Đêm nay hẳn phải là một buổi tối đáng nhớ, nhưng lại bị phá tan tành bởi nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng cô.
Chu Tự nằm trằn trọc trên giường, đến một lúc sau, cảm xúc lo lắng bồn chồn đó lên cao đến cực hạn, ngược lại khiến cô cảm thấy, không có gì phải sợ hãi cả.
Thời buổi này là xã hội pháp trị, cô không tin anh ta dám thách thức pháp luật, huống hồ bây giờ cô cũng đâu phải cô đơn một mình nữa, hẳn là cô nên có niềm tin mạnh mẽ hơn nữa để đối mặt với mọi vấn đề.
Ngày hôm sau, cô dậy với hai con mắt thâm quầng, thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi ra ngoài, cô đi một vòng kiểm tra hiện trường, rồi ở lại tiệm hoa thêm một lúc, về đến công ty đã là buổi trưa rồi.
Triệu Tư Kiều không có ở công ty, trong điện thoại cô nàng hẹn cô tối nay cùng đi ăn.
Đi hết ba ngày công việc chất chồng, Chu Tự xử lý cho xong rồi nhìn sang đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều rồi.
Tiệm một quán ăn Tứ Xuyên ở gần đó, Chu Tự đến còn phải chờ một lúc thì Triệu Tư Kiều mới thong dong đi đến. Cô nàng mặc một chiếc áo khoác dài màu tím môn, bên dưới là chân váy dài màu trắng, mái tóc xoăn xõa trên vai, trang điểm tươi tắn trong trẻo. Cô nàng bước từ ngoài vào, nở nụ cười điềm đạm, cô nàng như thể đã bước vào mùa xuân vậy, khiến người khác nhìn vào lóa cả mắt.
Điều đầu tiên cô nàng làm là bước đến ôm Chu Tự một cái thật chặt. Do đang ngồi nên Chu Tự phải rướn cổ lên cao, suýt thì bị cô nàng kéo cho tắt thở.
“Gọi món chưa?” Triệu Tư Kiều quay lại chỗ ngồi của mình.
Chu Tự đưa thực đơn cho cô ấy: “Hai món mặn một món canh, coi coi cô có muốn ăn thêm gì không.”
“Vậy là đủ rồi.” Cô nàng nhận lấy nhưng để sang một bên chứ không hề đụng đến.
Vẫn chưa đến giờ ăn tối, trong tiệm chỉ có hai ba bàn có khách, nên yên tĩnh hẳn, có thể nghe rõ bản nhạc cũ xưa kinh điển đang được mở.
Bàn bạc công việc trước, Triệu Tư Kiều hỏi: “Có tin tốt với tin xấu, nghe cái nào trước?”
“Tin tốt.”
“Bên mình nhận được vài phản hồi rồi, có nhiều khách rất hài lòng với hiệu quả cảnh quan, đặt thêm chỗ thiết kế. Ngoài ra thì cảm thấy rất hài lòng về tất cả mọi mặt trong quá trình làm việc, nên giới thiệu khách hàng mới.” Triệu Tư Kiều không nhịn được mà tán thưởng: “Chu Tự, cô đỉnh quá đi thôi.”
Chu Tự cũng thấy vui lắm, cô nói: “Mặc dù nghe thì có vẻ như đang mèo khen mèo dài đuôi, nhưng tôi vẫn muốn nói là, những gì cô bỏ ra nhiều hơn tôi rất nhiều kia. Đồng thời tôi cảm thấy vô cũng vinh hạnh khi quen biết cô, và có thể hợp tác với cô như hiện tại.”
“Vậy giờ đang tỏ tình à?” Hai tay Triệu Tư Kiều che miệng, cô nàng ăn nói khoa trương: “Làm sao bây giờ, sắp khóc rồi.”
“Diễn xuất quá kém.” Chu Tự bật cười: “Vậy còn tin xấu?”
“Cũng không tính là xấu.” Cô nói: “Đất mới giao đến chất lượng không tốt lắm, hàm lượng chất hữu cơ trong đất không cao, dễ bị vón cục.”
“Thật ra thì vẫn sử dụng được, gia công trộn thêm đá núi lửa cải thiện mức độ thoáng khí là được.” Chu Tự nói: “Để tôi liên hệ thêm nhà cung ứng khác, xem thử chất lượng đất của người ta thế nào.”
Triệu Tư Kiều gật gật đầu, “Vậy dự án bên cao ốc Hằng Hoàn tính sao? Mười mấy gốc Phong Nhật Bản đều bị đen lá hết, cứ như bị lửa thiêu vậy đó.”
“Sáng nay tôi có ghé xem thử, thật ra mình có thể chữa cháy bằng cách tỉa lá bị đen, phu thêm thuốc trừ sâu và bón phân nuôi rễ.” Nhưng Chu Tự đề nghị: “Thay mới hết đi, lá đen khá nhiều, cho dù có tỉa bớt thì trong thời gian ngắn nhìn nó vẫn không bắt mắt.”
“Sẽ gây thiệt hại cho bên mình.”
“Vậy cũng hết cách, vẫn giữ vốn bằng chữ tín thôi. Cái ngành cây cảnh này trừ sáng tạo ra, thì việc chăm sóc phục vụ sau đó cũng quan trọng lắm, nếu như sản phẩm có vấn đề mà không thay mới thì sợ là mất điểm ấn tượng đó.”
Triệu Tư Kiều không hề có dị nghị gì, nghe theo cô hoàn toàn.
Nhân viên lên món, một món là cá quế om mà Chu Tự thích, món còn lại là gà xào cay mà Triệu Tư Kiều thích, một món nữa là canh móng heo.
Trưa nay Chu Tự chẳng ăn gì, cô đói sắp xỉu rồi, nên ăn uống khá là ngon miệng. Ăn lửng bụng rồi mới có sức để đánh giá cô gái như hoa mùa xuân ngồi trước mặt.
Cô múc cho cô nàng một bát canh, hỏi một cách thẳng thắn: “Cô có bạn trai rồi à?”
Suýt nữa thì Triệu Tư Kiều cắn trúng lưỡi: “Đâu có.” Nhưng môi thì đã cong vút chẳng tài nào nén nỗi.
Chu Tự càng chắc rằng cái người này có gì rồi, Triệu Tư Kiều là người không câu nệ tiểu tiết và rất thẳng thắn, chẳng thể nào giấu diếm được gì. Còn chẳng cần cô hỏi thêm, cô nàng đã tự ngả bài: “Có quen biết một người, nhưng còn chưa xác định quan hệ, coi như đang trong giai đoạn tìm hiểu vậy. Chuyện giữa tôi với anh ấy rất là ảo, một hai câu chẳng thể nào kể rõ được.”
Không biết sao mà Chu Tự lại nghĩ đến người vệ sĩ kia, “Thích lắm à?”
Triệu Tư Kiều trả lời qua loa: “Cũng tạm thôi.”
Chu Tự không hỏi thêm, cô vẫn luôn cảm thấy hai người đều đã trải qua những vấp váp trong chuyện tình cảm, nên đã nói với cô ấy những điều mà Giang Nhiêu dặn dò mình: “Vậy cứ tìm hiểu cho đàng hoàng vào. Về sau cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên chứ đừng làm khó mình, phải thật tỉnh táo để còn vờ hồ đồ, phải biết giữ những cái trong lòng mình, đối xử tốt với chính mình nha.”
Mấy câu này nói với người khác thì nhẹ nhàng lắm, Chu Tự cũng đang trong quá trình cố gắng thực hiện, nhưng gặp được người như Hạ Nghiễn Châu, thì sợ khó mà làm được.
Sợ mình toàn tâm toàn ý dấn thân vào đó mà đánh mất luôn cái tôi, rồi lại ưu phiền vì nếu cứ giữ cho mình thì sẽ thiếu công bằng với anh.
Là một ván cược cả, từ cái đêm cô tự cổ vũ mình dũng cảm để nắm lấy tay anh, thì cô đã rõ rồi.
Triệu Tư Kiều rơi vào trầm tư, phản ứng của cô nàng không khác gì cô là mấy, mím môi gật đầu một cách nghiêm túc.
Hai người nhìn nhau bật cười, dùng xong bữa cơm thì cùng nhau quay lại công ty, xử lý cho hết những việc còn lại.
Chớp mắt mà nửa tháng đã qua, Hạ Nghiễn Châu quay lại Bắc Đảo như đã hẹn, nhưng hình như chỉ vì để gặp cô thôi, ở được hai ngày anh lại vội vã quay lại thành phố Lâm.
Cuối năm anh bận bịu nhiều việc, sợ là trong hai ngày ngắn ngủi thôi nhưng biết bao việc lặt vặt chất đống rồi.
Mặc dù hai người hai nơi, nhưng vẫn cảm giác đang trong trạng thái bên nhau hết sức thoải mái.
Đối phương không phải là toàn bộ cuộc sống, ai cũng có công việc phải làm, chỉ cần v**t v* yêu thương nhau mỗi tối ngắn ngủi trước khi ngủ là đã có thể kết thúc một ngày một cách tốt đẹp.
Có lúc thì video call, có lúc thì gọi điẹn thoại, chia sẻ công việc và những điều vặt vãnh xung quanh, hoặc sẽ biểu đạt nỗi nhớ và khát khao một cách trực tiếp. Hạ Nghiễn Châu chẳng hề nói sai, Chu Tự chỉ có vẻ ngoài là đàng hoàng thôi, chứ mỗi lần riêng tư cô nhiều trò lắm, mỗi lần như thế đều khiến anh xốn xang không thôi, vài lần buông lời cảnh cáo, nhưng nhìn cô gái đang mím môi cười nghịch ngợm trước màn hình, thì chẳng thể làm gì được.
Đến cuối năm, Hạ Nghiễn Châu tặng cho cô một chiếc xe.
Anh đã phải ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng khống chế giá xe trong khoảng dưới hai trăm nghìn*. Chiếc xe đó từ màu sắc cho đến tính năng đều thích hợp với phái nữ, để đi lại hằng ngày là đủ rồi.
*Hai trăm nghìn nhân dân tệ xấp xỉ khoảng bảy trăm triệu.
Trịnh Trị thấy khó hiểu: “Hầm xe nhà sếp có hẳn mấy chiếc chưa từng lái, tặng mấy chiếc đó không phải được hơn à?”
“Đắt quá cô ấy sẽ bất an.”
Trịnh Trị cười ngờ nghệch: “Làm gì có, không phải tặng cho người ta cái tốt nhất mới thể hiện mức độ mình trân trọng người ta à?”
Hạ Nghiễn Châu liếc cậu một cái: “Chiếc này đi, đi đặt đi.”
“Vâng.” Trịnh Trị cầm máy tính bảng chuẩn bị ra ngoài, đi đến trước cửa thì cậu dừng bước, cậu đề nghị: “Hay là mình làm thêm gì cho hình thức đi? Em thấy ở trên mạng người ta lấy xe kéo kéo tới, trong đó có để hoa hồng và bóng bay, rồi thêm mấy câu chúc phúc…”
“Được.” Hạ Nghiễn Châu ngắt lời cậu: “Tiện cậu đào cái hố luôn.”
“Làm gì?”
“Đỡ mất công cô ấy đào.”
Trịnh Trị gãi gãi đầu.
Hạ Nghiễn Châu nhíu mày, khoát tay đuổi cậu: “Kêu cậu gửi qua, thì cậu cứ im lặng gửi qua là được, bớt phí lời đi, đừng có màu mè.”
Trịnh Trị thấy sếp mình đã không lãng mạn mà còn không chịu lắng nghe người ta góp ý, cậu thầm ngủ vậy thôi, dù sao thì cũng chẳng liên quan mấy đến mình, thế là lễ độ cung kính: “Đi đây ạ.”
Nửa tháng sau Chu Tự nhận được món quà lớn này, là một chiếc Hồng Kỳ H5 màu đen. Phản ứng đầu tiên của cô là rất bất ngờ, cô nghi ngờ Hạ Nghiễn Châu biết cả thuật đọc tâm, thế mà anh biết gần đây cô đang coi xe.
Nhà ở và công ty mỗi nơi một đầu, mặc dù mỗi ngày cô chỉ đi về hai nơi, nhưng cũng tốn khá nhiều thời gian và tinh lực, nên định rút một trăm nghìn từ tiền bán nhà ra mua xe để đi lại.
Trịnh Trị vẫn chưa đi, cậu đang miêu tả kỹ càng về tính năng và các nút điều khiển cho cô, ngành nào cũng có cao thủ, xe này mà vào tay cậu thì như ba món đồ chơi.
Ban đầu cô còn nghiêm túc lắng nghe, dần dần thì mất tập trung, đợi Trịnh Trị đi rồi, cô lập tức lên mạng tra thử, may mà giá của món quà này vẫn trong phạm vi cô chấp nhận được.
Dù sao thì với quan hệ hiện giờ giữa hai người và địa vị của anh, không tặng mấy xe sang trọng, đã khiến cô giảm biết bao gánh nặng và băn khoăn rồi.
Một khi đã nhận rõ điểm này, thì cô càng cảm thấy chiếc xe này thật là hợp ý mình.
Tối đến, Hạ Nghiễn Châu video call cho cô: “Lái thử chưa? Em thấy thế nào?”
“Đương nhiên là thoải mái rồi.” Cô đang nằm trên giường, bỗng nhiên vén chăn ngồi lên, dựng điện thoại một bên, làm tư thế thả tim thật to: “Cảm ơn Giám đốc Hạ.”
Giọng nói cô mềm mại, khiến đáy lòng người ta nhộn nhạo. Chắc là vừa tắm xong, mái tóc ẩm ướt buông trên vai cô, hai má cô trắng trẻo nõn nà, cô nhìn màn hình, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hạ Nghiễn Châu phảng phất như ngửi được cả mùi dầu gội mà cô quen dùng. Anh nở nụ cười bất lực, lặng lẽ nhìn màn hình một hồi mới nói: “Nên làm mà.”
Chu Tự nằm xuống, cô lật tới lật lui trên giường mới tìm được tư thế thoải mái cho mình: “Vốn gần đây em cũng đang tìm xe, dự tính khoảng một trăm nghìn.” Cô nói: “Bây giờ thì không biết xài tiền đó vào đâu rồi.”
“Để dành đó đi, tiền bạc là sức mạnh đây, trong bất kỳ tình huống nào.”
Chu Tự vô cùng xúc động, đây là câu nói thực tế nhất mà cô nghe được, đồng thời cũng là lời đề nghị chân thật và vì suy nghĩ cho cô nhất.
Cô chớp mắt: “Chẳng phải anh bảo, anh mới là chỗ dựa của em à?”
“Nên là em có luôn gấp đôi.”
Chu Tự nằm đắp chăn cười tươi như đóa hoa rung rinh trong gió, cô vô thức nhìn vào màn hình, đầu bên kia anh cũng đang cong môi, nhìn cô lúc lắc với vẻ bao dung trầm tĩnh. Nhất thời khiến cô cũng im theo, lần đầu tiên cô biết rằng, một người cho dù không làm bất kỳ việc gì, nhưng tất cả những dịu dàng âu yếm đều tràn ngập trong đôi mắt.
Bất giác Chu Tự núp hẳn trong chăn, chỉ để lộ mỗi cặp mắt, lặng lẽ nhìn anh. Hình như anh vừa đi về, bộ vest trên người còn chưa kịp thay, thoải mái dựa vào sô pha, đưa tay chống trán.
“Mới về à?” Giọng cô nhẹ hơn.
“Ừm.”
Cô giục anh: “Mau đi tắm đi, trễ lắm rồi đó.”
“Em đi sấy tóc đi đã.”
Chu Tự phản ứng chậm chạp, chỉ ồ một tiếng. Mặc dù cô nhận ra vẻ mệt mỏi khó thể nào che đậy trong đôi mắt anh, nhưng trước khi cúp máy cô vẫn muốn trêu anh một chốc: “Hôm nay em mới đổi dầu gội mới đó, mùi khá giống mùi ở nhà anh, nhưng hình như nó ngọt hơn.” Cô ngồi dậy, nghiêng đầu vuốt tóc, nhìn vào màn hình: “Đợi anh quay lại ngửi thử nhé?”
Hạ Nghiễn Châu hơi mím môi, anh nhìn cô cảnh cáo.
Chu Tự lặng lẽ cười, “Không trêu anh nữa, tạm biệt.” Không để anh nói gì nữa, cô nhanh gọn cúp máy luôn. Nỗi niềm nhung nhớ trong lòng vẫn còn chưa nguôi, cô không kiềm lòng được vùi đầu xuống nệm, lăn qua lộn lại trên giường.
Mà ở bên kia, Hạ Nghiễn Châu nhìn vào màn hình video call bị ngắt đột ngột, tâm tình lửng lơ, một lúc sau, anh đưa tay vuột ngực, nhìn đi, trò vặt của cô cứ liên tù tì vậy đó.
Xử đẹp cô mới được. Hạ Nghiễn Châu nghĩ thầm.
Những ngày tiếp theo, hai người vẫn ở hai nơi.
Còn một tuần nữa là đến năm mới, Hạ Nghiễn Châu vẫn đang chuẩn bị cho tiết mục pháo hoa ở đài truyền hình địa phương, vài ngày trước năm mới Chu Tự lại được rảnh rỗi hơn, ở thành phố Lâm cô chẳng có vướng bận gì nhiều, có một hôm lúc đang đi dạo với Triệu Tư Kiều, đi ngang qua một cửa hàng đồ nam thấy rất hợp với Chu Loan, bèn chọn vài bộ, rồi tranh thủ gửi về thành phố Lâm.
Triệu Tư Kiều không có bà con thân thích gì ở Bắc Đảo, nên mấy ngày Tết hai người tụ tập với nhau, coi như là làm bạn với nhau vậy.
Sáng sớm thức giấc, Chu Tự treo đèn lồng đỏ ngoài ban công. Nhớ lại lúc nhỏ, mỗi dịp Tết đến mẹ cô đều sẵn chuẩn bị sẵn mọi thứ, sau này bà đi rồi, những cái Tết sau đều do Chu tự mua về treo. Cứ nhiều năm như thế đã thành quen, coi như một cách để tưởng nhớ mẹ mình.
Cô bước xuống ghế, ngẩng đầu nhìn, dưới ánh mặt trời rực rỡ, trên bờ tường ánh lên những vệt sáng đỏ vui tươi.
Triệu Tư Kiều dựa vào tường để đánh răng cũng nhìn theo cô, lắc đầu chê bôi: “Quê.”
Chu Tự không thèm để ý đến cô nàng.
Cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Chu Tự gấp gọn hành lý mà cô nàng đã mở toang ra, đẩy vào phòng ngủ. Hôm nay cô nàng ở đây, khiến cho cô không còn cô đơn lẻ loi vào một dịp đặc biệt như vậy nữa.
Ăn bữa sáng xong, hai người đi siêu thị mua đồ.
Triệu Tư Kiều lấy một đống đồ ăn vặt và trái cây, thấy Chu Tự cho thịt băm vào xe hàng, cô nàng hỏi: “Mua làm gì thế?”
“Gói sủi cảo.”
Cô nàng báo trước: “Đừng có bắt tôi làm trò đó, tôi không biết làm gì đâu đấy.”
Hôm nay tâm trạng của Chu Tự tốt lắm, nên rất khoan dung với cô nàng: “Tôi gói, cô ngồi đợi ăn là được rồi.”
Triệu Tư Kiều hài lòng khoác vai cô đi tính tiền. Cô nàng là người có thần kinh khá thô, từ nhỏ lớn lên trong gia đình bình thường, sau này đi học rồi kết hôn mới ra nước ngoài sinh sống, nên đối với ngày lễ tết truyền thống Trung Quốc mang tính đoàn viên đã không còn mẫn cảm là bao.
Bước ra khỏi siêu thị, Triệu Tư Kiều nhớ ra: “Có phải cô bé bên tiệm hoa của cô cũng đến không?”
“Tiểu Châu ấy hả?” Chu Tự để đồ vào cốp sau, “Để tôi gọi điện hỏi đã, tiện đón em ấy luôn.” Nhà cô bé ở phương Nam, vốn đã mua vé tàu từ lâu rồi, nhưng mơ màng kiểu gì mà mua sai giờ, mà hay sao điện thoại vào nước mang đi sửa, nên cả tin nhắn nhắc nhở cũng không nhận được. Khi cô bé phát hiện thì đã qua được hai ngày rồi, cảm giác như trời sập đến nơi, khóc ầm ầm cả một hồi.
Chu Tự không biết nên khóc hay cười, định mua vé máy bay cho em ấy về nhưng em ấy lại từ chối, bảo là để phạt mình không cẩn thận, nên quyết định ở lại đây đón Tết.
Về đến nhà, Chu Tự và Tiểu Châu vào bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa cơm tất niên, Triệu Tư Kiều thì nằm ra sô pha vừa ăn vặt vừa trả lời tin nhắn của người khác, lúc thì vui vẻ mím môi cười ngu, lúc thì tức đến nỗi quẳng cả điện thoại, hình như trạng thái tinh thần không được bình thường cho lắm.
Đến chiều hôm ấy, có người gọi cho Chu Tự bảo là giao hàng.
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng chẳng nhớ nổi mình có đặt hàng gì. Mở cửa ra, trong tay nhân viên giao hàng là một cái hộp hình vuông màu gạo, ở giữa có in logo màu bạc, vừa nhìn là Chu Tự đã nhận ra, đây là tiệm bánh ngọt ở thành phố Lâm mà cô hay ghé.
Chu Tự cảm ơn: “Hôm nay là giao thừa, không nghỉ à?”
Nhân viên giao hàng là người của tiệm bánh: “Năm nay kinh doanh cả mùa Tết, vốn sáng nay đã phải giao đến rồi, nhưng đi được nửa đường thì xe hư, nên mới làm lỡ giờ.”
Chu Tự bảo nhân viên đợi một chút, cô vào chuẩn bị bao lì xì một trăm đồng, cố nhét cho nhân viên: “Năm mới vui vẻ nhé.”
“Cảm ơn chị, chúc chị năm mới vui vẻ.”
Chu Tự đóng cửa, ôm hộp bánh vào bàn ăn mới mở ra, bên trong là bánh kem phúc bồn tử. Ngoài trừ Giang Nhiêu ra, thì chẳng còn ai biết tiệm này cả.
Hai mắt cô nóng xót, cúi đầu nhìn cái bánh thật lâu mà không nói gì, cô lấy điện thoại nhắn cho Giang Nhiêu: “Mình yêu cậu lắm đó.”
Không lâu sau, Giang Nhiêu trả lời một loạt tin:
“Mình cũng yêu cậu đó bé cưng.”
“Một năm mới đến, ngọt ngào hạnh phúc.”
“Đang chuẩn bị cơm tất niên cho ba đời con cháu nhà họ Lưu đây, muốn bỏ thêm gì đó vào ghê.”
“Chút nữa mình nhắn sau.”
Triệu Tư Kiều từ ngoài chạy đến cạnh cô, nhét gì đó vào trong miệng cô.
Chu Tự nhai chậm nuốt kỹ, là quả cam ngọt ngào. Cô ngẩng đầu, Triệu Tư Kiều lại tiếp tục làm ổ trên sô pha, cô nàng cười ngờ nghệch nhìn cô: “Ngọt không?”
Đáy lòng Chu Tự dâng trào muôn vàn cảm xúc, cô cũng cười gật đầu với cô nàng.
Lúc này bỗng dưng Tiểu Châu hốt hoảng ló đầu ra: “Chị Tự! Mau giúp em với!”
Chu Tự thấy biểu cảm nhe răng nhếch mép đáng yêu của cô nàng, cười nói: “Đến đây!” Cô lập tức đi vào bếp.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên cô chuẩn bị cơm tất niên, trước đây thì đón giao thừa với bố và mẹ kế, sau này kết hôn thì đón giao thừa với Lương Hải Dương, năm ngoái cô chỉ gói sủi cảo cho mình, không ngờ năm nay cô lại cùng đón giao thừa với bạn bè.
Cuối cùng nấu được tám món, xong xuôi đã là sáu giờ tối.
Mặc dù ở Bắc Đảo cấm đốt pháo, nhưng người ta vẫn đốt liên tục.
Ba người ngồi quanh bàn nâng ly chúc mừng năm mới cho nhau.
Vừa dứt lời lại có người gõ cửa.
Tiểu Châu xung phong tình nguyện chạy ra mở cửa, cửa vừa mở ra, bỗng nhiên tiếng hoan hô ngạc nhiên ầm ầm. Chu Tự rướn người nhìn ra hành lang, thế mà Lâm Nguyên và Tiểu Nhã đến nhà.
“Chị Tự, năm mới vui vẻ!” Cả hai đồng thanh lên tiếng.
Chu Tự bất ngờ vô cùng, cô bước ra: “Sao hai đứa đến đây thế?”
“Mẹ em gói sủi cảo, bảo em mau chóng mang sang cho chị.” Cậu chàng giơ mấy cái túi trong tay lên: “Mà tụi em cũng chưa ăn nữa, nên muốn ăn với mọi người đó.”
Tiểu Châu nhận lấy, nói đùa: “Có mang đủ không đấy, tụi chị đông đó nha.”
“Chỉ sợ chốc nữa no nổ bụng chị đó.”
Chu Tự lấy dép lê trong tủ ra, mời hai người vào nha, rồi lại thêm hai bộ bát đũa, cái bàn ăn bốn người nhỏ bé mà năm người chen chúc khít rịt.
Căn nhà nhỏ bé của cô như đang sôi sục vậy.
Chu Tự chưa từng ước ao sẽ có ngày này, ngày cô được bao bọc bởi tình bạn ấm áp tràn đầy.
Bỗng nhiên cô nhớ đến những lời Hạ Nghiễn Châu an ủi cô, anh nói, có bấy hạnh hay may mắn, chưa đến phút cuối thì rất khó để xác định. Mà dường như, qua hồi bỉ cực để đến ngày thái lai mà mẹ cô nói, bất giác đã đến với cô rồi.
Đã từng bước vào đường cùng, cảm nhận được hết tất cả những điều xấu xa của thế giới này, tất cả những nỗi bất hạnh đều ập xuống đầu cô. Nhưng vượt qua muôn vàn chông gai, cô lại phát hiện ra mình đâu nghèo nàn đến thế, mà ngược lại còn là người giàu có đủ dầy, có tình bạn, có tình yêu và cả tình yêu vĩnh hằng của mẹ dành cho cô.
Chu Tự lén gạt giọt lệ tràn bên khóe mắt, cô mở điện thoại nhắm thẳng vào mình, kêu mọi người cùng nhìn vào ống kính, bắt trọn khoảnh khắc để lưu giữ kỉ niệm vui vẻ đẹp đẽ này.
Cô rất thích nụ cười của mình trong tấm ảnh này, ấm áp và được chữa lành.
Nghĩ một lúc, cô nhấn chọn ảnh đại diện của Hạ Nghiễn Châu, vui vẻ chia sẻ khoảnh khắc này với anh.