Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 43

Đơn hàng mà cô gửi cho Chu Loan là gửi từ tiệm hoa về thành phố Lâm.

Chu Tự không hề do dự, ngày hôm sau cô nói ngay chuyện này với Hạ Nghiễn Châu.

Hạ Nghiễn Châu cố giấu cái rét lạnh trong đôi mắt anh, anh im lặng, rồi giơ tay ôm Chu Tự vào lòng: “Tiểu Tự, em tin anh không?”

“Em tin.”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Không một ai có thể chạm được sợi tóc của em.”

“Em biết.”

Bắt đầu từ hôm đó, hai người luôn đi về cùng nhau.

Sáng sớm trước khi đến resort Hạ Nghiễn Châu sẽ đánh một vòng đưa Chu Tự đến công ty trước, tan làm cũng sẽ bắt cô ngồi lại ở văn phòng, đợi anh đến thì mới đi về.

Thỉnh thoảng anh có tiệc phải tham gia, sẽ để Trịnh Trị đến đón cô, cho dù là có công việc phải về thành phố Lâm, anh cũng sẽ để Trịnh Trị ở lại với cô.

Hạ Nghiễn Châu đặc biệt dặn dò, trời tối không được ra đường, con hẻm nhỏ trước nhà không thể đi về một mình, bất kỳ ai gõ cửa cũng không được mở, nhà cúp điện cúp nước cũng không được ra ngoài kiểm tra.

Hạn chế hết mức không cần ghé tiệm hoa, nếu đi thì đừng đi buổi tối. Bên đó là địa bàn của anh, người qua lại khá nhiều và camera được lắp khắp nơi, đối diện xéo chỗ hành lang là phòng bảo vệ, dù hắn ta có gan cùng mình cũng không dám làm bậy.

Cứ thế mà hai tháng trôi qua, sóng yên biển lặng, cuộc sống không có gì thay đổi so với trước đây.

Tiếp đến là resort đón đợt khách cao điểm của kỳ nghỉ hè, qua một đêm mà chẳng còn mấy phòng trống.

Mỗi tầm tháng bảy tháng tám, bờ biển ở phương Bắc là thánh địa du lịch hot vô cùng, hai buổi sáng tối mát mẻ trong lành, đến trưa thì mặc dù rất nắng nhưng không đến nỗi oi bức chịu không được.

Mỗi khi đến mùa này, mặt biểu cứ như nồi sủi cảo vậy, dọc bên bờ biển cũng nghịt người, nào là quần bơi, bikini và cả đám trẻ con nô đùa.

Các hạng mục ở đảo Cát đang trong quá trình lên kế hoạch, nên Hạ Nghiễn Châu bận rộn hơn hẳn.

Bên phí Chu Tự cũng bắt đầu nhận về đợt hồi vốn đầu tiên, công ty dẫn bước vào quỹ đạo, đơn đặt liên tục.

Đến một hôm, Hạ Nghiễn Châu phải về thành phố Lâm, Trịnh Trị lái xe đưa anh đến sân bay. Lần này chỉ đi ít hôm, tầm khoảng một tuần sau là về được rồi.

Ngoài trời là mùa hè nóng bức, nhưng khách du lịch vẫn đông như mắc cửi.

Dưới ánh mặt trời chói lóa, mặt biển khoác lên mình một màu xanh lam thuần chất mà trầm lắng.

Trong xe yên ắng.

Hạ Nghiễn Châu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tầm một chốc sau, bỗng anh hỏi: “Cậu theo tôi mấy năm rồi?”

Trịnh Trị căng thẳng, cậu nhìn ra sau qua gương chiếu hậu: “Từ lúc sếp tiếp nhận công ty đến giờ, cũng gần bốn năm rồi.”

Nhất thời Hạ Nghiễn Châu không nói gì nữa, anh nhìn lên trước, bỗng nhận ra cậu ấy ốm đến hóp cả cằm, nhìn cũng phờ phạc sa sút hơn lúc trước nhiều.

“Tiểu Tịch…” Cậu nói ra hai chữ rồi lại ngập ngừng, cứ như không biết nên diễn đạt thế nào.

“Tháng sau Tiểu Tịch sẽ đi Nhật.” Trịnh Trị nói tiếp, cậu vẫn nhìn anh qua gương chiếu hậu, cố cười ngây ngô như bình thường: “Em với Tiểu Tịch đã nói rõ ràng rồi, sau này sẽ không…, Giám đốc Hạ yên tâm đi.”

Biểu cảm của Hạ Nghiễn Châu hơi thay đổi, anh hé miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Trên đường đi, Chu Tự có gọi đến nói chốc nữa cô phải ghé tiệm hoa một chuyến. Đã gần hai tháng cô không ghé tiệm, kiểm hàng, mua hàng và một đống việc lặt vặt cần phải dặn dò bàn giao, kiểu gì cũng phải ghé đã.

Hạ Nghiễn Châu đồng ý, anh bảo cô đợi Trịnh Trị về đón cô.

Mười lăm phút sau, xe dừng ở cửa nhà ga tại sân bay, xe dừng ở chỗ đậu tạm, Trịnh Trị xuống trước để lấy hành lý.

Hạ Nghiễn Châu cũng mở cửa xuống xe, đứng ở đuôi xe. Hôm nay anh mặc áo thun POLO màu đen và quần thể thao, dáng người cao thẳng, bờ vai rộng rãi vững chắc, là ma nơ canh siêu tiêu chuẩn.

Anh lấy va li rồi nhìn Trịnh Trị: “Chỗ Chu Tự giao cho cậu đấy.”

“Sếp yên tâm, giờ em qua đó ngay, chỉ cần chị Tự không chê em phiền, thì chị ấy đi đâu em sẽ theo đến đó.”

Hạ Nghiễn Châu gật đầu, quay người đi vào nhà ga.

Giờ đang vào giữa trưa, Trịnh Trị lái xe đi về để đón Chu Tự. Lúc đến tiệm hoa chỉ có mỗi Tiểu Châu ở đó, hôm nay Lâm Nguyên xin nghỉ.

Cánh cửa hướng ra biển mở tung, gió thổi hiu hiu, chuông gió ngoài cửa vang ting tang.

Hai người sắp xếp cửa tiệm gọn gàng ngăn nắp, từ vệ sinh quét dọn, phân loại, bày biện hàng hóa, cho đến tình trạng hoa đều không có gì để bắt lỗi.

Nói chuyện với Tiểu Châu một lúc, Chu Tự bắt đầu kiểm tra sổ sách, chưa lật được mấy trang thì bỗng thấy có một bóng đen lủi vào cửa.

Trước khi xác định được người đó là ai, cô đã thầm có dự cảm. Chẳng có gì phải bất ngờ, có vẻ hắn ta luôn để ý chỗ này, cho dù cô đến sớm hay muộn, kiểu gì hắn cũng sẽ xuất hiện.

Chu Tự lập tức quay lại, tim cô như nặng nề hẳn.

Lương Hải Dương mặc áo màu đen, đội mũ lưỡi trai, nhìn như hắn ta bị thấp đi, nhìn rất tàn tạ, khiến cho đôi mắt hắn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.

Chu Tự đứng im không nhúc nhích, ngoại trừ cảm giác kh*ng b* lúc mới thấy anh ta, sau đó cô đã bình tĩnh lại, vì trái tim của cô treo thấp thỏm bồn chồn suốt hai tháng nay cuối cùng cũng về đúng chỗ rồi.

Nhưng Tiểu Châu thì đâu biết gì, cô cười đón khách: “Chào anh, anh muốn mua hoa gì?”

Lương Hải Dương không trả lời mà chỉ nhìn Chu Tự rồi cười.

Lúc Chu Tự cất lời thì giọng cô rất bình tĩnh, cô nhỏ nhẹ: “Tiểu Châu, qua đây.”

Tiểu Châu không hiểu ra sao, nhưng vẫn bước đến chỗ Chu Tự, đi được một đoạn thì bị Chu Tự kéo mạnh ra sau người cô. Trịnh Trị vốn đang ngồi ngay ghế để chơi game cũng nhận ra, cậu lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng đứng trước mặt Chu Tự.

Lương Hải Dương lập tức giơ hai tay lên, chậm chạp lùi ra bức tường sau người: “Tôi không chạm vào cô, không đụng vào, tay tôi ở đây này.” Hắn tay vẫy tay trước camera trong góc tường, trong lúc đó vẫn nhìn Chu Tự chăm chú, “Đừng mơ hại tôi nữa.”

Chu Tự lạnh lùng: “Anh muốn thế nào?”

“Tôi thì làm được gì, dù sao cũng từng là vợ chồng, chẳng phải vừa ra tù là đi tìm cô ngay à.” Hắn ta dáo dác nhìn quanh tiệm hoa, lúc quay sang, thì thấy một xấp danh thiếp ngay giá bên cạnh, hắn ta lấy một tấm, trên đó có in chữ “Công ty trang trí cho thuê Lục Kiều Hoa Tự”, ngoài ra còn có chức danh và địa chỉ: “Giám đốc Chu?”

Lương Hải Dương lắc lư tấm danh thiếp, rồi trả về chỗ cũ: “Tôi đợi ở gần đây từ lâu lắm rồi, ai ngờ khó đợi được cô đến thế. Bây giờ thì cô khác rồi, đi theo người có tiền, mở cả tiệm hoa, rồi mở công ty, còn nuôi cho cô con chó nữa.”

Trịnh Trị chậm chạp hiểu ra, con chó mà hắn nói là chỉ cậu đó.

Cậu cắn răng chỉ vào mũi hắn: “Mày nói lại lần nữa!”

“Thôi thôi thôi.” Hắn lại giơ tay đầu hàng: “Tôi xin lỗi, tôi mới là chó.”

Lúc này có khách vào tiệm, Tiểu Châu men theo vách đi ra cửa, nhỏ giọng chào đón khách.

Lương Hải Dương không lên tiếng, hắn khom người, ngồi xuống ghế trong góc nhìn người ta mua hoa.

Không lâu sau, khách hàng rời đi với hai nhánh hướng dương.

Chu Tự cất tiếng: “Tôi không biết rốt cuộc anh đến Bắc Đảo với mục đích gì, nhưng đoán chắc là anh cảm thấy tòa phán án như vậy là không công bằng với anh. Nhưng anh đừng có quên, người bị hại là tôi, so ra thì hình phạt dành cho anh chẳng oan uổng chút nào. Bây giờ là xã hội pháp trị, tôi khuyên anh đừng có làm bậy làm liều, tôi nghĩ, chắc anh cũng không muốn quay lại cuộc sống ngục tù đâu.”

Lương Hải Dương cười xì, chốc sau, hắn trợn mắt hung hăng: “Trước đây tôi yêu cô, nên trong lúc xúc động mới bị cô gài bẫy. Nhưng bây giờ với cô tôi chỉ còn lại hận thù, cô hủy hoại tôi, nỗi hận này khó mà tiêu tan, muốn tôi coi như không có chuyện gì xảy ra à?”

Những lời hắn nói chỉ khiến Chu Tự cảm thấy buồn nôn, hai tay cô khó tránh khỏi run cả lên, cô cố nhịn cảm giác khó chịu cùng cực này: “Tôi không nợ nần gì anh, anh đi đi, anh còn làm phiền nữa tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”

Lương Hải Dương đứng lên: “Hạ, Nghiễn, Châu?” Hắn ta nhấn từng chữ: “Không nói sai chứ hả?”

Ngay khi nghe đến tên anh, trái tim Chu Tự như bị thít chặt lại: “Anh muốn làm gì?” Khi cất tiếng cô mới phát hiện giọng mình run cả lên.

Là một người phụ nữ, xét về mặt thể lực và sức mạnh thì cô là kẻ yếu, nhưng cho đến ngày hôm nay, cô cũng đã có người mình muốn bảo vệ. Mọi chuyện bắt đầu là do cô, cho dù có báo thù thì cũng hãy nhắm vào cô, sao cô lại nỡ để anh gặp nguy hiểm.

“Resort này được quá đó chứ, quên nói với cô, lần này tôi đến có mang theo một món quà lớn cho thằng đó, cô…”

“Anh dám!” Chu Tự hét lên.

Trịnh Trị đứng kế bên bất giác nhìn sang cô, cậu giơ tay, chậm rãi xắn tay áo lên đến vai.

“Còn chưa nghe coi quà lớn là gì mà đã giận thế rồi à. Người nên giận phải là tôi mới đúng chứ, cô với thằng đó dan díu với nhau từ lâu rồi đúng không? Ngoại tình là chuyện khốn nạn đồi bại như vậy mà cô còn làm được, bây giờ còn ra vẻ khí khái hùng hồn nữa hả?” Hắn nhìn cô đăm đăm, môi cười như bị co rút: “Tôi có dám hay không, thì cứ chờ rồi coi, điếc thì không sợ súng mà, xem thử làm sao để tôi hủy hoại nó…”

Hắn còn chưa dứt lời.

Chu Tự đã xoay người, nhanh gọn chộp cái kéo trên bàn, bước nhanh đến trước mặt hắn, cô dùng hết sức đâm mạnh cây kéo vào miếng xốp cắm hoa bên cạnh.

Tiểu Châu giật mình, Trịnh Trị cũng nhanh chóng đi theo.

Chu Tự giật cây kéo ra, giọng cô hung dữ: “Anh dám đụng vào anh ấy một cái, tôi sẽ g**t ch*t anh. Trước đây là do tôi ngu ngốc, nhưng lần tiếp theo chắc chắn sẽ đâm thẳng cây kéo này vào cổ anh.”

Đến lúc này Lương Hải Dương mới nhận ra, vừa nảy hắn ta phải đưa tay lên ôm đầu theo bản năng, đến nỗi giật mình lùi ra hẳn sau. Bỗng nhiên hắn có nhận thức mới về người phụ nữ từ trước giờ vẫn luôn yếu đuối, khiến lòng hắn càng thêm phẫn hận gấp bội.

Hắn còn định nói thêm thì Trịnh Trị đã bước lên, cậu đè cánh tay cầm kéo của Chu Tự xuống, đẩy cô ra sau lưng mình.

“Thay Giám đốc Hạ nói với mày một câu, có trò gì thì cứ cố mà moi cho hết đi, chỉ sợ mày không có bản lĩnh đó thôi.” Dứt câu, Trịnh Trị giơ tay nắm cổ áo Lương Hải Dương, nhẹ nhàng quăng hắn ta ra khỏi cửa: “Còn giờ, cút!”

Đồng thời không quên đạp hắn ta một cú.

Lương Hải Dương vừa lăn vừa bò té nhào ra đất, mọi người gần đó giật mình sợ hãi chạy tán loạn, rồi quay đầu nhìn hắn với ánh mắt khác thường.

Lương Hải Dương phải mất một lúc mới đứng dậy được, hắn phủi bụi trên người, nhìn vào trong tiệm.

Lúc thấy được Chu Tự, hắn bật cười.

Ngoài trời tràn ngập ánh nắng, nhưng những tia nắng có rực rỡ đến đâu cũng không thể át được nét âm u trên mặt hắn.

Tướng mạo của hắn thay đổi cả rồi, ngũ quan không còn vẻ đoan chính như ban đầu nữa, mà cái vẻ dịu dàng mà dù cho hắn giả tạo mà nên, thì cũng không thể nào có được nữa.

Sau khi hắn đi, Chu Tự lấy hai tay ôm mặt ngồi ngây ngốc một lúc lâu.

Trịnh Trị không biết làm sao để an ủi cô, chỉ đành lặng lẽ ngồi đó với cô.

Tiểu Châu nhỏ nhẹ: “Chị Tự?”

Chu Tự nhúc nhích, cô ngẩng đầu, kể đại khái những rắm rối giữa hai người cho Tiểu Châu nghe, “Nếu như em sợ, chị có thể cho em và Lâm Nguyên nghỉ hưởng lương vài hôm.”

Bình thường Chu Tự đối xử với họ rất tốt, Tiểu Châu hiểu rất rõ nếu giờ mà mình bo bo giữ mình thì quá là vong ân phụ nghĩa, “Không cần, hắn mà đến nữa thì em báo cảnh sát, đối diện là văn phòng bảo vệ mà, không tin là không trị được hắn.”

Chung quy thì chuyện này không liên quan đến họ, Lương Hải Dương có mục đích rõ ràng, hẳn là sẽ không làm bậy.

Chu Tự nói: “Vậy tối đến em đóng cửa sớm chút, đi về với Lâm Nguyên.”

Tiểu Châu: “Vâng.”

Hôm đó đi về, Trịnh Trị báo cáo tỉ mỉ lại cho Hạ Nghiễn Châu biết.

Hạ Nghiễn Châu vùa nghe bảo là nhắm vào anh thì trở nên yên tâm hẳn, thậm chí anh còn khá chờ mong nữa, đúng lúc anh đang muốn gặp tên khốn nạn đó, tiện thì hành hắn một trận.

Công việc ở thành phố Lâm vốn phải một tuần mới xử lý hết, nhưng anh gấp rút bốn ngày là đã quay lại Bắc Đảo. Lúc đáp đất là bảy giờ tối, về đến gần nhà anh gọi cho Chu Tự trước báo cô tầm năm phút nữa sẽ đến nhà, dặn cô không phải căng thẳng.

Vừa vào đến nhà là lập tức có người vọt đến.

Hạ Nghiễn Châu ôm cô, không nén được nghiêng đầu ngắm cô. Cô ôm chặt eo anh không chịu buông tay, lúc nhận ra có ánh mắt cứ nhìn cô chăm chú thì lập tức vùi cả khuôn mặt vào lòng anh.

Cả căn nhà yên ắng, mặc dù cô không nói gì, nhưng có thể nghe rõ tiếng sụt sùi nho nhỏ.

Hạ Nghiễn Châu kéo cô rồi giơ tay đóng cửa lại, vỗ về sau lưng cô như an ủi, giọng anh hơi khó xử: “Đừng có ôm chặt thế, bây giờ không làm em được, anh phải nghỉ ngơi đã.”

Ngay lập tức khiến Chu Tự nín khóc bật cười, “Anh thật tình.”

“Nhìn lên đây.” Hạ Nghiễn Châu nhẹ nhàng ra lệnh.

Chu Tự cạ tới cạ lui lên áo anh vài cái, cuối cùng cũng ngước cằm nhìn anh. Trong đôi mắt ấy vẫn còn lờ mờ hơi nước chưa tan, chỉ cần nhìn anh thôi, thì cứ như lại dâng tràn nước mắt.

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô đầy dịu dàng, anh cười nói: “Chùi hết lên người anh rồi à? Dơ không thế?”

“Xin lỗi anh.”

Anh nhíu mày: “Sao cứ xin lỗi mãi vậy?”

“Em rất xin lỗi vì kéo anh vào chuyện nhơ nhuốc này, Lương Hải Dương sẽ không để yên đâu, em không biết sau đây hắn sẽ làm ra những việc gì, có làm tổn thương đến anh không.” Giọng cô run rẩy: “Nhưng những điều này…vốn chẳng liên quan gì đến anh.”

Hạ Nghiễn Châu nghe cô nói vậy, thấy cô không chịu thả tay ra, thế là anh khom hẳn lưng, ôm cả người cô lên khiêng vào phòng khách, rồi ngồi xuống sô pha.

Trong phòng có mở máy lạnh ở nhiệt độ vừa phải, vừa đủ để xua tan cái oi bức của ngày hè.

Hạ Nghiễn Châu nhỏ nhẹ: “Không phải khi đó dữ dằn lắm à? Sao giờ lại lén lau nước mắt rồi?”

Chu Tự ngưng bật: “Trịnh Trị nhiều chuyện thế.”

Sao mà cô không sợ cho được chứ, chỉ có điều khi nghe có thể sẽ làm ảnh hưởng đến anh, lập tức k*ch th*ch sự dũng cảm trong tích tắc nơi cô. Cây kéo đó, cô thật sự kích động đến mức muốn đâm vào cổ họng của hắn.

Cho đến khi Trịnh Trị kéo cô ra sau lưng, cô mới nhận ra tay cầm kéo của cô run không thể kiểm soát được.

Hạ Nghiễn Châu đặt cằm l*n đ*nh đầu cô: “Trừ khi quan hệ giữa hai chúng ta bị em định nghĩa lại lần nữa, còn không thì chuyện này không thể nào không dính líu gì đến anh được.” Anh lấy tay nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy, nói một cách nghiêm túc: “Em nghe nè, không có bất cứ chuyện gì đáng để làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại và tâm trạng của em được hết, và càng không đáng để em mạo hiểm bằng chính mình, mọi chuyện sau này cứ giao hết cho anh, hiểu chưa?”

Chu Tự ngoan ngoãn gật đầu: “Hiểu rồi.”

Cô lại tựa đầu vào ngực anh: “Nhưng mà, em sợ hắn làm hại anh.”

Hạ Nghiễn Châu nhướn mày: “Anh đâu đến nỗi yếu ớt thế.”

Kẻ xấu ở trong tối, mình đâu thể biết được hắn giở trò gì, cứ tạm đợi xem thế nào đã.

Thế mà, hắn ta lại biến mất tăm.

Nửa tháng sau, khi đang ở đảo Cát thì Hạ Nghiễn Châu nhận được điện thoại của thư ký, bảo rằng có người mua dâm trong resort bị tố giác, cảnh sát đã đến đưa người đi, người phụ nữ đó cứ luôn miệng kêu là do phía resort thầm móc nối cho cô ta cung cấp dịch vụ đặc biệt cho khách lưu trú tại đây.

Đôi mắt Hạ Nghiễn Châu lạnh hẳn, vừa cúp điện thoại anh không nén được mà cười hừ một tiếng, lập tức quay về Bắc Đảo.

Trên đường đi về anh lại nhận thêm một bài đăng do thư ký gửi đến, có tựa đề là “Resort XXX ở Bắc Đảo bị tình nghi cung cấp dịch vụ m** d*m hiện đang bị điều tra”, anh mở vào bài đăng, đọc lướt sơ qua, đại ý nội dung là, đừng nhìn resort XXX bề ngoài nguy nga lộng lẫy, chứ thực chất lại thối nát vô cùng, dấn chân vào các ngành không lành mạnh để kiếm chác lợi nhuận cao, mong khách du lịch đến du lịch ở Bắc Đảo tỉnh táo nâng cao cảnh giác, né chỗ này ra, dù sao thì khi đi chơi phải ưu tiên chỗ ở thoải mái sạch sẽ, ai biết giường mình đang nằm đã có những người nào từng nằm trên đó, rồi có làm gì ghê gớm xấu xa không.

Cuối bài đăng còn có thêm vài ảnh của sảnh và cổng resort, lướt hẳn xuống dưới, lượt truy cập và lượt chia sẻ khiến người ta giật mình.

Muốn bịa chuyện thì đơn giản thôi, phần lớn người ta chỉ tin vào những gì người ta thấy trước mắt, cho dù những nội dung kể trên không cần phải suy nghĩ, cũng không cần tốn thời gian phân tích xem có hợp lý không.

Hạ Nghiễn Châu lướt xuống phần bình luận,

Có người bảo: Tháng sau định đi du lịch ở Bắc Đảo, đặt đúng ngay chỗ này, cảm ơn đã gỡ mìn trước, trả phòng liền đây.

Cũng có người nói: Lần trước có ở đây rồi, không khí và vệ sinh tổng thể đều được lắm mà, néu như chuyện này là thật, vậy thì thấy ghê quá.

Lướt xuống dưới nữa, Hạ Nghiễn Châu dừng tay, có người trả lời: Kể cho cái này sốc dữ nữa, chủ resort này biết chơi lắm, thay bồ như thay áo không nói làm gì, còn chen vào vợ chồng người ta nữa, làm xích mích tình cảm vợ chồng người ta đến nỗi li hôn, đến giờ thì mập mờ với người ta.

Tiếp đó nữa, ngay dưới là những bài viết liên quan, nói về anh và Chu Tự.

Vừa nghĩ đến Chu Tự là lòng anh lại thấy khó chịu vô cùng.

Bắc Đảo nào có rộng lớn là bao, cùng trong ngành khách sạn lưu trú mọi chuyện lại truyền đi nhanh như vậy, sợ là cô đã hay tin rồi. Những gì đã qua anh chưa bao giờ đành lòng nhắc lại, thế mà hôm nay lại bày ra trước mắt mọi người bằng cách này.

Anh tắt màn hinh điện thoại, nhưng lại khiến anh bất ngờ đấy, không ngờ hắn sẽ chơi theo kiểu này. Đôi mắt anh lạnh lùng, có g**t ch*t tên xấu xa này bằng trăm nghìn cách cũng không thể nào giải tỏa nỗi hận trong lòng anh.

Trên đường ngựa xe như nước, anh nhắm mắt tựa vào lưng ghế để bình tĩnh lại, suy nghĩ hướng ứng phó.

Đến resort, anh đi thang máy lên tầng tám.

Trịnh Trị ra đón anh: “Chị Chu đang ở trong văn phòng anh.”

Hạ Nghiễn Châu dừng chân, sau đó anh đi nhanh qua hành lang, mở cửa phòng làm việc. Chu Tự ngồi trên sô pha nhìn sang, sau khi thấy anh cô lập tức đứng dậy.

Hạ Nghiễn Châu đổi lại vẻ mặt dịu dàng hòa nhã: “Cô Chu đến kiểm tra bài tập gia đình à? Cái cây kia anh tưới nước đúng giờ lắm.”

Chu Tự cười không nổi: “Sáng nay đi ngang qua, em thấy có xe cảnh sát dừng trước cửa, hỏi mới biết có người làm bậy bị tố cáo. Mấy bài đăng em có coi rồi, chắc chắn là do hắn làm.”

Hạ Nghiễn Châu dần mím môi, anh nhìn cô chăm chú: “Em vẫn ổn chứ?”

Cô gật đầu, mấy cái đó đâu còn quan trọng nữa, “Resort phải xử lý thế nào?”

Anh ôm vai cô: “Không cần lo lắng, anh đã…”

Anh còn chưa dứt câu, bên ngoài đã la ó ầm ĩ ồn ào, sau đó cửa văn phòng bị đẩy mạnh vào, Hạ Thắng bước vào, một tay ông chống eo, tay còn lại cầm điếu xì gà chỉ trỏ: “Mua dâm ấy hả? Mẹ nó chứ cái resort này còn sạch sẽ hơn cái mặt của ông đây, để ông coi ai dám chơi trên đầu trên cổ ông, không chỉnh chết nó thì thôi.”

Hạ Nghiễn Châu thả Chu Tự ra, bước lên đó ông.

Hạ Thắng: “Nghiễn Châu, có biết ai giở trò không?”

“Biết ạ, chú ngồi đã.” Hạ Nghiễn Châu nhường đường, tình cờ thấy Chu Tự lặng lẽ đi ra cửa, liền gọi cô lại: “Tiểu Tự.”

Chu Tự dừng bước.

Hạ Nghiễn Châu: “Chào chú ba.”

Chu Tự cảm thấy lòng mình vi diệu như bị thứ gì đó níu lấy, cô quay sang đối mặt với chú anh, chào hỏi đầy kính trọng: “Chú ba.”

“Ây.” Hạ Thắng đáp theo bản năng.

Ông nhìn cô gái đứng cạnh mình, bất giác nghĩ đến nội dung mấy bài đăng mà vừa nảy cấp dưới gửi qua cho ông, khiến ông phải cảm thán rằng thằng cháu này của mình cũng có mắt nhìn quá, rồi lại bỗng khiến ông tò mò, chẳng lẽ mấy bài đăng đó nói thật, thế mà nó chơi hoang dữ vậy, có niềm đam mê với việc làm người thứ ba?

Nhưng mà, đây là lần đầu tiên, chủ động giới thiệu một người phụ nữ giới ông.

Hạ Thắng: “Hai đứa…”

Thấy ông muốn hỏi, Hạ Nghiễn Châu lập tức chặn lại: “Mấy cái chú thấy không phải thật đâu.”

Thế thì Hạ Thắng không hỏi thêm nữa.

Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn làm việc, còn Chu Tự thì lặng lẽ ngồi ở sô pha.

Hạ Nghiễn Châu nói: “Cái tên đó nhắm vào cháu đó, sợ là sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của resort.”

“Chú tìm người xử nó.”

“Chú khoan gấp đã, cháu đang có biện pháp rồi.” Sau một chốc do dự, anh nói: “Không biết chú ba có để ý đến việc đóng vai kẻ xấu không, người tốt thì nhường cho cháu làm.”

“Chú mà còn để ý mấy cái đó, tùy con muốn xử lý ra sao. Chú nghĩ cũng chẳng cần phí sức thế làm gì, chú tìm người…”

“Chú ba.” Hạ Nghiễn Châu nhíu mày.

Hạ Thắng im bặt.

Ông ngồi một xíu là đi, Hạ Nghiễn Châu an ủi Chu Tự xong cũng tiễn cô về.

Anh rót một ly nước rồi chậm rãi uống hết, anh gọi Trịnh Trị, giao cho cậu hai việc: “Tiếp theo sẽ có khá nhiều mấy bài đăng như vậy, tìm người bình luận cho lên top, quậy cho chuyện này càng lớn càng hay.”

Trịnh Trị khó hiểu: “Không phải mình nên lập tức đứng ra phản hồi à? Nếu không thì chúng ta sẽ tổn thất càng nhiều hơn.”

“Kết quả mà mình muốn là thế.”

Mặc dù không hiểu lắm, nhưng Trịnh Trị vẫn gật đầu ngay tắp lự.

Hạ Nghiễn Châu: “Làm việc một chút để gặp cô gái kia, để cô ta khai thật kẻ đứng sau gây ra chuyện này thì chẳng qua cũng là tiền cả. Cái mà tôi không thiếu nhất là tiền, tên kia ra bao nhiêu, tôi trả gấp đôi.”

Trịnh Trị: “Vâng.”

Ba ngày sau, mọi chuyện phát sinh đúng như dự đoán của Hạ Nghiễn Châu, trên mạng chửi rủa ngập trời, khiến cho mọi xung đột được ngâm đến đỉnh điểm. Có người trả phòng trước thời hạn yêu cầu hoàn lại tiền, có người hủy đơn đặt, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, gần như các phòng trống trơn, tổn thất nghiêm trọng.

Vào một buổi chiều hè thanh thản nhẹ nhàng, trên bãi cát đầy người là người, nhưng trước resort thì vắng như chùa bà đanh.

Trợ lý mang bảng phân tích số liệu đến, mức trượt đã đủ ròi.

Cố ý tạo tin đồn phỉ báng làm ảnh hưởng đến danh dự của resort, tổn thất kinh tế cực đại. Cứ chờ đó đi.

Tiếp đó, phía resort chính thức báo cảnh sát, đồng thời tích cực phối hợp với các bên đẻ điều tra. Anh làm ăn từ trước đến nay luôn sạch sẽ, tất nhiên sẽ thẳng thắn vô tư, không sợ hãi gì cả.

Vốn chẳng có duyên cớ qua lại gì với người phụ nữ kia hết, chứ nói gì đến móc nối. Mà người phụ nữ đó ban đầu ngậm chặt miệng không chịu khai, không biết về sau sao mà lại khai ra người xúi giục.

Lúc này, các phòng ban liên quan của resort cũng bắt tay vào công tác chuẩn bị để lấy lại hình tượng cho mình, bắt đầu làm rõ và công bố hết các kết quả kiểm tra từ các phòng vệ sinh, du lịch, giám sát.

Đồng thời trên mạng bắt đầu lan truyền một đoạn video, đó là một bữa cơm người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng ngồi ở vị trí chủ tiệc, khi những đối tượng cùng hợp tác nhắc đến việc tham gia vào những ngành nghề nhạy cảm, người ấy từ chối đầy kiên quyết.

Anh nói: Giá trị cao nhất của resort là nâng cao cảm giác được hạnh phúc tận hưởng, thế nên bắt buộc phải giữ gìn mỗi một góc đều được sạch sẽ.

Từng câu từng chữ, mạnh mẽ khí phách.

Mặc dù đoạn phim đó không phải là chứng cứ xác thực gì, nhìn còn hơi phù phiếm, nhưng Hạ Nghiễn Châu đang lợi dụng việc mà số đông mọi người chỉ tin vào những cái họ thấy thôi.

Trên trang mạng của resort cũng bắt đầu đưa ra phản hồi, do bị kẻ xấu tung tin bịa đặt ác ý, vô cùng xin lỗi vì đã gây ra phiền phức cho mỗi người, nên bắt đầu từ hôm nay, khách hàng đặt phòng sẽ được giảm hết năm phần trăm. Ngoài ra, mỗi tuần resort sẽ tổ chức trình diễn pháo hoa một lần, và được thưởng thức ở vị trí đắt giá nhất, hi vọng mọi người có thể thỏa sức hưởng thụ buổi tiệc thị giác này.

Một loạt bài đăng xuất hiện, lượng đặt phòng cũng tăng dần. Mặc dù chút tổn thất không thể tránh khỏi, nhưng Hạ Nghiễn Châu vẫn thấy khá là đáng.

Trịnh Trị hỏi: “Vậy còn những tin tức liên quan giữa anh và chị Chu, có cần phản hồi không?”

“Không cần.” Hạ Nghiễn Châu đâu có ngu ngốc mà đi giải thích mọi chuyện với cư dân mạng, “Coi như đề tài tám nhảm cho vui thôi, qua rồi ai mà nhớ nữa.”

“Nghe nói phía cảnh sát đang tìm Lương Hải Dương.

Hạ Nghiễn Châu cười lạnh, anh không trả lời.

Chuyện này anh xử lý khá là vừa lòng, nhưng mà, có thêm sự can thiệp của cảnh sát, khi mọi người bắt tay tìm kiếm tung tích Hạ Nghiễn Châu, thì tên khốn kiếp đó như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Bình Luận (0)
Comment