Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Tự không rõ Hạ Nghiễn Châu muốn dắt mình đi đâu, và bất ngờ là cô tin tưởng anh vô cùng, chẳng thèm hỏi gì cả.

Tay cô vẫn được anh nắm, cô đi sau anh tầm nửa bước, chỉ cần hơi ngước mắt là đã thấy được nửa bên mặt sắc nét đẹp trai của anh. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi lên bờ vai rộng rãi của anh.

Nhiệt độ ngoài trời tăng cao, nhưng gió biển thoải đến vẫn mát mẻ thoải mái.

Bước qua rừng cây thưa thớt, phong cảnh trước mắt liền rộng rãi sáng sủa hẳn.

Chu Tự vô thức nín thở, những bông hoa dại màu hồng phấn nở rộ trên dốc núi.

Cô thật lòng khen ngợi: “Wow! Xinh quá đi.”

Cô quay sang, Hạ Nghiễn Châu cũng đang ngắm cô.

Cô hỏi: “Mình đi đại hả? Hay anh biết chỗ này trước rồi?”

Hạ Nghiễn Châu nhìn xung quanh, xác nhận là chỗ này: “Biết trước rồi. Mỗi khi giao mùa xuân và hè thì càng có nhiều hoa hơn, hoa nở màu cũng đẹp hơn nữa.”

Chu Tự túm váy lại, cô ngồi xuống ngắm thật kỹ, xác nhận đây là loài hoa mà mình chưa thấy bao giờ.

Hai lớp cánh hoa trên dưới xếp chồng lên nhau, chia thành hai tầng.

Lớp ở trên là một màu trắng ngần, cánh hoa tròn cành, lớp ở dưới thì lại nhọn hơn, màu hồng đậm, tự do vươn mình. Phần đuối núp mình dưới cánh hoa khá giống tua sứa căng chặt, xinh đẹp một cách đặc biệt.

Cô lấy điện thoại tìm thử, thì mới biết hoa dại này có tên là hoa lâu đẩu*, là giống hoa thuộc họ Mao Lương với khả năng sống kiên cường.

*Hoa lâu đẩu có khoa học của nhóm hoa này là Aquilegia, chữ Latinh để chỉ chim ưng, bởi vì đài hoa có hình dáng giống như móng vuốt của loài mãnh cầm.

Chu Tự hỏi: “Tôi có thể hái mấy nhánh không?”

Hạ Nghiễn Châu gật đầu: “Quà tặng từ thiên nhiên mà.”

Chu Tự đứng dậy, đưa tay cho Hạ Nghiễn Châu: “Cầm giúp tôi với.”

Hạ Nghiễn Châu nhìn xuống, các đốt xương và tĩnh mạch trên mu bàn tay Chu Tự căng cứng, cô nắm chặt bàn tay, hệt như cái bánh bao nhỏ đầy nhân.

Anh rút tay từ túi quần ra, xòe lòng bàn tay.

Cô mở các ngón tay, từng cái rơi vào tay anh, hóa ra là vài cái vỏ sò xinh đẹp tinh tế, hồng có, trắng có, tím có, còn có vài hòn đó tròn trĩnh trơn bóng hơi trong suốt.

Có thể do cô cầm nó lâu quá, nên nó đã ấm theo nhiệt độ trong tay cô.

Anh nắm lòng bàn tay lại, rồi bỏ vào túi mình hết sức tự nhiên.

Chu Tự nghiêm túc chọn hoa, đến nỗi cô đi xa ra mấy mét.

Cô mặc chiếc đầm trắng dài đến bắp đùi, tay lửng, rộng rãi, không ôm eo. Anh không hiểu lắm về chất vải, chỉ thấy cô mặc lên người thì mỏng như cánh ve, mỗi khi có cơn gió thổi qua, vạt váy sẽ nhẹ nhàng tung bay.

Anh luôn cảm thấy mặc dù Chu Tự ốm nhưng lại đầy đặn, anh đã thấy cô mặc quần áo lộ rõ đường cong, nhưng anh càng thích cô thoải mái đơn giản tự do như giờ hơn.

Hạ Nghiễn Châu nhìn xung quanh, rồi lại nhìn cô, anh gọi tên cô: “Bên đây nhiều hơn.”

Chu Tự nhấc váy bước sang, cô ngồi xuống giữa bạt ngàn là hoa, rồi chọn hai nhánh hoa đầy đặn nhất.

Không lâu sau, Hạ Nghiễn Châu lại đứng sau gọi cô: “Qua đây.”

Chu Tự đứng dậy, đi đến ngồi ngay cạnh chỗ anh.

Cứ nhiều lần như thế lại khiến cô thấy sai sai. Chỉ thấy anh chỉ đạo cô đi tới đi lui, còn anh thì tay đút túi đứng đó nhìn, chẳng phải động ngón tay ngón chân nào, như đang dắt chó đi dạo vậy.

Thế nên lúc anh gọi nữa, cô chẳng thèm để ý đến anh.

Gió biển từ xa chầm chậm thoải đến, hoa lâu đẩu đung đưa theo gió.

Cô ngồi đó mãi lâu không nhúc nhích, nên Hạ Nghiễn Châu đành đi đến, vốn muốn đến xem thử cây nấm kia đang làm gì, ai ngờ cô đột nhiên giơ hoa trong tay lên, chọc vào mặt anh.

Hạ Nghiễn Châu phải nghiêng đầu né, ngoài ra chẳng làm gì khác: “Ấu trĩ.” Anh đưa mắt cảnh cáo.

“Anh mới ấu trĩ đây.” Chu Tự sẽ không dừng lại vì anh cố ý nghiêm túc hơn đâu, ngược lại tâm trạng của cô lại rất thoải mái: “Tôi là chó à?”

Hạ Nghiễn Châu chỉ cười không trả lời, anh giơ tay vò đầu cô, coi cô là thú cưng thật này. Anh nhìn vào đôi mắt cô, bỗng một thoáng im lặng, anh tự giễu mình, đã ở tuổi này rồi, thế mà còn chơi cái trò “càng thích thì càng nhây” của đám con nít.

Chu Tự xoay người nhìn ra ngoài, bất giác cô đã hái được một bó to hoa lâu đẩu, hái nữa thì sợ sẽ lãng phí phần quà này mất.

Đi với Hạ Nghiễn Châu l*n đ*nh dốc, hai người tìm chỗ đất bằng để ngồi.

Mặt trời đã lên cao đến nửa vùng trời, may mà còn có bóng cây trên đỉnh đầu che nắng cho.

Chỗ này có tầm nhìn thoáng đãng vô cùng, gần như có thể nhìn bao quát hết cả hòn đảo nhỏ này. Nhìn xuống dưới, là mái ngói màu đỏ của trường học, ở xa là biển cả mênh mông.

Có chiếc thuyền nhỏ đang lặng lẽ đong đưa trên mặt biển ánh lấp lánh ánh kim.

Không gian tĩnh lặng, bên tai chỉ còn vọng tiếng xào xạc của cỏ cây.

Chu Tự chẳng cách nào hình dung tâm trạng hiện giờ của mình.

Nếu như trên thế gian này thật sự có vòng luân hồi, mong sao những gì mình trải qua trong kiếp sau sẽ sạch sẽ như trang giấy trắng, có thể sống hết cuộc đời giản đơn trên hòn đảo nhỏ này.

Sau một thoáng lặng thinh, cô quay sang nhìn người cạnh mình.

Hạ Nghiễn Châu d*ng ch*n ngồi thoải mái, khủy tay chống trên đầu gối: “Em thấy phong cảnh ngoài cửa sổ khiến tâm trạng em tốt hơn rất nhiều, nhưng chỗ này mới là nơi tuyệt vời có một không hai.”

Chu Tự im lặng, vì chia sẻ cảnh vật sắc nước hương trời này với cô nên anh mới leo lên ngọn nùi này sao?

Cô hỏi: “Hồi trước anh có hay đến đây không?”

Hạ Nghiễn Châu đáp: “Mỗi khi muốn ở một mình thì sẽ lên đây.”

“Khi đó anh bao nhiêu tuổi?”

“Mười ba mười bốn tuổi? Không nhớ nữa.”

Chu Tự không thể nào tưởng tượng ra được năm đó anh sẽ có dáng vẻ thế nào, ấn tượng đầu tiên về anh là hình ảnh chàng trai mặc quần jeans sơ mi trắng có cặp mắt sâu thẳm vào năm lớp mười.

Khi đó anh cạo đầu đinh ngắn cũn, dáng anh cao lớn, nhưng lại hơi ốm, anh không nói nhiều, nhưng các bạn trai bạn gái đều rất thích anh.

Bỗng không ai hỏi gì nữa, Chu Tự cảm giác chỗ gần gót chân hơi nhoi nhói, kéo váy qua xem, bất ngờ phát hiện chỗ đó đã có mấy vết xước chảy máu rồi.

Hạ Nghiễn Châu ngồi cạnh cũng thấy, anh nhíu mày: “Sao mà bị vậy?”

Chu Tự ngơ ngác: “Tôi không biết.”

“Bị cứ nhiều chỗ như vậy, em không thấy đau à?” Anh hỏi: “Có khăn giấy không?”

“Có.” Chu Tự kéo dây điện thoại đeo nghiêng trên vai mình đến trước người, sau ốp điện thoại có một cái túi nhỏ, nhưng cũng chỉ đủ để được hai tờ khăn giấy. Cô rút một tờ đưa qua, Hạ Nghiễn Châu giơ chân cô lên, rồi duỗi chân mình ra, để đệm cho cô, anh mở khăn giấy lau bụi xung quanh, rồi nhẹ nhàng lau những giọt máu lấm tấm.

Giờ đây Chu Tự mới cảm giác được nó đau lắm, cô mím chặt môi.

Hạ Nghiễn Châu ngẩng đầu nhìn cô: “Đau lắm à?”

“Còn ổn.”

Anh lại nhìn qua những vết xước dưới chân, xác nhận nó không chảy máu nữa, và cũng không nghiêm trọng đến mức phải lập tức xử lý, thì mới ghẹo cô để cô không tập trung vào đó nữa.

Anh cố ý nghiêm mặt nhìn cô, rồi giơ tay chọc mặt cô: “Để tôi xem thử, sao mà như đang khóc vậy nè.”

Chu Tự xì mũi coi thường: “Tôi không có dễ khóc vậy đâu nhé.”

Hạ Nghiễn Châu nhướn mày, anh cười sâu xa: “Thế à?”

Chu Tự nhận ra anh đang cười nhạo mình, rồi cô bỗng nhớ ra, có một lần anh hại cô ôm mặt khóc lã chã.

Chu Tự bỗng thấy không được tự nhiên, chẳng còn dũng khí đâu mà cãi vã với anh, chỉ đành cúi đầu vờ như đang kiểm tra vết thương, rồi lại lầm bầm nhỏ xíu tự nói tự nghe: “Nhìn coi, lại bắt đầu cợt nhả rồi.”

Hạ Nghiễn Châu cũng chẳng vô tội đâu, nên anh cũng chẳng phản bác, chỉ lặng lẽ cười.

Bầu trời xanh trong veo, những đám mây trôi nổi như kẹo bông, như thể vươn tay là bắt được.

Hạ Nghiễn Châu thả vạt váy của cô xuống: “Cạnh trường học có hiệu thuốc, đi về thì ghé mua thuốc bôi và băng gạc.” Anh vò tờ khăn giấy thành một cục, nắm trong tay mình: “Hồi cấp ba cũng đã thấy em khóc một lần rồi.”

Chu Tự chẳng nhớ gì cả: “Sao tôi chẳng nhớ gì.”

“Không có trái tim đó.”

Chu Tự âm thầm liếc anh.

Hạ Nghiễn Châu: “Hồi đó bác đầu bếp ở căn tin trường nấu ăn thích thêm tiêu, các bạn học ăn không quen.”

Nhờ anh nhắc, Chu Tự như có hơi nhớ ra: “Nấu món gì cũng bị bới móc, mọi người bảo nhà bác đầu bếp bán gia vị mà… rất nhiều bạn học đều được người nhà đưa cơm.”

Hạ Nghiễn Châu gật đầu.

Chu Tự như người mất trí, trong vô thức, từng mảnh vụn ký ức chậm rãi được ghép lại với nahu.

Khi đó cô chẳng có sự lựa chọn nào, sau khi mẹ mất, Chu Chấn không muốn lãng phí thời gian cho cô, mẹ kế Thẩm quân thì sẽ nói những lời dễ nghe, nhưng túi gạo trong nhà để đâu cô cũng chẳng rõ.

Có một buổi sáng, Chu Chấn khác hẳn với ngày thường, ông bảo cô không cần ra căn tin ăn cơm, trưa sẽ mang thị kho cho cô. Bên lò mổ mới giao thịt heo đến, Chu Chấn tham lam ham rẻ, mua hàng giảm giá, thịt không được tươi mới lắm.

Nghĩ thấy ứ hàng nghiêm trọng, giờ bán không được, nên nhà lấy một ít để nấu, coi như ăn giúp.

Chu Tự thì chẳng nghĩ gì, nên cô đồng ý.

Trưa đến, Chu Chấn đưa đến lớp một hộp thịt kho đầy ú ụ, mở nắp hộp ra, từng miếng thịt vuông vắn được bọc trong lớp tương dày đậm, nhờ được thêm một đống hương liệu mà mùi thơm bay khắp nơi.

Khi đó, các bạn thường tụ tập tốp năm tốp ba ăn cùng nhau, Chu Tự vừa cầm đũa, đã thấy Chu Chấn cầm hộp cơm lên, quay sang bạn nam bên cạnh: “Bạn này, thử tay nghề của chú này.”

Ban đầu bạn nam còn thấy ngại.

Chu Chấn gắp luôn một miếng để vào hộp cơm của cậu ấy, thấy cậu bạn ăn rồi, ông cười co rúm mặt: “Ăn thấy thế nào?”

“Ngon lắm! Chú ơi, món này thơm quá.”

“Vậy ăn thêm miếng nữa đi.” Ông lại gắp một miếng nạc mỡ đầy đặn cho bạn đó, rồi đứng dậy, gắp cho các bạn trai đứng quanh mỗi người một miếng, nói: “Thịt heo chú bán, yên tâm mà ăn, người khác không nấu ra được hương vị thế này đâu. Nếu muốn ăn thì cứ nói Chu Tự, bảo con bé giao cho mấy đứa, hoặc là ghé bên tiệm, mua về để mẹ mấy đứa hầm cho mấy đứa ăn.”

Có nhiều bạn hiền lành, tưởng thật nên hỏi địa chỉ cụ thể, nói sẽ bảo mẹ ghé mua.

Ngay giây phút ấy, Chu Tự chẳng biết giấu mặt vào đâu, như thể có lò than để trước mặt cô, thiêu cô rách da tróc thịt.

Nhưng Chu Chấn làm gì để ý đến con gái, thậm chí ông còn lấy bút trên bàn viết địa chỉ, rồi đi ra sau chia cho mọi người.

Hạ Nghiễn Châu đang cắm cúi ăn cơm, thì bỗng có một miếng thịt kho để trên phần cơm trắng của anh.

Anh nhìn miếng thịt đó, rồi ngẩng đầu nhìn.

Chu Chấn thân thiện: “Bạn này ăn thử đi.”

Hạ Nghiễn Châu đã từng gặp người này trong chùa một lần, không biết vì sao, nhưng anh không có ấn tượng tốt với ông. Anh lười ứng phó với ông, nên chẳng nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Mà Chu Chấn cũng chẳng để ý, ông đi chỗ khác.

Chưa kịp nói mấy câu thì Chu Tự thình lình đứng dậy, đi đến giật hộp cơm trong tay ông: “Bố về đi, ăn xong còn phải nghỉ trưa nữa.”

“Các bạn ăn chưa đã mà…”

“Để con chia!” Ba chữ này gần như cô dùng hết sức mình để hét lên.

Chu Chấn giật mình, trừng to đôi mắt khiếp sợ nhìn cô, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh băng của cô thì lại tắt lửa ngay lập tức.

Nghĩ cũng thôi đi, cuối cùng cũng rời khỏi lớp học.

Bỗng Hạ Nghiễn Châu chẳng muốn ăn nữa, anh đặt đũa xuống, anh xoay cây bút bi bên cạnh vài vòng, ngước mắt nhìn cô gái đang đứng giữa hành lang.

Chu Tự cúi đầu, mùi vị của hộp thịt này khiến cô buồn nôn hơn cả rác để lâu bị bốc mùi, cô hận không thể quăng thẳng xuống đất, rồi lấy chân dày xéo nó.

Bàn tay nắm lấy hộp cơm bóp chặt rồi lại buôn lỏng, cô hạn Chu Chấn mà cũng hận chính mình, cơn tức nghẹn ở ngực cô, rất muốn phát tiết tất cả những mặc cảm tự ti của mình.

Cô ngẩng đầu, không cần thiết nhưng vẫn cố chấp nói rằng: “Xin lỗi, mình xin lỗi các cậu. Thịt heo nhà mình bán không được tươi lắm, đừng kêu mẹ các cậu đến mua.”

Ngay lập tức, cả lớp học rơi vào im lặng.

Các bạn nữ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi thì thầm với nhau, lén quăng phần thịt còn chưa ăn hết vào thùng rác.

Không biết bỗng nhiên có bạn nam nào la lên: “Vãi!”

Sau đó mọi người lần lượt:

“Sao lại lấy đồ không tươi ngon cho tụi này ăn? Bố cậu định làm gì thế?”

“Chu Tự, chuyện gì vậy hả!?”

“Tiêu đời, vừa nảy tôi còn ăn hẳn hai miếng, có cần đi bệnh viện súc ruột không.”

“Ọe…”

Chu Tự sắp cắn nát môi dưới của mình rồi, cô vẫn kiên cường đứng đó, không nói bất kỳ chữ nào.

Ngay lúc nào, bỗng nhiên có tiếng “bịch” nặng nè, cả lớp lập tức yên lặng, lục tục quay đầu.

Là Hạ Nghiễn Châu. Một chân anh đạp ngã cái ghế trước mặt, người anh dựa ra sau, lạnh lùng nhìn mọi người.

Bình thường anh ít nói, nhìn người chẳng có vẻ cọc tính dễ chơi chung, ai ngờ anh giận lên thì ánh mắt lại khiến người khác sợ hãi như vậy.

Nhất thời chẳng ai nói gì nữa.

Hạ Nghiễn Châu quăng bút lên bàn, anh thẳng người, gắp miếng thịt kho trong hộp cơm lên ăn, ung dung nhai nuốt, “Chỉ không được tươi thôi, chứ đâu có bỏ thuốc độc đâu, đi bệnh viện cái con khỉ.” Giọng anh rất chậm, nhưng lại tạo cảm giác lưu manh chỉ có ở tuổi thiếu thời: “Nếu là con trai, thì mẹ nó đừng có lèm bèm nữa.”

Nhớ đến đây, Chu Tự giơ tay chống cầm: “Sau đó anh không bị đau bụng chứ?”

“Không.” Hạ Nghiễn Châu nhìn cô: “Còn lại bao nhiêu thịt em ăn hết rồi, có đau bao tử không?”

Hóa ra anh còn chú ý đến việc này. Chu Tự ảo não chề môi: “Nhớ đâu là chướng bụng hết cả buổi chiều, nhịn lắm mới không nôn ra.”

Hạ Nghiễn Châu cười bất lực: “Coi ngốc không.”

Chu Tự cũng thấy mình như con ngốc, chẳng biết làm vậy để cương với ai, thế mà ngồi xuống ăn hết thịt còn lại. Lòng tự trọng thì đáng được bao nhiêu, Chu Chấn đã dày xéo nó dưới đất lâu rồi, thế cô cũng chẳng cần gì.

Mà chuyện này người ta chẳng nhớ được bao lâu, lại trở thành nỗi ám ảnh bao trùm cô suốt một thời gian dài.

Cô thật lòng cảm kích Hạ Nghiễn Châu, cũng nhớ chuyện này rất lâu, nhưng bắt đầu học kỳ sau thì chẳng thấy bóng anh đâu nữa. Mười năm thật sự quá là dài, có quá nhiều người ngang qua đời cô, có nhiều nỗi phiền muộn thay thế cho những chuyện không vui đó, những người và việc khá là quan trọng đó, cũng dần bị thời gian vùi lấp.

Bỗng Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Có hận bố em không?”

“Từng hận một lúc.” Chu Tự nghĩ ngợi: “Tôi chỉ còn ông là người thân duy nhất, phần nhiều là cảm kích ông không bắt tôi thôi học, khi đó tình hình nhà tôi tệ lắm.”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Vậy thì dành thời gian về nhà nhiều chút.”

“Thôi bỏ đi, đỡ phải bị chửi.” Chu Tự nghĩ đến mà thấy buồn cười: “Có điều gửi tiền cho ông, bình thường ông nhận nhanh lắm, chắc tay chân cũng chẳng run, mắt cũng hết mờ rồi.”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Quốc Khánh sẽ có biểu diễn pháo hoa, đi về với tôi góp vui nhé?”

Nghĩ còn đang hợp tác với Triệu Tư Kiều, Chu Tự tạm không dám đồng ý: “Coi tình hình sao đã, nếu không bận thì có thể đi vài hôm.”

Hạ Nghiễn Châu gật đầu, anh nâng cổ tay xem đồng hồ, chuẩn bị dẫn cô xuống núi mua thuốc, nhưng thoáng thấy cô đang chống cằm lén nhìn mình, nên anh nhìn sang, đợi cô nói trước.

“Cảm ơn.” Chu Tự nhìn anh với ánh mắt chân thành.

Hạ Nghiễn Châu cười nhẹ: “Vì chuyện gì?”

“Nếu không nhờ anh nhắc, tôi đã quên luôn cả chuyện đó rồi.”

Hạ Nghiễn Châu gập ngón trỏ và ngón giữa anh giơ tay, búng vào tráng cô, vốn anh đã tức sẵn rồi, nên ra tay không thương tiếc chút nào: “Đã nói rồi em không có trái tim.”

“Này!” Chu Tự đau nên hô lên, giơ tay ôm trán, nói bằng giọng không phục: “Chuyện từ biết bao năm rồi, anh còn nhớ bao nhiêu?”

Bỗng Hạ Nghiễn Châu im lặng, anh không trả lời cô.

Ngày hôm đó, sau khi sóng gió qua đi, mỗi người đều như bình thường, chỉ có cô cố gắng kiên cường và chìm đắm vào thế giới của mình.

Tiết đầu buổi chiều là tiết thể dục, Hạ Nghiễn Châu đá banh với mọi người, giữa lúc đó anh có về lớp lấy tiền mua nước uống. Cả phong học chẳng có bóng ai, anh băng qua hành lang, thì bỗng phát hiện sau giá sách chất chồng, có một bóng dáng nho nhỏ đang nằm rạp ra bàn.

Hai vai cô run lẩy bẩy không cách nào khống chế được.

Tâm trạng không tên lan tràn trong lòng Hạ Nghiễn Châu, anh dừng bước chân, quay lại chỗ ngồi, lặng lẽ nhìn bóng lưng cô. Anh quên mất mục đích mình quay lại là làm gì, quay đầu nhìn ra cửa sổ, sắp đến cuối năm rồi, nhành liễu trụi lụi rùng mình giữa cơn gió mùa đông.

Không biết mãi bao lâu, anh đứng dậy, đi đến ngồi ở chỗ trước mặt cô.

Gạt chồng sách thật dày ra, ngón trỏ anh gãi trán: “Mười phút rồi, khóc khô nước mắt rồi chứ hả?”

Hai vai Chu Tự ngừng run, cô bất ngờ ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, lòng Hạ Nghiễn Châu đau châm chích, cảm giác này xa lạ đến thế, đôi mắt anh chẳng thể nào nhìn gì khác ngoài cô. Gương mặt nhỏ nhắn của cô hơi nhíu lại, nước mắt nước mũi đầy mặt, đầu mũi đỏ bừng, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia là cảm giác ấm ức chất chồng.

Chẳng hiểu sao mà lòng anh cũng trào dâng cảm giác sa sút theo.

Thấy người đến là anh, nước mắt Chu Tự lại tràn bờ đê.

Chỉ vì trong cuộc chiến này, anh là người tốt duy nhất thôi.

Hạ Nghiễn Châu hốt hoảng, không biết anh lấy khăn giấy từ bàn ai đưa cho cô, vì chưa từng có kinh nghiệm an ủi người khác nên: “Lau nước mũi đi rồi khóc tiếp.”

Chu Tự lập tức nín khóc bật cười.

Hạ Nghiễn Châu thấy thế cũng nhếch môi, rồi từ từ, anh lắc đầu cười cười, thế mà tâm trạng của cô có thể khiến lòng anh tươi tỉnh thêm vài phần.

Lúc đấy đang là đầu mùa đông, chỉ còn chưa đến hai tháng nữa là được nghỉ học.

Trận tuyết đầu mùa lặng lẽ đến, nhiệt độ không khí xuống thấp, nhưng lòng anh thì như mảnh đất màu mỡ tốt tươi, có một hạt giống đang âm thầm nảy mầm.

Nhưng đời thì không như mơ, sau khi đi học lại, anh buộc phải theo sự sắp xếp của gia đình, chuyển đến học ở nơi khác.

Hạt giống ấy thiếu đi nước tưới, chẳng thể nào sinh trưởng được nữa.

Từ sau khi anh rời đi, mọi chuyện cứ thể mà dở dang.

Bình Luận (0)
Comment