Đêm Khuya Mới Tỏ Tuyết Dày

Chương 75

Chuyển ngữ: Yeekies

 

___

 

Khi Tạ Hàm Ngọc đã ngủ, Mục Đường Phong lặng lẽ ra khỏi phòng.

 

Ngoài cửa, quản gia đang đứng đợi y. Trong tay ông ta cầm một chiếc đèn lưu ly nhấp nháy. Ông ta mỉm cười với y một cách thân thiện: "Hôm nay đã làm phiền Mục công tử rồi."

 

Mục Đường Phong khẽ lắc đầu.

 

"Tiểu hầu gia nhà ta tuy có chút nghịch ngợm, nhưng tâm địa rất tốt. Sau này Mục công tử và tiểu hầu gia nhà ta sẽ ở cùng nhau lâu dài, mong Mục công tử có thể bao dung cho ngài ấy nhiều hơn."

 

Những lời này được nói rất khách sáo. Mục Đường Phong cũng bị ép phải chọn. Có thể thấy quản gia thực sự quan tâm đến Tạ Hàm Ngọc. Có lẽ là sợ y sẽ ngấm ngầm bắt nạt Tạ Hàm Ngọc.

 

Mục Đường Phong đáp một tiếng: "Ta sẽ cố gắng hầu hạ tiểu hầu gia cho tốt."

 

"Vậy thì tốt. Tiểu hầu gia bình thường ngủ sớm dậy sớm, rất kén ăn, không thích học, chữ viết bây giờ cũng không tốt... Ngày mai ngài tìm cách khuyên bảo ngài ấy một chút."

 

"Ngài ở bên cạnh tiểu hầu gia cho tốt. Nếu có thể dạy dỗ ngài ấy nên người, Hầu gia sẽ không bạc đãi ngài đâu."

 

Quản gia nói chuyện với y về một vài thói quen nhỏ của Tạ Hàm Ngọc. Sau đó, ông ta dặn dò thêm hai câu, rồi bảo y quay về.

 

Mục Đường Phong trở lại chính điện. Ý của quản gia là bảo y ngủ bên ngoài để canh chừng Tạ Hàm Ngọc.

 

Vừa mở cửa, y đối mặt với một bóng đen. Tóc đen của Tạ Hàm Ngọc xõa ra sau lưng. Đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm vào y. Hắn khẽ nói: "Ca đi đâu vậy?"

 

Trong khoảnh khắc đó, Mục Đường Phong nghi ngờ Tạ Hàm Ngọc đang giả vờ ngốc. Nhưng y nhanh chóng phủ nhận. Tạ Hàm Ngọc là người rất sĩ diện... Nếu có ký ức, hắn không thể giả vờ giống như vậy.

 

Hơn nữa, việc y và Tạ Hàm Ngọc gặp nhau cũng là ngẫu nhiên. Trong trận pháp yêu, họ có thể được đưa đến bất cứ đâu. Tạ Hàm Ngọc không thể tính toán chính xác được.

 

Mục Đường Phong nghĩ đến đây. Y dừng lại, nói với Tạ Hàm Ngọc: "Ra ngoài bàn bạc một số chuyện với quản gia."

 

"Lần sau ca nhớ gọi ta đi cùng."

 

Tạ Hàm Ngọc lại ôm y, hắn kéo y từng bước về phía giường. Hắn kéo y lên giường để ngủ, ôm chặt lấy eo y.

 

"Buông ra." Mục Đường Phong cảm thấy eo mình bị siết hơi đau. Y giơ chân đá vào người Tạ Hàm Ngọc.

 

Đôi mắt đen láy của Tạ Hàm Ngọc phản chiếu khuôn mặt y. Bị đá, hắn không hề tức giận. Hắn ôm chặt y không buông, nói: "Vừa nãy ta mơ thấy ca."

 

"Trước đây cũng thường xuyên mơ thấy. Ca lúc nào cũng muốn rời xa ta."

 

Mục Đường Phong cười khẩy: "Hôm nay chúng ta mới gặp mặt. Trước đây sao ngươi có thể mơ thấy ta?"

 

"Ta không biết. Dù sao thì ca cũng không thể đi đâu cả." Tạ Hàm Ngọc hít hít vào cổ y. Hắn vùi đầu vào cổ y, nhắm mắt lại.

 

"Ca là của ta."

 

Mục Đường Phong đợi hắn nhắm mắt. Y cố gắng gỡ tay hắn ra, từng ngón tay một nới lỏng ra. Rồi trên người y lại có dấu hiệu thần hồn giãy giụa. Thế là y không động đậy nữa.

 

Để mặc Tạ Hàm Ngọc ôm, Mục Đường Phong liếc nhìn người bên cạnh. Y suy nghĩ xem tại sao huyết mạch viễn yêu lại dẫn họ đến đây. Y nghĩ cách nhanh chóng tìm ra những người khác. Dần dần, y cũng nhắm mắt lại.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Mục Đường Phong cảm thấy trên người ấm áp. Y đoán là tên ngốc nào đó đang dính chặt vào y. Y lạnh lùng mở miệng: "Buông ra."

 

Tạ Hàm Ngọc từ từ nới lỏng tay. Mắt hắn vẫn sáng lấp lánh nhìn y: "Mỹ nhân ca ca, dậy ăn thỏ con đi."

 

Hắn kéo Mục Đường Phong dậy. Cùng y đi rửa mặt, rồi kéo y đến trước bàn gỗ đàn hương. Hắn chỉ vào bữa sáng được dọn sẵn trên bàn và một đĩa đầy bánh bao hình thỏ.

 

Tạ Hàm Ngọc cầm lấy một cái, cắn một miếng rồi ăn hết. Hắn lại lấy một cái nữa đưa đến trước mặt Mục Đường Phong. Đợi Mục Đường Phong cắn, hắn nhanh chóng thu tay về. Hắn ăn luôn cả nửa cái bánh bao bị Mục Đường Phong cắn dở.

 

Mục Đường Phong: "..."

 

Y không chạm vào đĩa bánh bao hình thỏ nữa. Y ăn hai miếng cháo rồi đặt bát xuống. Y nói với Tạ Hàm Ngọc: "Bình thường ở nhà ngươi làm gì?"

 

Tạ Hàm Ngọc: "Ăn thỏ con, kẹo, chơi, ngủ."

 

Mí mắt Mục Đường Phong giật giật. Y lạnh lùng nói với hắn: "Từ hôm nay bắt đầu luyện chữ."

 

Không phải y muốn lo chuyện bao đồng. Bây giờ muốn ra ngoài dò la tin tức, vẫn phải bắt đầu từ Tạ Hàm Ngọc. Ít nhất cũng phải ra khỏi phủ đã.

 

Nếu Tạ Hàm Ngọc luyện chữ tốt, y lại nói với quản gia về chuyện ra ngoài, quản gia sẽ dễ đồng ý hơn.

 

"Nghe lời mỹ nhân ca ca."

 

Ăn xong, Mục Đường Phong dẫn Tạ Hàm Ngọc vào thư phòng. Tạ Hàm Ngọc lắc đầu, cảm thấy việc luyện chữ cũng không còn phiền phức như vậy nữa.

 

Mục Đường Phong mài mực trên bàn. Dùng bút chu chấm vào khay mực. Y viết tên Tạ Hàm Ngọc lên giấy.

 

Rồi y đưa bút cho Tạ Hàm Ngọc. Tạ Hàm Ngọc cầm bút, viết theo y trên giấy. Chữ viết của hắn tuấn dật, phóng khoáng. Hoàn toàn khác với những gì hắn vẽ trên tường.

 

Mục Đường Phong ngẩng đầu nhìn hắn: "Biết viết, tại sao lại giả vờ không biết."

 

Tạ Hàm Ngọc cười toe toét với y: "Vì ca không phải người ngoài."

 

"Ca phải giữ bí mật cho ta. Nếu để người khác biết, ta lại phải đến chỗ thái phó học bài mỗi ngày."

 

"Ta không muốn ra ngoài. Bên ngoài có rất nhiều người xấu."

 

Mục Đường Phong không hỏi người xấu ở đâu ra. Y chỉ nhàn nhạt nói: "Nhưng ta muốn ra ngoài."

 

Y không quan tâm ai muốn hại Tạ Hàm Ngọc. Cũng không có hứng thú nghe hắn làm thế nào để phát hiện ra có người xấu. Việc y cần làm là nhanh chóng tìm cách tìm ra quỷ mị, ra khỏi trận pháp yêu.

 

Tạ Hàm Ngọc cầm bút chu, do dự. Hắn nói với Mục Đường Phong: "Nhưng bên ngoài thực sự có rất nhiều người xấu. Ca ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm."

 

Mục Đường Phong liếc nhìn hắn: "Ta có thể ra ngoài một mình. Ngươi không cần đi theo ta."

 

"Không được!!"

 

Tạ Hàm Ngọc lo lắng: "Sao ta có thể để ca ra ngoài một mình!! Ta muốn bảo vệ ca!!"

 

Hắn siết chặt nắm đấm: "Ta đưa ca ra ngoài!!"

 

Mục Đường Phong khẽ cười. Trong mắt y đầy vẻ mỉa mai.

 

Tạ Hàm Ngọc vẫn cầm bút trong tay. Hắn hỏi: "Mỹ nhân ca ca tên gì?"

 

Mục Đường Phong nghĩ để hắn cứ gọi là "mỹ nhân ca ca" cũng không hay. Thế là y dùng bút chu viết tên mình lên giấy.

 

"Tên của ca hay quá."

 

Tạ Hàm Ngọc chỉ vào chữ "Đường" ở giữa: "Đọc giống như chữ 'kẹo'. Sau này ta gọi ca là Đường Đường nhé!"

 

* (kẹo) với chữ  (Đường) trong tên thụ (穆棠风) đều cùng phát âm /táng/.

 

Mục Đường Phong không quan tâm, y dùng bút chu nguệch ngoạc tô đen tên của mình. Trong mắt y đầy vẻ lạnh lùng: "Không được gọi hai chữ đó."

 

"Tại sao?" Tạ Hàm Ngọc nghi hoặc nhìn y.

 

"Vì... ta không thích."

 

Tạ Hàm Ngọc sờ đầu: "Vậy thì nghe lời ca... Ta gọi ca là Tiểu Mục nhé."

 

Lần này Mục Đường Phong không nói gì nữa.

 

Hai người ở trong thư phòng cả buổi sáng. Tạ Hàm Ngọc cứ viết tên y, viết đầy cả trang giấy. Rồi hắn cất giấy đi, hắn kéo Mục Đường Phong đi ăn cơm.

 

"Tiểu Mục, chúng ta đi ăn thỏ con."

 

Mục Đường Phong để hắn kéo vào chính điện. Trên bàn có đồ ăn, và một đĩa bánh bao hình thỏ giống hệt buổi sáng.

 

"..."

 

Mục Đường Phong không động đũa nhiều. Thấy y ăn ít, Tạ Hàm Ngọc không ngừng gắp thức ăn cho y: "Ca ăn nhiều vào. Tối nay chúng ta ra ngoài!!"

 

Mục Đường Phong liếc nhìn hắn, y ăn thêm một chút. Nhưng những gì Tạ Hàm Ngọc gắp cho y, y đều không động đến.

 

Tạ Hàm Ngọc không để ý. Sau khi ăn xong, hắn cứ loanh quanh trong điện. Có mấy lần hắn muốn nói thôi... Nhưng thấy Mục Đường Phong đang nhìn hắn, hắn lại cố nhịn.

 

Trong đầu hắn, ấn tượng về thế giới bên ngoài rất xấu. Có bóng ma tâm lý, ra ngoài cần rất nhiều dũng khí.

 

Nhưng nghĩ rằng mình đã hứa rồi, không thể thất hứa. Vì vậy, vào buổi tối, Tạ Hàm Ngọc vẫn đưa Mục Đường Phong ra ngoài.

 

Khi hắn nói với quản gia, quản gia lập tức đồng ý. Bình thường hắn không chịu ra ngoài. Bây giờ chịu ra là chuyện tốt.

 

Trên đường đi, Tạ Hàm Ngọc luôn nắm tay Mục Đường Phong. Lòng bàn tay hắn hơi đổ mồ hôi. Nhìn thấy đám đông, sắc mặt hắn tái đi: "Ca ca ơi, chúng ta đi xa một chút. Không an toàn..."

 

"Nguy hiểm quá..."

 

Mục Đường Phong liếc nhìn hắn, nói: "Nếu ngươi sợ thì về đi."

 

"Ta không sợ!!" Tạ Hàm Ngọc nắm chặt tay y: "Ta chỉ lo cho ca... Ra ngoài cùng ta... sẽ gặp nguy hiểm."

 

Mục Đường Phong từ từ rút tay ra. Y nhàn nhạt nói: "Sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Ta có thể đi một mình. Ngươi về trước đi."

 

Để dò la tin tức, y phải đến quán trà. Mục Đường Phong đi một mình dọc theo đường phố. Tạ Hàm Ngọc vội vàng đuổi theo. Hắn đi theo sau lưng y, nói: "Ta sẽ không về. Đợi ca về, ta sẽ về cùng ca."

 

Mục Đường Phong mặc kệ hắn đi theo. Y đi thẳng đến quán trà. Y tùy tiện tìm một chỗ ở góc, ngồi xuống.

 

Tạ Hàm Ngọc ngồi xuống bên cạnh y. Hắn vẫn có chút bất an. Hắn nhìn xung quanh, siết chặt tay áo.

 

Mục Đường Phong bây giờ có thể chắc chắn hắn không giả vờ ngốc. Y tự rót cho mình một chén trà Xuân Cảnh. Y lắng nghe những người xung quanh bàn luận.

 

"Nghe nói gần đây Quốc sư lại có động thái... có thật không?"

 

"Hai ngày trước đã trực tiếp chém chết Đại học sĩ Lý Cú... không biết Hoàng thượng nghĩ gì mà để ông ta tùy tiện làm như vậy."

 

"Lý Cú?? Đó là một đại trung thần ba đời mà? Quốc sư nói chém là chém... Thật là... ai."

 

"Thôi đi, khắp nơi đều có tai mắt của vị đó. Cẩn thận kẻo bị nhắm tới..."

 

Quốc sư? Mục Đường Phong lại nghe thêm vài câu. Y phát hiện khắp nơi đều bàn luận về vị Quốc sư đó.

 

Người có thể tùy tiện làm càn trong trận pháp yêu... chắc hẳn là chủ trận.

 

Mục Đường Phong nghĩ vậy. Y quyết định phải tìm cách gặp Quốc sư. Có phải hay không, gặp rồi sẽ biết.

 

Y ngẩng đầu, lại muốn với lấy chén trà trước mặt. Mắt y lướt qua một bóng người. Người đó đeo mạng che mặt. Tóc màu trắng. Mặc một chiếc áo choàng trắng tinh. Bên tay áo thêu một con nhện ba mắt.

 

Mục Đường Phong sững người. Y đột nhiên đứng dậy. Y không quan tâm có nhiều người trong quán trà. Y trực tiếp gọi một tiếng: "Ngân Huyền—"

 

Nam nhân đó dường như dừng lại một chút. Rồi hắn nhanh chóng ra ngoài.

 

Mục Đường Phong vội vàng đuổi theo. Sau lưng y, giọng Tạ Hàm Ngọc vang lên: "Ca ơi, ca đi đâu??"

 

Khi y ra ngoài, không còn bóng người nào nữa. Trên đường phố người qua lại tấp nập. Y không tìm thấy bóng dáng quen thuộc đó.

 

Mục Đường Phong nhíu mày. Chẳng lẽ y nhìn nhầm?

 

Đúng lúc này, bên tai y có tiếng gió mạnh. Một mũi tên dài lóe lên ánh bạc, xé toạc không trung, lao thẳng về phía hai người họ.

 

"Ca ơi, cẩn thận—"

 

Đồng tử Tạ Hàm Ngọc co lại. Hắn lập tức lao đến, ôm y, né sang một bên.

 

Mũi tên c*m v** khe cửa, phát ra tiếng "ong ong". Mục Đường Phong nhìn thấy bóng người dưới bóng cây đối diện. Người đó ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu xanh lá cây đậm hiện ra.

 

Mũi tên đã bắn trượt... Ngân Huyền không thể bắn trượt. Vậy thì vừa rồi, Ngân Huyền muốn giết... là Tạ Hàm Ngọc.

Bình Luận (0)
Comment