Triệu Tư Kiều bò trên giường, nghiền ngẫm gương mặt Chu Tự tầm cả một lúc lâu, cười nói: “Hạ Nghiễn Châu mãnh liệt thiệt đó chứ.”
Chu Tự xoay người, giơ tay tắt đèn.
Căn phòng lập tức rơi vào bóng tối, nửa phút sau, đôi mắt mới dần thích nghi để nhìn thấy.
Triệu Tư Kiều không vui: “Cô tắt đèn làm gì?”
Chu Tự nhắm mắt: “Cô tỉnh rượu rồi à? Không buồn ngủ à? Nhìn coi mấy giờ rồi, xin rộng lòng nương tay bớt hành tôi với.”
“Người hành hạ cô đâu phải tôi.” Cô ấy xoay người nhìn vào lưng cô, ngón tay chọc chọc vào vai cô: “Ngủ không được, nói chuyện chút đi.”
Chu Tự không thèm để ý đến cô ấy.
Triệu Tư Kiều áp má lên cánh tay: “Rốt cuộc giờ cô với cậu ấy đang trong mối quan hệ gì?”
Chu Tự hỏi ngược lại: “Còn cô với cái người vệ sĩ ở hộp đêm có quan hệ gì?”
“Vệ sĩ nào?” Triệu Tư Kiều ngơ ngác.
Chu Tự không nói gì.
Người đó biết tên Triệu Tư Kiều, chắc hẳn cũng thấy cả quá trình cô quăng cô ấy lại đó, nói hai người họ không có quan hệ gì, không đáng tin cho lắm, nhưng Chu Tự lười nhiều chuyện, chuyện của mình còn chưa xử lý xong, đã phiền lòng còn mệt mỏi, nếu như cô ấy không làm phiền cô, hẳn là giây tiếp theo cô có thể vào giấc ngủ luôn rồi.
Nhưng Triệu Tư Kiều nào có ý định từ bỏ: “Hỏi cô đó?” Cô ấy cũng tỉnh rượu kha khá rồi, giờ cũng chẳng thấy buồn ngủ chút nào, đang hưng phấn lắm đây.
“Thì chuyện là vậy đó.” Chu Tự qua loa.
“Cô không nói tôi cũng nhìn ra.” Triệu Tư Kiều đưa ra kết luận chính xác: “Cậu ấy nghiêm túc đó, cậu ấy thật lòng với cô đó.”
Chu Tự mở đôi mắt nhìn vào màn đêm.
“Vừa nảy trách tôi vướng víu hai người, nghe cái giọng điệu của cậu ta kìa. Thật ra tính khí của cậu ta cũng chẳng phải tốt lắm đâu.” Có điều Triệu Tư Kiều cũng chẳng quan tâm. Bỗng nhiên cô nàng chợt nhớ ra: “Đúng rồi, bạn gái cũ của cậu ta tìm cô làm gì?”
Chu Tự giật mình: “Bạn gái cũ nào?”
“Cô không biết à?” Cô ấy ngồi hẳn dậy: “Thì bạn gái trước đây Hạ Nghiễn Châu quen đó, mấy hôm trước gặp ở tiệm của cô đó, ban đầu thấy mặt quen quen thôi, sau đó mới nhớ ra hồi đại học cái cô đó hay đến lớp tôi tìm Hạ Nghiễn Châu. Cô ta học Đại học Sư phạm kế bên, tôi không có thích cô ta, cứ tưởng quen được Hạ Nghiễn Châu là gì ghê gớm lắm hay sao đó, mắt cao hơn đầu lúc nào cũng ra vẻ thượng đẳng, phiền phức vênh váo, cứ như đang tuyên thệ chủ quyền với cả thế giới vậy đó…”
Chu Tự đã đoán ra người mà hôm đó đến với Hạ Tịch, chính là người mà Triệu Tư Kiều đang nói đến, cuối cùng cũng hiểu ra sao không quen biết gì nhau, mà người cứ ra vẻ thù địch với co.
Bỗng nhiên Chu Tự cảm giác cổ họng khô đắng, bất giác cô cố gắng nuốt khan.
Triệu Tư Kiều nhìn bóng lưng im lìm của cô: “Cô có nghe không thế?”
Một lúc sau, bỗng cô nói: “Chắc tình cảm của họ tốt lắm nhỉ.”
“Tôi nói cô không giận đó chứ?”
“…Vậy cô đừng có nói nữa.”
Triệu Tư Kiều nào chê chuyện này ầm ĩ, cô nàng dựa vào tường lắc lư chân: “Lúc đó còn nhỏ mà, vừa biết đến tình yêu thì chắc chắn phải thích nhau chứ, thì cùng di học đi ăn, hẹn hò tặng hoa gì đó…”
Bỗng Chu Tự nhớ lại biểu cảm của cô gái kia khi nhắc đến hoa hồng Carlos.
Cho dù những chuyện dã qua chẳng hề liên quan đến cô, giữa hai người họ cũng chỉ là một cuộc tình không thể bình thường hơn, nhưng trái tim cô vẫn dâng lên từng cơn chua xót.
Cô nhắm đôi mắt, rõ ràng cô đang rất mệt, nhưng chẳng thể nào ngủ nổi.
Nói hết chuyện Hạ Nghiễn Châu, Triệu Tư Kiều thở dài một hơi.
Giường ngủ được kê sát cửa sổ, cô ngồi dựa vào đó, giơ tay vén một góc màn. Không biết trời đứng gió từ khi nào, dưới ánh đèn đường vàng cam, vẫn thấy lá bạch quả rụng rơi đầy đường.
Triệu Tư Kiều: “Chu Tự?”
“…Hửm?”
“Cô bó hoa đẹp lắm đó.”
Chu Tự lấy làm lạ, cô đổi tư thế nằm thẳng ra: “Cảm ơn đã khen.”
“Có nhiều khi tôi thấy mình đúng là kẻ lừa đảo, biết rõ những gì mà hôn nhân sẽ mang đến cho một cô gái, nhưng cứ trang trí lễ đường sân khấu của đám cưới trở nên thần thánh mờ ảo như kẻ đồng lõa vậy đó, lừa những cô gái ấy bước vào một cách cam tâm tình nguyện.” Cô nàng lấy mũi chân huých cô: “Cô cũng là kẻ lừa đảo.”
“…” Thật ra Chu Tự vẫn luôn tỉnh táo, cô biết rõ chỉ do mình xui xẻo mà thôi, thế gian này rộng lớn đến thế, kiểu gì cũng sẽ có nhân cuộc hôn nhân viên mãn và những cặp đôi hạnh phúc.
Cô quay đầy sang, quan sát thấy vẻ hiu quạnh mà Triệu Tư Kiều cố giấu dưới màn đêm: “Sao cô lại ly hôn?”
“Ngoại tình.”
Hình như đây là nguyên nhân trực tiếp quả dứt khoát nhất để kết thúc các cuộc hôn nhân. Chu Tự nắm chặt lấy bàn tay cô ấy.
Triệu Tư Kiều cười: “Tôi không sao đâu, thật đó, bây giờ tôi nhìn thoáng lắm, cũng chơi đã lắm.” Cô nói: “Quan hệ giữa nam với nữ thì chỉ có bấy nhiêu thôi, ai nghiêm túc thì người đó thua. Thế nên ban đầu khi biết quan hệ giữa cô và Hạ Nghiễn Châu, tôi có hảo cảm với cô lắm đó.”
Chu Tự nói: “Cô suy nghĩ thế tiêu cực quá.”
“Chứ cô thì tích cực quá đi?”
Chu Tự nín thinh.
Triệu Tư Kiều trở tay nắm tay Chu Tự.
Cho dù thái độ Hạ Nghiễn Châu với cô bình thường, nhưng cô độ lượng, vẫn không nhịn được nói thêm vài câu thật lòng: “Hạ Nghiễn Châu là người đáng dựa dẫm đó, sau này cũng chẳng nghe tin cậu ấy có tin đồ yêu đương nào nữa. Lúc đó còn nhỏ, chuyện tình cảm phù phiếm lắm, nhưng con người đến một độ tuổi nhất định thì sẽ tự lắng lại, nếu như cậu ấy đối xử tốt với cô, vậy thì bảy tám phần là cậu ấy nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện tương lai đó.”
Chu Tự biết, cô và Triệu Tư Kiều đều sẽ do dự và mâu thuẫn khi day vào chuyện tình cảm.
Cô chỉ hỏi cô ấy một câu: “Cô còn muốn tái hôn không?”
“Không muốn.”
Chu Tự không nói gì thêm nữa.
Sau một thoáng im lặng, Triệu Tư Kiều phấn khích hẳn: “Mình đổi nghề đi.”
Chu Tự vẫn theo kịp suy nghĩ của cô ấy: “Bố trí cây cảnh?”
“Đúng thế.”
Cô gần như chẳng hề do dự: “Được luôn.”
Hai người ăn nhịp với nhau, vốn chẳng cần phải nói nhiều gì nữa, sảng khoái vô cùng.
Thật ra từ lâu Chu Tự đã có ý định thay đổi rồi, nhưng cô tuyệt đối không làm theo cảm tính. Kích động một lần đã đủ rồi, cô không có vốn để xốc nổi rồi lên kế hoạch đổi nghề lần nữa đâu, mọi chuyện đều đã được cô suy nghĩ rất cẩn thận rồi.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Triệu Tư Kiều nói nhiều mệt lắm rồi, nằm xuống là ngủ ngay.
Còn Chu Tự thì mất ngủ cả đêm.
Trời hửng sáng, Chu Tự nhẹ nhàng ngồi dậy, lấy điện thoại ra phòng khách định gọi cho Chu Chấn, ngay lúc này, số điện thoại của em trai Chu Loan thình lình hiện trên màn hình.
Chu Tự lập tức có dự cảm không lành.
Cô lập tức nhận máy, thì được hay tin bố đã qua đời.
Mãi lâu Chu Tự mới hồi thần, chẳng kịp đâu mà đau thương, cô lập tức đặt vé máy bay về thành phố Lâm.
Bố đã mặc áo liệm, nằm thẳng đơ ở đó. Vẫn do căn bệnh đột quỵ, ông táo bón ngồi lâu, cắm đầu xuống đất rồi chẳng thể nào tỉnh lại được nữa.
Thẩm Quân khóc ngất đến mất lần, nằm dài ra sô pha chẳng làm được gì nữa, hậu sự đều do Chu Tự và Chu Loan xử lý.
Lễ tang được diễn ra vào sáng ngày thứ ba, đêm đầu tiên để sửa soạn lại di vật.
Chu Tự mở cửa gác xếp, bên trong là đồ lặt vặt đã nhiều năm không được dọn dẹp. Cô khóc sưng húp đôi mắt, khi nhìn thấy những thứ có ký ức thân thuộc với bố, cô lại muốn rơi lệ.
Tủ quần áo trước mặt là đồ mà mẹ cô dùng lúc sinh thời, còn giờ trong đó chất đầy quần áo cũ của Chu Chấn. Cô soạn hết đồ trong đó đóng vào thùng, lúc đứng dậy thì tình cờ thấy có hộp giấy ở tầng cuối cùng, là khuông nhạc* chỉnh tề mà cô từng dùng, đã lâu quá rồi, chúng phủ đầy bụi.
*Khuông nhạc là một hệ thống gồm năm dòng kẻ ngang song song, cách đều nhau, dùng để ghi lại các nốt nhạc và các ký hiệu âm nhạc khác.
Cô lôi nó ra, lấy giẻ lau lau lớp bụi bên ngoài, lật xem vài cuốn.
Có một tệp giấy tờ màu trắng kẹp ở trong đó, trên đó có in chữ “Phòng công chứng XX thành phố Lâm”.
Chu Tự thầm thấy khó hiểu, cô mở dây quấn, lấy hồ sơ công chứng ra.
Đại khái nội dung trên đó là, mẹ cô đồng ý sẽ chuyển tên sở hữu căn nhà cho Chu Chấn, nhưng tiền đề là, Chu Chấn bắt buộc phải tích cực đồng ý và nuôi dưỡng con gái Chu Tự học đến khi tốt nghiệp đại học.
Chu Tự nhìn những con chữ trên đó mà đơ ra, cô chưa từng biết sự tồn tại của những thứ này. Trong một nơi chật hẹp như vậy rất ấm áp, nhưng cô lại thấy lạnh phát run cả người, hai tay cô run rẩy không thể nào khống chế được.
Rồi một lá thư rơi ra khỏi tệp công văn, cô cầm lên, mở ra, là bút tích của mẹ cô.
Hai mắt cô mờ mịt, cô mở điện thoại cho sáng.
“Tiểu Tự, mong con khỏe mạnh.
Làm con của mẹ, đã khổ cho con rồi.”
Chu Tự nghẹn ngào.
Cô để điện thoại lại gần.
“Khi con nhìn thấy lá thư này, mẹ đã không còn ở bên con nữa rồi. Bỏ con lại, lòng mẹ đau như dao cắt, khổ nổi mẹ nhỏ bé quá, ngay cả mạng sống của mình cũng chẳng thể nắm giữ.
Mẹ là một người mẹ hay áp đặt, ép con phải tham gia đủ các môn năng khiếu, cho dù biết con rất mệt, con không vui, nhưng vẫn mong con có kỹ năng bỏ túi cho mình, sau này sẽ thành người khiến người khác phải ngước nhìn. Nhưng mà xem ra, chẳng thể nào tiếp tục nữa rồi.
Mẹ để căn nhà lại cho bố con, điều kiện là ông ấy nhất định phải cổ vũ con học đến khi tốt nghiệp đại học. Hi vọng con có thể hiểu cho quyết định của mẹ, từ đầu đến cuối mẹ luôn cảm thấy, sức mạnh tinh thần quan trọng hơn của cải rất nhiều lần.
Bố con chưa bao giờ là một người đáng để dựa dẫm, mà sau khi cưới mẹ mới phát hiện ra, những chuyện vụn vặt, chẳng nói rườm rà chi thêm cho phí giấy. Mẹ chỉ muốn con nhớ rằng, cho dù bất cứ lúc nào con cũng phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, không dựa dẫm vào bất kỳ ai khác. Còn đối với bạn đời, con có thể yêu người đó, nhưng không thể ôm hi vọng quá mức cao vời, phải độc lập, phải có cái tôi.
Có nhiều chuyện muộn dặn dò con lắm, nhưng biết bao nhiêu là chuyện, nên thôi không nói nữa.
Tiểu Tự, không được như hi vọng là chuyện thường ở đời, nếu như sau này con phải trải qua một giai đoạn rất khó khăn, nhưng con cũng đừng lo lắng, đời người có đầy chuyện không ngờ, qua cơn bĩ cực thì ngày đến hồi thái lai cũng chẳng còn xa vời đâu.
Mẹ sẽ ở trên trời để bảo vệ con. Cố lên, bé cưng.”
Chu Tự chẳng bao giờ ngờ rằng, đến năm hai mươi tám tuổi, cô vẫn nghe được mẹ gọi cô như thể.
Cô bỗng đứng bật dậy, vùi cả đầu mình vào tủ, cố gắng hít từng hơi, nhưng ngập tràn khoang mũi của cô chỉ có mùi ẩm mốc cũ kỹ mục nát.
Thật ra vào năm thứ hai mẹ cô rời khỏi thế gian này, trong tủ này đã chẳng còn mùi hương của bà nữa rồi, bắt đầu từ khi đó những dấu vết chứng minh mẹ cô đã từng tồn tại trên cõi đời này cũng mất dần, như thể bà chưa từng ghé đây.
Ngày đưa tang, Chu Tự chẳng hề rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Tất cả nỗi lòng cảm kích dành cho Chu Chấn, như ngọn nến trước gió, cuối cùng cũng chỉ còn chút khói mà thôi.
Cô từng may mắn nghĩ rằng, ít nhiều gì bố cũng yêu thương cô, nhưng những suy nghĩ đó đúng là chuyện buồn cười nhất mà.
Cô ở lại thành phố Lâm cho qua hết bảy ngày đầu, rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về Bắc Đảo.
Biết cô sắp đi, Thẩm Quân kéo tay cô nhẹ nhàng tâm sự: “Bố con đi đột ngột quá, để lại cô nhi quả phụ nhà mình sau này biết làm sau đây.” Bà vừa nói vừa lau nước mắt: “Dì chỉ có hơn ba nghìn tiền lương hưu, Chu Loan còn phải đi học, sau này còn phải kết hôn, chỉ để lại mỗi căn nhà sập xệ này…”
“Dì Thẩm,” Chu Tự cắt lời bà: “Căn nhà này tôi thừa kế phần nào, tôi sẽ không cho qua đâu.”
Thẩm Quân không ngờ cô lại thẳng thắn đến vậy, bỗng chốc, cơn giận khi bị Chu Chấn để lại và cảm giác mờ mịt không biết phải làm sao với cuộc sống tương lai dâng trào. Bà ta đứng dậy, chỉ vào mặt Chu Tự: “Tao biết mày là đứa lòng lang dạ sói từ lâu rồi, nhưng chẳng ngờ mày tuyệt tình như vậy, quyết tâm muốn ép chết mẹ con tao đúng không? Mày có nhà có tiền, sau này kiếm ai đàng hoàng mà gả đi, không lo ăn mặc. Sao mà cứ tranh giành căn nhà rách này với mẹ con tao?”
“Nhà này là mẹ tôi mua trước khi kết hôn.”
“Bây giờ là bố mày đứng tên.”
Chu Tự nhìn đồng hồ, sắp bảy giờ tối rồi.
Cô xách túi ra đến cửa, chậm rãi nói: “Đổi chủ phải có sự đồng ý của mọi người trong nhà, nhưng tôi hoàn toàn không biết gì hết, hai người đã làm gì tôi không rõ, tôi chỉ biết nếu như tôi mà làm cho ra lẽ, sợ là mọi chuyện không dễ giải quyết vậy đâu.”
Thẩm Quân chột dạ dừng chân, đứng đơ giữa phòng khách nhìn cô.
Chu Tụ cầm tay nắm cửa, một lúc sau, cuối cùng cô cũng không nỡ: “Học phí của Chu Loan tôi phụ trách, sau này thằng bé thành gia lập nghiệp, trong phạm vi có thể, tôi cũng sẽ giúp nó.”
Nói xong cô ra khỏi nhà, đóng cửa lại, vẫn nghe tiếng khóc la xé lòng ở trong nhà.
Chu Tự vội vã xuống lầu cô gấp gáp muốn thoát khỏi nơi đây. Bắt xe đến sân bay, dọc đường đi cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa thu ở thành phố Lâm khác hẳn với Bắc Đảo, cảnh vật thưa thớt trống vắng, điêu tàn không sức sống.
Thế mà cô đã hơi nhớ đến thành phố được bao trọn trong tiếng sóng vỗ rồi.
Chu Tự không ngờ rằng, tình cảm của cô dành cho Bắc Đảo, đã vượt xa thành phố Lâm mà cô đã sinh sống hai mươi mấy năm nay.
Trước khi máy bay cất cánh, Hạ Nghiễn Châu gửi cho cô một video dài gần bốn phút.
Mấy nay về lại đây, anh cũng gọi điện thoại đến, nhưng Chu Tự tìm cớ để qua loa cho qua, chuyện của bố cô, anh không biết gì cả.
Chu Tự mở video lên, màn hình lắc lư, ban đầu là gương mặt của anh, anh đội chiếc mũ bảo hộ màu xanh lam, hơi cụp mắt, cằm quay vào màn hình, ở góc chết như vậy mà vẫn chẳng moi móc được khuyết điểm nào. Một chốc sau, anh chuyển ống kính, hình như đầu bên kia đang ở tầng thượng, trước mặt bày đầy máy tính và các thiết bị.
Giữa không gian ồn ào ầm ĩ, anh nhẹ nhàng nói: “Còn một phút nữa là đến giờ bắt đầu, tất cả hiệu ứng pháo hoa đều được thao tác qua máy tính này,” Anh vỗ vào vào máy tính xách tay trước mặt, “Bao gồm cả nhạc nền, thứ tự thả pháo và khoảng cách thời gian.”
Chu Tự giật mình nhớ ra, hôm nay là lễ Quốc khánh.
Màn hình hơi nhúc nhích, anh giơ tay chỉ về một hướng: “Ven sông được bố trí khoảng 600 mét pháo hoa, bao gồm Lầu gác, Vạn Hòa Môn, đường Hoài Nam và công viên bờ hồ Quốc gia gần nhà em là bốn điểm bắn pháo.”
Nói xong, anh lại di chuyển ống kính, lần này ở độ cao thích hợp, anh nhìn thẳng vào ống kinh, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chăm chú như xuyên qua màn hình.
Chu Tự bất giác mím môi.
Anh trầm giọng: “Mời em xem pháo hoa.”
Màn hình được để ở trước mặt anh, anh hơi khom lưng, cánh tay gác trên lan can, phóng tầm mắt nhìn ra xa, không biết đang nhìn về nơi nào và chờ đợi nhiều gì.
Bên cạnh có người nhắc nhỏ giif đó, anh giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó lấy bộ đàm, ra lệnh: “Các bộ phận chuẩn bị.”
Giữa tiếng sóng điện: “Chuẩn bị hoàn tất.”
Hạ Nghiễn Châu đếm ngược năm giây thông qua bộ đàm, sau đó vang ầm lên, khuôn mặt của anh được bao phủ bởi ánh vàng kim rực rỡ.
Hạ Nghiễn Châu lại nhìn vào màn hình, anh nhắc cô: “Mở nhỏ âm lượng nhé, đừng có giật mình.”
Chu Tự vô thức điều chỉnh âm lượng.
Màn hình chuyển cảnh, từ màn hình dọc sang ngang.
Chu Tự nhìn từng đợt pháo hoa xinh đẹp nở rộ trên cao, cả bầu trời rực rỡ sắc màu, sáng chói như ban ngày.
Ngay sau đó, hai bên bờ sông, ánh sáng lấp lánh bắn từ đông sang tây, nhưng nơi mà ánh sáng lướt qua, mọi thứ xung quanh bỗng trở thành nhân vật chính. Sau đó, âm nhạc bỗng im bặt, bốn bề chìm vào màn đêm tối tăm, nhưng ngay sau đó, ầm ầm ầm, pháo hoa màu xanh lam vọt lên trời như mặt quạt, hai bên bờ sông, nở rộ từng đợt.
Pháo hoa lấp lánh lượn nửa bầu trời, rồi hóa thành từng giọt sáng như mưa, hòa vào dòng sông…
Anh cầm điện thoại nhưng không theo kịp từng cảnh, mọi thứ cũng không có cảm giác chấn động như khi được chứng kiến tận mắt, nhưng lòng Chu Tự vẫn cảm thấy sục sôi khó mà bình ổn.
Máy bay đã đến lúc chạy trên đường băng, video còn tầm một phút ba mươi ba giây, cô đã tắt điện thoại.
Sau phút giây mất trọng lực ngắn ngủi, máy bay vút lên trời cao.
Không lâu sau, nhân viên phi hành đoàn phát thanh nhắc mọi người cùng ngắm pháo hoa ngoài cửa sổ.
Chu Tự quay đầy nhìn, bỗng dại ra.
Thành phố dưới chân cô được dòng sông chia thành hai nửa, chiếc cầu được đúc bằng thép vắt ngang hai bờ, trên cầu lấp lánh ánh vàng như đuôi phượng hoàng, đổ bóng xuống dọc mặt sông, lần lượt nở bung; nhìn về hướng đông, trên Lầu gác từng đóa “Cúc vạn thọ” đang thỏa sức bung mình, một đóa rơi xuống thì đóa tiếp theo sẽ nở rộ; đường Hoài Nam ở phái tây, dòng xe nối nhau như một dải lụa đỏ rực, uốn lượn đi qua Vạn Hòa Môn, pháo hoa ở cổng thành chảy xiết, bốn chữ “Quốc Thái Dân An” lập tức bung xõa trên trời cao…
Đèn nê ông, đèn chùm, pháo hoa, điểm xuyết mỗi góc phố phường.
Sắc màu sặc sỡ phủ kín bầu trời đêm, vạn vật tưng bừng.
Là đế quốc pháo hoa mà chính tay anh gầy dựng.
Chu tự không biết Hạ Nghiễn Châu đang đứng trên tầng thượng của tòa nhà nào, anh lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ thế này, có tâm trạng thế nào.
Đây là lần đầu tiên, cô được đặt chân trong đế đô của anh.
Nhưng máy bay càng lúc càng bay lên cao, đang xa rời dần.
Thành phố chỉ còn lại một mảnh hình thoi nho nhỏ, rồi dần hóa thành một đốm sáng, biến mất chẳng còn gì.
Suốt tuần lễ vàng, ngày nào cũng có tiệc cưới, Chu Tự gấp gáp bay về, rồi đi thẳng đến hội trường tiệc cưới.
Hoa cỏ cô đã để Tiểu Châu chuẩn bị sẵn, trước lễ tiệm mới tuyển được thêm nhân viên mới, là một chàng trai trẻ tên Lâm Nguyên, cậu chàng cao ráo trắng trẻo, mỗi lần cười sẽ thấy rõ hai lúm đồng tiền, nhìn rất năng động và tràn đầy sức sống.
Ngoài ra, còn tạm tuyển thêm một nhân viên kỹ thuật cắm hoa, giờ đều đang có mặt ở sảnh tiệc.
Cô và Triệu Tư Kiều gặp nhau trong vội vã, cô ấy hỏi thăm tình hình nhà Chu Tự sao rồi, an ủi được vài câu thì có người điện thoại đến phải vội vàng đi.
Suốt cả một tuần, thâu đêm suốt sáng.
Cố gắng qua hết thời gian bận rộn, Chu Tự mới có được một ngày nghỉ ngơi.
Sang sáng hôm sau đến mở cửa tiệm, nhưng lại bất ngờ thấy có người đứng trước cửa.
Tôn Ninh mặc áo khoác nỉ dài màu nâu, xách túi kẹp nách, cười nhìn Chu Tự.
Chu Tự cũng hơi cười như chào hỏi.
“Đợi cô cả một lúc rồi đó.” Tôn Ninh nói trước: “Có thời gian không? Có chút chuyện muốn nói với cô.”
Chu Tự tiến lên mở khóa: “Vào ngồi đi.” Mở cửa ra, cô giơ tay mở hết đèn trong tiệm, rồi nhìn cô gái đi theo mình: “Cửa cứ để mở đi khỏi phải đóng, cho thông thoáng.”
Chu Tự chỉ lấy ghế đến, rồi tiếp đãi thêm gì nữa, lần trước đổi cho chai nước cũng chẳng thấy cô ta động đến.
Tôn Ninh ngồi xuống, ngắm nghía xung quanh: “Tiệm này của cô Chu bao lớn?”
“Tầm ba mươi mét vuông.”
“Không biết tiền thuê là bao nhiêu?”
Chu Tự đứng sau bàn làm việc, nhìn cô ta: “Không đắt đến hết hồn, nhưng cũng không rẻ gì.”
Tôn Ninh gật đầu: “Vị trí tốt, nhiều người chú ý, không chê đâu được.” Dừng một lúc, cô ta quay sang nhìn cô: “Nói thẳng vấn đề nhé, không biết cô có ý định sang tiệm hoa không, nói thật lòng, lần đầu tiên đến đây, tôi đã thích nơi này rồi.”
Chu Tự tạm giữ im lặng.
Cô ta nói tiếp: “Về giá cả thì cô cứ nói.”
Chu Tự bật cười: “Cô ra giá được bao nhiêu?”
Tôn Ninh nhìn đi chỗ khác suy nghĩ vài giây: “Tôi có thể ra giá gấp ba lần giá gốc.”
“Cô rộng rãi như vậy, Hạ Nghiễn Châu biết không?”
Tôn Ninh thầm giật mình, chẳng ngờ bỗng nhiên Chu Tự lại nhắc đến tên anh. Cô ta quay sang nhìn vào mắt cô, thoáng chốc, suýt thì chẳng giữ nói biểu cảm trên gương mặt ấy. Xem ra thì cô đã biết cô ta là ai rồi, và cả mục đích thật sự của mình lời vừa nảy.
Tôn Ninh điều chỉnh cảm xúc, nở nụ cười khéo léo: “Vậy dễ xử hơn rồi, hoặc là cô muốn bao nhiêu thì có thể ra giá.”
“Cô đứng dưới lập trường gì?”
“Tôi…”
Chu Tự thấy vẻ hoang mang lướt qua trong mắt cô: “Giá gấp ba lần? Mắc gì tôi không đi đòi Hạ Nghiễn Châu chứ.” Cô chống cằm, dừng một lúc rồi nói tiếp: “Chắc là không chỉ nhiêu đó đâu.”
Tôn Ninh nắm chặt tay, chẳng còn che giấu vẻ thù địch trong mắt nữa rồi: “Rốt cuộc cô và anh ấy có quan hệ gì?”
Chu Tự nói: “Người tình? Bạn giường? Bạn tình? Khó định nghĩa lắm.”
Tôn Ninh lấy làm bất ngờ khi cô nói chuyện thẳng thắn như vậy, do hoàn cảnh sống, cô ta chưa từng tiếp xúc với những loại người như thế.
Tôn Ninh đứng dậy, nhìn chăm chú gương mặt của cô: “Cô xinh đẹp như thế, sao lại phải duy trì mối quan hệ đó với anh ấy chứ? Tôi với cô đều là phụ nữ, tuổi xuân có được mấy năm thì mình đều rõ cả, chi bằng tìm một người thích hợp, yêu đương cho đàng hoàng…”
“Dừng đã.” Chu Tự ngắt lời cô ta: “Nếu không cô yêu trước đi đã rồi nói tiếp?” Cô nghĩ ngợi: “Mà cũng không đúng, Hạ Nghiễn Châu hẳn không phải kiểu người nhai lại, nếu không thì hôm nay cô đã chẳng đứng đây. Kêu tôi sang tiệm lại cho cô không có sức hấp dẫn mấy, không biết gia cảnh cô thế nào, nhưng cây cao bóng cả như Hạ Nghiễn Châu kiên cố lắm, tôi vẫn còn muốn dựa vào anh ta đó.”
Không biết giật trúng dây thần kinh nào, Chu Tự nói chuyện công kích nặng nề.
Nhìn mắt Tôn Ninh đỏ ửng, thế mà cô lại thấy hả dạ, một khi đã xuất hiện những suy nghĩ méo mó, thì cô sẽ cảm thấy mình như trở thành một cô gái hư hỏng tội ác tày trời còn chẳng có lòng tự trọng nữa.
Tôn Ninh chớp mắt, cô ta nắm chặt dây đeo túi xách: “Mặc dù nhà họ Hạ cũng không phải là dòng dõi thư hương gì, nhưng ở một tầng lớp nào đó tại thành phố Lâm thì cũng khá là có tiếng tăm, chơi đùa thì được, nhưng muốn bước vào cửa nhà anh ấy thì sợ là không dễ thế đâu… mẹ của Nghiễn Châu không thích kiểu người như cô.”
Chu Tự giơ tay lấy tạp dề: “Có vẻ thích cô nhỉ, vậy cô đi tìm mẹ anh ta đi.” Giọng điệu cô nói ra câu này như đang mắng chửi vậy.
“Cô…”
Nhịn từ nảy đến giờ, cuối cùng một giọt nước mắt cũng rơi khỏi khóe mắt Tôn Ninh, miệng cô ta lúng túng, lấy ngón tay gạt nhẹ giọt lệ, “Chỉ mong tương lai cô vẫn có đủ tự tin như thế, hoặc vốn chẳng có tương lai đâu, cô cũng nói rồi, không định nghĩa được.”
Nói xong, cô ta quay người bỏ đi.
Tiếng bước chân xa dần, cả căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Chu Tự cúi đầu, cô đeo tạp dề lên cổ, cố gắng đưa tay ra sau để thắt dây ngang eo.
Gió biển đột ngột thổi đến, đập ầm ầm vào cửa tiệm đang để mở.
Chu Tự giật mình, cô buồn bực trong lòng, tháo luôn tạp dề mới cột được một nửa xuống, quăng trên bàn.
Tối đến, Hạ Nghiễn Châu ghé tiệm, đúng lúc Chu Tự đang gói một bó hoa hồng vàng.
Như đã đoán được hôm nay anh sẽ đến, cô ngẩng đầu cười hỏi: “Về khi nào thế?”
“Trưa nay.” Hạ Nghiễn Châu nói.
“Tôi xem video rồi, tiếc là lúc đó không có mặt, chắc chắn là rất ấn tượng.”
“Cũng được.” Hạ Nghiễn Châu thấy cô nói chuyện thì rất là cường điệu, nhưng nụ cười trên mặt thì cứng nhắc: “Sau này vẫn còn cơ hội.”
Chu Tự nói: “Còn đang nghĩ tâm trạng của anh lúc đó, chắc là cảm thấy thành tựu lắm.”
“Ngược lại kìa, cả quá trình lo âu thấp thỏm.” Hạ Nghiễn Châu đến cạnh cô, cầm một nhành hồng lên ngắm: “Chưa đến phút cuối, vẫn chưa chắc chắn được hiệu quả pháo hoa thế nào.”
Chu Tự không nói gì nữa, cô cúp mắt, ôm bó hoa hồng vàng vào trong tay, cô chỉnh cho bó hoa đến mức hoàn hảo, rồi lấy băng keo dán cố định, lấy giấy nhăn và giấy kính trong suốt để gói vào.
Do dự giữa dây ruy băng màu hồng phấn và màu trắng gạo, cô đưa ra hỏi anh: “Cái nào đẹp?”
Hạ Nghiễn Châu chỉ đại một cái.
“Sáng nay Tôn Ninh ghé đây.” Cô thắt dây ruy băng màu hồng phấn.
Hạ Nghiễn Châu suy nghĩ vài giây, anh hơi nhíu mày, bỗng thấy thật lạ.
Chu Tự ngẩng đầu, nhấn mạnh: “Tôi nói là Tôn Ninh.”
Hạ Nghiễn Châu: “Không ngờ cô ấy sẽ đến tìm em.”
Lần trước mẹ anh có gọi điện thoại đến rồi, bà bảo Tôn Ninh sẽ đến Bắc Đảo chơi với Hạ Tịch, dặn anh quan tâm chăm sóc nhiều hơn. Anh nào có rảnh đến thế, để họ muốn kiếm chuyện sao cũng được à, anh giao cho trợ lý, sau đó cũng quên luôn.
Anh chưa từng nhắc đến Chu Tự với bất cứ ai trong nhà, càng không biết rằng Chu Tự và Hạ Tịch đã xây dựng tình bạn thân thiết từ đời nào rồi, là do anh sơ ý, không suy nghĩ đến vấn đề này.
“Cô ấy nói gì với em? Có chút chuyện có lẽ phải giải thích rõ ràng với em đã.”
Bó hoa đã được gói xong, đã đến giờ đóng cửa rồi.
“Không cần đâu.” Chu Tự mặc áo khoác, ôm bó hoa, đi đến cửa rồi tắt đèn, “Cô ấy muốn ra giá gấp ba để tôi sang tiệm lại, có điều bị tôi chọc tức đến khóc rồi đi về rồi.”
Hạ Nghiễn Châu đi theo cô, anh không nói gì.
Chu Tự khóa cửa, cô xoay người, đưa bó hoa cho anh: “Cô ấy giống anh, đều thích hoa hồng cả.”
Cảm xúc cay đắng lướt ngang trái tim cô mà chẳng có lý do.
Hạ Nghiễn Châu không nói gì, mặt anh trầm hẳn.
Tiếng nhạc trong quán bar bên cạnh át luôn tiếng gió, hai người đứng đối diện nhau, một lúc sau, Chu Tự nói: “Màu vàng đại diện cho lời xin lỗi, anh cầm đi dỗ dành cô ấy đi.”
Cô lại đưa tới cho anh, nhưng anh vẫn đút tay trong túi quần, không có ý định nhận nó.
Thấy thế Chu Tự không dám đưa nữa, bỗng nhiên cô lại thấy mình vờ vịt vô cùng, và cũng cực kỳ nhàm chán. Cô ôm bó hoa trong tay, định quay người bỏ đi.
Ngay lúc cô bỏ đi, Hạ Nghiễn Châu nắm lấy cổ tay cô, kéo giật ra sau: “Vì chuyện này nên em giận?”
“Không hề.” Cảm xúc của Chu Tự cực bình tĩnh, cô thử rụt cánh tay mình về: “Cô ấy muốn ra giá gấp ba để tôi sang tiệm lại, mong là tôi có thể tìm một người để yêu đương cho đàng hoàng, đừng có lằng nhằng mập mờ với anh. Sau đó tôi cũng nghiêm túc suy nghĩ, đúng là có lý thật, còn hối hận sao không đồng ý điều kiện…á…đau…”
Anh nắm tay chặt hơn, khiến Chu Tự có cảm giác như cổ tay mình sắp bị bóp nát rồi.
“Anh bỏ ra, đau quá!” Cô vỗ lên mu bàn tay anh, nói nhỏ.
Hạ Nghiễn Châu thả lỏng tay theo phản xạ, còn dùng ngón tay miết nhẹ lên da cô, anh hất cằm chỉ ra đường: “Lên xe nói chuyện đi.”
“Đi đâu?”
“Lên đi rồi nói.” Anh dắt cô đến chiếc Porsche màu đen đậu gần đó.
Nhìn qua cửa sổ xe Trịnh Trị đã thấy hai người có gì đó không ổn, đợi vào xe xong, lập tức cảm nhận được áp suất trong xe giảm hẳn.
Cậu điều chỉnh tư thế ngồi, hỏi một cách cẩn thận: “Giám đốc Hạ, đi đâu ạ?”
“Cứ đi đại đi.”
Trịnh Trị cắn răng khởi động xe, rồi lén nhìn hai người ngồi ở sau qua kính chiếu hậu, một người quay đầu nhìn ra cửa sổ, người còn lại cũng là người có thể khống chế tâm trạng của người khác, đang ôm bó hoa trong tay, cụp mắt nghĩ gì đó không biết.
Trịnh Trị lập tức rụt lại, nhìn thẳng về phía trước.
Lái xe chạy dọc theo con đường ven biển, đi ngang qua bến tàu lên đảo Cát, chợ đêm, bãi tắm bờ biển, đi lên nữa là sân bay.
Trong xe im lìm không ai lên tiếng.
Trịnh Trị đang suy nghĩ coi có nên quay đầu xe không, thì bỗng nghe người ngồi sau nói: “Dừng xe bên đây chút đi.”
“Vâng.” Trịnh Trị đánh tay lái, mở đèn nháy: “Uống nước hơi nhiều, đúng lúc đang muốn đi vệ sinh.”
Xe cộ đậu gọn gàng, cậu lập tức tháo dây an toàn rồi chuồn mau.
Chỗ này yên lặng, dưới chân lan can đã là biển rồi, xung quanh gần như không có nhà cửa hay người nào.
Đèn đường hai bên thưa thớt, ánh đèn màu cam nhạt như bị bóng đêm nuốt chửng.
Bầu không khí im lặng lúc này có hơi khó chịu, Chu Tự nghĩ ngợi, cô quyết định mở miệng trước: “Anh có chuyện muốn nói với tôi?”
Hai tay Hạ Nghiễn Châu đặt lên đùi, thôi không nhìn ra cửa sổ nữa mà quay vào, nhìn sang cô: “Tôn Ninh là bạn gái trước đó của tôi, gia đình hai bên có qua lại, không thể cắt đứt quan hệ hoàn toàn được. Tôi biết cô ấy đến Bắc Đảo, nhưng không ngờ sẽ đi tìm em, cho dù cô ấy nói gì với em, em cũng đừng để trong lòng, giờ tôi và cô ấy chẳng có chút quan hệ nào cả.”
Chu Tự gật gật đầu: “Tôi biết.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn vẻ bình tĩnh của cô, cười lạnh: “Xem ra vấn đề không ở cô ấy.”
Chu Tự im lặng.
Mềm cứng gì anh cũng thử rồi, giờ cũng hết cách rồi.
Nút thắt trong lòng cô, trước nay anh không nỡ nhắc đến.
Nhưng hình như, hai người đã bước đến ngã rẽ, cô rụt đầu rụt cổ chỉ muốn nhanh chóng rút lui, không nguyện đồng hành với anh nữa.
“Em vẫn cứ xoắn xuýt những gì mà em đã trải qua.” Hạ Nghiễn Châu nói: “Bị rắn cắn một cái, là nhìn ai cũng thành rắn à?”
“…Tôi không có.” Cô gấp gáp giải thích, giọng cũng vì vậy mà lớn hơn hẳn.
“Vậy sao phải làm phủi sạch sẽ quan hệ giữa chúng ta?”
Ngón tay Chu Tự xoắn chặt dây ruy băng trên bó hoa: “Cứ chơi với một người suốt, ngán rồi.”
“Tôi không nhận ra đấy.” Nhìn anh thì vẫn thấy rất bình tĩnh, nhưng chỉ có mỗi anh biết, cô chọc anh tức đến nỗi đầu óc anh giật bưng bưng.
Sau một lúc im lặng: “Để tôi nghĩ coi nhé”, Anh hít một hơi thật sâu: “Em thấy mình cực khổ mới có thể ly hôn, rời xa chồng cũ của em, thì nên có một cuộc sống mới, cho nên em muốn gì làm nấy, quyết định ở lại Bắc Đảo, quyết định mở tiệm hoa ở nơi xa lạ với mình, em xăm mình, đi bar, tìm đại thằng nào đó chơi tình một đêm…”
“Tôi không có tìm đại.” Chu Tự nói.
Mỗi câu anh nói đều đâm vào tim cô, nhưng nghe anh nói những câu đó vẫn không nhịn được muốn biện bạch, cứ như cố gắng hết sức để chứng minh mình không phải là một người tùy tiện, nhưng nghĩ lại, hình như cũng đã từng làm những việc tùy ý với anh, nhất thời khiến tâm trạng cô mâu thuẫn băn khoăn, nhưng cô vẫn xác định rằng nếu đêm đó người cô gặp không phải là anh, sẽ không có tình một đêm gì cả, chứ đừng nói sẽ rơi vào tình cảnh khốn đốn như hôm nay.
Một lúc sau, một tiếng “ừm” bật ra từ trong khoang ngực anh, cứ như đang tự giễu cho mình, “Tôi vinh hạnh quá.”
“Anh…mọi mặt đều rất…ưu tú, Giám đốc Hạ coi thường sức hấp dẫn của mình quá.” Giọng cô càng ngày càng nhỏ, cô muốn dùng cách nói đầy sĩ diện để che dấu điều gì đó.
Hạ Nghiễn Châu suýt thì tức đến bật cười, “Hóa ra trước giờ giá trị của tôi toàn nằm ở thể lực.” Như bị cô ngắt lời nên quên mất mình nói đến đâu, anh nhẹn một lúc mới nói tiếp câu trên: “Em muốn chơi, được, tôi chơi với em, nhưng em phát hiện em không chơi nỗi nữa. Bước xuống giường của tôi, phủi mông muốn bỏ của chạy lấy người? Có lẽ em không biết, tôi không dễ bị lợi dụng vậy đâu.”
Giọng anh lạnh giá, khiến Chu Tự mím chặt môi: “Anh như vậy mới gọi là chơi không nỗi đó.”
“Em nói đúng rồi, mình giống nhau cả.” Hạ Nghiễn Châu quay sang nhìn cô, giọng anh lạnh lẽo: “Nhìn Triệu Tư Kiều đi kìa, người ta mới gọi là dân chơi, nếu em không được như cô ấy, thì nghỉ sớm đi. Em làm đủ thứ như vậy có thật sự thấy vui chưa? Thoát khỏi nỗi ám ảnh chưa? Trái tim em đã tươi sáng lại chưa? Tất cả mọi thứ em làm không phải là sống cho bản thân mình, mà là đang mài mòn hết tất cả nhiệt huyết để sống cho cuộc đời này.”
Ngón tay Chu Tự lạnh buốt, lòng cô cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
Cô như chú chuột bạch nằm trên bàn thí nghiệm, bị anh rạch mở cả cơ thể. Còn anh như tên đao phủ đang mổ xẻ nghiên cứu cô từng chút một, lạnh lùng róc hết da thịt và gân cốt của cô, mà còn thu đao, ra vẻ đắc ý nói: “Nhìn đi, đây là ruột gan của cô đấy.”
Cô phát hiện cho dù đã cắt đứt, nhưng có lẽ chẳng thể nào duy trì để giữ mặt mũi cho nhau nữa rồi.
Cô trừng mắt nói: “Nói cho văn vẻ thì, anh không thể đồng cảm được, còn nói trắng ra thì nói suông thì hay lắm.”
“Không có bất cứ ai có thể có cùng một cảm nhận được hết.”
“Vậy những lời anh dạy dỗ của có nghĩa là gì?”
“Người ngoài lúc nào cũng tỉnh táo hơn. Em và tôi cũng đã từng có được mối quan hệ tốt đẹp, có lòng tốt nhắc nhở thôi.” Hạ Nghiễn Châu thừa nhận giờ phút này anh đang kích động vô cùng, anh biết rõ chỗ đau của cô: “Ích kỷ đó biết không? Đang được giấu dưới cái lớp phóng khoáng tiêu sái mà em cố tạo ra đây. Có một câu Tôn Ninh nói rất đúng, đời này nói ngắn không ngắn, tìm một người yêu đương kết hôn đàng hoàng…”
Chu Tự không đợi anh nói hết câu, bỗng la lên: “Tôi ích kỷ thế đấy, tôi thừa nhận.” Cô sai thì cũng sai rồi, nên quyết định sẽ làm cho tới luôn: “Vậy xin giám đốc Hạ giơ cao đánh khẽ tha cho tôi đi, tôi đi tìm người để cưới đây, vậy đã được chưa?”
Cô nói xong thì giơ tay kéo cửa xa, chạy vụt ra ngoài.
“Chu Tự!” Hạ Nghiễn Châu trở tay không kịp, anh giơ tay chộp cô lại, nhưng chỉ chạm được đến góc áo của cô thôi, anh quay người kéo cửa bên hông, chạy đuổi theo cô: “Chu Tự, em quay lại đây.”
Trịnh Trị đang đứng nghe điện thoại gần đó giật mình, vốn định quay lại nhìn theo xem sao, nhưng vừa liếc sang đã thấy Hạ Nghiễn Châu chạt vụt qua mình, anh nắm được cổ tay Chu Tự, thì cậu mới thôi.
Gió biển về đêm như gào rống, những con sóng hung dữ đánh vào mỏm đá, như cái miệng há to, muốn nuốt chửng cả con đường quốc lộ.
Chỗ hai người đứng đúng ngay giữa hai ngọn đèn đường, ánh đèn le lói u ám.
Hạ Nghiễn Châu ôm cô vào lòng: “Chỗ này không có lấy một bóng người, em muốn chạy đi đâu?”
“Đi ra kia gọi xe.” Chu Tự vùng vằng quay lưng lại với anh, chẳng hiểu sao cô lại khỏe vô cùng, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng lại lập tức bị anh túm trở về, cô hét lên: “Anh muốn sao nữa! Lôi tôi ra đây để diệt khẩu hay gì?”
Hạ Nghiễn Châu hừ lạnh: “Tôi đâu có năng lực dữ vậy.” Anh cố nén cơn bực tức nóng nảy của mình: “Có chuyện gì lên xe rồi nói.”
“Chẳng có gì đáng nói hết.”
Dù sao cũng đã đến nước này rồi, Chu Tự bất chấp mọi thứ để vùng vẫy đánh đá, cô vẫn ôm chặt bó hoa kia trong tay, hai người giằng co đã đè bẹp nó rồi, cánh hoa rơi đầy đất, gió thổi bay tung tóe.
Không biết làm kiểu gì, giằng co qua lại cô bốp trúng phần gai còn sót lại trên thân hoa, ngón tay đau nhức như bị khoan.
Hạ Nghiễn Châu cũng nhận ra, anh mạnh mẽ ôm cô vào lồng, giơ tay cô lên: “Đưa tôi xem.”
Cuối cùng Chu Tự cũng chịu đứng im, để tùy anh lấy khăn giấy trong túi cô lau cho cô.
Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh nói: “Bố tôi mất rồi.”
Hạ Nghiễn Châu giật mình: “Khi nào…”
“Chuyện đó không quan trọng.” Chu Tự né khỏi vòng tay của anh, cô cụp mắt: “Có nhớ tôi từng nói với anh, từ trước đến nay, tôi rất cảm kích vì ông đã nuôi tôi ăn học hết đại học… nhưng nực cười là, đó chỉ là một điều kiện, điều kiện để ông ta đổi lấy căn nhà từ tay mẹ tôi.” Cô thình lình ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh ánh nước: “Bố tôi ông không thương tôi.”
“Em…” Hạ Nghiễn Châu ngập ngừng.
Chu Tự vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt: “Còn cả Lương Hải Dương nữa, tôi đã thấy hết những điều xấu xa và độc ác ở cõi đời này từ trên người anh ta. Đàn ông là giống loài có thể dịu dàng tình cảm, nhưng cũng có thể tuyệt tình tàn bạo. Anh ta nắm tóc ấn mạnh đầu tôi vào bồn nước, thuốc anh ta hút xong thì châm lên cánh tay tôi, khi làm những điều đó, trong mắt anh ta chẳng hề có chút tiếc thương nào, cứ như thể anh ta đã quên sạch, rằng đã từng thề thốt son sắt sẽ yêu tôi thương tôi.
Ai mà xui xẻo được như tôi đâu, sao mà tôi dám thử lần nữa?” Chu Tự hít hít mũi, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Đêm đó ở đảo Cát, ba chữ ấy tôi nghe rõ mồn một, nhưng lúc đó tôi chỉ thấy hoang mang lo lắng đến tột cùng. Còn cả lễ Quốc khánh vài ngày trước, pháo hoa rợp trời, tuyệt vời vô cùng, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh, anh vốn là người ăn trên ngồi trước được mọi người ngửa mắt trông theo, còn tôi thì có gì chứ?”
Trái tim cô đau đớn như thể bị xé từng mảnh, cô cắn răng để mình không có cơ hội hối hận: “Anh từng chứng kiến mọi khó khăn mà tôi đã phải trải qua, đồng hành cũng anh trên một đoạn đường thì tôi làm được, nhưng đi tiếp đi xa với anh thì tôi không có lòng tin. Chòng ghẹo vào anh là lỗi của tôi, tôi đã hối hận hết lần này đến lần khác. Coi như… coi như… mình đừng liên lạc với nhau nữa đi.”
Hạ Nghiễn Châu thả cánh tay cô ra, phút chốc, anh cảm thấy bất lực vô cùng, vậy mà anh lại ngốc nghếch đến mức cảm hóa một người có tuổi thơ bất hạnh và từng có ý định muốn tự vẫn.
Cuộc hôn nhân ấy đã khiến cô thương tích đầy mình.
Mà y thuật của anh chưa tới, cho dù lòng anh cẩn thận tiếc thương, nhưng cũng không biết phải cứu chữa cho kẻ giấu bệnh thế nào đây.
“Chu Tự.” Giọng anh chua chát: “Nếu như em không thể phán đoán được tình cảm mà người khác dành cho em, sao không thử hỏi lòng mình đi, giờ em đang để tâm đến ai.”
Chu Tự giật mình, lồng ngực cô râm ran cơn đau như kim chích. Như thể câu nói này của anh, là nút thắt tháo dỡ cho tất cả mọi rối rắm, là thuốc giải cho biết bao độc dược đã ăn vào người.
Nhưng cô không dám.
Cô nắm chặt nắm tay, khóe môi run rẩy: “Tôi chẳng quan tâm đến ai hết.”
Lần này Hạ Nghiễn Châu chẳng còn gì để nói, anh chăm chú nhìn cô một lúc, cuối cùng thì gật gật đầu, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Một lúc sau: “Nghe em vậy, đến đây thôi.”
Mũi Chu Tự chua xót, cổ họng như bị nghẹn cả tảng đá.
“Đi thôi, đi về.” Giọng anh rất thấp. Mang theo cảm giác thất bại mà trước giờ chưa từng trải qua, nó đè ép đến nỗi lưng anh như khòm đi.
“…Tự tôi đi được.”
“Lên xe.” Giọng anh lạnh lẽo vô cùng, mang cảm giác ra lệnh không cho cô từ chối.