Mà lúc này, Hạ Nghiễn Châu cũng vừa bước chân vào nhà, thấy mọi người đang đợi anh nên cũng không lên thay đồ, chỉ cởi áo vest khoác ngoài, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.
Vương Á Tiệp chuẩn bị cả một bàn các món ăn hết sức tinh xảo, bà còn khui thêm hai chai rượu ngon.
Hạ Nghiễn Châu trò chuyện với bố về ít chuyện trong công ty trước, nhưng bị Vương Á Tiệp ngăn lại, bà bảo năm hết Tết đến không thể nói những chủ đề nhẹ nhàng hơn được à.
Điện thoại trên bàn rung lên, Hạ Nghiễn Châu cúi đầu, nhìn ảnh Chu Tự gửi đến. Trong ảnh cô tạo kiểu ngón tay chữ V bên mặt, hàng mày cong cong, khóe môi vút cao, cô cười rộ như thể ánh mặt trời giữa mùa xuân ấm áp, khiến tâm trạng người xem anh cũng vui vẻ hẳn.
Anh biết cô sẽ đón giao thừa với Triệu Tư Kiều, nhưng trong ảnh không chỉ có hai cô nàng. Nhìn thấy rõ cô đang vui vẻ lắm, khiến Hạ Nghiễn Châu bất giác giãn cả hàng mày, nở nụ cười theo.
Anh gửi cho cô tiền mừng tuổi thật to: “Tiểu Tự, năm mới vui vẻ.”
Đầu bên kia nhận tiền nhanh lắm: “Bao lì xì đầu tiên từ sau khi đủ tuổi trưởng thành đấy, em sẽ tiêu xài cẩn thận. Giám đốc Hạ tốn kém rồi.”
Hạ Nghiễn Châu không nén được nụ cười, còn chưa kịp nhắn lại, cô đã nhắn đến: “Đang làm gì đó?”
“Ăn cơm.”
“Gửi cho em tấm ảnh của anh xem với, đã mấy ngày rồi không thấy anh.”
Hạ Nghiễn Châu bị làm khó mà nhíu màu, bình thường rất ít khi anh chụp ảnh, chứ đừng nói là tự chụp một tấm, huống hồ gì trên bàn cơm còn người khác nữa.
Đầu bên kia thúc giục: “Mau lên.”
Hạ Nghiễn Châu xoa xoa cánh mũi, mở máy chụp ảnh, giơ tay lên cao một chút, chụp một tấm nhanh gọn gửi cho Chu Tự.
Không lâu sau, “Em nhớ anh quá.”
Nhịp thở của Hạ Nghiễn Châu như chậm lại, bốn chữ này như bấu lấy trái tim anh. Anh và cô đã xa nhau gần hai tháng rồi, trong khoảng thời gian này chỉ gặp nhay được một lần, mà cô ở bên kia điện thoại, ôm không được, cũng chẳng thể chạm vào.
Anh chuyển màn hình điện thoại sang lịch làm việc sắp tới, nhìn tổng thể lịch trình, anh giảm bớt thời gian: “Sáng mai anh bay đi Singapore, hai ngày sau bay về, ngoài ra không còn việc gì nữa, trễ nhất là mùng năm về Bắc Đảo.”
Chỉ lo nói chuyện với cô mà anh chẳng ăn miếng nào.
Vương Á Tiệp gắp vào bát anh một con bào ngư, tiện miệng nên hỏi: “Nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy?”
Hạ Nghiễn Châu để điện thoại xuống, trả lời bà: “Bạn gái.”
Vương Á Tiệp giật mình: “Từ khi nào thế? Sao không nghe con nhắc gì.”
“Được mấy tháng rồi.” Hạ Nghiễn Châu mở lại tấm hình vừa rồi, để điện thoại trước mặt mẹ: “Người ngoài cùng, cười tươi nhất ấy.” Anh hài lòng hết tất cả mọi thứ về cô, anh chia sẻ với mọi người như đang khoe khoang vậy.
“Em cũng muốn nhìn nữa.” Hạ Tịch ngồi ở đầu bên kia lập tức nhảy lên, vòng qua bàn ăn, chạy bước nhỏ đến kế mẹ mình: “Này, đây chẳng phải là chị Tự à…” Cô bỗng nhiên im bặt, nhận ra mình lại phá đám nữa rồi, cô nàng nhìn sang Hạ Nghiễn Châu theo bản năng. Nhưng biểu cảm của anh chẳng có gì là không vui vẻ cả, như thể anh chẳng có gì phải giấu diếm về mối quan hệ giữa anh và cô cả.
Sắc mặt của Vương Á Tiệp đã không được tốt lắm rồi.
Hạ Nghiễn Châu vẫn hỏi tiếp: “Mẹ thấy có xinh không?”
“Bề ngoài không quan trọng, mẹ vẫn nói câu đó, yêu đương kết hôn là chuyện cả đời, không kể đến môn đăng hộ đối, nhưng ít nhất phải chọn cô gái nào có phẩm chất đoan chính, cuộc sống đàng hoàng.”
Không khí bữa ăn lạnh hẳn.
Hạ Nghiễn Châu vẫn không có cảm xúc gì lắm, anh cất điện thoại, giọng điệu vẫn điềm đạm: “Những cái mẹ nói đều không quan trọng. Cô ấy rất hợp ý con.”
Vương Á Tiệp hít một hơi thật sâu, bà không muốn ồn ào không vui mấy ngày lễ tết, “Chuyện của con mẹ không xen vào, nhưng hi vọng con sẽ suy nghĩ lại cho cẩn thận.”
“Suy nghĩ rồi.”
Vương Á Tiệp không còn gì để nói, bà chỉ thấy tức hơn.
Cả phòng ăn bỗng yên hẳn, có còn tiếng chén đũa chạm nhau.
Pháo hoa nở rộ khoe sắc ngoài cửa sổ, tiếng pháo trúc như vang lên từ một nơi xa xôi, lúc dừng lúc vang.
Hạ Thành ngồi ở vị trí chủ nhà hắng giọng, ông nhã nhặn ôn hòa hỏi anh: “Cô gái thế nào đâu? Đưa bố xem thử.”
Hạ Nghiễn Châu hơi rướn người đưa điện thoại qua cho ông.
Hạ Thành lau miệng, lấy kính lão cài trên áo đeo vào, ông ngửa cổ ra sau đánh giá: “Ừm.” Một lúc sau, lại “Ừm” tiếng nữa, ông chỉ gật đầu, lúc sau mới nói: “Có mắt nhìn đó, vừa nhìn là thấy một cô gái lương thiện rồi.”
Hạ Nghiễn Châu: “Đúng rồi.”
Ngồi ở đầu bên kia, Vương Á Tiệp im lặng lườm Hạ Thành. Hạ Thành chỉ coi như không thấy, ông tháo kính, trả điện thoại: “Cô gái này làm gì thế?”
Hạ Nghiễn Châu đặt đũa xuống: “Hợp tác với bạn mở công ty trang trí cho thuê cây cảnh, nghiệp vụ bao gồm thiết kế cảnh quan cho các công ty lớn và sân vườn tư nhân.”
“Vậy là học thiết kế à?”
“Trước đó làm lập trình web, sau này mới chuyển ngành.”
“Con gái mà làm lập trình viên thì đều khá lắm.” Ông hỏi: “Khi nào dẫn về nhà chơi?”
Hạ Nghiễn Châu ngập ngừng, anh chỉ đáp: “Không gấp.”
Trước khi xác định được thái độ của mẹ mình, anh không định để Chu Tự phải hứng chịu những việc này, anh phải bảo vệ cô chu toàn, tuyệt đối không để cô phải chịu cái nhìn ghẻ lạnh hay bất cứ ấm ức nào từ bất kỳ ai.
Mà huống gì, Chu Tự cũng chưa chắc chịu chủ động bước thêm bước nữa. Yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau, đối với cô mà nói, giữa hai việc này cách nhau trăm núi nghìn sông, đợi cô có đủ dũng khí để bước được bước tiếp theo có lẽ sẽ rất lâu.
Mà khi anh đã lựa chọn sẽ bên cạnh cô, thì đã chuẩn bị xong cả rồi, sẽ không dùng hôn nhau để o ép cô nữa.
Cảm giác ưu việt xuất phát từ chỗ mẹ anh, có lẽ Chu Tự chẳng hiếm lạ gì.
Ăn cho xong bữa cơm, Hạ Nghiễn Châu lên lầu tắm rửa trước.
Bàn ăn còn hai vợ chồng và Hạ Tịch, Vương Á Tiệp bực tức dựa vào ghế, trừng mắt nhìn Hạ Thành: “Người tốt thì ông giành làm, để tôi làm kẻ ác, là kẻ thù của cả cái nhà này.”
Hạ Thành nói: “Năm nay Nghiễn Châu hai mươi chín tuổi, không phải con nít nữa, chuyện của con nó bà can thiệp ít thôi.”
“Chẳng lẽ cứ để mặc con cưới một cô gái như vậy?”
“Như vậy là như thế nào?” Hạ Thành hỏi ngược lại: “Tôi nhìn mặt mày con bé khá lắm, có vẻ là người tâm lý hiểu chuyện đó.”
Hạ Tịch ngồi kế đó gặm cua, lặng lẽ giơ tay, nhỏ nhẹ bỏ phiếu của mình: “Con đồng ý, chị Tự là người tốt thật đó.”
Vương Á Tiệp không thèm để ý đến con gái, nhìn Hạ Thành: “Ý tôi là, gia đình và những gì con bé đó đã trải qua.”
“Nghiễn Châu đã nói những điều đó không trong phạm vi con nó suy xét.” Hạ Thành buông đũa, ông rút khăn giấy lau tay: “Thằng nhóc này không lớn lên bên cạnh tôi với bà, nhiều khi có hơi xa cách, nhưng tính nó bà hiểu mà, nếu đã chịu công khai quan hệ với cô gái kia, có nghĩa là đã chắc chắn rồi, thường thì sẽ không thay đổi gì nữa đâu, tội gì bà phải làm trái ý.”
“Tôi…” Vương Á Tiệp không thể phản bác được, có vẻ những gì ông nói rất thuyết phúc: “Nhưng Ninh Ninh nói cô ta…”
“Lời nói từ một phía cả, là tốt hay xấu thì bà gặp mặt rồi tự đánh giá.” Hạ Thành đứng dậy, nói tiếp: “Còn về những gì cô gái này đã trải qua, bà là phụ nữ, chẳng phải nên thấu hiểu và cảm thông hơn à? Bỏ hết những điều hư vinh và thế tục đi, phải khoan dung chút chứ.”
Vương Á Tiệp im lặng, bà bỗng nghi ngờ, có phải mình hẹp hòi như những gì chồng mình nói không.
Hai người lần lượt rời bàn, để bà ngồi lại một mình thật lâu. Thật ra bà nói dối đấy, lần trước bà đã thấy hình cô gái ấy trong điện thoại Hạ Tích, cảm giác đầu tiên nhìn thấy là rất xinh đẹp. Nếu dẹp bỏ thành kiến, thì đó đúng là một cô gái vừa dịu dàng, lương thiện vừa xinh đẹp, giỏi giang.
/
Tối mùng bốn Hạ Nghiễn Châu quay lại Bắc Đảo, đi theo anh còn có Hạ Tịch.
Cô nàng nghỉ Tết không có gì làm, năn nỉ Hạ Nghiễn Châu đặt thêm vé máy bat dắt cô đến đây.
Hai người đi luôn đến nhà Chu Tự, đương nhiên Hạ Tịch ở cùng luôn.
Vừa vào cửa là cô nàng đã vồ vập trước cả, ôm Chu Tự một cái thật thật chặt: “Chị dâu ơi, em đến rồi đây!”
Trái tim Chu Tự như bị một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nhấc lên, theo tiềm thức cô quay sang nhìn Hạ Nghiễn Châu đứng bên cạnh. Ánh mắt của anh cũng đang dừng trên người cô, hơi lạnh bao quanh anh vẫn còn chưa hết hết, hai bên má ốm hơn, nhưng đôi mắt sắc bén và khí khái anh tuấn chẳng giảm chút nào.
Chu Tự gõ nhẹ lên đầu cô nàng: “Đừng có kêu lung tung.”
“Dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi.” Bản tính Hạ Tịch xưa nay vốn tự nhiên, lần đầu tiên đến nhà mà như về nhà mình vậy, cởi áo khoác quẳng giày sang một bên, rồi nhảy thẳng vào phòng khác.
Cả hành lang bỗng rơi vào im lặng.
Chu Tự nhút nhát gãi gãi mặt, bình thường trong điện thoại cô phóng túng biết là bao, sau bao ngày đêm nhung nhớ cuối cùng anh đã đứng trước mặt cô, ngược lại khiến cô căng thẳng không biết phải làm sao, nhưng tận đáy lòng cô như thể có một cảm xúc lạ kỳ đang tác quai tác quái, nó thỏa sức bành tráng và lên men.
Bên tai bỗng vang tiếng cười trầm thấp của anh, Chu Tự ngẩng đầu nhìn anh cởi nút áo, lúc này cô mới bước lên cầm áo khoác và áo vest anh vừa cởi ra, lần lượt treo lên giá. Rồi lại đẩy va li của anh vào sát tường, cúi người lấy dép lê trong tủ ra.
Mọi việc đều được diễn ra trong im lặng.
Trong lúc cô đang gấp gáp không biết tìm chủ đề nào để bắt đầu thì Hạ Nghiễn Châu bỗng bước lên, anh hơi rướn người, mu bàn tay áp vào nựng chỗ vàng tai cô.
Chu Tự giật mình, cả người tê rần như điện giật, chỉ nghe giọng nói trầm thấp đượm đậm nụ cười của anh bên tai: “Lại hết quen rồi à?”
“Đúng thế, anh đây là ai vậy?” Giọng cô nhẹ nhàng, cô đứng thẳng người, để mặc cho bàn tay anh lướt qua gò má, d** tai, cuối cùng dừng ở sau ót của cô.
Cô ngẩng đầu, Hạ Nghiễn Châu nhìn vào mắt cô. Bầu không khí xung quanh vừa nhiệt tình vừa nôn nóng, nhưng lại buộc phải kiềm chế lại.
Phòng khách bỗng ồn ào: “Chị dâu, nhà chị có gì ăn không, em đói quá đi.”
Chu Tự hít sâu một hơi, né bàn tay của anh, xoay người bỏ chạy.
May sao chiều nay cô vừa hầm một nồi canh củ sen với xương heo, cho thêm mì sợi vào, nấu xong chỉ cho thêm ít hạt tiêu và muối, rồi múc cho hai anh em mỗi người một tô.
Hạ Tịch thích ăn mấy món mì sợi nhỏ mềm dẻo, canh xương thơm ngon: “Ngon quá đi.” Cô nàng khen đầy khoa trương.
Chu Tự ngồi ở đối diện, cười nói: “Khi nào em vào học lại?”
“Tháng sau ấy.”
“Lịch học dày lắm không?”
Hạ Tịch lắc đầu, xì xụp một đũa mì, “Em chẳng muốn đi học ngày nào hết…” Nói được nữa câu thì im bặt, lén nhìn sang hạ Nghiễn Châu, thấy anh tập trung ăn mì không để ý đến mình cô mới nói nhỏ: “Em chỉ nhớ thương tiệm xăm của em.”
Chu Tự chống cằm: “Chắc cứng tay mất rồi.”
“Vậy đâu được, gì chứ này thì em tự tin lắm.” Cô ngẩng đầu, nhìn người Chu Tự, hôm nay Chu Tự ăn mặc rất thoải mái, ở dưới là quần dài rộng rãi, ở trên là áo màu đen cổ tròn ôm người, lớp vải mỏng mỏng khiến dáng ngực của cô cong rõ, không thể hình dung bằng từ no đủ, nhưng khối ngực rõ ràng, như hình giọt nước.
“Chị dâu.” Cô nàng nói nhỏ xíu: “Ngực của chị đẹp lắm, không xăm gì lên thì hơi phí.”
Chu Tự cười: “Em mắc bệnh nghề nghiệp nữa à.”
“Em nói thật đó, không tin thì cho chị coi nè.” Cô nàng lục ảnh trong điện thoại, là bản thảo vẽ bằng tay. Trong ảnh, hai con rắn mảnh màu đỏ trườn từ hai bên cánh tay lên trước ngực, đến giữa ngực thì xoay lưng lại với nhau, một con ở trên, cái lưỡi chẻ đôi cong cong của nó hướng lên yết hầu, con còn lại hướng xuống, chui vào giữa hai b** ng*c. Con rắn có hình dạng mềm mảnh mà uyển chuyển, đường cong uốn ép vừa khít với dáng ngực, nhìn vừa gan dạ vừa mê hoặc.
Chu Tự cười gượng: “Chắc chị gánh không nổi đâu.”
“Được.” Hạ Tịch khẳng định chắc nịch. Cô nàng bất giác rướn người lên, nói nhỏ hơn nữa: “Không phải hình này ai cũng xăm được đâu, một là ngực phải đẹp, hai là phải trắng, ba là phải xinh, chị đủ điều kiện hết, còn sợ gánh không nổi gì nữa.”
Chu Tự thấy Hạ Tịch hợp làm bên kinh doanh lắm, cô nàng nói thật nói xạo gì mặt mày cũng chân thành lắm, khen người ta chóng mặt mơ màng luôn.
Không đợi cô trả lời, Hạ Tịch duỗi cánh tay ra trước mặt cô: “Nhìn nè, hai đứa mình so sáng thử, chị trắng muốn phát sáng luôn, xăm cái này đẹp lắm.”
“Thế à.” Cô đáp lời.
“Đương nhiên.” Hạ Tịch giơ tay ra ngay bên mặt cô, che Hạ Nghiễn Châu lại: “Em thấy cũng hợp với tính cách của chị lắm. Kiểu mà nhìn thì dịu dàng nhưng c** đ* ra thì vừa hoang dã vừa đối lập ấy, anh em mê chết luôn, muốn ngừng không được.”
Hạ Tích càng nói càng đi xa, Chu Tự bắt đầu ngượng ngùng rồi, cô cố gắng kết thúc vấn đề: “Được rồi, để chị suy nghĩ đã. Mì sắp trương hết rồi, tranh thủ ăn cho nóng.” Rồi cô nhìn qua bên kia: “Làm cho anh một tô nữa nhé.”
“No rồi.” Hạ Nghiễn Châu nói.
Anh đã ăn sạch sẽ tô mì rồi, giờ đang lấy khăn giấy lau miệng, vì từ nảy đến giờ chẳng nói lời nào nên ăn nhanh hơn Hạ Tịch một chút. Anh nhìn đồng hồ rồi nói với Hạ Tịch: “Mau lẹ lên đi, rồi đưa em về.”
“Em ở lại đây một đêm có được không?”
“Em nghĩ sao?” Hạ Nghiễn Châu nói: “Đừng có chỗ nào cũng sáp vô.”
“Giỡn anh xíu mà.” Hạ Tịch kéo giọng: “Nhìn anh sợ kìa.”
Hạ Nghiễn Châu: “Chậc.”
Hạ Tịch rụt cổ: “Đợi em múc thêm ít nữa đã.” Nói xong thì đứng dậy đi vào bếp.
Ngay sau đó, phòng bếp ầm ầm lẻng ca lẻng kẻng, thêm cả giọng hát lạc nhịp của cô nàng nữa. Cô gái được nuôi trong hủ mật, rất dễ để tìm được niềm vui.
Mà ở bàn ăn thì yên tĩnh hẳn.
“Nhìn coi?” Hạ Nghiễn Châu nói.
Chu Tự nhìn sang, bỗng anh giơ tay bóp má cô.
“A…” Miệng Chu Tự chu cả lên, cô rướn cằm lên theo lực từ tay anh.
Tay Hạ Nghiễn Châu lắc qua lắc lại, đánh giá cô kỹ càng: “Để anh nhìn coi trắng đến cỡ nào.”
Hạ Nghiễn Châu cong môi cười, đổi sang véo nhẹ má cô, anh rút tay về: “Hai người nghĩ anh bị điếc không nghe gì thật à?”
Căn nhà này của cô nhỏ đến nỗi không đủ chỗ để có phòng ăn riêng, bàn ăn được bày ngay cạnh sô pha, cố lắm thì xếp được sáu cái ghế. Vừa nãy Chu Tự ngồi đối diện Hạ Tịch, Hạ Nghiễn Châu ngồi ở đầu bên kia.
Hai người thỏ thẻ với nhau thôi, nhưng vì quá gần nên anh nghe hết không lọt chữ nào.
Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Được khen mụ mị luôn rồi à?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Chu Tự cười dịu dàng, mà cả giọng nói cô cũng mềm mại hẳn. Cô bất giác ngồi thẳng lưng, khiến cho đường nét cơ thể tự nhiên hiện hẳn trước mặt anh.
Hạ Nghiễn Châu nhìn xuống dưới một chốc: “Con bé lấy em để tập luyện thôi, em đừng có tin.”
“Không có đâu mà.” Giọng Chu Tự hơi cao hơn: “Em thì lại cảm thấy tay nghề của Hạ Tịch lão luyện lắm rồi, đầu óc cũng có nhiều ý tưởng và sáng tạo lắm.”
Hạ Nghiễn Châu im lặng rồi nói tiếp: “Khuyên em nghĩ cho kỹ đi, suy nghĩ đến cảm nhận của anh nữa.”
Chu Tự cười gượng: “Hình như… xăm trên người em mà.”
Hạ Nghiễn Châu biết chú hồ ly nhỏ này hiểu anh đang nói gì, anh tính chốc nữa nợ mới nợ cũ tính với cô cả thảy.
Anh dựa vào ghế, thẳng thắn hai chữ: “Không cho.”
Ăn cơm xong, Hạ Nghiễn Châu đưa Hạ Tịch xuống lầu.
Nhà anh có một căn nhà cũ ở Bắc Đảo, trước khi đến thành phố Lâm, bố mẹ anh vẫn luôn ở đấy. Nhà bên đó không xa bên này mấy, gọi xe đến tầm khoảng mười lăm phút.
Hạ Tịch nói: “Anh lên trước đi, em đứng chờ được rồi.”
“Đưa em về nhà đã.” Hạ Nghiễn Châu nhìn ra đường, chuẩn bị vẫy xe.
“Thật ra…” Hạ Tịch đè tay anh xuống: “Em gọi cho Trịnh Trị rồi, anh ấy đến giờ.”
Giọng điệu Hạ Nghiễn Châu không vui vẻ lắm: “Tài xế của em hay của anh? Để cho người ta thở với chứ?” Trịnh Trị về trước anh một hôm, cậu về sớm để xử lý mấy việc lặt vặt, khi nảy anh đáp chuyến khá trễ nên thôi không gọi cậu đến đón nữa: “Sau này bớt làm phiền cậu ấy đi.”
“Ồ.” Hạ Tịch ngoan ngoãn trả lời. Cô thầm lè lưỡi, thật là chột dạ.
Hai người đứng ven đường.
Bắc Đảo lạnh hơn trong khu vực thành phố, gió đông thổi đến còn gửi kèm không khí ẩm ướt từ biển cả, táp vào mặt từng cơn, rét lạnh thấu xương.
Hạ Nghiễn Châu vén cổ tay nhìn đồng hồ, quay sang hỏi: “Có lạnh không?”
Hạ Tịch rụt cổ nhón chân, gật đầu.
Anh kéo em gái đến trước mặt mình, chắn bớt gió cho cô: “Sau này bớt vẽ chuyện với Chu Tự đi.”
“Cái gì?” Hạ Tịch ngước đầu.
“Em thấy ai đàng hoàng mà đi xăm rồng rắn trước ngực không, đã vậy còn xăm hai con.”
“Anh đúng là phiến diện.” Cô bĩu môi: “Ngứa tay mà.”
“Ngứa tay thì tự xăm cho mình đi.”
“Đùa à, tự xăm sao mà xăm.” Cô nàng nhếch mày: “Hay là anh để em xăm cho.”
Hạ Nghiễn Châu không để ý lắm anh nhìn ra xa: “Em biết xăm cái gì?”
“Chạy trên trời, bay dưới đất, đi trong nước, bơi trên cạn, cái gì cũng xăm được.” Cô hỏi: “Anh muốn xăm rồng hay xăm phượng, kín lưng hay kín đùi nào?”
Cái vẻ nghịch ngợm tinh quái của em gái làm anh bật cười, anh giơ tay vỗ lên đầu cô: “Ai mà biết kỹ thuật của em đến đâu, xăm lớn như vậy, không dám thử đâu.”
Vốn Hạ Tịch đâu có tưởng thật, cô nàng vẫn tiếp tục nói nhảm: “Nhỏ cũng được mà, con ong con kiến, ngôi sao giọt nước, chó nè mèo nè, hoa cả lá cành, cái gì cũng được.”
“Được.”
Hạ Tịch giật mình.
Anh vẫn đang nhìn dòng xe cộ ngoài đường: “Xăm hoa đi.”
Đầu óc Hạ Tịch nhanh nhạy cỡ nào, cô nàng bỗng nhớ đến đóa thược dược trên cánh tay Chu Tự, thầm nghĩ anh mình chìm đắm vào tình yêu thế. Trong phút chốc cô nàng bỗng nghĩ ra gì đó, lập tức tìm tấm hình đóa thược dược của Chu Tự trong điện thoại, thế mà đã bắt đầu có ý tưởng hay lắm rồi.
“Anh, mai em rảnh đó.” Hạ Tịch chớp ngay cơ hội, cô sợ anh nuốt lời lắm.
Hạ Nghiễn Châu nhìn em gái, gật đầu đáp: “Rảnh thì tìm em.”
Hạ Tịch vui đến nhảy cẩng lên, cô nàng tự đắc: “Em nói rồi mà, kiểu gì cũng có lúc anh cần đến em. Lúc đó anh nói gì nhỉ?” Cô nàng chép môi, hai mắt híp rịt lại, lắc lư cái đầu lập lại những gì anh từng nói một cách quái dị: “Cả đời này đừng có mơ… ha ha ha lêu lêu lêu.”
Hạ Nghiễn Châu sầm mặt: “Bỏ đi.”
“Đừng mà đừng mà, anh của em ơi.” Hạ Tịch lập tức nín cười, cô ôm cánh tay anh, thiếu điều quỳ xuống thôi: “Em năn nỉ anh mà, em năn nỉ anh hết được chưa.”
Tiễn Hạ Tịch về, Hạ Nghiễn Châu quay ngược lên, anh đi nhanh như sao băng, anh nôn nóng đến độ chẳng còn cảm thấy lạnh lẽo gì nữa rồi, thậm chí trán anh còn lấm tấm mồ hôi.
Anh có mang theo chìa khóa nhà Chu Tự, nên tự mở cửa vào nhà, vừa quay người lại, trước mắt anh loáng lên, một bóng người màu trắng chạy ào đến.
Hạ Nghiễn Châu thả điện thoại và chìa khóa xuống đất theo tiềm thức, bịch một tiếng, nhưng anh lại ôm gọn người vừa nhảy lên người anh.
Theo quán tính cả hai lùi về sau nửa bước, ót của anh tựa vào tường.
Hương thơm thanh mát, cô vừa tắm xong.
Đôi mắt ẩm ướt long lanh, mái tóc còn hơi ẩm xõa trên vai. Trên người cô là chiếc váy ngủ tay dài vạt chéo bằng gấm, ngoài cái áo này thì bên trong không mặc gì hết, vì Hạ Nghiễn Châu đã nắm đầy tay mà không gặp bất cứ trở ngại gì.
Hạ Nghiễn Châu hít thở không thông, anh nhìn vào mắt cô.
Hai chân Chu Tự vòng quanh hông anh, giọng có lỗi: “Điện thoại anh rơi rồi kìa.”
Chốc sau, “Quan tâm gì đến điện thoại nữa.” Anh lầm bầm, ánh mắt từ từ lướt xuống, cuối cùng dừng ở đôi môi đang hé của cô.
Trong phòng yên ắng không một tiếng động, chỉ có giao lưu bằng ánh mắt, nhưng trong phút chốc, hai đôi môi lại đồng thời hôn lấy nhau, dịu dàng nhẹ nhàng, chạm khẽ mà thôi.
Hơi buông nhau ra, Chu Tự nhìn vào mắt anh. Cô không thể nào xác định có phải do anh nuông chiều mình quá, nên có chỗ dựa mà cô chẳng sợ gì cả, để thoải mái thể hiện tất cả d*c v*ng nguyên thủy điên cuồng trong lòng mình trước mặt anh.
Cô nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà loạn nhịp của mình, lồng ngực phập phồng rõ rệt, hít thở khó khăn như chú cá mắc cạn.
Hạ Nghiễn Châu bỗng bật cười, “Từ từ thôi.” Nhưng cứ như anh đang tự nói với mình. Đôi mắt anh mê ly, hơi thở nóng bỏng dồn dập.
Chu Tự ôm mặt anh, cô nghiên người hôn anh lần nữa, đôi môi hé mở, đầu lưỡi đè vào răng anh. Ngay sau đó, cô cảm thấy trời đất như nghiêng ngả, lưng cô bị anh áp chặt vào tường.
Nụ hôn của anh nhiệt huyết mạnh mẽ, từng cái c*n m*t nhẹ nhàng của anh khiến lưỡi cô râm ran.
Bốn bề xung quanh chỉ còn tiếng ong ong như bị ù tai, ngoài ra còn kèm hơi thở rối loạn và tiếng hôn m*t ướt át của cả hai.
Sau cùng anh mới hơi lùi ra sau: “Mùi tóc em không có đổi.”
“Hửm?”
“Không phải em nói đổi dầu gội à?”
“… Gạt anh đó.”
Anh im lặng nở nụ cười, anh đoán ra lâu rồi kìa: “Em tự nghĩ coi, em thiếu đòn cỡ nào?”
Nói xong, Hạ Nghiễn Châu ôm cô vào phòng ngủ, tình cờ thấy cái ghế tựa cô để ngoài ban công, suy nghĩ một chốc, anh đổi hướng, ôm cô ra ngoài đó, gác hai bắp chân cô lên hai bên tay vịn.
Anh quỳ một chân xuống giữa người cô.
Đèn trong phòng khách sáng trưng, soi rõ mọi việc đang diễn ra.
Chu Tự giật mình hốt hoảng, cô vùng vằng muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh kẹp chặt lại hai tay không thể nào nhúc nhích được. Lần này không giống như lần trước, nhìn càng trực quan hơn.
Không dám nhìn coi anh đang nhìn đi đâu, chỉ có duy nhất một cảm nhận là sự xấu hổ này sắp nhấn chìm cô rồi, đồng thời cô gấp gáp muốn xác nhận xem, rốt cuộc bản thân mình có bị dày vò đến chết không.
“Hạ Nghiễn Châu.” Lần đầu tiên cô gọi thẳng họ tên anh.
“Đây.”
“Anh dám!”
Hành động của anh thay cho câu trả lời.
Hạ Nghiễn Châu hiểu rất rõ làm thế nào để Chu Tự nhanh chóng khuất phục, nói là trừng phạt cũng được, mà vui sướng cũng hay, sống chết trong hai ba phút đồng hồ này, để mặc cho mình anh nắm giữ hết thảy.