Tính thử ra thì, cách lúc anh gửi tin nhắn kia đã hơn nửa tiếng rồi, thế mà anh vẫn chưa đi.
Chu Tự ngồi đơ cả lúc, rồi cô nhanh chóng đặt đũa xuống, lật đật chạy ra cửa sổ nhìn xuống sân, nhưng dưới đó chẳng có ai cả.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng cô vẫn mặc áo khoác đi xuống.
Ngoài trời lạnh lẽo, thở ra một hơi là lập tức đóng thành khối.
Nhà cửa khắp nơi đèn đuốc rực rỡ, khiến cho lối đi cả khu nhà được chiếu sáng trưng.
Chu Tự đứng ở cửa khu nhà ngó nghiêng khắp nơi, xung quanh thoáng đãng, nhưng chẳng thấy ai cả, cô vô cùng nghi ngờ anh đang chơi mình.
Ngay lúc định quay người đi vào, thì anh lại gửi tin nhắn đến, hỏi cô: Ở đâu rồi?
Chu Tự nhắn hỏi lại: Anh đang ở đâu?
Hạ Nghiễn Châu: Lần trước không chú ý, không biết em ở tòa nào.
Chu Tự: Tòa số 17.
Diện tích khu nhà này rộng vô cùng, nhưng các tòa nhà không được xây dựng theo thứ tự, mà đứng từ trên nhìn xuống sẽ thấy hình bát quái, cũng chẳng biết ban đầu đơn vị thi công muốn trấn giữ cái gì nữa.
Nếu người không rành đường, sẽ rất dễ đi lạc.
Điện thoại im lặng một lúc, Chu Tự đứng đợi đến cóng cả chân tay. Cô kéo hai vạt áo nắm chặt trước ngực, chuẩn bị ra ngay chỗ vòng xoay để đón anh.
Nhưng vừa mới nhấc chân, thì đã thấy đèn xe chiếu đến đây, bánh xe lăn qua đá vụn dưới đất, dừng ngay bên cạnh cô.
Vẫn là chiếc Bentley đó, tản ánh sáng mượt mà đen bóng.
Chu Tự lùi về sau vài bước.
Hạ Nghiễn Châu cầm điện thoại trên tay, mở cửa xe bước xuống.
Chu Tự vội vàng tìm đề tài nói trước: “Có phải khu nhà hơi rối không, có lúc tôi cũng lạc mất. Khi nảy anh đậu ở đâu thế?”
Hạ Nghiễn Châu yên lặng đánh giá cô một lúc trước, rồi anh phát hiện ra lâu rồi không gặp, rất nhớ cô.
Anh bình tĩnh nói: “Cũng không rõ chỗ nào nữa, ở trước đó có bồn hoa hình tròn.”
Chu Tự chỉ ra sau: “Bên này cũng có, nên chắc anh nhớ nhầm rồi.”
Hạ Nghiễn Châu nghiêng người nhìn, gật đầu: “Chắc vậy.”
Có lẽ là nhờ những câu râu ria để chào đầu, nên cô cũng đỡ ngượng ngập khi phải đối mặt với anh.
Chu Tự hỏi tiếp: “Giao thừa mà vẫn phải đi làm à?”
“Không bận đến cỡ đó.” Hạ Nghiễn Châu nói: “Đến nhà họ hàng cùng đón năm mới, đông người quá thấy phiền, nên tìm cơ hội chuồn ra ngoài.”
Chu Tự gật gật đầu hiểu cho anh, nhất thời không tìm ra thêm đề tài để nói, chỉ lặng lẽ đứng đó xoa tay.
Hạ Nghiễn Châu thấy cô hít mũi liên tục. Đầu mũi cô cũng đỏ ửng lên, cổ lộ ra bên ngoài, dưới chân chỉ mang mỗi đôi dép bông. Anh hỏi: “Một mình em?”
“Đúng thế.”
“Ăn gì chưa?”
“Đang định ăn.” Chu Tự nói.
Hạ Nghiễn Châu: “Đúng lúc tôi cũng chưa ăn gì, lên xe đi, đi ăn chung.”
“Bây giờ?” Chu Tự bất ngờ: “Hôm nay là giao thừa, hàng quán ít chỗ nào mở lắm.”
“Thì hên xui đi.” Hạ Nghiễn Châu muốn vòng qua bên kia mở cửa xe cho cô.
“Đợi chút, thật ra tôi có làm sủi cảo…” Chu Tự vừa mở miệng là đã thấy hối hận, nên nói được nửa là im lặng, chỉ hận không thể nuốt lưỡi vào.
Hạ Nghiễn Châu dừng bước, đứng trước đầu xe nhìn cô.
Chu Tự mím đôi môi khô khốc: “Thôi tôi vẫn nên ăn ở nhà đây, không đi chung đâu, ăn xong còn phải phiền anh đưa tôi về.” Ngập ngừng rồi cô nói khách sáo: “Hoặc nếu anh không ngại, thì có thể lên ăn một bữa đơn giản?”
Hạ Nghiễn Châu biết tỏng ý cô, anh cười cười, nhướn mày: “Thôi vậy.”
Thấy cô thở phào một hơi, định đi rồi đó.
Anh đi đến chỗ cửa ghế lái, như thở dài một hơi: “Nhưng mà… thật ra cũng đúng, giờ này cũng ít quán nào còn mở cửa.”
Chu Tự đơ cứng người, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, mà tâm trạng cô bị anh đưa lên xuống như ngồi tàu lượn vậy.
Anh chấp tay ra sau, bước lên gần hơn rồi nhìn cô: “Có tiện không?”
Chu Tự nhìn vào đôi mắt ấy, trong phút chốc, cô có vẻ đang giận vì anh đùa bỡn mình.
Một lúc sau, cô thoải mái gật đầu.
Lúc lên nhà, Chu Tự đi trước để dẫn đường, hành lang im ắng, tiếng bước chân giao nhau hệt như đang đạp trên trái tim cô.
Vừa lấy chìa khóa mở cửa, hơi ấm đã ập đến.
Cô lấy một đôi dép ở nhà dành cho nam, mở ra, để dưới chân anh.
Hạ Nghiễn Châu cụp mắt, anh lặng lẽ nhìn đôi dép đó vài giây, rồi mới đổi sang. Áo khoác thì mắc lên giá treo sau lưng theo sự hướng dẫn của cô.
Anh nhìn ngó chung quanh, nhà này nhìn sơ là thấy hết.
Mặc dù không gian có hơi nhỏ, nhưng được cái sạch sẽ ngăn nắp, không có đồ trang trí phức tạp rườm rà, nhưng khó tránh vẫn còn dấu vết của cuộc sống các cặp đôi.
Hạ Nghiễn Châu cảm thấy khó chịu khắp người, bất giác anh nhún nhún vai.
Chu Tự chỉ vào ghế sô pha cho hai người ở đối diện: “Ngồi đỡ nhé.”
Hạ Nghiễn Châu hơi gật đầu.
Chu Tự vào bếp lấy bát đũa và ly mới cho anh, cô đi ra thì đi thẳng ra sô pha, vừa ngẩng đầu nhìn, cô liền dừng bước. Cảm giác mà anh mang đến quá mạnh mẽ, tay dài chân dài, ngòi ngay giữa sô pha, làm gì còn chỗ nào cho người thứ hai.
Chu Tự đặt đồ lên bàn, rồi đi vào phòng ngủ lấy ghế con, đặt ở cạnh bàn tròn.
Thật ra không khí lúc này cũng không kỳ dị mấy, có lẽ do chuyện đó đã qua lâu rồi, cũng có thể là nhờ không khí lễ tết, nên hai người ở riêng với nhau vẫn khá là tự nhiên.
Chu Tự ngồi xuống: “Uống rượu không?”
“Được.”
“Anh lái xe mà.”
“Chút nữa gọi người lái thay.”
Chu Tự lặng lẽ gật đầu, rót rượu cho anh, Hạ Nghiễn Châu nói: “Để anh.” Anh lấy chai rượu trong tay cô, rồi nhìn thân chai: “Năm được đó, thêm chút không?”
Chiếc ly đế cao còn lại trên bàn, chỉ còn mỗi chút ít dưới đáy ly, khi nảy Chu Tự uống còn.
Cô lắc đầu: “Không uống nữa.”
Hạ Nghiễn Châu cười cười, anh chậm rãi rót rượu, sau đó xoay một vòng nhấc chai lên, anh nhẹ giọng: “Ở nhà em mà, tôi làm gì được em.”
Chu Tự hít sâu một hơi: “Không phải…”
“Vậy uống thêm chút đi.” Anh lại rót thêm non nửa ly rồi đặt bình rượu xuống, cầm ly của mình lên: “Làm phiền rồi.”
Chu Tự miệng cười mà lòng không cười: “Rồng đến nhà tôn mà.” Cô cũng nâng ly chạm ly với anh.
Bàn ăn cũng không phong phú là mấy, chỉ có hai đĩa sủi cảo và một đĩa đậu phộng rang. Sủi cảo vớt lên một lúc rồi, nên chỉ còn hơi ấm thôi.
Hạ Nghiễn Châu thì chẳng có vẻ gì là chê bôi, anh gắp một cái sủi cảo ăn thử trước.
Anh ăn uống rất nhẹ nhàng yên lặng, không phải lúc nào cũng cầm đũa trên tay, gắp xong sẽ gác đũa lên miệng chén. Sô pha ở nhà rất thấp, mà bàn trà cũng thấp, anh mở rộng chân ngồi đó, khuỷu tay chống trên đầu gối, một tay nắm nhẹ cổ tay còn lại, anh hơi cúi đầu, như thể đang nghiêm túc thưởng thức món ăn.
Đợi nhai nuốt hết, anh hỏi: “Em gói à?”
Chu Tự gật đầu.
Anh gắp cái thứ hai: “Tay nghề được đó.”
Chu Tự cũng ăn thử, cô cũng thấy mùi vị khá là ổn.
Cô có sao nói vậy: “Học theo công thức trên mạng đó, làm theo cũng không khó mấy, chỉ cần đúng các bước, thì gần như không thể có vấn đề gì.”
Hạ Nghiễn Châu vừa ăn vừa gật đầu như đồng ý, tình cờ nhìn ra ngoàim anh thấy trên ban công có treo lồng đèn đỏ vui tươi, mà còn là kiểu xoay vòng và đổi màu nữa.
Ánh sáng lập lòe chớp tắt rọi lên vách tường, khiến không khí vui vẻ náo nhiệt hơn.
Anh đoán rằng, có lẽ cô cũng chẳng thích cô đơn một mình như cô đang thể hiện.
Hạ Nghiễn Châu lại quay sang nhìn cô, nhưng không nói gì cả.
Hai người im lặng mạnh ai nấy ăn sủi cảo phần mình, đĩa của Chu Tự ít hơn, nhưng thấy anh vẫn ăn chưa đã, lòng hư vinh nhỏ bé khi được người khác khen ngợi tài bếp núc bỗng nhiên lại cháy lên, trong lúc kích động cô lại chia thêm một ít cho anh.
Tổng cộng khoảng được có hơn hai mươi cái, cuối cùng anh ăn hết hơn phân nửa.
Hạ Nghiễn Châu lưng lửng bụng rồi, anh đặt đũa xuống, dựa ra sau: “Sao không đón năm mới với người nhà?”
Chu Tự im lặng một lúc, cô thoát khỏi trạng thái im lặng, nói: “Bố tôi vẫn chưa hết giận.”
“Tôi nhớ em mới là người bị đánh bị thương mà.”
Chu Tự vô thức đưa tay sờ trán, vết thương đó đã lành lâu rồi, bây giờ chỉ còn lại vết sẹo mờ mờ thôi: “Đúng thế, nhưng mấy hôm trước về thăm ông, tôi vẫn bị ông mắng đuổi đi.”
Hạ Nghiễn Châu cười lạnh lùng.
“Anh có tin trên đời này có bố mẹ không thương yêu con mình không?” Chắc là bắt dầu từ cái hôm cô bị Lương Hải Dương ép đến suýt tử tự, sau đó là lần cô ngả bài với anh ta rồi ly hôn, Hạ Nghiễn Châu biết tất, hoặc lẽ do quan hệ của hai người, không quan trọng đến mức phải tốt khoe xấu che, nên cô cũng chả thấy khó khăn khi kể lể những chuyện tồi tệ này: “Bố tôi ghét bỏ tôi lắm, nhưng tôi biết không vì lý do cụ thể nào hết, chẳng qua ánh mắt mỗi lần ông nhìn tôi chẳng chút tình cảm nào, chắc là do không yêu thương nhỉ.”
“Có sự tác động của mẹ kế em không?”
“Vốn chẳng cần bà ấy phải ra tay.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn Chu Tự.
Cô không ngồi đối diện với anh, ban đầu cô kê ghế con ở cạnh bàn trà, hai người cách nhau tay vịn sô pha, anh chỉ thấy được sườn mặt cô thôi, biểu cảm của cô lúc này nhợt nhạt vô cùng.
Cô nói tiếp: “Bố tôi chỉ làm duy nhất một điều khiến tôi biết ơn, đó là không cấm cản tôi đi học, mà còn bỏ tiền cho tôi học đến hết đại học.” Cô ngồi trên chiếc ghế con, tay chống cằm, tự thấy mâu thuẫn: “Nên tôi cứ nghĩ, lòng người phức tạp quá.”
Hạ Nghiễn Châu không nói gì, anh uống cạn rượu trong ly, rồi lại ngồi thẳng lưng rót thêm một ly, tiện thể rót cho cả Chu Tự: “Vậy những người còn lại trong nhà em đâu, ý tôi là…” Anh ngập ngừng.
Chu Tự hiểu anh muốn hỏi gì, cô lặng lẽ giơ tay đếm, nhưng thật sự đã quá lâu rồi, nhất thời không tính rõ: “Mẹ tôi mất được mười mấy năm rồi, tôi sắp quên mất hình dáng bà ra sao luôn rồi, tôi chỉ nhớ bà là một người vô cùng nghiêm khắc.”
“Nghiêm khắc với em lắm à?”
“Đúng thế, nếu học tập mà không đạt được yêu cầu của bà, thì không tránh được việc ăn đòn đâu. Ngoài ra còn ép tôi học piano, sau này chuyển qua tì bà, còn đi học bơi, học múa cổ điển, bắn súng, nhưng sau khi bà ra đi thì mọi thứ đều phải bỏ dở dang.”
Hạ Nghiễn Châu im lặng, anh tưởng tượng bóng dáng bé gái tròn trịa bận rộn chạy qua chạy lại giữa các lớp năng khiếu. Mặc dù tuổi thơ của cô không thoải mái, nhưng hẳn là hạnh phúc hơn giờ nhỉ.
Chu Tự nâng ly rượu, nhấp nhẹ một miếng: “Kể anh nghe một câu chuyện ly kỳ nhé, giai đoạn cuối khi mẹ tôi mắc ung thư, có một hôm thành phố Lâm đổ một trận tuyết rất lớn, bỗng nhiên bà bò dậy khỏi giường, cứ một hai muốn xuống lầu quét tuyết, có cản kiểu gì cũng không được.” Cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn Hạ Nghiễn Châu: “Anh có biết không, bà quét sạch sẽ hết tuyết dưới sân luôn, tôi đứng trên tầng nhìn qua cửa sổ, bà túm nó vào thành một khối chữ nhật ngay ngắn… sau này đó là nơi bày tang lễ cho bà.”
Cơ thể Hạ Nghiễn Châu cứng đờ, anh như ngừng thở hẳn hai giây mới trở lại bình thường.
Phòng khách nho nhỏ có hơi bí bách, anh kéo cổ áo sơ mi xuống thấp.
Như cảm giác được anh đang nóng nực, Chu Tự đứng dậy mở cửa sổ.
Không khí lạnh ùa vào, và cả cái mùi gắt mũi của pháo sau khi cháy hết nữa, nhưng vậy mới có mùi vị của năm mới.
Đáng lý không nên kể lể chuyện đã qua, vết thương trong lòng cô không biết đã lành rồi lại bị xé rách bao nhiêu lần rồi, mỗi lần nhớ đến là một lần đau đớn, sau này càng ngày càng lớn rồi, cũng dần tê liệt đi, cuối cùng bóng dáng của mẹ thế nào cũng trở nên mơ hồ rồi.
Có điều năm nay không giống mọi năm, đại khái thì lòng cô vẫn hơi có chút cô đơn và nhớ thương.
Mà vào lúc gặp lại Hạ Nghiễn Châu, cô lại nảy sinh cảm giác vô cùng muốn được kể lể một cách đầy kỳ lạ.
Cô ngồi xuống, muốn tìm những chủ đề nào thoải mái hơn.
Khi cô đang vắt óc suy nghĩ, thì lại nghe anh nói: “Duyên bố mẹ mà cạn thì cũng là phúc.”
Chu Tự bất giác nhìn sang anh.
“Cho dù là đối với người đã khuất hay là người còn lại cũng thế.” Anh nói: “Đừng quá cố chấp với sự yêu thương của họ, duyên phận kiếp này mà thôi. Duyên phận mà cạn, thì nghĩa là không nợ nần nhau, em nhìn thoáng thôi.”
Lần đầu tiên Chu Tự nghe những lời lẽ như thế, khiến cô không nén được vẻ ngạc nhiên.
Cô cúi đầu, nếu nghĩ sâu xa hơn thì sẽ thấy buồn buồn.
Nhưng còn chưa kịp ngâm rượu mớ cảm xúc đó, thì đã thấy có bóng người loáng qua trước mặt, cô giật mình ngẩng đầu, ảnh rướn người đến, cánh tay anh do dự đến trên đầu cô một lúc, rồi đổi thành gập ngón trỏ và ngón giữa, gõ lên đầu cô một cái nhanh gọn.
Chu Tự đau đến la lên một tiếng.
Còn anh thì bật cười.
Cô vò vò đầu, tâm trạng đi từ trạng thái hỗn loạn cho đến tỉnh táo, cô thầm giận anh không biết giữ khoảng cách gì hết, nhưng cũng hoàn toàn quên rằng giữa hai người từng có những tiếp xúc thân thể thân mật.
Hạ Nghiễn Châu cười đã đời, rồi anh đổi sang một tư thế thoải mái dựa vào sô pha: “Ti vi này của em coi được không?”
“Được.”
“Vậy xem Gala Xuân đi.”
Chu Tự nghe lời anh đi mở ti vi, mở đại đài nào thì cũng đang phát Gala Xuân, bây giờ đang đến các tiết mục tiểu phẩm.
Phòng khách yên tĩnh hơn, những nghệ sĩ gạo cội diễn hết sức nhập tâm. Miếng hài liên miên, nhưng Chu Tự thì vẫn đang phân tâm, thỉnh thoảng cô sẽ phân biệt tiếng cười của Hạ Nghiễn Châu hòa trong tiếng cười của khán giả.
Sau khi cười xong, anh sẽ hơi rướn người, nhón món gì đó trên bàn ăn.
Chu Tự liếc mắt là thấy, nhưng vừa quay đi, cô lại bất giác mím môi.
Đó là chiếc bánh kem mâm xôi mà cô ăn dở.
Vì cô ở mỗi một mình, nên cô cũng chẳng cắt bánh ra làm gì, chỉ dùng múc ăn thôi. Không chỉ nhìn nó lởm chởm, mà cái muỗng cô đã ngậm qua vẫn còn dính bơ kìa.
Nhưng anh thì vẫn chăm chú xem ti vi, múc từng muỗng một, thong thả ăn từng chút.
Chu Tự nhìn đi chỗ khác, bỗng nhiên cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa hai người cứ mập mờ không rõ ràng.
“Trùng hợp thật, giao thừa Tết Tây và Tết Ta mình đều đón với nhau.” Bỗng nhiên anh cất giọng hết sức thờ ơ.
Chu Tự lại nìn anh, anh vẫn đang xem ti vi, nhưng nhận ra cô đang nhìn mình, nên cũng quay sang nhìn cô, “Bánh kem này vị gì thế?”
“Anh ăn mà không nhận ra?”
“Ít khi ăn lắm.” Nên cũng không biết nhiều.
Chu Tự nói: “Mâm xôi.”
Anh gật gật đầu, rồi lại ăn một miếng, hình như rất vừa ý với vị này.
Chu Tự cố nín cả một lúc: “Muỗng này tôi dùng rồi.”
Hạ Nghiễn Châu cười hỏi: “Cho tôi mượn dùng một lúc được không?”
Chu Tự hé miệng, không biết là anh không hiểu ý cô thật hay đang vờ không hiểu nữa.
Cô cứ đang thắc mắc sao anh lại tiếp cận mình, cô cũng chẳng cảm thấy một người phụ nữ đã ly hôn và đang khó khăn chồng chất như mình thì có sức hấp dẫn cỡ nào. Có điều sau khi trải qua đêm hôm đó, vốn chẳng cần thiết phải giữ liên lạc, nhưng vào đêm giao thừa mà anh lại đợi cô cả ba mươi phúc, chỉ có khả năng muốn “duy trì mối quan hệ đó thì mới thuyết phục được thôi.
Rượu vang vừa uống chẳng khiến Chu Tự say nổi, nhưng xét ở một mức độ nào đó thì nó vẫn tiếp thêm cho cô chút dũng cảm.
Chu Tự mở miệng nói: “Mấy hôm trước có gặp một người ở trạm tàu điện ngầm, là nhân viên ở quán cà phê trên phố đi bộ, trò chuyện mới biết hôm mà tôi hẹn Lương Hải Dương ra, là anh giúp tôi giải quyết hậu quả.” Cô nhìn anh: “Còn chưa nói cảm ơn anh cho đàng hoàng.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn sang cô, nhất thời anh không nói câu nào.
Chu Tự nói tiếp: “Còn cả những việc trước đây nữa, anh giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi nói mời cơm, nhưng đến nay vẫn chưa thực hiện.”
Cuối cùng Hạ Nghiễn Châu cũng đặt muỗng xuống, anh dựa vào ghế: “Với quan hệ giữa chúng ta, không cần khách sao.”
“Chúng ta có quan hệ gì?”
Hạ Nghiễn Châu rất thoải mái: “Em định nghĩa đi.”
Mà lúc này đây, bỗng nhiên ti vi vang lên tiếng vỗ tay liên tục, che lấp hết bầu không khí căng thẳng trong nhà.
Cũng chẳng biết nghĩ mà, mà Chu Tự lại nghe mình hỏi: “Anh có bạn gái không?”
Hạ Nghiễn Châu hỏi ngược lại: “Em có hứng thú không?”
Chu Tự lập tức lắc đầu, nghiền ngẫm một lúc: “Nếu như anh cũng độc thân, vậy thì mình có thể làm… bạn.”
“Kiểu bạn bè mà có thể lên giường?”
Tim Chu Tự rút lại, miệng cô như bị dính keo chẳng thể nào mở miệng biện bạch được.
Cô lúc nào cũng mâu thuẫn, vừa muốn cự tuyệt lại vừa muốn đón nhận, lúc thì bĩnh tình lạnh lùng lúc thì điên cuồng…
Nhưng cô lại lập tức tìm lí do cho mình, giải thích tất cả mọi chuyện khác thường này là do bài tiết hoóc môn của mình chưa được cân bằng trở lại, vẫn còn khát vọng điều gì đó.
Cô có thể lờ mờ cảm nhận được mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng không thể khống chế được, cứ như rơi vào vũng lầy, càng lún càng sâu.
Hạ Nghiễn Châu coi như cô mặc nhận, chỉ cần không dính dáng đến tình cảm, là mối quan hệ hiện tại cô có thể chấp nhận được. Mặc anh trầm hẳn xuống, không biết buồn bực tức giận chuyện gì, thầm nói bản thân mình làm việc chẳng ra làm sao.
“Thân phận này mới mẻ đó, cũng k*ch th*ch lắm đó.” Anh cười một tiếng: “Sau này sẽ cố gắng gọi là có mặt, phục vụ em hài lòng.”
“Tôi không có…”
“Đi đây.” Hạ Nghiễn Châu cắt lời cô, anh đứng dậy.
Chu Tự cũng đứng dậy theo anh.
Hạ Nghiễn Châu đi đến trước mặt cô, cách cô chừng nửa cánh tay, bóng dáng anh phủ lên người cô, ti vi đã được cô chỉnh sang chế độ im lặng, nên bên tai toàn là hơi thở của anh.
Dường như là do đã xác định mối quan hệ đó, nên giữa hai người cũng trở nên mập mờ hơn.
Chu Tự cố gắng để không lùi ra sau.
Hai tay Hạ Nghiễn Châu đút tùi quần, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Khi nào về Bắc Đảo?”
“Chưa quyết định nữa.”
Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Có cần đợi em không?”
Chu Tự nói: “Không phải phiền vậy đâu.”
Anh gật gật đầu, anh nhìn cô chăm chú khoảng mấy giây: “Gặp lại ở Bắc Đảo.” Anh giơ tay ấn nhẹ lên đầu cô một cái, rồi rút tay về, đi ra cửa.
Qua Tết, Chu Tự và Giang Nhiêu hẹn gặp một hôm, mùng bảy thì về lại Bắc Đảo.
Cô mang theo hai va li xách tay, ngoài ra thì gửi chuyển phát ít quần áo và đồ dùng hằng ngày đến.
Sau Tết Nguyên Tiêu*, bên sửa chữa mới hoàn thành hết việc sửa sang lại tiệm, bận rộn tốn hết nửa tháng trời.
*Tết Nguyên tiêu ngày 15/01 âm lịch.
Khoảng thời gian đó cô cũng chẳng rảnh rang gì, đặt giá để đồ, đặt tủ bảo quản, mua vật liệu và các dụng cụ trên mạng…
Từ sáng đến tối, cô bận tối tăm mặt mày.
Để đỡ phải tốn thêm chi phí, nên vài việc lặt vặt có thể tự làm được, cô cũng không thuê người làm gì.
Hôm đó, cô đang lắp giá đỡ theo hướng dẫn trên ảnh, lắp được một nửa thì phát hiện thanh ngang này chẳng thể nào nhét vô được, mày mò nghiên cứu một lúc mới phát hiện do mình lắp ngược rồi, phải dỡ ra hết để lắp lại.
Cô quăng hết đồ ở đó, đang lúc hụt cả hơi thì có người mở cửa vào.
Chu Tự quay sang nhìn.
Người đến mặc áo jacket đen và quần thể thao thoải mái, tướng tá cao to, da đậm màu, nhe bộ răng trắng tinh vẫy tay với cô.
Thế mà lại là Trịnh Trị tài xế của Hạ Nghiễn Châu.
Trịnh Trị thân thiết chào hỏi, “Lắp giá à? Để em làm.”
“…Sao mà được chứ.” Chu Tự khá là bất ngờ, dù sao cũng quay lại lâu vậy rồi, nhưng chẳng thấy Hạ Nghiễn Châu lần nào, chứ nói chi đến Trịnh Trị còn ít tiếp xúc hơn.
“Không cần khách sáo.” Cậu cởi áo khoác, khom lưng nhặt ảnh hướng dấn lên, xem sơ qua thì quăng qua một bên, lục tục tháo hết giá vừa lắp ra, động tác nhanh gọn, không hề phí sức lực.
Chu Tự ngơ ngác đứng nhìn một lúc, mới kịp phản ứng lại để lấy nước cho cậu.
Trịnh Trị nhận chai nước suối, nhưng cậu đặt sang một bên, hoàn thành coog việc trong tay trước.
Chu Tự muốn nói mà không biết nói sao: “Sao cậu lại…”
Trịnh Trị nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: “Giám đốc Hạ phái em đến giúp đỡ, trước khi tiệm hoa khai trương thì theo chị làm việc, có việc gì thì chị cứ nói là được.”
“Thật ra không cần phiền thế đâu, tự tôi làm là được.”
“Đừng khách sáo.” Cậu nói xong câu đó là không thèm nói thêm gì nữa.
Giá để đồ nhanh chóng được lắp xong, rồi còn đặt đúng theo chỗ mà cô chỉ, sợ nó không được chắc chắn, cậu còn lắp thêm mấy con ốc vào đó, cố định giá đỡ trên tường.
Vừa xong việc này nhìn sang kia, lại thấy một đóng đèn tường và đèn thủy tinh trong góc, thế là cậu nhanh gọn lắp xong.
Những việc có độ khó nhất định đối với Chu Tự, lại được cậu giải quyết như chơi đồ hàng.
Cô chân thành nói: “Cảm ơn cậu nhé, nếu không thì nhức đầu lắm.”
“Khách sáo làm gì.” Trịnh Trị uống nước, tay chỉ ra mặt biển: “Mấy hôm trước kéo Giám đốc Hạ đi ngang qua đây, thấy chỉ đang dọn hàng chuyển phát nhanh vào trong tiệm, hôm đó phải đi cho kịp ra sân bay nên không ghé. Đáng lý em đi theo Giám đốc Hạ, nhưng đến sân bay thì kêu em không cần theo. Mấy hôm nay rảnh rỗi không biết làm gì, sáng nay thì được dặn qua đây.”
Chu Tự nghe xong gật gật đầu, đang thầm đoán coi cậu biết bao nhiêu về quan hệ giữa hai người, nhưng miệng thì vẫn vô thức nói theo: “Giám đốc Hạ bận rộn quá.”
Trịnh Trị nói: “Từ sau Tết đến nay chưa từng rảnh được ngày nào, cứ chạy qua chạy lại hai bên Bắc Đảo và thành phố Lâm, vì thời gian biểu diễn pháo hoa lễ Quốc Khánh năm nay khá sớm, còn cả lễ hội văn hóa pháo hoa nữa…” Cậu bỗng im bặt, rồi giơ tay vả miệng hai cái.
Chu Tự sợ giật mình.
Cậu cười hì hì nói: “Không phải bí mật gì, nhưng cũng phải bớt nói lại.”
“…” Chu Tự cười gượng một tiếng.
Cái cậu này cứ mang đến cảm giác vừa đáng tin vừa không đáng tin chút nào.
Nhờ cậu hỗ trợ cho những công việc bưng bê bốc vác, cuối cùng Chu Tự cũng thoải mái hơn nhiều.
Tối đến khi về nhà, cô gửi tin nhắn cho Hạ Nghiễn Châu, cảm ơn anh về việc hôm nay.
Hình như anh đang bận, rất lâu sau đó mới nhắn lại: Bạn bè cả mà, việc nên làm.
Chu Tự cứ nhìn hai chữ “bạn bè”, cảm thấy anh đang cố ý chọc ghẹo.
Không biết cái tính hơn thua từ đâu ra, mà cô còn chẳng kịp nghĩ nhiều đã gửi tin nhắn: Vậy thì vinh hạn quá, có thể làm bạn với Giám đốc Hạ.
Sau khi gửi tin nhắn đi, cô nhìn mấy chữ đó một lúc, lại có ý muốn thu hồi tin nhắn lại. Tay đã bấm màn hình rồi, nhưng ngập ngừng một lúc, vẫn không thực hiện.
Rồi bỗng nhiên cô nghĩ thông suốt, nếu như đã có nhận thức chung với anh về việc đó, thì thật sự không cần ngượng ngùng gì nữa, chi bằng cứ đối mặt thật thản nhiên, chấp nhận để một vài chuyện phát triển một cách tự nhiên.
Trong lúc cô thất thần, màn hình điện thoại lại có nội dung mới, lần này anh trả lời nhanh hơn, anh gửi biểu cảm mặt cười hết sức tiêu chuẩn. Nhưng biểu cảm này từ lâu đã được gửi gắm thêm nhiều tầng nghĩa, Chu Tự nghĩ ngợi thêm, có vẻ như anh đang đáp lại lời trêu chọc của cô, nhưng lại có thêm ý uy h**p trong đó.
Màn hình vẫn đang hiện thị đối phương đang nhập.
Không lâu sau, anh lại gửi tin: Thứ sáu về.
Chu Tự nhìn màn hình mấy giây, bất giác mím môi.
Ba chữ đó, cứ như đang ám thị điều gì đó.