Đến Với Tình Cũ

Chương 9

Bẵng đi một thời gian, năm cũ sắp kết thúc, Tết dương lịch cận kề. Căn hộ bị cháy của Tư Khanh đã gần hoàn thiện, nếu muốn về ở tiếp thì trang hoàng lại tí là xong. Tuy nhiên, sau khi ngồi bàn bạc, hoặc có thể nói là dưới màn thuyết phục của Lâm Triêu Lộ, thì Tư Khanh vừa ở lại nhà hắn vừa tìm thời gian trang trí lại căn hộ để lỡ hôm nào nhóc Tư dỗi thì còn đường bỏ nhà đi bụi.

Đã bảy tám tháng trôi qua kể từ lúc gặp lại cho tới khi xác định mối quan hệ, có thể đối với các cặp đôi bình thường thì đấy là một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với hai người đàn ông đã khắc ghi hình bóng nhau hơn mười năm qua thì chẳng khác nào vài thế kỷ cả. Mỗi lần Lâm Triêu Lộ được nghỉ chả khác nào lễ Tình Nhân. Hắn không còn chăm làm quá độ như hồi đầu nữa, mỗi tối về nhà toàn “hành” Tư Khanh tơi tả, khổ nỗi Tư Khanh “hay quên” toàn chòng ghẹo hắn, thành thử kết quả cuối cùng luôn là Lâm Triêu Lộ nhìn người trong lòng, vừa xót vừa thề thốt lần sau nhất định phải chú ý, rồi lại thề “lần sau” thêm n lần nữa.

Đêm cuối tuần trước thềm năm mới, hai người ôm nhau trên giường. Tư Khanh hẵng còn tí sức nên tỉnh như sáo. Anh hôn chụt lên khóe miệng hắn, nhoẻn cười: “Cục vàng này, sao tối nào người vất vả nhất là em mà trông anh còn tội hơn vậy? Cười cái ‘anh’ coi nào.”

Lâm Triêu Lộ đành bó tay trước chiêu trêu ghẹo của Tư Khanh. Hắn chống tay cạnh đầu người ấy rồi hôn đắm đuối để anh khỏi mở mồm ra nói nữa. Sau nụ hôn dài, Tư Khanh mới tỉ tê, “Cục vàng à, Tết dương em định về nhà thăm bố mẹ, đành để anh chăn đơn gối chiếc rồi.”

“Cần anh chở đi không?” Lâm Triêu Lộ vuốt tóc anh và hỏi.

“Không cần đâu. Em mua vé máy bay rồi, tới nơi họ sẽ đón em.”

“Ừ, em đi đường cẩn thận nhé. Lễ tết là ngày đặc biệt, có lẽ anh sẽ phải trực một ngày.”

“Em hiểu mà, bạn trai em vĩ đại lắm, anh ấy luôn dốc lòng phục vụ nhân dân.” Tư Khanh ôm Lâm Triêu Lộ, xáp lại thì thầm, “Đặc biệt là những lúc phục vụ cho em, em rất hài lòng.”

Hiểu ý anh rồi, tai hắn lại đỏ tưng bừng. Thấy người trong lòng vẫn cười trộm, hắn nghĩ mình phải phạt bạn trai mới được, bèn cúi đầu bảo: “Thế thì để anh xả thân phục vụ em một lần nữa nhé.”

Đúng là gậy ông đập lưng ông. Tư Khanh hoảng hồn khi nghe hắn nói như vậy, nhưng chưa kịp định thần thì phát hiện người ta đã bắt đầu rồi. Anh chỉ còn nước van nài, mỗi tội người ta ngó lơ luôn. Vậy là lại một đêm ăn hành no nê.

Khi anh về quê thì hắn phải đi trực. Báo bình an xong, anh cảm nhận sự ấm cúng của gia đình qua món ăn mẹ làm.

Tư Khanh xách quà cáp lỉnh kỉnh về cho bố mẹ, ngay cả những họ hàng khá thân cũng có phần. Hành động này khiến bố mẹ anh rất vui, cảm thấy con trai mình đã trưởng thành, biết thương yêu người khác, có hiểu biết hơn.

Tối đến cả nhà ngồi quây quần trước bàn, mẹ anh chiêu đãi bằng bữa tiệc thịnh soạn. Bố lấy chai rượu như thể muốn uống cùng anh vài chén, mẹ chỉ dặn dò vài câu rồi mặc kệ hai bố con. Lúc gần hết bữa cơm và thức uống, Tư Khanh ngồi ngay ngắn trông rất chi là nghiêm lúc: “Bố, mẹ ơi, con về chuyến này có một việc vô cùng quan trọng muốn nói với hai người.”

“Chuyện gì mà nghiêm túc thế? Con lỡ gây tai họa gì à? Bố mẹ giúp được gì cho con không?” Mẹ anh sốt ruột.

Tư Khanh cạn lời, “Mẹ à, chả có tai họa gì hết. Con đã gây sự bao giờ đâu, xưa nay luôn là thanh niên ba tốt mà.”

“Không gây chuyện là được. Con cứ nói đi, bố mẹ nghe.” Bố Tư lên tiếng.

“Con có người yêu rồi.” Tư Khanh thốt.

“Ối giời, đấy là chuyện tốt mà. Bao năm nay con không có bạn gái làm bố mẹ tưởng con có vấn đề gì nên chả dám hỏi.” Mẹ Tư mừng lắm.

“…” Tư Khanh lại không biết nói sao nữa.

“Bố mẹ uống hớp nước đã. Lời con sắp nói sau đây sẽ vô cùng chấn động.” Anh nói với bố mẹ. Thật ra bố mẹ anh đều có tư tưởng thoáng, nhưng chưa có tiền lệ nào nên anh không dám chắc hai người sẽ chấp nhận đến mức nào.

“Sao, đừng bảo là làm con nhà người ta lớn bụng rồi nhé? Thằng nhóc này, làm bác sĩ mà không biết các biện pháp quan hệ an toàn hả?” Mẹ trách móc.

“…” Tư Khanh sa mạc lời luôn rồi, “Không, con mà là loại người như thế ư? Bố mẹ chả tin vào nhân phẩm của con gì cả.”

“Mẹ nó chớ vội võ đoán, nghe thằng bé nói hết đã.” Bố trấn an.

“May là bố vẫn bình tĩnh hơn đó. Bố mẹ uống nước trước đã.” Tư Khanh thấy bố mẹ uống hết một cốc nước mới hít sâu, “Người yêu của con là nam.” Nói xong, anh không dám ngẩng đầu nhìn hai người.

Bố mẹ anh nghe vậy thì nhìn nhau với vẻ ngỡ ngàng, không biết phải nói gì cho phải. Mẹ đứng dậy dọn bát đũa, bố lấy điếu thuốc lá ra ban công hút. Người ngỡ ngàng sau cùng lại là Tư Khanh. Con còn chưa ăn xong mà sao dọn sạch bách thế mẹ, bố mẹ định làm sao thì nói trước với con một tiếng chứ.

“Con, con còn được ở nhà mình không ạ?” Tư Khanh lí nha lí nhí.

“Con cứ tắm rửa nghỉ ngơi đi. Bố mẹ cũng mệt rồi, để mai nói.” Mẹ bảo.

Tư Khanh không nắm rõ thái độ thật sự của bố mẹ nên đành nghe lời, im lặng tắm rửa về phòng, đóng cửa ngả lưng. Anh tư lự, lấy điện thoại nhắn một tin cho Lâm Triêu Lộ: Anh à, lỡ chẳng may về sau em không có nhà để về nữa, anh đừng vứt bỏ em nhé.

Lâm Triêu Lộ không hiểu tại sao tự dưng anh lại nói như vậy, bèn đáp: Nhà anh chính là nhà em. Anh ở đây thì em cũng sẽ mãi mãi ở đây.

Tư Khanh rơm rớm nước mắt. Mặc dù Lâm Triêu Lộ không hay nói nhiều nhưng mỗi lúc thốt mấy câu tình tứ lại làm anh không chịu nổi.

Anh à, anh nói thế sẽ làm em mất ngủ đêm nay đó.

Hôm nay gặp bố mẹ có vui không? Cả nhà không chuyện trò với nhau hả? Còn sớm mà đã gửi tin nhắn cho anh? – Lâm Triêu Lộ lơ đẹp câu trước của anh.

Tình hình không tốt lắm đâu anh. Có khi ngày mai em sẽ bị đuổi khỏi nhà mất.

Chỉ sau vài giây, Lâm Triêu Lộ gọi tới.

“Sao vậy Tiểu Khanh? Trong nhà có chuyện gì à?” Hắn hỏi với giọng lo lắng.

“Không có gì cả, mọi thứ đều rất bình thường, chỉ là đêm nay em uống rượu với bố rồi tiện đà come out luôn.” Tư Khanh đáp.

Lâm Triêu Lộ chẳng ngờ cơ sự lại là như thế. Hắn từng nghĩ đến chuyện sau khi hai người đến với nhau sẽ phải trải qua thử thách như thế nào và chuẩn bị sẵn tâm lý để đối đầu rồi. Lúc xác nhận quan hệ với Tư Khanh, hắn cũng hỏi anh và cho anh cơ hội đổi ý, tuy nhiên anh vẫn tỏ thái độ vô cùng kiên quyết, cả đời không suy nghĩ đến ai ngoài hắn. Hoặc hai người đến với nhau, hoặc độc thân suốt đời. Vậy thì làm sao Lâm Triêu Lộ nỡ buông tay một Tư Khanh chân thành như vậy được? Hắn đã lên dây cót chuẩn bị “kháng chiến trường kỳ” với bố mẹ anh, dự định qua một thời gian ngắn nữa mới đi cùng anh để thẳng thắn giãi bày với hai phụ huynh, nào ngờ anh về nhà và nói thẳng việc này ra luôn. Lòng hắn lúc này rối như tơ vò, muốn ôm anh vào lòng mình.

“Tư Khanh à, anh nhớ em.”

Lần đầu nghe Lâm Triêu Lộ chủ động thủ thỉ, Tư Khanh cảm thấy mọi tủi hờn đều đáng giá, “Em cũng nhớ cục vàng lắm. Bên em vẫn ổn, bố mẹ em rất thoáng, mai em sẽ ngồi tâm sự với hai ông bà sau, hôm nay cứ để họ tiếp thu thông tin đã. Anh đợi em về nhé.” Rồi anh cúp máy.

Sáng hôm sau Tư Khanh dậy thì bố mẹ đã nấu xong bữa sáng và ngồi trước bàn như đang đợi anh. Thấy hai ông bà làm vậy, anh bỗng thấy áy náy khôn cùng. Bố mẹ yêu thương anh nhiều thế nào anh biết, mặc dù họ thường đả kích anh nhưng anh hiểu hai người vẫn rất ủng hộ mình. Anh lặng lẽ thở dài, ngồi xuống ghế chuẩn bị cho màn giải thích dài dòng, ai ngờ bố mẹ lại mở lời trước.

“Hôm qua là lần đầu nghe con nói như thế nên bố mẹ hơi bàng hoàng, không biết nên nói gì cả, con đừng bận tâm quá nhé. Bố mẹ đã suy nghĩ suốt đêm qua và cho rằng người yêu con là nam cũng chả sao cả, đấy là quyền tự do quyết định của con, miễn sao con sống hạnh phúc là được.” Bố nói.

Tư Khanh sững sờ. Anh suýt bật khóc, đang tính trả lời “Bố ơi…” thì bị mẹ cắt ngang.

“Nhưng nam hay nữ thì bố mẹ cũng muốn tìm hiểu phẩm cách của người ta.” Mẹ bảo: “Cậu ta người vùng nào? Bao nhiêu tuổi? Làm việc gì? Tính cách ra sao? Biết chăm sóc người khác không?”

Nghe mẹ hỏi như pháo liên thanh, Tư Khanh yên tâm hơn hẳn. Anh biết bố mẹ anh đã chấp nhận sự thật anh thích đàn ông rồi.

“Bố mẹ ơi, thật ra hai người cũng biết anh ấy đó, nhưng con không biết bố mẹ còn có ấn tượng về anh ấy không nữa. Anh ấy là Lâm Triêu Lộ, đội trưởng đội bóng rổ trường cấp ba của con, từng ghé chơi nhà mình một lần.” Tư Khanh kể.

“À, con nói thì mẹ cũng nhớ ra mang máng. Cậu ta là một chàng trai sáng sủa điển trai, dòm tướng tuy hơi ngại ngùng nhưng có vẻ rất ưu tú. Chỉ là sau này không thấy qua nhà mình lần nào nữa.” Mẹ nói, “Cậu ta thời đó nom đã bảnh bao rồi thì chắc bây giờ còn đẹp trai hơn nữa nhỉ? Ăn đứt bố con hồi trẻ luôn. Người ta mà cũng thích con hả? Hay con giở trò gì dụ người ta vào tròng thế?” Bà nghi con trai mình lắm.

Tư Khanh lại bị nghi ngờ về nhân phẩm muốn nổi khùng.

“Mẹ, con của mẹ không đẹp trai hay gì? Dù gì cũng được người ta theo đuổi đó.” Tư Khanh lý sự.

“Năm lên lớp 12, anh ấy gặp vài việc nhà nên chuyển sang thành phố B sống. Cũng phải mười năm rồi bọn con mới gặp lại nhau. Bây giờ anh ấy là đội trưởng đội Phòng cháy chữa cháy, ngoài việc hơi bị bận ra thì chẳng phải lăn tăn gì cả, phẩm chất cực kỳ tốt luôn.” Tư Khanh miêu tả.

“Lính cứu hỏa là công việc khá nguy hiểm đấy. Lên cả chức đội trưởng thì chắc thời gian làm việc sẽ lâu nhỉ. Xem ra thằng bé này đã phải trầy trật lắm đây.” Bố nói.

“Vâng, đúng rồi bố. Một người làm mình xót mình thương lắm luôn ấy.” Tư Khanh buột miệng.

Nghe con mình thương người khác, mẹ anh cũng xót xa, ứa vài giọt lệ nhòa, “Con thấy người ta đáng thương, còn bố mẹ nuôi con suốt bao nhiêu năm trời mà con chả thương gì cả.”

Thấy mẹ già và vợ mình tự dưng bật khóc nức nở, Tư Khanh và bố anh đều luống cuống, dỗ vội.

“Mẹ ơi, ý con không phải vậy.”

“Thế ý con là gì?”

“…”

“Ông thấy chưa, tắt văn luôn. Thằng nhãi này không có lương tâm gì cả, y xì mình.” Mẹ thình lình chuyển sang tấn công bố.

Bố anh đành nhận, “Đúng đúng, tại tôi, tại tôi không dạy bảo thằng lỏi này cho tốt, làm bà phải buồn lòng. Nhưng hôm qua hai ta đã chốt với nhau là sẽ không phản đối, miễn là con mình thích mà? Dầu gì cũng một tay bà nuôi nó lớn khôn đúng không?”

Nghe chồng nói vậy, mẹ Tư phì cười, đánh yêu: “Ông chửi xéo ai đấy hả? Ai là thằng lỏi ở đây? Tôi sinh nó ra, thế chẳng hóa tôi là mẹ thằng lỏi ư?”

Tư Khanh được thồn cả đĩa gato ú ụ.

“Thôi, con lớn rồi, bố mẹ chẳng thể can thiệp được. Từ nhỏ con đã là người có chính yến, nhưng con biết con đường này sẽ dài đến bao lâu chứ?” Mẹ gạt nước mắt, lại giảng giải.

“Mẹ ơi, con hiểu mà. Riêng phẩm cách của Lâm Triêu Lộ thì bố mẹ cứ yên tâm. Bố mẹ anh ấy đã ly hôn từ lâu, gia đình gặp vài biến cố, hiện giờ sống lẻ loi cô độc. Cơ mà sau này bố mẹ sẽ có thêm một đứa con trai khác ngoài con. Bao giờ Tết âm con sẽ dắt anh ấy về nhà, đến lúc đó hai người đừng có đòi bỏ con ruột là được.” Tư Khanh vội giải thích.

“Bố mẹ cũng yêu nhau từ thời trẻ nên cũng hiểu những người đang trong thời kỳ mặn nồng với nhau thường không nghe lọt tai lời người khác, người tình trong mắt hóa Tây Thi, con không cần khen suốt vậy đâu.” Bố anh ra vẻ lõi đời lắm.

“Kể thêm về bạn trai của con cho bố mẹ nghe đi.” Mẹ anh lại hỏi.

“Dạ dạ.” Tư Khanh hồ hởi mở album ảnh trong máy ra, định thuyết phục bố mẹ bằng nhan sắc trước. “Anh ấy đây ạ. Đây là ảnh chụp anh ấy và đồng đội. Đây là ảnh chụp hai bọn con ở ban công nhà anh ấy. Còn đây là ảnh hôm bọn con liên hoan với nhau…” Anh lải nhải giới thiệu bạn trai mình.

Thật vậy, ở trong mắt anh, Lâm Triêu Lộ là người tuyệt vời nhất trên đời. Anh chưa thử hẹn hò với người khác nên không biết mình có thích đàn ông thật không, nhưng anh biết anh chỉ thích mỗi mình Lâm Triêu Lộ.
Bình Luận (0)
Comment