Dessaro Nhân Ngư

Chương 57


Sau khi ra khỏi khoang thuyền, tôi liền thấy Sacalare bước đến trước mặt, Rhine vẻ mặt phức tạp theo sát phía sau, biểu tình của anh ta không khỏi khiến tôi hoảng sợ.

Anh ta nhìn chằm chằm tôi, khớp hàm trên khuôn mặt hơi hơi gồ ra, phảng phất như nộ khí đọng lại không thể kìm nén được nữa, bộ dáng này giống như nếu không có Sacalare ở đây, anh ta sẽ lập tức biến thành một con sư tử nuốt sống tôi vậy.
Cho dù biết rõ tất cả những chuyện vừa rồi đều bị bọn họ theo dõi, cũng sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi vẫn không nhịn được cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Tôi cúi đầu, móc ống tiêm trong túi ra, dùng hành động này để né tránh ánh mắt Rhine, nhíu chặt mày đưa nó về phía Sacalare.
Cô ta dùng một loại ánh mắt khiến người ra rất không thoải mái đảo qua mặt tôi, có chút khinh thị cười cười, nhận lấy ống tiêm, cẩn thận đánh giá chất lỏng màu đỏ tím bên trong – máu của tôi.

Hành động này khiến tôi khẩn trương lên, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh, không hề có chút biểu tình dao động nào.


Phải biết rằng những kẻ mang thân phận gián điệp quốc tế này rất am hiểu chiến thuật tâm lý ngụy trang và phá giải ngụy trang, tôi tuyệt đối không thể để bọn họ nhận ra bất cứ biểu tình không thích hợp nào, cho dù chỉ là toát mồ hôi cũng không thể.
Để phòng ngừa bản thân lộ ra sơ hở gì đó, tôi giả bộ không kiên nhẫn xoa xoa hai tay, ném ánh mắt về phía đỉnh đầu, lạnh như băng phun ra vài chữ: “Này, máu tôi đã lấy đến cho các người, tôi có thể nhìn thấy các bạn của tôi chưa? Trừ phi xác nhận được tính mạng bọn họ không có gì đáng ngại, không đến mức bị các người bắt giam đến chết đói, bằng không các người đừng mơ tưởng ra lệnh cho tôi làm bất cứ việc gì!”
Sacalare nhíu mi, không phản ứng lại tôi, chỉ cầm ra một ống nghiệm rồi thật cẩn thận bơm máu trong ống tiêm vào, lắc lắc vài cái, sau khi chắc chắn màu sắc và nồng độ của nó đều không có gì khác thường, cô ta mới hé môi, không chút để nhìn lướt qua Rhine: “Đừng vội, tiểu học sĩ của tôi, đương nhiên là có thể.

Để Rhine mang cậu lên phía trên đi.”
“Vâng, thượng tá, vậy tôi dẫn cậu ấy đi đây.” Giống như nhận được lệnh đặc xá, tôi nhìn thấy gương mặt căng cứng của Rhine đột nhiên buông lỏng xuống, anh ta cầm chặt cánh tay tôi, đang định kéo tôi đi ra, lại bị Sacalare gọi lại: “Đừng quên, đeo còng tay cho cậu ta.” Nói xong, cô ta móc một thứ gì đó từ trong túi ra, vứt cho Rhine phía sau tôi.
Kim loại lạnh lẽo vòng quanh cổ tay, tôi theo bản năng giãy giụa rút tay về, nhìn chằm chằm cái cổ thoạt nhìn có chút mềm mại của Sacalare.
Tôi biết với sức lực ẩn giấu trong cơ thể tôi hiện tại thì việc thoát khỏi Rhine, sau đó sử dụng cái còng tay này làm vũ khí áp chế Sacalare cũng không phải vấn đề gì đáng kể, thế nhưng ý niệm này chỉ vừa lóe lên đã lập tức bị tôi dập tắt.

Cho dù tôi có thể áp chế Sacalare thả đám người Lafare, Agaras và tất cả nhân ngư ở nơi này ra, bọn họ cũng không có cách nào chống lại hỏa lực của quân đội, tôi cần phải nhẫn nại, tìm cơ hội nghĩ biện pháp đánh lén bọn họ, làm tan rã từng con thuyền một.
Móng tay của tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, để mặc chiếc còng quấn chặt cổ tay, bị Rhine áp giải đến cầu thang lên lầu, vừa đi vừa quan sát mấy nhân ngư bị cầm tù ở hai bên, kinh ngạc phát hiện trong đó có không ít nhân ngư cũng đang nhìn chăm chú vào tôi, mấy ánh mắt kia không giống với khi tôi gặp bọn họ trên đảo nhân ngư, không hề làm tôi có cảm giác sởn tóc gáy, thậm chí còn khiến lòng tôi từ từ dâng lên một tia hi vọng.

Bởi vì thời điểm bọn họ nhìn vào tôi tựa như đang nhìn đồng loại của bọn họ, tôi dám khẳng định tôi thậm chí còn ẩn ẩn cảm thấy một loại thái độ tất cung tất kính – thần tình hơi hơi cúi đầu, lông mi rũ xuống như thế, giống hệt như một loại lễ nghi của con người vậy.
Điều này chắc chắn có liên quan đến cái “tế điển đánh dấu” của Agaras – bọn họ đã công nhận địa vị bạn tình với hắn của tôi.


Giống như là….

vương hậu gì gì đó?
Gặp quỷ!
Là một nam nhân, vậy mà lại bị coi như vương hậu trong đàn nhân ngư, ông trời đang đùa giỡn gì với tôi vậy chứ!
Tôi nhíu mày, “sách” một tiếng cười nhạt, quay đầu qua một bên, lại bị Rhine đẩy lên, bàn chân vấp phải bậu cửa bằng sắt trước mặt, nhào về phía trước suýt chút nữa té ra ngoài boong tàu, lại bị anh ta túm lấy vạt áo sau lưng, kéo nửa người đang nghiêng tới trước của tôi về, lưng của tôi đập lên vách tường, đầu cũng bị bàn tay anh ta ấn chặt đến không thể giãy giụa, miệng bị ép tới biến hình.

Tôi nghiêng mắt trừng anh ta: “Mẹ nó, anh làm gì vậy?”
Rhine rũ mắt nhìn chằm chằm tôi, một sợi gân xanh trên trán hơi hơi vặn vẹo, cằm của anh ta mọc đầy râu, mùi rượu nồng nặc phả ra từ miệng phun thẳng vào mặt tôi, rất giống một tên lang thang nát rượu.

Anh ta uống rất nhiều rượu, ý thức được điều ấy khiến tôi không khỏi cảm thấy bất an.


Tôi xác định là anh ta đang nhìn môi tôi, có lẽ chuyện tôi liếm đến thứ kia của Agaras trong khoang thuyền vừa rồi đã khiến anh ta sắp bùng nổ, một cơn nóng rẫy vọt thẳng lên hai má, lập tức làm tôi cảm thấy xấu hổ không thôi, vội vàng lảng tránh đề tài này: “Rhine, mặc kệ anh có chuyện gì, mang tôi đi gặp đám người Lafare trước đi!”
Tôi còn chưa kịp nói dứt lời, Rhine vốn vẫn trầm mặc lại bỗng nhiên cắt ngang tôi, anh ta thế nhưng đột ngột cười ha hả, đè thấp giọng nói: “Dessaro, tôi vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc đầu lưỡi của cậu tiêu hồn đến thế nào.

Bất quá chắc hẳn đêm nay là tôi có thể biết được rồi, Sacalare giao cậu cho tôi trông giữ, cậu biết điều này có ý nghĩa gì không?” Anh ta dừng một lát, có chút hung tợn ghé sát vào tôi nói: “Tôi sẽ khiến cậu… đem tất cả những chuyện đã từng làm với nhân ngư kia, đều làm với tôi một lần, làm đến ngày hôm sau cậu không thể đứng dậy được…”
“Cút đi! Đồ chó má, anh đừng có mơ!” Tôi lỗ mãng mắng thành tiếng, cảm thấy cả da đầu đều tê dại, đầu gối gập lên định thúc vào đũng quần anh ta, lại bị bàn tay anh ta trượt xuống đầu chế trụ sau gáy, thô lỗ xô tôi bước về phía trước: “Bất quá, yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng muốn đến gặp các bạn của cậu, chờ đến khi nhìn thấy bọn họ, cậu sẽ biết lấy lòng tôi là chuyện cần thiết đến mức nào.”.

Thử‎ đọc‎.

Bình Luận (0)
Comment