Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 35

Sáng sớm ngày thứ ba Chu Tự đáp máy bay đến thành phố Lâm, Hạ Nghiễn Châu đến đón cô.

Giữa dòng người qua lại tấp nập, nhưng vừa nhìn là cô đã thấy hình bóng người đàn ông đứng giữa sân bay rộng lớn, vẫn là bộ vest phẳng phiu, khoác ngoài là áo khoác phao cổ đứng kiểu dáng Harrington màu đen, khiến cho đôi chân được che dưới quần tây nhìn càng thẳng thớm và dài hơn,

Trái tim Chu Tự cứ mắc ngang ở cổ họng, vốn cô đang đi rất nhanh, nhưng vừa thấy anh thì đã giảm tốc độ, bỗng dưng lại thẹn thùng cố kiềm chế.

Đứng nhìn từ xa đã thấy khuôn mặt tươi sáng của anh, ngũ quan góc cạnh rõ ràng và loáng thoáng nụ cười trên môi, nổi bật giữa dòng người vội vã.

Hạ Nghiễn Châu lặng lẽ cười nhìn cô đến gần: “Mới mấy ngày không gặp, mà trở nên xa lạ rồi à?”

Chu Tự mím môi cười: “Quen chứ.”

“Đã ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.”

“Đi thôi.” Hạ Nghiễn Châu đưa tay xách hành lý cho cô, xoay người đi ra ngoài, nghe tiếng cô chạy bước nhỏ theo anh, tiếp đó là bàn tay xuôi theo người được một bàn tay mềm mại nắm lấy. Anh theo tìm thức nắm chặt tay cô.

Đợi thang máy xuống đến bãi đỗ xe, hai người vẫn không nói gì với nhau, đứng giữa chốn đông người, Chu Tự ngước mắt, nhìn bóng anh in trên cửa thang máy.

Cửa thang máy mở ra, Chu Tự đi theo anh vào trong, mọi người ở sau cũng lục tục đi vào, hai người bị dồn vào trong góc, lưng cô dán vào ngực anh. Xuống đến tầng B1, những người đó là ùa ra như bầy ong vỡ tổ, trong thang máy chỉ còn lại hai người họ.

Thang máy xuống tiếp.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Chu Tự xoay người, ôm chặt eo anh.

Cô làm mạnh đến nỗi Hạ Nghiễn Châu va vào tường thang máy, vừa định nói chuyện thì cô đã ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Hạ Nghiễn Châu thả lỏng cơ mặt, tay anh áp vào ót cô, hé môi, đáp lại nụ hôn của cô.

Thang máy xuống thêm một tầng lâu lắm thì chừng mười mấy giây, mặc dù vẫn chưa tận hứng, nhưng cũng đành phải buông ra.

Hạ Nghiễn Châu cười cười nhìn người con gái trong lồng mình: “Vừa nảy em không nói chuyện, còn tưởng em hết thân với anh rồi.”

“Thân, thân lắm đó chứ.” Chu Tự nhìn anh: “Ngoài đường nhiều người, em ngại.”

Hạ Nghiễn Châu hất cằm, chỉ vào camera: “Đầu bên kia cũng nhiều người.”

“Dù sao em cũng xoay lưng lại, người ta có thấy cũng chỉ thấy mặt anh thôi.”

Nét tinh nghịch trong đôi mắt cô khiến Hạ Nghiễn Châu bất giác bật cười, anh v**t v* mái tóc mềm mượt và bên má nhẵn mịn của cô, không ngờ đây là cảm giác khi được bên cạnh cô.

Trước giờ anh cứ ngỡ rằng tính cô lạnh nhạt, thiếu nhiệt tình khi giao tiếp với mọi người, bây giờ chỉ thấy cô mềm mại tựa miếng bọt biển có thể bóp ra cả nước. Anh không kiềm lòng được mà quay sang nhìn cô, đôi mày, sống mũi cao thẳng và cả khóe môi cong cong cùng hàm răng trắng đều tăm tắp.

“Nhớ anh không?” Anh hỏi nhỏ.

“Nhớ chứ.” Cô hỏi lại: “Còn anh?”

“Nhớ lắm.”

Trước giờ Hạ Nghiễn Châu chưa bao giờ kiệm những lời hay ý đẹp, anh ấn nhẹ lên môi cô, rồi ôm cô ra khỏi thang máy.

Sáng nay có một cuộc họp quan trọng, đưa cô đến chỗ Giang Nhiêu rồi là anh phải về ngay.

Ngoài trời trong veo ngập nắng, trên bầu trời xanh trong kia, từng áng mây như thể biết cười.

Hiếm có ngày thời tiết ở thành phố Lâm lại đẹp như vậy.

Chu Tự nhìn ra cửa sổ xe, lần này về cô đã chẳng còn ghét thành phố này đến thế rồi.

Hạ Nghiễn Châu mở một chai nước ép đưa cho cô, cô nhận lấy rồi thử uống một ít, là nước ép thơm tươi mát. Nhìn sang thân chai, trên đó có ghi không thêm thành phần khác, bèn hỏi anh: “Sao trên xe anh lại có mấy chai này?”

“Cháu gái để lại đó.”

Chu Tự nhớ ra: “Bé con mà nói với anh, kẹo phải ngậm để ăn, vậy thì vị ngọt sẽ lâu hơn đó hả?”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Em còn nhớ à.”

“Đương nhiên rồi.” Cô không nói tiếp, dù sau đó cũng là những hồi ức đau thương. Cuối cùng cũng biết tại sao mình lại căm ghét thành phố này đến thế, vì nó cứ khiến cô vô thức nhớ lại những chuyện không hay đã xảy ra.

Nhưng mà, bên cạnh cô lại ấm áp, anh nắm tay cô thật chặt. Hình như, mọi chuyện đã qua rồi.

Chu Tự quay sang cười với anh, cô lại uống nước ép, nước ép có vị ngọt thanh, khiến cô thích lắm.

Hạ Nghiễn Châu nhận ra tâm trạng cô đã tốt lên, nên cố tình chọc cô: “Có vẻ sau này muốn mua đồ ăn vặt phải mua hai phần, một phần dỗ con nít, phần còn lại để dỗ dành em.”

Chu Tự vờ cười: “Cảm ơn Giám đốc Hạ.”

Hạ Nghiễn Châu kéo tay cô: “Vinh hạnh quá.” Rồi nói tiếp: “Em ở thành phố Lâm mấy ngày? Tranh thủ thời gian dắt em đi chơi với cháu gái anh.”

“Cô bé hẳn là dáng yêu lắm, nhưng mà…” Chu Tự ngập ngừng: “Có phải đường đột quá không?”

“Yên tâm, anh chị họ anh ở riêng, không cần phải áp lực.”

Xe chạy lên đường vành đai, ở trên cầu là đã thấy được tầng cao tòa nhà Giang Nhiêu ở.

Chu Tự nhét chai nước uống dở vào túi, chỉ cho anh: “Vòng qua đây là tới rồi.”

Hạ Nghiễn Châu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Định bán căn nhà đó thật à?”

“Còn gì đâu mà phải do dự, công ty cần vốn xoay vòng, mà em cũng không có dự định quay về đây, để không đó thì chi bằng bán lấy tiền.”

“Thật ra…”

Chu Tự nhéo tay chặn lời anh: “Em giải quyết được mà.” Cô nói rất thẳng thắn: “Đã thấy có lỗi lắm rồi, bên em không tính làm tiếp vụ trang trí tiệc cưới, nhưng Triệu Tư Kiều cứ kéo dài chưa dứt ra, thật ra là đang đợi đến hạn hợp đồng, phần nữa là hi vọng thu nhập tạm thời có thể đỡ phần nào cho tụi em.”

Hạ Nghiễn Châu cũng chẳng bất ngờ: “Nên là, em thấy đang lợi dụng anh?”

Chu Tự gật đầu đầy áy náy.

Hạ Nghiễn Châu cười cười: “Anh hưởng lợi là được rồi.”

Một câu nói thôi nhưng ít nhiều đã an ủi cô.

Chu Tự thầm nghĩ, cứ như có phép thuật vậy đó, hình như anh đâu có giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng thi thoảng vài câu lại có thể khiến cô an lòng.

Trước khi xuống xe, cô rướn người sang hôn anh: “Lái xe cẩn thận.”

Hạ Nghiễn Châu lại gần, vỗ nhẹ vào má cô rồi nói: “Chút nữa gọi nhé.”

Chu Tự và Giang Nhiêu hẹn nhau ở công ty môi giới ở con đường kế bên, thật ra mấy hôm nay Giang Nhiêu đã bàn bạc gần như xong rồi, chỉ có điều đối phương vẫn còn muốn được bớt chút tiền.

Chu Tự rất phóng khoáng, quả quyết giảm bớt mười nghìn đồng, đồ điện và nội thất trong nhà cũng tặng cho người ta luôn.

Căn nhà đó cô chưa ở được bao lâu, chỉ cần dọn dẹp một lượt, là như mới thôi. Đối phương rất hài lòng, lập tức ký hết các giấy tờ liên quan, sau đó chỉ cần hoàn thành các thủ tục sau và đi tiền nữa thôi.

Xong xuôi thì mới đến trưa, Chu Tự và Giang Nhiêu đi ăn ở quán lẩu Trùng Khánh trước đây hay ăn, sau đó thì đi dạo lung tung.

Chu Tự mua cho mình và Giang Nhiêu mỗi người một cái áo khoác phao hai mặt, đi ngang qua cửa hàng nội y, thấy trong tủ kính trưng bày có một chiếc đầm ngủ bằng lụa rất đẹp, thế là mua luôn.

Giang Nhiêu khuấy trà sữa: “Không thử trước à?”

“Không cần phiền vậy.” Cô xách túi, tay kia ôm tay Giang Nhiêu: “Lên lầu ba dạo một vòng.”

“Mấy mẫu này giờ mình còn không dám nhìn, ngay bụng mang hẳn hai cái phao bơi, soi gương cũng thấy mình thấy ghê.”

Chu Tự quay sang đánh giá cô bạn: “Đâu có đến nỗi thế, nhưng mà có hơi mập hơn lần trước một chút, nhưng vẫn xinh lắm.” Cô chọc bạn: “Đừng nói có đứa thứ ba rồi nha.”

Giang Nhiêu gào lên: “Mau phỉ phui cái mồm.”

“Phì phì phì.” Chu Tự học theo cô bạn.

“Thêm đứa nữa thì giết mình luôn đi.” Giang Nhiêu không nén được mà xả với bạn thân: “Cuộc sống của mình bây giờ chẳng thể nào dành hoàn toàn cho mình, ngoài chồng ra thì là con, cũng không thể thay đổi trạng thái hiện tại, vì vốn chẳng có ai thay mình được. May lắm là chồng đi làm con đi học mới có thể nghỉ ngơi một chốc, cũng chỉ có một ly trà sữa hoặc một ly nước có gas mới có thể khiến mình thấy an ủi hơn.”

Chu Tự ôm vai cô bạn, nói: “Nhưng mà, nuôi dạy con cái hẳn là hạnh phúc lắm nhỉ.”

“Đúng rồi. Tiền đề là, cậu phải có kinh tế tốt và một người chồng xứng chức.”

“Vậy Lưu Sấm thế nào?”

Giang Nhiêu: “Thì miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”

Chu Tự gật gật đầu.

Giang Nhiêu không muốn lan tỏa quá nhiều năng lượng tiêu cực: “Không nói mình nữa. Dạo này cậu thế nào rồi?”

“Tốt lắm đấy.” Chu Tự thoáng do dự, rồi quyết định chia sẻ về công việc trước: “Làm lại nghề cũ rồi, làm mình thấy vui sướng lắm kìa, mặc dù hiện tại vận hành chưa được suôn sẻ lắm, nhưng cứ từ từ.”

“Mừng thay cho cậu thật đấy!” Giang Nhiêu hỏi: “Lần này cậu ở lại mấy hôm?”

“Ba ngày.”

“Vậy vừa kịp họp lớp tối ngày mai.” Thấy Chu Tự muốn từ chối, cô bạn lập tức giơ tay chặn môi cô: “Nhất định phải đi. Đây là mệnh lệnh.”

Hai người đi dạo trung tâm thương mại hết cả buổi chiều, Giang Nhiêu định bảo Chu Tự tới ở nhà cô, nhưng Chu Tự đã nhẹ nhàng từ chối rồi. Một là không tiện lắm, hai là vali còn để trên xe Hạ Nghiễn Châu, lâu rồi cả hai không gặp nhau, tạm trọng sắc khinh bạn lần này đã.

Hẹn xong thời gian và địa điểm họp lớp ngày mai, hai người tạm biệt nhau trước cửa trung tâm thương mại.

Đã bốn giờ rưỡi chiều rồi, Chu Tự còn định đi dạo đâu đó chút nữa, vừa hay Hạ Nghiễn Châu gọi đến hỏi cô đang ở đâu.

Chu Tự gửi định vị cho anh, mua một ly cà phê trên đường vừa uống vừng đợi.

Trời mùa đông ngày ngắn, bầu trời cũng dần tối đi.

Khi ánh dương cuối cùng khuất bóng sau đường chân trời, nhiệt độ cũng nhanh chóng xuống thấp.

Chu Tự lạnh toát cả tay chân, khi cô bắt đầu suy nghĩ có nên vào trong trung tâm thương mại đợi không thì chiếc Bentley màu đen dừng ngay cạnh cô.

Hạ Nghiễn Châu ngồi một bên ở hàng sau, từ trong xe rướn người mở cửa cho cô.

Chu Tự nhanh chóng chui vào xe, nhiệt độ ấm áp bao bọc cơ thể.

“Sao lại ngờ nghệch ra đường đứng đợi thế?” Hạ Nghiễn Châu vừa nói vừa nhướn người chỉnh điều hòa sang chỗ cô.

“Thật ra cũng không lâu, em không lạnh.”

Hạ Nghiễn Châu quay sang nhìn cô, “Không lạnh thật?”

“Thật mà.”

Anh nói bằng khẩu hình miệng: “Mạnh miệng.”

Chu Tự mím môi cười, ngại còn Trịnh Trị đang lái xe, cô lén đưa bàn tay lạnh lẽo mò vào trong áo vest của Hạ Nghiễn Châu, áp lên eo anh.

Hạ Nghiễn Châu cũng dần cảm nhận được cái lạnh trên người cô, nhưng anh không cản, xòe bàn tay ra, ý bảo cô đưa tay kia đây.

Chu Tự hơi nghiêng người sang chỗ anh, nắm tay lại đặt vào lòng bàn tay anh, chẳng bao lâu thì hơi ấm đã lan tràn khắp cơ thể, chậm rãi xua tan cơn run lẩy bẩy không khống chế được.

Bàn tay đang áp trên eo anh, cách lớp vải áo sơ mi xịn mịn, vẫn cảm nhận được cơ bắp săn chắc của anh. Đầu ngón tay cô bất giác v**t v* đi lên trên, nhưng đã bị cánh tay Hạ Nghiễn Châu giữ lại ngoài áo vest, anh nhìn sang cô, ý bảo cô đừng quậy nữa.

Chu Tự cũng nghiêm chỉnh hơn, nhưng chẳng được bao lâu, khi mu bàn tay cô không còn bị anh giữ chặt nữa, thì lại bắt đầu giở trò với cái eo của anh, không chỉ vậy mà còn ngắt một phát.

Hạ Nghiễn Châu sợ ngứa, anh uốn éo theo phản xạ: “Cố ý đúng không?” Thấy cô muốn rụt tay về, anh vội vàng giữ lại: “Cởi áo ra cho em sờ nhé.”

Vốn trong xe đã im lặng, cô lên xe rồi hai người cũng chẳng nói gì nhiều, anh nói chuyện không lớn tiếng, nhưng đủ nghe rõ từng câu từng chữ. Chu Tự nhìn gương chiếu hậu trong xe theo phản xạ, chỉ thấy Trịnh Trị nhìn thẳng vào đường đi trước mặt với anh mắt kiên định, không để tâm đến cái khác.

Hai má Chu Tự vẫn đỏ ửng lên.

“Tòa nhà này xây xong rồi à?” Cô chỉ một tòa kiến trúc bên ngoài, nói xong cô mới phát hiện còn ngại hơn nữa, chỉ đành nhìn sang Hạ Nghiễn Châu, ra vẻ yếu đuối nói nhỏ với anh: “…Bây giờ mình đi đâu?”

Thấy hai má cô càng lúc càng đỏ ửng lên khiến Hạ Nghiễn Châu thấy buồn cười. Không hiểu sao cô gái này cứ có cảm giác lén lút thập thà thập thò, người thì nhát, nhưng tâm tính hoang dại vô cùng, cô sẽ thấy ngại với những hành động thân mật trước mặt người ngoài, nhưng sau lưng thì có đầy mấy cái trò vặt, trước mặt người ngoài thì dịu dàng kín đáo, nhưng khi ở riêng với anh thì lại tràn đầy nhiệt tình.

Hạ Nghiễn Châu khó mà cầm lòng được, anh cố nhịn không chọc cô nữa.

“Đi ăn.” Anh hắng giọng: “Có hẹn với vài người bạn, dẫn em đi làm quen.”

Chu Tự nói: “Em như vậy đi theo có sơ sài quá không, có cần sửa soạn lại không?”

“Không sao, như giờ đã đẹp lắm rồi.” Vẻ ngoài của Chu Tự luôn được anh đánh giá rất cao: “Không cần phải thấy nặng nề gì hết, chỉ có vài người bạn chơi khá thân thôi. Kiểu gì thì cũng thành người có gia đình rồi, phải ra mắt đã chứ.”

Trái tim Chu Tự lâng lâng vui sướng, cô nắm tay anh tỏ vẻ đồng ý.

Chỗ hẹn là một nhà hàng Hồng Kông, nằm ở tầng 43 thuộc cao ốc Long Hồ trong trung tâm thành phố, phong cách xưa cũ trong không gian được lắp cửa kính sát sàn ngắm nhìn thành phố phồn hoa, tạo cảm giác xung đột thị giác giữa phong cách hiện đại và cổ điển.

Khi hai người họ đến thì trong phòng riêng đã có bốn năm người đàn ông ngồi chờ, tướng tá đàng hoàng, cách ăn mặc cũng tương tự như Hạ Nghiễn Châu.

Chu Tự chưa từng tiếp xúc với bạn bè của anh, phần lớn cả hai tiếp xúc với nhau ở Bắc Đảo, nhưng thật ra đa số bạn bè của Hạ Nghiễn Châu ở tại thành phố Lâm.

Anh nắm chặt tay cô, giới thiệu từng người từng người một. Cô gật đầu chào hỏi, bắt tay với người ta.

Đã nói là bạn bè tụ họp, quả nhiên trên bàn ăn chẳng hề nhắc đến công việc, mọi người tán gẫu đủ chuyện trên đời, nói cả những chủ đề viễn vông xa vời. Chu Tự nghe thấy thú vị lắm, thỉnh thoảng lại trả lời câu hỏi của người khác, những lúc như vậy Hạ Nghiễn Châu sẽ luôn im lặng quay sang nghiêm túc lắng nghe cô nói.

Người phụ nữ duy nhất được xếp ngồi cạnh cô, ngoài trừ ăn uống thì họ cũng trò chuyện với nhau.

Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí hài hòa thư giãn.

Sau khi chào tạm biệt mọi người, hai người họ đi thang máy xuống tầng một. Cửa thang máy mở ra, Hạ Nghiễn Châu chắn trước Chu Tự tránh bị va trúng, bỗng nhiên nghe có giọng khàn khàn gọi tên anh: “Nghiễn Châu?”

Hạ Nghiễn Châu dừng bước, nhìn sang bên đó, khiến anh cảm thấy rất bất ngờ: “Anh Lương?”

“Trùng hợp thế.” Anh ấy cười nói, quay ngược vào đi chung với họ.

Hạ Nghiễn Châu bắt tay với người đó: “Không ngờ gặp anh ở đây.”

“Anh mở câu lạc bộ đi bộ đường dài ngoài trời* ở tầng trên.” Anh ấy mặc áo gió màu đen và quần túi hộp, đầu đội mũ lưỡi trai, dưới vành mũ là gương mặt đẹp trai tuấn tú, màu da khỏe mạnh, tạo cảm giác khô ráp do dang nắng lâu ngày.

*Đi bộ đường dài: Trekking – một hình thức du lịch mạo hiểm dã ngoại ngoài trời ở những nơi hoang dã.

Hạ Nghiễn Châu gật đầu hiểu ý, không ngờ anh ấy lại tiếp tục duy trì biến sở thích thành sự nghiệp cho mình.

“Lên tham quan nhé?” Anh ấy mở lời.

Hạ Nghiễn Châu do dự, anh quay sang định hỏi thăm ý kiến của Chu Tự, rồi như bỗng nhớ ra gì đó, giới thiệu với anh ấy một cách thú vị: “Ân nhân cứu mạng.”

Rõ ràng là anh ấy ngơ hẳn ra, nhìn sang phía Chu Tự, đánh giá cô một cách thân thiện trong chốc lát. Khi thấy hai người có những cử chỉ thân mật, anh bèn cảm thán: “Chúc mừng nhé.”

Hạ Nghiễn Châu lắc đầu cười nhẹ nhàng.

Anh ấy quay sang bắt tay với Chu Tự: “Lương Trị.”

“Chu Tự.” Chu Tự đưa tay ra. Không hiểu hai người đang nói gì, chỉ khách sáo cười cười.

Hạ Nghiễn Châu giải thích với cô: “Anh ấy là đàn anh anh quen hồi còn đi học. Trước đây có đi với anh ấy leo núi Nam Thái Hành*.”

*Nam Thái Hành là một phần của dãy Thái Hành Sơn, một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Hà Nam, Trung Quốc, với phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ và đa dạng.

“Dãy Thái Hành?” Chu Tự không tưởng tượng nổi: “Nghe thôi là đã thấy chấn động rồi.”

Hạ Nghiễn Châu giễu: “Phản ứng của em bây giờ cũng không khác mấy anh lúc đó.”

Năm ấy anh còn rất trẻ, đang ở độ tuổi tự do phóng túng, hăng hái nhiệt huyết. Anh đi theo đàn anh của mình, xuất phát từ thôn Song Để, đi dọc theo vách núi thẳng đứng, nhanh chóng leo lên cao, khe sâu lội suối, về mặt cảm quan thì nó k*ch th*ch khiến anh hưng phấn vô cùng, đồng thời cũng thấy chấn động cực kỳ, lần đầu tiên anh phải thừa nhận, đứng trước thiên nhiên con người chỉ nhỏ bé như con ong cái kiến.

Hôm ấy đi được nửa đường, trời bỗng nổi gió mưa rơi lất phất, thời tiết khó lường, thay đổi đột ngột khiến người ta không kịp trở tay.

Dưới chân là từng mỏm đá bén nhọn do tự nhiên tạo thành, trơn trượt khó đi, chỉ cần vô ý sơ sẩy một chút là sẽ rớt xuống vực sâu, xảy ra bất trắc. Họ buộc phải bước từng bước thật cẩn thận, cho đến chiều tối mới đến được điểm dừng chân đầu tiên.

Sau này Hạ Nghiễn Châu từng nhớ lại, nếu ở cái tuổi bây giờ, chắc chắn phải suy xét rất nhiều, sẽ không dễ dàng mạo hiểm như vậy.

Khéo léo từ chối lời mời của người đàn anh, ba người đứng gần thang máy trò chuyện một lúc thì mới chào tạm biệt. Biết bao năm trôi qua, thay đổi phương thức liên lạc mấy lần, nếu hôm nay không gặp ở đây, thì sợ là những ký ức xa vời đó đã bị đóng bụi rồi.

Sau khi trao đổi số điện thoại liên lạc, người đó bỗng cười nói với Chu Tự: “Nợ em một lời cảm ơn đấy.”

Chu Tự ngu ngơ, cô xác nhận chưa từng gặp người này, vô thức quay sang nhìn Hạ Nghiễn Châu ý hỏi anh. Hạ Nghiễn Châu nhìn cô hết sức dịu dàng, anh chẳng nói gì hết, chỉ giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Đêm đến nhiệt độ chạm đáy, gió Bắc lạnh thấu xương.

Chu Tự nép trong cánh tay Hạ Nghiễn Châu, đứng trước cửa tòa cao ốc, đợi Trịnh Trị lái xe đến.

Cô ngẩng mặt: “Đi trekking kiểu đó có khó không?”

Hạ Nghiễn Châu trả lời: “Thông thường mà nói, thì phải có đủ sức khỏe và sức bền.”

“Các anh đi bao lâu?”

Hạ Nghiễn Châu không nhớ rõ lắm, anh lấy điện thoại tìm kiếm theo từ khóa, đưa cho cô xem: Cả hành trình trekking Nam Thái Hành dài khoảng bảy mươi kilomet, tổng quãng đường leo núi là ba nghìn mét, thông thường thì, phải đi mất ba ngày…

“Xem ra không hề đơn giản.” Chu Tự hỏi: “Anh đi nhiều chuyến không?”

“Lần duy nhất đó. Mà cũng không đi hết nữa.”

“Sao Thế?”

Anh trả lời ngắn gọn: “Lần đó sạt lở núi, suýt thì bị vùi trong đó. Anh quen ba người trong chuyến đi đó, một người mất hai người bị thương nặng, chỉ có anh với đàn anh và thoát nạn thôi.”

Mặc dù anh kể lại chuyện đó bằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng nó vẫn khiến Chu Tự kinh ngạc vô cùng: “…Vậy thì bất hạnh quá.”

Hạ Nghiễn Châu cúi đầu nhìn cô: “Là vì, ngày thứ hai mới xuất phát không bao lâu, anh phát hiện để quên ví tiền ở lại điểm dừng chân.”

“Vậy nên, các anh quay lại để lấy ví tiền, mới thoát được kiếp nạn đó?”

Hạ Nghiễn Châu nhẹ “Ừm” một tiếng.

Chu Tự cảm thán: “Số trời đã định. Hẳn là nên cảm ơn cái ví tiền đó.”

“Đúng thế.” Hạ Nghiễn Chây đáp. Có cơn gió thổi qua, anh bất giác ôm chặt người trong lồng.

Hạ Nghiễn Châu không nói cho cô biết, trong ví tiền đó, vẫn luôn cất lá bùa bình an mà cô tặng cho anh.

Sau đó, đoạn đường đó bị phong tỏa, đội cứu hội dưới núi lập tức đến dốc hết toàn lực cứu những người bị vùi trong đá.

Họ muốn đến trợ giúp, nhưng bị cản lại.

Hạ Nghiễn Châu nhìn về phía đó, nghĩ lại còn phát sợ, mở ví tiền ra, nhìn thấy lá bùa bình an ấy, cảm giác kỳ lạ bỗng dâng trào trong lòng anh.

Anh lấy nó ra, đưa cho Lương Trị: “Ân nhân cứu mạng.”

“Cậu xin à?”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Người ta tặng.”

“Bạn gái à?”

Hạ Nghiễn Châu lắc đầu, lúc đó anh đã chia tay Tôn Ninh lâu rồi.

Và cũng không phải cứ nhớ nhung khắc khoải người đã xin lá búa này, chỉ là tình cảm ấy bị cắt đứt một cách đường đột đã trở thành nỗi tiếc nuối, khiến cô đã chiếm hẳn một vị trí trong trái tim anh, mà anh chẳng hề nhận ra. Mà lá bùa này theo anh đã lâu, bỗng trở thành thói quen.

Bỗng nhiên hình ảnh cô đứng dưới nắng mái tóc ngắn bay bay hiện trong đầu anh.

Cô chạy vào trong điện, giữa đường quay lại, vẫy tay thật mạnh với anh, giọng nói lảnh lót: “Chúc cậu bình an.”

Cho đến khoảnh khắc ấy, Hạ Nghiễn Châu mới hiểu được sức nặng của bốn chữ đó.

Trịnh Trị dừng xe dưới bậc thang, nhấn còi gây chú ý.

Hạ Nghiễn Châu cúi đầu, hôn thật mạnh lên bên tóc mai, rồi ôm cô xuống bậc thang.

Chu Tự vẫn thấy lạ, nhưng tạm thời cô không biết nên hỏi từ đâu, vì vẫn đang thấy rất hứng thú với việc đi trekking, “Sau này mà có cơ hội, anh dắt em đi một lần đi.”

“Không đi.”

Chu Tự nói: “Sức khỏe của em đâu có kém thế, không ảnh hưởng mọi người đâu.”

“Nguy hiểm lắm.” Anh vẫn từ chối.

Chu Tự nói: “Dũng cảm thách thức mới khiến cuộc sống con người đặc sắc hơn.”

Anh bật cười, nhẹ nhàng nói: “Thật sự dũng cảm là phải biết bảo vệ bản thân, chứ không phải thách thức những điều nguy hiểm.”

“…Danh ngôn của ai thế?”

“Cảnh sát trưởng Labrador.”

“…” Chu Tự vẫn còn nhớ, con trai Giang Nhiêu thích nhân vật hoạt hình này nhất. Cho dù có tưởng tượng làm sao cũng không ra hình ảnh anh mặc vest ngồi trước ti vi, tập trung tinh thần xem phim hoạt hình: “Chắc anh không có… những sở thích thầm kín chứ.”

Thật ra Hạ Nghiễn Châu chỉ xem hai tập với cháu gái, nhưng vẫn không phải thích, “Hay là mình xem chung?”

Bình Luận (0)
Comment