Dệt Kén

Chương 26

Vào nhà, Lê Đường gọi điện báo mẹ tối nay không về.

"Mưa to quá ạ, xe cũng ít, mấy con đường ở khu phố cổ nứt hết luôn, nguy hiểm lắm mẹ, mẹ bảo chú Tôn đừng đi đón con nữa... Con ở nhà bạn, nhà cậu ấy gần trường... Bố đi chưa ạ?"

Biết Lê Viễn Sơn đã bay đi thủ đô vào chiều nay, Lê Đường nhẹ nhõm hẳn: "À mà mẹ, mẹ biết sáng nay bố đến trường gặp cô giáo làm gì không?"

Trương Chiêu Nguyệt ở đầu bên kia im lặng giây lát mới đáp: "Mẹ cũng không rõ lắm, chắc là hỏi thăm tình hình của con ở trường."

Cúp điện thoại, Lê Đường ngước mắt, trông thấy Tưởng Lâu đang đổ nước nóng mới đun vào cái bình làm bằng nhựa cao su.

Hắn đổ đầy, đóng nắp rồi vặn chặt, sau đó đưa cái bình giống như bầu rượu cho Lê Đường: "Cầm."

Lê Đường nhận lấy, tay ấm lên mới biết nó là túi chườm nóng.

Lần đầu dùng loại túi chườm thô sơ này, Lê Đường thấy mới mẻ sờ tới sờ lui, cạo nếp nhăn cao su chống trượt trên bề mặt rồi hỏi Tưởng Lâu: "Mùa đông anh đều sưởi ấm bằng cái này sao?"

Tưởng Lâu lại lấy một ấm nước đặt lên đế tiếp điện: "Anh không cần sưởi, cái này ông chủ tiệm tạp hóa không bán được mới cho anh."

Nói đoạn hắn liếc bàn tay ôm chặt túi chườm nóng của Lê Đường: "Bỏ không nhiều năm rồi, đừng ôm chặt quá, có khi nó nổ đấy."

Lê Đường khiếp đảm vội để túi chườm lên đầu gối, nhẹ nhàng áp tay vào, chốc chốc lại trở mặt cẩn thận hấp thụ hơi ấm.

Chẳng mấy đã thấy đói, dù sao Lê Đường cũng chỉ ăn kẹo bông nên khác nào chưa ăn tối đâu.

Thời tiết xấu không tiện ra ngoài kiếm ăn, nhà Tưởng Lâu lại có mỗi mì gói, Lê Đường ăn một miếng mì rồi cắn một miếng thịt xiên nguội ngắt, cay đến mức toát đầy mồ hôi.

Ăn uống xong xuôi thì vận động, Lê Đường đeo găng tay đấm bốc đấm bao cát. Tuy đã quen với việc chạy bộ nhưng sức cậu vẫn không khá hơn, đấm một cái mà bao cát chẳng xi nhê làm cậu ỉu xìu như bánh đa gặp nước.

Tưởng Lâu đi qua dạy cậu tư thế chuẩn bị trong boxing, chân trước chân sau mở rộng bằng vai, hai nắm đấm giơ cao ngang vai, khuỷu tay khép lại bảo vệ sườn.

"Như này hả?" Lê Đường hóp bụng gù lưng, phối hợp cùng ánh mắt công kích đầy dữ tợn.

Nhưng Tưởng Lâu chỉ thấy cậu cáu kỉnh một cách đáng yêu, cười nói: "Ừ, đúng thế. Bây giờ chân sau làm trụ, rướn từ eo lên vai rồi vung nắm đấm, duỗi thẳng cánh tay như lò xo, siết chặt nắm đấm trong lúc đánh, đồng thời tăng tốc."

Lê Đường nghe mà máu nóng sục sôi, nhanh chóng vung nắm đấm theo hướng dẫn của Tưởng Lâu và "bịch", bao cát lắc lư nhè nhẹ rồi về vị trí cũ.

Lê Đường hớn hở: "Nhúc nhích rồi nhúc nhích rồi, nó nhúc nhích rồi!"

Tưởng Lâu lại dạy cậu cách đấm và cú móc, nói với cậu trong một trận boxing tố chất cơ thể là quan trọng nhất, thể lực yếu thì học bao nhiêu đòn đấm cũng phí công.

Lê Đường tập với bao cát một lúc cũng dần thấy chán, bỗng nảy ra một ý, tập xong cú đấm thẳng bèn tức tốc xoay người, vung nắm đấm vào bên má Tưởng Lâu.

Vốn dĩ chỉ là nghịch chơi, cậu không dồn sức và cũng không tập thành thạo, Tưởng Lâu liếc mắt một cái đã phát hiện có người "đánh lén", nghiêng người tránh khiến Lê Đường vồ hụt.

Như thế lại khơi lên ý chí chiến đấu của Lê Đường, cậu xoay người về tung một cú móc ngang, chưa gì đã bị Tưởng Lâu nhấc tay chụp nắm đấm vặn ngược lại, cả người xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, bị đè vai trong tư thế áp giải không ngọ nguậy nổi.

Lê Đường đau xuýt xoa: "Anh chơi xấu, đây là cầm nã thủ." [1]

[1] Cầm nã thủ là các kỹ thuật sử dụng chủ yếu cổ tay nhằm chụp bắt khóa, làm trật khớp, tê liệt đối thủ.


Tưởng Lâu bèn thả ra, cười bảo: "Vừa nãy chưa nói hết, trong boxing quan trọng nhất là giữ cái đầu lạnh và ứng biến linh hoạt."

Nghĩa là Lê Đường đã không bình tĩnh còn không linh hoạt, nói đơn giản là đầu óc không dùng được.

Lê Đường dỗi, tháo găng tay đấm bốc quay trở lại bàn, mở sách bắt đầu làm bài tập.

Cậu vẫn làm bài tiếng Anh, giống như đang dùng hành động để thị uy em cũng có sở trường, em siêu thông minh luôn nhé.

Nhưng sức chú ý của cậu chỉ tập trung được một lúc rồi lại bị thu hút bởi việc khác.

Tưởng Lâu đang thay áo.

Khi nãy dầm mưa ngoài trời, Lê Đường mặc dày nên chỉ ướt áo bông. Tưởng Lâu mặc áo khoác mỏng, bây giờ cởi ra Lê Đường mới thấy áo phông trắng bên trong của hắn cũng ẩm.

Đang lo Tưởng Lâu có bị cảm lạnh hay không thì hắn túm vạt áo phông kéo lên, bỗng chốc hình ảnh trước mắt đầy xôi thịt.

Lê Đường phản xạ có điều kiện nhìn đi chỗ khác, song cảm thấy như thế cứ như giấu đầu hở đuôi, thế là lại quay qua nhìn một cách thản nhiên.

Thật ra lần trước ở phòng tập quyền anh đã nhìn thấy rồi, có điều khi đó Lê Đường chỉ để ý vết thương trên người Tưởng Lâu, không rảnh quan tâm chuyện nào khác.

Lúc này ánh sáng đầy đủ còn thích hợp để ngắm hơn. Tưởng Lâu c ởi trần, bờ vai rộng với cơ bắp đều đặn nhấp nhô theo từng động tác, bắp tay kéo căng, eo nhỏ mà tràn đầy sức mạnh, cơ bụng rõ ràng nhưng không thái quá, nước da tông trắng lạnh, tất thảy tạo thành sức tác động cực lớn, trông rất thích mắt.

Chỉ nhìn thế này thôi cũng có thể tưởng tượng trên sàn đấm bốc hắn chói sáng cỡ nào. Cậu thiếu niên trong tháp ngà thường được ví như con đại bàng đực chuẩn bị giương cánh, nhưng cách hình dung này lại không chính xác với Tưởng Lâu, nói khác đi là không đủ.

Tưởng Lâu luôn nhanh hơn họ một bước, không bị bó buộc trong ngôi trường hệt như ngôi nhà kính, hắn tựa chú sư tử đực lẫm liệt, dù chỉ đứng giữa đám đông cũng khiến người ta liếc mắt là biết ngay hắn mạnh mẽ và xuất sắc nhất trong số đó.

Không đáng ngạc nhiên khi hắn lại trở thành niềm mơ ước của bao người.

Thời non trẻ chỉ cần gặp được một người như vậy, mai này bất kể ở bên ai cũng sẽ cảm thấy ngẩn ngơ như đánh mất thứ gì chăng.

Lê Đường lấy làm may mắn vì có thể sánh bước cùng Tưởng Lâu trên đoạn đường tăm tối cuối cùng trước khi phá kén thành bướm.

Quan sát có chủ đích dần biến thành ngắm nghía đơn thuần, Lê Đường vừa nhìn Tưởng Lâu thay áo phông sạch sẽ vừa hỏi hắn: "Anh lạnh không?"

Tưởng Lâu xoay người, lông mày khẽ nhướng lên như đang thấy lạ sao hôm nay cậu không thẹn thùng.

Hắn tiến lên, khom người ôm lấy Lê Đường từ phía sau.

Ngực kề lưng, cằm tì lên hõm vai, hai trái tim đang đập sát gần quá đỗi.

Lê Đường nghe thấy Tưởng Lâu nói: "Thế này là không lạnh nữa."

Lát sau tắt đèn đi nghỉ.

Bình thường Lê Đường đều tắm rửa hàng ngày, hôm nay không tắm cứ cảm thấy người bứt rứt, đã gần mười hai giờ mà không buồn ngủ chút nào.

Tất nhiên cũng có khả năng là vì người nằm bên cạnh.

Không phải Lê Đường chưa từng đọc những bài viết miêu tả chuyện giường chiếu trên diễn đàn, cũng biết con trai với con làm thế nào. Vậy là Tưởng Lâu không có cảm giác với cậu ư? Nếu không sao có thể ngủ ngon lành, còn hít thở đều đặn như thế.


Cậu trở mình nằm nghiêng quay mặt vào tường, lại bắt đầu suy nghĩ không biết bức tường nứt nhà Tưởng Lâu đã sửa xong chưa, nếu chưa sửa thì có gián bò vào không? Tưởng Lâu từng nói mùa đông gián chỉ ít đi ra thôi mà.

Càng nghĩ càng rợn người, Lê Đường rón rén lấy điện thoại dưới gối ấn sáng màn hình.

Cậu mở thanh tìm kiếm Baidu, đang nhập "làm sao để đối đầu trực diện với gián" thì người bên cạnh bỗng cựa mình, sau đó đèn bàn cạnh giường sáng bừng hắt ánh sáng màu ấm lên tường.

Lê Đường ngoái lại, trông thấy Tưởng Lâu đã ngồi dậy nhìn mình với vẻ bó tay: "Không ngủ được thì dậy đi, trời tối nghịch điện thoại hỏng mắt."

Lê Đường bèn ngồi lên: "Em làm anh tỉnh hả?"

Tưởng Lâu lắc đầu: "Đã ngủ đâu mà."

"Sao không ngủ được?"

"Em nói xem?"

Tim Lê Đường bỗng dưng đập loạn nhịp. Lẽ nào là tại em sao?

Lê Đường chưa kịp hỏi, Tưởng Lâu đã day ấn đường rồi lấy một quyển sách trên tủ đầu giường.

Đó là quyển "Bá tước Monte Cristo" gần đây Lê Đường hay mang theo. Mở sách ra là thấy sơ đồ quan hệ nhân vật viết bằng tay kẹp bên trong, đủ loại mũi tên và bong bóng thoại rối rắm phức tạp cho thấy người viết cẩn thận nhường nào.

Tưởng Lâu lại bật cười.

Lê Đường nghĩ hắn đang cười mình ngốc, đọc truyện còn phải ghi chú, xấu hổ quá bèn lấy tai nghe nhét vào tai cho thanh tịnh.

Thanh tịnh chưa đầy năm phút cậu đã lại sột soạt quay sang, có chút mong đợi nhìn Tưởng Lâu: "... Nghe nhạc không?"

Lê Đường chia tai nghe bên phải cho Tưởng Lâu, sau đó mở danh sách phát nhạc mình tự tạo.

Cuối ngày Giáng sinh phát bài Christmas List, đây là ca khúc giáng sinh Lê Đường thích nhất. Đương nhiên vẫn còn ý đồ riêng khác, cậu cảm thấy ca khúc này mang đến cảm giác rất thiêng liêng, nên được ngân vang tại nhà thờ tổ chức hôn lễ.

Nhất là khi hát đến đoạn:

Because all of Santas elves could never,

(Bởi vì mọi ông già Noel đều không thể)

Make а gift for me thats better,

(Cho anh một món quà nào tốt hơn)

Than this night with you,

(Là ở bên em đêm nay)

I dont want something new,


(Anh chẳng mong mỏi điều gì mới mẻ)

I just want you.

(Anh chỉ muốn có em)

Đến câu hát cuối cùng, Lê Đường ngước mắt như cảm nhận được, trông thấy Tưởng Lâu đeo một bên tai nghe cũng đang nhìn mình.

Hôn cũng như có thần giao cách cảm, hai đôi môi như thể bị một lực hút vô hình hút vào với nhau.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn đang rơi, mùa đông ở Tự Thành không có tuyết.

Nhưng Lê Đường không còn tiếc nuối. Cậu ôm cổ Tưởng Lâu, tháo tai nghe cho hắn và ghé vào xin một cái hẹn: "Giáng sinh sang năm bọn mình còn có thể ở bên nhau không?"

Đáp lại cậu là tiếng cười nhẹ của Tưởng Lâu, cùng với câu trả lời không rõ nghĩa nhưng lại cho người ta hy vọng: "Em quyết định."

*

Sau Giáng sinh là Tết Dương lịch.

Dạ hội năm mới của trường Trung học Số 1 Tự Thành tổ chức vào tối ngày 31 tháng 12 tại nhà thi đấu của trường, toàn thể học sinh đều có thể tham gia trừ lớp 12.

Lấy danh nghĩa "buổi chè chén cuối cùng" trong quãng đời cấp ba, chiều hôm đó đồng hồ vừa điểm hai giờ, nhà thi đấu vừa mở cửa đã có học sinh vào chiếm chỗ trước.

Kể cả vị trí sau cánh gà cũng cần tranh. Tô Thấm Hàm giục như đòi mạng làm Lê Đường phải chờ ở cánh gà từ hai rưỡi, khi cô bạn thay quần áo trang điểm xong thì cậu đã dựa vào tường sắp ngủ đến nơi.

Được Tô Thấm Hàm lay tỉnh, Lê Đường lơ mơ nhận quần áo cô bạn đưa, tìm phòng thay đồ trống để vào thay.

Vốn dĩ cậu không muốn tô vẽ quá, nhưng Tô Thấm Hàm khăng khăng thuê cho cậu một bộ lễ phục với lý do: "Sân khấu của tôi, tuyệt đối không cho phép xuất hiện thứ gì không đẹp."

Lê Đường chậm chạp mặc sơ mi trắng lễ phục đen lên người. Sơ mi không vừa vặn lắm, tay áo hơi dài, Lê Đường cài khuy tay áo để cổ tay áo màu trắng không thò ra.

Ngón tay lướt qua xương cổ tay, Lê Đường sực nhớ hình như đã rất lâu chỗ này không có thêm vết thương mới.

Tức là thời gian này tâm trạng cậu ôn hòa ổn định, thậm chí có thể nói là vui vẻ, cho nên chưa xuất hiện tình trạng lo âu hoặc đau khổ nào không thể nguôi ngoai.

Cả những vết cấu đợt trước cũng nhạt đi nhiều, Lê Đường vuốt nhè nhẹ vùng da nhẵn nhụi nơi cổ tay, không khỏi mỉm cười.

Không cần nói cũng biết điều gì đã dẫn đến thay đổi này.

Thay đồ xong Lê Đường lại soi gương chỉnh tóc, mặt mày sáng sủa tự tin tràn trề, thầm nghĩ "thứ" trong gương hẳn là không kéo tụt định nghĩa về "cái đẹp" của Tô Thấm Hàm đâu.

Lúc đi ra, Lê Đường nhác thấy một bóng người.

Người ấy là nam, trông hơi quen mắt, đang lấm la lấm lét đứng trước một phòng thay đồ. Cửa phòng thay đồ không đóng kín, cậu ta thò điện thoại vào khe cửa hở.

Lê Đường nhớ mấy bạn nữ biểu diễn tiết mục múa đang thay đồ trong đấy.

Cậu ta làm gì đã quá rõ ràng.

Trường hợp này chẳng thể nghĩ quá nhiều, Lê Đường lo cậu ta chụp được thật bèn vội vàng bước mạnh chân về phía phòng thay đồ đó.

Cậu trai kia nghe thấy tiếng bước chân thì cuống quýt nhét điện thoại vào túi quần, quay đầu ho vài tiếng để che giấu, còn lườm Lê Đường bằng vẻ mặt khó chịu vì bị quấy rầy việc tốt.

Lê Đường sững người.


Cậu quen cậu ta, là Trần Chính Dương lớp A2 bên cạnh, trước kia đi hát karaoke cậu ta từng song ca với lớp phó thể dục lớp họ và giễu cợt Tưởng Lâu là "anh Điếc".

Sự việc nhỏ trước khi biểu diễn nhanh chóng bị Lê Đường cho vào quên lãng. Còn nửa tiếng nữa phải lên sân khấu, cậu để ý Tưởng Lâu có ở hàng ghế khán giả hay không hơn.

Hôm nay là ngày nghỉ Tết Dương, hồi trưa Lê Đường đã nhắn tin hỏi Tưởng Lâu có tới không, Tưởng Lâu nói không chắc, phải xem lịch đấu của phòng tập quyền anh.

Bây giờ vẫn chưa nhắn, chắc hắn không đến rồi.

Lê Đường lấy điện thoại xem giờ rồi thất vọng tắt màn hình, vừa định cất về túi áo thì lòng bàn tay bất ngờ rung.

Tưởng Lâu gọi.

Nối máy, Tưởng Lâu không nhiều lời mà chỉ nói: "Ra cửa Đông nhà thi đấu."

Lê Đường chạy như bay, tiếng hát vui vẻ trên sân khấu và tiếng vỗ tay dưới khán đầu đều trở thành nhạc nền tuyệt diệu.

Cửa Đông gần cánh gà, dạ hội bắt đầu thì không còn ai trực. Lê Đường mở hai cánh cửa lò xo nặng trịch, gió lạnh thổi phần phật thi nhau ùa vào, vừa ngước mắt đã trông thấy Tưởng Lâu đứng dưới ngọn đèn đường gần nhất.

Hôm nay hắn không mặc đồng phục, áo khoác bình thường trên người hắn cực kỳ phẳng phiu, quần đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, chỉ đứng một chỗ cũng khiến người ta không thể rời mắt.

Thi thoảng có giáo viên và học sinh đi ngang qua, Lê Đường nhịn lắm mới không xông lên ôm chầm lấy hắn.

Cậu hít sâu xoa dịu hơi thở dồn dập, cất tiếng hỏi: "Thắng chưa?"

Tưởng Lâu không ngờ cậu lại quan tâm việc này, cười đáp: "Em đoán xem."

"Em đoán anh thắng."

"Chúc mừng, đoán đúng rồi."

Tối mùa đông, núi và trời phía xa nối liền một dải, đèn đường kéo dài hai cái bóng kề sát nhau, trở nên thân mật chẳng có kẽ hở.

Thời gian ngắn ngủi, Lê Đường xác nhận tình trạng cơ thể của Tưởng Lâu trước, ít nhất những bộ phận và vùng da hở ngoài áo không thấy vết thương nào.

Sau đó cậu dặn dò: "Ghế số 9 hàng thứ 3, em nhờ lớp trưởng giữ chỗ cho anh rồi."

Vị trí không chính giữa lắm nhưng gần đàn piano nhất.

Lê Đường cụp mắt, căng thẳng như sắp tiếp nhận kiểm duyệt: "... Chắc anh chưa nghe em đánh đàn bao giờ nhỉ?"

"Nghe rồi." Tưởng Lâu nói.

"Hả?" Lê Đường ngẩng lên, nhanh chóng hiểu ra: "Chẳng lẽ anh cũng đến toà nhà tổng hợp nghe trộm?"

Rất nhiều người biết Tô Thấm Hàm nhờ Lê Đường đàn piano làm nhạc đệm, từ tháng trước khi họ bắt đầu tập luyện trong tiết thể dục đã luôn có học sinh tò mò lén chạy đến phòng nhạc để xem.

Đối với phỏng đoán hợp lý của cậu, Tưởng Lâu chỉ cười không nói.

Đúng thật là nghe trộm, nhưng không phải ở toà nhà tổng hợp của trường Trung học Số 1 Tự Thành.

Cũng không phải chuyện trong năm nay.

Cho nên đúng mà cũng không đúng, hắn không thể trả lời câu hỏi này.

***

Tác giả có lời muốn nói: Ngọt mà.

Bình Luận (0)
Comment