Vương Tuệ Như gật gật đầu:
- Thành tích của mình không kém Ti Kỳ nhiều, cho nên định làm bạn với nhau.
- Giang Cần cũng học ở Lâm Đại, vậy toàn bộ thời đại học của cậu xong đời rồi, tuyệt đối không tìm được bạn trai, bởi vì không so sánh sẽ không tổn thương!
- Xin đó. Mình học ở cơ sở phía đông, còn Giang Cần là ghi danh vào học viện tài chính, qua cầu vượt còn phải đi thật xa mới đến, căn bản không có cơ hội gặp mặt.
Nói đông nói tây, bữa tiệc dần dần gần kết thúc.
Lúc này, không biết là ai nhắc lại chuyện cũ trước kia, khiến cho không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên bi thương.
Thật ra trong lòng bọn họ đều biết, sau mùa hè này, sẽ không có nhiều cơ hội để tụ tập với nhau như bây giờ.
Mọi người sẽ có bạn mới, bạn học mới, mọi thứ mới.
Cho dù là bạn thân, không ở gần nhau cũng sẽ dần dần xa lánh, đây là điều cần thiết cho sự trưởng thành, mặc dù làm cho mọi người buồn, nhưng không thể ngăn chặn.
- Trần Tú Tú!
- Tớ……
- Tớ thích cậu, thích cậu lâu lắm rồi!
- Tuy rằng tớ biết thổ lộ vào lúc này là không đúng lúc, nhưng tớ vẫn hy vọng cậu làm bạn gái của tớ!
Ủy viên thể dục Dương Thái Tùng mượn một ly rượu, rốt cục thổ lộ những lời nói cất giấu bấy lâu, giọng nói thật lớn kia làm hoảng sợ tất cả mọi người ở đây.
Và ở đối diện Dương Thái Tùng, cô gái tên Trần Tú Tú đỏ bừng mặt và hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm để nói xin lỗi.
Nghe được một câu hỏi một câu trả lời này, tất cả bạn học ở đây đều nhịn không được mà thở dài.
Bọn họ còn tưởng rằng lớp có thể có thêm một đôi tình nhân, không ngờ vẫn là có đầu không có cuối. Nhưng đây là thanh xuân, bởi vì không sợ, cho nên mới có vẻ vô cùng trân quý.
Sau khi buổi họp mặt kết thúc, người trong lớp bắt đầu chia thành các nhóm nhỏ, có người dự định tổ chức các nhóm trực tuyến, có người dự định đi dạo xung quanh.
Sở Ti Kỳ cả đêm đều không nói gì, thẳng đến khi đi ra ngoài cùng Vương Tuệ Như và Vu Toa Toa thì mới mở miệng.
- Vì sao vừa rồi Trần Tú Tú không đồng ý với Dương Thái Tùng, lúc trước lớp còn đồn đãi hai người bọn họ.
- Không phải đơn giản lắm sao, bởi vì không thích.
- Ừ, không thích thì cự tuyệt, hai người vẫn có thể làm bạn bè.
- Vậy Giang Cần thì sao? Rốt cuộc cậu ta mắc bệnh gì, vậy mà cả kỳ nghỉ hè đều không để ý đến mình.
- Ti Kỳ, nghe mình, quên Giang Cần đi, dù sao cậu cũng không thích cậu ta.
…
Sáng sớm một ngày cuối tháng 8, Giang Cần mang hành lý đến nhà ga.
Dưới thời tiết nóng bức, nhà ga rộn ràng nhốn nháo, vai va vai, tới mức mà chỉ cần sẩy chân là có thể mất một chiếc giày.
Thật ra hiện tượng như vậy cũng là bình thường, dù sao cũng là mùa khai giảng mà.
Giang Cần đứng trước lối vào trạm, vặn chai nước khoáng trong tay uống một ngụm, thầm nghĩ may mắn Viên Hữu Cầm nữ sĩ và Giang Chính Hoành tiên sinh không tới tiễn, nếu không khẳng định chen lấn lạc mất nhau, đến lúc đó mình còn phải tốn thời gian tìm đôi vợ chồng già này nữa.
Mười phút sau, Tiểu Hắc mập mạp Quách Tử Hàng cũng tới.
Y ghi danh vào Đại học Khoa học kỹ thuật Lâm Xuyên, xem như là một trường cao đẳng phù hợp, không cách xa Lâm Đại, nhưng cũng không gần, cho nên hai người quyết định kết bạn đồng hành.
Thông qua kiểm tra an ninh, kiểm tra vé, hai người lên tàu hỏa, tìm được vị trí và ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên Quách Tử Hàng đi xa nhà, lúc trước ngay cả xe lửa cũng không có cơ hội ngồi, cho nên y vừa lên xe lập tức phấn khởi, nhìn đông nhìn tây, căn bản không dừng lại được.
Nhưng cũng may, lát sau xe lửa đã khởi động, theo cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi, Quách Tử Hàng ngược lại thành thật không ít.
- Giang ca, mày nói xem cuộc sống đại học sẽ như thế nào?
- Sinh viên đại học? Sống rất tốt.
- ?????
Giang Cần cởi áo khoác ra và lót ở phía sau, dựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sức mạnh kinh tế của Tế Châu cũng không tệ lắm, nhưng cơ sở hạ tầng của thành phố lại quá thấp, dẫn đến các khu phố đều rách nát, còn không bằng thành phố cấp huyện trực thuộc.
Vì vậy khi xe rời khỏi nhà ga, điều đầu tiên đập vào mắt là một thị trấn nông thôn rộng lớn, theo sau là một cánh đồng lúa mì vàng rực và sông Tế Hà bao quanh toàn bộ Tế Châu.
Chỉ là rất kỳ lạ, Giang Cần lại cảm thấy xa lạ với những cảnh sắc ngoài cửa sổ này.
Chẳng lẽ kiếp trước hắn chưa từng ngồi xe lửa?
Không thể nào, mẹ kiếp, chẳng lẽ hắn đến đây bằng chân à?
Nhưng rất nhanh, hắn đã nhớ ra, khi đó hắn chỉ lo ôm điện thoại di động chờ tin tức của Sở Ti Kỳ, căn bản không rảnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cho nên thứ tình yêu này thật sự là thứ chó còn không thèm, bởi vì bạn căn bản không biết bạn vì một người mà bỏ lỡ bao nhiêu cảnh đẹp.
Giang Cần vén quần áo lên, chặn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, định ngủ tiếp.