Một tuần sau sinh nhật, Cyntia bỗng nghỉ học không phép, không để lại bất kì một lời nhắn hay giấy tờ nào. Thầy Makoto thử liên lạc với phụ
huynh nhưng nhận lại cũng chỉ là âm thanh vô cảm từ tổng đài “Thuê bao
quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi
lại sau”
Nhưng việc cô nàng người Hàn Quốc cũng đi vào quên lãng
nhanh chóng. Một tháng trôi qua, cũng không ai nhớ đến cô nữa. Tất
nhiên, nhóm Thiên tài xó lớp thì không quên nhanh như thế. Họ vẫn nhớ
đến, chỉ là ít khi nhắc tới mà thôi. Tuy nhiên, sự biến mất kì lạ của
Cyntia lại là một điều tốt, bởi vì không khí vui vẻ của nhóm đã quay trở lại. Heiji đã biết lỗi của mình, anh tự nhận mình là một kẻ rất vô tâm, quăng luôn cô bạn thân qua một xó chỉ vì Cyntia. Dù vậy, Kazuha chỉ
cười nhẹ tênh, thanh thản nói
- Thôi chuyện đã qua rồi mà!
- Phải đấy- Hakuba gật đầu- Dù sao thì lâu lâu rồi chúng ta chưa đi ăn cùng
nhau một bữa cho ra ngô ra khoai, hay là cuối tuần triển luôn nhỉ?
Khoé môi mọi người hiện lên nét cười tinh nghịch. Phải rồi, cũng đã lâu họ
chưa được ăn uống vui chơi thoả thích cùng nhau. Năm tháng cấp ba trôi
qua rất nhanh, lớp 11 cũng sắp kết thúc, nếu không kịp tạo cho mình
những kỉ niệm vui vẻ thì sau này có lẽ họ sẽ mau quên đi những người bạn của mình
- Không được!
Heiji bỗng lên tiếng phản đối khiến cho
mọi người vô cùng ngạc nhiên. Bạn bè cùng lớp nhìn anh như sinh vật lạ,
Heiji cũng chỉ biết cười cười cho qua chuyện, rồi nhìn đám bạn vẫn chưa
hết ngạc nhiên của mình. Cũng phải, bình thường trong mấy vụ đi chơi
này, Hattori Heiji luôn luôn là người hào hứng nhất cả hội. Lần này anh
lại lên tiếng phản đối, nhất định có uẩn khúc
- Sao lại không được hả Heiji?- Kazuha tròn xoe mắt hỏi. Heiji có vẻ hơi ngại, nét mặt lộ rõ vẻ khó xử. Shinichi cười cười, kéo Heiji qua một góc cùng Kaito và Hakuba
xì xào bàn tán một hồi. Ran, Aoko, Shiho và Kazuha không hiểu bốn người
đó nói gì, chỉ biểt là có liên quan đến Kazuha.
Xong xuôi, bốn chàng quay lại, Shinichi mỉm cười vẻ nuối tiếc
- Chắc không được rồi! Hattori thực là có việc quan trọng, không thể bỏ được! Mọi người thông cảm cho cậu ấy nhé!
- Ok không sao đâu mà- Aoko cười tươi. Cô bỗng nảy ra sáng kiến
- Hay hôm đấy bọn mình đến nhà tớ đi? Tớ làm bánh pudding tổ yến chiêu đãi!
- Ý kiến hay đấy- Kaito gật đầu tán thành
Có vẻ không ai muốn phản đối. Heiji cũng đồng ý cả hai chân hai tay. Ngày
cuối tuần đối với anh là một ngày trọng đại, không thể bỏ được. Heiji
khẽ liếc sang Kazuha, môi không tự chủ mà mỉm cười dịu dàng, ánh mắt
hiện lên vẻ yêu chiều.
Buổi sáng chủ nhật của Kazuha bắt đầu
bằng một tách cà phê sữa nóng. Cô ngồi bên cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp lim
dim thưởng thức món đồ uống tuyệt hảo. Cô rất thích cảm giác này, mỗi
sáng thức giấc được uống một ly cà phê.
"Ting ting"
Chiếc điện
thoại trên bàn rung lên bần bật như máy mát xa. Kazuha liếc mắt nhìn,
với tay lấy điện thoại. Dòng tin nhắn trên màn hình làm cô không tự chủ
được, khoé môi bất giác cong thành một đường cong hoàn hảo
[Chiều nay, 4h, công viên trung tâm Beika, đài phun nước Mermaid Angel. Không gặp không về!]
- Kazuha, xuống ăn sáng nào!
- Vâng ạ!
Ngày hôm đó, tâm trạng Kazuha rất vui và háo hức. Nụ cười luôn hiện trên đôi môi anh đào xinh đẹp. Cô, cực kì háo hức, vô cùng hồi hộp, trông mong
đến chiều hôm nay. Nhưng cô không hề biết, chiều nay, cũng sẽ là lúc
cuộc đời cô thay đổi, số phận cô sẽ xoay chuyển sang chiều hướng mới,
một chiều hướng mà có lẽ, Kazuha sẽ phải đau khổ rất nhiều...
Kazuha tự chọn cho mình một bộ trang phục thật nhẹ nhàng. Bộ váy
trắng ren không tay dài ngang đầu gối, điểm nhấn của chiếc váy là thắt
lưng bản nhỏ màu rượu vang chiết eo, tôn lên vòng eo thon gọn. Mái tóc
dài ngang vai, đen nhánh của Kazuha được uốn sóng, thả tự nhiên, kèm
theo chiếc băng đô buộc đầu màu hồng nhạt rất đáng yêu. Đôi giày búp bê
trắng ôm lấy đôi bàn chân nhỏ nhắn như búp sen, cô đeo túi xách hồng
phấn rồi ra khỏi nhà. Bầu trời trong xanh của mùa xuân bất giác làm
Kazuha mỉm cười. Cô nhẹ bước men theo con đường quen thuộc tới công viên trung tâm Beika, không mảy may nghi ngờ đến bóng người áo đen khả nghi
phía sau
- Gin, con mồi đã vào tầm ngắm- Bourbon đẩy gọng kính đen,
nói vào micro gắn trên áo vest. Trên tai nghe, giọng nói trầm khàn lạnh
lùng vang lên
- Bám sát, không được để tuột mất!
Công viên trung
tâm Beika hiện ra trước mắt Kazuha. Cô vui vẻ, đôi chân không tự chủ mà
chạy nhanh vào bên trong. Kazuha không hề phủ nhận cô rất háo hức, trong thâm tâm cô biết Heiji sẽ làm gì đó đặc biệt cho cô. Đó là giác quan
thứ sáu của người con gái đối với người con trai mình yêu.
Tại đài
phun nước Mermaid Angel, Heiji đang vô cùng nóng ruột chờ đợi Kazuha.
Anh mặc một bộ vest được cắt may kì công, tôn lên phong thái đĩnh đạc và vẻ điển trai trời phú của anh. Trông Heiji rất bảnh bao trong bộ trang
phục này, chính vì vậy anh đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của
các cô gái trong công viên. Họ thầm hâm mộ cô gái nào được anh chàng đẹp trai kia phải bồn chồn chờ đợi.
- Heiji à!
Giọng nói trong veo
như suối hát, ngọt như mía lùi vang lên sau lưng. Heiji mỉm cười dịu
dàng quay lại, nhưng nụ cười bị đóng băng trong chốc lát
- Cyntia Claudie...
- Thì ra là cậu vẫn nhớ mình sao Hattori Heiji? Mình tưởng cậu quên rồi chứ?
Một cô gái người ngoại quốc xinh đẹp tuyệt trần, với mái tóc vàng uốn sóng
bồng bềnh, đôi mắt xanh biếc như màu trời, nụ cười tươi tắn thường trực
trên đôi môi anh đào chúm chím. Cô mặc bộ váy lụa trắng xuông dài cùng
đôi giày thể thao Nike màu trắng. Ngoại hình nổi bật của đôi trai gái
lại một lần nữa thu hút ánh mắt những người xung quanh
- Mình không quên cậu- Heiji cười nhạt- Nhưng sao cậu không đi luôn đi, còn quay về đây làm gì?
- Hattori à, giờ cậu còn coi trọng cô bạn gái Toyama xinh đẹp của cậu hơn cả người bạn thân từ thuở nhỏ này sao? Tình bạn 12 năm của chúng ta
không bằng tình cảm 2 năm của cậu?
Cyntia nói, đôi mắt xanh xinh đẹp lộ rõ vẻ đau lòng. Heiji nhếch miệng cười khẩy, vỗ tay từng cái một như đang chế giễu
- Cậu hoàn toàn có thể đi làm diễn viên đấy Cyntia! Khả năng diễn xuẩt của cậu quá đạt!
- Cậu thật sự không tin mình?
Cyntia hỏi vặn lại, đôi mắt xanh biết nói nhìn chăm chăm vào cậu bạn Hattori.
Còn anh đã có chút xao động trước cô bạn thuở nhỏ, Cyntia nói cũng chính xác, anh bỏ rơi cô như vậy cũng có phần sai. Nhưng Kazuha cũng từng cô
đơn như vậy, thật sự Heiji rất khó xử.
- Thật sự không tin tưởng mình?
- Ừ
- Vậy thì mình làm như thế này, cậu có tin là mình thích cậu rất nhiều không?
Lời nói của Cyntia làm Heiji trong giây phút rất ngạc nhiên. Và cô đã tận
dụng thời gian đó, kiễng chân lên hôn đôi môi lạnh của cậu bạn Hattori
Heiji. Anh không hề có ý định đẩy Cyntia ra, và cô thì cũng không có ý
định rời bỏ khỏi đôi môi ấy. Cho đến khi hai người đã gần như hết dưỡng
khí, Cyntia mới luyến tiếc rời khỏi Heiji, trên môi là nụ cười mãn
nguyện. Cô không nhầm, chút tình cảm của Heiji dành cho cô vẫn còn, dù
chỉ còn chút xíu.
Hai người không hề biết, à không, thực chất là
Heiji không hề biết, một bóng váy trắng đã đứng sau gốc cây anh đào
trong công viên, theo dõi họ từ đầu đến cuối trong vô vàn ánh mắt của
mọi người. Bóng váy trắng ấy không ngừng run rẩy đôi vai nhỏ, mái tóc
uốn sóng dài xoã tung, bù xù trông rất khó coi. Bóng váy trắng đó chính
là Kazuha. Cô nhìn thấy toàn bộ, ngay giây phút cô vừa xuất hiện, đập
vào mắt cô là cảnh Heiji hôn Cyntia vô cùng say đắm và lãng mạn. Giây
phút ấy, trái tim Kazuha như vỡ vụn thành từng mảnh. Thì ra đối với
Heiji, cô vẫn chỉ là một cô bạn bình thường, không hơn không kém. Còn
người con gái nắm giữ trái tim cậu ấy là Cyntia Claudie, cô tiểu thư thị trưởng thành phố Seoul, Hàn Quốc xinh đẹp rung động lòng người. Cũng
phải thôi, Cyntia xinh đẹp hơn cô rất nhiều, cô không có quyền phàn nàn
hay than vãn, vì đơn giản là... Heiji không thuộc về cô.
Kazuha cố
kìm nén những giọt nước mắt trực trào trên khoé mi, quay người chạy
nhanh về phía cổng công viên trung tâm. Người ta chỉ kịp nhìn thấy một
bóng váy trắng chạy vụt qua, chứ không hề nhận ra đó là một thiếu nữ
xinh đẹp. Kazuha chạy vào đường tắt để về nhà Ran, lúc này cô thực sự
rất cần một người bạn thân ở bên cạnh, và người thích hợp nhất lúc này
là Mori Ran. Mải mê suy nghĩ, Kazuha không hề để ý đến bóng đen vẫn bám
sát mình phía sau. Bourbon đẩy gọng kính đen, kéo sụp chiếc mũ đen xuống sát mắt. Anh ta chạy lại gần Kazuha, lướt đi không một tiếng động, anh
ta như một con quạ đen nguy hiểm, bám sát con mồi không một dấu vết.
Kazuha bỗng cảm nhận được hơi thở ớn lạnh sau gáy, cô quay lại thì lập
tức mùi chloroform liều mạnh xộc lên mũi, hai mí mắt liền díp lại,
Kazuha ngất đi trong chớp mắt. Bourbon nhếch mép, đôi mắt màu hổ phách
sau cặp kính đen loé lên tia sáng nguy hiểm.
Tại công viên, Heiji
đang vô cùng tức giận bản thân. Tại sao anh lại phút chốc rung động
trước cô nàng Cyntia khó ưa kia chứ? Cảm giác tội lỗi trào dâng trong
lòng anh. Bỗng nhiên, Cyntia đang im lặng liền lên tiếng, trên môi là nụ cười đầy mưu mô, thâm hiểm
- Hattori Heiji, cám ơn cậu rất nhiều!
Giờ tôi phải đi đây, và tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu, hãy cứ yên tâm đi nhé! Tạm biệt, mối tình đầu của tôi!
Cyntia
quay lưng đi, để lại Heiji cực kì ngạc nhiên phía sau. Anh hiểu, dù nụ
cười của cô có chút thâm hiểm, nhưng trong đôi mắt xanh như bầu trời kia là sự chân thành.
Một tiếng sau
Kazuha vẫn chưa xuất hiện làm
Heiji lo sốt vó. Anh đi lại trước đài phun nước, bó hoa trên tay đã héo
tàn. Anh gọi cho cô rất nhiều, nhưng chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng
máy móc “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý
khách vui lòng gọi lại sau!”
Nhóm Shinichi đang tụ tập vô cùng vui vẻ tại nhà Aoko. Bố mẹ của Aoko đang trong chuyến công tác tại New York,
Mỹ, thăm trụ sở FBI tại đây, chính vì vậy Aoko được tự do tung hoành ở
nhà. Đó là lý do cho sự có mặt của Kaito, Shinichi, Ran, Hakuba và Shiho tại đây. Sáu người đang thưởng thức món pudding tổ yến tuyệt hảo do
chính tay Aoko làm. Kaito vừa ăn vừa xuýt xoa, khen lên khen xuống làm
cô nàng đỏ mặt ngượng ngùng, liên tục đánh vào người anh. Tiếng cười
vang vọng khắp nơi trong biệt thự rộng lớn của nhà Nakamori.
"I love you
I need you~"
- Oh, thì ra King của Teitan lại để nhạc chuông bằng bài hát sến súa đó
à?- Hakuba bật cười. Shinichi nguýt dài cậu bạn, nói kháy
- Thôi đi ông bạn, đừng bao biện cho chính bản thân mình! Tớ biết cậu để nhạc chuông là bài “Secret of my heart” đấy nhé!
- Cậu... Kudo Shinichi, cậu đừng tưởng bới móc tớ như vậy tớ sẽ sợ nhé!
- Thôi đi, mặt cậu đang đỏ ửng như quả cà chua kìa!
Shinichi cười đắc chí. Hakuba thẹn quá hoá giận, hét ầm lên những câu từ mà ít
ai có thể hiểu được. Shiho cười khúc khích, rồi vội vàng giải vây cho
người yêu
- Kudo, mau nghe điện thoại đi, đừng để người ta chờ!
- May mà có Shiho đấy nhé!- Shinichi nhếch miệng cười đầy khiêu khích làm Hakuba tức điên
- Alo
-....
- Bố ạ? Sao tự dưng một ngày đẹp trời như thế này ông chủ tịch FBI lại gọi về cho con vậy?
-....
Sắc mặt Shinichi lập tức tối sầm lại, trong đôi mắt hiện lên sự lo sợ rất
rõ ràng. Ran nhanh chóng nhìn ra sự lo lắng đó liền hỏi
- Shinichi, có chuyện gì à?
Anh cúp máy, đôi vai run rẩy đầy lo sợ. Ran vội cầm tay anh, giúp anh bình
tĩnh lại. Shinichi nhìn cô bạn gái, khẽ nói, một câu rất nhẹ nhàng nhưng lại mang trọng lượng rất lớn
- Kazuha... bị bắt cóc rồi!
Cả căn
biệt thự chìm trong im lặng đáng sợ. Kaito lập tức gọi điện cho Heiji,
báo cho anh tin ấy. Heiji sững sờ, bàn tay anh bóp chặt điện thoại. Anh
lao nhanh về biệt thự Nakamori, trong suy nghĩ của anh bây giờ chỉ có
duy nhất Kazuha.
- Kudo, Kazuha sao rồi?
Heiji hồng hộc thở, do
anh đã chạy nhanh nhất có thể để đến đây. Kaito và Hakuba đang dùng máy
tính dò sóng điện thoại và dò vị trí của Kazuha bằng con chip gắn trên
người cô. Shinichi nhìn cậu bạn lắc đầu, thở dài não nề. Aoko, Shiho và
Ran cố gắng tìm mọi cách liên lạc với Kazuha, cũng như liêc lạc với tất
cả bạn bè của cô để tìm kiếm nhưng không có kết quả. Kaito bỗng hỏi
- Kudo, tại sao bác Yusaku lại biết Kazuha bị bắt cóc?
- Bọn bắt cóc đã gọi điện đến trụ sở FBI và CIA. Đúng lúc đó, cuộc họp
giữa bố mẹ của tất cả chúng ta đang diễn ra, và cuộc họp đó là về vấn đề an ninh thế giới. Một tổ chức mafia nguy hiểm, B.O. chắc các cậu cũng
biết?
- Có, tớ biết- Shiho gật đầu- Bọn mafia này từng liên lạc với
bố tớ để nhờ nghiên cứu một loại độc dược, nhưng ông không hợp tác nhiều với chúng nên cũng không dính dáng gì!
- Đúng thế, bọn mafia này vô
cùng nguy hiểm, chúng hành động rất nhanh gọn và luôn ở trong bóng tối,
không bao giờ để lộ dấu vết. Chúng hiên ngang đi lại giữa thanh thiên
bạch nhật, nhưng cảnh sát lại không thể bắt giữ chúng! Interpol đã từng
gài người vào tổ chức, thâm nhập sâu vào bên trong nhưng cuối cùng lại
thất bại! Thành viên đó đã bị giết hại rất dã man, đó là lý do cho đến
bây giờ tổ chức này vẫn chưa bị lộ tung tích. Một đặc điểm dễ nhận biết
của chúng chính là mật danh, là tên của các loại rượu!
Shinichi nghiêm mặt nói. Mọi người chìm vào suy nghĩ. Aoko hỏi
- Tớ nghe bố nói hình như tổ chức này đang hoạt động mạnh ở Nhật?
- Ừ, bố tớ cũng nói thế- Heiji căng thẳng đáp- Chúng đang mở một đường
dây rửa tiền giả trên toàn nước Nhật. Kha khá công ty tập đoàn gia nhập
đường dây này. Nguy hiểm hơn, chúng còn cho người thâm nhập vào trụ sở
cảnh sát Nhật Bản! Mục đích của chúng là khiêu khích FBI, CIA và
Interpol
- Nói như vậy, nếu như biết Kazuha có liên quan đến ngành an ninh Nhật Bản, chúng hoàn toàn có thể bắt cóc cậu ấy?- Ran hỏi. Hakuba
gật đầu, giọng anh lạnh đến mức rợn người
- Chính xác là như thế...
Kazuha đã ra khỏi Nhật Bản cách đây 2 phút, hướng về phía Mailand,
Italia, thánh địa của các tổ chức mafia trên toàn thế giới!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Do bệnh lười kinh niên cộng với quỹ thời gian hạn hẹp, Bon đã liên tục
thất hứa với các bạn, và ngâm fic đến tận 3 tuần:(( Thành thật xin lỗi
tất cả các độc giả yêu quý:(( Gomenasai:((
À, sau đây là chuyên mục tặng quà cho các rds đã có những đóng góp to lớn giúp đỡ Bon trong việc lấy ý tưởng nha
Bạn VysPhngs
Bạn MeoMun7
Bạn ToyamaKazuha812001
Cám ơn các bạn đã giúp mình nha! Arigatou gozaimasu!
Ba bạn nhanh tay giật tem:
YamaguchiSaori
ran_mohara
ToyamaKazuha812001
Congratulation
P.S: Dạo này do mình ra chap chậm nên lượt view và vote cứ giảm dần à:((
Buồn wa đi:(( Các bạn đọc
Aishiteru