Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiếm khi Chu Tự mới có một lần mê tín, cô tìm người xem bói tìm ngày tốt, để chuẩn bị khai trương.

Mọi việc trong tiệm đã sắp xếp kha khá rồi, tiệm được trang trí theo phong cách retro, đèn chùm, đèn led điều chọn gam màu ấm, đồ vật trong tiệm chủ yếu làm từ hàng mây tre đan và vải gai.

Vừa bước vào cửa thì đã có cửa sổ bên tay phải, từ cửa sổ nhìn thẳng ra biển, cô tìm người đặt kệ để đồ hai tầng hình chữ “L” dưới cửa sổ, giờ đã bày đầy chậu hoa, chỉ còn đợi bước cho hoa vào thôi.

Ngày nhận hoa, Trịnh Trị cũng đến hỗ trợ.

Cậu không đến một mình, mà còn dắt theo một cái gái.

Chu Tự vừa nhìn đã thấy quen quen, mất một lúc mới nhận ra đó là thợ xăm xăm cho mình, cũng là em gái của Hạ Nghiễn Châu.

Cô gái mặc một chiếc hoodies rộng rãi, phía dưới là đôi chân trần, dưới chân là đôi boots đế dày siêu to.

Mặc dù thời tiết đang ấm dần, nhưng gió biển làm gì nhẹ nhàng dịu dàng được thế.

Chu Tự nhìn đã thấy lạnh, cô cười cười, rồi lặng lẽ xoay người đóng cửa.

“Chị ơi, chị còn nhớ em không? Cô gái lên tiếng trước.

Chu Tự gật đầu: “Em xăm hình giúp chị mà, chị thích lắm.”

“Chính thức giới thiệu với chị, em tên Hạ Tịch.” Cô gái giơ tay.

“Chu Tự.” Chu Tự cũng giơ tay bắt tay cô.

“Chị Tự.” Cô gái lập tức thay đổi xưng hô, nở nụ cười rạng rỡ, có thể nhận ra cô nàng vừa hướng ngoại vừa thích giao tiếp, cô nàng nói tiếp: “Thật ra em là em gái của Hạ Nghiễn Châu, có lẽ anh em không nói với chị.”

Mặc dù Chu Tự đã biết, nhưng quan hệ giữa cô và Hạ Nghiễn Châu không thích hợp để nói rõ là mấy, thế nên Chu Tự đang không biết trả lời sao cho phải, cô chỉ đành “ồ” một tiếng.

Trịnh Trị đứng cạnh tiếp lời: “Mấy hôm nữa là em ấy phải đi học rồi, mấy hôm nay cũng chán không có gì làm, biết em chỗ chị hỗ trợ, nên đến theo cho vui.” Cậu gãi đầu, hình như đang muốn giải thích gì đó: “Tình cờ gặp thôi, chứ không phải có ý hẹn em ấy.”

Chu Tự không để ý lắm, chào hỏi mời họ ngồi.

Không gian trong tiệm hoa hơi nhỏ, chỉ đặt một chiếc ghế dài ở trong góc. Trên ghế có ba góc độ có thể điều chỉnh, ngồi đó vừa thoải mái vừa mềm mại, chất liệu da bò cũng thuộc loại cao cấp, là đồ vật đắt giá nhất trong tiệm rồi, ban đầu Chu Tự cũng do dự lâu lắm mới quyết định mua.

Hạ Tịch ngồi dài ra ghế một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra: “Hình xăm của chị có gặp tình trạng phai màu không?”

Chu Tự: “Cũng không để ý nữa.”

“Đưa em xem thử.”

Đúng lúc Trịnh Trị đã đi ra ngoài dọn đồ rồi, Chu Tự đi đến, mở hai cúc trên cùng của áo sơ mi, kéo cổ áo xuống đến vai cho Hạ Tịch xem.

Hình dáng đóa thược dược đó xõa bung sinh động, đường nét, màu sắc đều đạt trình độ cao, chỉ có điều những chỗ xung quanh vết sẹo có hơi phai màu.

Hạ Tịch nói: “Hôm nào ghé chỗ em đi, em thêm chút màu cho chị.”

“Có làm phiền em quá không.”

Cô nàng lại dựa vào ghế, giơ tay rất phóng khoáng: “Bạn của anh trai em, chính là bạn của em.”

Chu Tự cười cười, bỗng không biết nói gì.

Chưa đến mười lăm phút, đồ đạc đã được chuyển hết vào trong.

Một phần đó là Chu Tự đặt hàng trên mạng, phần còn lại là cô đặt ở chợ hàng sỉ tại đây.

Do tiệm hoa chỉ đang ở bước đầu, nên cô tạm chọn những loại hoa phổ biến, ví dụ như hoa hồng, cúc họa mi, bách hợp, hoa hướng dương, còn thêm vài giống lâu tàn hoặc dễ chăm nữa, ví dụ như hoa chuông, hoa sao mặt trời* vân vân.

*Hoa sao mặt trời (雀梅花) Ornithogalum thyrsoides – Tạm dịch là Hoa kỳ diệu hay hoa Sao Mặt Trời.

Dở từng kiện một, tỉa cành và làm hồi hoa.

Những công việc tỉ mỉ như vậy Trịnh Trị không làm được, cậu đành đứng cạnh trò chuyện với cô.

Hạ Tịch cũng giúp đỡ này nọ.

Chu Tự khuyên vài lần, nhưng vẫn không ngăn được ý tốt của cô nàng, thế nên thôi không nói nữa.

Ba người nói nói cười cười, thời gian trôi qua rất nhanh.

Chuẩn bị về, Chu Tự đi vào phòng để đồ lấy cái túi giấy, lúc đi ra, thì thấy hai người đã lên xe chuẩn bị về.

Cô mở cửa chạy ra, gõ vào cửa sổ.

Trịnh Trị thấy cô chạy ra thì hạ cửa sổ xe xuống.

Chu Tự đưa túi giấy cho cậu: “Cảm ơn cậu mấy hôm nay đến giúp đỡ nha, tôi có chọn chút quà, không biết cậu có thích không, không chê là được rồi.”

Trịnh Trị cụp mắt nhìn túi giấy, giật mình ngơ ngác. Mặc dù cậu là người khá thô lỗ, nhưng đi theo Hạ Nghiễn Châu lâu rồi, ít nhiều gì cũng biết các nhãn hàng lớn nhỏ.

Chắc là đồng hồ đeo tay, mặc dù nhãn hiệu này không thuộc loại đắt đỏ, nhưng giá cũng không rẻ.

Cậu sợ thật: “Chị đừng khách sáo quá, tiện tay giúp thôi mà, không cần thật đấy.”

“Cậu nhận đi, không thì tôi áy náy lắm.”

Trịnh Trị cười: “Giám đốc Hạ mà biết thì xé em ra mất.”

“Không liên quan đến anh ấy, tôi muốn cảm ơn cậu thôi.”

“Cảm ơn gì chứ, vốn đây là công việc Giám đốc Hạ sắp xếp cho em mà, làm việc này sao lại nhận quà được chứ, muốn cảm ơn thì chị cảm ơn Giám đốc Hạ đi, vốn anh ấy định thứ sáu này về, nhưng bên thành phố Lâm bị… này này…” Cậu vừa nói vừa kéo cửa sổ lên, câu chuyện bị cắt ngang, cậu giơ tay nhận đồ cô nhét qua khe cửa theo bản năng, tay chân lóng ngóng, cuối cùng cũng nhận đồ.

Chu Tự xoay người đi vào, cô cảm thấy cái cậu này cao to khỏe mạnh, nhưng sao ăn nói lại dài dòng lê thê vậy.

Ôm lòng thấp thỏm suốt vài ngày, cuối cùng cũng đợi được đến ngày khai trương.

Giang Nhiêu đặc biệt đi từ thành phố Lâm đến, để hỗ trợ chúc mừng cô.

Do đầu tư vào quảng cáo từ sớm nên cô nhận được đơn hàng đầu tiên, thêm vài chương trình giảm giá ngày khai trương, cũng coi như là khách hàng ra vào liên tục.

Cho đến buổi chiều thì trong tiệm mới coi như sạch sẽ yên tĩnh lại.

Giang Nhiêu nhặt túi giấy và lá bị dẫm nát dưới đất lên: “Bao lâu cậu mới về được vốn?”

“Nếu tình hình kinh doanh tốt thì nửa năm.”

Giang Nhiêu nói: “Hôm nay khá đó chứ.”

“Chẳng nói lên được gì hết, đơn nhỏ không kiếm ra tiền, sau này còn phải tìm cách khác.” Chu Tự lấy điện thoại đặt món: “Ăn mì bò hay cơm sườn?”

“Cơm sườn đi.”

Chu Tự đặt hai phần cơm sườn và thêm vài món ăn kèm, rồi đặt thêm trà sữa ở cửa hàng khác: “Ở thêm vài hôm đi, tối rồi mời cậu ăn một bữa cho ngon.”

“Lần sau rồi tính. Thằng nhỏ thì không xa mình được, thằng lớn thì cần có người để ý bài tập.”

Chu Tự ngạc nhiên: “Vậy ăn xong là cậu về à?”

“Cũng cỡ đó.”

Chu Tự không nói gì, cô mở điền thoại kiểm tra đơn hàng đã đến đâu rồi, rồi đặt cho Giang Nhiêu chuyến bay vào ba tiếng sau đó.

Chỗ này dễ gọi xe ra sân bay, trừ đi thời gian ăn uống, cũng không cập rập quá.

Hai cô gái dọn dẹp sơ qua cửa tiệm xong xuôi thì cơm nước đặt cũng vừa đến.

Bày biện cơm hộp trên bàn làm việc, đều đói cả rồi, nên mạnh ai nấy cắm cúi ăn.

Giang Nhiêu còn đang ngậm cả họng cơm, quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Chỗ cậu chọn được thật đấy, mỗi việc nhìn phong cảnh bên ngoài thôi đã thấy tâm trạng rất thoải mái rồi.”

Chu Tự chê bôi: “Tiền thuê cũng đắt thật đó.”

“Vị trí tốt, môi trường tốt, đáng mà.”

Chu Tự gật đầu: “Hi vọng là một khởi đầu tốt đẹp thôi. Đợi hè đến, cậu dắt hai đứa nhỏ đến đây chơi, ở bao lâu cũng được.”

“Chắc chắn là mình còn tới nữa, cậu đừng có chê hai đứa nhỏ ồn ào là được.” Cô nhớ ra gì đó: “Quên hỏi, cậu ở đâu?”

“Mình thuê nhà ở gần đây này.”

Hai người trò chuyện, cơm cũng đã ăn xong rồi.

Chu Tự gọi xe tiễn cô bạn, rồi đi về tiệm, đang chuẩn bị dọn dẹp hộp cơm trên bàn, thì nghe chuông cửa vang tiếng “ting tang”, có người mở cửa vào.

Chu Tự xoay người sang.

Khách đến mặc trang phục công sở, để tóc đuôi ngựa buộc thấp gọn gàng nhanh nhẹn, sau đó còn có hai nhân viên đi theo, khiêng một thùng giấy có vẻ khá là nặng.

Cô gái cười hỏi: “Chị Chu ạ?”

Chu Tự gật đầu: “Cô là?”

“Tôi là thư ký của Giám đốc Hạ, thay Giám đốc Hạ đến tặng chị quà mừng khai trương.” Cô gái nhìn xung quanh: “Xin hỏi, có thể để ở đâu?”

Chu Tự chỉ đại một chỗ, rồi lùi ra sau vài bước, nhường đường cho nhân viên.

Cô xác nhận lại: “Là… Hạ Nghiễn Châu?”

“Vâng.”

Chu Tự khá bất ngờ, đã ba tuần hơn cô không liên lạc với Hạ Nghiễn Châu, ba chữ như bùa chú đó dần mất hiệu lực, đâu phải chỉ mới mỗi một cái thứ sáu trôi qua.

Nghe lời của Trịnh Trị có vẻ anh bận việc ở thành phố Lâm tạm không dứt ra được.

Nhưng Chu Tự nhạc nhiên là, anh không ở Bắc Đảo, nhưng hôm nay vẫn tặng quà đầy chu đáo.

Sau mấy giây ngơ ngác, Chư Tự cảm ơn: “Làm phiền cô rồi, vào trong ngồi chút nhé.”

“Không cần đâu.” Đối phương hỏi: “Có thể đặt hoa tươi không?”

“… Có chứ.”

“Có dịch vụ giao hàng không?”

Chu Tự nói: “Giai đoạn đầu phải xem tình hình, sau này thì chắc chắn là có thể giao hàng.”

“Giám đốc Hạ dặn dò tôi, đặt hàng với chị mỗi tháng giao hai bó hoa tươi đến văn phòng anh ấy ở khu A, nếu như chị bận, tôi có thể đến lấy.” Cô thư ký lấy điện thoại chuẩn bị thanh toán: “Đặt trước cho một năm, làm phiền chị tính phí nhé.”

Chu Tự lại rơi vào ngơ ngác, đầu cô nhảy số ầm ầm: “Muốn hoa thế nào?”

“Chị quyết định là được.”

Chu Tự nói: “Vậy đợi đến cuối năm rồi kết toán luôn, mỗi tháng tôi sẽ giao qua hai bó, loại nào thì theo mùa nhé, nên không dễ tính tiền trước.”

Cô tìm lý do hợp lý, không để cô thư ký thanh toán, hai người qua lại vài câu, cuối cùng đối phương đành thỏa hiệp.

Trong lúc hai người nói chuyện, hai nhân viên đã tháo lắp xong xuôi.

Chu Tự tiễn họ ra khỏi tiệm, rồi quay vào, tỉ mỉ nghiêng cứu đồ anh tặng, khiến cô ngạc nhiên và thích thú vô cùng.

Vừa nảy cô chỉ để ý thấy là máy hát đĩa than, nhìn kỹ mới thấy là dạng máy q*** t**, được làm từ gỗ, có loa kèn cổ, nhìn còn mới tám mươi phần trăm, góc phải dưới chỗ để đĩa có in những chữ như 1907, Victor,…

Là đồ vật mang đậm dấu ấn thời đại.

Ngón tay Chu Tự v**t v* viền loa, nhất thời khiến cô không thể miêu tả cảm giác trong lòng mình.

Lại một tuần trôi qua, cuối cùng tiệm hoa cũng thuận lợi tiến hành buôn bán, mới có thể giảm bớt cơn sốt ruột trong lòng cô.

Mặc dù lợi nhuận không được lạc quan như tưởng tượng, nhưng cũng phù hợp với thành ngữ vạn sự khởi đầu nan.

Bắt đầu từ hôm trước, thời tiết đột ngột ấm dần lên, như đã kết thúc mùa xuân đến bước đến mùa hè rực rỡ.

Chu Tự đổi sang áo mỏng gọn, mở tung cánh cửa sổ hướng biển, gió nhẹ thổi mát mẻ, lướt qua những cánh hoa dưới khung cửa sổ. Chút ánh nắng còn sót lại của buổi hoàng hôn rọi vào cửa tiệm, ánh lên tường những bóng sáng sặc sỡ sắc màu.

Chu Tự vén những sợi tóc rơi bên má, kéo lê mấy thùng hoa đến bàn làm việc để cắt tỉa cành.

Phía trong cửa có lắp chuông cửa, nhưng cô đang chăm chú việc đang làm, nên chẳng hề phát giác ra động tĩnh xung quanh.

Hạ Nghiễn Châu đứng im trước cửa, tạm thời không lên tiếng.

Từ sau đêm giao thừa hôm ấy, đã lâu rồi chưa gặp cô.

Hôm nay anh bay chuyến bay sáng sớm, vừa đáp đất đã phải xử lý công việc trong tay, nên muốn đến đây gặp cô một chút.

Hạ Nghiễn Châu nhìn một vòng tiệm hoa nhỏ bé, cuối cùng ánh mắt anh dừng trên người Chu Tự, cô mặc một chiếc đầm liền thân vải lanh màu gạo, buộc tóc đuôi ngựa thấp, mặt mày chẳng có vẻ gì là có trang điểm, chỉ ăn mặc hết sức thoải mái.

Ánh mặt trời chiều buông dày đặc.

Chút sắc cam ấm áp phủ bên sườn mặt và đầu mũi cô, mà cô thì đang được bao bọc trong đám hoa, cả cửa tiệm ngập tràn sức sống, còn cô thì lại toàn ra vẻ đẹp tươi tắn khỏe khoắn.

Có cơn gió len qua khe cửa, những đóa hoa tươi bay nhảy đung đưa.

Cô xoay mặt nhìn sang đó, giơ tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán.

Đôi mắt Hạ Nghiễn Châu chớp nhẹ, những cụm từ xa lạ như “trẻ trung tươi sáng”, “dịu dàng sinh động” lướt qua não anh.

Nhưng giờ cũng chẳng biết là, tám chữ đó dùng cho hoa thì hợp, hay hình dung con người sẽ sát nghĩa hơn.

Anh bước vào trong, đi được một khúc thì Chu Tự đã nhận ra có người, cô ngẩng đầu nhìn, rõ ràng là cô đờ hẳn ra.

“Có dọn hết đống hoa này em cũng không hay biết.” Hạ Nghiễn Châu đùa với cô.

Chu Tự nói: “Anh đi đứng nhẹ nhàng quá.”

Hạ Nghiễn Châu không nói gì.

Chu Tự nhìn anh bước đến trước mặt mình, nên đành phải ngước mắt lên cao hơn: “Về khi nào thế?”

“Sáng nay.”

Chu Tự gật gật đầu, mấy sợi tóc lại rớt xuống, cô lại phải giơ tay vén ra sau tai.

Hai tay Hạ Nghiễn Châu đút túi quần: “Buôn bán sao rồi?”

“Trước mắt thì tạm ổn.”

“Tiệm này bày trí được đó.”

Chu Tự nói: “Còn phải cảm ơn anh, Trịnh Trị giúp tôi nhiều lắm.”

Hạ Nghiễn Châu bất giác nhìn sang cô, anh đáp: “Không cần cảm ơn.” Anh hất cằm chỉ sang đối diện: “Nghe thử chưa?”

Chu Tự nhìn sang tủ đối diện anh vừa chỉ, từ sau khi lắp máy hát đĩa than ở chỗ đó thì cô không di chuyển đi chỗ khác nữa.

Cô đáp: “Vẫn chưa.”

Hạ Nghiễn Châu đi sang đó, anh rút một chiếc đĩa trong ngăn tủ ra, đặt lên mâm xoay, rồi lại lấy kim đọc mới trong hộp, anh hơi khom lưng thay cần: “Thấy cái này hợp với cách trang trí chỗ em lắm, nên gửi sang đây.”

Anh đứng thẳng người, chuyển động tay quay ở góc bên phải, dây cót xoay bằng tay.

Chu Tự mới muộn màng nhận ra: “Sao anh biết chỗ này được trang trí thế nào?”

Hạ Nghiễn Châu không hề dừng tay, anh đứng xoay từng vòng, máy móc cổ xưa phát ra tiếng “tạch tạch” căng chặt của dây cót, nhưng lại tạo cảm giác vui tai.

Anh nói: “Trước Tết có đi ngang qua đây, tối quá rồi nên em không có đây, tôi đứng nhìn qua cửa kính.”

Chu Tự nhớ lại, khoảng thời gian đó là lúc mà cô cắt đứt liên lạc với anh, vốn tưởng sau đêm đó, thì cả hai sẽ chẳng còn dính líu gì đến nhau.

Cô mím nhẹ môi, nhìn sang anh, thấy anh đang nhấc cần đọc, nhẹ nhàng đặt lên đĩa than.

Giữa tiếng xào xạc nhè nhẹ, tiếng nhạc chậm rãi vang lên.

Sóng âm của đầu đĩa than gần gũi với chỗ này hơn, âm thanh có từ trăm năm trước như hòa mình vào nơi đây.

Hạ Nghiễn Châu dựa vào bệ tủ, anh ngước mắt giải thích: “Đây là một bản jazz từ hồi thế chiến thứ hai.”

Chu Tự gật gật đầu.

Bản nhạc có tiết tấu vui vẻ, đan xen với chút tạp âm, như đang tạo nên một vở kịch câm với hai màu trắng đen đầy náo nhiệt.

Hai người im lặng một lúc lâu, như đang đắm chình trong vở kịch ấy.

Thỉnh thoảng lại loáng thoáng nghe tiếng sóng vỗ bờ, trong không khí là mùi tanh chát nhàn nhạt của biển.

Hạ Nghiễn Châu đứng khoanh tay, phút chốc, anh thôi không nhìn ra cửa sổ nữa mà quay sang nhìn Chu Tự. Mà cô cũng nhận ra, nên quay sang nhìn anh theo phản xạ.

Cả hai không ai nói gì, chỉ thẳng thừng nhìn vào mắt nhau.

Cứ như bầu không khí giờ đây có tác dụng ru ngủ, Chu Tự tạm buông bỏ sự đề phòng, lòng cô nhẹ nhàng chẳng chút tính toán hay suy nghĩ gì, cuối cùng cứ bị anh nhìn chăm chú lâu quá, khiến cô không nhịn được mà mím môi cười.

Hạ Nghiễn Châu cũng bất giác nhún vai, lặng lẽ cười theo.

Chu Tự vuốt vuốt tóc, cô cụp mắt, dừng lại trên chiếc sơ mi trắng của anh.

Không biết mặt trời đã ngả về đến mặt biển từ bao giờ, sắc cam dày đậm kia rọi hết vào cửa hàng, mà ánh sáng mãnh liệt nhất, thì đang dừng trên bờ vai anh.

 Ánh hoàng hôn, bản nhạc jazz, bức tường loang lổ, đầu đĩa than cổ xưa và người đàn ông được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ. Những hình ảnh trước mắt cô tựa như một bức tranh cũ kỹ.

Còn chưa kịp nhìn lên mặt anh, thì anh đã buông tay, bước đến trước mặt cô.

Trái tim Chu Tự nhún nhảy.

Hạ Nghiễn Châu đứng trước mặt cô, giữa hai người là bàn làm việc.

Anh cầm nắp bút trên bàn lên, giờ tay, cài lên phần tóc con mà cô đã vén không biết bao nhiêu lần kia.

Chu Tự bất ngờ ngẩng đầu.

“Đừng nhúc nhích.” Hạ Nghiễn Châu nhẹ nhàng nhắc nhở.

Thế là cô yên đó, nhưng vẫn giật mình vì anh còn nhớ, cô muốn hỏi gì đó, nhưng chẳng thể nào mở miệng được.

“Làm sao thế?” Hạ Nghiễn Châu buông tây, thấy cô muốn nói lại thôi, anh cười hỏi: “Không phải trước đây em hay dùng như vậy à?”

Chu Tự sờ phần tóc mai, ngón tay lướt lên trên, chạm vào nắp bút, cô còn chưa trả lời, thì bỗng thấy chiếc đồng hồ anh để lộ qua ống tay áo, dây đồng hồ bằng thép vonfram, mặt đồng hồ màu xanh đen, là kiểu dáng đơn giản dễ phối, cũng là món quà cảm ơn cô tặng Trịnh Trị mấy hôm trước, ai ngờ cậu lại thành thật đến mức báo cáo và giao nộp hết mọi chuyện lớn nhỏ cho anh.

Mà cô càng không ngờ được là, thế mà Hạ Nghiễn Châu lại đang đeo trên cổ tay mình. Loại đồng hồ thế này, không mấy phù hợp với thân phận của anh.

Tim Chu Tự đập thình thịch.

Hạ Nghiễn Châu để ý tầm nhìn của cô, anh cô ý khoe đồng hồ: “Tốn bao nhiêu tiền?”

Chu Tự nhìn anh, nói thật: “Hơn năm nghìn.”

“Đủ để thuê mấy người làm luôn, em làm ăn lỗ rồi.”

Đầu đĩa than đang phát nhạc bỗng im bặt.

Cả căn phòng rơi vào im lặng, một lúc sau, Chu Tự nói: “Thật ra anh không cần phải phiền thế, nếu còn nhận sự giúp đỡ của anh thì tôi không yên lòng.”

Giọng Hạ Nghiễn Châu có vẻ châm cọc: “Vậy muốn thế nào? Gặp mặt là lên giường?”

Hai má Chu Tự trướng lên, anh nói chuyện riêng tư lúc nào cũng không đàng hoàng.

Cô trợn mắt nhìn anh đầy giận dữ, trách anh quá trắng trợn.

Nhưng biểu cảm của cô lại khiến Hạ Nghiễn Châu bật cười: “Nhìn gì mà nhìn? Tôi nói sai à?” Dừng một lúc, anh lại thong thả nói tiếp: “Em sợ phiền, muốn sao cho quan hệ giữa hai chúng ta đơn giản và chỉ đến đó thôi, em là em, tôi là tôi, có thể thân mật thắm thiết, nhưng không muốn dây dưa không rõ ràng?”

Anh toàn nói vào trọng tâm, Chu Tự nghĩ như vậy đó. Cô rất khát vọng niềm vui đơn thuần đó, những tháng năm đã trôi qua, cô đã tiêu hao gần hết tình cảm rồi, vừa sợ hãi vừa chẳng có tinh thần sức lực để làm quá nhiều.

Chu Tự gật gật đầu: “Được không?”

“Không được.”

Chu Tự ngước mắt, nhìn vào mắt anh.

Hạ Nghiễn Châu cất giọng đều đều: “Tôi là robot à? Muốn là được?”

Anh vẫn đứng ở đầu bên kia của bàn làm việc, cầm một nhánh tulip trên bàn, hai ngón tay vân vê qua lại, vốn thân hoa tulip đã hơi cong, bây giờ thì chẳng thể nào đỡ nổi bông hoa nữa.

Chu Tự giải cứu nhành hoa từ trong tay anh, cô “phập” một phát cắt luôn phần bị hư, rồi cho vào thùng dưỡng hoa ở cạnh: “Không phải đàn ông đều thích trực tiếp à?”

“Ai nói vậy?”

Chu Tự không nói nữa.

Hạ Nghiễn Châu lại đút tay vào túi quần: “Ăn cơm, trò chuyện, sẽ dễ vào đề hơn.” Anh cười cười: “Em cũng hi vọng có một trải nghiệm tuyệt vời mà?”

Tim Chu Tự như run lên, cứ như là đang có vô số người nhí nhảy múa trên đó, bỗng cô thấy nóng bức, cho dù trên người chỉ mặc mỗi chiếc đầm vải mỏng mà thôi.

Anh vừa nói đôi ba câu, là đã có thể trêu ghẹo trái tim của người khác.

Mà những phản ứng chân thật trên cơ thể, như đang chứng minh cho sự hợp lý của những gì anh nói.

Hạ Nghiễn Châu lặng lẽ nhìn cô một lúc, bỗng giọng anh nhẹ nhàng hơn: “Những việc mà đối với tôi chỉ là tiện giúp thôi, thì em không cần phải để trong lòng.” Anh biết cô muốn nghe những gì, anh đành nói trái với lòng mình: “Thoải mái chút đi Chu Tự, đây chỉ là một mối quan hệ, không nói lên được gì cả, tôi là tôi, mà em vẫn là em.”

Trên bàn là đống lá nát cành hỏng.

Thùng dưỡng hoa tulip đã được cắt tỉa gọn gàng, như được trao cho sức sống mới, càng xinh đẹp rực rỡ hơn.

Màn trời buông dần, chút ánh sáng màu cam bên đường chân trời cũng dần biến mất.

Cô giơ tay nhấn công tắc đèn ngay cửa và đèn rọi dưới đất, cô tiện tay đóng cửa, rồi quay sang nhìn anh: “Cảm ơn đầu đĩa than của anh nhé, tôi thích lắm.”

“Thích là được rồi.”

Chu Tự lặng lẽ cắn môi: “Tối có rảnh không? Mời anh một bữa.”

Hạ Nghiễn Châu cảm thấy cô hệt như đứa bé ngoan rất biết nghe lời thầy cô, nụ cười tràn ngập khóe môi, nói: “Còn vài chuyện phải xử lý, trễ chút sẽ nhắn cho.”

Thường thì chín giờ sẽ đóng cửa tiệm.

Hôm nay, tám giờ hơn Hạ Nghiễn Châu gọi điện thoại đến, hỏi cô khi nào đi thì được.

Thế là Chu Tự đóng cửa sớm, đến quốc lộ ngay sát bờ biển đợi anh.

Tối đến nhiệt độ vẫn khá thấp, cô khoác áo khoác dài và dày, hai vạt áo khép trước ngực, hai tay đã lành lạnh rồi.

Xe anh lái đến, Chu Tự ngồi vào ghế lái phụ.

“Muốn ăn gì nào?” Hạ Nghiễn Châu hỏi trước.

“Anh chọn đi, lần này tôi mời thật đó.”

“Được.” Hạ Nghiễn Châu cười cười, hai tay đặt trên phần đầu bánh lái.

Mỗi lần vào mùa này những hàng quán, nhà hàng nổi tiếng ở Bắc Đảo đều đông nghịt người, đặc biệt là vào buổi tối.

Vì lo cho cô, nên không chọn những chỗ chi phí đắt đỏ, anh chạy theo dọc đường, cuối cùng tìm được một nhà hàng đồ ăn Trung nằm trong chỗ khá khuất.

Trong tiệm không có quá nhiều người, tiệm nhìn cũng rất khá.

Hai người chọn ngồi ở chỗ ngay góc, nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến.

Hạ Nghiễn Châu ra hiệu mời cô chọn, nhân viên lại đưa thực đơn sang cho cô.

Chu Tự đói muốn váng đầu rồi, nhìn ảnh món ăn được in trên thực đơn, bỗng nhiên cô lại thấy thèm ăn. Cô gọi một món mặn một món chay, rồi muốn xoay thực đơn sang cho Hạ Nghiễn Châu.

Ngón tay Hạ Nghiễn Châu vịn lại, anh lật ngược lại vài trang, rồi gọi thêm hai món ăn và một phần canh rau.

“Thị lực của anh tốt thật đấy, chữ nhỏ vậy mà cũng thấy, đã vậy còn coi ngược nữa.” Chu Tự than thở.

“Tôi nhìn ảnh.”

Chu Tự: “…”

Hạ Nghiễn Châu vui vẻ bật cười.

Không trò chuyện được vài câu, thì đồ ăn đã lên đủ.

Chu Tự gọi cơm, ăn kèm đồ ăn cả nửa bát hơn thì dạ dày cô mới thấy êm êm, vô tình ngước mắt lên, lại thấy Hạ Nghiễn Châu đang nhìn chăm chú bình hoa bên góc bàn.

Anh hất cắm: “Hoa gì thế?”

“Lan vũ nữ.”

Bình hoa thủy tinh hẹp dài cắm hai nhánh hoa màu hồng, trong đó có một nhánh nở mấy đóa nhỏ, nhánh còn lại hẳn mười mấy đóa, nhỏ nhắn xinh xắn cỡ móng tay thôi, cánh hoa như vạt váy tung bay của vũ nữ đang nhảy múa vậy.

Hạ Nghiễn Châu: “Thơm thật đấy.”

Chu Tự gật đầu: “Mùi hương dịu dàng lắm, có mùi bơ sữa thoang thoảng nữa.”

Không biết có vài đóa hoa rơi trên bàn từ khi nào, Chu Tự đặt đũa xuống rồi nhặt hoa lên, ngắt bỏ những cánh hoa khô héo, rồi thả vào trong miệng bình nổi trên mặt nước.

Trong nước là những nhành cây đan xe, có đóa rơi thẳng xuống đáy bình, có đóa lại vướng vào nhánh cây.

Bình hoa trên rộng dưới hẹp, trong suốt vô cùng, những lốm đốm hồng trong nước như tô điểm thêm cho nó.

Hạ Nghiễn Châu nhìn những bông hoa đó, rồi lại quay sang nhìn Chu Tự.

Cô cười cười, như thể vừa nảy mình đang múa rìu qua mắ thở, nên nụ cười cũng có hơi thẹn thùng.

Hạ Nghiễn Châu nín thở, bỗng nhiên anh phát hiện có một không rõ lý do, có thể là một nụ cười, một hành động, hoặc là bất kỳ một cái gì đó, chỉ cần là cô, trong vô thanh vô thức vẫn khiến trái tim anh gợn sóng.

Anh lặng lẽ cúi đầu, lấy muỗng húp một ngụm canh: “Em thích hoa gì?”

Chu Tự nói: “Hoa chuông.”

“Xinh lắm à?”

Cô đáp: “Rất dễ chăm.”

Hạ Nghiễn Châu bật cười: “Lần đầu tiên nghe nói, dễ chăm là lý do để thích.”

Chu Tự bổ sung: “Cũng xinh lắm.”

“Nó ra sao?”

Chu Tự tìm kiếm trên điện thoại, rồi xoay điện thoại đưa anh xem. Một đóa hoa màu ngà sữa, bông hoa nhiều nhưng nhỏ nhắn, từng đóa hoa rủ xuống, có hình dạng như chiếc chuông.

“Rất đáng yêu.” Hạ Nghiễn Châu nói.

Lần đầu tiên Chu Tự nghe có người đánh giá như thế.

Hoa chuông có ngụ ý là lời chúc phúc đến từ phương xa, vì mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua, những bông hoa cũng sẽ lắc lư như chiếc chuông, có thể truyền đạt tình yêu thương hết sức dịu dàng. Nó vừa thể hiện sự tự do, lại vừa mang sự mơ mộng, nhưng mà qua miệng anh, thì đúng là đóa hoa chuông lại mang vẻ mũm mĩm đáng yêu.

Chu Tự lấy điện thoại về, cô hỏi anh: “Vậy còn anh, thích hoa gì?”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Tôi chỉ biết mỗi hoa hồng.”

“Chắc chắn là vì tặng cho nhiều người quá rồi.” Vốn cô chỉ định đùa giỡn thôi, nhưng khi lại thấy anh nhìn cô một cách sâu xa, khóe miệng còn vương nụ cười.

Chu Tự lập tức im lặng, lặng lẽ dùng cơm.

Mà chốc sau, cô phát hiện ra anh cũng ăn rất ngon miệng, hai bát cơm nhỏ thêm ít đồ ăn, canh cải cũng chỉ còn chút thôi.

Hai người ăn rất nhiều, không lãng phí gì mấy.

Chu Tự dần dần phát hiện, cô ở cạnh anh đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, không còn cảm giác cẩn thận rón rén như ban đầu.

Ăn cơm xong đi tính tiền, Hạ Nghiễn Châu đút tay vào túi quần đứng im sau lưng đợi cô, thấy cô thanh toán xong, mới cùng cô ra khỏi tiệm

Chỗ này không xa nhà Chu Tự là bao, cô nói địa chỉ, Hạ Nghiễn Châu ngoặt đầu xe ở ngã tư, chạy hướng ra đường bờ biển.

Khu nhà mà Chu Tự nói anh lờ mờ có biết, hẳn là một khu nhà cũ, trước đó chỉ đi ngang qua, xe chạy vào trong lại thầm nhíu màu.

Hai tòa nhà hai bên vừa thấp vừa cũ, phần lớn các ô cửa sổ tối đen, hai bên đường chẳng có lấy một bóng đèn, đường thì chỗ cao chỗ thấp gập ghềnh.

Chu Tự chỉ ra đường phía trước: “Dừng ở bên đây đi, xe không vào được.”

Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Phải đi bộ bao lâu?”

“Đi qua con đường nhỏ ở trước là đến.”

Anh nhìn ra trước: “Chỗ này chẳng ra làm sao.”

“Ở quen rồi thì cũng thấy bình thường.” Trong xe im hẳn một lúc, Chu Tự nhìn anh: “Tôi về nhé, anh đi đường cẩn thận.”

Hạ Nghiễn Châu không nói gì, anh chỉ nhìn cô, rồi “tách” một tiếng, dây an toàn chỗ ghế lái phụ được mở ra, cô muốn rụt tay về, nhưng lại bị anh nắm chặt.

Bàn tay anh ấm áp và khô ráo, lòng bàn tay anh phủ lên mu bàn tay cô, có thể ôm trọng lấy bàn tay cô.

Ngón cái của anh v**t v* mặt ngoài ngón tay út của cô: “Cứ vậy mà đi rồi?”

Trong xe im lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng tim đập.

“Đúng thế.” Giọng cô bay bổng một cách kỳ lạ, nói xong thì với phát hiện nó mềm mại đến bất ngờ.

Đôi mắt Hạ Nghiễn Bông bỗng tối đi, “Tiễn em.”

Cả hai đều hiểu ý nhau, ai cũng rõ tối nay chắc không nên bình thường như vậy.

Nhưng Chu Tự lại nói: “Lần sau đi.”

“Hình như có người trách tôi không được trực tiếp.” Bốn ngón tay của anh theo khe hở chen vào lòng bàn tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đường chỉ tay của cô.

Chu Tự thấy ngưa ngứa, cô dùng sức, nắm chặt lấy tay anh.

Ánh đèn trong xe âm u, nhưng đôi mắt cô thì sáng lấp lánh: “Có lẽ sau khi bị Giám đốc Hạ dạy bảo, nên không dám gấp gáp nữa rồi.”

Hạ Nghiễn Châu hứ nhẹ một tiếng: “Đúng là học sinh ngoan.”

“Có lẽ anh quên rồi đó, lúc đi học tôi nghe lời lắm.”

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô một lúc, thật ra tâm trạng giờ đang rất tốt, đến nỗi mà đôi mắt cũng ngập niềm vui. Thậm chí anh còn có chút muốn chơi trò đưa đẩy với cô, nó thú vị hơn việc trực tiếp nhiều.

Hạ Nghiễn Châu không nói gì nữa, cuối cùng anh vân vê tay cô một lúc, rồi thả cho cô đi.

Bình Luận (0)
Comment