Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 45

Bước sang đầu mùa thu, bà Vương Á Tiệp mẹ của anh gọi điện thoại đến, bảo Hạ Nghiễn Châu cho người dọn dẹp căn nhà cũ ở Bắc Đảo, bà và Hạ Thành chuẩn bị về đó sống một thời gian, tiện để gặp mặt bạn gái anh luôn.

Hạ Nghiễn Châu trầm ngâm: “Từ đáy lòng mẹ đã hết hẳn định kiến chưa?”

“Ở trong lòng anh, mẹ là một người rất nhỏ nhen à?” Cuối cùng bà Vương Á Tiệp cũng chịu xuống nước: “Đại khái đã biết được tầm quan trọng của cô gái ấy trong lòng con, con thích là được rồi, ý kiến của mọi người cuối cùng cũng chỉ mang tính tham khảo thôi.”

Những việc xảy ra tại resort trong khoảng thời gian trước vẫn tới tai bên thành phố Lâm, khi đó bà lại phản ứng một cách bình tĩnh vô cùng, vì vào lúc ấy cuối cùng bà cũng đã rõ lòng con trai mình.

Có thể tìm được một người mà con trai bà để tâm đến thế, bà nghĩ, hẳn bà nên vui thay cho anh chứ.

Hạ Nghiễn Châu cảm thấy biết ơn mẹ từ tận đáy lòng, nhưng sau cũng anh chỉ đáp ứng một nửa yêu cầu của bà. Nhà cũ anh sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ, còn chuyện gặp mặt cô thì anh hi vọng sẽ thuận theo tự nhiên, không phải hấp tấp làm gì.

Tối đến khi rời khỏi resort, anh không về nhà ngay.

Đã liên tiếp mấy ngày Chu Tự phải tăng ca, nghe nói buổi triển lãm khá là hiệu quả thu hoạch được nhiều món hời, mặc dù không so được với mấy công ty lớn, nhưng cũng coi như đạt được một bước tiến nhỏ.

Anh bảo Trịnh Trị chạy vài vòng quanh vòng xoay, men theo đường đó vào thành phố.

Trời đã vào thu, gió thổi xào xạc, thổi bay những phiến lá ngân hạnh đã ngả vàng.

Hạ Nghiễn Châu bảo cậu cho xe dừng bên đường, đây là con đường nhộn nhịp tấp nập nhất khu phố cổ, mặc dù không được lộng lẫy cao cấp như khu CBD*, nhưng lại ngập tràn hơi thở của sự sống, gần gũi với mọi người hơn.

* Khu CBD (Central Business District), hay Khu thương mại trung tâm, là khu vực cốt lõi của một thành phố, nơi tập trung các hoạt động kinh doanh, thương mại, tài chính và dịch vụ sầm uất. Đồng thời là nơi có mật độ cao các tòa nhà văn phòng, ngân hàng, trung tâm thương mại, khách sạn cao cấp và các doanh nghiệp lớn, tạo nên biểu tượng cho sự phát triển kinh tế của đô thị.

Hạ Nghiễn Châu hạ cửa sổ xe, “Kế bên quán mạt chược, cái chỗ mà có cửa cuốn đang đóng ấy.”

Trịnh Trị quay sang, liếc nhìn một hàng dài các hàng quán thương mại, bao gồm nhà hàng, tiệm làm tóc, quán ăn bình dân và cửa hàng tiện lợi,… vị trí trung tâm nhất là chỗ sập cửa cuốn ở cạnh tiệm mạt chược, mặt bằng rất rộng, nhưng nhìn có hơi cũ kỹ, nhìn tấm bảng hiệu đã bạt màu là biết, hình như trước đây là một tiệm hải sản nổi tiếng.

“Vâng thấy rồi.” Trịnh Trị đợi anh giao việc.

“Nếu là cậu, cậu sẽ làm ăn gì không?”

Trịnh Trị không cần suy nghĩ: “Dịch vụ chăm sóc ô tô.”

“Lý do?”

“Em rành nhất là chơi xe.”

Hạ Nghiễn Châu bật cười, không rõ anh nghĩ gì. Nhưng có thể nhận ra, hiện tại tâm trạng của anh khá tôt.

Anh nâng cửa sổ xe: “Đi thôi.”

“Vâng.” Trịnh Trị bật xi nhan bên trái, đánh tay lái cho xe vào đường chính; “Sếp muốn đi đâu?”

“Về nhà.”

Anh nhìn đồng hồ, giờ này chắc Chu Tự đã về nhà rồi.

Đoạn đường đi không xa, đường vòng xoay buổi tối thông thoáng không ùn tắc.

Xe lái vào khu nhà, trước khi xuống xe Hạ Nghiễn Châu nói: “Mặt bằng cửa hàng đó đang sang tên rồi, ngoài ra sẽ cho cậu thêm hai trăm nghìn*, để cậu kinh doanh, muốn làm gì thì tùy cậu. Nhưng tôi có một điều kiện, hai năm sau, cũng là lúc Hạ Tịch về nước, cậu trả tôi gấp đôi cả gốc lẫn lời.” Anh nắm tay nắm cửa, chuẩn bị xuống xe: “Nếu không, chắc là cậu không lấy được phiếu tán thành từ tôi rồi.”

*Giá NDT bây giờ đang là 3700; 200.000 tầm khoảng 740 triệu.

Trịnh Trị cứ ngu ngơ nhìn đường trước mặt, như thể cậu đang cố gắng tiêu hóa những gì anh nói, mãi một lúc sau cậu mới quay đầu lại, thấy anh chuẩn bị xuống xe, cậu la lên giữ anh lại: “Đợi chút, nói lại lần nữa?” Gấp lên một cái là không biết lớn nhỏ.

Hạ Nghiễn Châu nhíu mày.

“Không phải ý là, Giám đốc Hạ, em…” Cậu cười khờ: “Sếp nói lại lần nữa được không?”

Hạ Nghiễn Châu biết rõ là cậu nghe rõ hết, anh mở cửa xe, một chân chạm đất, “Cho cậu ba ngày để suy nghĩ.”

“Em đồng ý.”

Hạ Nghiễn Châu dừng lại: “Gấp đôi là bốn trăm nghìn, vụ làm ăn này không công bằng đâu.”

Trịnh Trị ngẫm nghĩ, mặt cậu là vẻ rầu rĩ sống không nổi chết không xong: “Lâu lắm rồi Tiểu Tịch không thèm để ý đến em, hai đứa em hết hi vọng rồi…, coi như sếp cho em thêm một cơ hội, là sếp ủng hộ em…”

“…Tôi đâu có ủng hộ.”

“Sếp vẫn có niềm tin ở em…”

“Tôi đâu nói tin cậu.”

Trịnh Trị căng thẳng đến nỗi vò đầu bứt tai, cứ thấy mình không biểu đạt được hết ý.

Hạ Nghiễn Châu có hơi hối hận, sau này có ảnh hưởng đến di truyền gen không?

Anh chịu nhúng tay vào việc giữa hai người họ, một là do nhân cách của cậu qua ải, hai là do Hạ Tịch thích, nhưng những điều này tuyệt nhiên không có nghĩa là hai người này hợp nhau.

Anh thở dài trong im lặng: “Cứ coi sao đã.”

“Sếp yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức mình.” Sau khi nói rõ lòng mình, bỗng cậu lại hơi do dự: “Nhưng em không đi theo sếp, thì sếp biết làm sao?”

Hạ Nghiễn Châu nhìn cậu như cười như không, anh thoải mái đùa giỡn: “Anh đây không phải lo cho tôi, cả ngày cứ như người mất hồn, ngồi xe anh mà thấy mệt tim. Tôi tìm người khác đáng tin hơn.”

Trịnh Trị biết đàn ông thì không nên sướt mướt quá, nhưng vẫn không nén được đôi mắt thổn thức: “Sếp…”

“Bịch” một tiếng, lời cảm ơn của cậu còn chưa ra khỏi miệng, Hạ Nghiễn Châu đã bước nhanh qua cánh cổng sắt, bóng dáng càng lúc càng xa.

Hạ Nghiễn Châu mở cửa, đèn trong nhà sáng trứng, mùi hương thơm mát tỏa khắp ngôi nhà, anh đoán, hẳn là Chu Tự đã tắm rồi.

“Về rồi à.” Mấy giây sau giọng cô mới chậm rãi vang lên.

Hạ Nghiễn Châu đáp lời, anh thay giày đi vào, thấy cô nằm dài trên sô pha làm đủ thứ việc, vừa xem phim vừa lật mấy tờ quảng cáo màu, trên tay còn cầm một quả táo.

Anh tháo cà vạt đi đến cạnh cô, thấy cô cứ giấu giấu diếm diếm, nhét mấy tờ quảng cáo xuống dưới gối.

“Giấu gì đó?”

“Có gì đâu.”

Hạ Nghiễn Châu rút cà vạt, vắt trên tay vịn sô pha: “Chút nữa mà có kể thì anh cũng không nghe đâu.”

Chu Tự hứ một tiếng, quay sang gặm táo.

Anh bật cười nhìn b* m*ng cong vuốt của cô dưới lớp váy ngủ bằng lụa, anh khom lưng, vỗ một cái “bốp”, b* m*ng run lên, thành công nghe tiếng hô hoán bất ngờ từ cô, khiến cho tâm trạng anh vui vẻ trông thấy.

Anh lại không kiềm được mà bóp thêm vài cái.

Cô vỗ vào tay anh: “Anh b**n th** quá.”

“Cảm giác đã lắm.”

“Tự bóp của anh đi.”

Hạ Nghiễn Châu cười cười, anh mở cúc áo: “Ăn cơm tối chưa?”

“Ăn rồi.” Cô hỏi: “Anh ăn chưa?”

“Anh cũng ăn rồi.”

Chu Tự giơ cánh tay, đưa táo cho anh, anh há miệng, cắn một phát vào ngay chỗ tay cô. Chu Tự nhìn sang, một vết cắn nhỏ có thêm một vết cắn lớn bên cạnh, xếp chỉnh tề với nhau.

Chỉ ăn táo thôi đó, mà đã khiến cô vui vẻ đến vậy.

Hạ Nghiễn Châu vào phòng ngủ thay đồ, xong xuôi thì đi vào nhà tắm, hơi nóng trong đó còn chưa vơi, vừa bước vào là mùi hương thơm mát xộc vào mũi.

Anh tắm rửa xong thì vào nhà bếp rót nước uống.

Chu Tự ăn hét nữa quả táo còn lại, một lúc sau, cô nghe tiếng rên xuýt xoa từ trong bếp.

Cô quay sang: “Sao thế?” Vừa nói vừa đứng dậy, chạy ngay vào bếp.

Hạ Nghiễn Châu chống tay vào quầy bếp, anh hơi cúi đầu, tay ôm trán. Cửa tủ trên đầu đang mở, góc cạnh sắc nhọn, không biết anh đã bị đập đầu lần thứ bao nhiêu rồi.

Mặc dù đã quen với chỗ này, nhưng mọi thứ trong nhà này quá là mini, khó tránh khỏi vấp chỗ này đụng chỗ kia.

Chu Tự lập tức len lên trước người anh, nhón gót chân: “Em xem thử.”

Hạ Nghiễn Châu nhíu mày, nghiêng đầu đi.

Chu Tự biết anh bị cụng đau lắm, cô dùng hết sức kéo tay anh ra: “Ôi, đỏ hết rồi.”

“Không sao.” Giọng anh rõ là không vui.

Chu Tự cố kéo anh thấp xuống, cô ngửa cằm, thổi nhẹ vào trán anh: “Đừng có mà trách tủ thấp, anh coi thử có nhà ai mà có đàn ông cao to vậy không chứ.”

Một lúc sau, Hạ Nghiễn Châu bật cười, cuối cùng cũng giãn mày ra.

Anh cụp mắt nhìn cô: “Người ngoài mà nghe được thì cười cho, kiểu gì mà làm chủ cả một doanh nghiệp, nhưng ở trọ trong căn nhà nhỏ bằng hạt vừng, giường không đủ rộng, sô pha không đủ dài, còn vấp chỗ này đụng chỗ kia.”

Cô nói rất nhỏ: “Đâu có kêu anh dọn qua ở đâu.”

Anh quay người đi luôn.

“Em sai rồi, em sai rồi.” Chu Tự ôm chặt eo anh. Thật ra cô biết không phải anh giận thật, chẳng qua là rất thích được cô dỗ dành thôi.

Chu Tự vùi mặt vào lòng anh, lắc qua lắc lại vài cái, thấy mặt mày anh bớt âm u thì bèn nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Hạ Nghiễn Châu né chỗ khác.

Chu Tự hung hăng ra lệnh: “Đứng im!” Nói xong thì cô ôm mặt anh giữ im, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, cô hé môi rướn đầu lưỡi nhấp nhẹ môi và răng anh.

“Em đừng có giở cái trò này.” Giọng anh ợm ờ không rõ, nhưng trong lòng thì đâu có nghĩ vậy.

Chu Tự híp mắt cười.

Trong lúc đó, hai tay Hạ Nghiễn Châu chống vào bếp nhốt Chu Tự vào giữa, anh khom lưng, hơi cụp đầu, m*t đầu lưỡi cô.

Cuối cùng Chu Tự cũng không cần phải tốn sức rướn theo anh nữa, hai tay cô gác lên vai anh, hơi nghiêng đầu.

Ở một góc hết sức phù hợp, khiến nụ hôn vấn vương thân mật vô cùng.

Trong căn nhà vắng lặng, ánh đèn ấm áp trong nhà bếp rọi ra ngoài ô cửa, ở trong là hai người đang quấn quít lấy nhau.

Thế mà chưa từng biết rằng, chỉ mỗi hôn nhau mà có thể khiến cho cả hai đổ mồ hôi như mưa.

Mãi lâu sau, cuối cùng cũng chịu buông ra, nhưng Hạ Nghiễn Châu vẫn th* d*c liên tục.

Anh cụp mắt, lại gần ngắm nghía hàng mày và đôi môi đỏ mọng của cô: “Chu Tự, chuyển nhà thôi.”

“Vâng.” Chu Tự trả lời rất thoải mái: “Anh biết vừa nảy em xem gì không?”

“Hửm?” Anh bật một tiếng từ cổ họng, đợi cô nói tiếp.

“Gần đây em đang tham khảo vài tòa nhà.” Chu Tự nhảy xuống khỏi bàn bếp: “Ngày mai anh có thể giành cho em hai tiếng không, em muốn dẫn anh đi xem khu nhà mà em ưng ý nhất.”

Như một lời tuyên bố, cô nhắc anh: “Em chuẩn bị sẽ chuyển sức mạnh thành tài sản cố định, anh không được nhúng tay vô đâu đấy.”

Hạ Nghiễn Châu cong môi: “Được.”

Tòa nhà mà cô để ý không nằm gần biển mà ở khu thành phố mới.

Môi trường xung quanh khá tốt, mặc dù nội thất vẫn còn yếu kém, khu nhà đang trong giai đoạn hoàn tất và là nhà mới. Lái xe đến công ty thì mất tầm bốn mươi phút, đến resort thì khoảng nửa tiếng, tiền trả kỳ đầu và giá trên mỗi mét vuông đều trong khả năng, suy xét mọi mặt, là một ngôi nhà khá lý tưởng.

Nhân viên môi giới dắt họ đi xung quanh.

Cả tòa chín tầng, Chu Tự chọn tầng bảy. Có hai phòng ngủ một phòng khách, hướng Nam Bắc thông thoáng, mặc dù diện tích không lớn, nhưng so với căn đang thuê hiện tại, thì như cách biệt trời và đất.

Nhìn ra ngoài cửa kính sát đất, cách một khoảnh sân vẫn đang thi công, tiếp đó là công viên bờ hồ.

Chu Tự hỏi: “Thấy thế nào?”

Hạ Nghiễn Châu có lời khen: “Được lắm đó.” Suy xét từ góc nhìn của anh, chỗ này vẫn không sánh được với nhà độc lập mấy trăm mét vuông, nhưng trong suốt hai năm nay, anh chứng kiến Chu Tự cố gắng từng chút một, qua ngọt của hôm nay chính là những gì mà cô đã bỏ ra. Khiến anh cảm thấy vui thay cho cô.

Anh đút tay vào túi: “Anh thích chỗ này.”

Chu Tự mím môi cười: “Vậy anh Hạ có hứng thú dọn đến đây ở cùng không?”

“Chứ còn sao nữa?”

Chu Tự ôm cánh tay anh: “Trong phòng ngủ sẽ kê một chiếc giường lớn, sô pha sẽ rộng rãi hơn, tủ cũng lắp cao hơn.” Cô chỉ sang phòng ngủ nhỏ: “Anh cũng có phòng làm việc rồi.”

Hạ Nghiễn Châu hài lòng vô cùng, anh nhìn sang khu biệt thự đang thi công.

Thật ra anh cũng đã có dự định sẽ sắp xếp công việc ở Bắc Đảo từ lâu rồi, ban đầu chỉ coi như công tác dài hạn, nên chỉ để một căn phòng thường trú ở resort.

Bây giờ tất nhiên đã khác rồi, sau này đa phần thời gian anh sẽ ở lại đây, thậm chí là định cư.

Anh quay sang hỏi nhân viên môi giới: “Khu nhà bên kia cũng của các cậu à?”

Người kia gật đầu: “Cũng là khu đang khai phá, được coi là dự án cao cấp trong giai đoạn sau.”

Bước ra khỏi trung tâm môi giới đã là giữa trưa rồi.

Hôm nay do đích thân Hạ Nghiễn Châu lái xe, Chu Tự ngồi ở ghế phó lái.

Cô hạ cửa sổ xe xuống, gác cầm lên khung cửa, cảm nhận từng cơn gió hiu hiu thổi bên tai, thổi bay tóc cô. Ngay giờ phút này cô thấy thoải mái vô cùng, nhưng lại khiến cô yên tĩnh hơn.

Lúc dừng chờ đèn đỏ, Hạ Nghiễn Châu quay sang: “Nghĩ cái gì đó?”

“Nghĩ coi khi nào em mới được như anh, không cần phải nghĩ ngợi, thoải mái chi tiền mua đứt một căn biệt thự.”

Hạ Nghiễn Châu cười cười: “Mua nhà cũng nằm trong dự định của anh, chứ không phải bốc đồng làm đại đâu. Chắc chắn em đã nghiên cứu trước rồi, mà chỗ đó anh nhìn cũng thích, đỡ được biết bao phiền phức.”

“Đúng thế.” Chu Tự vui chết đi được.

Hạ Nghiễn Châu cũng cười theo cô.

Chu Tự đóng cửa sổ, cô ngồi thẳng lên: “Sắp tới đây em sẽ cố gắng hơn nữa, tranh thủ sang năm đổi công ty sang nơi thoải mái hơn.” Cô quay sang nhìn anh: “Khi nảy lúc mà anh ký tên, rất là k*ch th*ch nhiệt huyết trong em.”

“Vinh dự cho anh.”

“Cảm ơn anh nhé, hàng xóm tốt.”

Đến cuối tháng chín, Chu Tự được hai ngày nghỉ.

Lúc biết Hạ Nghiễn Châu sắp lên đảo, cô cũng đi theo anh để thư giãn.

Home stay trên sườn dốc đang trong giai đoạn thi công rồi, nếu mọi chuyện đều suôn sẻ cả, thì dự tính vào mùa du lịch sang năm sẽ bắt đầu nhận khách.

Hạ Nghiễn Châu dắt cô đi xem ảnh mô phỏng, là kiểu nhà container theo phong cách vô cùng hiện đại, nó vừa chú trọng vấn đề bảo vệ môi trường, vừa có thể hòa hợp với thiên nhiên.

Cả căn phòng lấy màu gỗ làm chủ đạo, được xếp đan xen theo hướng của sườn núi.

Nội thất bên trong gọn gằn sạch sẽ, ngoài cánh cửa kéo là khoảnh sân được bố trí tinh xảo. Sáng sớm thức giấc, chỉ cần mở rèm cửa bằng giọng nói, là có thể nằm trên giường đón những tia nắng đầu tiên và ngắm nhìn cảnh biển tuyệt đẹp.

Xung quanh được bố trí phòng ăn, phòng trà, rạp chiếu phim ngoài trời và hồ bơi vô cực, vân vân.

Được sống ở nơi thế này, hẳn là sẽ thấy thư giãn thoải mái lắm đây.

Đi ra khỏi công trường, đường xuống núi khá là khó đi.

Hạ Nghiễn Châu nắm chặt tay cô, đi trước cô nửa bước, mỗi khi đi đến những đoạn gập ghềnh, anh có thể đỡ cô dễ hơn.

Chu Tự bước cẩn thận xuống mỏm đá: “Chắc sau này giá chỗ này đắt lắm nhỉ.”

“Không đến nỗi.” Hạ Nghiễn Châu nói thật lòng: “Nhưng không thích hợp kiểu du lịch tiết kiệm.”

Chu Tự cảm thán: “Nên mới nói, ai mà biết kiếm tiền thì được hưởng thụ thế giới này trước.”

Anh thì không nghĩ vậy: “Mục đích ban đầu của du lịch là để giải phóng cảm xúc, bạn đồng hành hợp ý, thì dựa vào tình hình kinh tế cũng mình, ở nhà nghỉ ghép cũng thể hiện được giá trị của chuyến đi.”

Chu Tự cười: “Em mới phát hiện ra nhé.”

“Cái gì?”

“Nhiều khi anh cũng chỉ biết yêu đương lãng mạn thôi ấy.”

Hạ Nghiễn Châu để ý đường đi, anh thở dài bất lực: “Đúng rồi, anh cũng phiền não lắm.” Rồi anh lập tức cảm nhận được cô đụng từ sau đến.

Anh lảo đảo, lập tức giơ tay ôm cô: “Coi chừng.”

Chu Tự nắm chặt cánh tay anh: “Thấp xuống chút.”

“Sao thế.”

“Mau lên.”

Hạ Nghiễn Châu khom người, Chu Tự ôm lấy khuôn mặt anh một cách trịnh trọng và dịu dàng, nhẹ nhàng in lên đôi môi anh một nụ hôn.

Đi xuyên qua con đường mòn, phía trước chính là bãi đỗ xe.

Chu Tự chợt ngẩng đầu, thích thú khi phát hiện ra lối kiến trúc quen thuộc khuất sau lùm cây phía bên kia.

Cô chỉ cho anh xem: “Bức tường đỏ bên kia là ngôi chùa lần trước mình đi đúng không?”

Hạ Nghiễn Châu nhìn qua, đáp phải.

“Ở gần vậy à.” Cô nhớ đến gì đó, rồi nhìn sang khu vực đang thi công: “Vậy chẳng phải sẽ có mấy phòng đối diện qua sân bên kia à?”

“Đúng rồi.” Anh rất thoải mái: “Có muốn để cho em một phòng không?”

Chu Tự cười ngây ngô đáp: “Được chứ.”

Rồi cô lại nhìn sang đó, ánh nắng xuyên qua tán cây, in bóng lên bức tường dày dặn và cao ngất kia, nhánh cây trên đầu bờ tường được điểm đầy loạt quả đỏ mọng căng bóng, có điều hơi xa nên nhìn không mấy chân thật.

Có cơn gió nhẹ thoải qua, khiến cho nơi vắng vẻ tịch mịch ấy còn bao la bát ngát hơn là bờ biển ngoài kia.

Chu Tự quay sang hỏi anh: “Chút nữa mình ghé nhà bà nội Viên rồi, thì ghé đó đi dạo có được không?”

“Được.”

Bà nội biết hai người sẽ ghé thì ra biển từ sáng sớm, mang về biết bao hàu sống tươi mới, rồi thêm ít hải sản dưới mấy mỏm đá nữa.

Hai người đi vào sân, thấy có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trong góc sửa bờ rào.

Hạ Nghiễn Châu nhếch miệng, không ngờ là anh lại cười cái kiểu lưu manh như vậy. Anh huýt sáo một cái.

Người đàn ông kia quay sang, chờ tầm mấy giây thì mới đừng dậy, chùi tay vào quần rồi đi về phía họ.

Hai người đàn ông ôm nhau chào hỏi, vỗ tay vào vai đối phương mạnh như thể dùng hết sức lực vậy.

Một lúc sau họ mới tách nhau ra.

Hạ Nghiễn Châu giới thiệu: “Bạn gái, Chu Tự.”

Rồi nhìn sang Chu Tự: “Vệ Tạm.”

Hai người bắt tay chào hỏi xong thì nghe có tiếng nói ở sau: “Lần trước đến còn bảo không phải, cuối cùng lần này cũng mạnh dạn giới thiệu với mọi người rồi à?”

Bà nội Viên thong dong bước từ cửa nhà ra sân, bà cầm chậu rửa thức ăn trong tay, nở nụ cười hiền từ.

Chu Tự nhìn bà cụ, cô nhẹ cười khom người: “Chào bà nội Viên.”

“Cháu ngoan, mau vào nhà ngồi đi.”

Chu Tự không quan tâm đến cuộc trò chuyện của hai người đàn ông nữa, một mình cô đi vào nhà, để mấy món đồ bổ mang đến lên bàn gỗ kê sát tường, rồi ngồi hàn huyên với bà cụ.

Bữa trưa bao gồm bánh bao nhân thịt hải sản và hàu chiên.

Chu Tự rửa ít, giúp bà chút ít việc.

Bà nội Viên nhồi bột cán bột: “Lúc nhỏ Nghiễn Châu thích nhất là ăn bánh bao hải sản của bà gói, một lần ăn năm sáu cái không thấy ngán.” Bà nhìn Chu Tự, nói như dỗ em bé: “Tiểu Tự đã ăn bao giờ chưa?”

“Dạ chưa.” Chu Tự cười nói: “Từ nhỏ cháu sống trong đất liền, sau này đến Bắc Đảo, có nhiều món ăn địa phương đều là lần đầu biết hết.”

Bà nội Viên nói: “Sống trên đảo nhỏ ăn ở nhờ cả vào biển cả, một năm bốn mùa về cơ bản không cần mua thức ăn. Toàn là nhờ thiên nhiên ban cho cả, đương nhiên phải là những món ăn vô cùng tươi ngon bắt mắt rồi.”

Bà cụ luôn sống biết ơn. Chu Tự lặng lẽ nghe bà nói, cô lấy muỗng nhỏ nạo sạch thịt hai con hàu, để trên vỏ bột gói hải sản.

Bà nội Viên lấy qua gấp kín phần miệng, bỏ vào nồi hấp: “Toàn là mấy món ăn nêm nếm theo khẩu vị hằng ngày, hôm nay thưởng thức cho tươi ngon.”

“Vâng.” Chu Tự đáp lời.

Hai người ngồi trên ghế gỗ trong phòng bếp, vừa gói bánh bao vừa trò chuyện.

Trong lúc vô ý quay sang nhìn, Chu Tự thấy Hạ Nghiễn Châu đang ngồi trên ghế đan bằng mây trong sân, anh chống khuỷu tay trên đầu gối, trò chuyện với Vệ Tạm đang sửa bờ rào ở bên cạnh.

Anh vắt áo vest lên tay ghế, chiếc sơ mi dưới ánh nắng trắng sáng đến lóa mắt.

Cô không nghe rõ họ trò chuyện những gì họ nói, nhưng cảm giác thư giãn thoải mái để trò chuyện với người khác của anh lúc này rất hiếm có.

Chu Tự thôi không nhìn nữa: “Bà nội ơi, lúc nhỏ Nghiễn Châu có nghịch không?”

“Nghịch, sáp lại với Vệ Tạm thì đứa này còn nghịch hơn đứa kia.” Nhắc lại chuyện lúc nhỏ, gương mặt bà nội Viên tràn ngập nụ cười: “Nhưng mà Nghiễn Châu lớn rồi thì đỡ hơn chút, dốc tâm dốc sức vào việc học, không có nghịch ngợm phá phách bậy bạ nữa.”

Nói thế bà cụ lại nhớ ra gì đó, bà phủi phủi bột trên tay rồi đứng dậy, bảo Chu Tự đợi bà chốc.

Không lâu sau, bà cụ chậm rãi đi ra, đưa quyển album cũ kỹ bạc màu cho Chu Tự: “Đáng ra lần trước định lấy cho cháu xem, nhưng mà già cả lẩm cẩm, quên luôn để ở đâu. Mấy hôm trước lên dọn trên gác, tìm thấy trong thùng đựng đồ dưới gầm giường đó.”

Chu Tự mở album, một mặt có bốn tấm ảnh, đa phần là ảnh chụp chung của hai cậu trai.

Cô ngắm kỹ để nhận diện, rồi chỉ vào một người trong ảnh: “Người này là anh ấy ạ?”

“Đúng rồi.” Bà nội Viên cười: “Nghiễn Châu cao hơn Vệ Tạm một chút, cũng rắn chắc hơn nữa.”

Chu Tự lật từ tấm này sang tấm khác, mỗi một tấm đều được bà nội Viên ghi chú lại thời gian ở bên góc phải trên cùng. Anh từ một bạn nhỏ trên mặt ngập nét trẻ thơ, dần thoát xác trở thành chàng trai mặt mày góc cạnh rõ ràng.

Đáy lòng cô dần xuất hiện chút cảm giác kỳ lạ, nhưng tạm thời cô không nắm bắt được là lạ chỗ nào.

Cô nhìn vào tấm hình anh ngồi xổm trong sân ăn dưa hấu, không nhịn được mà bật cười: “Anh ấy đen quá vậy.”

“Dang nắng trên đảo đấy, cả đám con nít cùng một màu da hết.”

Quyển album lần dần đến trang cuối, cô gập lại.

Rồi thình lình lại mở ra.

Cô nhìn chăm chú một tấm ảnh bên góc trái ở trên, chàng thiếu niên ngồi trên mái hiên cao cao, anh nhìn ống kính một cách dửng dưng. Trên đầu anh là bầu trời xanh thẳm và ngọn cây phất phơ trong gió.

Chu Tự mím môi đầy căng thẳng, cô lẩm bẩm: “Tấm hình này…”

Bà nội Viên nhìn sang: “Đây là vào mùa hè năm lên cấp ba, nó leo lên lộp ngói phụ bà. Đó là lúc đen nhất đó, sau này vào thành phố sống mới dưỡng dần trắng ra từ từ đó.”

Cái góc này và ánh mắt này bỗng làm Chu Tự nhớ đến điều gì đó. Năm mười lăm tuổi lần đầu cô đến Bắc Đảo, trên bờ tường vây quanh ngôi chùa, đã từng có một chàng trai đối xử tốt với cô.

Cô ngẩng cao đầu, nhìn chàng trai để tóc ngang chân mày, bị cháy nắng đen thui.

Gần như hình ảnh chàng trai trong ký ức cô và anh trong bức ảnh này chồng lên nhau, nhưng cho dù thế nào thì cũng không thể giống chàng trai có gương mặt thanh tú, để đầu đinh trong lần đầu tiên gặp năm lớp mười được.

Chu Tự chợt ngoảnh đầu, nhìn sang mảnh vườn ngập nắng. Mà lần này Hạ Nghiễn Châu như cảm nhận được, anh cũng quay sang nhìn cô.

Hai người lặng lẽ nhìn anh, bỗng anh bật cười, nhìn cô như muốn hỏi sao thế.

Từ tận đáy lòng Chu Tự chợt có cảm giác chẳng thể nào gọi tên, cô lắc đầu, nhìn anh thật lâu mới quay đi.

“Bà nội ơi, tặng cho cháu tấm này được không?”

Bà cụ cười dịu dàng: “Lấy đi đi.”

Mọi người vừa dùng cơm trưa vừa trò chuyện, vui vẻ hài hòa, vét sạch đồ ăn bà cụ nấu. Chu Tự rất thích món bánh bao hải sản, cái nào cái nấy phải to hơn nắm tay của cô.

Cô ăn hết hai cái, rồi bà cụ lại cố nhét cho cô một cái nữa, Chu Tự cắn mấy miếng là không ăn nổi nữa, đành lén bỏ vào bát Hạ Nghiễn Châu.

Lúc ra khỏi nhà bà cụ đã là giữa trưa, cả hòn đảo yên ắng hẳn.

Hạ Nghiễn Châu kéo tay Chu Tự, đi dọc theo đường bờ biển về hướng chùa Thanh Phong.

Vào giữa mùa thu, ánh mắt trời nóng rát.

Anh nhìn cô đi đường mà nhíu chặt mày, bèn lấy áo vest đang vắt trên tay khoác lên đầu cô.

“Không thấy đường.” Chu Tự dùng bàn tay vén cổ áo.

“Anh xem đường cho em.”

“Đừng nói là dắt em ra biển đó nha.”

Hạ Nghiễn Châu ôm chặt eo cô: “Cũng có thể.”

“Lại cho cá mập ăn?”

“Cá mập nghỉ trưa rồi.”

Chu Tự cười cười, cô thả tay ra, áo vest che hết tầm nhìn của cô, quanh quẩn chóp mũi là hương nước hoa mát lạnh như khe suối.

Cô yên lòng đi theo bước chân anh, anh dắt cô đi đâu thì cô đi đó.

Vào giờ này chùa chiềng yên tĩnh vô cùng.

Vừa đặt chân đến trước cửa chùa, Chu Tự liền trả áo lại cho Hạ Nghiễn Châu, chỉnh trang lại quần áo của mình.

Hai người đi vào chính điện dâng hương, rồi dâng tiền ở thùng công đức. Lúc gặp sư thầy, Hạ Nghiễn Châu dừng bước, gật đầu chào một cách cung kính, còn trò chuyện với ông đôi ba câu.

Sau đó hai người đi dạo chung quanh, thế mà đi đến tường rào phía đông khi nào không hay.

Chu Tự bất giác ngẩng đầu, nhánh cây trên cao quả sơn trà sai trĩu nặng cành. Cô chợt nhớ ra năm mười lăm tuổi ấy, cũng vào đúng mùa này.

“Hái mấy trái cho em ăn thử nhé?” Hạ Nghiễn Châu bỗng nói.

“Được không?”

“Có gì đâu mà không được.” Anh đưa áo vest cho cô, cởi cúc tay áo, xắn tay áo lên tới bắp tay.

Chu Tự ngẩng đầu nhìn, bờ tường này phải cao tầm ba mét, mặt tường phủ đầy rêu xanh trơn trượt, khó mà dùng sức. Huống hồ bộ đồ anh mặc rất là hạn chế.

Cô cản anh lại: “Không cần leo lên đâu, nguy hiểm lắm.”

“Yên tâm.”

Chu Tự nghiêm túc vô cùng: “Tay chân anh già cả rồi, phải cẩn thận chút.”

Hạ Nghiễn Châu liếc cô, giọng bình bình: “Đừng có mà ngứa đòn.” Cứ như muốn chứng minh cho cô thấy, anh đạp chân vào thân cây uốn khúc bên cạnh, mượn lực bật người leo lên, một chân anh đạp lên tường, đồng thời giơ hai tay vịn vào đầu bờ tường, leo vài bước là lên đến. Một loạt động tác khiến vẻ điển trai của anh càng thêm phần khỏe khoắn.

Chu Tự thở phào một hơi, cô đứng ở dưới lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh.

Quần tây của anh bám đầy bụi, mũi giày cũng có vết xước. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, rọi vào gương mặt anh.

Khuôn mặt đã trưởng thành và cường tráng kia chẳng thể nào gộp chung vào chàng thiếu niên năm đó, nhưng những mảnh kí ức vụn vặt trong tâm trí cô lại dần rõ nét hơn.

Cô hận bản thân mình thật, sao mà lại bước đến bước này từ khi nào không hay.

Cô la lớn hỏi anh: “Ngồi ở trên đó thì ngắm được gì?”

Hạ Nghiễn Châu giật mình bất ngờ, cụp mắt nhìn cô.

Hình như cũng vào một buổi trưa thế này, cô gái nhỏ bé ngồi dưới gốc cây cổ thụ, cũng từng đặt một câu hỏi như thế. Lúc đó cô vừa trải qua một cuộc chia ly, và cũng chẳng biết cuộc sống của mình sau này sẽ trải qua những trắc trở gì.

Mà cô khi ấy, vẫn còn nguyên vẻ ngây thơ đẹp đẽ, tóc tung bay trong gió, vừa dịu dàng mà vừa tự do.

Hạ Nghiễn Châu không trả lời cô, anh chỉ ngồi trên cao lặng lẽ nhìn cô.

Tiếng chuông từ trong chánh điện loáng thoáng vang lên, anh l**m môi: “Nếu như…” Rồi anh chợt im lặng, mà không nói hết câu.

Nếu như…

Chu Tự nghĩ, làm gì mà có nếu như.

Chỉ là cô đã phải bước đi trên con đường vướng vấp đầy gai nhọn, từng u uất oán hờn, khoảnh khắc này khiến cô nhận ra rằng bao nhiêu trắc trở xoay vần đó, đều đáng cả.

Cô lén lau vệt nước ở đuôi mắt, nhìn anh ngồi trên cao thật vui vẻ: “Em muốn ăn quả to nhất.”

Yết hầu Hạ Nghiễn Châu lăn nhẹ, anh cong môi: “Được.” Anh rướn người hái, “Chụp này.”

Chu Tự khép hai lòng bàn tay.

Quả sơn trả đỏ mọng căng tròn đầy ấp vút một độ cong tuyệt đẹp giữa không trung.

Ngày hôm ấy, biển êm gió nhẹ, ánh mặt trời ấm áp.

-Kết thúc-

Bình Luận (0)
Comment