Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 36

Chu Tự tắm xong đi ra, thì thấy cả căn nhà đã tối hẳn đi.

Đi dọc qua hành lang, đèn chính ở phòng khách đã được tắt rồi, chỉ để lại chiếc đèn con màu vàng cam dịu dàng.

Hạ Nghiễn Châu ngồi trên sô pha, khoác trên người áo tắm màu xám nhạt, mở toang cả một khoảng trước ngực, tóc anh đã ráo rồi. Màn hình ti vi lúc sáng lúc tối, rọi trên khuôn mặt anh, trên sóng mũi cao thẳng, bờ môi mím nhẹ và đường xương hàm sắc bén mạnh mẽ.

Bỗng có âm thanh lanh lảnh vang lên: Gâu xin chào, tôi là cảnh sát trưởng Labrador…

Chu Tự: “…”

Hạ Nghiễn Châu thấy cô đi ra, anh hơi nghiêng đầu, vẫy tay bảo cô đến.

Chu Tự thong thả bước đi, dép lê mang trong nhà dẫm lên thảm trải sàn, không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả.

Anh ở trong một ngôi nhà ba tầng độc lập, nằm ở nơi đắt đỏ nhất thành phố, nhìn ra cửa kính là cả thành phố sáng đèn hiện lên trước mắt.

Phong cách trang trí ngồi nhà này hết sức giản dị, đồ dùng thiết bị trong nhà được lắp đặt có vẻ toàn là hàng cao cấp. Có lẽ là do anh cứ phải đi đi về về, nên mỗi một góc trong nhà đều sạch sẽ trống trải, không có quá nhiều dấu ấn cuộc sống.

Khoảng cách từ hành lang đi đến phòng cách cũng không gần lắm, nhưng Hạ Nghiễn Châu nhìn cô suốt khoảng thời gian đó. Bên áo tắm của cô là một chiếc đầm dây, kiểu dáng khá bình thường kín đáo, chỉ để lộ bắp chân thon gọn.

Cô bước đến ngồi cạnh anh, anh đưa sang một ly nước ấm, Chu Tự một hơi uống cạn nửa lý, mới nhận ra mình đã khát đến thế.

Trong ti vi, cảnh sát trưởng Labrador đang điều tra vụ án cháy nhà của vịt, cả bộ phim hoạt hình có màu phim sáng sủa, hình tượng nhân vật đáng yêu, nội dung cốt truyện cũng đơn giản dễ hiểu.

Chu Tự không nhịn được giễu anh: “Thích xem mấy cái này, cao lắm là ba tuổi chứ không thể nào lớn hơn nữa.”

Hạ Nghiễn Châu cười cười: “Em đang cạnh khóe để chê anh con nít chứ gì?”

“Ồ, nhận ra à.” Cô nhẹ nhàng đáp.

“Hay mà, cảnh cáo vịt con không được nghịch lửa, nếu không sẽ biến thành vịt quay.”

Chu Tự phải ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi không nén được bật cười thành tiếng, thấy Hạ Nghiễn Châu cứ nhìn cô, cô đành thôi không cười nữa, cô hơi cụp mắt, ngay sau đó, cô quay sang nhìn vào mắt anh.

 Hạ Nghiễn Châu giơ tay v**t v* hai má cô, vén những sợi tóc hơi ướt ra sau tai: “Chiều nay làm gì rồi?”

“Ký hợp đồng xong, đi ăn lẩu Trùng Khánh, sau đó đi dạo với Giang Nhiêu.” Lòng bàn tay anh khô nóng, cô yêu thích cảm giác ấy, hơi nghiêng đầu áp gần hơn.

“Ngồi lên đây.” Anh bỗng nói.

Chu Tự rất ngoan ngoãn nghe lời đấy.

Lâu ngày không gặp, ít nhiều cả hai đã nhớ nhung khó kìm lòng được.

Gì chứ về chuyện đó thì hai người hợp cạ nhau lắm, vô cùng hưởng thụ niềm vui sướng khi đi thẳng vào chủ đề.

Ngoài cái áo tắm ra thì Hạ Nghiễn Châu không mặc thêm gì hết, mà Chu Tự cũng chẳng kém.

Anh lấy đồ từ trong túi ra đưa cho Chu Tự.

Đợi mang vào xong xuôi, anh ngẩng đầu hôn lên khóe môi cô, “Chiều nay đi dạo nhiều lắm nhỉ?”

Chu Tự thở từng cơn hỗn loạn, cảm giác của cô bây giờ là quá khó để chứa hết nó, cô nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng, chỉ có thế trả lời bằng một tiếng “Hửm?” đầy yếu ớt.

“Đi dạo nhiều vậy mà còn không mệt, đừng có mới ngồi đây có ba phút đã chê mỏi chân đó.” Hạ Nghiễn Châu đi đến tận gốc.

Chu Tự cắn chặt môi, không phát ra bất kỳ một âm thanh nào. Cùng lúc đó, cô không khống chế được mà ôm chặt đầu anh.

Tim đập thình thịch từng tiếng, như thể đã rơi vào vòng xoáy ẩm ướt không thấy đáy. Cô là kiểu người vừa sợ ngứa vừa sợ đau, khiến cô cứ cảm giác như cái chỗ nhỏ bé chỉ bằng móng tay út đó phải chịu đựng hết mọi cơn giày vò.

Trên ti vi vẫn đang phát âm thanh vui vẻ, nhưng chẳng còn ai có tâm trí đâu mà chú ý đến nội dung của câu chuyện ấy.

Bộ phim hoạt hình liên tục phát hết tập này đến tập khác, còn hai người thì đã chuyển lên phòng ngủ của Hạ Nghiễn Châu ở trên lầu từ khi nào.

Đến khi kết thúc, Chu Tự mệt đến chẳng còn hơi sức đâu, chỉ biết nằm rạp trong lòng anh, bỗng cô nhớ ra: “Tối mai anh có rảnh không?”

“Có hẹn người ta bàn việc, không biết mấy giờ mới kết thúc tiệc.” Ngón tay anh v**t v* vết sẹo do tàn thuốc trên cánh tay cô, dưới ánh đèn ấm áp, bông hoa thược dược nở rộ với từng lớp cánh hoa xếp chồng lên nhau, hệt như chiếc váy trắng tinh khiết đang bung xòe sống động.

Anh nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”

“Không sao.” Chu Tự thầm thở phào một hơi, “Giang Nhiêu nói, tối mai là tiệc họp lớp cấp ba, anh không đến được, em ghé ngồi chút rồi kiếm cớ về sớm là được.”

Hạ Nghiễn Châu cúi đầu nhìn cô, cô là người mà có tâm sự gì là viết hết lên mặt, cũng có thể là do anh còn hiểu cô nhiều hơn anh nghĩ, vừa nhìn là đã biết cô đang lo lắng điều gì.

Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Bí mật vừa nãy kể em nghe em còn nhớ không?”

“Nhớ.”

“Về nhà đợi anh, hoặc gọi cho Trịnh Trị, bảo cậu ấy đến đón em.”

Chu Tự: “Ừm.”

Đến chiều ngày hôm sau, Chu Tự xuất phát từ nhà Hạ Nghiễn Châu, cô đi trước cả nửa tiếng, nhưng không ngờ được Hoài Nam vẫn kẹt cứng như nêm cối.

Giang Nhiêu gọi đến, hỏi cô đến đâu rồi.

Chu Tự nhìn qua ghế lái, nhướn người lên trước, nói với cô bạn: “Chắc còn hai cái ngã tư nữa, sắp đến rồi.” Vừa dứt câu cô bỗng giật mình.

Vẫn là nhà hàng ấy, vẫn là vào buổi chiều, và cô vẫn kẹt trên con đường Hoài Nam.

Thời gian như thể hỗn loạn, tạo nên vòng lặp kín.

Chuyện này xảy ra khiến lòng cô bồn chồn, bất giác phải kéo cửa sổ xe xuống, để hít một hơi thật sau.

Mà bác tài thì cứ tưởng cô đang gấp lắm, thấy con đường trước mặt đã thông thoáng, bác tài đạp hết số, Đi qua hết hai cái ngã tư, quẹo sang phải, nhà hàng lớn theo kiến trúc Trung Hoa đã hiện ra trước mặt.

Chu Tự đi thang máy lên tầng ba, đi dọc theo hành lang, đến trước cửa phòng. Cô vừa định vặn tay nắm cửa, thì đã có người mở từ bên trong, đúng lúc gặp Giang Nhiêu chuẩn bị xuống sảnh đón cô.

Vì đã gặp nhau lần trước, nên lần này họp mặt cô thân thiết hơn với các bạn trong lớp, mọi người lũ lượt nhìn sang nhiệt tình chào hỏi.

Chu Tự cười rạng rỡ: “Vừa hay sáu giờ đúng, lần này mình không đến trễ nữa rồi.”

Có người nói theo: “Xem ra là đang sợ bị phạt rượu đây, rõ ràng là tích cực hơn nhiều rồi.”

Chu Tự: “Đúng rồi, mười hai mươi ly ai mà chịu cho nỗi.”

“Lần trước dọa cậu thôi, ai mà dám vô lễ với bạn nữ lớp mình thế chứ.” Có một chàng trai khác nhìn cô chăm chú: “Một năm không gặp mà lại xinh hơn rồi, đây hẳn là cải lão hoàn đồng này, sắc mặt cũng tốt hơn hẳn.”

“Nói ai già đó hả.” Chu Tự tiếp lời.

Mọi người cũng ồ ạt chọc ghẹo chàng trai kia không biết ăn nói.

Chu Tự cười cười, chuẩn bị qua phía các bạn nữ, nhưng đang đi thì bỗng bị Giang Nhiêu kéo lại, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Ghế bên phải đã có người ngồi rồi, là một bạn học nam mặc áo sơ mi màu đen, mang kính không gọng.

Chu Tự vẫn còn nhớ người này, hồi lúc đi học thành tích của cậu ấy luôn rất tốt, gần như chưa bao giờ rớt khỏi năm hạng đầu của khối.

Chu Tự gật đầu chào hỏi.

Đối phương cũng cười với cô, rồi để một bộ chén đũa mới trước mặt cô.

Giang Nhiêu ngồi phía còn lại của Chu Tự, cô bạn ghé tai nói nhỏ: “Người ngồi cạnh câu tên Tống Tiến, bây giờ đang là luật sư nổi tiếng ở sở luật X có tiếng ở thành phố Lâm, ngoài tiếng tăm ra thì cuộc sống khá tốt. Nghe nói bây giờ cậu ấy vẫn đang độc thân, hai người có thể thử tìm hiểu.”

Chu Tự cạn lời: “Cậu đừng có mai mối lung tung.”

“Làm gì có.” Giang Nhiêu không chịu nhận, nhưng cô bạn thật sự cảm thấy điều kiện của đối phương rất tốt, không chừng lại thành đấy: “Thì cứ trò chuyện thôi mà, ai biết được nên cơm cháo gì không.”

Chu Tự nhắc nhở cô bạn: “Trong mắt người khác, mình là phụ nữ đã có chồng đó.” Ngoài hai vợ chồng Giang Nhiêu ra, chắc chẳng ai biết chuyện cô ly hôn.

“Cậu mà thấy hợp, thì thẳng thắn cũng không muộn mà.”

Chu Tự không nói gì nữa, cô lười phải để ý đến bạn mình. Trà Long Tĩnh vừa pha xong được chuyển sang chỗ cô, cô lấy châm thêm cho mình và Giang Nhiêu người một ly, rồi lại xoay ấm trà đi hướng khác.

Mọi người trò chyện với nhau, các bạn học khác cũng lần lượt đông đủ.

Nhân viên phục vụ mở cửa lên món, mười món mặn sáu món chay, mùi đồ ăn bay ngập phòng.

Có người hỏi: “Cậu Hạ Nghiễn Châu lần trước ấy, hôm nay có đến không?”

Lưu Sấm: “Tôi có thông báo đó, nhưng bảo không chắc.”

Bất giác, chủ đề lại vây quanh Hạ Nghiễn Châu.

Cái người tên Lữ Nghiêu lần trước đòi uống rượu giao bôi với Chu Tự nói: “Tôi chợt nhớ ra, có một lần vì chuyện gì đó, mà suýt thì Hạ Nghiễn Châu đấm tôi.”

“Chắc không đâu, nhìn cậu ấy nhã nhặn lắm.”

“Để tôi nhớ coi.” Lữ Nghiêu gõ gõ huyệt thái dương, bỗng đập bàn: “Đúng rồi, tôi nhớ là bố của bạn nào trong lớp mình mang thịt gì đó đến, rồi bảo tụi mình lần sau ghé tiệm thịt cuẩ nhà đó, sau đó mới biết thịt đó không còn tươi. Tôi lầm bầm mấy câu, cái cậu Hạ Nghiễn Châu kia đã không vui.”

Mọi người ồn ào: “Sao tự dưng cậu ta không vui nhỉ?”

“Sao mà tôi không biết chuyện này nhỉ?”

“Hình như tôi nhớ mang máng. Lúc đó là giờ nghỉ chưa, chẳng có mấy người trong lớp.”

Có người hỏi: “Nói tới nói lui, rốt cuộc là bố ai?”

Chu Tự thở dài lắc đầu, nghĩ lại thì giờ mà chạy ra ngoài thì có giữ được mặt mũi không.

Có lẽ người ta cũng chẳng có ác ý, chỉ coi như một hồi ức thú vị thôi, nhưng với cô mà nói, nó vĩnh viễn là miệng vết thương không thể lành.

Lữ Nghiêu cố hết sức để nhớ lại, rồi bỗng quay sang đây: “Chu Tự! Nhớ ra rồi, là chú đúng không?” Cậu ta nhìn cô với đôi mắt sáng choang, như thể đang tranh công vậy đó.

Chu Tự hé miệng, không biết phải trả lời thế nào.

Ngay lúc nảy, bỗng có người mở cửa phòng ăn, một người mặc vest bước vào. Mọi người kéo nhau nhìn ra cửa, sau khi nhìn kỹ, thì chính là Hạ Nghiễn Châu.

Anh nhìn vào trong phòng hết sức tự nhiên, sau khi tìm được chỗ ngồi của Chu Tự thì dừng tầm vài giây rồi nhìn đi chỗ khác.

Anh hơi gật đầu: “Xin lỗi nhé, đến muộn rồi.”

Lưu Sấm đứng lên đón anh, rồi gọi phục vụ kê thêm ghế cạnh chỗ mình: “Không trễ đâu, vừa bắt đầu thôi. Mọi người đang nhắc đến cậu là cậu đến đấy.”

Hạ Nghiễn Châu hơi cong môi: “Thế à?”

Lưu Sấm kể lại nội dung câu chuyện đó. Ít nhiều gì cậu ta cũng biết, cười giả lả: “Tôi hỏi giúp cho mọi người trước nhé, có phải ban đầu cậu có ý với Chu Tự không?”

Hạ Nghiễn Châu lại cười, anh cởi áo vest vắt trên tay vịn của ghế, cởi cúc cổ áo sơ mi, vừa xắn ống tay áo vừa nói: “Ai cũng sẽ có lòng hướng về cái đẹp thôi, huống gì người đó là Chu Tự. Chỉ tiếc lúc đó chuyển trường đột ngột quá, bỏ lỡ cơ hội.”

Hai má Chu Tự đỏ lên, bất giác ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh lại không nhìn cô, vờ như chẳng hề quen vậy, dùng vài câu vui đùa dẫn dắt mọi người bỏ qua đề tài này.

Ngay khi anh bước vào phòng, đáy lòng Chu Tự xảy ra chút thay đổi vi diệu, như thể bị vây khốn giữa biển cả trơ trọi không ai cứu vớt, bỗng thấy được ngọn hải đăng sáng đèn.

Mọi người nháo nhào cười đùa, thôi không day dưa vấn đề này nữa.

Nhưng Lữ Nghiêu bỗng nói: “Thật ra tôi cũng gần giống cậu thôi, lúc đó tôi cũng có thích thầm Chu…”

“Cậu bít cửa rồi.” Hạ Nghiễn Châu nói bốn chữ ấy đầy mạch lạc dứt khoát, giọng điệu thì như đang đùa thôi, nhưng còn chẳng thèm nhìn cậu ta.

Lữ Nghiêu tắt lửa ngay. Còn mọi người lại tiếp tục cười vang.

Đồ ăn đã lên đủ, trước mặt mọi người bày đầy rượu bia hoặc nước trái cây. Lưu Sấm đứng dậy nâng ly đế cao lên, nói vài câu đơn giản để bắt đầu buổi tiệc, mọi người cạn ly với nhau rồi mới động đũa.

Chu Tự gắp một con tôm luộc, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hạ Nghiễn Châu ngồi phía đối diện. Anh đang nói gì đó với Lưu Sấm, đĩa trước mặt vẫn chưa có đồ ăn, chắc hẳn anh vừa từ buổi tiệc khác đến đây, nên không muốn ăn uống.

Lưu Sấm nói xong, Hạ Nghiễn Châu giơ đũa gắp ít rau dền ở trước mặt mình, anh ngẩng đầu nhìn, Chu Tự lại né đi nhìn sang chỗ khác theo tiềm thức, tôm luộc rớt xuống bàn, cô lật đật lấy tay nhặt lên bỏ vào đĩa của mình. Vì tay dơ mà cô phải nhìn khắp nơi tìm khăn giấy, nhưng khăn giấy nằm tận đầu bên kia, thế là cô lặng lẽ đưa tay lên môi.

Đang ăn tôm thì điện thoại rung lên.

Chu Tự lấy tay còn sạch mở màn hình.

Hạ Nghiễn Châu: Ăn trộm hả? Trộm không có nhiều động tác như em đâu.

Chu Tự ngẩng đầu, Hạ Nghiễn Châu đang dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng nở nụ cười với cô.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, chỉ có mình anh yên tĩnh tựa như một bức tượng được điêu khắc, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn cô chăm chú.

Những điều khó nói thành lời như căng tràn trong lồng ngực, mà ngay sau đó, lại có một tin nhắn được gửi đến: Thả lỏng đi, không ai biết quan hệ của chúng ta đâu.

Lập tức khiến Chu Tự áy náy vô cùng, mâm xoay làm hộp khăn giấy quay đến chỗ cô, cô rút một tờ để lau tay, gõ liên tục cả hàng chữ, nhưng sau một hồi do dự thì lại xóa hết. Cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cũng chỉ còn vỏn vẹn ba chữ: Xin lỗi anh.

Cô chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm mọi quan hệ giữa hai người, chỉ là cô không muốn trở thành tiêu điểm để bị mọi người dò hỏi, và cũng không có hơi sức để trả lời những câu hỏi như là ly hôn từ khi nào? Tại sao lại ly hôn? Rồi bắt đầu với Hạ Nghiễn Châu từ khi nào? Hai người ngấm ngầm giữ liên lạc với nhau bao lâu nay? Biết bao câu hỏi như thế.

Trừ Giang Nhiêu ra, những mối quan hệ thông thường kia chẳng là gì cả, không cần thiết phải lấy chuyện riêng tư của mình ra để làm chủ đề trò chuyện.

Cô tin anh có thể hiểu cho cô, và cũng ích kỷ khi ép anh phải hiểu cho cô.

Chu Tự ngẩng đầu, còn Hạ Nghiễn Châu thì đang cụp mắt nhìn điện thoại để trên bàn.

Không lâu sau, điện thoại cô sáng lên.

Hạ Nghiễn Châu: Không cần phải nghĩ ngợi nhiều, em cứ chơi cho đã đi.

Chu Tự: Cảm ơn anh.

Hạ Nghiễn Châu: Có gì thì về nhà rồi nói, mỗi câu xin lỗi thì không có thành ý.

Trái tim Chu Tự lâng lâng, cái người này lại chọc ghẹo cô rồi.

Không biết từ khi nào mà tâm trạng cô lại tốt lên rồi, khiến cô cũng nổi hứng muốn đưa đẩy anh một chút.

Cô gửi tin nhắn qua: Thật ra hôm qua đi dạo phố có mua một chiếc đầm dây, chất phải vừa mềm vừa mỏng dán sát người. Nhưng mà hơi đáng tiếc, lúc cắt tem run tay, làm toạc một đường dài ở sau, em thấy chỗ đó hợp lý lắm, thế mà lại tiện để ra vào đấy.

Hai má Chu Tự đỏ bừng như quả cà chua, bắt đầu nóng rát lên.

Mỗi khi đối diện với anh, có vẻ như cô sẽ trở nên gan to tày trời, không có gì mà cô không dám hết.

Cô gấp gáp muốn xem anh phản ứng thế nào, nhưng chỉ dám lén ngước nhìn, anh vẫn dựa vào lưng ghế, cúi đầu nhìn điện thoại. Xung quanh ồn ào vô cùng, chỉ có anh mãi ngồi im không nhúc nhích gì, liên tục đọc lại tin nhắn vừa riêng tư vừa ph*ng đ*ng bạo dạn đó thôi.

Lưu Sấm ngồi cạnh ghé đầu nói gì đó, Hạ Nghiễn Châu hít một hơi thật sâu, đồng thời anh lật úp điện thoại lại để lên đùi. Khi quay người qua chỗ Lưu Sấm, anh có nhìn qua chỗ cô một chút, chỉ vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi, nhưng đôi mắt anh tế nhị vô cùng, nào là mong đợi, nhẫn nhịn, nguy hiểm, rồi lại thêm một cái nhíu mày như đang răn đe cô.

Cảm giác thế này k*ch th*ch vô cùng, nhìn anh đàng hoàng chỉn chu, như đang nghiêm túc thảo luận với người khác, nhưng thực tế thì tâm trí đã bay xa, đang nóng vội lắm.

Chu Tự như đã tìm được hứng thú khi trêu chọc anh.

“Cậu nóng lắm à? Mặt đỏ hết lên thế này.” Bỗng nhiên Giang Nhiêu gạt cánh tay đang chống trên bàn của cô ra, liên tục đá mắt ra hiệu: “Tống Tiến nói chuyện với cậu kìa.”

Chu Tự giật mình, cô nhìn Giang Nhiêu, rồi lại quay sang bên phía bên kia: “Xin lỗi nhé, vừa nãy mình không nghe.”

Tống Tiến đẩy gọng kính, cười nhẹ nhàng nói: “Đang hỏi cậu có ăn canh cá ngân không.”

Chu Tự còn chưa kịp trả lời, Giang Nhiêu đã sấn cổ tới: “Ăn, cậu ấy có ăn đó, cậu ấy thích ăn cá lắm, cá làm món gì cũng thích. Ngoài ra thì, cậu ấy ăn được hải sản, thịt thì cũng ăn ít ít, nhưng mà rau cỏ gì màu xanh là không thèm nhìn đến luôn. Bình thường món chính thì ăn cơm nhiều hơn bún mì, còn thích ăn đồ ngọt nữa.”

Dưới bàn, Chu Tự lén nhéo cô bạn một cái, nhưng Tống Tiến thì không thấy gì kì, cậu cười rất dịu dàng, múc một phần canh cá đặt trước mặt Chu Tự, dí dỏm bảo: “Ngoài trừ rau xanh, thì cũng không tính là kén ăn.”

Chu Tự cười cười nói cảm ơn.

Giang Nhiêu còn định nói nữa nhưng đã bị Chu Tự chặn miệng. Cô đè giọng nói: “Cậu đừng có quậy nữa.”

Giang Nhiêu kéo tay cô ra, một lúc sau, “Mình nghiêm túc đó.”

“Không cần thật mà.”

Giang Nhiêu thở dài, nói nhỏ đến nỗi chỉ có hai người nghe được: “Tính ra thì điều kiện của cậu ấy rất được, biết gốc biết rễ nữa, nhân cách cũng ổn. Mặc dù mấy năm lại đây không có đàn ông thì cũng thế, nhưng mình vẫn mong có người bầu bạn với cậu, không phải sống cô đơn lẻ loi.”

Chu Tự cảm động lắm, cô xoa xoa chỗ vừa nãy bị mình nhéo: “Thật ra mình…” Ngập ngừng một lúc, cô cảm thấy chẳng thể nào giải thích rõ bằng một hai câu, “Ngày mai ăn trưa chung nhé được không, mình có chuyện muốn nói với cậu.”

/

Đã quá nửa buổi tiệc, mọi người đều đã ngấm men rồi, các bạn học cả nam cả nữ bắt đầu những trò chơi điên cuồng quá giới hạn.

Hạ Nghiễn Châu tạm biệt ra về trước, Chu Tự ngồi thêm vài phút, rồi cũng kiếm cớ đi.

Cô đẩy cửa kính dưới sảnh nhà hàng, nhưng cái lạnh ngoài trời thổi đến khiến cô phải lùi vào trong. Trong vô thức, nó trùng hợp với cái lạnh của mùa đông trong ký ức, cô nhìn sang chỗ mà cô đã đứng thay lốp xe, những điều đó khiến bước chân cô ngập ngừng.

Bỗng nhiên có người vỗ vai cô, Chu Tự giật mình, quăng túi ra rất xa.

Người đến cũng giật mình: “Không sao chứ, Chu Tự, tụi mình phải về rồi, nên chào cậu ấy mà.”

Chu Tự quay lại nhìn, nhận ra là cô bạn Dương Hiểu Đồng, còn nhớ lần trước cô bạn này còn chạy theo xin weixin của Hạ Nghiễn Châu, nhưng lần này đã có một bạn học nam đứng cạnh rồi.

Chu Tự mím chặt đôi môi chẳng còn chút máu nào, “Tạm biệt.”

Dương Hiểu Đan cười: “Lần sau gặp nhé.”

Hai người đó đi xa.

Chu Tự dựa cả người vào khung cửa, để chống đỡ cho đôi chân vẫn còn hơi run rẩy do sợ hãi quá mức, cô muốn cúi người để nhặt túi lên, nhưng lại nghe có người lo lắng kêu: “Tiểu Tự.”

Cô quay sang, thì thấy Hạ Nghiễn Châu đang đi nhanh đến.

Cổ họng Chu Tự như nghẹn lại, cô bước nhanh xuống bậc thang, lao ùa vào lòng anh.

Hạ Nghiễn Châu ôm cô, nói nhỏ: “Không phải đã nhắn tin cho em rồi à, ở bãi đậu xe hết chỗ, nên bảo Trịnh Trị dừng ở bên đối diện đường.”

Giọng Chu Tự rũ rượi: “Em biết.”

Hạ Nghiễn Châu nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, vừa nãy nhìn thấy cô từ xa, anh biết có nhiều việc rất khó để buông bỏ. Cả người cô từ trên xuống dưới găm đầy gai nhọn, chỉ cần chạm vào, sẽ đau đớn vô cùng.

Hạ Nghiễn Châu cúi đầu hôn lên tóc cô, anh nhẹ nhàng nói: “Em không cần phải kháng cự lại với những hồi ức đã qua, bây giờ có anh đây rồi, không ai có thể làm tổn thương em được nữa đâu.”

Đôi mắt của Chu Tự giăng đầy sương mờ, cổ họng cô nghẹn chặt hơn nữa, cảm giác như cô chẳng thể nào hít thở được.

“Không cần sợ hãi, anh chính là chỗ dựa cho em.” Giọng anh dịu dàng, nhưng câu nói mang sức nặng ngàn cân.

Chu Tự siết chặt vòng tay, lặng lẽ gật đầu.

Cơ thể anh cường tráng mà ấm áp như một tấm giáp sắt. Cô nép ở trong đó, có cảm giác an toàn như được che chắn cả bầu trời này.

Nhưng trong lòng cô dần dần lan tràn nỗi sợ hãi, cô đi từng bước đến được ngày hôm nay, rõ ràng là đã ngoan cường lắm rồi.

Được yêu thương thì sẽ hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng trở nên yếu đuối.

Trời đêm nay nổi gió, thổi tung cát bụi mịt mù, nhưng đang nhe nanh múa vuốt xâm nhập vào từng ngóc ngách.

Hạ Nghiễn Châu mở vạt áo bao bọc cho cô, đợi cho tâm trạng của cô ổng định, anh mới nhẹ nhàng nhắc nhở: “Còn đứng đây tiếp là người ta quây vòng để nhìn luôn đó.”

Chu Tự nói: “Thích nhìn thì nhìn đi.”

“Hết sợ rồi?”

“Ngoài anh ra thì chẳng còn gì quan trọng nữa hết.”

Hạ Nghiễn Châu bật cười, “Nhưng anh thì đang muốn về lắm.”

Chu Tự ngẩng đầu: “Chốc nữa anh vẫn còn việc phải làm à?”

“Vậy thì không phải.” Hạ Nghiễn Châu nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô, cố ý trêu cô: “Thì chẳng phải đang nôn nóng coi thử có thật là dễ vào hay không à.”

Tin nhắn được soạn trong điện thoại, thì chẳng thể nào k*ch th*ch bằng việc nghe tận tai.

Tim Chu Tự nhảy loạn: “Anh nói cái đầm ngủ à?”

Hạ Nghiễn Châu gật đầu.

Chu Tự có lỗi vô cùng: “Em quăng rồi.”

Bình Luận (0)
Comment