Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 30

Bên tiệm Chu Tự trang trí xong sảnh tiệc đã là chín giờ tối rồi.

Lâm Nguyên và Tiểu Châu về lại tiệm để cất đồ, còn cô chỉ mang theo điện thoại, nên định ra cổng resort bắt xe về nhà.

Đi ra ngoài sảnh thì lại gặp Hạ Nghiễn Châu đang ngồi ở sô pha trong khu sảnh chờ, đúng lúc anh cũng đang ngẩng đầu nên nhìn thấy cô, thế là đi sang đây.

Chu Tự dừng bước, thấy anh đi về phía mình, lại chậm chạp bước tiếp.

Cô lên tiếng chào hỏi anh trước: “Giám đốc Hạ, chưa về à?”

“Đang đợi em.”

Tim Chu Tự đập liên hòi.

Dừng một lúc, “Đừng hiểu lầm.” Hạ Nghiễn Châu nghiêm túc không có vẻ gì là đùa giỡn: “Vừa nảy làm ầm ĩ trong sảnh tiệc, tôi thay mặt xin lỗi em. Ông ta không quản lý bên mảng lễ tiệc, nên không hiểu lưu trình gì mấy.”

“Không sao, cũng tại chúng tôi ồn ào quá, làm phiền bên anh.”

Hạ Nghiễn Châu không giải thích gì thêm nhiều, anh nhìn cô: “Làm xong hết rồi à?”

“Đúng rồi.”

“Gần đây đang bận gì thế?”

“Làm tùm lum.” Cô trả lời xong, anh không thêm gì nữa, hai người cứ đứng giữa sảnh resort rộng lớn, tạo nên bầu không khí kỳ lạ vô cùng.

Giờ này chẳng còn mấy người đi lại, thỉnh thoảng sẽ có tiếng vang lên, như dường như từ một khoảng cách rất xa.

Chu Tự chẳng biết phải nói gì mới đúng, chỉ đành ngẩng đầu, cười cười với anh thôi.

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô một lúc, cảm giác như cô hơi ốm hơn, nhưng tinh thần và sắc mặt lại tốt vô cùng. Hình như mới gội đầu đây thôi, chỉ cột đại đuôi tóc lên, phần chân tóc trên đỉnh đầu có buông vài sợi mềm mại mượt mà, cả người cô nhìn có tinh thần vô cùng.

Có lẽ là phải làm việc, nên cô ăn mặc cũng khá thoải mái, áo có mũ rộng rãi và quần jeans, bên ngoài chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác len sợi to thôi.

Giờ đã là giữa mùa thu, cuối cùng anh vẫn hỏi cô: “Không lạnh à?”

Chu Tự vô thức cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, đáp lời anh: “Hôm nay không có gió, nên cũng không đến nỗi.”

Hạ Nghiễn Châu gật gật đầu: “Chuẩn bị đi về à?”

“Đúng rồi.”

“Đưa em về nhé.”

“Không phiền anh nữa, ra cổng gọi xe cũng tiện.” Chu Tự vẫy vẫy tay, cười nói: “Về trước nhé.”

Không đợi anh trả lời, cô đã nhanh chóng bước ra ngoài.

Hạ Nghiễn Châu nhìn theo cô, mới mấy ngày không gặp, mà đã xa lạ vậy rồi.

Nụ cười cô để lại trước khi về như đâm vào người anh. Rõ ràng là giờ cô càng sống tốt hơn, nhưng nụ cười tươi tắn từ tận đáy lòng kia lại bắt đầu sau khi rời xa anh.

Anh nhìn theo hướng đó thật lâu, cho đến khi cô biến mất sau cánh cửa xoay.

Sải chân của Chu Tự vừa nhanh vừa rộng, cắm đầu lật đật đi suốt quãng đường, đến khi qua đường mới nhớ ra, cô định ra cổng resort để gọi xe mà.

Cô dừng chân, bỗng thả chậm hơn, sau khi tinh thần căng cứng thì hai chân mềm nhũn, như thể đã trút hết sức lực rồi.

Chu Tự giơ tay chống vào thân cây bên cạnh, cả người cô dựa vào rồi trượt dần xuống, ngồi xổm ngay dưới đất.

“Ôi…haiz.” Không nén được tiếng than thở ảo nảo. Rồi phải lập tức nhớ lại, vừa nảy có câu nói nào hoặc biểu cảm nào để lộ sơ hở không.

Hoặc là, đáng ra cô nên nói thêm vài câu.

Cứ ngồi xổm như vậy một lúc lâu, nên cô đặt mông ngồi luôn dưới đất, nhưng con đường rộng thênh thang không một bóng người, bỗng nhiên giơ tay gõ vào đầu mình.

Ngày hôm sau, Chu Tự đến tiệc cưới đó.

Với phương châm đến để nghiệm thu thành quả lao động, Lâm Nguyên cũng đến với cô.

Hai người đứng bên góc trái hành lang lầu hai, nhìn biển người tấp nập ở sảnh dưới.

Cô dân mặc áo cưới đuôi cá màu trắng, được bố cô nắm tay, chậm rãi bước vào lễ đường.

Chu Tự đưa tay chống cằm, lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên cô nhận ra không biết từ bao giờ, khi nhìn thấy những hình ảnh thế này, lòng cô đã bình thản hơn nhiều rồi, những tâm trạng tiêu cực cũng chẳng còn bao nhiêu.

Lâm Nguyên nói gì đó với cô, nhưng cô chẳng nghe được câu nào, quay sang nhìn cậu: “Nói lại lần nữa đi?”

Lâm Nguyên kề sát bên tai cô: “Khó trách cô dâu thích rum hồng, nhìn nó tinh tế hơn rum trắng thật đó.”

Chu Tự gật đầu: “Tiểu Nhã thích hoa gì?” Khương Nhã là tên của bạn gái cậu chàng.

Lâm Nguyên nói: “Hình như em ấy không quá thích loại gì, có lần em ấy nói, chỉ cần là hoa khiến tâm trạng em ấy trở nên vui vẻ hơn vào một phút giây bất kỳ, là em ấy đã rất thích rồi.”

Chu Tự khá là bất ngờ, thế mà cách lý giải về hoa tươi giống hệt cô. Khương Nhã là cô gái hoạt bát và tươi tắn, từ nhỏ đến lớn như hôm nay đã được nuôi nấng cẩn thận bảo vệ kỹ càng không phải gặp những điều trắc trở gì quá. Trong lòng cô gái tràn ngập tình yêu, sau này chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn cô trăm ngàn lần.

Chu Tự hỏi: “Đợi Tiểu Nhã tốt nghiệp rồi, nếu có hứng thú chị nhường tiệm hoa lại cho hai đứa làm tiếp?”

Hai mắt Lâm Nguyên sáng rực, nhưng rồi lại ủ dột ngay: “Nhưng chắc với tình hình hiện tại của em, không có năng lực để nhận tiệm.”

“Đừng có gấp, tạm thì chị sẽ không bỏ tiệm đâu, kiểu gì cũng phải đợi công ty mới bên kia đi vào quỹ đạo đã.” Chu Tự nói: “Chị kinh doanh trước giúp hai đứa, khi nào có khả năng rồi thì nói với chị, sang đúng giá gốc cho em, hoặc chị trả mặt bằng rồi em thuê lại, chắc là có thể thảo luận với bên resort đó.”

Lâm Nguyên rất vui, cậu cảm thấy Chu Tự nói chuyện thật sự là khiến người ta thoải mái vô cùng, cậu bất giác nắm chặt tay, nói năng khoa trương vô cùng: “Từ nay về sau, chị chính là chị gái ruột của em, sau này em sẽ báo đáp chị cho đàng hoàng.”

“Bớt đi.” Chu Tự bị cậu chọc đến nỗi cong môi cười, giơ tay vỗ vào tay cậu.

Cô vừa dứt lời thì bỗng im bặt, thật kỳ lạ, cứ cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm mình. Cô không khỏi ngẩng đầu, dáo dác nhìn quanh, bỗng tim đập thịch.

Không biết Hạ Nghiễn Châu đã đứng bên đầu bên kia của hành lang vòng cung từ khi nào, cách chỗ này tầm mười mấy mét. Khi cô nhìn thấy anh, vừa hay anh đã quay đi chỗ khác, đang cụp mắt nhìn xuống sảnh tiệc tầng dưới, lặng lẽ quan sát.

Khoảng cách có hơi xa, Chu Tự không nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng kiểu gì cũng vẫn cảm nhận được cảm giác áp bức mạnh mẽ trên người anh, bất giác nụ cười cô cũng phải kìm nén hơn.

Vội vàng nhìn lướ qua, cô thấy anh mặc chiếc áo sơ mi nhạt màu, ở dưới là quần tây đên, ăn mặc thế này thì không giống mới ở bên ngoài về hay chuẩn bị đi ra ngoài, mà giống như đặc biệt từ trên văn phòng xuống đây quan sát.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, ngay hành lang nối dài là pha lê lấp lánh, hai tay anh đú túi, đứng đó vừa thoải mái vừa yên tĩnh.

Chu Tự không nhìn nữa, Lâm Nguyên lại nói chuyện với cô nhưng cô chẳng tập trung gì. Không biết qua bao lâu, cô vờ như vô thức ngẩng đầu, ở đối diện đã trống trơn, không thấy người ấy đâu nữa.

Đợi buổi lễ kết thúc, hai người chuẩn bị đi xuống về lại tiệm.

Vòng qua phía ngoài cửa tầng một, Chu Tự bỗng dừng chân, cô bỗng quay sang góc bên trong của sảnh tiệc. Có một bà bác đang chơi với đứa cháu bé tầm hai ba tuổi.

Bà bác đứng ở trên bục cao, tay đỡ chân em bé, còn em bé thì bóc miếng m*t cắm hoa sau lớp hoa tươi. Có lẽ do m*t ngậm đầy nước, đẩy tay vào sẽ có cảm giác là lạ, nên em bé thấy thích, cứ ấn liên tục, khiến cho miếng m*t không còn hoàn chỉnh.

Mấy miếng m*t đỡ lấy nhau bị lỏng ra, thêm nữa là ngậm đầy nước và cắm đầy hoa tươi, nên đã có một mảnh không đỡ nỗi nữa đang lắc lư sắp rơi ra.

Chu Tự sợ hãi, lập tức vọt lên, giơ tay đỡ miếng m*t giúp cho em bé. Cô theo quán tính không để ý dưới chân, vốn đang đứng nghiêng trên nửa bậc thang, trẹo chân một phát, té nhào ra đất.

Lâm Nguyên phản ứng không kịp, lập tức đỡ cô lên: “Chị Tự có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Cổ chân Chu Tự phải đợi vài giây sau mới có cảm giác đau, cô không nén được mím môi, lắc đầu.

Lâm Nguyên ngước mắt nhìn, “Dì ơi, trẻ con chơi cái này nguy hiểm lắm, m*t cắm hoa không quá dày, cắm đầy hoa nữa, nên nó có nhiều lỗ lắm rồi, dây kẽm chỉ cố định được phần nào thôi, miếng m*t nặng lắm ạ.”

Bà bác liên tục gật đầu, ôm cháu lên, hỏi han cảm ơn vài câu tượng trưng, rồi lặng lẽ đi theo góc tường về chỗ ngồi.

Phần làm lễ đã xong rồi bước vào giai đoạn ăn tiệc, mọi người dồn hết sự tập trung vào bàn tiệc đầy đồ ăn, vốn chẳng ai để ý đến bên này xảy ra chuyện gì.

Lâm Nguyên hỏi: “Chị Tự, chị bị đau chỗ nào?”

“…Chân… cổ chân đau lắm.” Đầu cô đổ đầy mồ hôi.

Lâm Nguyên cẩn thận nhẹ nhàng vén ống quần jeans của Chu Tự lên, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không thấy có gì khác lạ, nhưng thấy mặt mày cô không còn chút máu nào, môi cũng trắng bệch ra.

Thấy cô đau như vậy, chắc là đụng đến xương khớp rồi.

“Chị ráng chịu chút nha, em đưa chị đi bệnh viện.” Lâm Nguyên nói.

Đang nói thế, thì bỗng nghe tiếng bước chân gấp gáp vang lên, có người ngồi xổm xuống, giơ tay ôm vai Chu Tự.

Lâm Nguyên đưa tay cản người đó lại. Cậu quay sang nhìn thì thấy một người đàn ông tướng tá khá lắm. Nhưng Lâm Nguyên không biết anh, càng đừng nói đến những rối rắm giữa anh với Chu Tự, vừa nảy cậu hoàn toàn phản ứng theo tiềm thức, ngăn cản không để người xa lạ tự nhiên đụng vào người bạn mình.

Sắc mặt Hạ Nghiễn Châu âm u.

Chu Tự ngước nhìn, thế mà anh vẫn đứng đó.

Cô thấy có cảm giác không thể tin được trong đôi mắt anh, đoán chắc là anh hiểu lầm rồi. Vừa định nói chuyện, nhưng trong khoảng khắc do dự, cả người cô nhẹ hẳn, Lâm Nguyên đã ôm cô lên, đi nhanh ra cửa.

Trên đường đi bệnh viện, Lâm Nguyên gọi điện cầu cứu Tiểu Châu, mười phút sau Tiểu Châu lập tức đến bệnh viện. Hai người đưa Chu Tự đi chụp phim, cô bị gãy chân trái, phải nằm viện điều trị.

Một tháng hai lần, Chu Tự thấy mình may lắm mới xui được vậy.

Chân Chu Tự được cố định đến giá treo, nằm trên giường bệnh dừng hẳn mọi công việc.

Thuốc giảm đau vẫn còn chưa có hiệu quả, chỗ đau nhức nhối không chịu nỗi, móng tay bấm sâu trong lòng bàn tay nhưng vẫn không thể dời sự chủ ý hay dịu bớt cơn đau.

Tiểu Châu xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới mua khăn lông và thau rửa mặt cho cô, Tiểu Châu ngâm khăn qua nước ấm, rồi lau mồ hôi trên trán cho cô.

Lâm Nguyên ngồi ngay giường, cậu im lặng ngẫm lại chuyện vừa xảy ra, bỗng nói: “Chị Tự, chuyện này là lỗi của em, do em đề cao khả năng chịu lực của dây kẽm và tăm tre, siết không đủ chặt. Chứ con nít chọc có chút sao mà để cả miếng rớt cho được.”

Thực ra vừa nảy Chu Tự đã thấy vị trí cố định không đủ lý tưởng, cũng trách cô hôm qua không kiểm tra cho kỹ: “Không trách em, may mà không xảy ra chuyện gì lớn. Lỡ nhứ rơi trúng bạn nhỏ, phía resort và mình đều phải chịu trách nhiệm.”

“Em xin lỗi.” Lâm Nguyên áy náy cực kỳ.

Chu Tự lắc đầu: “Lần đầu tiên em làm cái này mà, lần sau chắc chắn có kinh nghiệm rồi. Cũng do chị đứng không vững, mấy hôm nữa là không sao rồi.” Nói vậy cũng khiến cô thấy khỏe hơn.

Sau một hồi mệt mỏi thì cũng đã hơn ba giờ chiều rồi. Lâm Nguyên đến tiệm cơm gần đó mua đồ ăn và cơm, ba người giải quyết cho xong bữa tối.

Bỗng Chu Tự nhớ ra ngày mai còn một tiệc cưới, lập tức lấy điện thoại ra xem giờ, gọi điện thoại cho chuyên viên cắm hoa làm ăn với bên cô. Cô thuật rõ tình trạng hiện tại của mình, nhờ bên đó cứu nguy cho.

Bàn bạc xong xuôi, cô bảo Tiểu Châu và Lâm Nguyên về bên đó hỗ trợ người ta bố trí.

Tiểu Châu lo lắng: “Nhưng mà chân của chị…”

“Chị nằm ở bệnh viện đây thì có gì đâu phải lo, có chuyện gì thì chị tìm y tá.” Chu Tự đẩy cô ấy: “Không sao, mau đi đi.”

Tiểu Châu xếp nước suối và khăn giấy lên đầu tủ: “Vậy sáng mai tụi em lại đến thăm chị.”

Sau khi hai người đi, Chu Tự nằm dài ra giường, trào dâng cảm giác xót xa buồn bã. Cuối cùng cũng nghĩ thông, thật ra cũng không tính là xui xẻo, ít nhất thì không rơi trúng em bé, không cần áy náy, cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì khác.

Sau một hồi tự an ủi bản thân, thì cô hơi buồn ngủ, bèn chợp mắt một chút, ai ngờ đến lúc tỉnh, thì ngồi trời đã tối om rồi. Thấy hơi khô họng nên cô rướn người với cái chai nước suối trên tủ, vì tư thế này giới hạn động tác, chỉ có ngón tay cố lắm mới chạm được chai nước, với với vài cái, vậy mà làm chai nước rơi luôn xuống đất lăn ra ngoài.

Chu Tự ngã ngược ra giường, không biết cô đã ngóng r ngoài cửa lần thứ mấy rồi, rồi lại hoảng hốt nhìn vào trong. Biết rõ là không nên mong chờ, nhưng lúc yếu đuối thể này thì chẳng thể nào khống chế được lòng mình.

Phòng bệnh này là phòng bốn người, hai người đối diện là cụ già đã có tuổi, bên cạnh cô là một chị gái trung niên.

Đã đến đêm rồi, tiếng ngáy vang lên khắp vòng.

Cơ thế khó chịu khiến cô khó mà vào giác được, tiếng ngáy có tiết tấu kia còn khiến người ta buồn bực hơn.

Chịu đựng cho đến nửa đêm, cuối cùng cũng chẳng biết làm sao mà ngủ mất.

Có điều ngủ cũng chẳng ngon giấc, thỉnh thoảng cổ chân lại co rút đau đớn, cô mơ màng híp mắt, đèn trong phòng bệnh u ám, nhưng bất ngờ thấy có người ngồi ở ghế cạnh giường.

Cô giật mình, tỉnh ngay lập tức.

Vốn Hạ Nghiễn Châu đang nhìn cô, thấy cô thức giấc thì bất giác thả lỏng vai, nhưng đôi mắt kia vẫn chăm chú nhìn cô.

Anh mặc tây trang màu đen, không cài nút áo, áo sơ mi bên trong có vài nếp nhăn, hai nút trên cùng cũng không cài, cứ mở thoải mái.

Trên mặt anh hiện rõ vẻ mỏi mệt, cả một buổi chiều phải bay một chuyến về thành phố Lâm.

Chu Tự ngạc nhiêu vô cùng, cô vô thức híp mắt lần nữa coi có phải không: “Sao anh đến đây thế?” Giọng cô yếu ớt, như thể đau đến nỗi nói không ra hơi.

Hạ Nghiễn Châu nheo mắt, một lúc sau, anh thở dài một cách bất lực, “Nếu tôi nói vì nhớ nhung em sẽ khiến em cảm thấy bất an, thì em cứ tạm coi như tôi đại diện resort đến thăm hỏi đi.”

Tim Chu Tự như xoắn lại, vốn định nói vài câu lừa mình dối người để vạch rõ giới hạn, nhưng mở miệng ra là giả ngu: “Nửa đêm nửa hôm còn tới đây, Giám đốc Hạ nhọc lòng rồi.”

“Nên làm thôi, chuyện xảy ra trong phạm vi resort, nên phải chịu phần trách nhiệm nhất định.” Anh nói: “Em cứ yên tâm dưỡng thương, có khó khăn gì thì cứ nói ra.”

Chu Tự không nói tiếng nào.

Nhớ lại tháng trước còn thề son thề sắt, cô thừa nhận mình vừa mâu thuẫn vừa khó ưa, vừa muốn né xa nhưng vẫn cứ trông mong, mong là có thể buông tay, nhưng cũng hi vọng tấm lòng chân thành của anh sẽ không biến mất hết sạch.

Cô nói: “Hiện tại vẫn ổn lắm.”

“Còn đau lắm không?”

“Cứ từng cơn thôi.”

Hạ Nghiễn Châu: “Chút nữa mà chịu không nổi thì gọi y tá cho chút thuốc giảm đau.”

Chu Tự gật đầu.

Anh ngồi yên đó, nhìn lên bóng đèn trên đỉnh đầu cô: “Cậu bạn trai nhỏ của em đâu rồi?”

Chu Tự phải mất một lúc mới hiểu anh đang nói đến ai, mà cũng chẳng biết nghĩ thế nào mà cô hỏi ngược lại anh: “Anh hỏi em trai nào?”

Hạ Nghiễn Châu liếc sang, mặt mày anh u ám.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô, thì trái tim anh lại mềm nhũn ra.

Chu Tự ngậm miệng.

Trong khoảnh khắc, hai người đều giữ im lặng.

Tiếng ngáy trong phòng vẫn nhộn nhịp như vậy, do không khí không được lưu thông, nên cứ có mùi ẩm mốc khó chịu.

Chu Tự l**m bờ môi khô khan, cụp mắt nhìn anh: “Có thể… có thể lấy nước giúp tôi không?”

“Ở đâu?”

“Dưới đất.” Chu Tự chỉ xuống dưới.

Hạ Nghiễn Châu cúi đầu, thấy có bình nước bị kẹt một nửa trong khe tủ ở đầu giường. Sau phút giây im lặng, anh đứng dậy nhặt chai nước lên, vặn mở bình nước xong thì khom lưng đỡ vai cô ngồi dậy.

Chu Tự cầm chai nước, chậm rãi uống non nửa chai.

Sau khi nằm xuống, cô nói: “Cảm ơn.”

“Cứ chịu khát vậy?”

Chu Tự gật đầu.

Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Sao không nhờ giường kế bên giúp?”

“Tôi thức là người ta ngủ hết rồi.”

Hạ Nghiễn Châu giơ tay chỉ nút bấm màu đỏ trên tường: “Này để trưng?”

Chu Tự không nói gì, cô khó chịu điều chỉnh tư thế, mắt cứ nhìn đi đâu đó, sau đó, cô lại hơi nghiêng người, mấy lần muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói.

Hạ Nghiễn Châu mặc cô tự hành hạ một lúc, anh cười cười, đứng lên ôm cô.

Chu Tự giãy dụa: “Làm gì đó!”

“Nằm im.” Một tay anh ôm eo cô, tay còn lại men theo chân cô ôm vào phần khuỷu, nhẹ nhành ôm cô lên, đi đến nhà vệ sinh.

“Không cần, tôi không muốn đi vệ sinh.” Chu Tự bất ngờ.

Hạ Nghiễn Châu nói nhỏ: “Đừng có tè ra quần thì phiền phức đó.”

Hơi thở của anh quẩn quanh bên tai cô, do ở khoảng cách gần, nên gần như có thể ngửi được cả mùi gỗ trên người anh. Hai má cô nóng lên, ngại đến nỗi không dám nhìn vào mắt anh, chỉ vì mối quan hệ giữa hai người giờ cứ nửa vời, nên anh nói những câu thế này nghe mập mờ vô cùng.

Cứ như đang bị đặt trên bếp lửa, cả người cô nóng ran.

Thế là quyết định nhắm mắt không thèm quan tâm gì hết, giải quyết chuyện cấp bách trước rồi tính tiếp.

Hạ Nghiễn Châu dùng mũi chân đẩy mở cửa nhà vệ sinh, cẩn thận đặt cô trước bồn vệ sinh.

Chu Tự đứng bằng một chân, mất trọng tâm nên lắc qua lắc lại.

Hạ Nghiễn Châu lập tức đỡ cô.

Chu Tự: “Thật ra tôi không muốn…”

“Vậy được.” Hạ Nghiễn Châu vờ khom người: “Tôi ôm em về giường.”

“Đừng…” Chu Tự nói: “Vậy phiền anh ra ngoài đã.”

Hạ Nghiễn Châu cúi đầu nhìn chân cô, “Tự làm được?”

“Ừm.”

“Đợi em ngoài cửa, có gì kêu tôi.”

Anh dứt câu là xoay người đi, đóng cửa lại. Không lâu sau, Chu Tự nhảy lò cò ra, chỉ có điều động vào chỗ xương bên chân bị thương thì vẫn đau đớn chịu không nổi, cuối cùng cũng do Hạ Nghiễn Châu ôm cô về lại giường.

Hạ Nghiễn Châu ở trong phòng bệnh với cô một lúc, anh vẫn ngồi ở ghế cạnh giường, cách cô một khoảng không gần không xa. Hai người thỉnh thoảng nói vài câu, lúc thì lại im lặng, cho đến khi hai mi mắt cô đánh nhau, mơ màng đi vào giấc ngủ.

Cuối cùng anh đi từ khi nào Chu Tự cũng chẳng rõ nữa.

Bảy giờ sáng, có người bên resort đến.

Chu Tự nhận ra, là cô gái đến tặng đầu đĩa hát nhạc cho cô vào ngày khai trương tiệm. Cô gái cho người chuyển Chu Tự sang phòng đơn, rồi lại mời một dì nhìn tướng tá thân thiện chăm sóc cô, y tá làm gì cũng tận tâm chu đáo hơn, ngay cả băng vệ sinh cũng chuẩn bị sẵn một phần.

Sắp xếp mọi thử ổn thỏa, cô gái cười nói: “Giám đốc Hạ có dặn dò, ở bệnh viện không cần lo lắng gì hết, xin chị Chu cứ yên tâm dưỡng thương. Tôi họ Hoàng, là thư ký của giám đốc Hạ, chị gọi tôi Tiểu Hoàng là được.” Cô gái viết một dãy số ra giấy ghi chú cho Chu Tự, “Đây là số điện thoại của tôi, chị có chuyện gì có thể gọi ngay cho tôi.”

Chu Tự nhận lấy, cười cảm ơn cô.

Đợi đến khi người ta đi, cô nhét miếng giấy vào hộc tủ, không muốn làm phiền anh nữa.

Trưa dến, Chu Tư mang theo giỏ trái cây đến thăm cô, còn chụp nhiều hình tại tiệc cưới cho cô coi. Cô nàng đi về thì Lâm Nguyên đến.

Cậu ghé nhà một chuyến, mang cơm trưa đến.

Lâm Nguyên vẫn thấy áy náy: “Cơm là mẹ em nấu đó. Tối qua em kể mẹ nghe những chuyện xảy ra, nên mẹ nói mấy ngày nay sẽ chuẩn bị cơm canh, để em mang đến.” Cậu đẩy cái bàn nhỏ đến, bày từng hộp cơm ra: “Cải rổ xào, sườn xào chua ngọt với canh xương, không biết có hợp vị chị không.”

“Đừng mà, đúng ra không phải hoàn toàn là lỗi của em.” Sao mà Chu Tự không biết ngại chứ.

“Chị đừng khách sáo nữa, nhà em là dân ở đây mà, nấu cơm rồi mang sang tiện lắm. Thì nhà em cũng phải ăn mà, nấu thêm một phần thôi.” Cậu mang theo hai bộ bát đũa, ăn cơm cùng Chu Tự luôn.

Liên tiếp mấy hôm sau, đều do Lâm Nguyên mang cơm đến, thỉnh thoảng Tiểu Nhã bạn gái cậu cũng sẽ đến cùng.

Cô gái nói năng ngọt ngào, hay cười, mà còn nhanh nhẹn gọn lẹ. Lúc ăn cơm, thấy ly Chu Tự hét nước, bèn xách bình thủy đi lấy, bảo họ ăn cơm trước.

Chu Tự vô cùng cảm ơn họ, cô nhìn Lâm Nguyên: “Thật ra chị có một đứa em trai, nhỏ hơn em một chút.”

“Đang đi học hả?”

“Cấp ba.” Chu Tự nói.

Lâm Nguyên sắp xếp chén đũa: “Nhà em thì mỗi mình em, thật ra em rất hâm mộ người ta có anh chị em, nhất là em gái.”

Chu Tự chỉ vào túi xách để ngay ghế: “Chẳng phải ngay đây?”

Túi này là của Tiểu Nhã.

Lâm Nguyên sờ mũi, cười thẹn thùng.

Hạ Nghiễn Châu và thư ký Hoàng bước đến hành lang, đứng trước cửa phòng bệnh, tay anh đầy cửa, nhưng dừng chân lại.

Nhìn qua lớp thủy tinh hẹp dài, bàn ăn trước giường bệnh bày biện đầy hộp thức ăn, Chu Tự và cậu trai kia ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa trò chuyện.

Cơm nóng bốc khói nghi ngút, cả căn phòng ngập tràn ánh nắng, nụ cười trên gương mặt cô cũng rạng rỡ vô ngần.

Sắc mặt Hạ Nghiễn Châu không tốt rồi: “Không sắp xếp người nấu cơm?”

“Có ạ. Là đầu bếp mà sếp thường dùng.” Thư ký Hoàng bị làm khó: “Nhưng chị Chu không muốn làm phiền bên mình, nên từ chối rồi.”

Hạ Nghiễn Châu: “Thế không sợ làm phiền người khác.”

Hai người đứng ngoài cửa, không mở cửa đi vào, nhưng cũng không bỏ đi.

Thư ký Hoàng thấy thế lo lắng theo, thầm nói sếp đứng đây mà ghen tị cái gì, ngon thì mở cửa vào đi kìa. Từ lâu cô đã phát hiện quan hệ giữa sếp mình và chị Chu đây không đơn giản, theo dõi mấy ngày ở bệnh viện, cũng có biết cậu trai ở trong hay ghé lắm, nhưng nghe lén hai người trò chuyện, thì hình như cậu này có bạn gái rồi.

Thư ký Hoàng không nhịn được nhỏ nhẹ giải thích: “Hình như cậu này với chị Chu không phải như sếp nghĩ đâu.”

Hạ Nghiễn Châu quay sang: “Tôi nghĩ kiểu gì?”

Thư ký Hoàng le lưỡi, im luôn.

Thật ra Hạ Nghiễn Châu đã nhận ra lâu rồi, nhưng điều đáng sợ là, anh cực đơn đến mức nhìn cô qua lại với bất cứ người nào giới tính nam cũng thấy chướng mắt, chỉ dơn giản là không muốn thấy cô cười nói ngọt ngào với người khác thôi.

Anh chậm rãi hít một hơi, thư ký Hoàng đứng cạnh cẩn thận hỏi: “Vậy còn cần để đầu bếp làm cơm tiếp không?”

“Không phải chịu đói mà?” Anh xoay người đi đến thang máy cuối hành lang, nghĩ sao mà nói: “Làm tiếp đi, ai biết bữa nào hứng lên muốn đổi vị.”

Chu Tự nằm viện gần nửa tháng, lúc xuất viện bác sĩ đề nghĩ vẫn nên tịnh dưỡng tại nhà hai đến ba tuần.

Triệu Tư Kiều đến đón cô, tiện đó tặng cho cô một phần quà lớn.

Chu Tự nhìn chiếc xe lăn mới tinh trước mặt mình, miệng cười mà lòng chẳng vui: “Đúng là điềm lành.”

Triệu Tư Kiều đỡ cô ngồi lên xe lăn, “Hết cách rồi, công ty cần chị mà, mong chị khắc phục mọi khó khăn, sớm ngày quay lại nhé.”

Hiện tại các bộ phận trong công ty vẫn chưa hoàn thiện, bộ phận kỹ thuật công trình xanh* mới chỉ có hai kỹ sư thiết kế nhậm chứ, cộng thêm Chu Tự, mới có ba người thôi. Buộc phải nhanh chóng đưa ra vài phương án cho thuê và hình ảnh mô phỏng để bộ phận marketing dùng để tuyên truyền và quảng cáo.

*Bộ phận kỹ thuật công trình xanh (绿化工程部) chịu trách nhiệm về tư vấn và thiết kế cảnh quan cây xanh trong công ty.

Cái gọi là cho thuê cảnh quan cây xanh, chính là ngành nghề có thể cung cấp dịch vụ cho thuê mướn và tạo cảnh, không có khuyết điểm khó chăm hoặc thời gian tươi tốt ngắn như hoa tươi, nhưng cây xanh dùng trong cảnh quan phần nhiều là trồng đất, có thể cung cấp cho khách hàng trọn gói từ thiết kế, vận chuyển, chăm sóa định kỳ hay đổi mới,…

Phạm vi ứng dụng sẽ rộng rãi hơn, ví dụ như trung tâm thương mại, các công ty và tòa nhà văn phòng lớn, resort, khách sạn, nhà hàng, nếu như có thể mở rộng thị trường, thì ngành cảnh quan cây xanh rất tiềm năng.

Chu Tự dẫn dắt các kỹ sư thiết kế mau chóng đưa ra nhiều phương án, qua buổi họp trao đổi, sẽ chọn ra vài tác phẩm xuất sắc nhất.

Triệu Tư Kiều ngồi trong phòng họp, vừa xem hình ảnh mô phỏng vừa nghe thuyết trình, cô nhận ra cả phương án này, đến ngay những chi tiết nhỏ nhặt cũng được thiết kế vô cùng xuất sắc.

Cô thầm cảm thán trong lòng, hóa ra đây mới là lĩnh vực sở trường của Chu Tự.

Triệu Tư Kiều quay sang, giơ ngón cái với Chu Tự. Chu Tự nhếch mày, hất cắm nhìn cô.

Cô nàng cười cười, rồi bỗng cô thấy hình như cô gái này thay đổi gì đó rồi, nhưng khác ở chỗ nào, cô tạm không thể nói rõ được.

Những tháng ngày bận rộn trôi qua rất nhanh.

Có một hôm, Triệu Tư Kiều đến resort gửi tài liệu, gặp Hạ Nghiễn Châu trong thang máy, điều đầu tiên xẹt qua đầu cô là cây hái ra tiền đến rồi, thế là hẹn hôm khác đến bàn chuyện với anh.

Hạ Nghiễn Châu tiện hỏi: “Chuyện gì?”

Triệu Tư Kiều bán bạn thì hơi quá đáng, nhưng ai mà lại từ chối tiền bao giờ, thế là sau hai giây đấu tranh, cô nói: “Tôi hẹn Chu Tự đến trung tâm thương mại XX gặp khách, xong xuôi là tầm bốn giờ, có lẽ hơi mệt thì ghé khu nghỉ ngơi dưới sảnh nghỉ một lúc rồi đi tiếp. Hôm nay không có thời gian thật, hôm khác hẹn nha.”

Cô nàng nói xong là lật đật bỏ đi.

Khách mà hôm nay gặp là người phụ trách của một trung tâm thương mại lớn ở Bắc Đảo. Triệu Tư Kiều không rõ về mảng thiết kế, nhân cô nàng có mối quan hệ, đầu óc nhanh nhạy, thật ra mấy hôm nay đã đưa Chu Tự đi gặp vài người rồi, về những vấn đề chuyên môn thì cô trực tiếp trao đổi với người ta thì sẽ có hiệu quả tốt hơn.

Bàn bạc xong mới ba giờ rưỡi, Triệu Tư Kiều bèn đẩy Chu Tự đi dạo quanh trung tâm thương mại, chụp vài tấm ảnh, để sau này làm nội dung tham khảo.

Đi mệt rồi, cô nàng ghé khu nghỉ ngơi dưới sảnh nghỉ mệt.

Triệu Tư Kiều đẩy xe lăn để đối diện mình, cô rạp ra sô pha nhắm mắt dưỡng thần: “Hôm qua ngủ không ngon, vì công ty, mà mỗi ngày tôi phải xử lý đủ thứ việc.”

Chu Tự không tin: “Mỗi tối mà cô bớt bớt lại, thì chắc tinh lực sẽ tràn đầy hơn đó.”

Triệu Tư Kiều mở trừng mắt, bỗng có vài hình ảnh lướt qua trong đầu cô, khiến cô nàng nhớ đến khuôn mặt góc cạnh và giọng nói trầm khàn kia, chỉ cảm thấy hoang đường đến cực độ.

“Có liên quan đấy được chưa.” Cô nàng nhíu mày: “Ruột gan rối bời.”

“Cô bớt chút đi.”

Triệu Tư Kiều liếc cô: “Mới lạ quá đó.” Miệng thì nói vậy thôi, chứ tay thì đang ôm ngực kìa.

Chu Tự giơ tay chống đầu, bất giác nhìn ra ngoài cửa.

Ngoài cánh cửa thủy tinh, chỉ còn lại cây du bị gió đông xô đẩy. Bỗng cô nhớ lại khi vừa đến Bắc Đảo, lúc cô ngồi ở hàng ghế dài ở công viên ven biển trả lời tin nhắn weixin của Hạ Nghiễn Châu, gió hôm đó cũng lớn như hôm nay.

Tính sơ sơ, mà đã một năm trôi qua rồi.

Chu Tự nói: “Trời càng ngày càng lạnh, bảo vệ ngoài cửa mặc đồ dày như cái bánh ú luôn.”

Từ cả một câu hoàn chỉnh của Chu Tự, Triệu Tư Kiều chỉ mẫn cảm chắt lọc được hai chữ: “Vệ sĩ gì?”

Chu Tự nhíu mày: “Vệ sĩ gì là cái gì?”

“… Không có gì.” Cô nàng uốn éo trên sô pha, nhưng không tìm được tư thế nào thoải mái để ngồi: “Đáng lý nên mặc váy màu xanh lam, cô có biết màu xanh lam có tác dụng giữ bình tĩnh không.”

Chu Tự không để tâm chỉ ừ hứ: “Chẳng trách tôi thi rớt nghiên cứu sinh, chắc tại hôm đó mặc váy màu đỏ.”

Triệu Tư Kiều còn chưa kịp sực lại cô, thì đã nghe tiếng cười ở ghế sô pha bị cây xanh chắn ở sau lưng.

Chu Tự giật mình, thế mà cô lại nhận ra được giọng của Hạ Nghiễn Châu trong tích tắc.

Cô rướn cổ né cột bằng kim loại chắn trước mặt, thì thấy bóng người qua khe hở của hàng cây cau vàng, bờ vai rộng rãi, góc nghiêng rõ ràng sắc nét và mái tóc gọn gàng sạch sẽ. Không phải anh thì còn ai.

Triệu Tư Kiều quay đầu, không kiềm chế được mà nhếch mày, thật ra cô cũng chỉ mới để ý thấy thôi.

Vừa nảy vẫn chưa xác định được chắc chắn anh có đến không, xem ra thì thật lòng để tâm đến ai kia rồi.

Hạ Nghiễn Châu vòng qua sô pha, ngồi trước mặt hai người.

Anh bất giác đánh giá Chu Tự từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn tấm thảm mỏng trên đùi cô: “Lén trốn viện à?”

“Không hề nhé.” Chu Tự đáp lời, sau một hồi do dự, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh đến đây?”

“Đợi Trịnh Trị. Dây đồng hồ bị lỏng, mang đi sửa.”

Triệu Tư Kiều nhanh chóng nhường chỗ, não cô ấy đã quay mòng mòng xem nên mở lời sao rồi.

Hạ Nghiễn Châu rút tay ra khỏi túi quần, ngồi xuống cạnh Triệu Tư Kiều, đối diện với Chu Tự. Vừa mới nghĩ coi nên nói gì, thì cô bạn ngồi cạnh đã đưa danh thiếp sang, “Thế thì khéo quá rồi, còn đang định coi ngày nào đến thăm sếp đây. Công ty mới của tụi này, nếu như cần, dựa vào mối quan hệ bạn học biết bao năm nay, chắc chắn sẽ giảm giá mạnh cho cậu.”

Hạ Nghiễn Châu nhận lấy, ngón tay anh v**t v* tấm danh thiếp, trên đó có in “Công ty trang trí cho thuê Lục Kiều Hoa Tự* thành phố Bắc Đảo”, khóe môi anh bất giác nhếch nhẹ.

*Lục Kiều Hoa Tự có nghĩa là khóm hoa trên gốc đại thụ.

Anh nói với Triệu Tư Kiều: “Cậu làm sếp mà hà khắc quá, người ta đang bệnh, mà cũng kéo đến đây gặp khách?”

“Đừng có nói vậy.” Triệu Tư Kiều la lớn kêu oan: “Hai chúng tôi là bằng vai phải lứa, cô ấy làm vì công ty của cô ấy, chứ không có làm công cho tôi đâu.”

Hạ Nghiễn Châu không nén được mà nhìn sang Chu Tự, anh cất danh thiếp: “Đại khái là làm về gì?”

Triệu Tư Kiều: “Nói đơn giản thôi, chính là thiết kế cảnh quan cây xanh đó, có thể để ở sảnh resort, sẽ mang lại tâm trạng tốt cho khách khi ghé đến, sẽ tạo cảm giác vui lòng khách đến…” Cô nói được một chút thì bỗng khựng lại: “Chi tiết cụ thể thì để Chu Tự nói, cô ấy chuyên nghiệp hơn.”

Hạ Nghiễn Châu liếc nhìn cổ tay, trước đó nghe Triệu Tư Kiều ám thị một cách rõ ràng, nên dành thời gian vội ghé đây, chốc nữa anh vẫn còn việc thật. Bèn nói: “Không thì vậy nhé, hẹn hôm nào ghé văn phòng tôi trao đổi?”

Chu Tự chẳng kịp nói gì, Triệu Tư Kiều đã thoải mái đồng ý: “Được luôn, vậy để về Chu Tự sẽ lên mô phỏng cụ thể theo resort, hai người hẹn hôm nào, xem ảnh mô phỏng thử?”

Hạ Nghiễn Châu gật đầu như đồng ý, sau đó Trịnh Trị cũng đến, nên anh đứng dậy, cài lại nút áo vest.

“Vậy hẹn ngày với thư ký Hoàng nhé?” Câu này anh hỏi Chu Tự.

Chu Tự chỉ đành gật đầu.

“Gặp lại sau.” Hạ Nghiễn Châu nói.

Chu Tự: “Tạm biệt.”

Anh lại nhìn cô chăm chú một lúc, rồi mới quay người bước theo hướng cửa trung tâm thương mại. Trịnh Trị đi theo sát anh.

Chu Tự thôi không nhìn theo anh nữa, nhưng quay sang thấy dáng vẻ hưng phấn bừng bừng của Triệu Tư Kiều, cô bực mình: “Không thể nào cứ vặt hết lông của một con cừu đâu nhé.”

“Ai bảo con này béo.”

Chu Tự từ chối: “Muốn đi thì cô đi, tôi không đi.”

Triệu Tư Kiều nói: “Những gì quá chuyên ngành tôi không thuyết minh rõ ràng được, nữa nhé, người cậu ta hẹn là cô, tôi đi chưa chắc thành công đâu.”

“Chứ dựa vào đâu mà tôi đi thì được?” Chu Tự nói: “Tôi với anh ấy quậy banh chành rồi, gặp nhau ngại lắm.”

Hai người cứ đẩy đưa như thế, thì điện thoại để trên đùi Chu Tự rung lên, trên đó là một dãy số. Cô cầm lên nhìn kỹ, mặc dù không lưu tên, nhưng số quen lắm.

Chu Tự nghe máy: “Alo, xin chào.”

“Xin chào chị Chu.” Bên kia đầu dây là giọng nữ trong trẻo: “Tôi là thư ký Hoàng, gọi đến để xác nhận thời gian hẹn gặp với chị. Mười giờ sáng thứ hai tuần sau Giám đốc Hạ có thời gian, giờ đó được không?”

Bình Luận (0)
Comment