Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 40

Hạ Nghiễn Châu hiểu cô lắm, trừ hao cho cô ba phút là nhiều rồi.

Nhưng anh vẫn thấy chưa đủ.

Anh hơi lùi ra, giơ tay, anh chụm ngón tay lại để mỗi phần bụng ngón tay đều chăm sóc đến.

Anh cúi đầu nhìn Chu Tự, “Vẫn ổn chứ?”

Chu Tự không thèm để ý đến anh. Giơ tay che mặt.

Hạ Nghiễn Châu cười cười, ngón tay anh đã ướt đẫm rồi, anh liên tục v**t v* trên dưới.

Chu Tự chẳng thể nào chịu nỗi nữa, trong phút chốc, cô rơi vào bờ vực sụp đổ.

Âm thanh la hét nghẹn ngào bị Chu Tự ép lại dưới bàn tay kia khiến Hạ Nghiễn Châu khựng lại, anh lập tức đứng lên ôm lấy cô.

Anh bằng lòng bị cô giày vò giữa ranh giới giữa muốn và không, cũng thích nhìn hình ảnh đôi mắt mê ly cắn chặt bờ môi run rẩy.

Vì mọi vui sướng đều từ anh mà ra, và cũng kết thúc ở anh.

Hạ Nghiễn Châu bình tĩnh lại: “Anh đi tắm đã.”

Mọi chuyện kết thúc vào lúc nửa đêm, Hạ Nghiễn Châu ngủ lại ở chỗ cô.

Phòng ngủ đã tắt đèn, chỉ còn anh đèn le lói từ ngoài phòng khách len vào qua khe cửa.

Chu Tự mỏi lưng nhức chân nhức cả bắp chân, cả người cứ lên xuống liên tục, sau mấy lần như vậy, hao tốn thể lực chẳng còn gì. Cô nằm trên giường, gối đầu lên đùi Hạ Nghiễn Châu, để anh sấy tóc cho cô.

Giường trong phòng ngủ chỉ cao hơn tấm tatami mộ chút, chân Hạ Nghiễn Châu thì dài, ngồi trên giường phải gập chân lên một khúc, nên cô gối đầu trên đó rất là thoải mái.

Bên tai cứ ong ong vù vù, Chu Tự áp trán vào bụng anh, ngón tay quấn quanh đai áo ngủ của anh.

“Được rồi đó.” Cô nói.

Nhưng Hạ Nghiễn Châu vẫn chẳng dừng, anh sấy phần đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm. Những sợi tóc lướt qua kẽ tay của anh, như những sợi rong biển rơi lên chân anh.

Anh tắt máy sấy, vuốt tóc cho suôn, rồi đưa tay vỗ về vầng trán cô: “Hình như lúc đi học em lúc nào cũng để tóc ngắn.”

“Ừm.” Cô nói: “Sau này để tóc dài mấy năm, rồi lại để tóc ngắn mấy năm, cứ vậy đó không cố định.”

“Rất là tùy hứng.”

“Để lâu quá nhìn chán.” Bỗng lồng ngực cô cảm thấy nặng nề, sau môt thoáng im lặng, cô quay sang nhìn anh, “Em có một câu hỏi.”

“Em hỏi đi.”

“…Anh bắt đầu để ý em từ khi nào thế?”

Hạ Nghiễn Châu suy nghĩ, rồi bỗng nhận ra rất khó để tường thuật lại cho cô nghe hết cả quá trình, thậm chí anh bắt đầu động lòng từ lúc nào thì chính bản thân anh cũng thấy mơ hồ.

Năm mười lăm tuổi anh tạm biệt cô, bắt đầu mối tình đầu tiên vào bảy năm sau, đúng thật là trong suốt những năm tháng ấy anh chưa từng có bất kỳ mơ mộng nào với Chu Tự, nên mới quen Tôn Ninh. Anh rất nghiêm túc với cuộc tình đó, mà nửa năm không ngắn cũng không dài, nhưng sau này mặc dù chẳng có bất cứ xung đột gì, nhưng họ vẫn tự nhiên mà chia tay.

Sau này đi trekking với đàn anh Lương, như thể do ông trời sắp đặt, bùa bình an mà cô tặng cho anh đã cứu anh một mạng, anh mới nhận ra sự tồn tại của cô trong lòng anh mặc dù mờ nhạt nhưng chưa từng xóa nhòa.

Chưa từng ước mong vẩn vơ sẽ có gì đó với cô, nếu không sẽ không đợi sau khi gặp lại ở buổi họp lớp anh mới đi tìm cô, thậm chí tối đó sau khi biết cô đã kết hôn, anh cảm thấy bản thân mình xuất hiện ở đây quá mức hoang đường. Nhưng mỗi một lần gặp nhau sau đó, rồi vì đủ thứ chuyện xảy ra mà lòng anh bắt đầu dao dộng, theo đó là tất cả những ký ức được chôn thật sâu lại được khơi lên, suy nghĩ sẽ mãi có được cô ngày càng mãnh liệt, khó thể khống chế và buộc phải có cho bằng được.

Vì không muốn dùng những việc mà chính bản thân mình cũng không hiểu được để làm màu cho tình cảm của mình, nên anh chỉ đáp: “Năm trước.”

“Nói thêm vài câu đi.”

“Hết rồi.”

Chu Tự không vui, cô lầm bầm: “Qua quít.”

Hạ Nghiễn Châu cười cười, nhưng vẫn không giải thích.

“Buổi họp lớp năm trước, anh…” Cô thẹn thùng: “Anh cũng đến vì em à?”

“Chứ không thì sao? Tưởng anh rảnh lắm à, lãng phí thời gian với bạn học tám trăm năm rồi chưa gặp.” Anh nói thêm: “Có một lần tình cờ gặp Lưu Sấm, cậu ấy mời anh đến, anh nghĩ hơn mười năm rồi không gặp em, muốn xem thử bây giờ em thế nào.”

Chu Tự cảm thấy thấp thỏm: “Vậy anh có thấy thất vọng không?”

“Có.”

Cô hít sâu một hơi, nhưng lại nghe anh nói: “Biết em kết hôn rồi rất thất vọng.”

“Hứ.” Chu Tự véo nhẹ vào eo anh.

Hạ Nghiễn Châu nắm tay cô, anh để vào lòng bàn tay mình rồi nắm thật chặt: “Còn về những cái khác, vượt qua cả mong đợi.”

Câu này của anh dỗ dành Chu Tự đến lâng lâng, cô không nén được vùi đầu vào người anh: “Em có xinh không?”

“Xinh chết đi được.”

Chu Tự sắp không kiềm nén được nụ cười nữa rồi, “Vậy mất bao lâu để anh nhận ra em.”

“Nửa giây thôi.” Anh giơ tay chặn đầu cô lại, xoay người đi né xa ra: “Đàng hoàng chút đi đừng có cọ tới cọ lui.”

Chu Tự nghe lời không nhúc nhích nữa, để mặc năm ngón tay của anh v**t v* tóc cô, hết lần này đến lần khác, từ góc cho đến ngọn. Cảm giác v**t v* nhẹ nhàng thế này rất thoải mái, khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Một buổi tối yên tĩnh, gió mơn man thổi qua những bóng cây, ánh lên tấm rèm cửa sổ nhạt màu.

Chu Tự thình lình mở mắt ra, chịu cơn đau nhức khắp cả người để ngồi lên, giơ tay kéo anh: “Mau nằm xuống, trong chăn ấm áp lắm.”

Hạ Nghiễn Châu vén chăn nằm vào cạnh cô.

Chu Tự lập tức lăn vào lòng anh, co rút nằm đó.

Cơ thể của hai người, một bên cực lạnh một bên cực ấm.

Chu Tự bất giác rùng mình nhưng lại không né đi: “Theo anh thì, tình cảm có giống như kiểu tóc không, lâu quá thì sẽ phát ngấy?”

Hạ Nghiễn Châu biết, cô vẫn còn thiếu hụt cảm giác an toàn, câu hỏi này có trả lời thế nào thì cũng là lời nói suông, có những chuyện chỉ có thời gian mới có thể chứng minh.

Anh nói đùa: “Đừng lo lắng, tóc ngắn là em mà tóc dài cũng là em.”

Chu Tự lặng lẽ cười, mãi một lúc lâu mà không hỏi thêm gì nữa, ngón tay cô lần trên ngực anh, đi xuống, đi xuống nữa,…

Giữa màn đêm bỗng Hạ Nghiễn Châu trầm giọng: “Chưa làm chết em đúng không?”

“Rồi, rồi.” Chu Tự lập tức trả lời, cô rụt tay về, ngẩng đầu nhìn anh, nói với giọng nhẹ nhàng: “Hay là sau này mình dè dặt hơn xíu nha, để duy trì cảm giác mới mẻ. Em cảm thấy mình không phải người thật thà, rõ ràng là bình thường em hướng nội lắm, nhưng mà mỗi lần ở với anh…” Vừa phóng túng vừa to gan. Cô không nói ra.

Hạ Nghiễn Châu cười trong im lặng: “Ở trước mặt anh, em cứ là chính mình. Những điều em đắn đo, thì vừa hay là những gì anh thích.”

“Thật à?”

“Thật mà.”

Đôi mắt Chu Tự sáng lấp lánh, sau mấy giây lăn lộn trong chăn, cô đưa chân qua, leo lên người anh. Cô khoác chăn lên một ụ núi, cô cắn răng: “Vậy…em muốn thử xem.”

“Cái gì?”

Bỗng cô chụp chăn qua đỉnh đầu.

Đôi mắt Ha Nghiễn Châu trầm hẳn, anh thầm hít một hơi thật sâu, cô vừa chậm chạp vừa ngốc nghếch, vốn chẳng biết gì. Anh không ngờ bây giờ mình cũng bị giày vò hệt như vậy, giống như chú ếch đang trong nước ấm, chuẩn bị được nung nấu.

Anh nắm mắt, lấy tay hất chăn ra, ôm cô quỳ xuống dưới sàn. Còn anh thì đứng dậy.

Có nhiều khi Chu Tự cảm thấy Hạ Nghiễn Châu không phải là kiểu người ấm áp, ví dụ như bây giờ, hoặc như những tiếng rên trầm thấp như đang cổ vũ ở trong nhà vệ sinh khi nảy.

Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như đầm lầy của anh giờ đây đã hơi mơ màng, anh mím chặt môi, cũng đang nhìn cô chăm chú. Bàn tay đè sau ót cô vững vàng không thể lay động, cô giơ tay chống lên hai đùi đã căng cứng cơ do hưng phấn quá độ, chỉ có một cảm giác duy nhất la tắc đầy cả miệng.

Cả căn phòng yên ắng, chỉ có ánh trăng bàn bạc rọi qua cửa sổ.

Chu Tự biết được rằng, có lẽ cả đời này cô cũng không quên được ánh trăng ngày hôm nay và cả hơi thở đặc biệt chỉ thuộc về anh đang bủa vây cô.

Mãi cho đến khi trời hừng sáng, hai người mới dừng lại.

Rồi qua thêm vài hôm nữa, Hạ Nghiễn Châu dành ra nửa ngày để đến tiệm xăm Hạ Tịch đã đóng cửa.

Ngày hôm đó xong xuôi hết vừa đúng năm giờ chiều, anh đến resort để dùng bữa với chú ba.

Hạ Thắng không về thành phố Lâm để ăn Tết, ông vẫn có gia đình riêng ở Bắc Đảo. Cô gái kia xinh tươi mơn mởn, tuổi còn nhỏ hơn cả Hạ Nghiễn Châu.

Tác phong sống của ông, Hạ Nghiễn Châu không bình luận đến.

Có điều mục đích của bữa cơm hôm nay, anh cũng đoán được tám chín phần rồi.

Lúc anh đến phòng tiệc, chú ba còn chưa đến, vài vị phó giám đốc đang đánh bài ở trên bàn riêng.

Thấy anh bước vào, cái người tên Vương Kim Tường đụng trúng họng súng lần trước lập tức đứng lên nhường chỗ: “Giám đốc Hạ mau vào đây, hôm nay vận may tôi kém, xin chút vía của cậu.”

Hạ Nghiễn Châu chẳng thèm nhìn ông ta vào mắt, anh là người thù dai.

Sau khi hàn huyên chào hỏi mọi người, anh đi qua đầu bên kia của bàn anh xem người ta sửa camera.

Căn phòng này là phòng rộng nhất trong tất cả các phòng tiệc, bình thường được đặt nhiều nhất, mấy hôm trước nghe bảo camera bị hư, nhân viên cứ đẩy qua đẩy lại, bây giờ mới thay.

Hạ Nghiễn Châu khom người, khuỷu tay anh chống ở lưng ghế, biếng nhác ngẩng đầu nhìn.

Không lâu sau, nhân viên thay xong xuôi, trước khi đi thì chào anh: “Giám đốc Hạ.”

Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Dùng bình thường chứ?”

“Hoàn toàn không có vấn đề gì hết.”

Anh hơi gật đầu, nhìn thấy có người vào phòng bèn đứng lên, nhìn sang đó.

Hạ Thắng ngậm điếu xì gà trong miệng, đứng đưa cái bụng bia ra ngay cửa phòng, trong tay còn ôm một cô gái, trang điểm nhẹ, tóc thẳng, dáng còn cao hơn ông cả nữa cái đầu.

Sau lưng có hai tên vệ sĩ theo sau, ai nhìn cũng khỏe mạnh cường trắng, mặt mày không được thân thiện mấy.

“Chú ba.” Hạ Nghiễn Châu gật đầu chào ông trước.

Hạ Thắng nhìn anh, ngoác mồm cười tít cả mắt: “Con trai đến rồi.” Ông gọi anh như thế.

Hạ Nghiễn Châu cười cười.

Mấy người còn lại trong phòng cũng lần lượt đứng lên, niềm nở ân cần vòng lên trước, mọi người trò chuyện một hồi thì mới vào chỗ ngồi.

Hạ Thắng ngồi ngay sát Hạ Nghiễn Châu, ông vỗ vai anh: “Tết nhất mà cũng chẳng được nghỉ ngơi, còn chẳng có thời gian về thành phố Lâm, anh với chị dâu chú sao rồi?”

“Để chú ba lo lắng, khỏe cả.”

“Còn Tiểu Tịch?”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Đang nghỉ Tết bảo chán, theo con đến Bắc Đảo luôn rồi.”

“Vậy sao không kêu con bé đến ăn cơm chung, coi con làm anh trai kìa.” Giọng ông khàn khàn do hút thuốc lâu năm, vừa nói vừa cúi đầu định lấy điện thoại: “Để chú gọi cho con bé.”

Hạ Nghiễn Châu cản ông: “Em ấy đến đây để chơi cho đã, chú đừng quan tâm đến.”

Hai người nói cười thăm hỏi chuyện nhà, nhân viên dọn hết món lên, mọi người nâng ly mừng năm mới rồi mới động đũa.

Không lâu sau, có người vô đề: “Nghe nói tháng sau khai trương một cái resort gần đây, tôi có cho người đi hỏi thử, phòng bên đó được đặt hết rồi, sắp đến mùa du lịch, có gây ảnh hưởng cho bên mình không?”

“Không chắc lắm.” Vương Kim Tương tiếp lời: “Mặc dù quy mô bên đó không lớn bằng mình, trang trí nội thất và đồ dùng đi kèm cũng không phải đẳng cấp gì, nhưng bên đó phục vụ đầy đủ hơn, nên càng có nhiều người thích hơn.”

Thế là có người hỏi: “Có những dịch vụ gì thế? Bên mình hướng đến các cặp đôi, gia đình, đến để công tác thăm gặp khách hàng đi kèm có khu vui chơi, cửa hàng và các không gian nghĩ dưỡng, đã đầy đủ lắm rồi.”

Vương Kim Tường: “Bên đó thêm xông hơi và massage trị liệu.”

Người kia hùa theo: “Khó trách.”

Mấy người đó kẻ tung người hứng, mục đích không thể rõ hơn nữa.

Hạ Nghiễn Châu thì cứ thờ ơ như không, anh nếm thử phần món cá lóc hoa hấp tự ra nước, rất tươi ngon, bắt miệng lắm, anh bèn giơ tay ra sau gọi phục vụ: “Làm phiền làm giúp tôi thêm một phần, chút nữa mang đi.”

Phục vụ gật đầu, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Bàn ăn im lặng suốt một lúc, Vương Kim Tường không dám nói nữa, chỉ dám nhìn sang Hạ Thắng như cầu cứu. Hạ Thắng chậm rãi hút xì gà, một lúc sau mới ngả người ra trước, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.

“Nghiễn Châu.” Ông không thích quanh co lòng vòng: “Nói thật với chú ba, con nghĩ sao?”

Hạ Nghiễn Châu dừng đũa: “Không tán thành.”

Hạ Thắng biết ngay.

Hạ Nghiễn Châu gác đũa, anh dứt khoát nói thẳng: “Giá trị cao nhất của resort là nâng cao cảm giác được hạnh phúc tận hưởng, thế nên bắt buộc phải giữ gìn mỗi một góc đều được sạch sẽ. Ngoài ra thì, con sẽ không đụng đến những mảng đó.” Anh im lặng một chốc rồi quay sang nhìn Hạ Thắng: “Về điểm này thì, chú ba, trước khi hợp tác cháu đã nói rõ rồi.”

“Được.” Hạ Thắng cũng rất sảng khoái, đối với cậu cháu trai ngồi kế bên, thậm chí ông còn yêu thích và tán thưởng hơn cả con trai mình: “Sau này đừng ai nhắc lại chuyện này nữa, muốn thêm xông hơi thì tôi lại tìm chỗ khác.”

Bữa cơm này cũng coi như là thoải mái, sau khi kết thúc, Hạ Nghiễn Châu lại về chỗ Chu Tự.

Lên trên nhà rồi mở cửa, cả căn phòng tràn ngập ánh đèn, giọng của Chu Tự vọng ra: “Anh về rồi à?”

Hạ Nghiễn Châu thẳng thốt, rất khó để hình dung tâm trạng anh lúc này, mãi một lúc anh mới cất bước đi vào, giơ tay đóng cửa.

Cô đang ở trong bếp, mặc bộ đồ bộ sọc ca rô trắng đen, quấn tạp dề quanh eo, tóc chỉ búi đại ở sau, đuôi tóc như cái chổi nhỏ lệch sang một bên.

Tư thế cô đứng nấu ăn không được thành thạo, nhưng lại gọn gàng đâu ra đấy.

Hạ Nghiễn Châu đứng dựa cửa bếp nhìn một lúc.

Cô giơ tay mở máy hút khói, đèn trên đỉnh cũng được khởi động theo, phút chốc, ánh đèn màu vàng cam đậm đà ấm áp soi sáng khắp phòng. Mà cô thì đứng giữa luồng sáng ấy.

Hạ Nghiễn Châu không hề nhìn đi chỗ khác, còn k*ch th*ch trái tim anh hơn cả khi vừa vào nhà, những gì diễn ra trước mắt là những điều giản đơn nhất mà anh chưa từng được trải nghiệm.

Tất cả tình cảm dành cho cô, được gom góp từ vô số khoảnh khắc mà thành.

Mà giây phút này, lại được thêm vào.

Chu Tự quay đầu, cười nói: “Anh đứng đó làm gì?”

Hạ Nghiễn Châu bước vào, đặt cá lóc hoa hấp vừa mua về lên đó, ôm eo cô từ đằng sau: “Sao giờ này mới ăn cơm?”

“Đi xem hội trường với Triệu Tư Kiều ấy.” Hơi thở của anh quẩn quanh bên tai, cô sợ ngứa nên rụt cả vai: “Em nấu cháo gừng, anh có muốn ăn không?”

“Được.”

Cô nhìn sang bên cạnh: “Cái gì thế?”

“Khi nảy ăn cá lóc hoa hấp, thấy ngon nên mua một phần về cho em.”

“Lại nữa, Giám đốc Hạ không sợ mất mặt à?” Miệng thì cô nói thế, nhưng lòng thì vui chết đi được.

“Mặc kệ họ.” Anh hỏi: “Xào cái gì thế?”

Khoai tây sợi bóng dầu trong chảo đang bốc khói. Cô nói: “Cà chua.” Cô vừa dứt lời, thì nghe anh bật cười vui vẻ bên tai mình, đồng thời anh kẹp chặt eo, nhéo cô một cái như đang phạt.

Chu Tự ngừng thở mất hai giây, cô nghiêng người: “Đừng có quậy nữa, chốc nữa cháy bây giờ.”

“Để anh phụ.” Anh vuốt phẳng áo cho cô, rồi nắm tay mà cô đang cầm cái xẻng xào.

“Thôi đừng.”

“Đây.” Hạ Nghiễn Châu làm gì biết xào, chỉ đơn giản là chọc cô nên cố ý quậy cô thôi, Chu Tự đâu có khỏe bằng anh, có đẩy cũng không đẩy nổi, mà trốn cũng trốn không xong, chỉ đành đảo bậy bạ theo anh, khiến vài sợi khoai tây rơi ra ngoài.

Chu Tự vừa bực vừa buồn cười, giọng nói cô mềm mại: “Anh đáng ghét quá.”

Hạ Nghiễn Châu không quậy cô nữa, anh chống hai tay lên cạnh bếp, vẫn vây cô ở giữa. Cô điềm đạm dịu dàng, hàng mi dài hơi cụp xuống, mái tóc như được phủ thêm sắc cam óng ánh.

“Tiểu Tự.” Bỗng nhiên anh nhẹ giọng gọi cô. Lời mời muốn được cùng cô xây dựng nên tổ ấm suýt thì bật ra khỏi miệng, cuối cùng cũng được anh nhét ngược vào.

Chu Tự quay sang: “Hửm?”

Hạ Nghiễn Châu đứng thẳng lên, anh rướn đến hôn lên môi cô. Động tác của anh dịu dàng vô cùng, hai cánh môi nhẹ nhàng m*t môi dưới của cô, lòng bàn tay đỡ dưới cằm để cô hơi xoay qua một chút, hơi thở giao hòa, cô vô thức bật một tiếng than cực nhẹ, cô thả xẻng xào ra, quay người đối diện với anh, giơ tay ôm cổ, đáp lại nụ hôn của anh một cách nhiệt tình.

Hạ Nghiễn Châu bật tiếng than nặng nề, đầu lưỡi tiến vào, khiến nụ hôn trở nên càng sâu hơn.

Một lúc lâu sau, trong phòng bếp thoang thoảng mùi cháy, cuối cùng chảo khoai tây sợi cũng bị cháy mất rồi. Để tránh lãng phí nên Chu Tự hớt lớp trên cùng ra đĩa, miễn cưỡng thì cũng ăn được.

Hai người ngồi vào bàn ăn, Hạ Nghiễn Châu ăn một bát cháo gừng, rồi thêm vài đũa khoai tây. Phần cá hấp anh mang về Chu Tự ăn rất vừa miệng, một mình cô ăn hơn phân nửa.

Bình Luận (0)
Comment