Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, nhưng Giang Cần lúc này lại cảm thấy có chút choáng váng, lại có chút ù tai.
Trường trung học Nam Thành trong ký ức, hoa khôi lớp thời niên thiếu.
Đây là… trùng sinh à?
Hay đang mơ?
Nếu là trùng sinh, vậy còn ‘đinh’ thì sao? Sao không đinh?
Giang Cần run rẩy vươn tay, quơ quơ vào không khí, không có đánh thức bất kỳ màn hình giả định nào.
Không lẽ là một người trùng sinh giả? Ngay cả trang bị cũng không đủ?
- Giang Cần, anh có nghe em nói không? Bây giờ em thật sự không muốn yêu đương.
- Được, tất cả nghe em hết.
Giang Cần thuận miệng trả lời một câu, lập tức nhắm mắt lại, muốn thử xem có thể dùng ý niệm đánh thức Ngón Tay Vàng hay không, nhưng rất đáng tiếc, hắn thất bại, thật sự không có hệ thống gì.
Mà nghe được câu trả lời dứt khoát của hắn, Sở Ti Kỳ lại có chút kinh ngạc ngoài dự liệu, thái độ không sao cả của Giang Cần làm cho cô bỗng nhiên cảm giác vô lực, tựa như tay đấm vào bông.
- Anh có nghe rõ hay không? Em vừa mới từ chối anh!
- Nghe rồi, anh đâu có điếc.
- Vậy… vậy anh không có gì để nói với em sao?
Giang Cần chấp nhận hiện thực không có hệ thống, tầm mắt rơi vào tay Sở Ti Kỳ:
- Trong tay em là vật gì thế?
Sở Ti Kỳ vẻ mặt ngạo kiều giơ phong thư trong tay lên:
- Đây là thư tình anh vừa đưa cho em, em đã nói là không cần nhưng anh vẫn đưa, lần sau đừng viết nữa.
- Vậy em có thể trả lại cho anh không? Anh cần dùng.
Giang Cần không đợi cô nói đồng ý liền tự mình cầm về bức thư tình, sau đó lấy tờ giấy bên trong ra, vo thành một cục rồi nhét vào túi, tiếp theo lại mở phong thư ra, trải phẳng trên đầu gối, xoạt xoạt viết hai hàng chữ.
Đánh cái gì cũng không làm công, có thể dựa vào phú bà thì dựa vào phú bà.
Tiền mất thì có thể kiếm lại, nhưng lương tâm thì không thể kiếm nhiều hơn.
Thứ rơi xuống là tấm thép xây dựng.
Giang Cần suy nghĩ và đưa ra một đáp án đáng tin cậy.
Vậy thì ngay từ đầu hắn đã gặp phải một câu hỏi quan trọng, tại sao hắn lại được trùng sinh?
Thật ra câu trả lời rất đơn giản, có lẽ là trái tim cảm thấy hối tiếc, từ đó cảm động trời đất có được một cơ hội.
Vậy Giang Cần hối hận điều gì?
Không có gì ngoài chuyện không kiếm được tiền.
Cho nên hắn trùng sinh trở về là vì kiếm tiền, yêu đương là thứ chó nó cũng không thèm!
Nhất là loại chuyện làm lốp dự phòng, hao phí tinh lực nhất, có thời gian này còn không bằng giúp ba mẹ vo đũa rửa chén.
Con người khi còn trẻ luôn nghĩ ba nghĩ bốn, đối với những điều đẹp đẽ tràn đầy sự ngưỡng mộ cũng có thể hiểu được, nhưng một người đàn ông tuổi bốn mươi, trùng sinh lại nếu trong đầu đều là ngực và đùi thì quá nhạt nhẽo.
Đều sống lại rồi, người đứng đắn ai con mẹ nó lại đi yêu đương a!
Giang Cần gấp tờ giấy đã viết xong bỏ vào túi, ngẩng đầu lại phát hiện Sở Ti Kỳ giật mình tại chỗ, trong ánh mắt cô hiện lên một tia khó có thể tin.
- Đó là thư tình anh viết cho em, anh… sao anh còn có thể lấy về?
- Em không phải không cần sao? Vậy thì đừng lãng phí, anh đổi tên sau đó lại tặng cho người khác.
Sở Ti Kỳ bị nghẹn một chút, lại vội vàng thay đổi cách nói:
- Giang Cần, thật ra anh cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, chỉ là hiện tại em không muốn yêu đương, nhưng lên đại học thì chưa chắc, đến lúc đó người đầu tiên em suy nghĩ chính là anh!
Giang Cần không nhịn được nhìn cô một cái, trong nháy mắt nổi da gà.
Nếu đây là tuổi dậy thì của mình, vậy thật sự có thể bởi vì hy vọng mờ nhạt này mà tiếp tục đi một con đường đến bóng tối.
Nhưng nhìn từ góc độ hiện tại, ánh mắt của mình khi còn trẻ thực sự không tốt lắm.
Còn nghĩ đến mình trước tiên? Mẹ nó đây là tiếng người sao?
- Em nói đều là sự thật, nhưng có một điều, anh không được viết thư tình cho người khác, không được thích người khác, như vậy chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa!
- Nhưng anh cảm thấy anh không phải thật sự thích em, chơi vui về vui đi, ngoan.
Sở Ti Kỳ hơi mở to mắt, và trái tim kiêu hãnh của cô bị đau đớn dữ dội.
Sao lại chơi vui về vui, nói như là mình bị đá vậy, mình lương thiện như vậy, cổ vũ anh đừng từ bỏ, thái độ của anh là sao!
- Giang Cần, anh có biết tình yêu cần tôi luyện hay không, ngay cả một chút suy sụp nho nhỏ cũng không chịu nổi, em làm sao có thể suy nghĩ về việc ở bên anh được, em cũng không thấy được quyết tâm của anh?
- Vậy em đổi người khác đi tôi luyện đi, hiện tại anh có chuyện quan trọng hơn phải đi làm.
Hiện tại Giang Cần lòng tràn đầy tiền, thật sự không muốn dây dưa vô dụng nữa.
Sở Ti Kỳ nghe xong lập tức nổ tung:
- Giang Cần, anh là tên khốn kiếp, em thề sau này em sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa!