Dessaro Nhân Ngư

Chương 58


“Hả?” Lafare hoang mang trừng mắt nhìn tôi, tạm dừng một lát, “Cái gì… Cậu?”
Tôi giật giật môi, lại không nói được câu gì, chỉ biết cứng ngắc lắc lắc đầu, thở ra một hơi thật dài.

Hắn không biết khúc mắc giữa tôi và Agaras, cho nên hiển nhiên cũng không rõ hàm nghĩa của lời tôi vừa buột miệng thốt ra.

Dù sao nếu liên kết hết tất cả những chuyện này lại là logic kỳ quái cỡ nào chứ, bởi vì ông nội tôi vào năm giáo sư Wei Nuoge Reid còn trẻ cũng mới chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, khi đó hoàn toàn chưa có sự tồn tại của tôi, ông ấy hứa hẹn với Agaras là thủ lĩnh lúc đó một lời hứa không biết có thể thực hiện được hay không – coi cháu nội ông ấy khi đó vẫn còn chưa ra đời làm “chi phiếu” để trả giá.

Đáng chết, chuyện này thật là vớ vẩn biết bao nhiêu chứ!
Cũng chỉ có mình tôi tin tưởng việc Agaras đột nhiên xông vào cuộc đời tôi chính là tiền nhân hậu quả bánh răng vận mệnh, mặc dù, tôi cũng không muốn thừa nhận.


Tôi tuyệt đối không muốn tin tưởng vào suy luận của tôi.

Tôi đoán có lẽ lúc ông nội tôi hứa hẹn như vậy đầu óc có hơi mơ màng, có lẽ lúc ấy ông đang xúc động bất kể hậu quả, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ mang đến ảnh hưởng lớn thế nào đối với tôi trong tương lai, mà tôi cũng không có cách nào đi trách cứ một người thân đã qua đời — Tôi còn nhớ rõ khi còn bé ông ấy đã yêu thương tôi biết bao nhiêu.
Ông ấy thường mang tôi đi câu cá, phiêu lưu, cắm trại dã ngoại, khiến toàn bộ thời thơ ấu của tôi đều vô ưu vô lự trôi qua bên bờ biển, cho tới bây giờ, mỗi khi nhìn ngắm đại dương, tôi vẫn sẽ nhớ tới tiếng cười to hiền lành sang sảng của ông, còn có bàn tay hiền hậu vuốt ve đầu tôi, tất cả những điều đó đều lắng đọng tại nơi sâu nhất trong lòng tôi khiến tôi không thể lãng quên.

Thậm chí ông ấy còn sắm cả vai trò cha tôi.
Tôi không tin tất cả những hành động đó đều là để thực hiện lời hứa ông ấy từng ưng thuận, mặc dù lúc này khi tôi cẩn nhớ lại, mấy hành vi trong quá khứ của ông ấy quả thật có chút quái dị, ông thường thường phóng pháo hoa ra đại dương mờ mịt, thường thường dừng chân ở đầu thuyền thổi kèn, thật giống như đang kêu gọi, đáp lại cái gì vậy.


Ông ấy là muốn hiến tôi cho Agaras sao?
Hô hấp của tôi dần trở nên gấp gáp, trong đầu tựa như bị một cơn bão tố thình lình thổi qua, tư duy phiêu tán lộn xộn, những lời Lafare nói sau đó dường như lướt sát qua bên tai tôi, một chữ cũng không nghe vào.
“Dessaro!” Lafare lắc lắc tay trước mắt tôi, khiến tôi lập tức hồi phục tinh thần, “Cho nên, nghe này, có lẽ mấy tên Nazi đó có lẽ đã biết quá khứ của ông nội cậu, cho nên mới nhắm vào cậu, cậu cần phải cẩn thận gấp đôi, đồng thời nghĩ cách lợi dụng những gì cậu biết bảo vệ tính mạng của cậu, cửa thời gian có thể nói cho bọn họ biết, bởi vì cho dù bọn họ có tiến vào cũng khó lòng đi ra được…”
“Hiểu rồi, tôi sẽ làm vậy.” Tôi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, bắt buộc bản thân thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn, ánh mắt nặng nề dừng trên người Da Vinci, “Tôi sẽ nghĩ cách bảo vệ tính mạng của mình, cũng kéo dài thời gian cho mọi người.

Đám Nazi kia cần lợi dụng tôi để nghiên cứu Agaras, có lẽ tôi có thể đạt được chút quyền tự do nào đó, nói không chừng sẽ có thể tranh thủ kiếm bác sĩ cho Da Vinci… Khoan đã!”
Nói như vậy, tôi lại đột nhiên nghĩ đến máu của tôi.

Đúng! Tôi vỗ đùi, vội vàng đi đến bên giường, túm lấy một góc áo khoác che trên người Da Vinci, lại hơi hơi do dự, Eva chộp lấy cổ tay tôi: “Dessaro, cậu định làm gì vậy?”.

.

Bình Luận (0)
Comment