Đêm đó Hạ Nghiễn Châu ở lại nhà.
Anh vừa bước chân vào cửa phòng, là đã có liên tiếp ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cẩn thận.
“Vô đi.” Anh ngồi lên ghế.
Cửa chỉ mở một khe nhỏ, Hạ Tịch chen đầu vào: “Anh ơi, ăn trái cây không?”
“Đĩa trái cây em mới gặm khi nảy?”
“Nào có.” Hạ Tịch nhanh nhẹn bước vào, trịnh trọng đặt đĩa trái cây lên bàn trước mặt anh: “Em cố ý làm lại đĩa mới đó.”
Trên đĩa có táo, dưa lưới và mấy lát kế, cắt tỉa bình thường, miếng to miếng nhỏ.
Hạ Nghiễn Châu chỉ ăn một miếng táo như tượng trưng, anh cũng chẳng nói gì, để coi em gái định nói gì với anh.
Hạ Tịch chấp tay sau lưng lắc qua ngã lại: “Anh, em dắt chị Ninh Ninh đến Bắc Đảo gặp chị Tự đó, thông tin của chị Tự cũng do em tiết lộ cho mẹ. Nhưng em xin thề, mọi chuyện không phải là do em tự nguyện, mẹ uy h**p đòi cắt tiền tiêu vặt của em đó.”
“Anh bớt của em đồng nào à?”
“Cứ ngửa tay xin tiền anh mãi em cũng thấy ngại.”
Hạ Nghiễn Châu quăng cái nĩa vào đĩa trái cây: “Hi vọng lần sau em cũng có thể giác ngộ được như vậy.”
“… Thôi mà.” Hạ Tịch muốn lấy tiền của cả hai, bình thường cô phung phí quen rồi, thiếu phần ai cũng khiến cô sống khó khăn hết. Nói chung là lỗi ở cô nàng, cô nghiêm túc đứng đấy, chân thành xin lỗi anh: “Anh ơi, em xin lỗi.”
“Phạt đứng nhé.”
“Haiz, được thôi.” Hạ Tịch lập tức đứng thẳng, thấy thái độ của anh cũng coi như dịu dàng cô mới yên tâm phần nào, cô tò mò hỏi anh, “Anh không lo lắng chút nào thiệt hả?”
“Lo lắng cái gì?”
“Lỡ như chị Ninh Ninh đến Bắc Đảo thiệt, thì chị dâu em biết phải làm sao?”
Hạ Nghiễn Châu mấy vài giây để suy nghĩ, quay đầu nhìn em gái: “Ai là chị dâu em?”
Hạ Tịch trả lời một cách tự tin như một điều hiển nhiên: “Chu Tự đó!”
Anh không nén được phì mũi, được em gái dỗ dành không còn tức giận chút nào nữa: “Đứng có đứng ngu ra đó, ngồi đi.”
“Ây.” Hạ Tịch làm theo; “Vậy lỡ ảnh hưởng đến chị dâu em rồi làm sao?”
“Chu Tự không để ý đến cô ấy đâu.” Hạ Nghiễn Châu hiểu Chu Tự, cô không có nhỏ mọn tính toán vậy đâu, chỉ cần lòng cô đã quyết thì chẳng có gì ngăn cản được.
“Nhưng hình như thái độ của mẹ mình cũng dứt khoát lắm, rốt cuộc anh chuẩn bị giải quyết chuyện này ra sao?” Cô ra vẻ nghiêm chỉnh thảo luận vấn đề này với anh, lùi ra sau hai bước định ngồi lên giường.
Hạ Nghiễn Châu liếc ra sau: “Học kỳ này của em…”
“Hình như mẹ đang kêu em,” mông Hạ Tịch bật lên như được gắn lò xò, “để em đi coi thử.” Cô nàng vừa nói vừa chuồn nhanh như một làn khói.
Ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại, cả căn phòng yên tĩnh hẳn.
Hạ Nghiễn Châu đẩy đĩa trái cây, dựa ra sau.
Nhìn ngắm xung quanh, bố cục và cách bày trí không có gì thay đổi, bình thường phòng cứ để trống, số lần anh về đây ở đếm trên đầu ngón tay.
Kéo hộc tủ bên phải dưới bàn, dưới quyển sổ có một ví kẹp đã cũ. Được làm bằng da màu đen tuyền, xung quanh cạnh đã bị mòn thấy rõ, là chiếc ví mà anh từng dùng trong thời gian lâu nhất.
Mở ngăn ví ra, bên trong là chiếc bùa bình an Chu Tự tặng anh, anh nhẹ nhàng lấy ra, do đã cũ quá rồi, ở các góc đã bị phai màu, nhưng tổng thể thì vẫn được giữ gìn rất tốt.
Ngắm nghía một hồi lâu, anh mới cất nó về chỗ cũ, đóng ví tiền lại, để vào túi áo vest đang vắt trên lưng ghế.
Ngủ lại nhà một đêm, sang hôm sau Hạ Nghiễn Châu bay chuyến buổi chiều về Bắc Đảo, chỉ vì tối đó có một bữa tiệc không thể từ chối được, nhưng hai ngày tới lại phải quay lại thành phố Lâm, xử lý công việc của tổng công ty.
Suốt một hai năm nay, anh cứ trong trạng thái phải chạy quay chạy lại hai bên.
Sau khi đáp máy bán, việc đầu tiên anh làm là đến chỗ Chu Tự, nhưng không thấy cô đâu.
Tiểu Châu không quá thân quen với anh, chỉ khách sáo nói: “Hay là anh đợi chút nhé, em gọi cho chị Tự, hỏi xem khi nào chị ấy đến?”
Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Cô ấy bận lắm à?”
“Gần đây thì cứ thế.”
Hạ Nghiễn Châu gật đầu, anh chuẩn bị đi về, trước khi ra cửa thì thấy một bó hoa hồng bày trên kệ, bó hoa được phối một nhành lan hồ điệp màu trắng ở giữa, nhành hoa này đúng như cái tên của nó, nhìn như một chú bướm uyển chuyển đậu trên khóm hoa đầy đặn. Hai màu hoa này phối với nhau không tạo cảm giác đơn giản quá, ngược lại còn làm nổi bật màu đỏ tươi tắn đậm đầy của hoa hồng.
Anh giơ tay chỉ lên: “Bó hoa này có ai đặt chưa?”
Tiểu Châu nói: “Nếu anh cần thì có thể nhường anh trước.”
Anh gật đầu: “Được.”
“Vậy để em gói lại đã.”
“Không cần đâu, cứ để vậy cho tôi đi.” Hạ Nghiễn Châu trả tiền, lấy hoa rồi lên xe.
Bữa tiệc hẹn ở một nhà hàng hải sản, kết thúc lúc chín giờ tối, sau đó lại kéo nhau đến một quán bar tư nhân.
Nơi này anh chỉ từng nghe qua, hôm nay là lần đầu tiên đặt chân đến, trong căn biệt thự theo phong cách phương Tây ẩn mình dưới tán cây là căn phòng phồn hoa xa xỉ, đủ các thể loại trai gái làm đủ trò, mà quanh đi quẩn lại thì cũng chỉ là bấy nhiêu trò, thật ra nó nhàm chán đến cùng cực.
Bình thường anh cần tiếp khách rất ít khi đi đến những nơi như vậy, hôm nay cũng chỉ định đến ngồi chút rồi đi.
Người đi cùng cản nhân viên mở cửa lại, ân cần mở cửa sảnh cho anh, rẽ qua mấy khúc hành lang, mới đến phòng riêng đã đặt trước.
Hạ Nghiễn Châu bước vào sau cùng, trong lúc vô tình nhìn đi, thì tình cờ lại thấy bóng dáng quen thuộc. Anh dừng chân chốc lát, cứ ngỡ là do mình hoa mắt, thấy người kia đã khuất sau cửa căn phòng riêng đối diện, mà hay thật người đi sau lại chính là Triệu Tư Kiều.
Tim Hạ Nghiễn Châu hẫng một nhịp, anh nhíu chặt mày, chẳng ngờ lại gặp Chu Tự ở những nơi như vậy.
Nhạc ở hành lang được đánh sao cho hợp với đèn, tiếng trống gõ từng nhịp vào màng nhĩ và lên tim anh, thỉnh thoảng lại có các chàng trai trẻ trung điển trai đủ thể loại đi ngang qua.
Ít nhiều gì thì anh cũng có hiểu biết, người mẫu nam ở chỗ này nổi tiếng hơn hẳn.
“Giám đốc Hạ, mời vào.” Người bên cạnh nhắc anh.
Hạ Nghiễn Châu giật mình, hơi gật đầu rồi đi theo người kia vào.
Bữa tiệc tối nay không phải do anh làm chủ mời khách, nên anh tìm chỗ ngoài rìa để ngồi, vừa quay đầu, giữa khe hở của cánh cửa chưa khép kín, vừa hay có thể để anh thấy đước căn phòng đối diện.
Trong phòng riêng chỉ có những tia sáng âm u mập mờ.
Triệu Tư Kiều ngồi chính giữa, bên tay phải là Chu Tự, bên tay trái là Giám đốc Thương – Thương Tịnh vừa ký hợp đồng hợp tác với họ, ngoài ra còn hai khách hàng được chị ấy giới thiệu cho.
Nhìn dáng điệu thì có vẻ là người thường xuyên lui tới những chỗ thế này, nhìn họ làm gì cũng thong thả thoải mái, ăn nói cũng rất là cởi mở phóng khoáng.
Triệu Tư Kiều đùa với họ vài câu, rồi quay sang nhỏ giọng với cô: “Cô đừng có nghiêm túc vậy nữa, ai không biết còn tưởng tôi trói cô đến đây đó.”
Chu Tự thử nhe răng nhếch mép: “Vậy hả?”
“Tàm tạm đi.” Triệu Tư Kiều ra vẻ chê bôi: “Mong là cô có thái độ tích cực lên chút, mọi việc mình làm đều là vì tốt cho công ty hết.” Tìm đúng lý do rồi thì sẽ khá là có tác dụg, Chu Tự nhìn cô một cái chứ cũng chẳng nói gì nữa.
Cô nói tiếp: “Cứ trò chuyện vài ba câu trước đi đã, chút nữa tìm người tiếp họ, chăm sóc họ chu đáo rồi, thì còn sợ gì mà không có hợp đồng?”
“Cô làm ăn kiểu này hết đó hả?”
“Cũng tùy người, đàn ông thì không được.” Triệu Tư Kiều kề tai Chu Tự: “Ngoài ra, khách hàng bình thường cũng không cần thiết làm vậy. Nhưng mà Thương Tịnh không có dễ tiếp vậy đâu, chị ta có nhiều mối đó. Tôi quen chị ta cả mấy năm rồi, chơi quen rồi thì biết ý nhau thôi.”
Chu Tự chẳng ừ hử gì.
Triệu Tư Kiều nói: “Tí nữa người ta vào đến, cô đừng có gò bó quá, cứ chọn ai mà ưng ý nhất. Không nhất định là phải làm gì, ăn uống ca hát, mỗi việc trò chuyện thôi cũng đủ tâm trạng cô thăng hoa hơn rồi.”
Chu Tự cảm thấy hết sức vô nghĩa: “Tha cho tôi đi.”
Vừa dứt câu là cửa phòng đã mở.
Người vừa bước vào ăn mặc táo bạo, mái tóc xoăn màu nâu, mặc dù đã trang điểm rất đậm, nhưng vẫn không thể che hết vẻ già nua toát ra nữ đôi mắt hàng mày, ít nhất cũng phải năm mươi rồi.
Rõ ràng là người này quen biết Triệu Tư Kiều, cười rúm cả mặt: “Giám đốc Triệu à, lâu rồi không gặp, dạo này phát tài rồi ha?”
Triệu Tư Kiều đáp: “Nhờ vía từ lời chị Huệ, chẳng phải hôm nay đến làm giàu cho chị Huệ à.”
“Chị đã bảo mà, cô không có quên được chị đâu.” Chị Huệ chỉnh nhỏ nhạc, nép qua một bên để nhường chỗ, “Vào hết đi.” Rồi lại quay sang nói với Triệu Tư Kiều: “Hôm nay toàn do đích thân chị chọn đó, Giám đốc Triệu coi có hợp ý không.”
Chu Tự ngẩng đầu, thì thấy có vài chàng trai lần lượt đi vào, nhìn nào là tự tin ưu tú, nào là dữ dằn ngầu lòi, nào là tươi trẻ đơn thuần, đủ kiểu hết, tướng tá ai cũng đỉnh đạc cao ráo, đứng dàn một hàng trước bàn, tươi cười nhìn họ.
Chu Tự làm gì trải qua những dịp như vậy, cô ngạc nhiên vô cùng.
“Chị nói với cô này Giám đốc Triệu, cái người đứng cuối ấy mới đến thôi, cậu ta đỉnh lắm đấy, nghe nói…” Chị Huệ cố ý nhỏ tiếng cho thần bí: “Nghe nói kỹ thuật không phải dạng vừa đâu,” vừa nói vừa gẩy năm ngón tay linh hoạt: “Tay nghề lão luyện lắm!”
Thấy người đó còn chưa vào, chị Huệ ngoắc tay: “Mau lẹ lên đi, đừng có để người ta chờ đợi.”
Mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn ra cửa phòng, thì thấy một người mặc tây trang mang giày da, hai tay đút túi quần, chậm rãi bước vào. Anh nhìn xung quanh với ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, rồi cuối cùng nhìn chăm chú về một phía.
Chu Tự cũng nhìn vào đôi mắt ấy, cô giật mình nghệch ra, mà ngay cả Triệu Tư Kiều cũng lén hít một hơi.
Chị Huệ ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mặt mình có vẻ ngoài tuấn tú, phong độ ngời ngời, nhưng hình như có hơi khác với người mới mà chị ta chỉ vừa mới nhìn sơ qua. Ngặt nỗi ánh đèn mập mờ mà chị ta thì mắt mũi kém rồi, lại sợ dò hỏi thì thất lễ với khách, nên thôi cũng không xác nhận lại.
“Đừng có đứng đực ra đó nữa, đi vào trong đi chứ.” Chị Huệ lên tiếng thúc giục.
Hạ Nghiễn Châu khựng lại, anh thong thả liếc chị Huệ một cái.
Làm chị Huệ nhụt chí, cái tên này mặt mày lạnh tanh, khí thế mạnh mẽ, vầng trán cao rộng tạo cho người khác cảm giác ngang ngược thâm trầm vững vàng không để ai trong mắt, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống người trong ngành ngày. Chị Huệ lại nghi hoặc không biết sai chỗ nào rồi.
Chị Huệ thẳng lưng, khẽ trách: “Nhìn tôi làm gì, qua kia đi.”
Hạ Nghiễn Châu sầm mặt, anh nhếch môi chế giễu, rồi lại nhìn sang Chu Tự ngồi trong góc, chốc sau, anh thế mà đi vào cuối hàng, đối diện với mấy cô.
Triệu Tư Kiều trừng mắt, cô vừa không rõ tình hình hiện tại sợ dẫn lửa thiêu thân, lại vừa không nén được cái tính muốn hóng trò hay của mình.
Chị Huệ cười nói: “Mấy chị em cứ chọn đi nhé, xem thử ai hợp ý có duyên với mình.”
Bốn bề yên lặng, nhưng chẳng được bao lâu, thì bên cánh trái đã ghé tai nhau xì xầm.
Triệu Tư Kiều dựng tai lên nghe, phát hiện cả ba người kia đều đang nhìn Hạ Nghiễn Châu, thể hiện ra mặt đang nóng lòng muốn thử.
Cô hắng giọng, căng da đầu để đi giải vây: “Cái gì nhỉ…”
“Chị Thương.” Bỗng Chu Tự lên tiếng.
Thương Tịnh nhìn sang: “Giám đốc Chu.”
Chu Tự nâng ly rượu vang trước mặt, giơ tay chắn Triệu Tư Kiều, cười nói: “Em mời chị một ly đã, lần trước hợp tác rất vui vẻ, hi vọng hôm nay mọi người có thể chơi cho đã.”
“Khách sáo quá rồi, còn để hai cô tốn kém, sau này hợp tác nhiều hơn nhé.” Thương Tịnh chạm ly với cô.
Chu Tự cười gật đầu, uống cạn rượu trong ly, rồi nói: “Em với một anh trai trong đây có quen biết, ngại quá em chọn trước nhé.” Cô ăn nói nhỏ nhẹ khẽ khàng, thái độ dịu dàng nhưng vô cùng kiên định.
Biểu cảm của Thương Tịnh vi diệu hẳn, cười nói: “Đừng có khách sáo nữa, mời đó.”
Chu Tự ngồi xuống đặt ly chân cao lên bàn, cô thấy cồn đã xông lên đến não rồi, hai má cô trướng căng, cô cụp mắt cho tỉnh táo một lúc mới ngẫng đầu, nhìn Hạ Nghiễn Châu: “Người cuối cùng đi vào khi nảy đi.”
Cô không rõ tại sao Hạ Nghiễn Châu xuất hiện ở đây, và cũng rất bất ngờ khi anh lại phối hợp như vậy.
Chu Tự biết nếu mình còn im lặng, lỡ như người khác ăn nói cợt nhã, chọc anh rồi thì không nói, nhưng hơn hết là cô vô cùng không nỡ.
Chị Huệ vỗ tay: “Em gái này nhìn lạ đó, lần đầu tiên đến nhỉ, nhưng có mắt nhìn đấy.” Rồi lại đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh: “Khách chọn cậu rồi kìa, mau đi qua đi.”
Không rõ nét mặt Hạ Nghiễn Châu ra sao, anh rút tay đang đút túi ra, bước đến chỗ Chu Tự.
Thấy người mình đang nhắm đã bị vớt đi, Thương Tịnh và hai người kia chọn những chàng trai trẻ trung, vóc người chất lượng, Triệu Tư Kiều ngồi cạnh đó cũng chỉ đại một người.
Chị Huệ lại chỉnh nhạc cho lớn, đèn đổi sang màu ấm áp hơn, vẫy tay chào rồi ra khỏi phòng, khép chặt cửa lại.
Bàn thấp trước mặt bày đĩa trái cây, rượu vang và bánh ngọt, trong ngăn tủ có bài tây và xí ngầu.
Không biết ai đổi qua nhạc sôi động, làm cho bầu không khí nóng lên, mọi người mạnh ai nấy chơi, chẳng còn ai quan tâm bên này nữa.
Ban đầu Chu Tự cũng không nhúc nhích, cô thấy Hạ Nghiễn Châu dựa cả người vào sô pha, hai chân dang rộng. Do tư thế ngồi của anh, nên lớp vải quần ngay đùi căng phẳng ra, ẩn hiện thấy được đường nét cơ bắp sau lớp vải, vừa rắn chắc, vừa mạnh mẽ.
Chu Tự quay sang, nhìn anh một lúc.
Hạ Nghiễn Châu cũng nhìn sang.
Chu Tự mở lời trước: “Sao anh lại ở đây?”
“Đến làm người mẫu nam đó.”
Chu Tự im lặng.
Vốn dĩ cô đang nói chuyện nhỏ nhẹ với anh, nhưng anh thì cứ âm binh chướng khí chọc ngoáy cô, nên không nhịn được giễu anh một câu: “Giám đốc Hạ đổi nghề từ khi nào thế?”
“Còn em càng lúc càng có nhiều trò đó.”
Chu Tự thầm nghĩ gặp nhau ở mấy chỗ thế này, thì anh cũng có trong sạch hơn đâu.
Nghĩ đến đấy thì cô lại thấy nghẹn nghẹn ở ngực: “Kỹ thuật không phải dạng vừa?”
“Em nghĩ sao?”
“Tay nghề lão luyện thế nào?”
Hạ Nghiễn Châu bật cười, lòng bàn tay anh chống trên đùi, ngón trỏ gõ nhẹ theo tiết tấu: “Do trí nhớ của em không tốt? Hay em muốn tôi giúp em nhớ lại tại chỗ này luôn?”
“Anh!” Chu Tự tức chết đi được, vừa xấu hổ vừa giận, trừng mắt nhìn anh.
Hạ Nghiễn Châu lập tức sầm mặt, anh liếc qua Triệu Tư Kiều đang hát ở bên, lạnh giọng: “Giỏi rồi đó, cái hay thì không học, học theo người ta nuôi trai?”
“Vậy sao anh đến đây?”
“Gặp khách.”
Chu Tự nói: “Tôi cũng gặp khách mà.”
Hạ Nghiễn Châu dừng nhịp tay, anh nắm chặt tay đặt lên đùi. Anh hít sâu một hơi, rướn người lên trước cho gần Chu Tự: “Trời lạnh quá, nên não em cũng bị đóng băng rồi hả? Chỗ này vàng thau lẫn lộn có đủ các thể loại, em là phụ nữ, đến đây gặp khách cái gì?”
Chu Tự không nhịn được cãi lại: “Sao mà Giám đốc Hạ cũng giở cái trò nam nữ khác biệt vậy?”
“Em biết tôi không có ý như vậy.” Bản thân anh đã không thích nơi nay, hôm nay cũng chỉ vừa khéo định vào ngồi cho có rồi đi, chứ không phải phiến diện, chỉ đơn giản là anh cảm thấy phụ nữ con gái bước vào nơi tối tăm hỗn độn như vậy không an toàn.
Chu Tự nhướn môi, không trả lời anh. Mặc dù ánh đèn trong phòng mờ tối, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ nhận ra anh đang cố đè nén cơn giận.
Cô không nói gì nữa, Hạ Nghiễn Châu dựa ra sau, cũng im lặng luôn.
Như thể có một vách ngăn vô hình, chia cắt bên chỗ hai người họ và sự ồn ào ầm ĩ bên kia.
Chu Tự lấy điện thoại ra xem giờ, mở màn hình nhìn mãi một lúc mà quên luôn mình định làm gì. Bỗng cô thấy buồn phiền quá, lâu lắm rồi mới gặp lại anh, sao tự nhiên lại cãi nhau rồi.
Thình lình bên tay trái hô hoán ầm ầm, Chu Tự vô thức nghiêng đầu nhìn sang, rồi bất ngờ mở to đôi mắt.
Không biết trai của chị nào leo lên bàn, uốn éo thân mình theo điệu nhạc, giữa tiếng reo hò của mọi người, cậu ta cởi luôn áo thun trên người, để lộ cơ bắp cuồn cuộn.
Cô vừa nhìn đi chỗ khác, lại thấy có người ngồi trong góc ôm hôn như chốn không người, tay cậu trai kia v**t v* lên xuống; mặt mày Thương Tịnh ửng lên, chị ta cầm ly rượu, hắt lên cậu trai đang nhảy múa trên bàn, vậy mà cậu kia lấy tay lau đi, rồi đưa cái tay đó lên miệng l**m.
Ngược lại Triệu Tư Kiều ngồi kế bên thì thờ ơ vô cảm, cô cúi đầu, ngón tay nhắn tin liên tục mà không biết trải lời ai.
Chu Tự tự nhận mình không có trong sáng là bao, nhưng hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt.
Tiếng hoan hô lại vang ầm lên, cậu trai kia liên tục hẩy hông theo điệu nhạc…
Do tâm lý tò mò, cô nhiệt tình nhìn theo đó.
Bỗng bên tai cô nghe tiếng nói: “Đẹp không?”
Chu Tự giật mình quay đầu.
Hạ Nghiễn Châu hỏi lại: “Có đẹp không?”
Chu Tự nói: “Cũng được.”
Mắt anh sáng như đuốc, nhìn cô chăm chú, trầm giọng hỏi: “Nếu như hôm nay tôi không ngồi ở đây, em cũng giống như bọn họ?”
Đương nhiên là cô sẽ không.
Nhưng, chắc hôm nay cô trúng tà rồi, rõ ràng là một hai câu thì có thể giải thích rõ mọi việc, nhưng cứ không muốn yếu thế hơn anh: “Cũng có khả năng.”
Hạ Nghiễn Châu im lặng: “Em nghiêm túc?”
“… Anh nhắc tôi mà, phải học theo những người biết chơi kìa…” Cô càng nói càng nhỏ, vừa thốt ra khỏi miệng là đã bắt đầu hối hận.
Khi không chọc tức anh làm gì chứ.
Quả nhiên, Hạ Nghiễn Châu chẳng còn gì để nói. Lồng ngực Chu Tự run lên, cô thấy ánh sáng trong đôi mắt anh tắt dần.
Vào lúc này, Triệu Tư Kiều kéo áo cô, nhích lại gần nói: “Tôi ra ngoài chút, cô để ý tiếp đãi chỗ này trước di.”
Chu Tự không trả lời.
Triệu Tư Kiều đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Không lâu sau, bài hát kết thúc.
Cậu trai kia bước xuống bàn, dựa vào người Thương Tịnh.
Căn phòng bỗng yên ắng đến đáng sợ, Chu Tự nhìn sang, thì thấy Hạ Nghiễn Châu đã đứng lên.
Anh chẳng buồn nói thêm lời nào với cô, cài nút áo vest lại rồi đi luôn ra ngoài, bước đi vừa dài vừa vững chãi, đi thẳng không thèm quay đầu nhìn.
Chu Tự nhìn bóng lưng anh, cô hiểu rất rõ, nếu như giờ mà không đi theo anh, thì đây chính là kết thúc cho câu chuyện của cô và anh.