điện thoại tra cách nhồi bột, nhưng trước khi ngủ cô có chỉnh âm lượng, vừa cầm lên thì phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ và mấy tin nhắn đến.
Chu Tự trả lời tin nhắn mừng năm mới của Giang Nhiêu trước, rồi bấm mở weixin, chủ yếu là tin nhắn mừng năm mới.
Cô lướt vài cái, bỗng nhiên dừng lại, vì trong danh sách đó cô thấy cả tên Hạ Nghiễn Châu.
Tim Chu Tự như rút lại, không cần bấm vào khung trò chuyện đã thấy được ba chữ “Mừng năm mới”. Câu chào mừng này đơn giản quá, từ đây chẳng thể nào phán đoán được là anh gửi riêng cho cô, hay anh gửi cả nhóm.
Bấm vào nhìn thử, thời gian gửi là hơn ba giờ chiều nay.
Cô cũng trả lời “Chúc mừng năm mới” lại như bình thường.
Nếu như chỉ là lời chúc bình thường, thì có qua có lại không cần phải nói thêm gì.
Chu Tự lại tiếp tục đi tra các bước nhồi bột, nhưng lại thất thần không lý do, cho đến khi có tin nhắn gửi đến, anh hỏi: Về thành phố Lâm rồi à?
Nghĩ ngợi giây lát, Chu Tự nhắn: Vừa về đến mấy hôm trước.
Hạ Nghiễn Châu: Vẫn ở bên khu ngoại ô?
Có lần anh đưa cô về, anh đại khái vẫn còn nhớ vị trí.
Cô trả lời: Đúng rồi.
Lần này, điện thoại im lặng hẳn luôn.
Chu Tự nhìn màn hình điện thoại đờ ra một lúc, rồi bất giác lắc đầu.
Cô tiếp tục nhồi bột, trộn nhân, suốt quá trình tay chân lóng nga lóng ngóng.
Đến tận tạm giờ, mới miễn cưỡng gói xong hai mươi cái sủi cảo.
Trong lúc đợi nước sôi, cô cầm điện thoại lướt xem, rồi lại thấy có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn mới.
Do Hạ Nghiễn Châu gọi đến, hai cuộc gọi tầm tám phút trước.
Cô nhấn vào khung trò chuyện, anh gửi tin nhắn thoại đến, sớm hơn khi gọi một chút.
Anh nói: “Đúng lúc đi ngang qua nhà em, giờ có tiện không, xuống dưới chút nhé?”
Chu Tự nghe lại hai lần, suy đi nghĩ lại mỗi một chữ anh nói.
Tiếng pháo trúc bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại vang lên, cô sợ mình nghe xót, nên đặt điện thoại kế sát bên tai, giọng của anh vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, giọng trầm ấm có hơi khàn đi.
Chu Tự hoảng hốt, xong lại nhớ đến đêm ở Bắc Đảo anh kề môi lên tai cô, giọng anh cũng như vậy, buông những câu ngả ngớn triền miên. Lúc đó căn phòng lặng như tờ, còn mỗi hơi thở của anh thì lại nặng nề vô cùng.
Chu Tự hít một hơi thật sâu, cô phản ứng theo bản năng thì không nên day dưa gì nhiều với anh.
Nước trong nồi sôi sùng sục, cô đặt điện thoại xuống, cho từng viên sủi cảo vào nồi. Tầm mười mấy phút sau, sủi cảo nấu chín, cô vớt ra đĩa, mang để lên bàn tròn trong phòng khác.
Bên cạnh là bánh kem mâm xôi chỉ còn một nữa và đĩa lạc rang.
Ngoài ra, cô còn chuẩn bị một chai rượu vang có tuổi khá ngon, cô đã để ướp lạnh rồi, bây giờ uống là vừa đẹp.
Thấy thời gian cũng kha khá, Chu Tự buông ly đế cao xuống, cô trả lời tin nhắn khi nảy của anh: Xin lỗi nhé, vừa nảy đang bận, không coi điện thoại. Bây giờ tôi sẽ xuống ngay, nhưng mà chắc anh về rồi nhỉ.
Gửi tin nhắn xong, Chu Tự thả lỏng cả người, thậm chí cô còn đang đắc ý vì nghĩ mình trả lời quá là xuất sắc, vừa không làm mất mặt anh, cũng không làm khó mình.
Cô cầm đũa lên, chuẩn bị thưởng thức tài nghệ nấu nướng của mình.
Ai ngờ, điện thoại rung một cái, màn hình sáng lên.
Cô quay sang nhìn, tên Hạ Nghiễn Châu thình lình xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Không cần bấm vào xem cũng thấy được năm chữ đó, anh nhắn: Chưa về, xuống đây đi.