Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 26

Xuống núi đến tiệm thuốc mua thuốc, rồi ghé ngồi ở băng ghế dài trước cổng trường, Hạ Nghiễn Châu rửa vết thương và dán băng cá nhân cho Chu Tự.

Dùng bữa rồi đi về thì trời cũng đã về chiều, Chu Tự xin chủ nhà hai chai miễng rỗng, cô cắm hoa lâu đẩu vào chai, bày trên bàn, vẫn giữ được vẻ núi rừng hoang sơ.

Hạ Nghiễn Châu phải xử lý chút việc, anh ngồi ở cái ghế cuối giường, mở máy tính đặt trên đùi.

Chu Tự cố gắng không làm phiền đến anh, chiều đến hơi buồn ngủ, cô nằm lên giường chuẩn bị chợp mắt một chút.

Cô nằm nghiêng, hơi cụp mắt, vừa hay có thể thấy dáng vẻ nghiêm túc mày chau nhẹ của anh. Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời soi rọi vào phòng, điêu khắc lên từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh.

Im lặng nằm quan sát anh một lúc, tiếng gõ bàn phím như thể có tác dụng ru ngủ, không biết cô ngủ từ khi nào.

Chỉ cảm thấy cô ngủ giấc này rất ngon, khi thức giấc, mặt trời đã khuất sau mặt biển, sắc màu hoàng hôn xiên qua cửa sổ, cả căn phòng ngập trong màu sắc dịu dàng.

Chu Tự dụi dụi mắt, cô nhìn quanh quất, chẳng thấy bóng dáng Hạ Nghiễn Châu trong phòng.

Máy lạnh đã được chỉnh ở nhiệt độ thích hợp, trên eo cô khoác một tấm chăn mỏng.

Nằm lười một lúc, Chu Tự đứng dậy, thấy anh qua khung cửa sổ nên mái nhà.

Không biết anh ngồi ngắm gì ngoài hàng ghế mây, anh quay lưng vào trong, trên chiếc bàn gỗ thấp bên cạnh là máy tính đã đóng và một ly nước.

Chu Tự khom lưng bước ra.

Như cảm giác được, Hạ Nghiễn Châu quay lại: “Thức rồi à?”

“Đã hơn sau giờ rồi, sao không kêu tôi dậy?”

Hạ Nghiễn Châu ân cần nói: “Tối qua không được nghỉ ngơi đàng hoàng, ngủ nhiều chút cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

Chu Tự im lặng, thầm nói tên đầu sỏ gây chuyện ngay trước mặt kìa, cô ngồi vào ghế mây cạnh anh: “Anh không đói à?”

“Đói sắp xỉu rồi.”

Chu Tự thấy hơi tội lỗi: “Vậy mình đi ăn thôi.”

“Không gấp.” Hạ Nghiễn Châu kéo tay cô, “Ngồi chút nữa đã.”

Chu Tự bèn ngồi lại. Tầng thượng còn lại ngang với phòng cô, có mấy cô cậu thanh niên đang nướng thịt, mùi khói nhẹ bay theo cơn gió, thơm nức mũi.

Chu Tự không nhìn nữa, cô phóng tầm mắt nhìn ra xa, cả bầu trời mênh mông như bị tạt chai nước cam lên.

Cô vén tóc mái trước trán, gió biển tanh mặn thổi vào mặt, dễ chịu vô cùng.

Hai người vẫn chẳng nói gì với nhau, ngồi thêm một lúc nữa thì đứng dậy xuống lầu.

Đi ngang qua phòng khách ở tầng một, chủ tiệm nhiệt tình giới thiệu với họ: “Đường đằng sau có chợ đêm, dùng bữa xong có thể đi dạo đó, đi đến bãi biển cuối đường còn có lửa trại nữa đó, đều là các chương trình mà người trẻ tuổi như các cô cậu thích.”

Chu Tự cảm ơn, rồi đi cùng Hạ Nghiễn Châu ra ngoài.

Trên đảo ngoài hải sản ra thì chẳng còn đặc sản món ngon nào đặc biệt, hai người vào đại một quán ăn, gọi một phần cháo tôm, bánh thịt nướng và một con cá nướng, ngoài ra, Hạ Nghiễn Châu còn nhờ quán xào thêm một đĩa rau theo mùa.

Nhưng anh để ý thấy, từ đầu đến cuối Chu Tự không đụng vào đĩa rau ấy, nhưng cá nướng thì lại lai rai ăn khá là nhiều.

Anh không nhịn được nỗi bận tâm: “Ăn thêm ít rau đi.”

Chu Tự nhăn mặt: “Nuốt không vào.”

Hạ Nghiễn Châu thầm thấy buồn cười, tự nhủ đã bao lớn rồi mà còn kén ăn, nhưng anh cũng không miễn cưỡng cô nữa.

Ăn xong hai người đi dạo ở bờ biển đối diện, bầu trời lập lòe sáng tối, đường chân trời cắt mặt biển chỉ còn lại chút ánh sáng màu cam ít ỏi.

Nước biển đã hạ nhiều, lộ ra vài tảng đá ngầm.

Hạ Nghiễn Châu xách dép lê cho cô, anh vẫn đứng đợi ở chỗ bãi cát thoáng đãng khô ráo.

Chu Tự quay đầu, thấy anh mặc quần dài giày thể thao quá là nghiêm chỉnh, cả bãi biển bên đây chỉ có mình anh ăn mặc như vậy, khiến anh trông kỳ quái mà chẳng ăn nhập gì.

Cô cầm cái gì đó, rồi đi qua chỗ anh: “Mau nhìn này, còn sống đó, tôi chưa thấy bao giờ.”

Hạ Nghiễn Châu rút tay ra khỏi túi, hơi cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay cô.

Bỗng nhiên Chu Tự nắm năm ngón tay lại, rồi lại búng mạn ra, vài giọt nước văng lên cằm và trên cổ anh.

Cô nhìn vào mắt anh, mím môi lặng lẽ cười.

Hạ Nghiễn Châu nghiêm mặt: “Cánh cứng rồi phải không?”

“Không phải.” Cô tỏ vẻ yếu đuối thì nhanh lắm.

Hạ Nghiễn Châu giơ tay ra ôm cô, hiếm khi Chu Tự được dịp nhanh nhẹn như vậy, cô nhanh chóng cong eo trốn chạy. Trên bãi cát nửa mềm nửa cứng này có vài chú cua nhỏ bò tới bò lui, vỏ nó trong suốt, hai cái càng đáng yêu, nó bò ngang nhìn rất thú vị.

Chu Tự giơ tay chạm vào, cô nhìn Hạ Nghiễn Châu đằng xa: “Này là giống nào?”

Hạ Nghiễn Châu không thèm để ý.

Cô cầm nó trong tay, đi đến chỗ anh.

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô cảnh giác, lùi ra sau một bước.

Chu Tự lại tiến lên, “Xem thử giúp tôi.”

“Không biết.”

“Anh lớn lên ở biển, sao lại không biết được…” Bỗng nhiên cô nhíu mày, rụt vai: “Úi!”

Cô theo quán tính quăng con cua trên tay xuống, cuối đầu nhìn chăm chú nhìn hỗ ngón áp út.

“Sao thế?” Hạ Nghiễn Châu nhận ra cô không có đùa nữa, anh bước lên, kéo ngón tay cô.

Chu Tự lại búng một phát, còn nhiều nước hơn lần trước, văng hết lên mặt anh.

Cô nói nhỏ: “Chẳng có gì hết.”

Hạ Nghiễn Châu không nhúc nhích, một lúc sau, anh tức đến bật cười, bình thường tính cô yên tĩnh ngoan ngoãn, thế mà giờ lại nghịch đến vậy. Anh lau mặt, giơ tay túm cô, cô lạch người trốn, chạy ra xa.

Hạ Nghiễn Châu bước nhanh theo, anh giang tay ôm eo cô, từ sau lưng kéo vào lòng mình, thấp giọng cảnh cáo bên tai cô: “Có tin tôi quăng em xuống biển cho cá mập ăn không?”

Chu Tự rụt vai: “Vậy là nó có được một bữa no rồi.”

Một lúc sau, “Bỏ đi.” Anh đổi ý: “Tôi còn chưa được thưởng thức một bữa no ra trò.”

Chu Tự giả vờ không hiểu ý anh, cô nghiêng người phản kháng: “Nhìn coi ai mà giống anh đâu, ngây ngốc đứng đó, không thèm nhích bước nào.”

Cô được anh ôm trong lồng nhúc nhích một cách khó khăn, cô giơ tay chọc chọc vào eo anh.

“Chậc.” Hạ Nghiễn Châu nhíu mày, phản ứng kịch liệt, cánh tay đang ôm eo cô cũng buông lỏng hơn.

Lần trước khi từ Bắc Đảo quay về đất liền, ngồi trên taxi, Chu Tự vô ý phát hiện ra anh sợ ngứa.

Cô bật cười thành tiếng, nhân lúc anh không để ý uốn người trốn đi, nhưng chưa chạy được bao nhiêu đã thấy hụt chân, lại bị anh túm lấy. Lần này anh ôm cô xoay đối diện với mình, túm hai cánh tay ngịch ngợm của cô ra sau người, nắm trong một bàn tay anh, tay còn lại thì niết mặt cô.

Chu Tự nghiêng đầu nhé, vô ý cọ tới cọ lui trong lồng anh.

Trong một khoảnh khắc, cả hai đứng bất động.

Màn đêm dần buông, khi tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, thình lình ánh đèn trên ngọn hải đăng bừng sáng, chiếu sáng bờ biển bên này.

Xung quanh vẫn còn nhiều người đang dạo chơi, chụp ảnh, xúc cát…

“Không ổn rồi.” Hạ Nghiễn Châu bật cười bất lực, nhưng anh vẫn ôm chặt cô.

 Chu Tự cảm nhận một cách chân thật: “Vậy còn không buông ra.”

Giọng anh biếng nhác: “Thả em ra tôi biết làm sao giờ, người ta nhìn thấy thì còn ra gì?”

Tim Chu Tự nhảy thình thịch, nhưng lại cảm thấy khi anh nhếch nhác nhìn rất buồn cười, cô đàng hoàng hơn, vùi cả đầu vào lồng anh thôi không nhúc nhích.

Xung quanh là tiếng cười đùa huyên náo, tiếng sóng rì rào vỗ vào màng nhĩ.

Bỗng nhiên, tiếng nhạc vang lên từ đâu đó, xa xôi và thánh thoát. Nếu nghe kỹ thì sẽ nhận ra giai điệu quen tai, tên bài hát đến miệng rồi nhưng phải nghĩ thật lâu mới nhớ ra đây là bài hát mà Hạ Nghiễn Châu hát ở quán bar.

Chu Tự mím môi, cô hơi ngước mắt, tình cờ thấy anh cũng đang nhìn mình.

Tay Hạ Nghiễn Châu vẫn còn đặt bên cổ cô, anh đưa tay vuốt má, vén những sợi tóc con của cô ra sau tai. Anh cụp mắt nhìn cô, đưa tay xuống, nâng cằm cô cô lên cao, đôi mắt bất giác di chuyển, dừng trên đôi môi hơi hé của cô.

Yết hầu anh lăn lộn, anh khom lưng hôn cô.

Trái tim Chu Tự rung rinh, cô cảm nhận được anh đang dịu dàng cắn cánh môi cô, từng chút một, vừa ướt át vừa mềm mại.

Cô không dám thoải mái đáp lại anh, sợ rằng tim mình sẽ nhảy ra khỏi cổ họng mất. Hai chân cô co rút đau nhức, đã đứng không được vững rồi.

Hạ Nghiễn Châu hơi buông ra, anh kề sát đầu môi cô, giọng khàn khàn: “Ngốc rồi à?”

“…Không.” Cô phát hiện không biết Hạ Nghiễn Châu buông hai tay cô từ khi nào, “Bao nhiêu người nhìn kìa.”

“Ai nhận ra em?” Anh cắn nhẹ lên môi cô.

Sau một hồi suy nghĩ, Chu Tự đưa tay ôm chặt eo anh, cô nhắm mắt, nhẹ nhàng hé môi. Hạ Nghiễn Châu đè lưỡi vào, l**m m*t với hơi thở nóng bỏng.

Hai người đứng giữa đám đông nhưng lại ôm hôn nhiệt tình như thể chốn không người.

Như thể màn đêm tràn đầy sức hút, có thể dỡ bỏ tâm lý đề phòng của con người, đồng thởi có thể khéo léo che giấu những băn khoăn và lo lắng trong lòng mình.

Mãi lâu sau, nụ hôn dài dặc mới kết thúc, cô đứng trong lồng anh, cho đến khi tâm trạng anh bình tình lại, và cơ thể chẳng còn gì kỳ lạ thì mới dần thả ra.

“Chơi chút nữa không?” Hạ Nghiễn Châu lau khóe môi cho cô.

“Anh có xuống không?”

“Đi chứ.” Từ khi rời khỏi đảo Cát, đã rất nhiều năm rồi anh không lội biển. Anh tháo giày cởi vớ, khom lưng xắn ống quần: “Ngay mấy khe hở ở bãi đá ngầm có thể có nhum biển đó, bắt vài con mà chơi.”

Bãi đá ngầm bén vô cùng, nhất là đêm tối không thấy đường, sẽ dễ bị trật chân hoặc quẹt trúng, nên hai người chỉ tìm ở ngoài rìa. Chu Tự giơ đèn pin điện thoại soi đèn, Hạ Nghiễn Châu lật một tảng đá lên, quả nhiên thấy được một con nhum nhỏ dính trên mặt sau của tảng đá – một màu đen sẫm, gái vừa nhỏ dài vừa cứng.

Hạ Nghiễn Châu lấy ra, thật cẩn thận đặt trong lòng bàn tay cô.

Chu Tự: “Nó có cắn không?”

“Cầm nhẹ thôi không sao đâu.”

Cô cúi đầu cẩn thận quan sát nó, rồi bật thốt: “Nó nhúc nhích này!” Đối với người sống và lớn lên trong đấy liền mà nói, thì đây là điều mới lạ.

Hạ Nghiễn Châu nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, nhẹ nhàng cười: “Nó còn biết bò đó.”

Đi vào bãi cát, đặt con nhum xuống, đúng thật là nó sẽ lê người từng chút từng chút một.

Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Biết mình ăn bộ phận nào trên con nhum biển không?”

Chu Tự chỉ biết cái vàng vàng trong người nó ăn được, nhưng không rõ đó là bộ phận nào.

“t***n s*nh d*c.”

Chu Tự: “…”

“Mỗi đợt vào mùa sinh sản, t***n s*nh d*c của nó sẽ mập mạp béo núc.” Hạ Nghiễn Châu nghịch lớp vỏ nhum, làm nó rụt lại: “Hồi nhỏ mà bắt được sẽ lấy đá đập ra, ăn tươi ngon lắm.”

Chu Tự ra vẻ chê bôi.

Hạ Nghiễn Châu bật cười, anh nhéo má cô: “Có muốn thử không?”

Chu Tự lắc đầu từ chôi.

Cô thả nhum về lại biển, nước biển có vẻ đang dâng cao rồi.

Hai người đi dạo một lúc, khi bầu trời đã tối thẳm đi thì mới chuẩn bị đi dạo chợ đêm ở đường sau.

Con đường này nằm ở vị trí trung tâm của đảo Cát, vốn tưởng chẳng có bao nhiêu khách du lịch, nhưng khi tụ họp ở đây thì thấy đông đúc náo nhiệt vô cùng.

Ở trước là các hàng quán quà vặt, hình như thống nhất cả nước, không có đặc sản gì đáng kể. Đi sâu vào là những cửa hàng bán phụ kiện và đặc sản địa phương, vỏ sò màu sắc rực rỡ, dây chuyền ngọc trai, khung ảnh, miếng dán tủ lạnh, cá khô tảo biển…đồ đạc lung linh đẹp mắt, đi một vòng cũng coi như khá hay ho.

Chu Tự đi ở trước, thỉnh thoảng sẽ dừng lại ngắm nghía này nọ.

Còn Hạ Nghiễn Châu thì chẳng có hứng thú gì mấy, nhưng anh rất kiên nhẫn đi theo sau cô.

Chu Tự dừng chân ở một cửa hàng trang sức bạc, cô hỏi thăm chủ tiệm, rồi cầm hai chiếc nhẫn, nhưng không thể nào đưa ra sự lựa chọn cuối cùng.

Bỗng Hạ Ngiễn Châu nói: “Chiếc bên trái.”

“Cái này?” Chu Tự lắc lư chiếc nhẫn bên trái.

Hạ Nghiễn Châu gật đầu.

Chu Tự đeo nhẫn vào ngón trỏ, xòe bàn tay dưới ánh đèn, chiếc nhẫn bọc thiết xoắn mảnh, càng tôn thêm ngón tay mảnh khảnh thon dài của cô: “Xinh không?”

“Xinh.”

Chu Tự trả tiền mua nhẫn, cô nhìn một vòng, rồi ngừng lại, quay đầu nói: “Tặng anh một món nhé.”

Hạ Nghiễn Châu: “Được.”

Chu Tự lấy một chiếc vòng tay nam bằng bạc hở hai đầu, ở giữa vòng tay hơi lõm, hai bên hơi gồ lên, cả chiếc vòng theo khuôn, không có bất cứ hoa văn gì.

Cô lấy vòng bạc để xem, rồi bất giác nhìn sang Hạ Nghiễn Châu, âm thầm hối hận, cô sợ tặng quà như này cho anh có hàm ý phức tạp, ngoài ra cũng có vẻ hơi đơn sơ kẹt xỉ.

Vào lúc cô đang do dự có nên trả lại hay không, thì Hạ Nghiễn Châu đã đưa tay ra: “Mang vào thử xem.”

“… Được.” Chu Tự mở to vòng ra, đeo vào cổ tay anh, rồi bóp chặt lại, quay mặt giữa vòng ra chính giữa cổ tay. Anh có làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, mỗi một đốt xương đều mang cảm giác mạnh mẽ và rắn chắc, những đường gân tay lộ rõ lại hòa hợp với chiếc vòng, có cảm giác như bị bó buộc nhưng lại rất đẹp.

Hạ Nghiễn Châu học theo cô, anh cũng để tay dưới anh đèn, hỏi: “Có đẹp không?”

“Không đẹp.”

Hạ Nghiễn Châu như cười như không: “Không nỡ bỏ tiền ra mua rồi?”

“Đồ có trăm mấy thôi, sợ Giám đốc Hạ chê.”

Chiếc vòng trên cổ tay rất hợp ý Hạ Nghiễn Châu: “Đồ có trăm mấy thôi, hào phóng chút đi.”

Chu Tự lặng lẽ “xì” một tiếng, cô quét mã trả tiền.

Đi về trước nữa là bờ biển, tiếng sóng vỗ về bên tai.

Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, bèn đi dạo lên trên.

Bên cạnh bãi đá ngầm là đuốc lửa sáng chói, nhóm hai ba người quây quần quanh lửa trại, có người thì đàn hát, điệu ca du dương.

Hai người đứng sau nghe một lúc, nhưng chưa bao lâu thì nhóm lửa trại đã nhìn thấy, nhường chỗ trống cho hai người, nhiệt tình chào hỏi mời anh và cô cùng ngồi.

Chu Tự liếc mắt hỏi Hạ Nghiễn Châu.

Hạ Nghiễn Châu hất cằm: “Ngồi chơi chút.”

Mặt cát vẫn còn đang ấm, ngồi xuống cũng thấy dễ chịu, gió đêm vốn mát mẻ, nhưng ngọn lửa ở giữa lại khiến mọi người đổ ít mồ hôi.

Vai Hạ Nghiễn Châu hơi nghiêng sang cô: “Em biết đánh ghi ta không?”

Chu Tự học piano đến cấp tám*, thường nghe người ta nói, đàn piano giỏi có thể tự thông thạo những loại nhạc cụ khác.

*Piano chia 10 cấp, cấp 10 là cao nhất.

Nhưng cô không nghĩ vậy, “Biết gảy vài nốt thôi.”

Hạ Nghiễn Châu: “Tôi qua đó mượn, em thử nhé?”

Chu Tự giật mình, lập tức ôm cánh tay anh: “Anh đừng mà, cố ý muốn tôi xấu mặt đúng không? Cả mười năm rồi tôi không đụng vô piano, huống hồ gì là ghi ta, chẳng bằng kêu tôi đi dệt bông.”

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô căng thẳng gấp gáp, không nhịn được bật cười, cánh tay cô ôm lấy khuỷu tay anh, có vẻ như nhiệt độ cơ thể cao hơn của cô một chút, nên cô lập tức buông ra.

Hết một bài hát, lại có người đăng ký bài khác.

Thời gian lặng lẽ trôi, nhưng dường như việc ăn không ngồi rồi như khoảnh khắc này chẳng hề phung phí chút nào.

Trong đám đông có người đề nghị chơi trò “Đoán ý đồng đội”, vốn Chu Tự và anh không thân quen với họ, nhưng vì để cho đủ số nên cũng được mời vào, chia vào đội đỏ.

Hai đội xanh đỏ mỗi bên có ba cặp, trong thời gian quy định, ba cặp thắng hai, đội thua sẽ phải mời ăn khuya.

Trước giờ Hạ Nghiễn Châu chưa từng chơi trò nào nhàn tãn như vậy, nhìn vài từ thì hiểu ra, trò chơi này chẳng khó gì, chủ yếu là thử thách độ ăn ý của đồng đội thôi.

Anh quay sang nhìn Chu Tự: “Em diễn?”

 “Xác định là anh đoán ra?”

“Chỉ cần động tác của em rõ ràng, đừng có tay chân lung ta lúng túng.”

Chu Tự căng thẳng xoa tay: “Tôi cố gắng.”

Cặp đầu tiên kết thúc nhanh chóng, đội đỏ đoán đúng ba câu, đội xanh sáu câu. Đội xanh thắng.

Cặp thứ hai bắt đầu, mọi người bất giác trở nên căng thẳng hơn, nếu như đội xanh vẫn thắng, vậy thắng thua rõ ràng, Chu Tự và Hạ Nghiễn Châu không cần phải ra trận nữa.

Ai ngờ thế mà đội đỏ lại thắng suýt soát một điểm.

Một và một đều.

Có người cầm bảng từ khóa của cặp thứ ba đến, mọi người vỗ tay cổ vũ cho họ.

Hạ Nghiễn Châu chắp tay đứng đối diện với bảng từ khoám Chu Tự đứng đối diện.

Câu đầu tiên, Chu Tự nói: “Ba chữ.” Lòng bàn tay cô đầy mồ hôi: “Một món đồ chơi.”

Chu Tự hơi xòe tay, cổ tay vòng lại, cơ thể cứng còng của cô làm động tác lắc qua lắc lại.

Hạ Nghiễn Châu nhìn động tác vừa buồn cười vừa đáng yêu của cô, nhẹ nhàng cười đáp: “Con lật đật.”

Chu Tự bất giác trừng mắt nhìn, thậm chí cô còn đang nghi ngờ mình diễn có chính xác không, thì anh đã đoán trúng rồi.

Sau phút giây ngơ ngác, đã đến từ khóa thứ hai.

Cô giơ ngón tay: “Bốn chữ. Làm một thành ngữ.”

Hạ Nghiễn Châu chắp tay, gật đầu.

Chu Tự nghĩ ngợi, hai bằng tay đều nhau để hai ngón tay trên đầu, rồi bật nhảy vài cái, rồi gập hai bàn tay lại áp vào bên má, nhắm mắt lại.

Hiển nhiên là một chú thỏ… mà còn ngủ nữa…

Hạ Nghiễn Châu đáp: “Ôm cây đợi thỏ?”

Đồng đội ở sau lên tiếng hoan hô. Chu Tự thầm vui mừng vô cùng, lặng lẽ nhìn sang anh, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Mấy câu sau đó đều rất thuận lợi.

Lật sang trang tiếp theo.

Chu Tự nói: “Năm chữ, là tên một bộ phim. Của Ấn Độ.”

Ấn Độ chỉ có vài bộ phim nổi tiếng. Hạ Nghiễn Châu đại khái đã có đáp án rồi: “Chơi nào.”

Nhưng Chu Tự lại ngơ ngác, nhất thời không biết làm sao để một người diễn hai vai, cô diễn tả động tác “té ngã”, chỉ đành nói: “Hai chữ sau chỉ thân thế.”

Hạ Nghiễn Châu: “Bác sĩ.”

Chu Tự lắc đầu.

“Giáo viên.”

Chu Tự liên tục lắc tay, “Không phải nghề nghiệp.”

Hạ Nghiễn Châu chẳng gấp gáp gì: “Anh trai? Chị gái? Mẹ?”

Chu Tự gật mạnh đầu, ra hiệu anh nói tiếp.

Hạ Nghiễn Châu: “Ông nội? Bà nội? Chú? Dì?”

Đã lãng phí rất nhiều thời gian cho câu này rồi, anh cứ đoán, nhưng cứ lướt qua đáp án chính xác.

Chu Tự sốt ruột nên bật thốt khỏi miệng: “Bố.”

Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, mày hơi nhíu, ảo não nên kéo dài âm cuối.

Lồng ngực Hạ Nghiễn Châu như bị ai đó níu lấy, châm chích ngứa.

Anh không nhúc nhích, nhìn vào mặt cô, nụ cười trên khóe môi càng lúc càng sâu.

Mọi người xung quanh chậm chạp hiểu ra, đồng thanh chòng ghẹo họ.

Giờ đây Chu Tự mới nhận ra mình bị anh gạt rồi, hai má cô lập tức đỏ bừng như hai quả cà chua.

Cô lấy tay che miệng, liếc nhẹ người đối diện một cái.

Hạ Nghiễn Châu lại im lặng cười, anh nhìn cô, sau đó cụp mắt, có một suy nghĩ bỗng bật lên trong đầu anh, chưa từng mãnh liệt đến thế. Có lẽ anh sẽ kích động một lần, mặc dù trước giờ chưa từng ra quyết định mà mình không nắm chắc.

Đáp án chính xác của câu này là “Té ngã đi! Bố ơi *”, nhưng Chu Tự đã nói ra rồi, không thể lấy điểm được.

*Bộ phim Ấn Độ này tên là “Huấn luyện viên đấu vật”, tên tiếng Trung là 摔跤吧!爸爸, dịch ra là “Té ngã đi! Bố ơi”.

Giờ đã san bằng tỉ số, đoán trúng thêm một câu nữa là có thể lật ngược tình thế.

Chu Tự quay đầu nhìn mấy, cả người cô căng thẳng, cho đến khi nhìn thấy đề cô mới thở phào một hơi.

Cô nhìn Hạ Nghiễn Châu: “Câu này chắc chắn anh sẽ đoán được. Ba chữ. Tên một bài hát, cũng là một loại trái cây.”

Hạ Nghiễn Châu chỉ đáp: “Em tiếp đi.”

Chu Tự nói: “Chữ đầu tiện, trái nghĩa với ‘lớn’.”

Hạ Nghiễn Châu “ừm” trong miệng.

Chu Tự ngơ ngác, anh không còn trong trạng thái thoải mái như khi nảy, anh đút tay vài túi đứng đó, nhìn cô hết sức trang trọng.

Đôi mắt ấy đen và sâu thẳm, cách hẳn mấy mét, nhưng vẫn mang theo nhiệt độ như nung nóng.

Trái tim Chu Tự dâng lên cảm giác bất an, cô lờ mờ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Giờ đây trên màn hình hiển thị mười giây đếm ngược, đồng đội đứng nhìn sốt ruột gấp gáp.

Chu Tự đơ người giơ cánh tay, mỗi bên tay cong thành nửa hình tròn, rồi gộp thành một hình tròn.

Đầu óc cô rối loạn, vô thức lặp lại những lời trước đó: “Ba chữ…”

“Ba chữ đúng không? Anh yêu em.” Giọng anh rất nhẹ, không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

Đầu Chu Tự nổ “ầm” một tiếng, như tòa cao ốc đổ sập.

Thình lình cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nghiêng người, trốn tránh nhìn đi chỗ khác.

Thắng thua đã rõ.

Bầu không khí bỗng rơi vào im lặng, sau đó, có người hoan hô, có người thì thở dài.

Một người chung nhóm đứng dậy: “Cô ấy làm trái táo, không phải hình trái tim. Đáp án là “Trái táo nhỏ” mà!”

Hạ Nghiễn Châu không nghe người đó nói gì hết, anh chỉ đứng nhìn Chu Tự từ xa, rồi nhận ra cảm giác sợ hãi lướt qua trong đôi mắt cô, ngoài ra thì, chẳng còn cảm xúc gì hết.

Cô đã quay lại chỗ ngồi ban đầu, vài bóng người lộn xộn giữa họ.

Hạ Nghiễn Châu cũng không lãng phí sức lực đuổi theo nhìn cô giữa khe hở biển người nữa, anh nhìn đi chỗ khác, nở nụ cười tự giễu.

Bình Luận (0)
Comment