- Em chờ một chút!
Khi Sở Ti Kỳ sắp chạy đi, Giang Cần bỗng nhiên gọi cô lại, trên mặt hắn toát ra sự khẩn trương bất thường.
Nhìn thấy vẻ mặt này, Sở Ti Kỳ thoáng vui vẻ một chút, đắc ý của thiếu nữ trong nháy mắt lại trở về trên mặt.
Hắn quả nhiên vẫn sợ mình không để ý tới hắn, cái gì chơi vui về vui đều là mạnh miệng mà thôi.
- Thế nào? Còn có chuyện gì sao, nhưng em muốn nói trước cho anh biết, anh sẽ không có cơ hội nữa!
Giang Cần làm như không nghe thấy, hắn nhấc túi văn phòng phẩm trong tay lên nhìn thoáng qua:
- Chúng ta đang thi đại học sao? Thi xong chưa? Đến môn nào rồi?
Sở Ti Kỳ hơi giật mình một chút:
- Thi xong rồi, sáng nay vừa mới kết thúc môn cuối cùng!
- Thật tốt quá, để cho anh thi thêm một lần nữa, ngay cả trường kỹ thuật Lam Tường cũng thi không đậu.
Sở Ti Kỳ nhìn nụ cười sáng lạn của hắn bỗng nhiên có chút hoảng hốt:
- Anh…… Anh gọi em lại là để nói với em chuyện này?
Giang Cần hít sâu một hơi:
- Còn có một việc nữa, thi xong là tới kỳ nghỉ phải không?
- Em không biết, anh thích hỏi ai thì tự đi mà hỏi!
Sở Ti Kỳ tức giận muốn chết, chạy thẳng về giảng đường.
Bị từ chối thì giả vờ không quan tâm, người gì vậy chứ, chẳng lẽ hắn cho rằng làm như vậy mình sẽ mềm lòng sao? Cũng không biết học từ đâu, lại lạt mềm buộc chặt, vậy ta sẽ một tuần không để ý tới anh, để xem ai sẽ sốt ruột nhận sai!
Giang Cần thu dọn đồ đạc xong xuôi, quay đầu đi về phía tòa giảng đường, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị một đám bạn học xem náo nhiệt vây quanh.
- Tao đã nói mày nhất định sẽ thất bại mà, Sở Tư Kỳ là người mày muốn thích thì thích à? Không biết tự lượng sức mình!
Người nói chuyện tên là Tần Tử Ngang, phú nhị đại nổi danh lớp hai năm ba (12A2), lão cha là nhà đầu tư bất động sản lớn nhất bản địa.
Người này từng làm một hành động vĩ đại ở căn tin trường học, đó là hô lớn toàn trường tôi trả tiền, quả thực là quá kiêu ngạo.
- Lão Giang à, đừng đau khổ nữa, mày bị Sở Ti Kỳ cự tuyệt không có một trăm cũng có tám mươi lần rồi, lát nữa anh mời mày uống soda.
Người thứ hai nói chuyện là một tên mập đen đeo kính, xem như bạn thân thời trung học của Giang Cần, tên là Quách Tử Hàng.
Giang Cần không để ý tới lời châm biếm của Tần Tử Ngang, mà là hơi xúc động nhìn Quách Tử Hàng, dùng tay vỗ vỗ bả vai y.
- Lão Quách, chân của mày vẫn còn tốt nhỉ, có thể nhìn thấy mày đứng lên thật không dễ dàng.
- ??????
Thu dọn đồ đạc rời khỏi trường học, Giang Cần đạp xe đi thẳng về phía Nam.
Nói thật, cơ thể trẻ trung thực sự tốt, không có cảm giác mệt mỏi hay đau nhức, ai dùng người nấy biết.
Nếu là đặt ở trước khi trùng sinh, đừng nói đạp xe đạp, có khi hắn đi mấy bước đã không thở nổi.
Bây giờ thì khác, thể lực như vậy, nếu đi nhà xưởng vặn ốc phỏng chừng cũng đủ tiền mua một căn nhà.
Hắn nhìn những biểu ngữ tuyên truyền nghênh đón Olympic trên đường, chân càng đạp càng nhanh, tận tình cảm thụ được thân thể trẻ trung vô cùng này.
U a, còn có tóc có thể bay theo gió, cảm giác này quả thực là đã lâu không gặp!
Nửa giờ sau, hắn đi tới khu dân cư phồn hoa ở phía bắc thành phố.
Tòa nhà này đã ố đen, nước sơn trên tường cũng rơi xuống như bị ghẻ lở, toàn bộ tiểu khu ngay cả một cái cổng chính đứng đắn cũng không có, chỉ có một thanh ngang hạn chế xe cộ đi vào. Từ cổng nhìn vào, đập vào mắt không phải là cửa đơn nguyên, mà là phòng kho tư nhân được xây dựng bừa bãi.
Nếu như nhớ không lầm, đây hẳn là nhóm tiểu khu đầu tiên bị phá bỏ và dời đi nơi khác trong khu phố cũ, tháng 7 năm nay sẽ ban hành công văn phá dỡ chính thức, để chứng minh quyết tâm của dự án phá dỡ, chính phủ sẽ hoàn tất việc gửi các khoản bồi thường vào tháng 10.
Liên Kiều, cậu ba hắn chính là hộ gia đình ở đây, tiền vừa tới tay toàn bộ khí chất lập tức khác, thuốc lá đều muốn hút Trung Hoa, còn ồn ào muốn lái Mercedes - Benz.
Chỉ là về sau còn chưa kịp chạy Mercedes, hai đứa con trai nhà cậu đánh nhau trước, lão nhị cưới vợ mới muốn một nửa, lão đại cưới vợ người khác cũng muốn một nửa.
Lúc ấy hai người này đều vỡ đầu, lão nhị nói lão đại, anh cưới người đã qua sử dụng cũng muốn một nửa, có nói đạo lý không?
Lão đại nghe xong lập tức nổi giận, mẹ nó tao cưới cái lớn còn tặng cái nhỏ, không hơn mày à?!
Muốn mua.
Giang Cần nhìn khu chung cư cũ này, miệng không nhịn được chảy nước miếng.
Nhưng bây giờ có một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là trong tay hắn căn bản không có tiền.
Một sinh viên vừa tốt nghiệp trung học thì có thể có bao nhiêu tiền trong tay? Mua kem ly ngược lại là có, nhưng mua nhà cũng đừng nghĩ.
Giang Cần hơi cảm thấy tiếc nuối, luôn cảm thấy có vô số tờ tiền chạy qua trước mặt, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh.