Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 44

Hạ Nghiễn Châu nhờ chú ba mình tìm Lương Hải Dương giúp, hắn ta báo thù không thành, dễ rơi vào cảnh chó cùng rứt giậu, trở thành một quả bom hẹn giờ phát nổ bất cứ lúc nào.

Chú ba của anh trả lời, cho dù kết quả thế nào, trong vòng một tuần sẽ cho anh câu trả lời.

Giờ đây không dám coi nhẹ vấn đề này nữa, Hạ Nghiễn Châu vẫn kiên quyết đón đưa Chu Tự đi làm mỗi ngày. Mà chính bản thân Chu Tự cũng hết sức cẩn thận, phần lớn thời gian cô đều ra vào cùng các đồng nghiệp, tránh một mình đi ra ngoài.

Nhưng cho dù cả hai đều hết sức cẩn thận, nhưng trong một khoảng ngắn ngủi, vẫn xảy ra chuyện.

Gần đây, trung tâm triển lãm thành phố chuẩn bị tổ chức hội chợ triển lãm cây cảnh, là một cơ hội rất tốt để quảng cáo đến mọi người về các tác phẩm của mình.

Ban đầu công ty Chu Tự không đủ tư cách để tham gia, nhưng nhờ Triệu Tư Kiều tìm người hỗ trợ, nên được một chỗ trong góc.

Do thời gian khá gấp, cần phải thống nhất phương án mới có thể tiến hành các lưu trình sau.

Phòng thiết kế phải ở lại tăng ca, Triệu Tư Kiều cũng không về, cô nàng nằm chơi game trong sô pha phòng Chu Tự chờ mọi người.

Phòng làm việc bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc len lỏi vào từng góc trong phòng, khơi dậy linh cảm.

Bầu trời bên ngoài tối dần, cho đến khi ánh đèn chân không ánh lên cửa sổ thủy tinh.

Hạ Nghiễn Châu gọi điện thoại đến, anh bảo đang đợi đèn đỏ, tầm năm phút nữa là đến chỗ cô.

Chu Tự nhìn tiến độ công việc: “Bên em chắc sẽ kết thúc trễ hơn chút đó.”

“Không sao, anh ở ngoài đợi em.”

Chu Tự cúp điện thoại, gọi Triệu Tư Kiều xem thử ảnh mô phỏng thế nào, chị gái kia thì không thèm liếc đến, bảo đợi xong ván này đã.

Điện thoại còn lại của cô nàng thì rung liên tục, cô nàng cũng chỉ nhìn qua rồi quăng cho Chu Tự, “Đặt trà sữa đó, cô xuống lấy giúp tôi đi.”

Chu Tự thấy điện thoại hiện số giao hàng, cô nghe máy rồi đi ra ngoài, đến cửa phòng làm việc thì cô hơi dừng bước, rồi lại vòng ngược vào, cô tìm gì đó trong túi xách nhét vào túi quần sau mới yên tâm.

Đi ra ngoài nói với đồng nghiệp nam duy nhất trong phòng thiết kế, “Tiểu Diệp, ra ngoài với chị chút đi.” Thật ra có thể nhờ cậu ấy đi một mình, nhưng cô nghĩ Hạ Nghiễn Châu sắp đến rồi, nên tiện thể xuống để đợi anh luôn.

Hai người bước ra khỏi công ty, đèn hành lang khá là âm u, tiếng nhạc như bị đóng vào hộp, bên tai lập tức im bặt.

Xuống đến sảnh đợi một lúc thì nhân viên giao hàng mới đến. Thật sự là chỗ của họ khá hẻo lánh, còn nằm ở vũng khá trũng. Ngay sát sân ngoài là đường quốc lộ, đối diện là một dãy nhà tự xây, phần lớn là để trống.

Ban ngày còn đến, tối đến khi đèn không đủ sáng, những người không thường ghé nơi này rất dễ bị mất phương hướng.

Tiểu Diệp tay xách trà sữa đùm đề, chờ đi về với Chu Tự.

Chu Tự ngẩng đầu ngóng ra xa, thấy có một chiếc xe con chạy từ đường quốc lộ quẹo vào đây, hai bóng đèn xa chiếu sang, đang lái qua bên này.

Cô bèn để Tiểu Diệp đi về trước, còn mình bước lên đón anh.

Bờ tường khuất tầm nhìn, nhưng có thể cảm nhận được ánh sáng yếu ớt ở gần cổng.

Mà chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra trong tích tắc này, khóe mắt cô nhìn thấy có bóng đen ập đến, cô còn chưa kịp quay lại nhìn thì đã có một lực mạnh kéo cô vào bãi đổ xe bên góc phải của tòa nhà.

Lúc này Chu Tự đã chẳng còn thấy sợ là gì, cô dùng hết sức mình để vùng vẫy về phía ngược lại. Thấy xe của Hạ Nghiễn Châu đã chạy qua cổng, cô hét lớn để gọi anh.

Giữa bóng đêm đôi mắt của Lương Hải Dương bỗng thít lại, quá khó mới đợi được lúc cô đi một mình, ai ngờ lần này còn đụng phải anh. Hắn cắn chặt răng, túm chặt tóc Chu Tự, kéo cô lên chiếc xe van cũ kỹ trong góc.

Dù sao giữa nam và nữ cũng chênh lệch về sức, Chu Tự cảm thấy da đầu mình đau vô cùng, cô bước đi lộn xộn, sắp bị hắn nhét qua cửa chiếc xe van đang rộng mở.

Bỗng có tiếng còi kéo dài vang dội giữa trời đêm, nó vang ầm ầm đinh tai nhức óc.

Mà chính khoảnh khắc ấy, Lương Hải Dương bỗng chần chừ.

Chu Tự nhân cơ hội nắm chặt khung cửa xe, tay còn lại cô mò mẫm túi sau, lấy cây chích điện chích vào cổ Lương Hải Dương.

“Á!” Hắn tay như bị điện giật, cắn răng hét một cách đau đớn: “Con khốn!”

Chu Tự đạp vào bụng hắn, lảo đảo bỏ chạy. Vừa quay đầu lại thì Trịnh Trị đã lướt qua người cô, cậu chạy nhanh như bay.

Nhưng Chu Tự không hề dừng bước, cô bổ nhào vào lòng người đàn ông gần như chạy nhanh như cô.

Lương Hải Dương gấp gáp muốn lái xe bỏ chạy, hắn xoay người vồ lên chỗ ghế lái, vừa lúc Trịnh Trị đập mạnh lên cửa xe. Tay của của hắn kẹt vào cửa xe, cổ họng bật hét tiếng r*n r* thống khổ.

Hạ Nghiễn Châu ôm chặt sau ót Chu Tự, anh ôm cô lùi ra sau vài bước, anh nói với giọng cố gắng che bớt sự run rẩy: “Không sao hết…không sao hết…”

Chu Tự như mất hết sức lực, hai tay cô níu chặt lấy áo sơ mi của anh, trong phút chốc không tài nào buông ra được, cô cảm nhận được lòng bàn tay rộng rãi đang v**t v* chỗ trên đầu cô khi nảy bị hắn tú lấy.

Cô hơi quay lại nhìn, thấy Trịnh Trị đã kéo Lương Hải Dương ra, đẩy hắn ngã nhào xuống bãi đất trống. Chiếc xe van cũ kỹ kia đã quay đầu hướng ra chỗ cổng sắt, cô không dám tưởng tượng nếu vừa nảy bị hắn nhét lên xe, thì giờ đây cô đang phải tròng trành xóc nảy ở con đường nào.

Hạ Nghiễn Châu giơ tay che kín mắt cô: “Đỡ chút nào chưa?”

Chu Tự: “Ừm.”

“Ngoan, đi mua giúp anh bao thuốc đi.”

Chu Tự do dự, cô biết anh cố ý muốn cô né xa chỗ này, cô không khống chế được quay đầu lại, giọng gần như đang nài nỉ anh: “Báo cảnh sát luôn được không anh?”

“Không sao, không có chuyện gì đâu.” Anh hôn lên trán cô, nhìn ra sau, Lương Hải Dương ôm cổ loạng choạng bỏ chạy, Trịnh Trị cứ thong thả đi theo sau hắn ta.

Anh nắm vai cô đẩy người ra xa, “Đi đi.” Thấy cô không chịu đi, anh đẩy mạnh vào lưng cô.

Hạ Nghiễn Châu xoay người, đi nhanh ra sân sau.

Quản lý trị an ở khu nào không đạt tiêu chuẩn, chỉ có mỗi hai camera giám sát một cái quay ra đường quốc lộ, một cái quay vào tòa nhà văn phòng.

Ban đầu khi thuê chỗ này là do giá nó rẻ và gần chợ cây cỏ, vốn không suy xét sẽ xảy ra những chuyện thế này.

Chu Tự sợ Hạ Nghiễn Châu bị thương, mà cũng sợ anh làm người khác bị thương, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn tin tưởng anh, nên vẫn nghe lời chạy đến cửa hàng tiện lợi ở ngoài. Cứ như thể nếu cô chạy càng nhanh, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao, thì anh sẽ giải quyết chuyện này dứt khoát triệt để, rút lui một cách an toàn vậy.

Nhưng cứ chạy được vài bước thì lại quay đầu nhìn, chỗ đó thì chẳng còn bóng ai.

Lúc Hạ Nghiễn Châu đi đến, Trịnh Trị đã đóng cửa sắt lại.

Lương Hải Dương dựa sát vào thân cây to, co rút cả người, một đôi mắt hung dữ phóng đến khóa chặt hắn ta, tay buông xuôi lén luồn vào sau người.

Sống lâu trong bóng tối, hắn đã trở thành kẻ ốm trơ xương rồi, tinh thần vừa trong trạng thái phấn khích vừa có vẻ bị phân liệt, chốc lại nở nụ cười ranh ma, chốc thì cắn chặt răng, hệt như những kẻ du côn sống phản xã hội có thể rút dao đăm người ta bất cứ lúc nào.

Hạ Nghiễn châu dần chân, hai tay anh đút túi, đứng cách một đoạn nhìn hắn. Anh chưa gặp trực tiếp tên khốn này bao giờ, nhìn bộ dạng ma quỷ của hắn bây giờ, thật ra chẳng đáng để anh để vào mắt.

Chỉ là, nỗi hận khó mà tiêu tan.

Giữa màn đêm, trên mặt Hạ Nghiễn Châu chẳng chút biểu cảm.

Anh kêu Trịnh Trị đưa hộp thuốc, chậm rãi lắc ra một điếu ngậm trên miệng, Trịnh Trị châm lửa đưa sang cho anh, anh ngậm thuốc lấy hộp quẹt tự mình châm thuốc.

Đôi mắt quỷ quái của Lương Hải Dương đảo qua đảo lại giữa hai người: “Hai người muốn làm gì? Rốt cuộc muốn làm gì?”

Trịnh Trị đứng cạnh Hạ Nghiễn Châu, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không muốn gì hết, đang tìm mày đó, giờ tự mò đến họng súng rồi. Mày nói thử đi, mày tự thân vận động đàng hoàng vào đó không được à?”

Lương Hải Dương nuốt nước miếng, mò con dao dắt trên eo: “Làm người khác bị thương là trọng tội, tụi bây nghĩ kỹ đi.”

Trịnh Trị xì một tiếng: “Mày cũng có mặt mũi nói câu đó?”

“Dù sao đừng ai hòng đụng vào tao, tao báo cảnh sát liền.”

“Cảnh sát cũng đang tìm mày đó.”

“Được, bây giờ tao đi tự thú.”

Trịnh Trị bật cười: “Tao giỡn chơi với mày đó hả, muốn đến là đến, muốn đi là đi?”

Trong con hẻm nhỏ phía sau gió thổi hiu hiu, xua tan cái nóng bức của cả ngày hè.

Chỗ này khuất, cỏ cây um tùm, cực kỳ ít người qua lại. Ngay cả cánh cửa sắt cũng đã gỉ sét chệch đường ray, không biết sao mà hắn mở cửa được.

Miệng Trịnh Trị thì cứ lầm bầm không ngừng, cậu thấy Hạ Nghiễn Chây đã bước lên rồi mới im lặng, đi theo sát sau anh, tập trung cao độ trăm phần trăm.

Đến trước mặt Lương Hải Dương, Hạ Nghiễn Châu lấy điếu thuốc ra, khom lưng, đặt trên cục đá bên cạnh.

Vòng khói lờn vờn quanh người anh, lúc anh đứng dậy bỗng đấm mạnh một phát vào bụng Hạ Nghiễn Châu.

Hắn không kịp phản ứng, tiếng hét thảm thương trào ra cổ họng. Hắn co rút người trượt dần xuống, mất một lúc mới chậm rãi chống thân cây đứng dậy. Hắn lại mò tay ra sau lưng, ánh sáng lạnh lẽo từ tay hắn xẹt qua, đâm lung tung về phía Hạ Nghiễn Châu.

Thấy hắn ta áp lại gần Hạ Nghiễn Châu chậm rãi lùi ra sau, thấy Trịnh Trị muốn tiến lên, anh giơ tay cản lại, tự né trái né phải, cho đến khi cánh tay cảm nhận được cơn đau anh mới dừng bước, nghiêng người qua một bên tóm cổ tay hắn, chân phải chống ra sau lấy đà, sau đó giơ lên, đạp một phát thật mạnh vào ngực Lương Hải Dương.

Lương Hải Dương liên tục lùi ra sau, ngã nhào xuống đất, con dao trong tay hắn cũng rớt xuống, hắn lập tức bò đi nhặt, nhưng vừa chạm đến thì lại bị bàn chân mang giày da đạp mạnh dí xuống.

Ngón tay Lương Hải Dương run rảy: “A!”

Hạ Nghiễn Châu đạp mạnh hơn.

“Aa!!”

Trịnh Trị trừng mắt, lần đầu tiên cậu thấy sếp mình có động tác thô bạo như vậy, ra tay tàn nhẫn thế này. Bình thường Hạ Nghiễn Châu là người khiêm tốn, mỗi lần tiếp xúc với người khác anh gần như luôn nhã nhặn lịch sự, dịu dàng hiền hòa, lúc không vui thì cũng chỉ lạnh mặt, rất ít khi nổi giận.

Lần này Trịnh Trị không còn gì lo lắng nữa, cậu khoanh tay đứng cạnh hóng chuyện.

Hai mắt Lương Hải Dương đỏ rực, bỗng hắn bật cười: “Đáng thương, quá là đáng thương, hôm nay mày có đánh chết tao, thì mày cũng chỉ xài lại đồ của tao mà thôi.”

Hạ Nghiễn Châu đục vào mặt hắn.

Lương Hải Dương đau không nói nên lời, khóe môi lỗ mũi trào máu, mãi một lúc sau mới tỉnh được: “Hối hận thật…từ đầu tao nên…dìm chết con đ* đó,” hắn cười đầy đam u: “Đánh chết nó…đỡ cho nó đi dan díu đê tiện…”

Hạ Nghiễn Châu lại đấm một cái.

Anh chống đầu gối lên ngực hắn, đấm hết cái này đến cái kia, không cho hắn cơ hội nói lời nào nữa.

Trịnh Trị bất giác thả tay, cậu sợ anh mất kiểm soát gây chết người, lập tức chạy đến nhắc nhở: “Giám độc Hạ.”

Đôi mắt Hạ Nghiễn Châu giá lạnh, lồng ngực anh phập phồng dồn dập, anh nhìn sang cậu một cái, nhưng may mà ngừng lại, đứng dậy lấy điếu thuốc khi nảy gác trên hòn đá. Điếu thuốc sắn tàn, anh lập tức rít vài hơn, đốm lửa lại cháy tiếp, anh khom người, ấn thật mạnh lên phần ngực của hắn.

Hai mắt Lương Hải Dương như muốn lồi ra: “A!”

Ngay sau đó, Hạ Nghiễn Châu lại ấn chỗ thứ hai.

Trên người Chu Tự có ba vết, anh rộng rãi, định tặng cho hắn thêm hai chỗ.

Thấy ngực hắn đầy sẹo thuốc đỏ máu, Trịnh Trị bước lên chặn lại. Nhưng Hạ Nghiễn Châu không quan tâm, như thể anh đang rơi vào cảnh bạo lực lan tràn không thể không chế được, có làm gì anh cũng không thấy hả dạ.

Anh rít một hơi nữa rồi xoay lòng bàn tay, ấn vào động mạch trên cổ hắn.

Trịnh Trị run sợ hẳn, cậu lập tức đẩy cánh tay anh ra xa: “Giám đốc Hạ, được rồi.”

Hạ Nghiễn Châu chỉ vào cậu ra vẻ cảnh cáo.

Nhưng Trịnh Trị vẫn bước lên, hai tay đẩy trước ngực anh, không hề nao núng nhún nhường. Cậu ngẩng đầu nhìn sau lưng anh có người chạy đến đây, bèn nhắc anh: “Chu Tự đến rồi kìa.”

Hạ Nghiễn Châu dừng lại, anh quay ra sau, lúc này mới dập điếu thuốc, quăng xuống dưới đất. Vẻ hung ác nham hiểm trong mắt anh tan dần, anh ngẩng đầu nhìn Trịnh Trị cho đến khi cậu gật đầu đã hiểu, mới sau người đi nhanh ra đón Chu Tự.

Chu Tự cầm bao thuốc Trung Hoa trong tay chạy muốn hụt hơi, vừa định quẹo sang góc tường thì cô lại va vào lòng Hạ Nghiễn Châu.

Anh dắt cô đi ra ngoài.

Còn Chu Tự thì không kiềm nổi cứ quay đầu nhìn lướt qua vai anh, cô loáng thoáng thấy Lương Hải Dương nằm bất động dưới đất, cô giật mình sợ hãi: “Hắn…”

Anh giơ tay che khuất tầm nhìn của cô: “Không chết được.”

Đi đến trước khoảnh sân.

Hạ Nghiễn Châu ấn Chu Tự vào chỗ ghế lái, còn mình thì đi vòng qua chỗ bên kia.

Đèn nhấp nháy rồi nghênh ngang lái xe ra khỏi sân.

Ban đầu Chu Tự không hiểu sao anh lại để cô lái xe, cho đến khi mùi tanh nồng xộc vào mũi cô.

Cô lập tức quay sang hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay phải của anh ôm chặt cổ tay trái, máu tươi chảy qua kẽ ngón tay, trên chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm sạch sẽ loang vệt máu màu đỏ sẫm kinh người.

“…Anh bị thương rồi hả.” Cô cố hết sức để giấu đi nhưng giọng nói vẫn run rẩy không thôi.

“Bị cắt một vết nhỏ thôi. Không sao hết.”

“Ồ.”

“Đến bệnh viện.”

“Ừm.”

Trong xe không một tiếng động.

Hạ Nghiễn Châu hạ cửa sổ xe xuống một chút, để cho lưu thông không khí thoáng bớt mùi tanh của máu trong xe.

Chu Tự nhìn thẳng con đường phía trước, cô lục lọi để tìm bệnh viện gần nhất giữa hằng hà thứ lộn xộn trong đầu mình. Cô tập trung hết sức, cứ nhìn đến nỗi xót cả hai mắt, đến nỗi nước mắt dâng trào, hoàn toàn không khống chế được.

“Chết rồi, hình như em không nhịn được nữa rồi…” Cô cắn môi hết sức áy náy, ngón tay quẹt nước mắt bên má.

 Hạ Nghiễn Châu thở dài một hơi rất nhẹ, anh quay sang an ủi cô: “Thật sự là chỉ bị cắt một đường nhỏ thôi, vết thương nhỏ, khi nảy không để ý nên mới để dính lên người.”

“…Ừm.”

“Đừng khóc mà.” Anh nhìn cô đầy dịu dàng, dáng vẻ gay gắt tàn nhẫn đã tiêu tan hoàn toàn.

Chu Tự thì vẫn cứ khóc, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

“Lái chậm thôi, không cần gấp.”

“Vâng.” Cô vẫn nghe lời.

Đúng lúc này, điện thoại đặt trên đùi cô rung liên tục, cảm xúc của Chu Tự vẫn chưa ổn định nên chẳng thể nào để tâm đến, mà đầu bên kia cứ liên tục gọi mãi.

Hạ Nghiễn Châu rướn người nhận máy, anh mở loa ngoài.

Giọng của Triệu Tư Kiều vang lên đầy biếng nhác: “Tôi nói nhé chị Chu, đi lấy trà sữa thôi mà sao chị mất tích luôn rồi? Bản kế hoạch còn đang đợi chị duyệt đây, khi nào chị mới quay lại?”

Hạ Nghiễn Châu trả lời: “Cô ấy đang hơi không khỏe, tôi đưa cô ấy về trước rồi.”

Bên kia có khoảng vài giây rơi vào khoảng lặng, bên kia mở nhạc theo tiết tấu dội vào loa vang sang.

Triệu Tư Kiều không cười giỡn nữa, cô lo lắng: “Sao thế? Vừa nảy cô ấy vẫn khỏe lắm mà, không khỏe thế nào?”

“Nói sau đi.”

“Này!” Cô lập tức nói: “Cô ấy cầm điện thoại tôi về rồi.”

Hạ Nghiễn Châu nhìn ốp điện thoại lạ lẫm: “Ngày mai mang cho cô.”

Không để cô ấy nói tiếp, anh dứt khoát tắt máy.

Ngẩng đầu nhìn đường thì biểu tượng chữ thập đỏ của bệnh viện thành phố đã ở trước mặt.

Nửa đêm khoa cấp cứu không đông mấy, Chu Tự để anh ngồi yên trên ghế còn mình thấy chạy tới chạy lui.

Cuối cùng khi nhìn rõ được vết thương thì nó không hề nhỏ như anh nói.

Nhìn là đoán được vết cắt này rất dứt khoát, từ ban đầu, Lương Hải Dương đã nổi lên sát tâm rồi.

Vết thương hòa lẫn máu thịt, lớp da muốn lật ra ngoài, dài cả bốn centimet. Ngoài chỗ đó ra, trên mu bàn tay anh còn bị bầm nhiều chỗ nữa.

Chu Tự nhìn mà đau lòng, cô quay sang nhìn dòng người qua lại, như muốn dời sự chú ý.

Lúc may vết thương thì Trịnh Trị gọi đến.

Hạ Nghiễn Châu nhìn màn hình, nói với Chu Tự: “Anh hơi khát.”

“Em đi mua nước.” Cô hỏi: “Không lạnh nhé?”

“Lạnh đi.”

“Vâng.”

Thấy cô đi ra xa Hạ Nghiễn Châu mới nghe máy.

Sau khi anh dắt Chu Tự đi, Trịnh Trị nhặt hết đầu thuốc lá, sau khi kiểm tra hiện trường kỹ càng, cậu kéo tên kia quăng vào xe van, lái xe từ cổng sau ra một nơi hẻo lánh cách đó khá xa.

Vì suy xét đến vấn đề có khả năng camera giám sát của tòa nhà văn phòng có ghi hình lại, nên cậu đã tìm người xử lý giúp rồi.

Cậu xóa hết dấu bánh xe, rồi lấy điện thoại của Lương Hải Dương báo cảnh sát, tránh trường hợp có ghi âm nên gọi xong cậu quăng điện thoại xuống biển luôn rồi.

Cậu nấp trong khuất, cho đến khi xe cảnh sát đến đưa hắn đi cậu mới trở về.

Trịnh Trị đi ra đường lớn để gọi xe: “Sau này hắn ra tù nữa báo thù thì sao?”

Hạ Nghiễn Châu: “Ra được thì hẳn tính.”

Xong một chốc im ắng, Trịnh Trị cũng thôi không hỏi nữa.

Hai người về đến nhà đã hơn nửa đêm, cổ tay trái và bàn tay phải của Hạ Nghiễn Châu đều phải quấn gạc, tạm thời làm gì cũng bất tiện vô cùng. Chu Tự ôm hết việc thay anh, nào là giúp anh c** đ*, tắm rửa, rồi thay sang bộ đồ ở nhà sạch sẽ.

Tắm rửa dọn dẹp xong xuôi, hai người ôm nhau nằm trên giường.

Cuối cùng mùi máu tanh cũng tả hết, trên chóp mũi chỉ còn lại hương thơm mát quen thuộc.

Nửa đêm cả thành phố rơi vào giấc ngủ, cả căn phòng tối om, chỉ có tiếng động cơ máy lạnh lại là thứ khiến lòng người an yên vô cùng.

Chu Tự sờ vào chỗ da cạnh băng gạc của anh: “Còn đau không anh?”

“Không đau.”

“Chắc chắn anh đang nói dối.”

Hạ Nghiêng Châu nghiêng người kéo cô vào lòng mình, anh giơ chân kẹp chặt hai chân cô: “Con trai chịu đau giỏi hơn con gái.”

“Tại sao?”

Anh nhắm mắt: “Giới hạn chịu đựng khác nhau, nên cách bộ não xử lỹ cũng sẽ khác nhau.”

Chu Tự không hỏi nữa, nằm im mộ lúc cô lại nhớ lại đợt mình gãy chân, thế là dặn dò anh: “Nếu như anh muốn đi vệ sinh nhớ nói với em, mặc dù em không có bế anh nổi nhưng em đỡ anh đi vẫn được.”

“…Anh bị thương ở tay chứ không phải ở chân.”

Chu Tự ngẩng đầu, lấy mũi cọ vào cằm anh: “Vậy anh có cởi cúc quần được không? Em có thể giúp anh, cái này em quen tay.”

Hạ Nghiễn Châu mở hé mắt, “Quần ngủ không có cúc, cảm ơn.”

“Vậy em có thể giúp anh…” Cô ngập ngững, rồi bỗng rướn người kề sát tai anh, nói ba chữ bằng giọng nhỏ xíu.

Rõ ràng là trong phòng chỉ có hai người, nhưng cô cứ lén lút thậm thụt như đi ăn trộm vậy.

Hạ Nghiễn Châu ráng nhịn, anh nói: “Bây giờ em lấy nó ra cho anh xem thử?”

Như thể cuối cùng cô cũng thấy xấu hổ rồi, bèn núp vào lòng anh, không nói năng câu nào.

Hạ Nghiễn Châu bật cười trong im lặng, thật ra mỗi lần cô nói năng bậy bạ bằng khuôn mặt nghiêm túc kia luôn khiến anh không chịu nỗi, bình thường chắc chắn là sẽ kêu thực hành, nhưng mà tối nay, anh chỉ đơn thuần là muốn ôm chặt cô ngủ một giấc.

Hai người câu được câu không nói đủ thứ chuyện, từ hạng mục ở đảo Cát cho đến lễ hội triển lãm sắp tới, rồi nào là gần đây cô coi phim gì, mới nhập giống cây gì mới, hỏi anh sinh nhật muốn gì, thích thú cưng gì…

Cứ thế mà đường chân trời đã sáng dần từ khi nào.

Hạ Nghiễn Châu thấy cô đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng vẫn cố sức nói chuyện với anh, như rằng cách này sẽ có thể giải tỏa nỗi sợ hãi và bất an suốt một đêm này của cô.

Anh nhẹ nhàng đáp lời, vỗ nhẹ sau lưng cô theo nhịp.

Dần dần, cô nói càng chậm hơn, thậm chí im một lúc mà không nói gì.

Hạ Nghiễn Châu cúi đầu: “Tiểu Tự.”

“Ừm?” Chu Tự cô nhướn mắt.

“Ngủ một giấc cho ngon nhé.”

“…Ừm.”

“Ngủ ngon.”

Chu Tự nhắm mắt: “Ngủ ngon.”

Bình Luận (0)
Comment