Chu Tự ra khỏi cửa phòng đặt riêng, Hạ Nghiễn Châu đã khuất bóng sau hành lang.
Lối đi ở đây phức tạp, cô quên mất đường ra, cắm đầu đi đại hai vòng, thì bỗng thấy Triệu Tư Kiều đứng trong góc. Cô đang dây dưa gì đó với người ta, người kia mặc bộ đồng phục màu đen, vóc người quyến rũ, mặt mày nhìn hơi dữ dằn nhưng rất nghiêm chỉnh.
Chu Tự lờ mờ cảm giác đã gặp người này ở đâu rồi, một lúc sau mới nhớ ra là người vệ sĩ ở quán bar lần trước.
Triệu Tư Kiều cũng nhìn thấy cô.
Chu Tự hơi dừng bước, nhưng rồi đi nhanh lên: “Cửa chính ở chỗ nào?”
Triệu Tư Kiều không kịp phản ứng, giơ tay chỉ vào một lối: “Đi thẳng, quẹo trái rồi quẹo phải.”
“Tôi có chút việc phải đi trước, cô mau vào trong tiếp họ đi.”
“Này! Cô đi đâu?”
Chu Tự không trả lời, cô chạy luôn ra ngoài.
Vòng qua hết các hành lang rắc rối, cho đến khi trước mặt xuất hiện cánh cửa to viền vàng, cô mới thả chậm bước chân. Cách một tấm kính màu trà, cuối cùng cô cũng thấy bóng lưng anh.
Chu Tự thầm thở phào một hơi, cô nghe tiếng giày cao gót của mình gõ từng tiếng trên sàn nhà lát đá hoa cương, mà cứ tưởng như đang gõ từng nhịp lên trái tim mình.
Cô đẩy cửa ra, anh đang chăm chú hút thuốc, chẳng hề nhận ra tiếng động sau lưng mình.
Chu Tự nhìn sang, thấy tay còn lại của anh đang thả lỏng bên người, bèn cổ vũ chính mình, bước lên trước, len các ngón tay vào bàn tay anh, dừng vài giây rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Hạ Nghiễn Châu hơi xoay người, anh chỉ nghiêng sang nhìn cô chứ cũng chẳng nói năng gì.
Chu Tự ngước mắt nhìn anh: “Cứ tưởng anh đi rồi.”
“Hút hết điếu thuốc này.”
“Anh… đang chờ em hả?”
“Không có.”
Chu Tự hỏi tiếp: “Tự anh lái xe đến à?”
“Không phải.” Anh nhìn cô, bàn tay đặt bên người vẫn thả lỏng, để cô tùy ý cầm nắm, anh không rút tay ra, nhưng cũng không nắm lại.
Lòng bàn tay Chu Tự đã toát mồ hôi rồi, nhưng cô vẫn mặt dày hỏi tiếp: “… Có tiện đưa em về được không?”
Hạ Nghiễn Châu chẳng nói năng gì, anh cúi đầu rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, thở nhẹ một hơi. Khói thuốc lởn vởn quanh khuôn mặt anh, dưới nét vẽ của ánh trăng, mặt mày anh rõ nét, đẹp đẽ như được điêu khắc tỉ mỉ.
Giờ đã là nửa đêm rồi, không biết trời lặng gió từ khi nào, bầu không khí lạnh lẽo và ẩm ướt quấn lấy cả người mình.
Hạ Nghiễn Châu quăng điếu thuốc vào thùng rác ngay đó: “Không tiện.”
Tim Chu Tự như bị gõ một phát, cô thả tay ra, nhưng vừa buông tay anh ra, là anh đã lập tức nắm chặt tay cô. Tim Chu Tự như được chơi tàu lượn siêu tốc, liên tục đánh thùm thụp.
Anh nhìn cô hỏi: “Sao không chơi tiếp đi?”
Chu Tự nói: “Em ra tìm anh đó.”
Hạ Nghiễn Châu giơ bàn tay đang nắm chặt, lắc lư trước mặt cô: “Này có nghĩa là sao?”
Chu Tự nhìn vào mắt anh: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua họ để vào trong, vừa đến thì nhìn ai cũng đàng hoàng nghiêm chỉnh, nhưng khi bước ra thì lộ nguyên hình ngay, từ trên xuống dưới nồng nặc mùi rượu, nếu không ôm gái đẹp thì cũng đang nằm trong lòng trai đẹp thôi.
Hạ Nghiễn Châu né xa mấy người này, anh nắm tay Chu Tự bước xuống bậc thang, đi qua đường bên kia, ngay chỗ lan can sát bãi biển.
Ít nhiều anh cũng đoán được rồi, có lẽ đây là bước ngoặt trong mối quan hệ giữa anh và cô, vì thế mà tâm trạng anh thoải mái phơi phới như phong cảnh trước mặt họ, chỉ là gương mặt anh vẫn còn diễn nét căng thẳng.
Chu Tự nhìn anh, cô nghiêm túc nói rằng: “Cho dù không có anh ở đây, em cũng sẽ không giống như những người đó.”
Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Tại sao?”
Cô nói hết sức nghiêm túc: “Đã được tắm giữa biển lớn, thì làm sao mà còn đút đầu vào khe hồ nữa.”
Hạ Nghiễn Châu im lặng, hàng mày anh giãn ra, không nhịn được nữa mà nghiêng đầu nở nụ cười.
Anh nói: “Em chạy theo ra đây, chỉ muốn nói vậy thôi?”
Chu Tự lắc đầu: “Lần trước ở văn phòng anh, anh nói muốn nghe lời thật lòng.”
Cô im lặng vài giây, thật ra cô đang căng thẳng vô cùng.
Để bước đầu tiên thật sự rất khó khăn: “Em…”
Hạ Nghiễn Châu cuộn nhẹ yết hầu, anh không đành lòng làm khó cô, nhưng cô nhìn anh giữa cơn gió biển vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt với đôi mắt kiên định: “Hình như em, có chút yêu anh rồi.”
Hạ Nghiễn Châu lỡ cả nhịp thở, anh cúi đầu nhìn cô.
Gương mặt cô trắng trẻo sạch sẽ, chóp mũi đã ửng đỏ, giữa màn đêm âm u, đôi mắt trong veo của cô làm động lòng người.
“Nếu như anh vẫn chưa đổi ý, em muốn được ở bên anh.” Giọng của Chu Tự rất nhẹ, nhưng chắc chắn hơn bao giờ hết, đồng thời giọng nói ấy cũng không bị át bởi những âm thanh ồn ào xung quanh: “Còn về tương lai, em vẫn chẳng có chút niềm tin vào nó, nhưng có một câu anh nói rất đúng, nếu em chẳng thể hiểu được lòng người ta, thì em nên nghe theo cảm giác của mình hơn.” Cô dừng lại: “Bây giờ thì… đúng thật là em khá để tâm đến anh.”
Ánh mắt Hạ Nghiễn Châu dịu dàng, anh nhìn cô thật lâu, rồi lẩm nhẩm: “Thật không?”
Chu Tự gật đầu, cô và anh nhìn nhau, muốn cười lên đấy, nhưng vừa muốn nhếch môi cười thì lại thấy khóe mắt nóng bừng, bèn bặm môi một cách đáng thương, “Mẹ bảo em rằng, phải có một trái tim rộng rãi kiên cường, mọi việc đều phải dựa vào chính bản thân mình, không được ỷ lại bất cứ ai. Nhưng bà cũng có nói, xui xẻo chỉ trong một chốc mà thôi, dặn em phải kiên trì, đợi đến khi qua hết cơn bỉ cực thì sẽ đến hồi thái lai.” Cô hít hít mũi: “Nhưng mà suýt thì em quên mất, bà cũng bảo em rằng, nếu như gặp người trong lòng, có thể dũng cảm để yêu người đó.”
Mặt mày Hạ Nghiễn Châu thả lỏng, anh nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng chưa được bao lâu thì đã tắt nụ cười, hàng mày anh nhíu chặt vì kích động. Anh ngóng nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt sâu thẳm ấy là tất cả những gì dịu dàng nhất, có mến mộ, có thương tiếc và có cả cảm kích. Phức tạp vô cùng.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, chỉ là một cái chạm nhẹ, rồi lại nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Chu Tự nói: “Em bằng lòng đánh cược một lần nữa, cược vận số của em không thể xui xẻo mãi vậy được.”
“Ừm.” Anh nhẹ giọng trả lời cô.
“Mọi chuyện đã qua hết rồi, đúng không?” Câu này như thể cô đang tự hỏi chính mình hơn.
Đi lại trên con đường đó không phải do cô dũng cảm hay thế nào, chẳng qua do người ấy là anh mà thôi.
Cô thẳng thắn nói hết câu, cả người cô gồng cứng lên vì tay chân lạnh toát, đến nỗi khiến cơ thể run lẩy bẩy.
Hạ Nghiễn Châu: “Hết rồi hả?”
Chu Tự hít hít mũi, gật đầu.
Hạ Nghiễn Châu giơ tay xoa đầu cô vài cái, chốc sau, bàn tay anh đưa ra sau, kéo cổ cô rồi ôm cả người cô vào lòng. Lồng ngực anh được lấp đầy, mà anh chẳng hề nhận ra, anh chưa từng ôm cô bằng sức lực mạnh mẽ đến vậy.
Giọng anh trầm thấp: “Anh vui lắm.”
Như thể nhận ra cả người cô run rẩy, Hạ Nghiễn Châu rút áo khoác đang bị cô đè lên, mở vạt áo ra, nhét cả người cô vào đó.
“Tiểu Tự.” Anh gọi cô như thế: “Anh nghiêm túc với em đó.”
Chu Tự bất giác nắm chặt phần vải áo vest sau lưng anh, cổ họng cô như bị nghẹn gì đó khiến cô chẳng cách nào thở nổi, và cũng chẳng tài nào giải thích được những uất ức thình lình dâng trào trong cô.
Trừ mẹ cô ra, chẳng có người thứ hai gọi cô như thế.
Hạ Nghiễn Châu nói một cách chậm rãi: “Coi như đây là một mở đầu mới đi, chúng ta bắt đầu lại nhé?”
Chu Tự: “Ừm.”
“Em và anh đều đã qua cái tuổi chơi đùa bậy bạ, về tương lai cùng em, anh đã suy nghĩ cặn kẽ, anh cũng tin rằng em đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định như hôm nay, anh không muốn trở thành người mở đèn mỗi khi về nhà nữa, anh hi vọng mỗi lần mở cửa, cả ngôi nhà sẽ sáng bừng, và có em ở đấy.” Anh vuốt mái tóc cô: “Cuộc sống sau này có lẽ sẽ không giống như những thước phim đã được qua bộ lọc, sẽ có khuyết điểm, có cãi vã, anh mong chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, đối xử thẳng thắn và chân thành với nhau.”
Chu Tự vùi cả khuôn mặt trước ngực anh, cô gật đầu, rồi lại chậm chạp ngẩng mặt nhìn, “Nhưng mà, em không tự tin.”
“Cứ từ từ thôi.”
Chu Tự nhìn anh: “Có thể điều này không công bằng với anh, nhưng em không thể bất chấp tất cả, em cũng sẽ ích kỷ, sẽ tính toán thiệt hơn, chỉ dành cho anh một chút… nhiều một chút xíu mà thôi.”
Anh cười cười nói: “Vậy là đủ rồi. Cứ yêu thương bản thân mình đã, còn thừa ra thì lại dành cho anh.”
Câu trả lời này không thể nào xoi mói được, đồng thời nó cũng giúp cô dẹp sạch những lo âu và băn khoăn còn vướng lại. Không biết vì sao mà đôi mắt Chu Tự giăng đầy sương mờ, cô lập tức cụp mắt, một lúc sau mới nhón chân hôn lên cằm anh.
Hạ Nghiễn Châu ôm eo cô, hôn cô thật sâu. Anh đã trông chờ khoảnh khắc này quá lâu rồi, những vướng mắc giữa anh và cô, đã có sớm hơn cô biết rất lâu, nếu đã có thể bù đắp cho những tiếc nuối, thì một chút hay toàn bộ có gì mà phải gấp gáp đâu.
Anh nhắm đôi mắt lại, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi cô.
Mặt biển ngoài xa tĩnh lặng, màu biển hòa làm một với sắc trời. Vạn vật như chìm vào giấc ngủ say.
Xe của anh đang dừng ở bãi đậu xe gần đó, hai người ôm nhau đi ra đó. Còn chưa đến gần mà đèn đã sáng lên, xe đã được khởi động.
Hạ Nghiễn Châu mở cửa hàng ghế sau cho Chu Tự, đợi cô ngồi xuống đàng hoàng anh mới vòng tay đóng cửa, rồi mới đi vòng qua chỗ bên kia.
Trịnh Trị vừa chào hỏi Chu Tự xong, thì quay sang hỏi: “Giám đốc Hạ, đi đâu?”
Hạ Nghiễn Châu trả lời là địa chỉ nhà của Chu Tự.
Chiếc xe vững vàng chạy dọc theo đường bờ biển, máy sưởi mở vừa đủ, chẳng bao lâu là cơ thể của Chu Tự đã ấm áp lên. Chỗ cô ngồi vừa hay thấy được chỗ trên ghế phụ, trên ghế có một bó hoa hồng, tạo kiểu và phối màu nhìn khá là quen.
Cô quay sang nhìn Hạ Nghiễn Châu.
Hạ Nghiễn Châu cũng nhận ra, anh rướn người lấy bó hoa đưa sang cho cô: “Chiều nay ghé tiệm hoa tìm em, mà không thấy, thấy có bó hoa nhìn cũng đẹp nên mua luôn.”
Chu Tự ôm bó hoa hồng: “Tặng em à?”
Hạ Nghiễn Châu gật đầu: “Thì vốn định tiệc xong sẽ ghé nhà em.”
Chu Tự nghe anh nói thì bỗng nhớ ra, cô vẫn thấy nghi hoặc: “Sao vừa nãy anh vào chung với mấy người đó vậy?” Sợ sẽ ảnh hưởng không hay đến anh, nên cô bỏ bớt chữ “mẫu nam”.
“Không biết nữa. Ban đầu thấy em đi vào phòng đối diện, rồi có một tốp đàn ông đi vào nên đi xem thế nào.” Anh tả qua loa, rồi nhìn cô, biểu cảm vẫn không được vui: “Vừa bước vào là cái bà đó kêu anh vô hàng.”
Chu Tự lầm bầm: “Nghe lời lắm mà.”
“Em vẫn thấy không vui?” Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Cản trở em chọn người đẹp à?”
“Em đâu có dám.” Chu Tự cúi đầu ngắm bó hoa trong tay, “Rốt cuộc sao mà anh thích hoa hồng thế?”
Hạ Nghiễn Châu nhìn sang.
Chủ đề tự nhiên nhảy vọt, nhưng anh vẫn theo kịp tư duy của cô, đáp: “Có thể thẳng thắn biểu đạt tình cảm.”
Chu Tự thầm vui, cô hỏi tiếp: “Anh biết được những giống hoa hồng nào?”
“Không phải giống nhau hết hả?” Hạ Nghiễn Châu hất cằm: “Loại này là giống gì?”
“Cao Nguyên Hồng.”
Hạ Nghiễn Châu không nói gì nữa.
Chủ đề dừng lại ở đó, trong xe yên tĩnh hẳn.
Chu Tự ngắm bó hoa đến thất thần.
Cánh tay Hạ Nghiễn Châu gác trên chỗ để tay ở giữa, thỉnh thoảng lại x** n*n cổ tay của cô, ngón tay mân mê lòng bàn tay mềm mại, kiềm lòng không được mà nhéo một cái: “Nghĩ gì đó?”
Chu Tự lắc đầu, rút tay ra, ngắt những cành lá bị héo trên bó hoa. Cánh hoa hồng rất dễ bị úa, trừ khi người trồng hoa phải chăm chút nó bằng cả tấm lòng.
Cô nhặt hết lá héo bỏ đi, đóa hoa lại xinh tươi như vừa mới hái xuống.
“Tặng anh.” Chu Tự đưa nhành hoa đó cho Hạ Nghiễn Châu.
Hạ Nghiễn Châu giơ tay cầm lấy.
Chu Tự cười nói: “Hi vọng nó ở với anh thì có thể nở tươi lâu hơn một chút.”
Hạ Nghiễn Châu khựng lại, anh lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của cô, bèn quay sang nhìn cô, rồi trả lời một cách trịnh trọng: “Hoa rất xinh. Yên tâm nhé.”
Xe dừng lại ở con hẻm nhỏ gần nhà Chu Tự, đèn xe soi sáng, dưới đất toàn là ổ gà ổ voi lồi lõm nhấp nhô.
Hạ Nghiễn Châu lấy túi đồ dùng cá nhân trên xe, rồi bảo Trịnh Trị về trước, sáng mai lại đến đón anh. Hiển nhiên anh đã chuẩn bị đầy đủ để ở lại.
Đã lâu rồi hai người không ở với nhau, tim Chu Tự đánh liên hồi, vừa căng thẳng lại vừa mong ngóng, rồi lại thêm nỗi sợ hãi mơ hồ.
Cô chỉ biết cắm đầu đi, đi được nửa đường thì Hạ Nghiễn Châu nắm tay dắt cô theo. Anh không nói gì hết, chỉ quay sang nhìn cô một lúc rồi nhếch môi, xong lại nhìn đường đi tiếp.
Hai người lần lượt bước vào tòa nhà cũ kỹ, đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu đã mờ tối lắm rồi.
Mở cửa vào nhà, đèn hành lang sáng bừng.
Chẳng ai nói gì cả, bầu không khí cứ như thể đang mịt mù gì đó, chỉ cần đợi một mồi lửa, thì sẽ lập tức nổ tung.
Chu Tự cúi đầu thay giày thì thấy Hạ Nghiễn Châu đã quen đường quen nẻo lấy đôi dép trong nhà của nam từ tủ dép ra thay, rồi lại thấy anh cởi áo khoác và áo vest, lần lượt mắc lên giá áo. Giá áo đó có ít mối mắc đồ, bên cạnh là áo len màu gạo của cô, chiếc áo nho nhỏ bị áo khoác anh che hơn nửa, như hình ảnh hai người đang ôm chặt lấy nhau, hành động quá mức thân mật.
Cô không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh, ai ngờ anh cũng đang nhìn mình, dưới ánh đèn dịu êm, đôi mắt của anh đen láy như mực.
“Lén lút thậm thụt gì đó?” Anh thong dong cởi cúc áo ngay cổ tay, giọng anh rất nhẹ, nhưng lại có cảm giác khàn khàn.
Chu Tự: “Không có.”
Hạ Nghiễn Châu xắn tay áo, bước đến gần cô: “Mắt em nhìn anh cứ như thể anh nuốt được em vậy.” Hành lang nhỏ hẹp, anh bước đôi bước là đã đến trước mặt cô.
“…” Chu Tự trả lời theo anh: “Anh đói không?”
“Có gì ăn được không?” Anh cúi đầu hôn cô, không hề báo trước.
Bó hoa hồng đó rơi dưới đất.
Chu Tự đứng im như bị điểm huyệt.
Thậm chí anh vẫn đang xắn tay áo, chỉ hơi khom lưng, áp vào môi cô, tầm hai giây sau, lưỡi cũng đệm ở dưới, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi của cô.
Cạnh Chu Tự không có gì để cô bám vào, nên đi lùi ra sau vài bước, vấp phải gì đó làm cô mất thăng bằng lắc lư không vững. Có đôi tay kịp thời đỡ cô, tay áo anh đã xắn lên rồi, để lộ cánh tay rắn chắn mạnh khỏe, quấn chặt lấy vòng eo thon gọn mềm mại của cô.
Chu Tự đáp trả nụ hôn của anh một cách bị động, cô ngả lưng ra sau, eo cô sắp cong hẳn một góc vuông, mà anh thì cứ khom người đè xuống, phối hợp với cô một cách hoàn hảo.
Chu Tự: “Đợi đã…”
“Cái gì?” Anh áp lên môi cô lầm bầm, khiến cho nụ hôn trở nên còn thân mật hơn, từ khóe môi đến mang tai, rồi dừng lại ở sau gáy cô.
Xung quanh tĩnh lặng, phóng đại tiếng hôn m*t ướt át của họ.
Có thứ gì đó cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể Chu Tự mà cô chẳng cách nào kiềm chế nó. Khiến cho chính cô chẳng còn phản ứng nhanh nhẹn nữa.
Hạ Nghiễn Châu không hài lòng, anh hơi thả ra, nhìn vào mắt cô: “Bản lĩnh ngoài đường lúc nảy đâu hết rồi?”
Sao mà giống nhau cho được. Một bên là hôn thôi, còn một bên nụ hôn chỉ mới là sự bắt đầu. Mặc dù chẳng biết đã bao lần bên anh, nhưng hôn nay lại rung động lòng người hơn bao giờ hết, vừa khao khát lại vừa sợ sệt.
Lồng ngực Chu Tự dồn dập, cô nhân cơ hội lùi ra sau, rồi mới phát hiện rằng không biết anh đã cởi hết nút áo sơ mi từ khi nào, cái để che chắn cũng đã xa rời vị trí từ lâu rồi, lắc lư theo từng bước đi, nửa che nửa cởi chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hai mắt Hạ Nghiễn Châu tối đi.
Chu Tự tốn công khép chặt áo sơ mi: “Em đi tắm cái đã.”
Cô vòng qua người anh chạy vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại.
Nhanh lẹ cởi hết đồ ra, mở vòi sen lên, thì thấy mình đã ướt đẫm rồi. Sợ mình ngại ngùng quá trớn, nhưng lát nữa thì lại điên cuồng không thể tự khống chế bản thân.
Cô cắn muốn nát môi để nhắc bản thân mình phải dè dặt một chút, đứng giữa làn nước ấm áp, cô nhanh chóng gội đầu tắm rửa.
Không lâu sau, hai tiếng gõ cửa vang lên, qua lớp thủy tinh mờ mờ là hình bóng của Hạ Nghiễn Châu.
Chu Tự tắt vòi sen.
Hạ Nghiễn Châu dựa vào khung cửa: “Đã trễ lắm rồi, làm phiền hãy biết trân trọng thời gian với.”
Chu Tự nói: “Em xong liền đây.”
“Tắm chung?”
Chu Tự: “Không đâu.”
Hạ Nghiễn Châu không nói gì nữa, anh đi lòng vòng trước cửa một lúc rồi bỏ đi ra ngoài.
Chu Tự không hề cố ý kéo dài thời gian, bèn nhanh chóng tắm sạch bọt xà phòng trên người, túm đuôi tóc vắt cho ráo nước. Còn chưa kịp khóa vòi sen, thì phòng khách đã vang chuông điện thoại.
Chu Tự nghe kỹ thì nhận ra là điện thoại của mình, bèn la lên nói vọng ra ngoài: “Nghe điện thoại giúp em với.”
“Không tiện lắm.” Một lúc sau anh mới trả lời.
“Ai vậy?”
Anh không đáp, chỉ có tiếng bước chân càng gần hơn, bóng trắng ấy lại in trên cửa thủy tinh: “Mở cửa đi, đưa cho em nè.”
Tiếng chuông vẫn chưa dứt, giờ này rồi thì hẳn là Triệu Tư Kiều.
Chu Tự chẳng hề đề phòng, cô mở khóa, giơ tay lấy điện thoại.
Hơi lạnh từ bên ngoài thổi vào tấm cửa kính.
Cô vừa thấy trên điện thoại hiện ba chữ Hạ Nghiễn Châu là trái tim tê dại ngay. Ngẩng đầu nhìn thì anh đã thong dong tựa vào cửa, khóe môi anh vẫn còn vương nụ cười, cứ như đang thưởng thức vậy đó, ánh mắt anh chu du trên người cô, hết đi luôn, rồi lại đi xuống.
Anh xăm soi với đôi mắt mang tính xâm lược khiến Chu Tự cảm thấy k*ch th*ch vô cùng, cô hít một hơi thật sâu, quyết thôi không che chắn làm gì: “Anh chơi cái trò gì mà con nít thế.”
“Chẳng phải vẫn gạt được em à.:
Chu Tự cong môi: “Vậy anh vào, hay là em đi ra.”
“Đều được hết.”
Chu Tự bước lên mà chẳng hề do dự, cô giơ tay túm cổ áo sơ mi của anh, hơi dùng sức kéo anh về hướng mình. Hạ Nghiễn Châu bất giác nhướn mày, anh không vùng vẫy, cứ để mặc cho cô kéo anh vào.
Chu Tự nhìn vào mắt anh, lùi ra sau, cho đến khi cả cơ thể cô lại lần nữa được bao bọc trong hơi ấm, sau lưng cô ướt đẫm nước, bất giác đã đứng dưới vòi hoa sen.
Hơi nóng trong nhà tắm giăng mịt mờ, còn tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
Cô sạch sẽ như mảnh sứ trắng, còn anh thì quần áo vẫn chỉnh tề.
Cả người cô thì ướt đẫm, còn anh thì quần áo vẫn khô ráo, không một nếp nhăn.
Đôi mắt Hạ Nghiễn Châu mê ly, anh không nhịn được mà lăn yết hầu, phản xạ từ thị giác sắp phá vỡ cả lý trí.
Anh tiến lên nhưng lại bị ngón tay cô chặn trước ngực: “Người đó miêu tả có đúng không?”
Hạ Nghiễn Châu khàn giọng: “Ai?”
“Bảo là kỹ thuật anh đỉnh lắm.”
“Mặc dù hơi mơ hồ.” Anh nhìn cô: “Nhưng ngày đầu em mới quen anh à? Giả ngu gì nữa?”
“Nhưng không hiểu được hết.”
Hạ Nghiễn Châu thấy cô gan cùng mình, đang cố ý khiêu khích anh đây. Anh nắm chặt ngón tay đó, bước đến gần cô, giơ tay ngang người cô để thử nhiệt độ nước: “Em muốn hiểu bằng cách nào?”
Chu Tự cắn môi, nhìn anh bằng đôi mắt mờ sương: “Quỳ xuống thử?”