Đến Với Tình Cũ

Chương 10

Tư Khanh vừa kết thúc tràng tâng bốc bạn trai mình thì chuông cửa reo.

“Kìa ông Tư, ông rủ bạn qua chơi hay dân đa cấp đến nhà thế? Lỏi con, ra mở cửa.” Mẹ Tư ra sắc lệnh, anh đành đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra là anh đứng sững như trời trồng, mãi không trả lời câu hỏi ai đến của mẹ.

Lâm Triêu Lộ ăn bận khá trang trọng, vắt áo bành tô lên tay. Cả bộ đồ này được Tư Khanh mua cho nhưng hắn rất ít mặc vì thấy hơi bó buộc. Thấy anh mở cửa, nụ cười tươi hắn đang treo trên môi cũng chính là nụ cười làm xuyến xao trái tim anh. Hắn xách theo cơ man quà cáp tặng cho hai phụ huynh già.

Không thấy con mình đáp lại, bố mẹ anh lò dò ra cửa ngó thử thì trông thấy một cậu trai trông rất đĩnh đạc đứng ngoài kia. Rồi họ chính tai nghe con mình hỏi, “Sao, sao anh lại tới đây?”

Lâm Triêu Lộ đang định trả lời thì thấy bố mẹ Tư Khanh bước tới. Hắn bắt chuyện ngay: “Cháu chào bác trai bác gái. Cháu là Lâm Triêu Lộ, bạn, bạn trai của Tư Khanh. Cháu đến nhà để xin lỗi ạ.” Thoạt tiên hắn khá ấp úng, đến khi nhắc đến chữ “bạn trai” thì hùng hồn hẳn.

Bố mẹ Tư Khanh cũng không ngờ sẽ được gặp Lâm Triêu Lộ nhanh thế: “À, Tiểu Lâm đấy hả cháu. Mau vào nhà đi.” Họ kéo Tư Khanh đi để nhường đường cho Lâm Triêu Lộ, quay sang bảo con mình: “Thằng lỏi này, sao chưa gì đã kêu người ta đến? Không cho bố mẹ chuẩn bị tinh thần gì cả.”

Tư Khanh oan ơi là oan. Con có kêu anh ấy tới đâu, con mới là người bất ngờ nhất ở đây ấy.

“Bác trai bác gái, lần đầu gặp mặt cháu không biết hai bác thích gì nên chọn mua đại mấy thứ, mong hai bác không chê.” Lâm Triêu Lộ vừa vào nhà đã đưa quà cho Tư Khanh.

Bố mẹ Tư nhìn là biết không phải chọn qua loa, nghĩ bụng: Thằng bé này biết suy nghĩ quá.

“Hai bác đừng trách Tiểu Khanh ạ, là cháu tự ý đến đây. Tối qua cháu nghe em ấy kể em ấy đã nói về cháu với hai bác, cháu nghĩ mình không nên để em ấy phải chịu trách cứ một mình nên tự ý qua đây. Suy cho cùng muốn trách thì phải trách cháu mới đúng, tại cháu thích em ấy trước nên đòi em ấy phải theo cháu. Hai bác chớ trách em ấy nhé.” Lâm Triêu Lộ đổ mọi lỗi lên đầu mình, xong xuôi còn nhìn Tư Khanh với bản mặt: Đừng sợ, có anh đây.

Tư Khanh hơi ngạc nhiên vì đây là lần đầu anh nghe hắn nói cả tràng dài như vậy. Anh đoán chừng hôm qua hắn đã rất lo lắng sau chuyện mình kể nên đã ngồi chuyến tàu nhanh nhất chạy từ thành phố B sang thành phố S.

“Hầy, chuyện tình cảm làm sao đổ lỗi cho ai được hả cháu. Dì chỉ sợ người yêu không chịu nổi cái tính chây lười của Tư Khanh nhà bác thôi. Đó giờ dì hay nghĩ con gái nhà ai lấy phải nó đúng là xui xẻo…” Như nhận ra mình lỡ lời, mẹ Tư vội sửa lại, “Nữ hay nam cũng được, dì không khéo ăn khéo nói, cháu đừng xét nét quá nhé…” Bà chưa nói hết câu, quay sang thấy con mình nháy mắt thì lấy làm khó hiểu.

“Khanh Khanh, con bị làm sao thế, mắt gặp vấn đề gì à?” Bà hỏi.

Đứa con trai bó tay trước mẹ mình, gục đầu một cách bất lực. Sau đó, anh lại lấy can đảm ngẩng đầu lên, “Mẹ à, gọi con là Tư Khanh đi mà.”

Sau khi đã vỡ lẽ tại sao con mình lại nói như kia, mẹ anh hỏi bâng quơ, “Gọi con là Khanh Khanh thì sao? Đây là bạn trai con thì con sợ gì? Thật là, đêm qua lúc giãi bày có thấy con sợ thế này đâu.”

Ngay khi nghe biệt danh Khanh Khanh, Lâm Triêu Lộ đã bật cười trộm nghĩ: Hóa ra mình có thể gọi em ấy là Khanh Khanh. Khanh Khanh, thơm thơm, thơm anh đi nào*. Sau lại nghe mẹ Tư Khanh nhắc đến vụ come out, hắn lại nghiêm mặt.

(*Khanh Khanh là qīng qīng, đọc gần giống hôn hôn/thơm thơm qīn qīn.)

“Dì ơi…” Hắn lại định lôi hết lỗi về mình.

“Không sao đâu Tiểu Lâm. Chú dì đã hiểu rõ về cháu, không có ý kiến gì cả.” Mẹ Tư cắt ngang.

“Đúng đó, đẹp trai như này ai chả thích.” Bố Tư đã ngồi trên sofa hóng chuyện từ bảy đời, mở tờ báo ra và thốt câu nghe sặc mùi gato.

“Ông già đáng ghét kia, ông giở giọng gì đấy, thằng bé sẽ là con trai chúng ta đó. Ông không thấy hãnh diện khi có thêm một đứa con bảnh bao cỡ này à?” Mẹ Tư càm ràm.

Tư Khanh không ngờ nghiệp quật nhanh thế. Anh tưởng nhanh nhất cũng phải Tết âm mới dắt Lâm Triêu Lộ về ra mắt được, ai ngờ hắn đã tới ngay hôm nay và hạ thấp địa vị của mình trong nhà sớm hơn một tháng.

“Tiểu Lâm à, lần sau cháu đến đừng có quà cáp gì nhé, chỉ tổ phí tiền thôi. Dì với chú chả thiếu cái gì, từ nay thỉnh thoảng về thăm chú dì với Tư Khanh là được.” Mẹ vừa nói vừa thay dép tính ra ngoài, thay xong thì gọi bố Tư: “Kìa ông, đi thôi. Tôi muốn mua thực phẩm, ông xách đồ giúp tôi.” Lời của bà chính là thánh chỉ, cấm cãi. Mặc dù rất muốn nằm ườn nhưng bố Tư vẫn ngoan ngoãn cầm ví với điện thoại đi với vợ mình. Thật tình Tư Khanh biết rõ bố mẹ đang muốn dành cho hai người khoảng thời gian riêng tư.

Đến lúc hai ông bà đã khuất dạng, nghe tiếng khởi động ô tô dưới nhà, Lâm Triêu Lộ không còn ngắm Tư Khanh chằm chặp nữa mà ôm ghì anh vào lòng, “Anh tưởng hôm nay em sẽ bị đuổi khỏi nhà nên định đến nhặt vợ.”

“Anh tha hóa rồi.” Tư Khanh bất mãn.

“Từ giờ cứ gọi anh là chồng luôn đi.” Lâm Triêu Lộ bỗng nói, “Ra mắt phụ huynh rồi còn gì.”

Lần này đến phiên Tư Khanh đỏ mặt.

“Anh tha hóa thật rồi.” Tư Khanh thoát khỏi lồng ngực Lâm Triêu Lộ, rót cốc nước cho hắn, bảo hắn ngồi trên sofa.

“Dự định ban đầu của anh là đợi quan hệ hai đứa ổn định hơn hẵng cùng nhau về thưa thốt với bố mẹ em.” Hắn thẳng thắn, “Ai ngờ hôm qua em đã im ỉm nói trước rồi. Anh nghĩ tới những tình huống em sẽ gặp phải mà bồn chà bồn chồn, chả thể ngồi yên dù chỉ một khắc, thế là đánh bạo tới đây luôn. Lần sau đừng để anh phải lo nữa nhé.”

Nghe hắn tỏ bày, Tư Khanh rất vui: “Anh đã nói tha thiết như thế thì em cũng tha thứ cho anh. Cơ mà anh thấy thái độ của bố mẹ rồi đó, họ thoáng cực, mỗi tội đêm qua không nói không rằng nên em chưa chắc chắn lắm. Em còn bảo bố mẹ là họ sẽ có thêm một đứa con trai, cực kỳ lời luôn.”

Lâm Triêu Lộ đứng dậy ngồi xuống cạnh Tư Khanh, thấy biểu cảm xin khen ngợi của anh thì xáp lại hôn. Nụ hôn cháy bỏng khiến anh khó chịu nổi, nhưng nghĩ bố mẹ sẽ trở về bất cứ lúc nào nên đành đẩy hắn ra, “Đừng, đừng, hôn nữa. Hôn nữa, em sẽ không nhịn được đâu.”

Dường như hắn đã thỏa mãn cơn khát, vò mái tóc anh mới cắt gần đây, “Cho anh xem phòng em đi.”

Buổi trưa trông bàn tiệc thịnh soạn, anh tổn thương vô cùng, “Mẹ, mẹ có bao giờ nấu nhiều món như vậy cho con đâu? Con là con ruột của mẹ mà?”

“Thằng nhóc này, không ăn mắng thì khó chịu hay sao? Ai đã nuôi con lớn ngần này hả, đồ ăn cháo đá bát.” Mẹ sẵng giọng.

“Con thấy anh Lâm mới là con ruột của bố mẹ thì có, được đối xử tốt hơn con gấp mấy lần. Con buồn lắm đó.” Tư Khanh làm nũng.

“Lỏi con thôi cái trò làm nũng và mau ăn cơm đi. Tiểu Lâm qua nhà lần đầu, mẹ không biết thằng bé thích ăn gì nên làm thêm mấy món. Chứ món nào cũng món ghiền của con mà.”

Nghe mẹ trả lời, Tư Khanh tỏ ra chấp nhận lý do biện minh này. Anh hí hửng vùi đầu ăn, gắp hết món này món khác. Lâm Triêu Lộ cảm thấy hôm nay Tư Khanh phấn khích hơn bình thường.

“Chú nghe nói Tiểu Lâm là lính cứu hỏa à? Công việc chắc khá nguy hiểm nhỉ, nhớ chú ý giữ an toàn cho bản thân nhé.” Bố Tư bắt chuyện.

Nhận ra bác trai muốn nói gì, hắn đáp: “Dạ, cháu sẽ chú ý. Cháu còn một năm làm ở tuyến đầu nữa thôi, sau này thăng chức sẽ không cần xông pha trừ khi có chuyện hệ trọng, thời gian biểu cũng cố định hơn.”

Nghe vậy, bố mẹ Tư Khanh an tâm, đá sang chuyện của anh.

“Sống với Khanh Khanh có vất vả không cháu? Thằng bé này từ nhỏ đến lớn có phải chịu khổ bao giờ. Tuy nó thông minh đấy, nhưng trong mắt chú dì thì vẫn là một đứa trẻ thôi.” Mẹ Tư tâm sự.

“Mẹ, con ngót nghét 30 rồi, không phải con nít nữa.” Tư Khanh phản bác.

“Nếu thấy tính nó trẻ con, không biết làm việc nhà hoặc có vấn đề gì thì cứ nhờ dì, dì sẽ răn nó giúp cháu. Hai đứa đều đàn ông đàn ang cả nhưng đừng đánh nhau nhé.” Mẹ Tư bất chấp sự kháng nghị của con mình, nói tiếp.

“Mẹ lo xa quá. Anh Lâm là lính cứu hỏa nhưng hiền như cục bột ấy. Bố mẹ đi hỏi đồng đội của anh ấy là biết, không tìm ra ai hoàn hảo hơn anh ấy đâu. Ủa mà anh ấy ấm ức thì đi nhờ mẹ, thế còn con thì sao?” Tư Khanh phát hờn.

“Con mà có chuyện ấm ức cơ à? Mẹ dòm Tiểu Lâm là biết hầu như nó toàn nhường nhịn con thôi. Mẹ sợ nó nhịn mãi nhịn mãi rồi có ngày trút lên đầu con nên mới bảo có chuyện gì không vui cứ để mẹ khuyên giải, cho con ‘sống’ lâu hơn chứ sao.”



Kế tiếp làm màn thi gan đọ trí giữa Tư Khanh và mẹ, bố Tư thi thoảng hỏi Lâm Triêu Lộ công việc và kế hoạch tương lai. Bữa cơm này diễn ra trong không khí yên ấm.

Chiều đến, Tư Khanh dẫn Lâm Triêu Lộ đi dạo thành phố S một vòng, đồng thời còn đưa anh trở về trường cấp ba năm xưa. Ngặt nỗi nhà trường đã ra quy định không cho người ngoài vào nên dù sở hữu bản mặt đẹp trai lai láng thì bác bảo vệ cũng không chịu mở cổng. Cuối cùng, Tư Khanh đành chấp nhận đứng chụp ảnh ngoài cổng trường để ghi lại ngày mình đã đến đây rồi bỏ đi.

Sau cùng, anh dẫn Lâm Triêu Lộ lên công viên trên núi. Hồi xưa hai người đạp xe leo thì bây giờ lái xe lên nên nhanh hơn nhiều. Hôm nay cả hai không đi con đường vòng quanh núi nữa mà cho đỗ xe ở bãi, đi dạo bộ cùng nhau trong công viên. Trong khuôn viên có một con đường rợp bóng cây bạch quả đã được nuôi trồng lâu năm, lúc lá úa vàng đẹp khôn tả. Hiềm nỗi bây giờ đã qua thời điểm ngắm lá tuyệt nhất bởi chúng đã lìa cành, thành thử đường sá cũng vắng bóng người qua lại. Hai người đều khoác áo bành tô trông na ná đồ đôi, dù rằng lúc mặc chẳng ai nghĩ nhiều như vậy.

Họ sải bước chậm rãi, không gặp ai ngoài các bác lao công. Lâm Triêu Lộ chợt lấy can đảm nắm tay Tư Khanh bỏ vào túi áo mình.

“Nắm tay như này được không em?” Hắn hỏi nhỏ.

“Đương nhiên là được. Chả lẽ lại không được nắm tay bạn trai mình một cách đường hoàng hay sao?” Tư Khanh đáp.

“Ừ.”

“Anh không phải đi trực hả? Tự dưng chạy qua chỗ em chi.” Anh hỏi.

“Qua trực nay nghỉ, mai có khả năng cũng được nghỉ nốt. Mai em về thành phố S cùng anh nhé.” Lâm Triêu Lộ nói.

“Được luôn. Mà hôm nay bố mẹ em không làm anh hoảng chứ?”

“Không đâu, bố mẹ em là hai phụ huynh đáng yêu nhất anh từng gặp. Anh rất mừng khi biết em được nuôi nấng trong môi trường như thế.” Trong giọng nói hắn toát lên vẻ ước ao.

“Anh cũng ước được như vậy phải không? Thật sự thì anh không phải ước đâu, về sau họ cũng sẽ là bố mẹ anh mà. Em được đối xử như nào, anh cũng sẽ được đối xử y hệt. Bây giờ có thể chưa quen nhau, nhưng năng ghé chơi vài lần là thân ngay ấy mà.”

Lâm Triêu Lộ ngắm nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Tư Khanh mà nghĩ mình lại sắp mất kiểm soát nữa rồi. Cuối cùng, hắn đáp khẽ: “Ừ.”

Hãy để em bù đắp tất thảy những gì anh từng thiếu trong đời. Tư Khanh nghĩ bụng.
Bình Luận (0)
Comment