Mười một giờ trưa, xe lửa đến nhà ga, mênh mông là khách du lịch đổ xô xuống sân ga, sau đó đi ra ngoài nhà ga.
Giang Cần và Quách Tử Hàng đi song song, kéo vali đi tới đại sảnh ra khỏi nhà ga. Từ vị trí này nhìn ra ngoài, hai người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tòa nhà Tân Mậu đối diện, trên đỉnh treo bảng hiệu khổng lồ, viết Kim Tiền Quỹ Thương Vụ KTV.
- Giang ca, bây giờ chúng ta đi đâu?
Giang Cần đặt tay lên cần kéo vali:
- Đương nhiên là mỗi người đi một ngả, ai trở về trường nấy.
Quách Tử Hàng do dự một lúc lâu mới mở miệng:
- Hay là mày với tao đi hội ái hữu thì sao?
- Sao còn có hội ái hữu? Là hội gì?
- Mấy ngày nay tao được add vào một nhóm tân sinh viên của trường tao, mọi người nói muốn mở một hội ái hữu, làm quen trước. Tao liền đăng ký, nhưng tao không dám đi.
Khóe miệng Giang Cần co giật một chút:
- Hiện thực bảo sao nghe vậy, trên mạng trọng quyền xuất kích chính là nói loại người như mày.
Quách Tử Hàng ho khan một tiếng che giấu xấu hổ:
- Dù sao mày về cũng không có việc gì làm, cho tao thêm can đảm đi!
- Cũng đúng, rảnh đúng là rảnh, đi thôi, nhưng tiền taxi phải là mày trả.
- Tao trả thì trả!
Thế là hai người bắt xe ở nhà ga, đi về phía Đại học Khoa học kỹ thuật Lâm Xuyên.
Dọc theo đường đi, cẩu tệ này căng thẳng vô cùng, không ngừng hít sâu, cảm giác đầu ngón tay đã sắp móc rách quần jean.
Giang Cần nhìn cảm thấy thú vị, trong lòng tự nhủ con mẹ nó mày cũng không phải là yêu đương qua mạng, cảm thấy mình xấu muốn chết, một cái hội ái hữu mà thôi, cần khẩn trương như vậy không.
Nhưng Quách Tử Hàng không giống hắn, tính cách của y là loại bị người giẫm chân cũng không dám lên tiếng. Trước kia lúc ở trường học, cho dù là nói chuyện với bác gái căn tin thì y cũng phải chuẩn bị vài hiệp.
Rất nhanh, xe taxi đã tới cổng Đại học Khoa học kỹ thuật Lâm Xuyên, Quách Tử Hàng dẫn Giang Cần đi tới một tiệm trà sữa đối diện trường học.
Hoạt động này của họ, nếu nói dễ nghe là hội ái hữu, nhưng thực ra chỉ là một cuộc họp nhóm nhỏ, tổng cộng có bốn em gái, hai nam sinh, phỏng chừng đều là loại khủng bố xã hội trong nhóm.
Sinh viên năm 2008 không có quá nhiều nghiên cứu về thời trang, căn bản không thể so sánh với sinh viên mười mấy năm sau, cho nên có vẻ rất mộc mạc.
Áo T-shirt của các nữ phần lớn là phấn hoặc vàng, in hoa văn rườm rà, trên đầu đều có kẹp tóc nhỏ.
Về phần hai nam sinh bên cạnh, nói thật, nhìn còn không thuận mắt bằng Quách Tử Hàng.
- Tôi là Lương Hiểu.
- Tôi là Hứa Tình Tình.
- ……
- Tên tôi là… Quách Tử Hàng.
- Giang Cần.
Sau khi giới thiệu một vòng, cô gái ngồi ngoài cùng đột nhiên thu hút sự chú ý của Giang Cần.
Cô giới thiệu mình tên là Hồng Nhan, đến từ Hàng Thành, là bạn thân với Hứa Tình Tình bên cạnh, nhưng không nói mình là khoa nào chuyên ngành nào.
Vóc dáng của cô rất cao gầy, làn da cũng rất trắng nõn, mặc một bộ áo ngắn tay màu xám cùng quần short jean màu đen. Có lẽ là dinh dưỡng bình thường rất phong phú, lộ ra bộ áo ngắn tay màu xám kia vô cùng bó sát người, đường cong đầy đặn.
Ngoại hình như vậy so với ba người bên cạnh rõ ràng không phải cùng một đẳng cấp, cũng không phải cùng một lượng cấp, duyên dáng yêu kiều, cho dù là mặt mộc cũng rất có mỹ cảm.
Bản thân Giang Cần cũng rõ ràng, hành vi chấm điểm gái bằng mắt là rất hạ lưu, nhưng ấn tượng đầu tiên chính là như vậy, bạn sẽ luôn phân ra tốt xấu, nhất là khi sự khác biệt vô cùng rõ ràng.
Đương nhiên, bên nam sinh thích nhìn Hồng Nhan, bên nữ sinh thì nhìn chằm chằm Giang Cần.
- Bạn học Giang Cần, cậu học khoa nào?
- Tôi là… Khoa Máy tính, học chuyên ngành Kỹ thuật phần mềm, người anh em của tôi cũng vậy.
Giang Cần vỗ Quách Tử Hàng một cái, ý bảo y nói chuyện, đây con mẹ nó là hội ái hữu do mày đăng ký, toàn bộ quá trình mày coi tao là miệng thay thế là sao?
Kết quả tên này giống như là mới tìm hồn về vậy, chỉ biết há miệng nói đúng đúng.
Ánh mắt Hứa Tình Tình lập tức sáng lên:
- Tôi cũng học Kỹ thuật phần mềm, cậu được phân vào lớp nào?
- Lớp 2 đi.
- Lớp 2 là lớp 2, làm sao còn đi, có bạn gái chưa?
Giang Cần đưa tay kéo Quách Tử Hàng:
- Tiểu cô nương người ta hỏi mày, có bạn gái chưa kìa?
Quách Tử Hàng lập tức đỏ mặt:
- Tạm thời… tạm thời vẫn chưa.
- Giang Cần, vậy còn cậu?
- Tôi? Tôi yêu thích học tập, một ngày không học là khó chịu, cho nên đại học không có ý định yêu đương.
Hứa Tình Tình rõ ràng có chút bất mãn, nhíu mày:
- Thích học tập còn thi vào Đại học Khoa học kỹ thuật Lâm Xuyên, cậu nên đến đại học Lâm Xuyên mới đúng chứ?
Hồng Nhan bên cạnh đột nhiên chọc cô một cái:
- Tình Tình, nói chuyện đừng chọc ngoáy, nói không chừng chỉ là người ta phát huy không tốt.
- Không sao, mọi người đều nói như vậy, tôi thuộc loại học vẹt.
- Nhìn xem, tôi không nói sai chứ. - Hứa Tình Tình đắc ý ngẩng đầu lên.
Hồng Nhan khẽ nhíu mày:
- Vậy cũng nói rõ là người ta đã cố gắng, ít nhất sẽ không tiếc nuối.
Nghe nói như thế, Giang Cần cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Đầu năm nay còn có cô gái biết quan tâm cảm xúc của người khác, thật sự là hiếm thấy.