Đến ngày thứ ba, chân Chu Tự vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, cô vẫn chọn vứt quách chiếc xe lăn, đổi sang đôi giày rộng rãi thoải mái và bộ đồ thích hợp, đi đến tòa A.
Thư ký Hoàng đưa cô đến thẳng phòng làm việc của Hạ Nghiễn Châu, gõ nhẹ lên cửa, người ngồi trong trả lời “Vào đi”, cô gái mới đưa tay đẩy cửa, đưa tay ra hiệu mời cô vào.
Chu Tự chậm rãi bước vào văn phòng, cánh cửa sau lưng cũng nhẹ nhàng khép lại.
Ngẩng đầu nhìn, Hạ Nghiễn Châu đang ngồi trên ghế văn phòng dựa lưng uống nước, ánh mắt anh nhìn qua miệng cốc sứ hướng về phía cô. Mỗi khi cô chống chân bằng chân trái, cảm giác khó chịu vẫn rất rõ ràng, thế nên động tác cũng chậm chạp hơn.
Hạ Nghiễn Châu đặt ly xuống, nhưng anh không làm gì khác, mà cũng chẳng nói gì, chỉ có đôi mắt cứ dõi theo cô.
Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Từ cửa phòng làm việc đến vị trí đối diện anh chỉ có vài mét ngắn ngủi, nhưng Chu Tự cảm giác như tay chân mình vụng về như rô bốt gỉ sét vậy.
Cuối cũng cũng đến gần, “Ngồi đi.” Anh đưa tay ra hiệu, hỏi cô: “Chân bị thương đỡ chưa?”
“Cũng gần rồi.” Chu Tự đáp.
“Bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi bao lâu?”
“Hai đến ba tuần.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn vào quyển lịch để trên bàn rồi hơi nhướn mày, một lúc sau, anh lại nhìn sang cô với gương mặt ngờ vực: “Xe lăn đâu?”
Chu Tự vội vàng nhìn gương mặt hơi căng thẳng của anh, không trả lời. Thì cũng chẳng thể nói vì muốn thể hiện hình ảnh khấm khá hơn trước mặt anh, nên mới vứt quách xe lăn rồi đi bộ lên đây.
Còn đang nghĩ xem làm sao để cho qua chủ đề này, thì Hạ Nghiễn Châu còn trực tiếp hơn cô: “Đã làm xong bản kế hoạch chưa?”
Chu Tự lập tức lấy giấy tờ đã được đóng thành bộ từ trong tệp tài liệu ra, đẩy sang đối diện, tranh thủ thời gian mà anh đang xem, mở máy tính mang theo ra, chọn mở tệp tài liệu tương ứng.
Xung quanh hoàn toàn yên lặng, thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng lật mở của Hạ Nghiễn Châu.
Trước giờ đến chỗ anh toàn qua mối quan hệ riêng tư, còn ngồi đối diện trao đổi công việc thế này, lại khiến cô có cảm giác căng thẳng hơn nhiều.
Hạ Nghiễn Châu nhanh chóng xem hết, đóng bộ tài liệu lại: “Ưu điểm của cách bố trí này là gì?”
Chu Tự bất giác ngồi thẳng lưng: “Có hai phương diện, đầu tiên, cây xanh tươi tốt có tác dụng làm sạch không khí, xét đến vấn đề đa phần khách đến resort là để du lịch hoặc có công tác hội nghị, ở một mức độ nào đó cây xanh có thể hỗ trợ giảm cảm giác mệt mỏi, thả lỏng thân tâm trí, nâng cao cảm quan và đánh giá của khách hàng dành cho resort. Ngoài ra thì, không cần bận tâm về dịch vụ hậu mãi. Từ thiết kế đến thi công đều do bên tôi thực hiện, bao gồm về bón phân, tưới nước, trừ sâu về sau, nếu tình trạng cây không tốt cũng sẽ thay đổi kịp thời.”
Hạ Nghiễn Châu nghiêm túc lắng nghe, đợi cô nói xong, anh hỏi tiếp: “Cây cũng sẽ được đổi theo mùa?”
Chu Tự nói: “Sẽ điều chỉnh cho phù hợp.”
Anh chỉ vào một hạng mục nào đó trong bản kế hoạch: “Hai năm hình như hơi dài.”
Chu Tự ngơ ngác, cô rướn cầm lên, rồi thấy trên phần thời hạn có đề là hai năm. Bản kế hoạch này do cô thực hiện, nhưng sáng nay Triệu Tư Kiều tình nguyện xung phong in giúp, có thể khẳng định rằng, là cô nàng giở trò mánh lới rồi.
Hai má Chu Tự nóng lên: “Xin lỗi, là do tôi bất cẩn đánh nhầm. Thời hạn hợp tác ngắn nhất là ba tháng, cũng có thể chọn nửa năm hoặc một năm.”
Hạ Nghiễn Châu chẳng nói chẳng rằng, anh hất cằm: “Ảnh mô phỏng?”
“Đúng rồi.” Chu Tự xoay màn hình về phía anh: “Tổng cổng làm cho bốn chỗ, lần lượt là cổng resort, sảnh lớn, khu vực nghỉ ngơi và các hành lang, có thể chọn theo những vị trí cần.” Cô vừa bấm vừa giải thích: “Loại này là Ngũ gia bì, có thể phối với hồng môn, khóm thơm hoặc các loại có kích thước trung bình, để ở hai bên cửa.”
Hạ Nghiễn Châu không hề chen lời cô, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn vào màn hình, rồi đôi lúc lại nhìn cô. Bất giác, ánh mắt anh dừng trên gương mặt cô nhiều hơn, cô mặc chiếc áo khoác blazer rộng rãi màu gạo, bên trong là áo cổ tròn màu trắng, tóc cột duôi ngựa, để lộ vầng trán tròn trịa.
Làn da cô trắng trẻo, khí sắc tươi tốt, đôi mắt tràn ngập tinh thần khác hẳn khi trước.
Nhất thời anh quên cả nhìn vào máy tinh, cho đến khi hai bên má cô ửng đỏ.
“…” Chu Tự đưa tay xoa mặt: “Dính gì dơ à?”
Anh bình tĩnh lắm, nhìn lại máy tính: “Em tiếp tục đi.”
Chu Tự thẳng vai: “Sảnh lớn là phần quan trọng của cả resort, cảm nhận đầu tiên của khách hàng sẽ rất quan trọng.” Cô nghiêng đầu nhìn ảnh, rồi chỉ cho anh xem: “Nhóm cây này lần lượt có nam thiên trúc, đa búp đỏ, đa bồ đề, cọ xẻ,… những giống cây cao vừa thấp sẽ bày xen kẽ nhau, ở dưới sẽ đắp đất, mặt trên sẽ trải cỏ, sau cùng sẽ dùng cát trắng xây thành dòng chảy.
Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Có thể đổi cát thành nước không?”
“Nếu ngân sách cho phép, đương nhiên là được rồi.”
Hạ Nghiễn Châu chỉ vào máy tính, ra hiệu cô bấm qua trang tiếp theo.
Chu Tự mở trang kế tiếp: “Trên hành lang thường thì không đủ sáng, nên sẽ chọn dùng cây xanh dễ sống và ưa râm, ví dụ như cây thiết mộc lan, cây phát tài,…”
Chẳng bao lâu đã xem hết ảnh mô phỏng, quay lại trang đầu tiên.
Những gì vừa trình bày, là toàn bộ bản kế hoạch bày trí.
Hạ Nghiễn Châu đứng dậy, đến máy lọc nước rót một ly nước ấm, đưa cho Chu Tự.
“Cảm ơn.” Cô nhận bằng hai tay.
Hạ Nghiễn Châu ngồi xuống tựa ra sau, nhìn Chu Tự một lúc: “Tiệm hoa chưa kinh doanh được một năm, sao bỗng nhiên lại chuyển ngành rồi?”
Chu Tự uống ngụm nước: “Không phải chuyển ngành. Không đóng cửa tiệm hoa.”
Hạ Nghiễn Châu cong môi cực nhẹ: “Mở công ty cũng do nổi hứng nhất thời?”
Chu Tự nghe được cái giọng xoi mói của anh, hình như trong mắt anh, cô vừa kích động vừa bồng bột, làm chuyện gì cũng không có kế hoạch, cứ theo tâm trạng thôi.
Cô đặt ly nước xuống: “Trước đây tôi làm bên thiết kế bày trí này được năm năm rồi, coi như là lĩnh vực khá là quen thuộc, vừa hay Triệu Tư Kiều cũng đang để ý đến, chúng tôi dự đính đi theo hướng này.”
Thật ra từ tình hình hiện tại của cô, Hạ Nghiễn Châu có thể thấy rõ.
Lòng thì vui thay cho cô, nhưng cứ cứng miệng không nói ra.
Chu Tự không giải thích gì thêm, cô đóng máy tính, “Bản kế hoạch để lại đây, nếu giám đốc Hạ suy nghĩ xong rồi, có thể thông báo cho tôi.”
Hạ Nghiễn Châu đứng dậy, anh vòng qua bàn làm việc đến cạnh cô, đưa bản kế hoạch trong tay cho cô: “Sau đó cần em phải trao đổi với các bộ phận liên quan.”
Cũng có nghĩa là, vừa nảy cô nói một tràng tâm huyết dâng trào anh nghe cho vui thôi.
Chu Tự ngẩng đầu nhìn anh một lúc, lòng cô cũng nổi cơn rồi: “Tôi thấy hơi mơ hồ đấy,” cô giơ tay nhận: “Những chuyện vặt vãnh như này, chắc không cần phải phiền Giám đốc Hạ đích thân xem xét đâu nhỉ.”
“Cho dù tôi đã xem qua, cũng phải đi theo lưu trình.”
Chu Tự nói: “Chẳng bằng tôi trực tiếp trao đổi với những bộ phận sau.”
“Trước khi đến em không biết à?”
Chu Tự hỏi ngược lại: “Không phải anh hẹn tôi đến à?”
“Trong lòng không muốn mà em chịu đến?”
“Anh…”
Đôi mắt cô giận dữ, trừng to nhìn anh, một lúc sau mới nghiêng đầu, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về.
Nhưng Hạ Nghiễn Châu bỗng rướn người, kéo ghế cô đang ngồi quay về phía mình. Chu Tự bật ngửa ngồi xuống ghế, giật mình ngẩng đầu, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
Hạ Nghiễn Châu chống vào tay vịn của ghế, anh khom người rướn về phía cô. Cô bị anh nhốt giữa chiếc ghế chật hẹp, đành rụt vai rụt cổ theo bản năng. Khoảng cách giữa hai người chỉ cỡ bàn tay, hai đầu mũi gần sát nhau, đôi mắt sâu thẳm của anh cứ nhìn cô chăm chú.
“Mình đừng dằn vặt nhau nữa.” Anh nói nhỏ.
Chu Tự vùi vào lưng ghế, “Dằn vặt cái gì?”
“Không hiểu à?”
Cô không lên tiếng.
Hạ Nghiễn Châu nói: “Nhưng tôi cảm thấy lòng em tỏ như gương. Chia tay cũng chia rồi, cắt liên lạc cũng làm rồi, gần hai tháng trôi qua rồi, đã cho em đủ không gian rồi, nhưng vẫn chưa nghĩ thông à?”
Thật ra hôm đó anh đã chuẩn bị xác định sẽ cắt đứt hoàn toàn rồi, nhưng sau đó bình tĩnh lại, lại cảm thấy hà cớ gì giữa mình với cô chỉ có mỗi kết cục như vậy. Cô chẳng có tình cảm gì với anh à, anh không tin. Điều duy nhất chắn giữa anh và cô, cũng chỉ là quá khứ đáng chết đã qua đi kia thôi, dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian, vậy cứ dây dưa đi.
“Tôi đã nghĩ kĩ rồi.” Hạ Nghiễn Châu nói: “Muốn nghe em nói một câu thật lòng khó vậy à?”
Chu Tự ngẩng đầu: “Chi bằng anh nói tôi nghe muốn nghe gì, tôi nói cho anh nghe.”
“Được, nói em yêu anh đi.”
Bùm một tiếng, quả bom đếm ngược chôn trong lòng Chu Tự phát nổ rồi. Tim cô bỗng đập nhanh điên cuồng, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi, thần kinh cô đang căng chặt đến cùng cực, máu huyết trong người sục sôi, xông thẳng l*n đ*nh đầu.
Cô mở miệng, nhưng lại nhận ra cổ họng thít chặt, không nhịn được phải nhắm chặt đôi mắt, một lúc sau, cô lại ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Tôi…”
Hạ Nghiễn Châu bật cười, mặt mày anh vui vẻ thoải mái.
Anh giơ tay ấn đầu cô, “Được rồi. Tôi biết rồi.”
“… Tôi đã nói gì đâu.”
“Vậy thì tôi cũng biết rồi.”
Anh đứng dậy, đẩy ghế của cô lại, vòng lại ra sau bàn làm việc: “Còn về bản kế hoạch này, tôi hẹn thời gian giúp em.”
“Làm phiền Giám đốc Hạ rồi.”
“Khách sáo rồi.”
Chu Tự dọn dẹp đồ đạc rồi tạm biệt.
Công ty đã nhận được hợp đồng đầu tiên, chính là trung tâm thương mại mà Triệu Tư Kiều liên lạc. Nhân viên phụ trách họ Thương, là một người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ khoảng bốn mươi tuổi, trên khuôn mặt chị đeo một cặp kính không gọng, nhưng cặp kính ấy vẫn chẳng thể nào che lắp được vẻ tinh anh trong đôi mắt chị.
Chu Tự đích thân đến đó, sau một hồi trao đổi thật lâu với chị, ngẫm nghĩ coi như khai trương thuận lợi, nên nhường cho chị thêm chút hoa hồng. Coi như cảm ơn, Giám đốc Thương giới thiệu thêm cho họ vài khách hàng tiềm năng.
Mọi chuyện trên đời vốn đề cao chủ trương có qua có lại, Triệu Tư Kiều mời vài người đến ăn ở một nhà hàng hải sản cao cấp, ăn tiệc thì khó tránh được bia rượu, trò chuyện rôm rả, hẹn nhau qua tết sẽ tìm chỗ chơi cho đã.
Ban đầu Chu Tự không quen với kiểu tiếp khách này cho lắm, nhưng giờ đã không còn như trước, tất nhiên phải chấp nhận thôi.
Trước tết, công ty ký thành công hợp đồng thứ hai, đến từ resort của Hạ Nghiễn Châu, thời hạn hợp tác là một năm. Bản kết hoạch phải sửa đi sửa lại nhiều lần, tốn khá nhiều tâm sức ở mục thiết kế cảnh quan, cây xanh cũng chọn những loại khá lớn và đắt tiền, coi như là tệp khách cao cấp.
Trong suốt quá trình đó, cô không hề gặp lại Hạ Nghiễn Châu, sau khi cô hợp đồng, ngẫm đi nghĩa lại, cô vẫn gửi tin nhắn cảm ơn anh.
Hạ Nghiễn Châu trả lời: “Giám đốc Chu khách sáo rồi, sau này hợp tác nhiều nhé.”
Chu Tự nhìn tin nhắn ấy mà thấy vi diệu thật.
Ngón tay cô gõ nhanh trên màn hình, gửi qua một đoạn tin nhắn, đại ý là, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để hoàn thành công việc, sẽ không để khách hàng thất vọng.
Hạ Nghiễn Châu nhìn điện thoại một lúc, nở nụ cười nhẹ nhàng, trả lời: “Được.”
Lúc này, anh đang trên đường về thành phố Lâm để đón tết.
Mấy hôm trước Vương Á Tiệp đã bắt đầu thúc giục, bảo rằng cả năm không thấy bóng anh đâu thì cũng thôi đi, những ngày lễ tết đoàn viên như vậy thì công ty mà có sập thì anh cũng phải về nhà.
Vừa vào nhà đã thấy Hạ Tịch.
Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi rồi, đang bày trên bàn.
Hạ Nghiễn Châu lên phòng thay bộ đồ thoải mái, rồi mới xuống dùng bữa. Anh chẳng hề hỏi xem sao mẹ lại chen vào chuyện riêng của anh, thái độ vẫn như thường, hỏi gì đáp nấy, cả bữa cơm coi như là hòa hợp dễ chịu.
Cơm nước xong xuôi thì ra phòng khách, cả nhà ngồi trên sô pha vừa xem ti vi vửa trò chuyện.
Ăn được ít trái cây, Vương Á Tiệp mới chậm rãi đi vào chủ đề.
Bà nói: “Công việc của Ninh Ninh không mấy thuận lợi, định sang năm sẽ đến chỗ con kinh doanh nhỏ, resort con còn mặt bằng nào lý tưởng không, để cho con bé một chỗ.”
“Cho thuê hết rồi.”
“Nên mới kêu con xử lý đấy.” Vương Á Tiệp nói: “Ninh Ninh còn nhấn mạnh rằng, chuyện nào ra chuyện đó, tiền thuê sẽ không đưa đầy đủ.”
Hạ Nghiễn Châu hừ một tiếng: “Này thì con tin, tiền thuê của cô ấy để thuê cả khách sạn cũng không thành vấn đề.”
“Ăn nói kiểu gì thế.” Vương Á Tiệp nhíu mày, bà thầm suy tính, “Đợt trước Ninh Ninh vừa đến Bắc Đảo về, có gặp cái cô kia.”
Hạ Nghiễn Châu cũng chẳng bất ngờ, anh nhìn mẹ mình, nhưng không nói gì.
“Không phải Ninh Ninh nhiều chuyện, nhưng con bé tốt tính vậy mà còn tức phát khóc, con nghĩ mắt nhìn người của con không có vấn đề à?” Vương Á Tiệp ngồi trên sô pha, tư thế đoan trang: “Giữa con với cái cô kia mập mờ không rõ ràng, những người kiểu vậy quá nhiều, chẳng thấy thật lòng với con được bao, phần lớn là vì tiền mà thôi. Huống hồ gia đình cô ta phức tạp, còn cưới lần hai, tố chất thì bình thường. Con thấy con gái nhà ai được nuôi dạy đàng hoàng, mà mở miệng ra là mắng chửi người ta?”
Bà bày hết mọi việc ra đó, đợi coi anh có thái độ gì.
Hạ Nghiễn Châu lấy đồ bấm chuyển kênh, anh chẳng bao giờ động đến ti vi, chẳng thấy hứng thú với đài nào cả.
Vương Á Tiệp có ý sâu xa: “Nghiễn Châu, rốt cuộc con có nghe mẹ nói gì không?”
Hạ Nghiễn Châu quay sang, cuối cùng cũng mở miệng: “Cô ấy mắng gì thế?” Thật sự thì anh chỉ thấy khá hứng thú với mọi việc này.
“…” Vương Á Tiệp tức đến nỗi nói không nên lời, bà nhìn qua chỗ khác, thấy Hạ Tịch ngồi cạnh Hạ Nghiễn Châu tức không có chỗ xả: “Con ăn cho đàng hoàng vào có được không hả?”
Hạ Tịch thầm than thôi xong, rõ là không dám chọc vào anh cô, nên là đổ lên đầu cô rồi này. Hai tay cô bưng đĩa trái cây, đang ngậm một miếng mà không biết nên nuốt hay nhả.
Vương Á Tiệp: “Con không biết lấy tay cầm à?”
“Con chưa rửa tay.”
Bà đập cái hủ đựng xiên lên bàn một cái đùng: “Lấy đồ mà xiên.”
“Ò.” Hạ Tịch ấm ức mím môi, lặng lẽ lấy xiên, cố gắng để bản thân thành người vô hình.
Ti vi dừng ở một đài bất kỳ, là tiết mục mừng năm mới.
Âm nhạc vui vẻ, vừa ca vừa múa, chiếc váy đỏ của vũ công như đóa hoa nở rộ.
Vương Á Tiệp điều chỉnh lại cảm xúc, bà dịch sang đầu bên kia sô pha, đối diện với Hạ Nghiễn Châu: “Con nhìn trúng cô ta ở điểm nào? Mẹ thấy hình cô ta rồi, mặt mũi cũng đâu phải xuất sắc gì lắm.”
Hạ Nghiễn Châu chau mày nhìn qua Hạ Tịch, còn cô thì chột dạ rụt cả cổ.
Anh nhìn Vương Á Tiệp, trả lời bà: “Vấn đề thẩm mỹ là tùy người.”
Vương Á Tiệp thì đâu có nghĩ vậy, bà cứ muốn làm cho ra lẽ: “Rốt cuộc con bé đó có ưu điểm gì mà khiến con mê muội vậy hả?”
Hạ Nghiễn Châu nói: “Không có ý định suy xét đến ưu hay khuyết điểm.”
Hạ Tịch đang ngồi im kế bên vô cùng tán thành với cách nói của anh.
Về chuyện của Chu Tự, cô bé bị ép trở thành kẻ phản bội, vì thấy có lỗi nên không nén được xen vào: “Đúng thế, thích một người thì còn tính toán nhiều vậy làm gì! Muốn ở bên nhau, thì chút chuyện này đơn giản thôi, chỉ thích thôi không được sao?”
Hạ Nghiễn Châu lặng lẽ cong môi cười, mắt vẫn nhìn lên ti vi.
Không lâu sau, anh thấy Hạ Thành tháo cặp kính lão chuẩn bị đứng đậy, bèn hỏi: “Bố lên lầu à?”
Hạ Thành gật gật đầu, trước khi đi còn đệm một câu: “Con cháu có phúc của chúng nó, bả bớt can thiệp vào chuyện riêng của chúng đi.”
Vương Á Tiệp bực bội vì chẳng ai đứng chung phe với bà, bà đành phải dẹp hết mấy chuyện đó qua một bên, nhưng trước khi kết thúc chuyện này bà vẫn thể hiện rõ thái độ của mình: “Dù sao thì con với cô ta qua lại với nhau, mẹ sẽ không đồng ý đâu.”
Tâm tính Hạ Nghiễn Châu cũng chẳng có gì thay đổi, anh chỉ bình tĩnh nói: “Mẹ có đồng ý hay không thì tính sau đi, người ta đồng ý trước đi đã.”
Vương Á Tiếp chẳng ngờ.
“Chuyện của con mẹ đừng quan tâm nữa.” Hạ Nghiễn Châu đặt điều khiển xuống: “Tìm bạn đời là chuyện của con, mẹ thích chỉ là thứ yếu. Quan năm con đã 29 rồi, mấy chuyện này, con tự làm chủ cho mình được.”
Vương Á Tiệp giữa vào sô pha, mãi một lúc mà chẳng nói gì.
Cuối cùng coi như bà cũng hiểu, nói thì anh nghe hết đó, nhưng anh sẽ chẳng bao giờ làm theo.