Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 37

Thật ra chẳng có cái vụ đầm ngủ bị cắt đâu, Chu Tự bịa ra đó.

Có điều không sao hết, để Hạ Nghiễn Châu cắt giúp cô.

Sáng hôm sau thức giấc, là một ngày ngập nắng.

Chu Tự vươn vai, rồi nhận ra trong phòng rất yên ắng, Hạ Nghiễn Châu không thấy đâu. Chắc hẳn giờ này anh đã đến công ty rồi, nên cô lại nằm lười thêm một lúc nữa.

Nhìn xuống đất, dưới ánh mặt trời là rải rác các mảnh vải đen bằng lụa tơ tằm, chính là từ chiếc đầm ngủ cô vừa mua. Nhớ lại ngày hôm qua, khó tránh khỏi đỏ mặt tía tai, anh vừa cắt vừa xé váy ngủ, tiếc là mới mặc được một lần, đã lãng phí mất rồi.

Dưới tấm chăn là cơ thể trơ trọi, cô tiện tay với lấy áo sơ mi trắng anh thay ra để khoác lên người.

Mở cửa xuống tầng dưới, thế mà ở ngay góc cầu thang, cô lại thấy Hạ Nghiễn Châu đang đứng giữa phòng ăn.

Anh mặc một bộ đồ vest màu xám, cà vạt quàng trên cổ còn chưa kịp thắt, vừa uống nước vừa ngẩng đầu nhìn cô: “Thức rồi à?”

“Hôm nay anh nghỉ à?”

“Đang định đi đây.” Anh đặt cốc nước xuống, bước đến vuốt tóc cô: “Nhưng chắc chiều nay sẽ về sớm đấy, anh dắt em đến một nơi rồi đưa em ra sân bay.”

“Ừm.” Chu Tự dựa vào bàn ăn, trên bàn bày sẵn một phần bánh toast, một cái trứng chiên và một cốc sữa đậu nóng. Chắc là bánh toast đã được ngâm sữa, rồi rán với bơ.

“Anh làm hả?” Chu Tự cầm muỗng lên.

“Sữa đậu là Trịnh Trị mua mang đến. Còn lại thì làm.”

Chu Tự ăn thử một miếng bánh toast, vào miệng âm ẩm mềm mại, thơm nực mùi sữa: “Ngon lắm.” Cô nhận xét xong, nói: “Trịnh Trị cũng cực lắm chứ, hình như trừ lúc ngủ ra, thời gian còn lại đều phải đợi nhận việc.”

“Không đến mức đó đâu.” Hạ Nghiễn Châu nói: “Nhưng đúng là có nhiều việc cần đích thân cậu ấy làm.”

Chu Tự khom người chống lên bàn, đứng đấy thong thả ăn bánh: “Nhìn cậu ấy có vẻ rất đáng tin.”

“Đi theo anh lâu lắm rồi, nhân phẩm tốt lắm.” Hạ Nghiên Châu đến trước gương để thắt cà vạt: “Chút nữa em đi đâu?”

“Có hẹn với Giang Nhiêu. Tối nay về lại Bắc Đảo rồi, định tìm cậu ấy tâm sự.” Cô quay sang, lưng tựa vào mép bàn, nhìn ra ngoài phòng khách. Anh đứng trước gương quay lưng lại với cô, bộ vest này vừa vặn ôm lấy cơ thể cao lớn của anh, không quá chặt, mà vẫn cao lớn đỉnh đạc.

Chu Tự chưa từng thấy ai mặc vest mà đẹp trai được đến vậy.

Cô bỏ muỗng xuống, nhẹ tay nhẹ chân bước đến gần anh.

Hạ Nghiễn Châu yên lặng nhìn ra sau từ trong gương, vẫn tiếp tục ung dung thong thả thắt cà vạt.

Chu Tự từ sau người anh rướn cô lên, vài sợi tóc bên vai rủ xuống, ánh mặt trời bên ngoài rọi vào căn phòng, phần tóc con mềm mại cong lên tràn ngập sức sống.

Cô cứ lén lút thập thò rồi cứ có cái vẻ gian xảo, khiến người khác nhìn vào các thấy sống động tươi tắn.

Bất giác khiến giọng của Hạ Nghiễn Châu trở nên dịu dàng hơn: “Định chơi xấu gì nữa đây?”

“Có đâu.” Chu Tự nói: “Thì thấy ăn mặc đồ rất đẹp, muốn lại gần để ngắm chút thôi.”

Hạ Nghiễn Châu cứ thấy câu này sai sai: “Không mặc đồ thì khó coi à?”

“Không phải.” Cô cười ngốc nghếch.

Anh tiếp tục cúi đầu thắt cà vạt, giọng trầm thấp: “Còn cười.”

Hai chữ này, chứa đựng biết bao yêu chiều.

Trong phòng ấm áp như mùa xuân, trong phút chốc khiến ta quên đi trời giờ đã vào cái rét đậm của tháng chạp.

Bầu trời buổi sớm tản mác ánh nắng màu vàng kim nhàn nhạt, ngập tràn mỗi một góc trong nhà.

Chu Tự bước sang một bên, chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh anh. Trên người cô chỉ khoác mỗi chiếc áo sơ mi màu trắng của anh, chiều dài áo vừa đủ để che đến đùi, đùi cô mượt mà đầy đặn, nhưng phần bắp chân thon gọn mảnh khảnh, cô đứng đó nhìn như bức tượng bằng ngọc được điêu khắc, trắng trơn bóng loáng.

Hạ Nghiễn Châu thích lắm, nhưng ngoài ra thì anh còn thích cái eo của cô hơn nữa kìa, khiến anh phải cảm thán làm sao có thể nhỏ như vậy, nhưng phần mông hông lại có thể cong vút một cách bất ngờ, hệt như lọ cổ cao với cái cổ thon nhỏ với phần vai rộng rãi.

Ngạc nhiên là, ngoài niềm yêu thích xuất phát về mặt tinh thần, sự hấp dẫn đơn thuần nhất từ mặt sinh lý của anh với cô cũng đạt đến đỉnh điểm.

Anh thôi không nhìn nữa, rồi nhận ra mình thắt cà vạt sai rồi, bèn tháo ra thắt lại.

Ban đầu Chu Tự chỉ chú ý đến cơ thể anh, nhưng theo bản năng của phụ nữ, cô bắt đầu thưởng thức bản thân mình trong gương. Cô xoay trái xoay phải vài vòng trong yên lặng, dùng tay vuốt những sợi tóc lòa xòa, rồi lại giơ chân chỉnh lại dép lê.

Dần dần Hạ Nghiễn Châu bị ép ra khỏi cái gương.

Chu Tự để ý thấy vậy, vòng tay ôm khuỷu tay anh, muốn kéo anh vào.

“Chậc.” Tay Hạ Nghiễn Châu rung lên, cà vạt lại bị bung ra.

Chu Tự cười xin lỗi. Cô vòng qua người anh, nhón gót chân, lấy cà vạt từ trong tay anh: “Để em làm cho.” Nhưng vì chiều cao vẫn còn chênh lệch cả khúc, cô giật tay về: “Thấp xuống.”

Hạ Nghiễn Châu khom lưng: “Giật hư rồi là phải đền đó.”

“Anh đền cho em cái váy ngủ đi rồi tính tiếp.”

Hạ Nghiễn Châu: “Ai bịa chuyện trước?”

“Do anh dễ bị gạt thôi.” Chu Tự nào có chịu thua.

“Tính chắc là anh bị dụ kiểu này?” Hạ Nghiễn Châu chấm vào chóp mũi cô: “Bên ngoài thì ra vẻ thật thà, nhưng sau lưng thì bày đủ trò đủ kiểu.”

Hai má Chu Tự hơi nóng lên, chỉ có hai câu của anh thôi mà cô đã ngại đến nỗi muốn trốn rồi: “Không nói chuyện với anh nữa.” Cô xoay người.

Hạ Nghiễn Châu túm ngược cô về, lúc này hai người cách nhau càng gần hơn, anh hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên d** tai cô. Chu Tự rụt vai trốn, nhưng bị anh túm eo giữ lại, những nụ hôn vụn vặn và tới tấp, hơi thở đan xen, khiến bầu không khí xung quanh trở nên mập mờ vô cùng.

Chu Tự vô tình nhìn sang tấm gương, trong đó, Hạ Nghiễn Châu đang khom người, áo quần chỉnh tề, còn cô thì cố gắng nhón chân, phần hông ưỡn lên, chiếc áo sơ mi trắng là thứ duy nhất có thể che chắn cho cơ thể đã xốc xếch từ bao giờ.

Dưới ánh nắng sáng chói, anh nhẹ nhàng hôn lên cổ cô.

Chu Tự bị k*ch th*ch: “…Anh sắp muộn rồi đó.”

Hạ Nghiễn Châu cũng biết là không nên, nhưng anh bỗng hiểu được tại sao Trụ Vương lại bị hồ ly tinh mê hoặc đến thế. Mà cái người đang đứng trước mặt anh chẳng phải chính là bé hồ ly hay sao.

Hạ Nghiễn Châu cắn nhẹ lên người cô nhưng để phát tiết, anh buông cô ra, lùi ra sau.

Quằn nhau mấy bận mà vẫn chưa thắt cà vạt xong.

Anh cười bất lực, nhanh tay thắt gọn: “Ngoan nhé, đi ngủ thêm chút đi.” Anh hất cằm ra ngoài cửa sổ: “Dưới hầm có xe, chút nữa em đi thì cứ lái đi.”

“Ồ.” Chu Tự v**t v* nếp nhăn trên áo sơ mi, cô chậm rãi lùi ra sau: “Công việc thuận lợi cả nhé.”

“Cảm ơn em.” Anh cười đáp.

Chu Tự lại quay về phòng ngủ lười thêm một giấc, đến khi dậy đã là mười giờ rồi, tắm rửa trang điểm xong, cô chuẩn bị ra ngoài.

Cô đi một vòng dưới nhà xe, toàn là xe hạng sang, nên thôi không lái nữa.

Địa điểm hẹn vẫn là quán lẩu lần trước, khá gần chỗ ở của Hạ Nghiễn Châu.

Lúc cô đến, Giang Nhiêu đã gọi đầy một bàn những món mà cả hai thích ăn, nào là sách bò, tủy bò, óc heo,…

Sau khi Chu Tự ăn được vài miếng thì bắt đầu thẳng thắn hết chuyện giữa mình và Hạ Nghiễn Châu. Giang Nhiêu phải mất vài giây để tiêu hóa, mới để cô tiếp tục kể lại từ đầu đến cuối.

Mùi thơm cay nồng từ dầu ớt sôi lục bục, hơi nóng mịt mù.

Thời gian chầm chậm trôi đi.

Chu Tự khuấy bát nước chấm: “Nói chung thì là vậy đó.”

“Cậu được đó, giấu mình bao lâu nay.”

“Cũng mới xác định thôi, đâu có trễ đâu mà.” Cô hỏi: “Mấy chuyện lặt vặt kia, Lưu Sấm không nói gì với cậu à.”

Giang Nhiêu trừng mắt: “Anh ấy cũng biết?”

“Ít nhiều cũng phải biết chứ, họp lớp năm ngoái rồi lần gặp nhau ở Bắc Đảo, cậu ấy có giúp sức đấy.”

Giang Nhiêu không tin nổi, chuyện trọng đại đến vậy, mà chồng cô chẳng hé răng nửa chữ: “Coi mình về nghiêm hình xử anh ấy thế nào.”

Chu Tự nói: “Đàn ông không có thích tám chuyện như chị em tụi mình, những điều mà cậu nghĩ là bí mật nên chia sẻ với nhau, đối với cậu ấy có lẽ chỉ là những chuyện vặt vãnh không đáng nhắc đến.”

“Cũng đúng nhỉ.” Giang Nhiêu gắp cá cho cô bạn.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, ăn một bữa mà mất gần hai giờ đồng hồ.

Tối đến Chu Tự đã phải quay về Bắc Đảo, có lẽ lần gặp nhau tiếp theo phải đợi tận mấy tháng hoặc có thể là lâu hơn nữa.

Hai người đã làm bạn với nhau biết bao nhiêu năm rồi, trước khi đi Giang Nhiêu vẫn không yên tâm mà dặn dò cô: “Cái gọi là tình yêu, đôi khi mình móc hết ruột gan thì lại không vừa ý đối phương, về sau ở bên nhau đừng thật thà quá, cho đi bảy phần, giữ cho mình ba phần.”

Cô bạn nhấn mạnh: “Đã biết chưa?”

Chu Tự im lặng một chốc, rồi gật đầu đầy trịnh trọng.

Sau khi tạm biệt Giang Nhiêu, cô đi một chuyến về căn nhà ở ngoại ô, cả một năm nay đã phải dọn dẹp ra vào hết hai lần, trong nhà cũng chẳng còn đồ đạc gì quá quý giá quan trọng. Chu Tự chỉ dọn dẹp bỏ hết những đồ cũ, gọi quét dọn một lượt, xong thì đóng cửa đi về.

Cô gọi xe đến cao ốc Cẩm Đồ, đợi tầm năm phút dưới sảnh, thì Hạ Nghiễn Châu bước từ trong thang máy ra.

Cô đứng lên.

Hạ Nghiễn Châu nhìn sang, ngoắt tay với cô, rồi đứng đó đợi. Chu Tự chạy bước nhỏ đến trước mặt anh, anh giơ tay ôm cả người cô, rồi cùng đi ra ngoài.

“Mình đi đâu vậy?” Chu Tự núp sau cánh tay anh ngẩng đầu hỏi.

“Dắt em đến công xưởng đi dạo thử.”

Đi xe tầm khoảng bốn mươi phút, càng đi xung quanh càng hoang vắng.

Bên góc cửa xưởng có viết bảng cảnh cáo “Sản xuất an toàn”, sau khi đi vào, hai bên là những xưởng sản xuất đúc gạch xanh san sát nhau.

Chu Tự ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, thầm cảm thán diện tích của xưởng sản xuất này.

Qua chỗ quẹo, xe dừng bên đường.

Có vài người phụ trách đã đứng tuổi mặc đồng phục của xưởng bước ra đón, lần lượt lên tiếng chào hỏi Giám đốc Hạ. Hạ Nghiễn Châu gật nhẹ, sau khi để ý sắp xếp cho Chu Tự thì cùng mọi người đi vào nhà xưởng đối diện.

Chu Tự để ý thấy bên hông cửa nhà xưởng có dựng một cột trụ nhỏ cao chừng nửa nười, bên trên là một quả cầu tròn màu bạc nhỏ cỡ cái bát sứ. Có người phụ trách bước lên trước, hai tay cầm qua cầu, lần lượt ma sát vài bận.

Người này làm xong sẽ đổi cho người khác. Cách làm giống hệt như xem bói bằng quả cầu thủy tinh ở các nước phương Tây.

Chu Tự cũng học làm theo, hai tay ma sát trên trái cầu.

Nhân lúc mọi người không để ý, cô nhích lại cạnh Hạ Nghiễn Châu hỏi nhỏ: “Cái này có ý nghĩa gì hả, trước khi đi vào còn phải tiến hành vài nghi thức?”

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô, nói: “Thế hệ trước khá là chú trọng việc này. Sản xuất pháo hoa khá là nguy hiểm, từ trường trên cơ thể con người thì quá phức tạp, sợ mang những thức không sạch sẽ vào nhà xưởng, nên làm vậy để hút bớt trước đã.”

Chu Tự gật đầu: “Hóa ra là vậy.”

Hạ Nghiễn Châu không nén được lại nhìn cô, mặt mày anh nghiêm túc hẳn: “Vừa nảy em có chà cho đang hoàng không đó?”

“… Em chỉ chà vài cái thôi.”

Hạ Nghiễn Châu hất cằm, đè giọng: “Đừng để cái ông chú đó biết, ông ấy kỹ nhất đó, anh còn phải sợ ổng.”

Bất giác Chu Tự cảm thấy sợ hãi và căng thẳng thêm mấy phần, cô nhìn anh: “Em có cần làm thêm chút không?”

“Cũng không cần thiết, thầm hát vài bản nhạc đỏ là được rồi.”

Chu Tự ngoan ngoãn đáp lời: “Ồ.”

Hạ Nghiễn Châu dứt câu là đi về trước, bỗng sau lưng có người phụt cười thành tiếng.

Chu Tự quay đầu, thì thấy Trịnh Trị đi theo ở sau.

Cậu bước nhanh hơn theo cô, rồi nói nhỏ: “Sếp chọc chị đó.” Rồi cậu chỉ ra cửa: “Làm vậy để chống tĩnh điện ấy.”

“…” Chu Tự tức chết mất, anh còn biết bịa chuyện hơn cả cô mà. Thế mà cô cứ ngốc nghếch tin lời anh mà chẳng chút hoài nghi. Tin cậy quá mức một người, đến nỗi IQ cũng bắt đầu sinh lười.

Trịnh Trị tò mò: “Đừng nói chị hát thiệt đó nha?”

Chu Tự thầm nhủ cậu này nhiều chuyện thật đó, miệng thì cười đáp: “Đâu có đâu, thật ra tôi biết anh ấy đang đùa thôi.”

Cô quay sang, thấy anh đã đứng im ở trước, đang chỉ trỏ thảo luận gì đó. Hạ Nghiễn Châu chắp tay ở sau, anh đứng giữa nhóm người thẳng tắp tựa cây tùng, trên người anh toát lên cảm giác trẻ tuổi mà mạnh mẽ.

Chu Tự lặng lẽ đi theo anh, rồi nhéo một phát lên tay anh.

Ai mà có ngờ sau lưng anh như mọc hai mắt vậy, anh nhanh gọn túm chặt tay cô mà còn chẳng cần quay đầu nhìn, đồng thời vẫn đang thảo luận với vẻ vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc như vừa nảy, chẳng hề vì chút trò vặt của cô mà mất tập trung.

Chu Tự không dám vùng vằng làm phiền anh, nên cứ để cho anh cầm nắn một lúc, anh thảo luận xong mới buông tay.

Đi thị sát hết một vòng, bên phía phụ trách tiếp tục làm việc của mình, còn Hạ Nghiễn Châu dắt Chu Tự đi dạo vòng quanh.

Anh chỉ vào máy móc đang hoạt động: “Đây là bước đầu tiên để làm ra pháo hoa, để tạo hình ống.”

Máy móc vang ầm ầm, sau một loạt quy trình sản xuất, ống giấy lũ lượt được cắt thành phẩm. Dưới bãi đất trống ngay đó đã chất đầy các ống trụ bằng giấy được xong, có cả dài cả ngắn.

Chu Tự lấy một ống lên: “Sao nó còn hơi ướt nữa?”

“Bên trong dán keo dán.” Anh nói: “Tiếp theo sẽ được chuyển sang hông khô.”

Chu Tự nhìn máy móc thiết bị to đùng, bỗng cô thấy thắc mắc: “Máy móc theo tiến trình tự động như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến việc kế thừa văn hóa truyền thống chứ?”

“Không có dính gì đến nhau hết đâu.” Hạ Nghiễn Châu nói: “Đương nhiên các công đoạn trọng tâm vẫn cần thợ thầy thực hiện, nhưng về những bước cơ bản, có máy móc hỗ trợ vừa có thể giảm bớt việc tiêu phí nhân lực, đồng thời còn có thể đảm bảo nhu cầu về mặt sản lượng nữa.”

Đi ra khỏi nhà xưởng, Hạ Nghiễn Châu dặn Trịnh Trị đứng chờ ở đây, còn anh tự lái xe, dắt Chu Tự đến địa điểm thực nghiệm phía sau nhà xưởng.

Lúc này trời đã tối đen, xung quanh không đủ sáng nên tầm nhìn cũng có hạn.

Nhìn ra cửa sổ xe, Chu Tự chỉ lờ mờ thấy cả một vùng mênh moonh ở trước mặt, xung quanh hoang vắng không một bóng người, không một ngọn cỏ.

Hạ Nghiễn Châu dắt cô xuống xe, mới thấy được phía xa xa có sắp sẵn mấy thùng giấy cao đến đầu gối.

Đến gần mới phát hiện, hóa ra là pháo hoa.

Chu Tự quay sang nhìn anh.

Hạ Nghiễn Châu: “Dám châm không?”

Chu Tự nói: “Chưa làm bao giờ. Chắc là không dá,.”

“Thử không?”

“Được không?”

Hạ Nghiễn Châu suy nghĩ: “Bỏ đi.” Anh ngồi xổm xuống, xé mở dây dẫn ở góc thùng, quay đầu ra sau: “Đứng xa ra.”

Chu Tự lùi ra sau cả một khúc.

Hạ Nghiễn Châu nghiêng đầu nhìn, cho đến khi cô đã ra khỏi phạm vi nguy hiểm, anh mới lấy bật lửa từ trong túi ra, châm lửa đốt dây dẫn.

Bật lửa phát sang, anh lập tức đứng dậy, chạy nhanh ra xa.

Chu Tự chỉ thấy được góc cạnh khuôn mặt anh, mà sau lưng anh từng ánh lửa tỏa sáng lộng lẫy rực rỡ như kim cương.

Gió đêm lạnh lẽo, khiến cô bật giác phải hít mũi.

Giữa lúc đó, từng tiếng nổ đì đùng vang lên, từng ánh lửa màu xanh lam vọt lên trời cao, sau hai ba giây thì lại bừng sáng trên không trung. Từng luồng sáng màu vàng kim bung nở, như những bông lúa mạch nở rộ khắp bốn phương, rồi rơi ào ạt như một cơn mưa.

Giữa biển trời lấp lánh, hình ảnh mà Chu Tự nhìn thấy là Hạ Nghiễn Châu chạy về phía cô.

Chính tại giây phút này, cô rung động hơn bao giờ hết.

Hạ Nghiễn Châu nhanh chóng chạy đến cạnh cô, ôm cô đứng trước người mình, dùng áo của mình bọc kín cô.

Hai người chẳng nói gì, chỉ dõi mắt nhìn lên trời cao, ánh sáng thay đổi liên tục rọi lên mặt họ. Cơ thể Chu Tự ấm áp, cô dựa vào lồng ngực anh, như thể được bao bọc bởi cảm giác hạnh phúc đang lũ lượt đến với cô.

Cô ngẩng đầu, thấy anh chăm chú nhìn lên trời, không biết rằng đang nghĩ gì.

Chu Tự nhón chân hôn lên cằm anh.

Hạ Nghiễn Châu hơi cúi nhìn, “Hửm?”

“Đẹp quá.”

Hạ Nghiễn Châu gật đầu, nhưng anh nói: “Anh đã ngắm pháo hoa vô số lần rồi, cái hôm nay đốt là loại phổ biến nhất nó đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy nó xinh đẹp vô cùng.”

“Tại sao thế?”

Anh nhìn cô: “Trước đó toàn làm cho người khác xem, nhưng lần này không phải.”

“Lần này làm cho ai xem thế?” Chu Tự đã biết còn cố hỏi.

“Heo con.”

Chu Tự mím môi thầm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non: “Cảm ơn anh.”

“Anh cũng cảm ơn em.” Anh hôn lên trán cô.

Pháo hoa kéo dài đến gần ba phút.

Hạ Nghiễn Châu lại châm thêm một thùng,

Chu Tự đứng im lại cô, cô tham lam muốn thấy anh chạy về phía mình thêm vài lần nữa, như thể làm vậy có thể xác nhận thật nhiều lần, rằng cô đang được bao bọc trong tình yêu. Cũng như là, người mà cô trông đợi tên là Hạ Nghiễn Châu, là một chuyện đáng mừng và đáng tận hưởng đến cỡ nào.

Thùng pháo cuối cùng, Chu Tự năn nỉ để mình tự châm.

Khi đốt sợi dây dẫn xong, anh kéo cô chạy ra thật xa. Tiếc là mới chạy nửa đường, pháo hoa đã bùng nổ trên cao, chưa thể đến được điểm ngắm lý tưởng nhất, nhưng lại đạt hiệu quả một cách bất ngờ.

Đứng dưới bầu trời mưa pháo hoa rực rỡ họ ôm chầm lấy nhau cho cho nhau từng nụ hôn, cho đến khi tia sáng cuối cùng lụi tắt, cả thế giới rơi vào màn đêm yên tĩnh.

Trên đường xe chạy đến sân bay, Chu Tự có vẻ khá im lặng, sau khi trải qua cảm giác hưng phấn cực độ về mặt tinh thần, cả cơ thể sẽ cảm thấy mệt mỏi. Cô nhẹ nhàng tựa vào vòng tay Hạ Nghiễn Châu, quay sang nhìn hàng đèn đường chảy trôi bên ngoài.

Đến sân bay, đưa cô đến cổng kiểm tra an ninh, Hạ Nghiễn Châu chẳng thể nào vào tiếp nữa.

Trước giờ chưa từng có cảm giác thế này, nhưng phải tạm xa nhau ít ngày như hôm nay lại cảm thấy không nỡ.

Hạ Nghiễn Châu giơ tay nhìn đồng hồ: “Đứng thêm năm phút nữa thì vẫn kịp.”

Chu Tự gật đầu.

Đã tối nhưng sân bay vẫn đông đúc nhiều người, giữa không gian vô cùng rộng lớn, nhưng vẫn được lấp đầy giữa biết bao âm thanh ồn ào huyên náo.

Ngoài cửa kính thủy tinh là bầu trời tối đen như mực, như thể có một đôi mắt đang âm thầm dõi theo mọi việc diễn ra trong đây.

Hạ Nghiễn Châu kéo cô đến cạnh mình, nhẹ nhàng hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

Chu Tự hỏi: “Pháo hoa khi nảy tên là “Cẩm Tú Sơn Hà Đồ” nhỉ?”

“Đúng thế.”

“Em cứ tưởng khi bắn lên trời sẽ ra cả bức tranh.”

Hạ Nghiễn Châu lặng lẽ cười: “Như em mà nói, thì cái thứ hai tên “Biển sao Berlin”, thì chắc nên đi đến Berlin luôn?”

“Bay lên ngân hà thì thích hợp hơn.” Chu Tự nhíu mày.

“Anh cố gắng kiếm tiền, sau này làm một cái phi thuyền.” Hai tay anh đút vào túi áo, cúi đầu nhìn cô chăm chú một hồi, rồi hất cằm nói, “Đi thôi.”

Chu Tự do dự: “Khi nào anh mới về?”

“Nhiều lắm là nửa tháng. Bất kỳ lúc nào, có chuyện gì cứ gọi cho anh, ngoài ra thì nhớ video call trước khi ngủ.” Anh dặn dò thêm: “Hạ cánh là gọi xe về nhà liền, có chuyện gì thì mai rồi tính.”

Chu Tự ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Nghiễn Châu nói: “Đường vào khu nhà tối, em nhớ mở đèn pin.”

“Vâng.”

“Đến nhà thì gọi cho anh.”

Lòng Chu Tự vui sướng, nhưng vờ ghét bỏ nhíu mũi: “Biết rồi mà, lèm bèm quá.”

Hạ Nghiễn Châu giơ tay gõ đầu cô một cái.

Xung quanh người qua lại nườm nượp, biển báo điện tử vang dội cả một vùng trời.

Càng lúc càng có nhiều người tập trung ở cổng kiểm tra, lần này phải đi thật rồi. Chu Tự dựa vào người Hạ Nghiễn Châu, cô nhón chân ôm cổ anh: “Đợi anh về đấy.”

“Được.” Hạ Nghiễn Châu ghé sát tai cô, nhỏ nhẹ nói gì đó.

Ánh mắt Chu Tự dừng ở một chỗ bất kỳ sau lưng anh, hai má cô đỏ bừng: “Mấy cái anh dạy em khó quá, chi bằng đợi anh về giúp em…” Cô bỗng dừng lại, đầu cô ù ù từng cơn.

Hạ Nghiễn Châu nhận ra sự khác thường, anh nhíu màu hỏi: “Làm sao thế?”

“Hình như em…nhìn thấy…” Cô ngập ngừng, ra lệnh cho bản thân mình phải bình tĩnh lại, cô nhẩm tính thời gian, hẳn là anh ta vẫn còn đang trong thời gian thụ án.

Cô mím đôi môi khô khốc, nhìn ra sau lưng anh, người đến người đi vội vã, vốn chẳng thấy bóng người đó nữa. Vừa nảy vô thức nhìn thấy, cứ như đang bị ảo giác.

Hạ Nghiễn Châu trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Chu Tự không muốn tạo cho anh những năng lượng tiêu cực, vốn đó là những u uất trong lòng mình, không cách nào tiêu hóa được, cũng không nên lại để cho đối phương nhận ra.

“Nhìn thấy…” Cô nói: “Màn hình nhắc nhở phải mau qua cổng.”

Bình Luận (0)
Comment