Chu Tự đóng cửa xe, tim cô vẫn còn đang nhảy thình thịch.
Hơi ấm vẫn còn trên mu bàn tay, cô đi về phía trước, dường như vẫn cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm của anh ở trong xe.
Chu Tự ít nhiều mê đắm cảm giác đưa đẩy mập mờ này rồi.
Đường đi gập gềnh chỗ cao chỗ trũng, cô đi mà vấp.
Khi gần bước qua được cánh cổng sắt, sau lưng cô bỗng sáng bừng lên, anh mở đèn pha, khiến cho cả thế giới trước mặt cô nhưng màn hình điện thoại được mở sáng.
Chu Tự dừng chân, cô quay người nhìn, nhưng sau lưng sáng đến chói mắt, chẳng thể nào nhìn rõ người trong xe, nhưng trong chốc lát tim cô lại đau buốt như thể bị co giật, khiến cô không dám nghĩ nhiều nữa, quay người đi nhanh vào trong.
Lại mấy ngày trôi qua, Chu Tự dành thời gian đến chỗ Hạ Tịch một chuyến.
Lúc đến tiệm thì phát hiện bảng hiệu đã bị dở rồi, phần lớn đã được đóng vào thùng, chỉ còn vài dụng cụ xăm mình thôi.
Chu Tự ngồi xuống, nhờ cô dặm màu giúp mình.
Nhìn ngó xung quanh, Chu Tự hỏi: “Định kết thúc chỗ này thật à? Hơi đáng tiếc.”
Hạ Tịch thở dài: “Em đâu có muốn đâu, chỉ trách mình là châu chấu đá xe thôi.”
Đương nhiên Chu Tự biết “xe” là Hạ Nghiễn Châu. Lúc bình thường thì thấy anh khá là dễ chung đụng, lúc cần nghiêm túc tâm trạng anh cũng chẳng lên xuống gì mấy, chỉ mỗi đôi mắt của anh, sẽ toát lên vẻ nghiêm khắc, không giận nhưng lại rất uy nghiêm.
Cô hỏi: “Em học chuyên ngành gì?”
“Điêu khắc.”
“Hèn chi lại vẽ tốt như vậy, hóa ra là sinh viên mỹ thuật.” Chu Tự quay sang: “Chưa chắc là việc gì xấu, có thể học hỏi thêm vài năm nữa.”
Hạ Tịch than thở: “Cần học gì thì học hết rồi, đối với em chỉ lãng phí thời gian thôi.” Cô dùng giấy sạch để lau chỗ màu dư: “Hồi cấp ba, nhà em cảm thấy em học hành không tốt, coi như xong đời này, sau đó em thi vào Học viện Mỹ thuật của tỉnh với thành tích hạng nhất môn chuyên ngành toàn thành phố, mọi người vui cả một đợt. Với em mà nói thì các môn học ở đại học chẳng có thách thức khó khăn gì, em cũng chẳng thấy hứng thú, nên nộp đơn thôi học, vì chuyện này mà suýt thì bố em đoạn tuyệt quan hệ với em.”
Chu Tự thầm thấy giật mình, trước đây cô chỉ cảm thấy em ấy không phải là người sống theo quy củ, vừa độc lập vừa phóng khoáng và tự tin, hóa ra bản chất của em ấy là một người ưu tú.
Cánh tay Chu Tự gác trên lưng ghế, cô không nén được mà qua sang nhìn cô: “Thế nên em mở tiệm xăm. Anh trai em coi như cũng ủng hộ em nhỉ.”
“Anh ấy?” Hạ Tịch lắc đầu: “Nếu anh ấy mà ủng hộ thì đã chẳng bắt em về đi học rồi. Mấy năm trước anh ấy vẫn ở nước ngoài, chỉ lo chuyện của mình, nhưng từ khi anh ấy tiếp nhân công ty, bố em cũng rút dần. Ông cụ coi như đã nhìn thoáng rồi, hầu như chuyện nhà hay chuyện ngoài cũng chẳng quản nữa, mỗi ngày chỉ có bày biện mấy tờ giấy rách. Thế nên mọi trách nhiệm đặt trên vai anh trai em hết, nếu không phải bất đắc dĩ, chắc anh ấy cũng lười phải quan tâm đến em.”
Chu Tự nhớ đến Chu Loan, mặc dù từ nhỏ hai chị em sống với nhau cũng chẳng có đụng chạm gì, nhưng dù sao thì tình chị em cùng cha khác mẹ chẳng thể nào thuần khiết được như thế.
Cánh tay cô có cảm giác đau râm ran, so với lần trước thì cũng không đến nỗi chịu không nỗi.
Hạ Tịch nói tiếp: “Thật ra bố mẹ em cũng không phải dạng trọng nam khinh nữ, chỉ là anh em xuất sắc hơn em, anh em làm bố mẹ lấy làm vinh hạnh. Từ nhỏ đến lớn, rất ít khi anh ấy bị hạn chế, học hành hay đi làm đều rất tự do, kể cả có bạn gái rồi bỗng dưng chia tay người ta, bố mẹ em cũng chẳng hỏi đến.”
Nửa mặt của Chu Tự gối trên cánh tay, vô tình nghe được chuyện riêng của người khác, nhưng lạ là cô cũng không cắt lời, mà lặng lẽ ngồi nghe.
“Vừa hay em thì ngược lại, làm gì cũng bị xét nét. Thật ra em thấy bực anh em lắm, thậm chí anh ấy còn chẳng buồn dành thời gian tìm hiểu về nghề xăm nữa, hình như chỉ đành hoàn thành nhiệm vụ mà bố em giao cho. Dựa vào đâu mà con gái thì phải học nhiều, phải điềm đạm tao nhã thì mới đúng.” Hạ Tịch dừng tay, rồi bỗng dưng nhích sát lại Chu Tự, cô nhỏ nhẹ mà tinh nghịch: “Em cứ không đó.”
Chu Tự quay sang, suýt thì đụng vào mũi cô.
Cô cười cười, sờ mũi.
Chu Tự không nhịn được bật cười: “Nên em đổi luôn tên mình?”
“Này! Chuyện này mà anh em cũng nói với chị luôn!”
Chu Tự bỗng cảm thấy không biết phải nói sao, lòng bàn tay cô thấm mồ hôi.
Nhưng Hạ Tịch thì không để ý: “Tên thật của em là Hạ Thu Phác*, Nghiên Phác có hàm ý là đá quý có thể làm thành nghiên mực. Để hợp với tên của anh trai, nên đặt cái tên vừa quê vừa lắt léo.”
*Phác – 璞: Ngọc thô chưa được mài giũa.
Đúng là cái tên này khó mà đánh giá được. Chu Tự lầm bầm rất nhỏ: “Đúng thế, gặp chị chị cũng sửa.”
Mặc dù giọng cô rất nhỏ, nhưng Hạ Tịch vẫn nghe được.
Cô gái vui vẻ rướn người đến, muốn ôm cô, nhưng lại ngại trên tay mình toàn là màu, chỉ đành làm vẻ thôi.
Chu Tự hỏi: “Vậy bây giờ sao lại có tên như vậy?”
“Có một hôm đi học, thầy có dạy câu thơ “Liễu sắc thanh sơn ánh, Lê hoa tịch điểu tàng*”, em chọn chữ đơn giản nhất.”
*“柳色青山映/梨花夕鸟藏” trích từ bài thơ Ký sự ngày xuân (春日上方即事) của Vương Duy (Ma Cật – là một nhà thơ, một họa sĩ, một nhạc sĩ, một nhà viết thư pháp và một chính khách nổi tiếng đời Thịnh Đường). Phần trên là mình dịch theo âm Hán – Việt để thể hiện được tên ‘Tịch’.
Nội dung 2 câu thơ (do không tìm được bản dịch nên mình tự dịch lại theo thể lục bát cho dễ đọc):
“Sắc liễu rọi bóng núi xanh/ Hoàng hôn chim đến đậu cành hoa lê.”
“…” Chu Tự ngơ ngác, cô cảm thán sao mà cô em này cởi mở thoải mái thế, vừa thấy thích thú lại vừa muốn ghẹo cô: “May mà em không chọn chữ ‘Sơn’.”
Nói xong, hai người bật cười ha hả.
Từ sau hôm đó, Hạ Tịch coi như là đã thân quen với Chu Tự lắm rồi, mỗi lần đến tiệm hoa cũng không cần thông qua Trịnh Trị nữa, còn Hạ Nghiễn Châu thì chẳng biết gì.
Có lúc sẽ đến giúp mấy việc lặt vặt, có lúc thì chụp hoa này hoa kia để dành mẫu mã, cho dù không làm gì cũng chẳng nói gì, nhưng vẫn cảm thấy mỗi lần ở chung với Chu Tự là một việc thoải mái vô cùng.
Đến cuối tháng, chợ hoa giao hàng đến, chất lượng đợt hoa này khiến cô hài lòng vô cùng, nhất là mấy đóa hoa chuông, nụ hoa vừa to vừa đầy đặn, thân cây thẳng thớm vững vàng.
Bỗng nhiên Chu Tự nhớ lại đơn đặt đó, thế là chọn một bó, dưỡng nước đồ xong, rồi giao qua bên tòa A.
Cô đi thang máy lên thẳng tầng tám, giao bó hoa tươi cho nhân viên lễ tân, rồi để lễ tân đưa qua.
Tối đến Hạ Nghiễn Châu về đến, thấy bình hoa trên bàn cho cắm mấy cọng cỏ, nụ hoa trắng điểm chung ở giữa, lộn xộn, dính chùm, chẳng có đẹp đẽ gì.
Hai tay anh chống trên mặt bàn, rồi lại nghiêm túc đánh giá một hồi, anh đứng thẳng người, nới lỏng cà vạt.
Vốn tối đó định ghé chỗ cô ngồi một chút, nhưng đến cửa resort thì trễ quá rồi, chắc tiệm hoa cũng đã đóng cửa.
Hạ Nghiễn Châu gửi tin nhắn hỏi: “Hoa gì thế?”
Không lâu sau, Chu Tự tiếc chữ như vàng: “Hoa chuông.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn màn hình, anh vẫn nhớ cô từng cho anh xem ảnh hoa này, nhưng nó khác xa hình ảnh trước mặt này. Anh giơ chân rồi ngồi dựa trên mặt bàn, nghịch mấy nụ hoa, rồi lần đầu tiên trong đời lấy điện thoại đi tra các bước chăm sóc hoa chuông.
Màn hình hiển thị, cần cắt xiên cách gốc tầm 2 – 3 cm, lặt gần hết lá, và phải cho hoa ngập nước tầm bốn giờ đồng hồ. Hoa chuông nếu mất nước, phải lập tức bổ sung, tránh gió và nắng, để tránh hoa sẽ bị héo sớm.
Hạ Nghiễn Châu đặt điện thoại xuống, đi khắp phòng để tìm kéo.
Loay hoay hết mấy vòng, bỗng nhiên anh dừng lại xòe bàn tay, quay đầu đứng xa xa nhìn lên bàn, rồi lại thấy mình hơi buồn cười rồi đấy.
Cuối cùng anh cũng chẳng tìm thấy kéo đâu, nên lượt bỏ bước đó, lặt luôn một đống lá cây, rồi lại c*m v** trong bình.
Trước khi đi ngủ, Chu Tự thống kê thu chi của tiệm hoa trong khoảng thời gian này, tính tới tính lui thì phát hiện miễn cưỡng đủ trả tiền điện nước và tiền thuê mặt bằng.
Điều này không khớp với những gì ban đầu cô nghĩ, nếu sau này không mở rộng phạm vi dịch vụ, với cái tiệm nhỏ đó của cô, sống qua ngày thì được, chứ chưa chắc kiếm ra tiền.
Chu Tự đau cả đầu, cô ngã ra giường, với tay ấn công tắc đèn, một mở một tất.
Phòng ngủ lúc sáng lúc tối, cho đến khi đôi mắt cô thấy mỏi thì mới rút tay về.
Cả căn phòng rơi vào bóng tối, Chu Tự nhắm mắt, rồi bỗng nhiên nhớ ra cô quên nói với Hạ Nghiễn Châu dưỡng hoa thế nào. Cô mò tìm điện thoại, mở vào khung trò chuyện với anh, gửi hình ảnh nhắc nhở thân thiện và nội dung hướng dẫn bằng chữ cho anh, thường thì phần này sẽ được gửi kèm đơn hàng để nói rõ với khách, nhưng hôm nay lại quên mất.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy đầu kia trả lời.
Chu Tự bèn chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, chuẩn bị đi ngủ.
Chiều ngày hôm sau Hạ Nghiễn Châu xuất hiện trước cửa tiệm hoa, mà lúc đó cô đang bận.
Mùa hè ở Bắc Đảo đến sớm vô cùng, sau khi mặt trời lặn, gió thỏi mát mẻ. Bầu trời như bảng màu với đủ các loại màu sắc phong phú, để màu cam hồng, xanh tía ánh trên mặt biển.
Gần đến mùa du lịch, du khách xuất hiện rất nhiều.
Chu Tự đang chuẩn bị một bó hướng dương, ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi cong môi cường.
Hạ Nghiễn Châu đứng cạnh cửa không nhúc nhích, chỉ thấy mỗi bó hoa vàng rực rỡ trong lòng cô, hệt như đang ôm ánh dương tươi đẹp. Anh không đi qua làm phiền cô, mà thôi không nhìn nữa, ngồi ở ghế trong góc để đợi, vừa ngẩng đầu, đã thấy chút đồ ăn uống trong tủ lạnh mini bên cạnh, thế là lấy chai nước suối ra uống.
Không lâu sau, chuông cửa vang lên vài tiếng, có một chàng trai bước vào tiệm, dừng ở trước giá để hoa: “Chủ tiệm.”
Chu Tự: “Chờ chút nhé.”
Chàng trai đợi một lúc, rồi lại nhìn sang cô: “Xin hỏi, còn phải chờ bao lâu? Em cần ra sân bay gấp.”
Động tác của Chu Tự nhanh gọn, như là không nghe thấy.
Chàng trai cao giọng: “Chủ tiệm.”
Chu Tự trả lời: “Chờ chút nhé. Ba phút nữa.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn sang cô, một lúc sau, anh đặt chai nước lên bàn, đứng dậy đi qua.
Anh hỏi: “Có gì cần giúp không?”
Chàng trai quay sang nhìn anh, chỉ thấy trước mặt là người đàn ông mặc đồ đen chỉnh chu, tướng mạo và khí chất đều thuộc hàng top, khí thế mà anh mang đến có thể xác định rằng đây chắc chắn không phải nhân viên.
Cậu chàng suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Muốn mua một bó hoa cho bạn gái em, có gì hay để giới thiệu không?”
Hạ Nghiễn Châu nói: “Hoa hồng.”
“Hình như hơi bình thường.”
Hạ Nghiễn Châu: “Vừa nảy cậu nói ra sân bay, mà hoa hồng thì cháy bỏng và thẳng thắn, nếu như đã lâu rồi mới gặp, thì sẽ khá hợp với tâm trạng hiện tại của nhau.”
Chàng trai hơi nhíu mày, lòng cậu lại thấy gấp gáp hơn nữa. Cậu lướt một vòng qua đám hoa cỏ, đúng là đóa hoa hồng kia xinh đẹp bắt mắt nhất, thế là cậu dứt khoát nghe theo ý kiến của Hạ Nghiễn Châu.
Hạ Nghiễn Châu ôm nguyên bó hoa đến trước bàn, mà Chu Tự cũng vừa lúc đã chuẩn bị xong để giao bó hướng dương cho khách. Cô ngước nhìn anh theo tiềm thức, những gì anh vừa nói cô nghe không xót chữ nào, rồi lại thầm phỉ báng anh chỉ biết mỗi hoa hồng.
Sau đó lại liên tục bận rộn một lúc, khi đồng hố trên tường chỉ đến tám giờ, tiệm hoa mới coi như sạch sẽ an tĩnh trở lại.
Phấn vàng, vụn giấy và lá cây phủ đầy sàn, Chu Tự dùng đầu ngón chân đẩy đẩy vài cái, rồi ngẩng đầu, thấy Hạ Nghiễn Châu đang dựa vào ghế xem điện thoại.
Chu Tự chống tay lên mặt bàn: “Còn việc phải làm à?”
Hạ Nghiễn Châu nhìn sơ qua, rồi xoay điện thoại lại: “Chơi game.”
Chu Tự chống cằm: “Vừa nảy cảm ơn anh nhé.”
“Lần sau nhớ nhập nhiều hoa hồng chút.”
Chu Tự nhịn cười, “Không ngờ giám đốc Hạ cũng có khiếu buôn bán quá.”
“Tôi cũng vừa mới biết đấy.” Hạ Nghiễn Châu vui vẻ cười đùa. Anh nhanh chóng kết thúc ván game, rồi đút điện thoại vào túi: “Chắc phải mướn người phụ trong tiệm rồi.”
“Đang suy nghĩ đây.” Chu Tự nói.
“Đi ăn cơm?”
Còn một lúc nữa mới đến giờ đóng cửa, nhưng Chu Tự đồng ý đầy dứt khoát: “Tôi rửa tay đã, tiện lấy túi luôn.”
Hạ Nghiễn Châu đứng dậy, lấy áo vest vắt lên tay, đi ngang qua bàn xử lý hoa, anh rút cây kéo đầu cong trong thùng dụng cụ ra: “Dùng để cắt thân à?”
Chu Tự quay lại nhìn, rồi gật gật đầu.
“Cho tôi mượn chút.” Rồi anh lấy kéo đi, bước ra ngoài trước để đi lấy xe.
Gần đó có nhiều hàng quán hải sản nổi tiếng, trời càng về đêm thì càng ồn ào náo nhiệt.
Tiệm đại một hàng vào ăn, Chu Tự nhìn xung quanh lộn xộn bày bừa thì hỏi ý anh: “Có muốn đổi tiệm không?”
“Tôi sao cũng được.” Thật ra anh không quá chú trọng việc ăn uống.
“Vậy gọi món nhé.”
“Được.”
Chu Tự lật thực đơn, gọi một đĩa hải sản thập cẩm và một phần khoai lang phô mai, Hạ Nghiễn Châu gọi thêm ít xiên que.
Trong lúc đợi món, Chu Tự mò hai bên túi, phát hiện mình quên mang thuốc theo. Cô nhìn ngó xung quanh, định tìm cớ đến siêu thị gần đó mua một bao, quay đầu lại, lại thấy Hạ Nghiễn Châu đang nhìn mình.
Anh dựa vào ghế, vừa nhìn đã biết: “Tìm thuốc?”
“Anh có không?”
Hạ Nghiễn Châu lắc đầu.
Cô định đi mua, vừa chuẩn bị đứng lên đã bị anh ấn lại: “Đợi chút.”
Chu Tự không biết anh muốn làm gì.
Hạ Nghiễn Châu: “Mượn hai điếu.”
Sạp hàng ăn được dựng trong sân nhỏ do chủ quán tự xây, xung quanh mỗi bàn tròn có vài cái ghế nhựa, mấy bàn liền kề nhau, không chút khe hở.
Hạ Nghiễn Châu nghiêng ra sau chừng mấy phút, nghiêng đầu chào hỏi anh trai ngồi sau lưng, rồi nhỏ giọng nói gì đó.
Xung quanh ồn ào quá, Chu Tự không nghe rõ nội dung câu chuyện, chỉ thấy anh kẹp ngón trỏ vừa ngón giữa, đưa lại bên môi. Trên người anh là chiếc sơ mi trắng, để mở hai nút trên cùng, tay áo cũng được xắn lên đến ngay khuỷu tay, đường nét cánh tay rắn chắc, có thể thấy rõ gân trên mu bàn tay.
Bàn tay anh không phải xinh đẹp theo kiểu được ăn sung mặc sướng, mà là kiểu mang đến cảm giác rắn chắc khỏe khoắn, lòng bàn tay to và dày dặn, còn ngón tay thì thon dài.
Chu Tự bỗng nhớ đến gì đó khiến mặt cô nóng bừng, thế là nhanh chóng nhìn sang anh trai kia.
Anh trai kia đang uống đến vui vẻ, để lộ cánh tay, mặt mày đỏ bừng, nhét cả bao thuốc hiệu Liqun qua.
Hạ Nghiễn Châu nói cảm ơn, nhưng anh chỉ rút hai điếu, rồi trả lại thuốc.
Anh trai kia lại nhiệt tình bật quẹt.
Hạ Nghiễn Châu ngậm thuốc, rướn người chụm đóm lửa, một lúc sau, anh gõ gõ tay đối phương tỏ ý là xong rồi, rồi lại chuyện trò thêm vài câu mới quay lại.
Một điếu anh ngậm trong miệng, điếu còn lại anh đưa đến gần, rồi rít vài hơi, thuốc cháy rồi thì quay đầu thuốc vào lòng bàn tay, mới đưa sang cho Chu Tự.
Đang ở nơi ồn ào náo nhiệt, nhưng mỗi động tác của anh đều mang chút cảm giác thong dong, là kiểu thoải mái thả lỏng vô cùng.
“Cảm ơn.” Chu Tự nhận điếu thuốc, ngậm trong miệng.
Đợi cô rít vài hơi, anh mới hỏi: “Đã quen chưa?”
“Vẫn ổn.”
Hai người chẳng nói gì nữa, mạnh ai nấy hút thuốc.
Bên ngoài bờ tường gạch cao đến ngang eo kia là biển, sóng biển vỗ bờ từng cơn, tạo này thứ âm thanh đơn điệu mà cô độc.
May mà gió đêm nay khá dịu dàng, hiu hiu gẩy nhẹ những sợi tóc.
Anh trai ngồi sau lưng đang ba hoa khoác lác với bạn mình, từ chuyện quốc gia đại sự đến việc làm ăn buôn bán, phụ nữ các thứ, rồi đến khi cảm xúc chạm nóc, thì nói cả đời này “kiếm tiền” mới là chuyện quan trọng nhất.
Hạ Nghiễn Châu búng tàn thuốc, nhìn sang Chu Tự: “Em thấy sao?”
“Thấy gì?”
“Điều gì quan trọng nhất.”
Chu Tự nói đại hai điều: “Ăn, ngủ.”
Hạ Nghiễn Châu không tiếp lời cô, có thể nhận ra câu trả lời của cô quá là qua loa, muốn cười lại thôi, anh ấn đầu thuốc vào gạt tàn.
Chu Tự lại hiểu sai ý anh, cô cứ tưởng anh suy nghĩ đen tối quá, nên cuống cuồng nhấn mạnh: “Đừng nghĩ bậy, đơn giản là nghĩa trên mặt chữ thôi.”
Hạ Nghiễn Châu vô tội mà, anh xòe tay, cười một cách bất lực: “Tôi có nói gì đâu.”
Chu Tự im một lúc: “Ăn ngon ngủ đủ, niềm vui đơn giản biết chừng nào.” Cô hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao?”
“Ngủ.”
Chu Tự cạn lời.
Nhưng anh lại bật cười vui vẻ, mà còn bổ sung đầy thẳng thắn: “Giai đoạn hiện tại, không hoàn toàn có nghĩa đen.”
Câu này anh vừa nhìn cô vừa nói.
Chu Tự mím môi, cô như rơi vào đôi mắt của anh.
Đang không biết phải trả lời anh thế nào, thì nhân viên phục vụ đã mang đĩa hải sản lên, đứng ngay giữa hai người.
Vốn Hạ Nghiễn Châu đang ngồi vắt chéo chân, bèn nghiêng người nhường chỗ.
Chu Tự chỉ thấy được mỗi cái chân vắt cao của anh, không biết nghĩ gì trong đầu, mà cô nhân cơ hội đó dùng mũi chân đá vào đế giày anh như đang trả thù. Chân anh lắc lư vài cái theo quán tính, nhưng cơ thể thì chẳng phản ứng gì, còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, vừa đẩy đĩa hải sản qua chỗ cô vừa lặng lẽ cười, mà nụ cười còn có vẻ nuông chiều nữa.
Suốt cả bữa cơm, hai người chỉ trò chuyện những điều vụn vặt lẻ tẻ.
Anh trai ngồi bàn sau lưng đã đi từ lâu rồi, khiến xung quanh yên tĩnh hơn làm tiếng sóng vỗ bờ phóng đại đến vô hạn, cửa hàng còn đang phát nhạc, âm thanh đứt đoạn khiến không nghe rõ đang là bài hát nào.
Hạ Nghiễn Châu lấy giấy ăn lau miệng, anh phóng tầm mắt ra khỏi bờ rào nhìn ra xa tít, yên lặng ngồi đợi Chu Tự ăn hết phần khoai lang phô mai.
Khoai lang thì mềm dẻo, lớp phô mai mặn bên ngoài được nướng cháy xém, có điều đã hơi lạnh rồi, ăn vào không được như lúc vừa mang lên.
Chu Tự ăn hết phần rồi lấy giấy lau miệng.
Hạ Nghiễn Châu lại nhìn sang cô, bỗng nhiên anh hỏi: “Chỗ em có tiện không?”
Tim Chu Tự nhảy thình thịch, cô hiểu rõ ý anh: “Tôi nên nói là không tiện không?”
Hạ Nghiễn Châu không nói gì nữa, anh đứng dậy: “Không còn sớm nữa, đưa em về.” Có nhiều lúc, có mang đến cảm giác áp bức không cho người ta nói “không”.
Suốt cả đoạn đường chẳng ai nói nhau câu nào.
Xe vẫn dừng ở khúc đường vừa nhỏ vừa tối vừa hẹp đó, phía trước là cửa cổng sắt, mà cánh cổng kia chỉ có le que mấy ngọn đèn.
Đường đi chỗ trũng chỗ lồi, mà khác với lần trước là, lần này Hạ Nghiễn Châu đi cạnh cô, nắm lấy tay cô. Bàn tay ấy ấm áp mà khô ráo, vững vàng rắn chắc, ngón ta cô có thể chạm vào lớp da hơi thô ráp ấy.
“Tòa nhà nào?” Anh bỗng hỏi.
Chu Tự giật tỉnh người, giơ tay chỉ: “Tòa đầu tiên ở đối diện.”
“Tầng mấy?”
“Tầng ba.”
Hai người lần lượt đi lên, mở cửa vào nhà, Chu Tự giơ tay mở đèn trên vách tường, nhưng vừa chạm đến đã bị Hạ Nghiễn Châu ấn trở lại.
Cô quay người sang, lưng dựa vào tường, ánh sáng le lói ngoài cửa sổ rọi vào, cô ngước mắt, bóng người màu đen rọi qua đầu.
Còn chưa kịp nói lời nào, những nụ hôn của anh đã ập đến.
Chu Tự cảm nhận được xúc cảm mềm mại ướt át trên môi mình, trong phút chốc cô như quên cả thở, mãi một lúc sau mới hít lấy hít để từng cơn, mà trong bóng đêm, từng tiếng hít thở này, chí mạng vô cùng.
Hạ Nghiễn Châu cũng bị cô làm cho rối loạn hơi thở, anh nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô, một tay anh giơ lên nắm lấy gáy cô, tay còn lại thì chống lên tường.
Chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến Chu Tự phải nhón hẳn chân lên, cô chống tay vào ngực anh, cùng anh cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
Không biết từ giây thứ bao nhiêu mà Chu Tự bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, cô nhẹ hé đôi môi, l**m nhẹ lên môi anh. Trong bóng đêm bao quanh chỉ cảm nhận được anh dừng lại một nhịp, nhưng lại mất không chế ngay sau đó.
Môi lưỡi cả hai dây dưa triền miên, xung quanh yên ắng, chỉ còn lại mớ hỗn độn.
Hơi thở cả hai giao nhau.
Qua một lúc sau, thật sự là Chu Tự chẳng còn thở nổi nữa rồi, hành lang chật hẹp như được hút chân không.
Cô cuống quýt đập vào ngực anh.
Hạ Nghiễn Châu nhích ra một chút, hơi thở anh nặng nề, anh hỏi cô bằng giọng trầm khàn: “Hửm?”
Chu Tự ngước mắt nhìn anh: “Tôi… nóng quá, mở máy lạnh đã.”
Chu Tự muốn đi ngang qua anh, nhưng vừa mới bước đi, thì cánh tay đã bị anh nắm chặt, bỗng chốc, sức mạnh ấy vây quanh khiến cô lập tức xoay người, cánh tay cô được giơ cao qua đầu rồi liên tục lùi ra sau, đặt mông lên mặt tủ ở đối diện.
Tủ ở cạnh cửa chia thành hai phần, tủ treo ở trên, phần giữa chạm rỗng, phía dưới là tủ giày.
Mà giờ đây hai tay cô đang nắm chặt, bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy đặt trên tủ áp mái.
Chu Tự buộc phải nhón chân lần nữa, cô hoảng sợ la lên: “Đợi chút!”
“Sao tôi lại không thấy nóng?” Anh nhẹ giọng nói.
“… Cả người tôi toàn mồ hôi.”
“Đâu coi thử.” Anh nói xong thì ôm vai xoay cô lại để lưng cô dựa vào người mình, anh đưa tay xuống, ấn mạnh vào thắt lưng của cô.
Chu Tự thầm nghẹn ngào, cơ thể cô hệt như cánh cung dẻo dai, được kéo đến độ cong lớn nhất. Hai cánh tay xuất hiện cảm giác căng giãn, mà ở trước mặt cô chẳng hề có điểm tựa, thêm áp lực anh tạo nên khiến thắt lưng cô hạ xuống, mà đến nỗi như muốn cong hẳn chín mươi độ… cô đành phải rướn người theo anh, không một khe hở.
Giọng anh kề bên tai cô: “Mồ hôi chỗ nào?”
Chu Tự cắn môi, phản kháng thì không được, cô giận dỗi khiêu khích anh: “Giám đốc Hạ cần chi hỏi thừa thế, người đang trong tay anh, tự anh…” cô còn chưa nói dứt câu là đã phải hít sau một hơi, cô thấy tim mình như bị níu chặt, hơi đau, hơi căng, hết trái rồi phải, run rẩy liên tục.
Trán Chu Tự chống trên cửa tủ, cô chợt nhớ ra, lúc nảy đi ăn cô còn quan sát ngón tay anh, vừa to mà còn dày dặn, có thể bao trọn mọi thứ, và cũng đủ sức để bóp nát hết thảy.
Hạ Nghiễn Châu hôn bên tai cô, anh thấp giọng: “Nói dối.” Dưới ngón tay anh là da thịt mịt màng, trơn mượt, chẳng có lấy một giọt mồ hôi.
Chu Tự không thèm quan tâm đến.
Áo sơ mi trên người cô đã nhăn nhúm rồi, ở dưới là chân váy. Không biết qua bao lâu sau, cô hoảng hốt nhận ra rằng, Hạ Nghiễn Châu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Cô lập tức thít chặt lại, trong đầu cô chỉ có tiếng ồn trắng ong ong, cô chẳng có lòng dạ nào mà nghe được anh nói gì bên tai, mãi lâu sau mới nghe được hai chữ “Quay đầu”.
Chu Tự nghe lời làm theo như rối gỗ, cô nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi anh, rồi dần thả lỏng hẳn.
Anh vừa mạnh mẽ vừa tàn nhẫn, cả từ khi bắt đầu, cho đến lúc kết thúc.
Cả quá trình đều diễn ra trong hành lang chật hẹp tăm tối, cô như con thuyền nhỏ, mà điểm tựa duy nhất là chỗ trán tựa vào cửa tủ, suốt một khoảng thời gian dài, cô chỉ có thể bất lực mà chịu đựng những con sóng lớn tập kích lấy cô.