Đêm Khuya Mới Tỏ Tuyết Dày

Chương 76

Chuyển ngữ: Yeekies

 

___

 

Mục Đường Phong xuyên qua đám đông và những hàng cây, đối diện với ánh mắt của Ngân Huyền. Ngân Huyền nhìn y thật sâu, rồi thân hình biến mất tại chỗ.

 

"Ca ca ơi, ca không sao chứ?"

 

Mục Đường Phong đứng yên một lúc, thu lại ánh mắt. Y nhìn Tạ Hàm Ngọc vẫn còn đang ôm cánh tay mình, từ từ gỡ hắn ra.

 

"Buông ra."

 

Sắc mặt Tạ Hàm Ngọc vẫn còn tái nhợt, ngoan ngoãn thu tay lại. Hắn đứng bên cạnh y, nói: "Mũi tên đó nhắm vào chúng ta... Ca ơi... Chúng ta về thôi."

 

Những người xung quanh không có phản ứng gì, như thể không có gì xảy ra. Tạ Hàm Ngọc đã biết từ rất lâu rồi, có người muốn hại hắn, và chỉ có một mình hắn nhìn thấy.

 

Nói với người khác, họ đều không tin hắn. Bây giờ có thêm một người giống hắn cũng nhìn thấy, đáng lẽ hắn phải vui mừng, nhưng tiếc là người này lại là mỹ nhân ca ca. Hắn càng lo lắng cho sự an toàn của Mục Đường Phong hơn.

 

Mục Đường Phong quan sát một lúc, y cũng nhận ra điều đó. Y nghĩ về những tin tức vừa dò la được ở quán trà: "Đi thôi."

 

Hai người họ lên xe ngựa. Trên đường đi, Tạ Hàm Ngọc luôn cẩn thận nhìn xung quanh. Hắn chắn trước mặt Mục Đường Phong, nghĩ rằng nếu gặp nguy hiểm thì ít nhất cũng có thể bảo vệ y.

 

Ngồi trên xe ngựa, Mục Đường Phong hỏi hắn: "Ngươi đã từng gặp Quốc sư chưa?"

 

"Quốc sư?" Tạ Hàm Ngọc vắt óc suy nghĩ một lúc. Hắn không tìm ra ai tên là Quốc sư. Hắn lắc đầu: "Ta không biết."

 

Hầu như hắn không ra ngoài, hơn nữa đầu óc cũng bị hỏng rồi, nên tạm thời không nhớ ra.

 

"Ca ơi, hôm nay ca chơi có vui không?" Tạ Hàm Ngọc lại ôm cánh tay y, dính chặt vào người y. Đôi mắt đen láy của hắn không chớp nhìn y.

 

Mục Đường Phong liếc nhìn hắn. Rõ ràng là họ chỉ ra khỏi phủ và đến quán trà, và chỉ ở đó một lát, không thể gọi là chơi.

 

Tuy nhiên, y vẫn gật đầu.

 

Ánh mắt Tạ Hàm Ngọc lóe lên một tia lo lắng, nhưng rất nhanh lại cười: "Vậy lần sau ta lại đưa ca ra ngoài. Ta sẽ bảo vệ ca thật tốt."

 

Khi trở về phủ, quản gia vẫn đứng ở cổng đợi. Thấy hai người họ về, ông ta lập tức chạy tới. Trên khuôn mặt ông ta hiện lên những nếp nhăn nhỏ khi cười.

 

"Sao lại về sớm vậy? Tiểu hầu gia không đi dạo thêm với Mục công tử một lúc sao?"

 

Tạ Hàm Ngọc: "Đưa ca về ăn thỏ con rồi!"

 

Quản gia ôn tồn đáp lại, rồi sai người đi chuẩn bị bữa tối.

 

Tạ Hàm Ngọc nắm tay Mục Đường Phong, hào hứng kéo y trở về sân nhỏ: "Ca ơi, chúng ta đi xem kẹo."

 

Hắn kéo y một mạch đến chính điện. Tạ Hàm Ngọc nắm chặt lấy y, nằm bên giường và nói chuyện với "kẹo" rất lâu.

 

"Kẹo, hôm nay ta đi chơi với ca ca."

 

"Đi đến quán trà, điểm tâm ở đó chán lắm."

 

"Ca ca dường như thích uống trà ở đó..."

 

Mục Đường Phong đứng bên cạnh nghe hắn nói. Đợi hắn nói xong, y lại bị kéo đến chính điện để ăn. Ăn xong, hai người rửa mặt rồi lên giường.

 

Y vẫn ngủ bên cạnh Tạ Hàm Ngọc. Tạ Hàm Ngọc nắm chặt một tay y. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt y. Hắn còn đưa tay ra nhéo.

 

Mục Đường Phong mặc kệ hắn. Mi mắt y đang nhắm khẽ run rẩy. Đợi một lúc lâu không thấy bàn tay kia rời đi, y khẽ nhíu mày.

 

Bàn tay kia buông ra. Tạ Hàm Ngọc chơi đùa với các ngón tay của y, khẽ gọi một tiếng: "Ca."

 

Mục Đường Phong "bốp" một tiếng, thuận tay tát vào mặt hắn. Lực không mạnh lắm, Tạ Hàm Ngọc không tức giận. Hắn cầm tay y, nhìn một lúc, rồi ma xui quỷ khiến, hắn há miệng cắn một cái vào đầu ngón tay y.

 

"Ngân Huyền là ai?"

 

Mục Đường Phong mở mắt ra. Tóc đen của Tạ Hàm Ngọc xõa ra bên cạnh. Đôi mắt đen như mực của hắn rũ xuống, nhìn y. Răng của hắn nghiền trên đầu ngón tay y, rồi từ từ buông ra.

 

"Ca không muốn nói cho ta biết sao?"

 

Mục Đường Phong rút tay về, nhìn hắn, từng chữ một: "Không muốn."

 

Lời y vừa dứt. Vẻ mặt Tạ Hàm Ngọc có chút không vui. Hắn nắm chặt tay y: "Tại sao không muốn?"

 

Ánh mắt Tạ Hàm Ngọc rơi vào cái cổ trắng nõn. Hắn cảm thấy răng nanh của mình hơi ngứa. Trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng khí tức khó chịu. Hắn ghét nghe hai từ đó.

 

Hai chữ Ngân Huyền, chỉ cần nghe thôi đã khiến hắn khó chịu.

 

Thế nhưng Mục Đường Phong lại tỏ vẻ không quan tâm. Rõ ràng là y không để ý đến hắn chút nào. Tạ Hàm Ngọc càng nghĩ càng tức giận. Hắn lao tới, đè lên người Mục Đường Phong: "Tại sao không chịu nói cho ta biết?"

 

"Có phải ca muốn đi không? Muốn rời xa ta?"

 

Mục Đường Phong không ngờ hắn sẽ lao tới. Tạ Hàm Ngọc ngồi trên người y. Hai người ở rất gần nhau. Sắc mặt y lập tức lạnh đi: "Cút xuống."

 

Tạ Hàm Ngọc ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trên người Mục Đường Phong. Hắn cảm thấy tai mình hơi nóng lên. Ánh mắt hắn rơi vào cái cổ trắng mịn màng, răng nanh của hắn nghiền trên môi dưới. Hắn lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mục Đường Phong, đưa tay chống xuống giường, nắm chặt hơn. Hắn lao tới cắn vào cái cổ trắng nõn bên cạnh.

 

Không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của y... không muốn không muốn không muốn.

 

Tạ Hàm Ngọc đã cắn thì không muốn buông. Giống như một con chó dại, hắn vừa cắn vừa gặm trên cổ y. Mục Đường Phong xách cổ áo hắn, muốn ném hắn xuống. Miệng y không kìm được mà chửi vài câu. Rồi y cảm thấy có thứ gì đó chạm vào chân mình. Thân hình y hơi cứng đờ.

 

Con chó dại này... lại dám ph*t t*nh với y.

 

"Tạ Hàm Ngọc—" Mục Đường Phong nghiến răng. Y lạnh lùng nhìn hắn.

 

Tạ Hàm Ngọc ngẩng đầu lên. Vẻ mặt hắn có chút sững sờ. Hắn từ từ hồi phục tinh thần. Nhìn thấy vết đỏ trên cổ Mục Đường Phong bị cắn ra. Hắn vội vàng đứng dậy: "Ca ơi, xin lỗi..."

 

"Có đau không, ta thổi cho ca nhé."

 

"Ta cũng không biết ta vừa bị làm sao... chỉ là muốn cắn cổ ca thôi."

 

Đương nhiên Mục Đường Phong biết tại sao. Máu của y có thể khắc chế huyết mạch viễn yêu trên người Tạ Hàm Ngọc. Vì vậy, trước đây Tạ Hàm Ngọc cũng thường xuyên cắn cổ y.

 

Nhưng bây giờ y sẽ không tha thứ, cười lạnh một tiếng. Y thầm nghĩ, cắn xong lại xin lỗi, thật là vô liêm sỉ.

 

"Bùm" một tiếng, trong phòng vang lên một tiếng động. Những người hầu bên ngoài nhìn nhau. Dường như nghe thấy một tiếng r*n r* của tiểu hầu gia.

 

"Mục công tử cũng ở trong đó. Có chuyện gì sẽ gọi chúng ta."

 

Một người hầu khác gật đầu.

 

Tạ Hàm Ngọc bị đá ngã xuống đất. Hắn quỳ bên giường, nhìn Mục Đường Phong đang quay lưng về phía hắn. Hắn ấm ức nói: "Ca ơi, ta thực sự không cố ý."

 

Giọng Mục Đường Phong trong trẻo và lạnh lùng: "Không được lên giường. Hét nữa thì cút ra ngoài."

 

Tạ Hàm Ngọc không dám nói gì nữa. Hắn nằm úp sấp bên giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Mục Đường Phong. Càng nhìn càng thích. Không kìm được lại đỏ mặt.

 

"Ca ơi..."

 

Tạ Hàm Ngọc đã quỳ bên giường gần nửa canh giờ. Cây nến trên giá nến khẽ lay động. Giọng hắn khàn khàn.

 

Ban đầu hắn cũng không muốn làm phiền Mục Đường Phong. Hắn sợ bị đuổi ra ngoài. Nhưng hắn thực sự rất khó chịu.

 

Mục Đường Phong vẫn đang nghĩ tại sao khi y đá Tạ Hàm Ngọc xuống, con quỷ mị lại không kéo thần hồn y. Nghe thấy Tạ Hàm Ngọc gọi, y không kiên nhẫn quay đầu lại.

 

"Không được gọi ta!"

 

Tạ Hàm Ngọc rũ đầu xuống. Tai hắn đỏ bừng: "Ca ơi, ta khó chịu quá..."

 

"Ca giúp ta đi..."

 

Mục Đường Phong liếc xuống. Ánh mắt y rơi vào chỗ nhô ra.

 

"..."

 

Tạ Hàm Ngọc vẫn đang nhìn y. Khuôn mặt hắn đầy vẻ ngượng ngùng.

 

Mục Đường Phong cười lạnh với Tạ Hàm Ngọc: "Chém đi thì sẽ không khó chịu nữa."

 

"Không thể chém. Nếu không thì sẽ không đi tè được." Tạ Hàm Ngọc đưa tay che lại. Hắn ngại ngùng nói: "Phụ thân ta nói với ta là khi khó chịu thì dùng tay sờ sờ. Nhưng ta không muốn tự sờ."

 

"Ta muốn ca giúp ta sờ."

 

Trán Mục Đường Phong nổi đầy gân xanh. Y lại có một nhận thức mới về sự vô liêm sỉ của người này. Sắc mặt y đen lại: "Im miệng. Ngươi mà nói thêm một chữ nữa, bây giờ ta sẽ giúp ngươi chém nó."

 

Y nói rồi ném chiếc gối mềm bên cạnh qua. Tạ Hàm Ngọc vội vàng ôm lấy nó. Hắn nhìn Mục Đường Phong, lại đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống, rồi lặng lẽ không động đậy nữa.

 

Dường như lại tức giận rồi... Ca ca thật là dễ nổi nóng.

 

Nhưng Tạ Hàm Ngọc lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào một cách kỳ lạ. Hắn nhìn khuôn mặt nghiêng của Mục Đường Phong. Hắn ôm gối, nằm xuống đất.

 

Bộ dạng tức giận của ca ca cũng rất đáng yêu.

 

Cây nến đỏ bị thổi tắt. Mục Đường Phong kéo rèm giường xuống. Ngăn cách Tạ Hàm Ngọc ở bên ngoài. Y đối mặt với bức tường một lúc, rồi nhắm mắt lại.

 

Ngân Huyền... đến trận pháp yêu làm gì?

 

Ngủ một giấc tỉnh dậy, Mục Đường Phong nhìn chằm chằm vào xà nhà một lúc. Rồi mắt y từ từ chuyển sang Tạ Hàm Ngọc đang nằm úp sấp bên giường, nhìn y.

 

Miệng Tạ Hàm Ngọc vẫn còn ngậm ngón tay. Hắn "hì hì" cười với y: "Ca, chào buổi sáng."

 

Mục Đường Phong: "..." Trong chốc lát, y cảm thấy không ổn chút nào.

 

"Ca, dậy nhanh lên! Chúng ta đi ăn cơm!"

 

Mục Đường Phong ngồi dậy. Y liếc nhìn hắn, mỉa mai: "Có một loại yêu quái, tên là trư tinh. Cả ngày chỉ biết ăn."

 

Tạ Hàm Ngọc không hiểu lắm. Hắn lại cười ngốc nghếch với y. Đợi Mục Đường Phong sửa soạn xong, hắn kéo y đến chính điện.

 

Trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng. Tạ Hàm Ngọc ngồi bên cạnh Mục Đường Phong, gắp thức ăn cho y. Quản gia bên cạnh tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

 

Tạ Hàm Ngọc không nhận ra. Hắn sẽ không hỏi. Mục Đường Phong liếc nhìn. Y hỏi: "Quản gia Triệu có chuyện muốn nói sao?"

 

Quản gia liếc nhìn Tạ Hàm Ngọc. Tạ Hàm Ngọc cũng nhìn về phía ông ta, trong mắt đầy nghi hoặc.

 

"Hôm qua trong cung truyền tin, Trầm thị lang đã bị Quốc sư ra lệnh xử tử."

 

Khi Tạ Hàm Ngọc chưa ngốc, hắn có mối quan hệ rất tốt với Quốc sư. Sau khi đầu óc bị hỏng, hắn không nhớ Quốc sư nữa. Hai người dần dần ít qua lại.

 

Quản gia nói điều này, là sợ Tạ Hàm Ngọc sau này lại nhớ ra, muốn đi tìm Quốc sư chơi. Ông ta nghĩ tốt hơn là nên nhắc nhở một chút, để Tạ Hàm Ngọc tránh xa Quốc sư.

 

Trầm? Mục Đường Phong: "Vị Trầm thị lang đó... có phải tên là Trầm Kinh không?"

 

Quản gia gật đầu.

 

Mục Đường Phong nghe ra được manh mối: "Tiểu hầu gia trước đây quen biết Quốc sư?"

 

Tạ Hàm Ngọc vừa cắn bánh bao vừa nói: "Không quen."

 

Quản gia cười bất lực: "Trước đây có quen."

 

Ăn xong, Mục Đường Phong nói với Tạ Hàm Ngọc: "Ngươi đi cùng ta đến phủ Quốc sư một chuyến."

 

Tạ Hàm Ngọc dùng ngón tay quấn tóc y. Chơi một lúc, tóc y bị thắt lại thành một nút thắt chết.

 

"Ta không quen Quốc sư."

 

Mục Đường Phong: "Quản gia nói ngươi quen."

 

Tạ Hàm Ngọc: "Ta không quen."

 

Người đối diện im lặng một lúc lâu. Tạ Hàm Ngọc ngẩng đầu lên. Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Mục Đường Phong. Hắn vội vàng sửa lời: "Có lẽ là quen."

 

"Ta đi cùng ca! Ca đừng giận!"

 

Bình Luận (0)
Comment