Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 29

Im lặng suốt cả quãng đường.

Xe lái vào khu nhà, mất hai ba phút lái xe qua đoạn đường vừa gồ ghề vừa tối tăm, cuối cùng dừng trước cánh cổng sắt.

Chu Tự lại ngồi thêm vài giây, tay nắm lay tay mở cửa trên xe, không ngẩng đầu: “Cảm ơn anh đưa tôi về, tạm biệt.”

Hạ Nghiễn Châu không nói gì.

Hơi ấm trong xe đã xóa tan cái giá lạnh khi hứng gió từ lâu rồi, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, đợi cô xuống xe bị va vào cửa xe, đi vòng ra đầu xe thôi cũng không vững, anh mới ngẩng đầu nhìn ra bóng dáng cô đơn ngoài cửa sổ.

“Trịnh Trị.” Giọng anh mỏi mệt: “Mở đèn chiếu xa lên.”

Trịnh Trị làm theo.

Chu Tự hơi dừng bước, vốn đang tăm tối không thấy được gì, nhưng lại xuất hiện hai luồng sáng, soi rọi cho con đường dưới chân cô.

Cảm xúc trong cô lẫn lộn, trong phút giây cô đã muốn quay đầu lại, cuối cùng cũng nhịn được, bước tiếp về trước, nhanh chóng bỏ chạy qua cánh cổng sắt kia.

Hôm sau, Chu Tự sụt sịt mũi.

Tối qua đứng đón gió chân tay lạnh ngắt, cho dù lúc về đã tắm nước nóng, nhưng vẫn bị cảm rồi.

Cô uống đại hai viên thuốc cảm, từ nhỏ đến giờ sức đề kháng khá tốt, nên không để ý mấy, ai ngờ kéo dài hẳn mấy ngày, có một đêm còn sốt cao nữa.

Cô đặt thuốc hạ sốt trên ứng dụng, uống rồi vẫn chẳng bớt chút nào.

Cô thấy tức ngực khó thở, ngón tay run rẩy, cả người lạnh lẽo như bị ngâm trong thùng nước lạnh, thở ra thì nóng rực. Thật sự là chịu hết nổi rồi, cô gắng bò dậy, khoác đại cái áo khoác, chỉ kịp lấy điện thoại, lâng lâng bước ra khỏi nhà gọi xe đến bệnh viện.

Vừa đến bệnh viện một phát, là bị giữ luôn ở lại.

Kiểm tra ra bị viêm phổi, bác sĩ đề nghĩ nằm viện vài hôm để chữa trị cho nhanh.

Triệu Tư Kiều gọi điện thoại cho cô, đúng vào sáng ngày hôm sau, cô nhờ cô ấy tiện thể mang cho cô mấy bộ đồ để thay và đồ dùng cá nhân.

“Nhìn coi hành hạ mình kìa, mặt còn chẳng nhỏ bằng cái bàn tay nữa.” Triệu Tư Kiều giơ tay so sánh.

Chu Tự chẳng có tâm trạng đâu mà đùa giỡn với cô nàng, cô nghiêng đầu né chỗ khác, nhìn chai truyền nước nhỏ từng giọt đến xuất thần.

Triệu Tư Kiều để đồ mang đến cho cô xuống cuối giường, cô nàng bắt ghế ngồi bên cạnh: “Sao mà cảm đến nỗi phải nhập viện vậy?”

“Xui thôi.” Cô yếu ớt.

“Bố cô vừa mất, rồi thức đếm thêm cả tuần, tâm trạng không tốt còn lao lực mệt mỏi, có thể thế nên sức đề kháng yếu đi.” Triệu Tư Kiều than thở: “Có nói với Hạ Nghiễn Châu không?”

Nghe nhắc đến tên anh, mắt Chu Tự chuyển động.

Cô quay sang nhìn Triệu Tư Kiều: “Tôi với anh ấy kết thúc rồi.”

Hạ Tư Kiều có một thoáng bất ngờ, nhưng cũng dễ chấp nhận thôi: “Ồ, nhanh quá đó.”

Chu Tự nhếch môi cười: “Tính ra thì, tôi với cô quen nhau qua anh ấy đó, nhưng sau này chắc sẽ không qua lại gì nữa rồi, có phải cô nên lựa chọn cách xa chút không?”

“Nói cứ như tôi là tài sản chung của hai người vậy đó, đừng nói những lời vô dụng, bên tôi đã bắt tay vào chuẩn bị rồi, hôm nay gọi điện thoại cho cô định bàn chuyện công ty mới đó.” Dừng một lúc, cô bất giác nói tiếp: “Vì cậu ta mà cô bệnh à? Tôi nghĩ cô nên nhìn lại lòng mình đi đã.”

Chu Tự lập tức nhìn đi chỗ khác, cô lại nhìn chai truyền dịch, giơ tay nhấn nút gọi y tá: “Bệnh là do tôi trúng gió, liên quan gì đến người khác.”

Tuyệt đối không nhắc đến những chuyện có liên quan đến Hạ Nghiễn Châu nữa, trò chuyện thêm vài vấn đề khác, Triệu Tư Kiều chủ động mở lời ở lại chăm sóc cô. Nhưng chị gái này làm gì giống loại người hầu hạ được cho người khác, Chu Tự rửa mặt rồi đi ra, là đã thấy cô ấy nằm dài trên giường bệnh gặm táo rồi.

Cả người cô vẫn thấy không được thoải mái, cô chầm chậm bước đến, nằm nghiêng người xuống cạnh cô ấy, giơ chân đá cô ấy: “Nhích qua chút đi.”

Triệu Tư Kiều bèn nhích qua.

Cô ấy đang coi phim tình cảm không có gì đặc sắc, một lúc sau hỏi: “Ăn lê không?”

“Không ăn.”

“Vậy rửa một trái cho tôi đi.”

Chu Tự: “…”

Triệu Tư Kiều lăn lộn một ngày trong bệnh viện, chiều đến ăn cơm xong, thì bị Chu Tự đuổi về.

Cô nằm cả ngày rồi nên cả người đau nhức cứng ngắt như bị gỉ sét, đứng dậy đi ra ngoài hành lang dạo quanh vài vòng, dừng ở cửa sổ cuối hành lang lén hút điếu thuốc.

Tay cô đặt trên khe hở của cửa sổ, cơn gió nhanh chóng thổi bay khói thuốc.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, áng mây như những cụm gòn lúc ẩn lúc hiện, không thấy sao trời đâu.

Chu Tự dập điếu thuốc, cô mở ốp lưng điện thoại ra, ở trong kẹp một bức thư ngay ngắn gọn gàng.

Nương theo ánh đèn hành lang u ám, cô lại mở lá thư mẹ cô để lại, chậm rãi đọc từng câu từng chữ. Bốn bề tĩnh lặng, đôi mắt cô dừng lại trên một khoảng, bỗng hàng mi cô run lên, thình lình như có gì đó dâng lên trong lồng ngực cô.

Gần đó vang lên tiếng nói: “Giường 14, truyền dịch nào.”

“…Đến liền đây.” Chu Tự cẩn thận gấp gọn lá thư, đặt vào sau lưng điện thoại.

Lúc quay người về phòng vô thức ngẩng đầu, bỗng thấy có vài ngôi sao xuyên qua màn mây mỏng manh, dần hiện rõ trên bầu trời cao.

Chu Tự nằm viện ba ngày thì được xuất viện, ở nhà nghỉ ngơi thêm một hôm, ngày tiếp theo mới đến tiệm.

Tiểu Châu đến làm việc ở tiệm hoa đã gần nửa năm rồi, đơn lớn đơn nhỏ đều có thể xử lý được, mặc dù người mới Lâm Nguyên là nam, nhưng tâm tư khá là tỉ mỉ, thêm nữa đang ở tuổi tràn đầy sức trẻ, việc nào nặng nề mệt mỏi đều ôm trọn hết.

Chu Tự mới có thể dành thời gian, thảo luận với Triệu Tư Kiều về chuyện mở công ty mới.

Liên tục gặp mặt bàn bạc vài lần, cuối cùng mới quyết định chọn địa điểm gần chợ cung ứng hoa, mặc dù bên đó khá xa trung tâm thành phố, nhưng tiền thuê mặt bằng hợp lý, mà còn gần địa điểm của nhà cung ứng, là sự lựa chọn tối ưu nhất.

Kinh nghiệm của Triệu Tư Kiều khá là phong phú, cô ấy phụ trách chuẩn bị tài liệu, đăng ký công ty, và cả những việc liên quan đến thuế má, Chu Tự thì phụ trách tuyển nhân sự, tổ chức một đội nhóm chuyên nghiệp.

Về phần vốn thì Triệu Tư Kiều bảy phần, Chu Tự dồn hết tiền tích góp và tiền lời từ tiệm hoa vào ba phần còn lại.

Công ty bước đầu thành lập có rất nhiều cái chưa biết, nhất là tiền vốn chẳng thể nào tính toán được, cô không muốn Triệu Tư Kiều phải gánh vác quá nhiều, nên Chu Tự chuẩn bị bán luôn căn nhà ở ngoại ô thành phố để đầu tư cho những đợt sau.

Cô rút thời gian đi gửi chìa khóa cho Giang Nhiêu, nhờ cô ấy tìm môi giới.

Giang Nhiêu rất bất ngờ, cô hỏi qua điện thoại: “Cậu không định về thành phố Lâm nữa thật à?”

Chu Tự nói: “Nỗi vướng bận duy nhất chỉ có Chu Loan thôi, nhưng tụi mình chủ yếu liên lạc qua weixin.”

Giang Nhiêu không vui: “Vậy còn mình thì sao? Không cần gặp nhau nữa à?”

“Một năm mình về thăm cậu hai lần có được không?”

“Vậy thì còn tạm.” Giang Nhiêu vừa lòng rồi: “Tết này đi, tết này cậu đến ở nhà mình.”

Chu Tự nói: “Những ngày lễ tết thì thôi đi, nhưng chắc chắn cuối năm mình sẽ dành thời gian về với cậu.”

Cô đứng ở con đường đối diện tiệm hoa, chuyện trò một lúc với Giang Nhiêu rồi mới cúp máy.

Bây giờ đã là giữa mùa thu, nhưng hình như Bắc Đảo đã vào đông từ sớm rồi, nước biển ảm đạm, bầu trời hòa vào hai màu xám trắng.

Chu Tự túm phần tóc bị gió thổi bay tung tóe của mình lại, bước qua đường quay lại tiệm.

Đã vào mùa vắng khách rồi, khách ghé tiệm hoa cũng không nhiều nhặng gì.

Cô không định dẹp chỗ này, cho dù trọng tâm công việc đã dời sang công ty mới, nhưng thỉnh thoảng vẫn dành thời gian ghé qua bên này.

Có một cặp vào lựa hoa, Tiểu Châu hỗ trợ giới thiệu, rồi lấy bó hoa đã chọn đưa cho Lâm Nguyên để cấp dưỡng.

Tiễn cặp đôi đó xong, Tiểu Châu nhìn ra cửa sổ một lúc: “Tình cảm của hai người này càng lúc càng tốt.”

Chu Tự đang uống nước: “Em quen hả?”

“Hai người họ thường ghé tiệm mua hoa đó.”

Lâm Nguyên ôm thùng đựng hoa ra vòi nước để thay nước: “Vậy sao chị nhìn ra tình cảm người ta tốt.”

“Để em phân tích cho mọi người nghe nha.” Tiểu Châu ngồi ngay ghế con, làm ra vẻ khoa tay múa chân, “Lần đầu tiên họ ghé đây là tầm tháng tám, chỉ mua một bó hướng dương, lần thứ hai đến là cách lần trước tầm nửa tháng, cũng chỉ mua hoa hướng dương thôi, nhưng mà có phối thêm mấy nhánh mỹ nhân màu trắng.” Cô gõ gõ đầu nhớ lại: “Lần thứ ba đến hình như mua cúc Châu Phi, bách hợp thủy tiên… gì nữa đó em quên mất rồi. Lần này là lần thứ tư ghé đây, hôm nay thì chọn hoa chụp đèn, hoa rum, mẫu đơn và lạc tân phụ*.”

*Có vài hoa nghe tên hơi lạ nhưng có thiệt nha mọi người, mọi người google cho chi tiết hơn nha.

Đầu óc Lâm Nguyên mơ màng: “Vậy thì sao?”

“Vậy mà còn không hiểu á?” Cô nàng hỏi: “Ban đầu họ chỉ lựa hoa dễ chăm như hướng dương thôi, không cần tốn tâm tốn sức để chăm nó, cắm đại đâu đó là xong, sau này họ chọn những loại hoa phức tạp dần, sẽ hỏi chị xem loại này phối với loại nào mới đẹp, sẽ suy xét đến ý nghĩa có hợp tình hợp cảnh không, có ngụ ý gì và có dễ phối không.”

Lâm Nguyên gật đầu: “Hiểu sơ sơ rồi.”

Tiểu Châu vỗ đùi: “Đúng không, nếu không phải tình cảm giữa hai người họ sâu đậm hơn, thì sao lại để tâm đến những việc nhỏ nhặt vậy được, chị Tự, em nói đúng không?” Đợi mã mà không thấy trả lời, cô nàng rướn cổ, nói to hơn: “Chị Tự?”

Chu Tự giật mình ngẩng đầu: “Cái gì?”

“Chị không nghe hả, vậy em nói lại lần nữa…”

Chu Tự vẫn không thèm ừ hử, cô xoay cái ly trong tay mình, cúi đầu nhìn, bên tai là tiếng nói vui vẻ của Tiểu Châu.

Sau một lúc im lặng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt bên này nối liền với hành lang khách sạn, người tới người lui liên tục, nhưng chẳng còn thấy hình bóng quen thuộc kia xuất hiện nữa.

Bỗng cô hiểu ra, nếu như một người không phải cố ý đến gặp bạn, cho dù ở cùng một thành phố, cũng chẳng có cơ hội để gặp mặt nhau.

Tối đến sau khi tắt đèn dọn tiệm, Chu Tự mời Tiểu Châu và Lâm Nguyên đi ăn, bạn gái đang học đại học của Lâm Nguyên cũng đến.

Mọi người chọn quán nướng tự phục vụ, mấy cô gái thường thích ăn mấy món lặt vặt, Lâm Nguyên vừa chọn vài phần thịt sống mang về, thì ba cô gái ngồi bên đây đã ăn lưng bụng rồi.

Ba cô gái vừa trò chuyện vừa nhìn cậu ăn.

Tiểu Châu hỏi: “Hai đứa học chung một trường đại học à?”

“Học viện kỹ thuật bên khu thành phố cũ ấy ạ.” Bạn gái Lâm Nguyên nói: “Lúc đàn anh chuẩn bị tốt nghiệp, là em mới vào năm nhất.”

Tiểu Châu thấy khó hiểu, cô nhìn cô gái nhỏ thẹn thùng, rồi lại lén nhìn sang Lâm Nguyên đối diện, không nói nên lời.

Lâm Nguyên cũng nhận ra, cậu ngẩng đầu cười.

Nhìn cậu tươi tắn gọn gàng, mỗi lần cười sẽ có lúm đồng tiền nhỏ nhỏ đáng yêu và dịu dàng, cậu nói: “Thấy khó hiểu sao em học kỹ thuật mà lại đi làm ở tiệm hoa đúng không?”

Tiểu Châu gật đầu.

Cậu nhìn sang Chu Tự: “Ban đầu lúc em ứng tuyển, có phải chị Tự cũng thấy kỳ lạ lắm không?”

“Không đến nỗi.” Chu Tự đặt đũa xuống: “Kỹ thuật cắm hoa không chỉ chuyên cho phái nữ, có rất nhiều danh sư nổi tiếng thế giới, bao gồm cả nghệ nhân mà vương thất Monaco ngự dụng cũng là nam cả.”

“Cũng không ôm mộng lớn lao vậy đâu.” Lâm Nguyên gãi gãi đầu, tay còn lại thả dưới bàn nắm tay bạn gái, “Lúc vừa tốt nghiệp đi làm gặp trắc trở liên tục, áp lực rất lớn, sau này cũng do em ấy gợi ý, em ấy rất thích hoa, có nói sau này bọn em có thể mở một tiệm hoa, sống cuộc sống bình thản nhẹ nhàng cũng hay lắm.”

Nói xong, hai bạn trẻ nhìn nhau cười, tình cảm trong mắt đầy ấp đến nỗi muốn tràn ra ngoài.

Tiểu Châu hơi hâm mộ mà thở dài: “Tình yêu tuổi học trò, khiến người ta mong ngóng biết bao, chắc chắn kiếp sau em sẽ chịu khó học hành, không vì bất cứ điều gì khác, chỉ muốn trải nghiệm tình yêu vừa ngọt ngào vừa đẹp đẽ của tuổi học trò thôi.”

Hai bạn trẻ ngại ngùng cười cười, Chu Tự ngồi cạnh nghe cô nàng nói năng quá lố đến mức bật cười, “Vậy còn kiếp này thì sao?”

“Có được căn nhà nhỏ cho mình trước đi đã.” Tiểu Châu ăn khoai tây chiên: “Chị Tự ơi còn chị thì sao? Nguyện vọng lớn nhất của chị là gì?”

“Nguyện vọng lớn nhất…” Chu Tự nghĩ ngợi: “Có lẽ là có thể yêu…” Cô không nói tiếp, lúc sau cô nói: “Yêu mấy đứa này!”

Mọi người hò hét nô đùa, Tiểu Châu nói: “Chị có vấn đề, rốt cuộc là yêu ai?”

Chu Tự lắc đầu không nói.

Cô giơ ly lên: “Vì mục tiêu của mỗi người chúng ta, cạn ly nào.”

Đến cuối tháng có tiệc cưới.

Đơn này đã nhận từ hai tháng trước, vốn ngày cưới sẽ là ngày 29, nhưng sau đó báo lại do bố mẹ hai bên xem nhầm ngày lành, nhất định yêu cầu đổi ngày dời lên trước một tuần vào ngày 22.

Yêu cầu như thế là vi phạm quy định hợp đồng, có quyền từ chối. Nhưng nghĩ thấy hôm đó đúng ngay ngày trống, với cả phía khách cũng chịu bỏ thêm một khoản tiền bồi thường, nên Triệu Tư Kiều đã đồng ý rồi.

Còn Chu Tự thì trở tay không kịp.

Cô dâu rất thích hoa rum, nên tường hoa và hoa dẫn đường đều cần phối thêm hoa này. Mà màu hồng nhạt thì khá khó đặt, cần phải đặt trước một tuần, sớm quá muộn quá đều không được. Bây giờ chỉ cách ngày cưới có bốn hôm, chắc chắn không đủ thời gian.

Tiểu Châu hỏi: “Thay bằng rum trắng được không chị?”

“Không hay.” Chu Tự nói: “Giá cả chênh lệch quá nhiều, mà rum hồng sẽ có dáng hoa tinh xảo hơn, cánh hoa nở bung hơn, phần đầu nhọn của hoa uốn khúc mượn mà, nhìn sẽ sinh động hơn. Chắc chắn cô dâu biết hai loại đó khác nhau thế nào, cho dù có trao đổi với cô dâu, cũng chưa chắc người ta đồng ý.”

“Vậy làm sao đây?”

Chu Tự lướt danh bạ điện thoại, cuối cùng gọi điện cầu cứu đồng nghiệp, nhờ cô ấy hỏi thăm bên phía thành phố Lâm giúp.

Đợi đến khi nhận được hoa, đã là chiều tối ngày 21, Chu Tự dẫn theo Tiểu Châu và Lâm Nguyên không dám để lỡ phút giây nào, đến hội trường sảnh tiệc. Nào ngờ vừa đến cửa đã bị quản lý cản lại, bảo rằng có một bàn khách quý đang dùng bữa, bây giờ sợ là không tiện cho vào.

Chu Tự rút điện thoại ở túi quần sau ra nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối rồi: “Giờ này rồi, còn dùng bữa thì phải lên tầng chứ nhỉ.”

“Khách đang cao hứng ai mà khống chế được?”

Cô thương lượng: “Chúng tôi chỉ bố trí giá đỡ với cắm hoa thôi, sẽ không làm gì ồn ào ảnh hưởng đến khách bên cô đâu.”

Đối phương khó xử.

“Sáng mai là tiệc cưới rồi, thật sự là thời gian có hơi gấp, tôi sợ lỡ như có vấn đề gì, bên phía khách sạn cũng sẽ chịu ảnh hưởng.” Chu Tự nói: “Nếu không cô vào hỏi giúp ý kiến của khách hàng nhé, nếu như họ không vui, thì chúng tôi đợi vậy.”

“Được rồi, để tôi đi hỏi thử.”

Quản lý quay người đi vào, thì cánh cửa nhà hàng cũng đóng chặt.

Chu Tự đứng tựa lưng vào tường, kiên nhẫn đứng đó đợi, mà cũng chỉ một hai phút thôi, quản lý bước ra, nói với cô: “Đi vào đi, mọi người nhẹ tay chút nhé.”

Chu Tự đáp lời.

Hai cánh cửa trước mặt rộng mở, anh đèn vàng kim rực rỡ chói sáng.

Lâm Nguyên kéo xe đẩy hàng đi ở trước, Chu Tự và Tiểu Châu đi theo sau.

Cô thấy bàn khách đó ngồi ở bên góc trái ở sảnh, bỗng nhiên tim cô như rút lại. Mặc dù ở khoảng cách khá xa, nhưng từ góc cạnh khuôn mặt Chu Tự vẫn có thể nhận ra hình bóng thân thuộc kia.

Đã từng nghĩ sẽ gặp nhau, nhưng giờ đây chẳng trở tay kịp.

Cô vô thức cúi đầu, Lâm Nguyên đi đằng trước vừa hay che được hết người cô, nhưng nghĩ thì lại thấy cứ như tự lừa mình dối người vậy. Khi nảy quản lý vào báo cáo và được cho phép, sợ là nhờ cái gật đầu của anh.

Chỗ này thường có nhiều các buổi tiệc thương mại hoặc tổ chức các buổi lễ, bình thường toàn lên tầng trên hoặc chọn phòng riêng.

Nhưng anh là chủ mà, tất nhiên là muốn sao cũng được.

Chu Tự tự nhận mình hẳn nên vô tư thoải mái hơn, càng đi đến gần, cô bèn ngẩng đầu, thoải mái nhìn vào phía anh, rồi bất ngờ phát hiện, anh cũng đang nghiêng đầu nhìn cô.

Anh dựa người ra ghế, mặc áo sơ mi trắng tinh tươm sạch sẽ, không thắt cà vạt, có lẽ trong bữa ăn anh có uống rượu, nên hai má và cổ đã ửng đỏ.

Chu Tự cong môi cười nhìn anh, coi như chào hỏi.

Không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ thấy hơi gật đầu, với một biên độ cực nhỏ khiến người ta nghi ngờ không biết anh có đang chào lại cô không.

Tim Chu Tự nhức nhối như bị lộn tung, cô thôi không nhìn nữa, đi thẳng đến sân khấu tiệc.

Sáng nay bên chỗ Triệu Tư Kiều đã cho người dựng khung xong rồi, bây giờ chỉ cần chỉ định liên tiếp lên đó bằng m*t cắm hoa và tăm tre nữa là được. Lần này có thêm Lâm Nguyên, đỡ cực hơn nhiêu, những công việc cần nâng đỡ kê gì đó toàn giao cho cậu hết.

“Chị Tự, cố định vậy đúng không?” Cậu ngồi trên bậc cao của thang chữ A, tay đỡ m*t cắm hoa, mô tả bằng hành động với kẽm sắt.

Chu Tự ngẩng đầu: “Đúng rồi, nhớ vặn thêm mấy vòng nha, mất công nó rơi đó.”

“Đưa em kìm cắt với.” Lâm Nguyên ngậm dây kẽm trong miệng, điều chỉnh vị trí của m*t xốp.

Chu Tự ngồi xuống tìm trong thùng dụng cụ, rồi đứng lên giơ cao đưa cho cậu.

Lâm Nguyên cụp mắt, cậu cười bất lực: “Kìm cắt kìa chị Tự ơi, coi coi chị lấy cái gì kìa?” Cậu chàng ngồi trên cao, khuỷu tay chống trên đùi, giọng điệu chòng ghẹo. Cậu chàng có vẻ ngoài điển trai, cả người được bao trùm dưới ánh đèn vàng kim, má lúm nho nhỏ, nụ cười dịu dàng vô cùng.

Tiểu Châu đứng cạnh cười nói: “Chị Tự buồn ngủ rồi chứ gì, bắt đầu mơ hồ rồi.”

Chu Tự nhìn cái búa trong tay mình mà ngơ ngác. Từ lúc bước vào đây tâm hồn cô đã treo ngược cành cây rồi, cô lén nhéo lên đùi mình một phát, nhờ cơn đau đó mới khiến cô bình tĩnh hơn.

Cô lấy cây kìm cắt đưa cho Lâm Nguyên, rồi nói: “Đùa em thôi.”

“Như con nít.” Mặc dù không làm việc chung quá lâu, nhưng Lâm Nguyên không coi hai chị gái trong tiệm là người ngoài. Cậu tung cây kìm lên, quay một vòng trên không, rồi rơi ngay ngắn vào tay cậu: “Làm việc.” Cậu nói.

Ngồi trong góc, Hạ Nghiễn Châu tháo một cúc áo, nhìn ly rượu trước mặt đến xuất thần. Một lúc sau, anh lại nhìn lên người chàng trai ngồi trên cao kia, gương mặt dần trầm xuống.

Rồi lại nhìn sang Chu Tự, cô như trở thành một người khác vậy, cười rất là ngọt ngào.

Có vẻ cuộc sống tốt lắm, như thể cuộc sống của cô chẳng bị ảnh hưởng chút gì từ việc hai người chia tay.

Trước đó có tiện thể hỏi thử lịch bên sảnh tiệc thế nào, ai ngờ trợ lý làm việc hiệu suất cao cực, soạn hết toàn bộ mọi lịch trình tiết mục bên đây, gửi vào mail của anh.

Đoán có lẽ hôm nay cô sẽ sang đây bố trí, nên khi có người đề nghị dùng bữa tại sảnh, anh không có ý kiến gì.

Mấy người ngồi ở đây là phó giám đốc bên phía chú ba anh, trước khi dùng bữa thì bảo là bàn chuyện công việc, nhưng uống được vài ly, thì vẫn có cái tật nửa kín nửa mở để thăm dò anh, coi thái độ của anh với việc mở dịch vụ tắm hơi trong resort ra sao.

Những việc liên quan đến vùng màu xám kia, anh sẽ không nhún và.

Phó giám đốc Vương Kim Tường ngồi bên tay phải anh nâng ly: “Chút nữa chắc Giám đốc Hạ không bận gì nhỉ, để tôi tìm chỗ, mình đi xông hơi. Mấy thanh niên chẳng được mấy ai không thích đâu, đợi cậu trải nghiệm thử là biết nó đỉnh ở đâu liền.”

Cái chữ “nó” này, đâu có đơn giản vậy.

Hạ Nghiễn Châu cười nhẹ: “Uống rượu xong đi phòng xông hơi?”

“Đỉnh luôn!”

“Không đi.” Anh chế giễu từ chối: “Tôi tiếc mạng hơn sếp Vương.”

Mấy người còn lại cười xòa, liên tục hùa nhau bảo Giám đốc Hạ hài hước thật.

Nhưng bữa cơm này đã lưng lửng rồi, Vương Kim Tường nói biết bao lời hay ý đẹp đó, nhưng cái người ngồi cạnh vẫn chẳng chút mảy may, ngọt mặn gì cũng không chịu, ông ta ít nhiều đã bắt đầu tích bão trong lòng. Nhìn qua thấy mấy người kia đang bận rộn ở ngay sân khấu tiệc, cứ rì rầm to nhỏ như muốn kêu khiến người ta bực bội vô cùng.

Ông ta quay đầu, chỉ qua bên đó: “Mấy người bên kia, xong chưa vậy hả?”

Cả sảnh tiệc to lớn đến thế, bỗng chốc im phăng phắc.

Chu Tự nhìn sang, thấy người vừa nói là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi đã phát tướng rồi. Trừ Hạ Nghiễn Châu ra, mấy người còn lại nhìn cũng khá trẻ, nhìn quần áo cách ăn mặc, cũng giống người có chức có quyền.

Chu Tự tạm không nói gì, ba người các cô chỉ vừa mới bắt đầu nói với nhau mấy câu, để tránh làm ồn đến người khác nên gần như là chỉ giữ im lặng và làm việc, vốn chẳng gây ra ồn ào gì.

Cô nhìn qua Hạ Nghiễn Châu, anh vẫn dựa người ra sau, mặc dù anh nhìn sang đây, nhưng vì có cái bóng của cột nhà phong cách La Mã nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.

Chu Tự xin lỗi: “Ngại quá làm phiền các anh rồi, chúng tôi sẽ nhỏ nhẹ hơn.”

“Ai cho mấy người vào đây?” Vương Kim Tường lớn tiếng hơn, như thể đang tìm cách để trút hết bực tức vậy: “Đi ra ngoài mau, không thấy có người đang dùng tiệc à?”

Chu Tự: “Thật xin lỗi, chúc tôi đang gấp chuẩn bị cho tiệc cưới ngày mai.”

“Ai quan tâm mấy người cưới xin gì, tìm thời gian khác đi.” Vương Kim Tường mất kiên nhẫn: “Đi ra ngoài đi mau…”

Nói xong là quay đi chỗ khác tìm chai rượu.

Mấy người ngồi đó im bặt, không một tiếng động.

Một lúc sau, Hạ Nghiễn Châu bình thản mở miệng: “Phó giám đốc Vương giận quá nhỉ, đang nổi giận với ai thế?” Giọng của anh thể hiện rõ vẻ tức giận.

Vương Kim Tường lè nhè say, nhưng sau khi đã xả hết cơn, thì đã tỉnh táo phần nào rồi, lập tức cười tươi cho qua chuyện: “Haiz, cái đám người đó, có mắt không biết nhìn, mình đang dùng bữa ở đây, mà cứ lộc cà lộc cộc bên kia, cũng không biết ai cho mấy người đó vào.”

“Tôi cho đó.”

Vương Kim Tường giật mình.

Hạ Nghiễn Châu nghịch bật lửa trong tay mình: “Vừa nảy chú bận nói chuyện với chủ nhiệm Lý nên không để ý đó.”

“Do tôi đường đột quá rồi, nếu biết do Giám đốc Hạ cho phép, tôi…”

“Phó tổng Vương minh mẫn sáng suốt, mà sao tôi chẳng nghe bên kia người ta ồn ào gì nhỉ?” Hạ Nghiễn Châu nhếch môi, “Không biết còn tưởng đang ra vẻ quyền uy ở đây đó.”

“Không không, sao mà tôi dám.” Vương Kim Tường chảy mồ hôi đầy đầu, vì chuyện này mà men say vơi gần hết. Người trước mặt ông ta, là lớp con cháu mà Hạ Thắng thương yêu nhất, mà từ đầu vốn đầu tư cũng chẳng thấp hơn Hạ Thắng. Có nhiều kiến nghị Hạ Thắng tạm không tiện ra mặt, mới phái ông ta đến để dò hỏi coi sao.

Lần này chọc phải người ta rồi, ông ta biết về ăn nói ra sao?

Ông ta lập tức nói: “Vừa nảy do tôi không đúng, say quá rồi, tôi…”

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.” Anh ngắt lời ông ta, quăng bật lửa lên bàn: “Người ta bên kia mới làm việc đàng hoàng, còn tôi với chú chỉ ăn uống chuỵen trò thôi, đừng làm ảnh hưởng người ta.”

“Không đâu Giám đốc Hạ…”

“Tan tiệc đi.” Anh lạng giọng. Đứng lên, lấy áo vest, nhìn qua sảnh tiệc một lần nữa, rồi đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment